“Theo mẹ thấy, vẫn là ra tay từ Thượng Quan Thập! Nếu bọn nhóc yêu Thượng Quan Thập nhất, như vậy, ngược lại, Thượng Quan Thập chính là nhược điểm của bọn chúng. Kể từ đó, chúng ta chỉ cần nghĩ biện pháp để cho Thượng Quan Thập yêu Diệu, như thế hai đứa nhóc vì hạnh phúc của mẹ mình, sẽ không có gì phản đối! Mọi người thấy thế nào?” Mẹ nghiêm túc phân tích.
“Ừm! Tôi cũng thấy phương pháp này khả thi. Bà xã. Cũng là bà lợi hại!” Cha ở bên cạnh đồng ý nói.
“Đấy là đương nhiên, tôi chính là vì hạnh phúc con mà lo nghĩ! Nó độc thân nhiều năm như vậy, tôi đã sớm phát hiện trong lòng nó có một người. Chỉ có điều tôi vạn vạn không ngờ tới, con chúng ta lại cũng giống như cha nó cố chấp muốn chết. Bỏ người ta nhiều năm như thế, mới biết mình sai! Diệu, nếu con thực sự yêu cậu ấy, thì nỗ lực dùng tình yêu của con cảm hóa cậu ấy đi! Mặc dù mẹ chưa từng thấy cậu ấy, nhưng từ việc cậu ấy tình nguyện lấy cơ thể đàn ông sinh hạ đứa nhỏ xem ra, mẹ dám khẳng định cậu ấy là một người hiền lành, dịu dàng. Nếu nói ‘có công mài sắt có ngày nên kim’, chỉ cần con kiên trì không ngừng cố gắng, cậu ấy nhất định sẽ chấp nhận tình yêu của con… Mặt khác, mẹ còn muốn nhắc nhở con một chút. Nếu một người nguyện ý sinh hạ đứa nhỏ của đối phương, cho dù cậu ấy không phải vì cha đứa nhỏ, nhưng trong lòng cậu ấy cũng nhất định chôn xuống dấu tích của đối phương, chẳng qua là bản thân chưa nhận ra mà thôi. Có câu là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Còn lại phải dựa vào chính con phát hiện! Mẹ chờ tin tức tốt của con nha!” Mẹ phân tích kỹ càng, tiếng nói dịu dàng bay vào trong lòng mỗi người.
Một lời nói làm kinh ngạc tựa nghe sấm. Nghe xong lời của mẹ, Hiên Viên Diệu giống như người chết đuối vớ được cọc, thấy được hi vọng sinh tồn. Thì ra trong lòng Thập có dấu vết của hắn, thì ra hắn còn có cơ hội để cậu trở về vòng ôm của mình, thì ra lúc đối mặt với tình yêu, hắn biến thành một thằng ngốc, thì ra… ừ! Cố lên! Hiên Viên Diệu, mình nhất định phải giành lại vợ cùng tụi nhỏ của mình.
“Anh cả, cố lên đi! Chúng em chính là vô cùng chờ mong chị dâu cùng các cháu nha!” Hiên Viên Long Nhật cùng Hiên Viên Liệt đồng thanh khích lệ.
“Ông nó, chúng ta cũng đi xem bọn nó đi! Không biết tiểu Thập… có mất hứng nếu nhìn thấy chúng ta hay không đây?” Mẹ buồn rầu nói.
“Đương nhiên sẽ không, cậu ấy sẽ rất vui! Bởi vì chúng con đã đáp ứng cậu ấy, sẽ không mang bọn nhỏ đi. Vì thế cậu ấy rất chào đón người thân của bọn nhỏ.” Hiên Viên Diệu lập tức giải thích.
“Thật tốt quá, ngày mai không phải cuối tuần sao? Bọn nhỏ chắc chắn ở nhà, chúng ta cùng đi xem bọn chúng đi!” Mẹ vui vẻ đề nghị.
“Quá tuyệt vời! Ngày mai trước khi đi, con muốn đi mua trước mấy món quà, sau đấy tặng cho bọn nhóc. Hắc hắc hắc! Con cần phải lưu lại ấn tượng tốt cho chúng nó!” Hiên Viên Long Nhật tính toán làm sao để lại ấn tượng tốt cho các cháu trai.
“Con cũng muốn đi mua, con tuyệt đối không thua anh hai!” Hiên Viên Liệt ý chí chiến đấu sục sôi.
“Ông nó, ông nói chúng ta tặng cái gì thì tốt đây?” Mẹ cẩn thận suy nghĩ quà gặp mặt cho các cháu.
“Bà quyết định đi! Bà hay tặng đồ hơn tôi! Chỉ cần bọn nhóc thích là được rồi!” Cha đang mong đợi gặp mặt ngày mai, cười đáp.
Hiên Viên Diệu nhìn người nhà náo nhiệt, cảm giác hạnh phúc mãnh liệt ùa tới. Ôm quyết tâm kiên định giữ lấy tình yêu thực sự, trong lòng không ngừng nói lời cám ơn…
Trong không khí nơi nơi tràn ngập ấm áp, vui sướng, chờ mong cùng hạnh phúc, nhà Hiên Viên sắp trải qua một đêm dài đằng đẵng không ngủ…
“Theo mẹ thấy, vẫn là ra tay từ Thượng Quan Thập! Nếu bọn nhóc yêu Thượng Quan Thập nhất, như vậy, ngược lại, Thượng Quan Thập chính là nhược điểm của bọn chúng. Kể từ đó, chúng ta chỉ cần nghĩ biện pháp để cho Thượng Quan Thập yêu Diệu, như thế hai đứa nhóc vì hạnh phúc của mẹ mình, sẽ không có gì phản đối! Mọi người thấy thế nào?” Mẹ nghiêm túc phân tích.
“Ừm! Tôi cũng thấy phương pháp này khả thi. Bà xã. Cũng là bà lợi hại!” Cha ở bên cạnh đồng ý nói.
“Đấy là đương nhiên, tôi chính là vì hạnh phúc con mà lo nghĩ! Nó độc thân nhiều năm như vậy, tôi đã sớm phát hiện trong lòng nó có một người. Chỉ có điều tôi vạn vạn không ngờ tới, con chúng ta lại cũng giống như cha nó cố chấp muốn chết. Bỏ người ta nhiều năm như thế, mới biết mình sai! Diệu, nếu con thực sự yêu cậu ấy, thì nỗ lực dùng tình yêu của con cảm hóa cậu ấy đi! Mặc dù mẹ chưa từng thấy cậu ấy, nhưng từ việc cậu ấy tình nguyện lấy cơ thể đàn ông sinh hạ đứa nhỏ xem ra, mẹ dám khẳng định cậu ấy là một người hiền lành, dịu dàng. Nếu nói ‘có công mài sắt có ngày nên kim’, chỉ cần con kiên trì không ngừng cố gắng, cậu ấy nhất định sẽ chấp nhận tình yêu của con… Mặt khác, mẹ còn muốn nhắc nhở con một chút. Nếu một người nguyện ý sinh hạ đứa nhỏ của đối phương, cho dù cậu ấy không phải vì cha đứa nhỏ, nhưng trong lòng cậu ấy cũng nhất định chôn xuống dấu tích của đối phương, chẳng qua là bản thân chưa nhận ra mà thôi. Có câu là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Còn lại phải dựa vào chính con phát hiện! Mẹ chờ tin tức tốt của con nha!” Mẹ phân tích kỹ càng, tiếng nói dịu dàng bay vào trong lòng mỗi người.
Một lời nói làm kinh ngạc tựa nghe sấm. Nghe xong lời của mẹ, Hiên Viên Diệu giống như người chết đuối vớ được cọc, thấy được hi vọng sinh tồn. Thì ra trong lòng Thập có dấu vết của hắn, thì ra hắn còn có cơ hội để cậu trở về vòng ôm của mình, thì ra lúc đối mặt với tình yêu, hắn biến thành một thằng ngốc, thì ra… ừ! Cố lên! Hiên Viên Diệu, mình nhất định phải giành lại vợ cùng tụi nhỏ của mình.
“Anh cả, cố lên đi! Chúng em chính là vô cùng chờ mong chị dâu cùng các cháu nha!” Hiên Viên Long Nhật cùng Hiên Viên Liệt đồng thanh khích lệ.
“Ông nó, chúng ta cũng đi xem bọn nó đi! Không biết tiểu Thập… có mất hứng nếu nhìn thấy chúng ta hay không đây?” Mẹ buồn rầu nói.
“Đương nhiên sẽ không, cậu ấy sẽ rất vui! Bởi vì chúng con đã đáp ứng cậu ấy, sẽ không mang bọn nhỏ đi. Vì thế cậu ấy rất chào đón người thân của bọn nhỏ.” Hiên Viên Diệu lập tức giải thích.
“Thật tốt quá, ngày mai không phải cuối tuần sao? Bọn nhỏ chắc chắn ở nhà, chúng ta cùng đi xem bọn chúng đi!” Mẹ vui vẻ đề nghị.
“Quá tuyệt vời! Ngày mai trước khi đi, con muốn đi mua trước mấy món quà, sau đấy tặng cho bọn nhóc. Hắc hắc hắc! Con cần phải lưu lại ấn tượng tốt cho chúng nó!” Hiên Viên Long Nhật tính toán làm sao để lại ấn tượng tốt cho các cháu trai.
“Con cũng muốn đi mua, con tuyệt đối không thua anh hai!” Hiên Viên Liệt ý chí chiến đấu sục sôi.
“Ông nó, ông nói chúng ta tặng cái gì thì tốt đây?” Mẹ cẩn thận suy nghĩ quà gặp mặt cho các cháu.
“Bà quyết định đi! Bà hay tặng đồ hơn tôi! Chỉ cần bọn nhóc thích là được rồi!” Cha đang mong đợi gặp mặt ngày mai, cười đáp.
Hiên Viên Diệu nhìn người nhà náo nhiệt, cảm giác hạnh phúc mãnh liệt ùa tới. Ôm quyết tâm kiên định giữ lấy tình yêu thực sự, trong lòng không ngừng nói lời cám ơn…
Trong không khí nơi nơi tràn ngập ấm áp, vui sướng, chờ mong cùng hạnh phúc, nhà Hiên Viên sắp trải qua một đêm dài đằng đẵng không ngủ…