Ăn sáng xong, Sở Chiến dắt tay nhỏ bé Đường Tố Khanh đi ra ngoài cửa tới vườn hoa sau biệt thự, mặc cho người đàn ông dắt, Đường Tố Khanh quan sát chung quanh, trong lòng nghi ngờ không dứt, sẽ phải đi xuống dưới chân núi, cô lập tức lên tiếng nói: "Chúng ta đang đi đâu vậy?" .
"Em không phải nói muốn đi xem tổng bộ trong bang một chút sao? Muốn đổi ý cũng không được ?" Sở Chiến cười ha hả nói, cưng chìu sờ tóc mềm mại của cô, dắt cô đi sâu vào trong vườn hoa.
"Tổng bộ ở chỗ này?" Đường Tố Khanh kêu lên, cô ở nơi này một thời gian, dường như không có nghe thấy âm thanh kỳ quái gì, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n cũng không có nhìn thấy người lạ nào tiến vào, chẳng lẽ trong những người Hắc bang đó không cần ăn uống sao?
Dường như nhìn thấu nghi ngờ cô, Sở Chiến không kiên nhẫn giải thích: "Cách nơi này không xa, nơi này có một lối đi trực tiếp thông với phòng làm việc của anh, dĩ nhiên nó còn có những lối ra khác." .
Đường Tố Khanh gật đầu một cái, mặc cho người đàn ông dắt mình đi, chỉ thấy anh dắt cô đi tới vườn hoa dưới chân núi ngừng lại ở một hồ nước, dễ dàng tách hồ nước ra xuất hiện cửa vào, ở trong lúc cô kinh ngạc ôm cô liền đi xuống trong hồ.
"Ngoan, có anh ở đây, đừng sợ! Bên trong hồ nước rất tối, nhắm mắt lại ôm chặt anh." Sở chiến nhu tình nói, êm ái đem đầu nhỏ của cô đến trong ngực của anh, cả người đem bảo hộ cô chặt chẽ.
Càng đi xuống càng tối, Đường Tố Khanh sợ hãi mắt nhắm nghiền lại, tựa vào trước ngực anh nghe hơi thở cùng tiếng tim đập, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n người đàn ông lo lắng cô sợ, còn không ngừng nói làm cho cô buồn cười, dần dần, Đường Tố Khanh cảm thấy không còn sợ như vậy nữa.
Đối với người đàn ông có thể đi lại trong bóng tối vững vàng như vậy, trong lòng Đường Tố Khanh rất sùng bái, không kìm được ôm sát cổ anh, cả người không khác gì lắm dính vào trên người của anh, ở trong bóng tối chỉ nghe người đàn ông rên lên một tiếng, cho là cô đang sợ, giọng khàn khàn lên tiếng an ủi: "Bảo bối, đừng sợ, cũng sắp đến rồi." .
Nghe vậy, Đường Tố Khanh lập tức ngây ngẩn cả người, âm thanh đột nhiên thay đổi, cô lại chậm chạp hiểu chuyện gì xảy ra, đỏ mặt trong lòng cảm thán người đàn ông này thật đúng là không thể tùy ý trêu chọc.
Đường Tố Khanh nào biết trước khi chưa gặp cô, người đàn ông đối với những phụ nữ khác nhảy vào trong ngực chỉ có chán ghét, kể từ khi gặp cô, mới đột nhiên phát giác thì ra anh ở trước mặt cô đều thất bại như thế, phải có nghị lực rất lớn mới có thể điều khiển nhịn không được quấn cô.
Quả nhiên đi trong chốc lát liền nghe thấy âm thanh cửa chuyển động, Đường Tố Khanh không nhịn được mở mắt ra, nhìn thấy một cái cửa gỗ chậm rãi mở ra, ánh sáng sáng ngời chiếu vào, Đường Tố Khanh híp mắt một cái, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n chờ thích ứng được ánh sáng mới phát giác ánh sáng đến từ một thư phòng, bên trong bố cục cùng thư phòng trong nhà giống nhau như đúc.
Đường Tố Khanh vẫn khiếp sợ với loại lối đi dưới lòng đất chỉ ở trên ti vi mới có thể nhìn thấy, chờ cô phục hồi tinh thần lại, cả người đã ngồi ở trên ghế làm việc thoải mái, mà thân thể người đàn ông ngồi chồm hổm hai tay chống đỡ hai bên nửa cái ghế lo lắng nhìn cô.
"Thế nào? Vẫn còn sợ?" Sở Chiến cưng chìu sờ tóc của cô, tự động hiểu sự trầm mặc của cô thành sợ, trong lòng anh tự trách mới vừa không nên tham gần mà đi, nếu như sớm biết cô gái nhỏ của anh sợ, nói gì anh cũng sẽ mang cô đi những đường khác đến tổng bộ, cho dù lượn quanh nhiều một đoạn cũng thờ ơ.
"Tới, uống chén nước nóng." Sở Chiến không biết ở đâu đưa một chén nước tới trước mặt cô, đau lòng nói.
Đường Tố Khanh uống mấy ngụm nước lấy lại bình tĩnh, nhìn hoàn cảnh chung quanh, càng xem càng phát giác phòng làm việc này cùng thư phòng trong nhà giống nhau như đúc, mới vừa nói làm cho cô khiếp sợ rất lớn, hiện tại Đường Tố Khanh đột nhiên thật tò mò phía sau cánh cửa thư phòng kia sẽ là cảnh tượng gì.
Sở Chiến ngây ngô ở một bên vẫn chú ý vẻ mặt cô gái nhỏ thấy sắc mặt cô không tệ lắm còn quan sát gian phòng, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô tràn đầy cưng chìu, chỉ lo cô sợ hãi.
Sở Chiến cầm tay của cô cùng mười ngón tay của anh đan vào nhau, cưng chìu ngắt sống mũi cô một cái, cười ha hả nói: "Đi, dẫn em đi chung quanh một chút, nơi này phong cảnh không tệ, em sẽ thích nơi này.".
Đường Tố Khanh tò mò mặc cho người đàn ông dắt cô đi ra cửa phòng làm việc, bên ngoài quả nhiên là một cảnh sắc khác, giống như công viên, đủ loại hoa nổi tiếng vào quý giá, trừ biệt thự xa hoa khác người ở bên ngoài chỉ còn sót các loại cảnh vật trang trí, càng nhìn trong lòng Đường Tố Khanh càng chắc lưỡi hít hà không dứt, cảnh vật xinh đẹp này lại là tổng bộ Hắc bang? Nói ra có ai tin? Không trách được cảnh sát luôn không bắt được những phần tử hắc đạo, thì ra trốn ở nơi kín đáo này.
Sở Chiến lúc này nếu biết suy nghĩ trong lòng cô gái nhỏ yêu mến đoán chừng phải hộc máu, đích thân anh thiết kế công trình kiến trúc thoải mái này mà ở trong lòng cô gái nhỏ biến thành biểu tượng giảo hoạt. Đường Tố Khanh không biết cảnh sát chẳng những không biết những phần tử hắc đạo ở chỗ nào, coi như biết cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, gặp còn phải cung phụng giống như tổ tông.
Đi một lúc thì gặp mấy người đàn ông mặc quần áo đen lạnh như băng đi tới, mấy người đàn ông kia ở xa đã nhìn thấy Sở Chiến, tròng mắt không gợn sóng nhìn thấy bên cạnh Sở Chiến là Đường Tố Khanh, thoáng kinh ngạc, sau đó rất cung kính cúi đầu chào hỏi.
Vốn tưởng rằng như vậy là xong, vậy mà Sở Chiến dắt tay Đường Tố Khanh lạnh như băng nói với mấy người đàn ông kia: "Chào hỏi, đây là phu nhân." .
Nghe vậy, mấy người đàn ông áo đen đang cúi đầu lập tức rất cung kính hô một câu 'Phu nhân', lần này Sở Chiến hài lòng thả bọn họ đi.
Cứ như vậy, ở chung quanh ngắm nhìn, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n một khi gặp thuộc hạ Sở Chiến, anh cũng sẽ rất tự hào nói với người khác một câu: "Đây là phu nhân, chào hỏi.".
Không đến một lát, tất cả người tổng bộ cũng biết chuyện lão đại bọn họ đã kết hôn, sự thật chứng minh bát quái không chỗ nào không có, coi như người đàn ông lạnh như băng thì cũng có người Bát Quái.
Sở Chiến ôm eo Đường Tố Khanh đi tới phòng luyện võ, ở xa cô cũng có thể nghe âm thanh rất náo nhiệt, lo lắng cô sẽ buồn bực, Sở Chiến rất hăng hái nói với cô; "Đây là phòng luyện võ, bên trong có rất nhiều người đang tập luyện võ nghệ." .
Đường Tố Khanh gật đầu một cái, hắc đạo là một danh từ rất cậy mạnh, người nơi này chắc không võ thì không được, đi theo người đàn ông vào bên trong, để cho Đường Tố Khanh không nghĩ tới là bên trong trừ người đàn ông ở bên ngoài còn có phụ nữ, dáng dấp rất là kiều diễm, một bộ hình tượng mỹ nhân băng giá, hiện tại chính là mỹ nhân băng giá cùng một người đàn ông cao lớn cường tráng áo đen đánh nhau.
Mọi người nhìn thấy Sở Chiến, âm thanh ồn ào dừng lại, mọi người rất cung kính chào hỏi anh, dĩ nhiên đồng chí Sở Chiến còn không quên khoe khoang một cái: "Đây là phu nhân, lên tiếng chào hỏi." .
Vì vậy âm thanh đinh tai nhức óc gọi hướng Đường Tố Khanh, làm cho cô không thế nào để ý trái tim nhỏ đập thình thịch không ngừng, bình tĩnh tâm tình, cười nhạt gật đầu một cái.
"Tiếp tục!" Sở Chiến phất tay một cái, ôm eo Đường Tố Khanh đứng ở bên ngoài xem đánh lộn, mặt vô biểu tình nói.
Nghe vậy mọi người tiếp tục nhóm đấu đại hội vừa mới bắt đầu, mỹ nhân băng giá vốn đang rớt ở phía sau bởi vì Sở Chiến đột nhiên đến mà nảy sinh ác độc, trong chốc lát liền đem người đàn ông áo đen cao lớn đó đá ra, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n mỹ nhân băng giá mặt không biểu tình nhìn chung quanh một vòng, quét về phía Sở Chiến, ánh mắt chợt lóe, tiếp theo tránh đi.
Đường Tố Khanh đứng ở một bên không có bỏ sót vẻ mặt mỹ nhân băng giá, trong lòng khó chịu, suy đoán mỹ nhân băng giá này chẳng lẽ đối với người đàn ông nhà cô có hứng thú? Trong lòng đột nhiên khẩn trương, suy nghĩ cẩn thận, nếu mỹ nhân băng giá đối với người đàn ông nhà cô có hứng thú thì đã sớm không tới phiên cô, huống chi một cấp trên một thuộc hạ, tỷ lệ gặp mặt quá cao, muốn thật có cái gì phát triển, cô cũng không thể tùy tiện ngăn cản được, Đường Tố Khanh lấy lại bình tĩnh, tâm tình khôi phục lại bình thường.
Mỹ nhân băng giá có lẽ nhìn thấy Sở Chiến toàn tâm toàn ý đặt ở trên người cô gái nhỏ, lập tức không có ý định so tài, lui xuống sàn đấu. Có mấy người đàn ông lãnh khốc để cánh tay trần lục đục lên sàn tiếp tục đấu, Đường Tố Khanh nhìn thấy mà xuất thần, bên cạnh người đàn ông đột nhiên ôm mạnh cô xoay người, nói thật nhỏ một câu: "Không có gì đẹp mắt.", sau đó cứng rắn ôm eo cô rời khỏi nơi vật lộn quyết liệt này.
"Không đúng, em cảm thấy rất đẹp mắt a." Đường Tố Khanh không hiểu người đàn ông đột nhiên bị trúng gió gì, giùng giằng nói, cô thường xem trên ti vi có nhóm đại hội đấu ở trần, hiện tại có người thật, dĩ nhiên muốn xem một cái cho thỏa nguyện.
Ai ngờ người đàn ông bên cạnh vừa nghe thấy lời của cô, âm thanh tốn hơi thừa lời phát ra, cắn răng nghiến lợi mang theo ghen tức nói: "Nhìn rất tốt?" .
Đường Tố Khanh một lòng ở trận tranh tài đặc sắc mới vừa rồi, không có phát hiện người đàn ông đột nhiên biến hóa, rất tự nhiên gật đầu một cái.
Mắt Sở Chiến chợt lóe lên ánh sáng khó hiểu, tròng mắt đen như mực khóa thật chặc đôi mắt thật to của cô lại, chỉ nói: "Bảo bối, buổi tối em sẽ cho em trông thấy so với cái này càng đẹp mắt." .
Đường Tố Khanh trong lòng nghi ngờ là vật gì so với đánh lộn mới vừa rồi còn nhìn tốt hơn, hơn nữa phải chờ tới buổi tối, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n chờ đến buổi tối, khi người đàn ông cởi trống trơn ở trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng anh kiêu ngạo biểu diễn bắp thịt, Đường Tố Khanh rốt cuộc biết người đàn ông bị trúng gió gì, thì ra là người đàn ông tự động đem lời nói cô “nhìn rất tốt” hiểu thành nhìn những thuộc hạ của anh có vóc người đẹp, dĩ nhiên cái này nói sau.
Sở Chiến tràn đầy ghen tức cùng áo não ôm eo cô gái nhỏ yêu mến đi ra khỏi phòng luyện võ, anh khinh thường, làm sao sẽ dẫn cô gái nhỏ đi luyện võ tràng, nơi đó đều có những cánh tay của người đàn ông để trần, đang Sở Chiến áo não trong nháy mắt, một người đàn ông tóc hoa râm đi tới, cung kính hô: "Chủ tử, phu nhân!" .
Người vừa tới nhìn Đường Tố Khanh một cái, tự động tiêu sái đến bên tai Sở Chiến nói nhỏ cái gì.
Đây là bí mật hắc đạo, Đường Tố Khanh cũng rất tự giác đem tầm mắt nhìn về những bông hoa kia.
Người vừa tới nói nhỏ một chút, Sở Chiến nhíu chân mày đẹp gật đầu một cái, hướng về phía Đường Tố Khanh ở bên cạnh nói: "Bảo bối, có một nhóm hàng có vấn đề, em đi dạo chung quanh trước một chút, anh đi xử lý một cái, rất nhanh sẽ tới đây.", nói xong, ở trên trán trắng noãn của cô dịu dàng hôn một cái.
Từ trong ánh mắt của anh nhìn thấy sự nghiêm trọng, Đường Tố Khanh rất quan tâm gật đầu một cái, ý bảo anh đi nhanh. tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Mà đứng ông chú tóc hoa râm ở một bên đối với Sở Chiến dễ dàng nói với cô chuyện không may như thế mà cảm thấy rất kinh ngạc, sau đó mặt tràn đầy cung kính nhìn Đường Tố Khanh.
"Theo phu nhân đi dạo chung quanh một chút, chú ý đừng làm cho cô ấy bị thương." Sở Chiến hướng về phía ông chú tóc hoa râm ở bên cạnh lạnh như băng phân phó, lúc này mới yên tâm rời đi.
Ăn sáng xong, Sở Chiến dắt tay nhỏ bé Đường Tố Khanh đi ra ngoài cửa tới vườn hoa sau biệt thự, mặc cho người đàn ông dắt, Đường Tố Khanh quan sát chung quanh, trong lòng nghi ngờ không dứt, sẽ phải đi xuống dưới chân núi, cô lập tức lên tiếng nói: "Chúng ta đang đi đâu vậy?" .
"Em không phải nói muốn đi xem tổng bộ trong bang một chút sao? Muốn đổi ý cũng không được ?" Sở Chiến cười ha hả nói, cưng chìu sờ tóc mềm mại của cô, dắt cô đi sâu vào trong vườn hoa.
"Tổng bộ ở chỗ này?" Đường Tố Khanh kêu lên, cô ở nơi này một thời gian, dường như không có nghe thấy âm thanh kỳ quái gì, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n cũng không có nhìn thấy người lạ nào tiến vào, chẳng lẽ trong những người Hắc bang đó không cần ăn uống sao?
Dường như nhìn thấu nghi ngờ cô, Sở Chiến không kiên nhẫn giải thích: "Cách nơi này không xa, nơi này có một lối đi trực tiếp thông với phòng làm việc của anh, dĩ nhiên nó còn có những lối ra khác." .
Đường Tố Khanh gật đầu một cái, mặc cho người đàn ông dắt mình đi, chỉ thấy anh dắt cô đi tới vườn hoa dưới chân núi ngừng lại ở một hồ nước, dễ dàng tách hồ nước ra xuất hiện cửa vào, ở trong lúc cô kinh ngạc ôm cô liền đi xuống trong hồ.
"Ngoan, có anh ở đây, đừng sợ! Bên trong hồ nước rất tối, nhắm mắt lại ôm chặt anh." Sở chiến nhu tình nói, êm ái đem đầu nhỏ của cô đến trong ngực của anh, cả người đem bảo hộ cô chặt chẽ.
Càng đi xuống càng tối, Đường Tố Khanh sợ hãi mắt nhắm nghiền lại, tựa vào trước ngực anh nghe hơi thở cùng tiếng tim đập, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n người đàn ông lo lắng cô sợ, còn không ngừng nói làm cho cô buồn cười, dần dần, Đường Tố Khanh cảm thấy không còn sợ như vậy nữa.
Đối với người đàn ông có thể đi lại trong bóng tối vững vàng như vậy, trong lòng Đường Tố Khanh rất sùng bái, không kìm được ôm sát cổ anh, cả người không khác gì lắm dính vào trên người của anh, ở trong bóng tối chỉ nghe người đàn ông rên lên một tiếng, cho là cô đang sợ, giọng khàn khàn lên tiếng an ủi: "Bảo bối, đừng sợ, cũng sắp đến rồi." .
Nghe vậy, Đường Tố Khanh lập tức ngây ngẩn cả người, âm thanh đột nhiên thay đổi, cô lại chậm chạp hiểu chuyện gì xảy ra, đỏ mặt trong lòng cảm thán người đàn ông này thật đúng là không thể tùy ý trêu chọc.
Đường Tố Khanh nào biết trước khi chưa gặp cô, người đàn ông đối với những phụ nữ khác nhảy vào trong ngực chỉ có chán ghét, kể từ khi gặp cô, mới đột nhiên phát giác thì ra anh ở trước mặt cô đều thất bại như thế, phải có nghị lực rất lớn mới có thể điều khiển nhịn không được quấn cô.
Quả nhiên đi trong chốc lát liền nghe thấy âm thanh cửa chuyển động, Đường Tố Khanh không nhịn được mở mắt ra, nhìn thấy một cái cửa gỗ chậm rãi mở ra, ánh sáng sáng ngời chiếu vào, Đường Tố Khanh híp mắt một cái, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n chờ thích ứng được ánh sáng mới phát giác ánh sáng đến từ một thư phòng, bên trong bố cục cùng thư phòng trong nhà giống nhau như đúc.
Đường Tố Khanh vẫn khiếp sợ với loại lối đi dưới lòng đất chỉ ở trên ti vi mới có thể nhìn thấy, chờ cô phục hồi tinh thần lại, cả người đã ngồi ở trên ghế làm việc thoải mái, mà thân thể người đàn ông ngồi chồm hổm hai tay chống đỡ hai bên nửa cái ghế lo lắng nhìn cô.
"Thế nào? Vẫn còn sợ?" Sở Chiến cưng chìu sờ tóc của cô, tự động hiểu sự trầm mặc của cô thành sợ, trong lòng anh tự trách mới vừa không nên tham gần mà đi, nếu như sớm biết cô gái nhỏ của anh sợ, nói gì anh cũng sẽ mang cô đi những đường khác đến tổng bộ, cho dù lượn quanh nhiều một đoạn cũng thờ ơ.
"Tới, uống chén nước nóng." Sở Chiến không biết ở đâu đưa một chén nước tới trước mặt cô, đau lòng nói.
Đường Tố Khanh uống mấy ngụm nước lấy lại bình tĩnh, nhìn hoàn cảnh chung quanh, càng xem càng phát giác phòng làm việc này cùng thư phòng trong nhà giống nhau như đúc, mới vừa nói làm cho cô khiếp sợ rất lớn, hiện tại Đường Tố Khanh đột nhiên thật tò mò phía sau cánh cửa thư phòng kia sẽ là cảnh tượng gì.
Sở Chiến ngây ngô ở một bên vẫn chú ý vẻ mặt cô gái nhỏ thấy sắc mặt cô không tệ lắm còn quan sát gian phòng, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô tràn đầy cưng chìu, chỉ lo cô sợ hãi.
Sở Chiến cầm tay của cô cùng mười ngón tay của anh đan vào nhau, cưng chìu ngắt sống mũi cô một cái, cười ha hả nói: "Đi, dẫn em đi chung quanh một chút, nơi này phong cảnh không tệ, em sẽ thích nơi này.".
Đường Tố Khanh tò mò mặc cho người đàn ông dắt cô đi ra cửa phòng làm việc, bên ngoài quả nhiên là một cảnh sắc khác, giống như công viên, đủ loại hoa nổi tiếng vào quý giá, trừ biệt thự xa hoa khác người ở bên ngoài chỉ còn sót các loại cảnh vật trang trí, càng nhìn trong lòng Đường Tố Khanh càng chắc lưỡi hít hà không dứt, cảnh vật xinh đẹp này lại là tổng bộ Hắc bang? Nói ra có ai tin? Không trách được cảnh sát luôn không bắt được những phần tử hắc đạo, thì ra trốn ở nơi kín đáo này.
Sở Chiến lúc này nếu biết suy nghĩ trong lòng cô gái nhỏ yêu mến đoán chừng phải hộc máu, đích thân anh thiết kế công trình kiến trúc thoải mái này mà ở trong lòng cô gái nhỏ biến thành biểu tượng giảo hoạt. Đường Tố Khanh không biết cảnh sát chẳng những không biết những phần tử hắc đạo ở chỗ nào, coi như biết cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, gặp còn phải cung phụng giống như tổ tông.
Đi một lúc thì gặp mấy người đàn ông mặc quần áo đen lạnh như băng đi tới, mấy người đàn ông kia ở xa đã nhìn thấy Sở Chiến, tròng mắt không gợn sóng nhìn thấy bên cạnh Sở Chiến là Đường Tố Khanh, thoáng kinh ngạc, sau đó rất cung kính cúi đầu chào hỏi.
Vốn tưởng rằng như vậy là xong, vậy mà Sở Chiến dắt tay Đường Tố Khanh lạnh như băng nói với mấy người đàn ông kia: "Chào hỏi, đây là phu nhân." .
Nghe vậy, mấy người đàn ông áo đen đang cúi đầu lập tức rất cung kính hô một câu 'Phu nhân', lần này Sở Chiến hài lòng thả bọn họ đi.
Cứ như vậy, ở chung quanh ngắm nhìn, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n một khi gặp thuộc hạ Sở Chiến, anh cũng sẽ rất tự hào nói với người khác một câu: "Đây là phu nhân, chào hỏi.".
Không đến một lát, tất cả người tổng bộ cũng biết chuyện lão đại bọn họ đã kết hôn, sự thật chứng minh bát quái không chỗ nào không có, coi như người đàn ông lạnh như băng thì cũng có người Bát Quái.
Sở Chiến ôm eo Đường Tố Khanh đi tới phòng luyện võ, ở xa cô cũng có thể nghe âm thanh rất náo nhiệt, lo lắng cô sẽ buồn bực, Sở Chiến rất hăng hái nói với cô; "Đây là phòng luyện võ, bên trong có rất nhiều người đang tập luyện võ nghệ." .
Đường Tố Khanh gật đầu một cái, hắc đạo là một danh từ rất cậy mạnh, người nơi này chắc không võ thì không được, đi theo người đàn ông vào bên trong, để cho Đường Tố Khanh không nghĩ tới là bên trong trừ người đàn ông ở bên ngoài còn có phụ nữ, dáng dấp rất là kiều diễm, một bộ hình tượng mỹ nhân băng giá, hiện tại chính là mỹ nhân băng giá cùng một người đàn ông cao lớn cường tráng áo đen đánh nhau.
Mọi người nhìn thấy Sở Chiến, âm thanh ồn ào dừng lại, mọi người rất cung kính chào hỏi anh, dĩ nhiên đồng chí Sở Chiến còn không quên khoe khoang một cái: "Đây là phu nhân, lên tiếng chào hỏi." .
Vì vậy âm thanh đinh tai nhức óc gọi hướng Đường Tố Khanh, làm cho cô không thế nào để ý trái tim nhỏ đập thình thịch không ngừng, bình tĩnh tâm tình, cười nhạt gật đầu một cái.
"Tiếp tục!" Sở Chiến phất tay một cái, ôm eo Đường Tố Khanh đứng ở bên ngoài xem đánh lộn, mặt vô biểu tình nói.
Nghe vậy mọi người tiếp tục nhóm đấu đại hội vừa mới bắt đầu, mỹ nhân băng giá vốn đang rớt ở phía sau bởi vì Sở Chiến đột nhiên đến mà nảy sinh ác độc, trong chốc lát liền đem người đàn ông áo đen cao lớn đó đá ra, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n mỹ nhân băng giá mặt không biểu tình nhìn chung quanh một vòng, quét về phía Sở Chiến, ánh mắt chợt lóe, tiếp theo tránh đi.
Đường Tố Khanh đứng ở một bên không có bỏ sót vẻ mặt mỹ nhân băng giá, trong lòng khó chịu, suy đoán mỹ nhân băng giá này chẳng lẽ đối với người đàn ông nhà cô có hứng thú? Trong lòng đột nhiên khẩn trương, suy nghĩ cẩn thận, nếu mỹ nhân băng giá đối với người đàn ông nhà cô có hứng thú thì đã sớm không tới phiên cô, huống chi một cấp trên một thuộc hạ, tỷ lệ gặp mặt quá cao, muốn thật có cái gì phát triển, cô cũng không thể tùy tiện ngăn cản được, Đường Tố Khanh lấy lại bình tĩnh, tâm tình khôi phục lại bình thường.
Mỹ nhân băng giá có lẽ nhìn thấy Sở Chiến toàn tâm toàn ý đặt ở trên người cô gái nhỏ, lập tức không có ý định so tài, lui xuống sàn đấu. Có mấy người đàn ông lãnh khốc để cánh tay trần lục đục lên sàn tiếp tục đấu, Đường Tố Khanh nhìn thấy mà xuất thần, bên cạnh người đàn ông đột nhiên ôm mạnh cô xoay người, nói thật nhỏ một câu: "Không có gì đẹp mắt.", sau đó cứng rắn ôm eo cô rời khỏi nơi vật lộn quyết liệt này.
"Không đúng, em cảm thấy rất đẹp mắt a." Đường Tố Khanh không hiểu người đàn ông đột nhiên bị trúng gió gì, giùng giằng nói, cô thường xem trên ti vi có nhóm đại hội đấu ở trần, hiện tại có người thật, dĩ nhiên muốn xem một cái cho thỏa nguyện.
Ai ngờ người đàn ông bên cạnh vừa nghe thấy lời của cô, âm thanh tốn hơi thừa lời phát ra, cắn răng nghiến lợi mang theo ghen tức nói: "Nhìn rất tốt?" .
Đường Tố Khanh một lòng ở trận tranh tài đặc sắc mới vừa rồi, không có phát hiện người đàn ông đột nhiên biến hóa, rất tự nhiên gật đầu một cái.
Mắt Sở Chiến chợt lóe lên ánh sáng khó hiểu, tròng mắt đen như mực khóa thật chặc đôi mắt thật to của cô lại, chỉ nói: "Bảo bối, buổi tối em sẽ cho em trông thấy so với cái này càng đẹp mắt." .
Đường Tố Khanh trong lòng nghi ngờ là vật gì so với đánh lộn mới vừa rồi còn nhìn tốt hơn, hơn nữa phải chờ tới buổi tối, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n chờ đến buổi tối, khi người đàn ông cởi trống trơn ở trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng anh kiêu ngạo biểu diễn bắp thịt, Đường Tố Khanh rốt cuộc biết người đàn ông bị trúng gió gì, thì ra là người đàn ông tự động đem lời nói cô “nhìn rất tốt” hiểu thành nhìn những thuộc hạ của anh có vóc người đẹp, dĩ nhiên cái này nói sau.
Sở Chiến tràn đầy ghen tức cùng áo não ôm eo cô gái nhỏ yêu mến đi ra khỏi phòng luyện võ, anh khinh thường, làm sao sẽ dẫn cô gái nhỏ đi luyện võ tràng, nơi đó đều có những cánh tay của người đàn ông để trần, đang Sở Chiến áo não trong nháy mắt, một người đàn ông tóc hoa râm đi tới, cung kính hô: "Chủ tử, phu nhân!" .
Người vừa tới nhìn Đường Tố Khanh một cái, tự động tiêu sái đến bên tai Sở Chiến nói nhỏ cái gì.
Đây là bí mật hắc đạo, Đường Tố Khanh cũng rất tự giác đem tầm mắt nhìn về những bông hoa kia.
Người vừa tới nói nhỏ một chút, Sở Chiến nhíu chân mày đẹp gật đầu một cái, hướng về phía Đường Tố Khanh ở bên cạnh nói: "Bảo bối, có một nhóm hàng có vấn đề, em đi dạo chung quanh trước một chút, anh đi xử lý một cái, rất nhanh sẽ tới đây.", nói xong, ở trên trán trắng noãn của cô dịu dàng hôn một cái.
Từ trong ánh mắt của anh nhìn thấy sự nghiêm trọng, Đường Tố Khanh rất quan tâm gật đầu một cái, ý bảo anh đi nhanh. tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Mà đứng ông chú tóc hoa râm ở một bên đối với Sở Chiến dễ dàng nói với cô chuyện không may như thế mà cảm thấy rất kinh ngạc, sau đó mặt tràn đầy cung kính nhìn Đường Tố Khanh.
"Theo phu nhân đi dạo chung quanh một chút, chú ý đừng làm cho cô ấy bị thương." Sở Chiến hướng về phía ông chú tóc hoa râm ở bên cạnh lạnh như băng phân phó, lúc này mới yên tâm rời đi.