“Thập, tôi muốn nói chuyện với cậu, có được không?” Giang Hoa chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trong phòng khám của Thượng Quan Thập, cắt ngang suy tưởng của cậu.
Nghe được âm thanh quen thuộc, Thượng Quan Thập kinh ngạc ngẩng đầu. Xong rồi, trong khoảng thời gian này, trong lòng tràn ngập sự tình có liên quan đến hai người kia. Về phần lời tỏ tình của Giang Hoa, đã sớm quên không còn một mảnh. Nếu hắn bây giờ muốn nói chuyện, như vậy cậu liền nói rõ ràng với hắn đi! Ngay sau đó, Thượng Quan Thập mỉm cười trả lời: “Ừm! Được! Anh tìm một chỗ đi!”
Sau đó, hai người bọn họ đi tới sân phía sau tòa nhà chữa bệnh, vì đã gần đến buổi trưa, cho nên sân không tính là rộng rãi này có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Giang Hoa thẳng tắp nhìn về phía Thượng Quan Thập, âm thanh hơi run run vang lên, vang vọng trong sân yên tĩnh.
“Thập, có thể cho tôi đáp án chưa?”
Thượng Quan Thập cảm thấy được ánh mắt Giang Hoa hôm nay có điểm gì là lạ, vì thế cậu tránh né ánh mắt Giang Hoa nói: “Xin lỗi! Tôi không thể chấp nhận anh!”
“Là vì Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm hai người đàn ông kia sao? Tôi cũng biết cậu sẽ yêu bọn họ. Trong khoảng thời gian này, các cậu thật đúng là như hình với bóng, rất thân thiết! Tôi thậm chí ngay cả cơ hội muốn tới gần cậu cũng không có. Chẳng lẽ cậu đã quên? Cậu chỉ là đối tượng tình một đêm của bọn họ a! Cậu làm sao có thể yêu bọn họ chứ? Vậy tôi lại tính là cái gì? Tôi thế nhưng là người đã đợi cậu bảy năm, chẳng lẽ cậu cũng không có một chút cảm giác gì với tôi sao? Tôi thực sự rất yêu cậu! Tôi không để bụng cậu từng ở ‘Đọa Thiên’, tôi cũng không để bụng cậu sinh hạ đứa nhỏ cùng người khác, tôi chỉ muốn cậu có thể đáp lại tình yêu của tôi, chẳng lẽ cậu cũng không làm được sao?” Giang Hoa ngôn từ kịch liệt mà nói, tâm tình của hắn cũng bắt đầu trở nên kích động.
Thượng Quan Thập rốt cuộc nghe rõ lời của Giang Hoa, cậu khiếp sợ hỏi: “Anh làm sao có thể biết ‘Đọa Thiên’, chẳng lẽ anh điều tra tôi?”
Giang Hoa kích động tiến lên, hai tay gắt gao bắt lấy hai cánh tay Thượng Quan Thập, ra lệnh: “Cậu không cần lo cho những thứ đó, tôi chỉ cần cậu trả lời tôi: Cậu rốt cuộc có yêu tôi hay không, có nguyện ý chấp nhận tôi hay không. Là được!”
Thượng Quan Thập nhìn thấy Giang Hoa ở trước mắt. Giờ này khắc này, hắn thoạt nhìn xa lạ như thế, làm người ta sợ hãi như thế. Hắn vậy mà đi đào vết sẹo từng trải qua kia của cậu, thậm chí còn xé ra từng lớp, làm cho nó máu chảy đầm đìa lại một lần nữa bày ra trước mặt cậu. Không, hắn không còn là Giang Hoa, cũng không còn là tri kỷ điềm đạm kia. Cậu phải chạy trốn, cậu nhất định phải chạy trốn.
“Thập, tôi muốn nói chuyện với cậu, có được không?” Giang Hoa chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trong phòng khám của Thượng Quan Thập, cắt ngang suy tưởng của cậu.
Nghe được âm thanh quen thuộc, Thượng Quan Thập kinh ngạc ngẩng đầu. Xong rồi, trong khoảng thời gian này, trong lòng tràn ngập sự tình có liên quan đến hai người kia. Về phần lời tỏ tình của Giang Hoa, đã sớm quên không còn một mảnh. Nếu hắn bây giờ muốn nói chuyện, như vậy cậu liền nói rõ ràng với hắn đi! Ngay sau đó, Thượng Quan Thập mỉm cười trả lời: “Ừm! Được! Anh tìm một chỗ đi!”
Sau đó, hai người bọn họ đi tới sân phía sau tòa nhà chữa bệnh, vì đã gần đến buổi trưa, cho nên sân không tính là rộng rãi này có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Giang Hoa thẳng tắp nhìn về phía Thượng Quan Thập, âm thanh hơi run run vang lên, vang vọng trong sân yên tĩnh.
“Thập, có thể cho tôi đáp án chưa?”
Thượng Quan Thập cảm thấy được ánh mắt Giang Hoa hôm nay có điểm gì là lạ, vì thế cậu tránh né ánh mắt Giang Hoa nói: “Xin lỗi! Tôi không thể chấp nhận anh!”
“Là vì Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm hai người đàn ông kia sao? Tôi cũng biết cậu sẽ yêu bọn họ. Trong khoảng thời gian này, các cậu thật đúng là như hình với bóng, rất thân thiết! Tôi thậm chí ngay cả cơ hội muốn tới gần cậu cũng không có. Chẳng lẽ cậu đã quên? Cậu chỉ là đối tượng tình một đêm của bọn họ a! Cậu làm sao có thể yêu bọn họ chứ? Vậy tôi lại tính là cái gì? Tôi thế nhưng là người đã đợi cậu bảy năm, chẳng lẽ cậu cũng không có một chút cảm giác gì với tôi sao? Tôi thực sự rất yêu cậu! Tôi không để bụng cậu từng ở ‘Đọa Thiên’, tôi cũng không để bụng cậu sinh hạ đứa nhỏ cùng người khác, tôi chỉ muốn cậu có thể đáp lại tình yêu của tôi, chẳng lẽ cậu cũng không làm được sao?” Giang Hoa ngôn từ kịch liệt mà nói, tâm tình của hắn cũng bắt đầu trở nên kích động.
Thượng Quan Thập rốt cuộc nghe rõ lời của Giang Hoa, cậu khiếp sợ hỏi: “Anh làm sao có thể biết ‘Đọa Thiên’, chẳng lẽ anh điều tra tôi?”
Giang Hoa kích động tiến lên, hai tay gắt gao bắt lấy hai cánh tay Thượng Quan Thập, ra lệnh: “Cậu không cần lo cho những thứ đó, tôi chỉ cần cậu trả lời tôi: Cậu rốt cuộc có yêu tôi hay không, có nguyện ý chấp nhận tôi hay không. Là được!”
Thượng Quan Thập nhìn thấy Giang Hoa ở trước mắt. Giờ này khắc này, hắn thoạt nhìn xa lạ như thế, làm người ta sợ hãi như thế. Hắn vậy mà đi đào vết sẹo từng trải qua kia của cậu, thậm chí còn xé ra từng lớp, làm cho nó máu chảy đầm đìa lại một lần nữa bày ra trước mặt cậu. Không, hắn không còn là Giang Hoa, cũng không còn là tri kỷ điềm đạm kia. Cậu phải chạy trốn, cậu nhất định phải chạy trốn.