Nhìn thấy Giang Thiếu Hiền đở ông cụ đi về phía phòng trong, trong mắt Đường Tố Khanh ông nội luôn luôn vô cùng cao lớn trong nháy mắt đã trở nên rất già nua, lỗ mũi cô không được mà tự nhiên đau xót, lấy tay đẩy cánh tay người đàn ông bên cạnh một cái, nhìn Sở Chiến, Sở Chiến lập tức hiểu ý, nhìn Đường Tố Khanh lộ ra cưng chìu cười nhạt, sau đó bước nhanh đuổi theo ông cụ, đỡ lấy một cái tay khác của ông hướng gian phòng đi tới.
Ông cụ mặc dù ngoài miệng không có nói gì, nhưng trong lòng vui ngất trời, hiện tại ông không chỉ cùng cháu gái hai người sống nương tựa lẫn nhau, mà còn nhiều người thân hơn như thêm một người cháu, một cháu rể, không lâu sau này còn có một đứa chắt, đến lúc đó cái nhà này liền náo nhiệt, trong lòng ông cụ vui vẻ cảm thán.
Đường Tố Khanh thấy người đàn ông vào phòng, cô lập tức đi về phía phòng bếp, trong lòng suy nghĩ nấu cái gì cho cơm trưa nhiều dĩnh dương mới được.
Vừa đi vào gian phòng, ông cụ cũng không vội nghỉ ngơi, mà đi tới bàn cờ tướng cách đó không xa có ván cờ còn chưa kết thúc, mắt quét qua Sở Chiến, ôn hòa nhìn Giang Thiếu Hiền nói: "A hiền, chúng ta tiếp tục đánh cờ."
"Vâng, ông nội." Giang Thiếu Hiền đi tới ngồi đối diện với ông cụ, nghiêm túc quan sát ván cờ, Sở Chiến thấy hai người tập trung tinh thần như vậy, mà ông cụ tựa như không để ý tới anh, anh tò mò đi tới bên cạnh bọn họ muốn nhìn một chút đến tột cùng là ván cờ gì mà làm khó bọn họ như vậy.
Vừa nhìn thấy ván cờ, Sở Chiến nhíu chân mày đẹp, thấy hai người trong cuộc đánh cờ cũng nhíu chặc mày, dường như không có đường để đi, đối với đánh cờ Sở Chiến không biết, anh từ nhỏ đến lớn học tập kinh tế, nghiên cứu tâm lý học loài người, chương trình máy tính cao cấp, bẻ mật mã, quyền kích, dịch dung vân vân, nhưng không có học qua đánh cờ, cho nên lúc ông cụ đánh cờ, anh nghiêm túc quan sát hai người đánh cờ, trong đầu chậm rãi nghiên cứu.
Ông cụ đang đi một nước khó khăn trong ván cờ kia, trong lòng có chút gấp gáp, thấy Sở Chiến đi tới quan sát, lập tức trầm giọng ra lệnh: "Chỉ được xem, không được nói." .
Sở Chiến gật đầu một cái, yên lặng ngồi ở một bên, chăm chú nhìn ván cờ, lúc ván cờ gần kết thúc, anh thấy không có nước trà, lẳng lặng nâng bình trà lên rót nước nóng. Ông cụ vừa đúng lúc khát nước muốn uống nước, nghiêng đầu liếc thấy anh tỉ mỉ thay ông châm trà, mày ông cụ nhíu chặt cũng giãn ra chút, cầm ly trà lên uống một hớp, tròng mắt chợt lóe hài lòng, sau đó tiếp tục đánh cờ.
"Chiếu tướng ——" ông cụ cầm con cờ nhìn Giang Thiếu Hiền, kết quả ông cụ thắng.
Ông cụ la hét muốn xuống chơi một lần nữa, Giang Thiếu Hiền thấy anh **oss vẫn an tĩnh ngồi ở một bên dường như không có chuyện gì làm, nghĩ đến kể từ sau khi vào cửa thái độ ông cụ đối với Sở Chiến, Giang Thiếu Hiền mặc dù trong lòng đối với cái người đàn ông đoạt người hắn yêu không thèm để ý, nhưng như thế này để cho Đường Tố Khanh kẹp ở giữa thì không tốt lắm, hắn cười nhạt nói: "Ông nội, cháu đã thua cuộc nhiều lần như vậy, cháu sẽ đi luyện tập rồi sẽ đánh với ông, lần sau nhất định đánh bại ông." .
"Được, có chí khí, lão đầu tử ta chờ." Ông cụ cười ha hả nói, bình thường lúc này ông với lão Trương cách vách cùng nhau đánh cờ, kết thúc ván cờ mới ăn cơm trưa, hôm nay bởi vì lão Trương đưa cháu gái của ông đi chơi, cho nên ông mới phiền muộn ở nhà, thật may Giang Thiếu Hiền đến đánh cờ với ông, lúc này ông mới hết phiền muộn, hôm nay Giang Thiếu Hiền không đánh với ông, ông cụ đang muốn đánh cờ mà không có ai chơi cùng, ông khó xử nhìn về Sở Chiến im lặng ngồi một bên không lên tiếng, lạnh giọng hỏi, "Cậu có thể đánh cờ không?" .
"Ông nội, cháu không biết chơi, nhưng có thể thử một chút." Sở Chiến mỉm cười hưởng ứng, đối với năng lực học tập vượt trội của Sở Chiến, trải qua quan sát mới vừa rồi, ít nhiều gì hiểu một chút xíu quy luật, cùng ông cụ chơi, đoán chừng có thể ngăn cản một chút.
Lời này ông cụ nghe vào thì không phải như vậy, ông tự động cho là Sở Chiến khinh thường tài đánh cờ của ông, chỉ vào vị trí đối diện, trầm giọng nói: "Cậu tới cùng ta chơi.", Vốn ở trong lòng ông cụ đối với Sở Chiến có một ít hảo cảm, hôm nay thấy dáng vẻ anh, tự động xếp anh vào loại ngạo mạn, quyết tâm ở trong ván cờ giáo huấn anh một chút, để cho anh biết tài chơi cờ của mình thật tốt.
Sở Chiến thuận theo ngồi vào đối diện ông cụ, bắt đầu cùng ông đánh cờ.
Khi Đường Tố Khanh đi vào gian phòng ông cụ chuẩn bị gọi mấy người đàn ông ăn cơm, phát hiện người đàn ông nhà cô đang nghiêm túc đánh cờ cùng ông nội cô, mà dáng vẻ ông nội nghiêm túc, cô hướng về phía bên cạnh Giang Thiếu Hiền gật đầu một cái, sau đó hướng bên cạnh Sở Chiến ngồi xuống, nhìn về bàn cờ, đáy mắt nhảy lên quá một chút ngạc nhiên.
Cô bình tĩnh liếc mắt về phía ông cụ cùng Sở Chiến, phát hiện ông cụ cau mày, đang nghiêm túc nghiên cứu nhìn chằm chằm bàn cờ, suy nghĩ khắc chế nước cờ. Mà mặt người đàn ông lại lạnh nhạt trầm tĩnh, dáng vẻ nghiêm túc lúc đánh cờ giống với lúc làm việc.
"Trời! Mới vừa rồi cậu đi như vậy, thì ra đã có kế hoạch chu đáo! Còn nói không biết chơi, đây không phải là gạt người thì là cái gì?" Đàn ông phải ngồi trên "Mã" (ngựa), cùng "Pháo" trước sau giáp kích, ông cụ bây giờ mới suy nghĩ ra sao lúc trước có nhiều nước "Mai phục", chỉ vì giờ phút này. Ông chợt đập bàn phấn khích mười phần nói, dọa người đàn ông ngồi ở bên cạnh Đường Tố Khanh giật mình, ông nội đối với mình rất chú trọng tư cách nay đột nhiên hét to, Đường Tố Khanh ho khan để tỉnh táo.
"Ông nội, đó là cháu tự học lúc vừa nãy thấy các ông chơi." Sở Chiến vô tội giải thích, lời giải thích này để cho trong lòng ông cụ hơi sửng sờ, suy nghĩ mới vừa học được mà đã cao thâm như vậy, tiểu tử này không phải là một thiên tài chứ.
"Đánh một ván nữa!" Ông cụ quát to, một bộ dáng vẻ hăng hái ngẩng cao đầu.
Liên tiếp chơi mấy ván đều là ông cụ thua, Đường Tố Khanh ngồi nhìn ở một bên không nhìn nổi, chung sống lâu như vậy, người đàn ông có tính tình gì có rõ ràng nhất, phúc hắc đến mức tận cùng, hết lần này tới lần khác anh bán đứng người ta, người ta còn ngu đến trình độ đi cám ơn anh, vì để tránh cho ông nội mình bị người đàn ông phúc hắc này tính toán, Đường Tố Khanh rốt cục ở lúc một ván cờ kết thúc chen miệng nói: "Ông nội, cháu và ông chơi đi!"
"Không chơi với cháu! Ông muốn cùng cậu ta chơi!" Khó khi gặp phải một kỳ thủ so với lão Trương càng lợi hại hơn, ông cụ mê đánh cờ đâu nào chịu, huống chi các cụ chúng ta nói qua: mạnh đối mạnh mới có thể càng mạnh, ông bắt đầu sắp xếp cờ.
Đường Tố Khanh để sát vào bên tai Sở Chiến thấp giọng nói: "Để cho ông nội thắng đi."
"Là ông nội không cho phép anh." Ánh mắt Sở Chiến nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh đầy ủy khuất.
Đường Tố Khanh có chút nghèo từ, chính xác từ lúc bắt đầu vào cửa, ông nội nhà cô đối với anh lời nói lạnh nhạt, một người đàn ông mạnh mẻ nghe lời nói lạnh nhạt của ông cụ như vậy mà còn có thể nở khuôn mặt tươi cười, cái này không phải bởi vì yêu cô sao, lỗ mũi đau xót, Đường Tố Khanh trong lòng cảm động.
Hai người đang xì xào bàn tán, ông cụ quát lên: "Không được nói thầm!" .
"Oh!" Hai người ăn ý đồng thời lên tiếng, nhìn nhau cười một tiếng.
Giang Thiếu Hiền ngồi ở một bên thấy Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến thân mật như vậy, trong lòng chua chát, cũng thoải mái chúc phúc cho họ.
Trải qua nhiều ván cờ như vậy, ông cụ đắn đo liên tục, mỗi một nước đi cũng rất cẩn thận. Không chỉ muốn hòa nhau một ván, mà còn muốn mặt mũi hòa nhau, nói thế nào ông cũng là một trưởng bối, kết quả lại không thắng nổi một vãn bối, mặt mũi này thế nào bỏ qua như vậy được.
Người đàn ông thừa dịp ông cụ suy tư trong nháy mắt, ở dưới đáy bàn cầm tay khéo léo trơn mềm cô đặt vào trên bắp đùi của mình, ngón tay cái thỉnh thoảng ma sát tay mượt mà của cô, cảm thụ nhiệt độtrong tay cô, mới vừa bắt đầu Đường Tố Khanh còn có chỗ cố kỵ, nhưng ngại vì bàn tay người đàn ông chấp nhất kia, thấy lực chú ý của ông cụ cùng Giang Thiếu Hiền đều ở trên ván cờ, toại mà theo ý nguyện của anh, mặc cho anh lôi kéo mình.
"A? Chiếu tướng?" Ông cụ mày rậm vừa nhíu, trợn to mắt nhìn.
Đường Tố Khanh hoàn hồn, tầm mắt quét về phía bàn cờ, lại thấy con cờ của người đàn ông đã bị ông nội "chiếu tướng Vua ", bất kể là trốn tránh bên trái hay phải còn có trước sau tiến lui, cũng không có đường sống cứu vãn. Nhìn về ông cụ, chỉ thấy con mắt ông trừng mắt ngây ngô, trong miệng nói lẩm bẩm nói các nước đi mới vừa rồi trong ván cờ, thỉnh thoảng cười khẽ, thỉnh thoảng bỉu môi. Giống như Lão Ngoan Đồng, vẻ mặt cũng bắt đầu sinh động hoạt bát, Đường Tố Khanh là lần đầu tiên thấy ông nội mình vui vẻ như vậy, so với năm đó cô làm tới Phó thị trưởng cũng không vui vẻ bằng.
"Cậu thật vừa mới bắt đầu học?" Ông cụ không tin hỏi, nào có người lợi hại như vậy, có thể ở trong mấy phút ngắn ngủn đánh bại ông đã có năm sáu chục năm chơi cờ, ngay cả lão Trương nhà cách vách cùng tài đánh cờ của ông cũng không phân cao thấp.
Sở Chiến thành khẩn gật đầu một cái, bắt đầu sắp xếp quân cờ.
Thấy vẻ mặt ông cụ còn không tin tưởng, Đường Tố Khanh cười cười lên tiếng: "Ông nội, năng lực học tập của anh ấy rất mạnh, là một thiên tài." .
Ông cụ dở khóc dở cười, cười mắng: "Không thấy có người nào lộ liễu khen chồng mình như vậy?" .
"Thật ra thì cháu chỉ nắm giữ quy luật, những thứ khác cũng chậm hơn chậm lục lọi, còn có rất nhiều chỗ học tập ở ông nội." Sở chiến khiêm tốn nói, dáng vẻ chân thành, nhìn thấy trong lòng ông cụ đối với anh lại thêm một phần hài lòng.
"Thật ra thì đánh cờ rất tốt, có thể từ một ván cờ nhìn ra được tính tình cùng tính cách của một người." Ông cụ cười nhạt nói, cho nên đối với chồng của cháu gái mình nhiều hơn một phần thưởng thức, chủ yếu là biểu hiện anh trong ván cờ trầm ổn, không kiêu không nóng nảy tâm tính.
Ông cụ cùng Sở Chiến cứ tùy ý chuyện trò tán gẫu, sợ rằng ngay cả chính bọn họ cũng không có phát hiện, không khí dần dần từ ngưng trệ chuyển thành hòa hoãn, Đường Tố Khanh vẫn luôn không có mở miệng nói chuyện, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên, mà Giang Thiếu Hiền làm một nhân vật lắng nghe, chăm chú nhìn ván cờ. Lúc này cô không đành lòng quấy rầy bọn họ bồi dưỡng tình cảm, ngồi ở một bên tự mình châm trà cho bọn họ.
"Cốc cốc cốc ——" người giúp việc gõ cửa đi vào, "Lão gia, Đại tiểu thư, cô gia, cơm trưa đã làm xong."
Đúng lúc ván cờ vừa mới kết thúc, ông cụ do dự suy nghĩ định đánh ván nữa, nhưng ngại vì tất cả mọi người đều đã đói bụng, lúc này mới lưu luyến đứng dậy, dặn dò: "Hôm nay chớ đi về, cơm nước xong tiếp tục đánh cờ." .
Sở Chiến nhìn bóng lưng ông cụ cùng Giang Thiếu Hiền đi ra ngoài, cửa vừa đóng, lúc này anh mới ôm chặt lấy cô gái nhỏ bên cạnh.
Nhìn thấy Giang Thiếu Hiền đở ông cụ đi về phía phòng trong, trong mắt Đường Tố Khanh ông nội luôn luôn vô cùng cao lớn trong nháy mắt đã trở nên rất già nua, lỗ mũi cô không được mà tự nhiên đau xót, lấy tay đẩy cánh tay người đàn ông bên cạnh một cái, nhìn Sở Chiến, Sở Chiến lập tức hiểu ý, nhìn Đường Tố Khanh lộ ra cưng chìu cười nhạt, sau đó bước nhanh đuổi theo ông cụ, đỡ lấy một cái tay khác của ông hướng gian phòng đi tới.
Ông cụ mặc dù ngoài miệng không có nói gì, nhưng trong lòng vui ngất trời, hiện tại ông không chỉ cùng cháu gái hai người sống nương tựa lẫn nhau, mà còn nhiều người thân hơn như thêm một người cháu, một cháu rể, không lâu sau này còn có một đứa chắt, đến lúc đó cái nhà này liền náo nhiệt, trong lòng ông cụ vui vẻ cảm thán.
Đường Tố Khanh thấy người đàn ông vào phòng, cô lập tức đi về phía phòng bếp, trong lòng suy nghĩ nấu cái gì cho cơm trưa nhiều dĩnh dương mới được.
Vừa đi vào gian phòng, ông cụ cũng không vội nghỉ ngơi, mà đi tới bàn cờ tướng cách đó không xa có ván cờ còn chưa kết thúc, mắt quét qua Sở Chiến, ôn hòa nhìn Giang Thiếu Hiền nói: "A hiền, chúng ta tiếp tục đánh cờ."
"Vâng, ông nội." Giang Thiếu Hiền đi tới ngồi đối diện với ông cụ, nghiêm túc quan sát ván cờ, Sở Chiến thấy hai người tập trung tinh thần như vậy, mà ông cụ tựa như không để ý tới anh, anh tò mò đi tới bên cạnh bọn họ muốn nhìn một chút đến tột cùng là ván cờ gì mà làm khó bọn họ như vậy.
Vừa nhìn thấy ván cờ, Sở Chiến nhíu chân mày đẹp, thấy hai người trong cuộc đánh cờ cũng nhíu chặc mày, dường như không có đường để đi, đối với đánh cờ Sở Chiến không biết, anh từ nhỏ đến lớn học tập kinh tế, nghiên cứu tâm lý học loài người, chương trình máy tính cao cấp, bẻ mật mã, quyền kích, dịch dung vân vân, nhưng không có học qua đánh cờ, cho nên lúc ông cụ đánh cờ, anh nghiêm túc quan sát hai người đánh cờ, trong đầu chậm rãi nghiên cứu.
Ông cụ đang đi một nước khó khăn trong ván cờ kia, trong lòng có chút gấp gáp, thấy Sở Chiến đi tới quan sát, lập tức trầm giọng ra lệnh: "Chỉ được xem, không được nói." .
Sở Chiến gật đầu một cái, yên lặng ngồi ở một bên, chăm chú nhìn ván cờ, lúc ván cờ gần kết thúc, anh thấy không có nước trà, lẳng lặng nâng bình trà lên rót nước nóng. Ông cụ vừa đúng lúc khát nước muốn uống nước, nghiêng đầu liếc thấy anh tỉ mỉ thay ông châm trà, mày ông cụ nhíu chặt cũng giãn ra chút, cầm ly trà lên uống một hớp, tròng mắt chợt lóe hài lòng, sau đó tiếp tục đánh cờ.
"Chiếu tướng ——" ông cụ cầm con cờ nhìn Giang Thiếu Hiền, kết quả ông cụ thắng.
Ông cụ la hét muốn xuống chơi một lần nữa, Giang Thiếu Hiền thấy anh oss vẫn an tĩnh ngồi ở một bên dường như không có chuyện gì làm, nghĩ đến kể từ sau khi vào cửa thái độ ông cụ đối với Sở Chiến, Giang Thiếu Hiền mặc dù trong lòng đối với cái người đàn ông đoạt người hắn yêu không thèm để ý, nhưng như thế này để cho Đường Tố Khanh kẹp ở giữa thì không tốt lắm, hắn cười nhạt nói: "Ông nội, cháu đã thua cuộc nhiều lần như vậy, cháu sẽ đi luyện tập rồi sẽ đánh với ông, lần sau nhất định đánh bại ông." .
"Được, có chí khí, lão đầu tử ta chờ." Ông cụ cười ha hả nói, bình thường lúc này ông với lão Trương cách vách cùng nhau đánh cờ, kết thúc ván cờ mới ăn cơm trưa, hôm nay bởi vì lão Trương đưa cháu gái của ông đi chơi, cho nên ông mới phiền muộn ở nhà, thật may Giang Thiếu Hiền đến đánh cờ với ông, lúc này ông mới hết phiền muộn, hôm nay Giang Thiếu Hiền không đánh với ông, ông cụ đang muốn đánh cờ mà không có ai chơi cùng, ông khó xử nhìn về Sở Chiến im lặng ngồi một bên không lên tiếng, lạnh giọng hỏi, "Cậu có thể đánh cờ không?" .
"Ông nội, cháu không biết chơi, nhưng có thể thử một chút." Sở Chiến mỉm cười hưởng ứng, đối với năng lực học tập vượt trội của Sở Chiến, trải qua quan sát mới vừa rồi, ít nhiều gì hiểu một chút xíu quy luật, cùng ông cụ chơi, đoán chừng có thể ngăn cản một chút.
Lời này ông cụ nghe vào thì không phải như vậy, ông tự động cho là Sở Chiến khinh thường tài đánh cờ của ông, chỉ vào vị trí đối diện, trầm giọng nói: "Cậu tới cùng ta chơi.", Vốn ở trong lòng ông cụ đối với Sở Chiến có một ít hảo cảm, hôm nay thấy dáng vẻ anh, tự động xếp anh vào loại ngạo mạn, quyết tâm ở trong ván cờ giáo huấn anh một chút, để cho anh biết tài chơi cờ của mình thật tốt.
Sở Chiến thuận theo ngồi vào đối diện ông cụ, bắt đầu cùng ông đánh cờ.
Khi Đường Tố Khanh đi vào gian phòng ông cụ chuẩn bị gọi mấy người đàn ông ăn cơm, phát hiện người đàn ông nhà cô đang nghiêm túc đánh cờ cùng ông nội cô, mà dáng vẻ ông nội nghiêm túc, cô hướng về phía bên cạnh Giang Thiếu Hiền gật đầu một cái, sau đó hướng bên cạnh Sở Chiến ngồi xuống, nhìn về bàn cờ, đáy mắt nhảy lên quá một chút ngạc nhiên.
Cô bình tĩnh liếc mắt về phía ông cụ cùng Sở Chiến, phát hiện ông cụ cau mày, đang nghiêm túc nghiên cứu nhìn chằm chằm bàn cờ, suy nghĩ khắc chế nước cờ. Mà mặt người đàn ông lại lạnh nhạt trầm tĩnh, dáng vẻ nghiêm túc lúc đánh cờ giống với lúc làm việc.
"Trời! Mới vừa rồi cậu đi như vậy, thì ra đã có kế hoạch chu đáo! Còn nói không biết chơi, đây không phải là gạt người thì là cái gì?" Đàn ông phải ngồi trên "Mã" (ngựa), cùng "Pháo" trước sau giáp kích, ông cụ bây giờ mới suy nghĩ ra sao lúc trước có nhiều nước "Mai phục", chỉ vì giờ phút này. Ông chợt đập bàn phấn khích mười phần nói, dọa người đàn ông ngồi ở bên cạnh Đường Tố Khanh giật mình, ông nội đối với mình rất chú trọng tư cách nay đột nhiên hét to, Đường Tố Khanh ho khan để tỉnh táo.
"Ông nội, đó là cháu tự học lúc vừa nãy thấy các ông chơi." Sở Chiến vô tội giải thích, lời giải thích này để cho trong lòng ông cụ hơi sửng sờ, suy nghĩ mới vừa học được mà đã cao thâm như vậy, tiểu tử này không phải là một thiên tài chứ.
"Đánh một ván nữa!" Ông cụ quát to, một bộ dáng vẻ hăng hái ngẩng cao đầu.
Liên tiếp chơi mấy ván đều là ông cụ thua, Đường Tố Khanh ngồi nhìn ở một bên không nhìn nổi, chung sống lâu như vậy, người đàn ông có tính tình gì có rõ ràng nhất, phúc hắc đến mức tận cùng, hết lần này tới lần khác anh bán đứng người ta, người ta còn ngu đến trình độ đi cám ơn anh, vì để tránh cho ông nội mình bị người đàn ông phúc hắc này tính toán, Đường Tố Khanh rốt cục ở lúc một ván cờ kết thúc chen miệng nói: "Ông nội, cháu và ông chơi đi!"
"Không chơi với cháu! Ông muốn cùng cậu ta chơi!" Khó khi gặp phải một kỳ thủ so với lão Trương càng lợi hại hơn, ông cụ mê đánh cờ đâu nào chịu, huống chi các cụ chúng ta nói qua: mạnh đối mạnh mới có thể càng mạnh, ông bắt đầu sắp xếp cờ.
Đường Tố Khanh để sát vào bên tai Sở Chiến thấp giọng nói: "Để cho ông nội thắng đi."
"Là ông nội không cho phép anh." Ánh mắt Sở Chiến nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh đầy ủy khuất.
Đường Tố Khanh có chút nghèo từ, chính xác từ lúc bắt đầu vào cửa, ông nội nhà cô đối với anh lời nói lạnh nhạt, một người đàn ông mạnh mẻ nghe lời nói lạnh nhạt của ông cụ như vậy mà còn có thể nở khuôn mặt tươi cười, cái này không phải bởi vì yêu cô sao, lỗ mũi đau xót, Đường Tố Khanh trong lòng cảm động.
Hai người đang xì xào bàn tán, ông cụ quát lên: "Không được nói thầm!" .
"Oh!" Hai người ăn ý đồng thời lên tiếng, nhìn nhau cười một tiếng.
Giang Thiếu Hiền ngồi ở một bên thấy Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến thân mật như vậy, trong lòng chua chát, cũng thoải mái chúc phúc cho họ.
Trải qua nhiều ván cờ như vậy, ông cụ đắn đo liên tục, mỗi một nước đi cũng rất cẩn thận. Không chỉ muốn hòa nhau một ván, mà còn muốn mặt mũi hòa nhau, nói thế nào ông cũng là một trưởng bối, kết quả lại không thắng nổi một vãn bối, mặt mũi này thế nào bỏ qua như vậy được.
Người đàn ông thừa dịp ông cụ suy tư trong nháy mắt, ở dưới đáy bàn cầm tay khéo léo trơn mềm cô đặt vào trên bắp đùi của mình, ngón tay cái thỉnh thoảng ma sát tay mượt mà của cô, cảm thụ nhiệt độtrong tay cô, mới vừa bắt đầu Đường Tố Khanh còn có chỗ cố kỵ, nhưng ngại vì bàn tay người đàn ông chấp nhất kia, thấy lực chú ý của ông cụ cùng Giang Thiếu Hiền đều ở trên ván cờ, toại mà theo ý nguyện của anh, mặc cho anh lôi kéo mình.
"A? Chiếu tướng?" Ông cụ mày rậm vừa nhíu, trợn to mắt nhìn.
Đường Tố Khanh hoàn hồn, tầm mắt quét về phía bàn cờ, lại thấy con cờ của người đàn ông đã bị ông nội "chiếu tướng Vua ", bất kể là trốn tránh bên trái hay phải còn có trước sau tiến lui, cũng không có đường sống cứu vãn. Nhìn về ông cụ, chỉ thấy con mắt ông trừng mắt ngây ngô, trong miệng nói lẩm bẩm nói các nước đi mới vừa rồi trong ván cờ, thỉnh thoảng cười khẽ, thỉnh thoảng bỉu môi. Giống như Lão Ngoan Đồng, vẻ mặt cũng bắt đầu sinh động hoạt bát, Đường Tố Khanh là lần đầu tiên thấy ông nội mình vui vẻ như vậy, so với năm đó cô làm tới Phó thị trưởng cũng không vui vẻ bằng.
"Cậu thật vừa mới bắt đầu học?" Ông cụ không tin hỏi, nào có người lợi hại như vậy, có thể ở trong mấy phút ngắn ngủn đánh bại ông đã có năm sáu chục năm chơi cờ, ngay cả lão Trương nhà cách vách cùng tài đánh cờ của ông cũng không phân cao thấp.
Sở Chiến thành khẩn gật đầu một cái, bắt đầu sắp xếp quân cờ.
Thấy vẻ mặt ông cụ còn không tin tưởng, Đường Tố Khanh cười cười lên tiếng: "Ông nội, năng lực học tập của anh ấy rất mạnh, là một thiên tài." .
Ông cụ dở khóc dở cười, cười mắng: "Không thấy có người nào lộ liễu khen chồng mình như vậy?" .
"Thật ra thì cháu chỉ nắm giữ quy luật, những thứ khác cũng chậm hơn chậm lục lọi, còn có rất nhiều chỗ học tập ở ông nội." Sở chiến khiêm tốn nói, dáng vẻ chân thành, nhìn thấy trong lòng ông cụ đối với anh lại thêm một phần hài lòng.
"Thật ra thì đánh cờ rất tốt, có thể từ một ván cờ nhìn ra được tính tình cùng tính cách của một người." Ông cụ cười nhạt nói, cho nên đối với chồng của cháu gái mình nhiều hơn một phần thưởng thức, chủ yếu là biểu hiện anh trong ván cờ trầm ổn, không kiêu không nóng nảy tâm tính.
Ông cụ cùng Sở Chiến cứ tùy ý chuyện trò tán gẫu, sợ rằng ngay cả chính bọn họ cũng không có phát hiện, không khí dần dần từ ngưng trệ chuyển thành hòa hoãn, Đường Tố Khanh vẫn luôn không có mở miệng nói chuyện, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên, mà Giang Thiếu Hiền làm một nhân vật lắng nghe, chăm chú nhìn ván cờ. Lúc này cô không đành lòng quấy rầy bọn họ bồi dưỡng tình cảm, ngồi ở một bên tự mình châm trà cho bọn họ.
"Cốc cốc cốc ——" người giúp việc gõ cửa đi vào, "Lão gia, Đại tiểu thư, cô gia, cơm trưa đã làm xong."
Đúng lúc ván cờ vừa mới kết thúc, ông cụ do dự suy nghĩ định đánh ván nữa, nhưng ngại vì tất cả mọi người đều đã đói bụng, lúc này mới lưu luyến đứng dậy, dặn dò: "Hôm nay chớ đi về, cơm nước xong tiếp tục đánh cờ." .
Sở Chiến nhìn bóng lưng ông cụ cùng Giang Thiếu Hiền đi ra ngoài, cửa vừa đóng, lúc này anh mới ôm chặt lấy cô gái nhỏ bên cạnh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhìn thấy Giang Thiếu Hiền đở ông cụ đi về phía phòng trong, trong mắt Đường Tố Khanh ông nội luôn luôn vô cùng cao lớn trong nháy mắt đã trở nên rất già nua, lỗ mũi cô không được mà tự nhiên đau xót, lấy tay đẩy cánh tay người đàn ông bên cạnh một cái, nhìn Sở Chiến, Sở Chiến lập tức hiểu ý, nhìn Đường Tố Khanh lộ ra cưng chìu cười nhạt, sau đó bước nhanh đuổi theo ông cụ, đỡ lấy một cái tay khác của ông hướng gian phòng đi tới.
Ông cụ mặc dù ngoài miệng không có nói gì, nhưng trong lòng vui ngất trời, hiện tại ông không chỉ cùng cháu gái hai người sống nương tựa lẫn nhau, mà còn nhiều người thân hơn như thêm một người cháu, một cháu rể, không lâu sau này còn có một đứa chắt, đến lúc đó cái nhà này liền náo nhiệt, trong lòng ông cụ vui vẻ cảm thán.
Đường Tố Khanh thấy người đàn ông vào phòng, cô lập tức đi về phía phòng bếp, trong lòng suy nghĩ nấu cái gì cho cơm trưa nhiều dĩnh dương mới được.
Vừa đi vào gian phòng, ông cụ cũng không vội nghỉ ngơi, mà đi tới bàn cờ tướng cách đó không xa có ván cờ còn chưa kết thúc, mắt quét qua Sở Chiến, ôn hòa nhìn Giang Thiếu Hiền nói: "A hiền, chúng ta tiếp tục đánh cờ."
"Vâng, ông nội." Giang Thiếu Hiền đi tới ngồi đối diện với ông cụ, nghiêm túc quan sát ván cờ, Sở Chiến thấy hai người tập trung tinh thần như vậy, mà ông cụ tựa như không để ý tới anh, anh tò mò đi tới bên cạnh bọn họ muốn nhìn một chút đến tột cùng là ván cờ gì mà làm khó bọn họ như vậy.
Vừa nhìn thấy ván cờ, Sở Chiến nhíu chân mày đẹp, thấy hai người trong cuộc đánh cờ cũng nhíu chặc mày, dường như không có đường để đi, đối với đánh cờ Sở Chiến không biết, anh từ nhỏ đến lớn học tập kinh tế, nghiên cứu tâm lý học loài người, chương trình máy tính cao cấp, bẻ mật mã, quyền kích, dịch dung vân vân, nhưng không có học qua đánh cờ, cho nên lúc ông cụ đánh cờ, anh nghiêm túc quan sát hai người đánh cờ, trong đầu chậm rãi nghiên cứu.
Ông cụ đang đi một nước khó khăn trong ván cờ kia, trong lòng có chút gấp gáp, thấy Sở Chiến đi tới quan sát, lập tức trầm giọng ra lệnh: "Chỉ được xem, không được nói." .
Sở Chiến gật đầu một cái, yên lặng ngồi ở một bên, chăm chú nhìn ván cờ, lúc ván cờ gần kết thúc, anh thấy không có nước trà, lẳng lặng nâng bình trà lên rót nước nóng. Ông cụ vừa đúng lúc khát nước muốn uống nước, nghiêng đầu liếc thấy anh tỉ mỉ thay ông châm trà, mày ông cụ nhíu chặt cũng giãn ra chút, cầm ly trà lên uống một hớp, tròng mắt chợt lóe hài lòng, sau đó tiếp tục đánh cờ.
"Chiếu tướng ——" ông cụ cầm con cờ nhìn Giang Thiếu Hiền, kết quả ông cụ thắng.
Ông cụ la hét muốn xuống chơi một lần nữa, Giang Thiếu Hiền thấy anh **oss vẫn an tĩnh ngồi ở một bên dường như không có chuyện gì làm, nghĩ đến kể từ sau khi vào cửa thái độ ông cụ đối với Sở Chiến, Giang Thiếu Hiền mặc dù trong lòng đối với cái người đàn ông đoạt người hắn yêu không thèm để ý, nhưng như thế này để cho Đường Tố Khanh kẹp ở giữa thì không tốt lắm, hắn cười nhạt nói: "Ông nội, cháu đã thua cuộc nhiều lần như vậy, cháu sẽ đi luyện tập rồi sẽ đánh với ông, lần sau nhất định đánh bại ông." .
"Được, có chí khí, lão đầu tử ta chờ." Ông cụ cười ha hả nói, bình thường lúc này ông với lão Trương cách vách cùng nhau đánh cờ, kết thúc ván cờ mới ăn cơm trưa, hôm nay bởi vì lão Trương đưa cháu gái của ông đi chơi, cho nên ông mới phiền muộn ở nhà, thật may Giang Thiếu Hiền đến đánh cờ với ông, lúc này ông mới hết phiền muộn, hôm nay Giang Thiếu Hiền không đánh với ông, ông cụ đang muốn đánh cờ mà không có ai chơi cùng, ông khó xử nhìn về Sở Chiến im lặng ngồi một bên không lên tiếng, lạnh giọng hỏi, "Cậu có thể đánh cờ không?" .
"Ông nội, cháu không biết chơi, nhưng có thể thử một chút." Sở Chiến mỉm cười hưởng ứng, đối với năng lực học tập vượt trội của Sở Chiến, trải qua quan sát mới vừa rồi, ít nhiều gì hiểu một chút xíu quy luật, cùng ông cụ chơi, đoán chừng có thể ngăn cản một chút.
Lời này ông cụ nghe vào thì không phải như vậy, ông tự động cho là Sở Chiến khinh thường tài đánh cờ của ông, chỉ vào vị trí đối diện, trầm giọng nói: "Cậu tới cùng ta chơi.", Vốn ở trong lòng ông cụ đối với Sở Chiến có một ít hảo cảm, hôm nay thấy dáng vẻ anh, tự động xếp anh vào loại ngạo mạn, quyết tâm ở trong ván cờ giáo huấn anh một chút, để cho anh biết tài chơi cờ của mình thật tốt.
Sở Chiến thuận theo ngồi vào đối diện ông cụ, bắt đầu cùng ông đánh cờ.
Khi Đường Tố Khanh đi vào gian phòng ông cụ chuẩn bị gọi mấy người đàn ông ăn cơm, phát hiện người đàn ông nhà cô đang nghiêm túc đánh cờ cùng ông nội cô, mà dáng vẻ ông nội nghiêm túc, cô hướng về phía bên cạnh Giang Thiếu Hiền gật đầu một cái, sau đó hướng bên cạnh Sở Chiến ngồi xuống, nhìn về bàn cờ, đáy mắt nhảy lên quá một chút ngạc nhiên.
Cô bình tĩnh liếc mắt về phía ông cụ cùng Sở Chiến, phát hiện ông cụ cau mày, đang nghiêm túc nghiên cứu nhìn chằm chằm bàn cờ, suy nghĩ khắc chế nước cờ. Mà mặt người đàn ông lại lạnh nhạt trầm tĩnh, dáng vẻ nghiêm túc lúc đánh cờ giống với lúc làm việc.
"Trời! Mới vừa rồi cậu đi như vậy, thì ra đã có kế hoạch chu đáo! Còn nói không biết chơi, đây không phải là gạt người thì là cái gì?" Đàn ông phải ngồi trên "Mã" (ngựa), cùng "Pháo" trước sau giáp kích, ông cụ bây giờ mới suy nghĩ ra sao lúc trước có nhiều nước "Mai phục", chỉ vì giờ phút này. Ông chợt đập bàn phấn khích mười phần nói, dọa người đàn ông ngồi ở bên cạnh Đường Tố Khanh giật mình, ông nội đối với mình rất chú trọng tư cách nay đột nhiên hét to, Đường Tố Khanh ho khan để tỉnh táo.
"Ông nội, đó là cháu tự học lúc vừa nãy thấy các ông chơi." Sở Chiến vô tội giải thích, lời giải thích này để cho trong lòng ông cụ hơi sửng sờ, suy nghĩ mới vừa học được mà đã cao thâm như vậy, tiểu tử này không phải là một thiên tài chứ.
"Đánh một ván nữa!" Ông cụ quát to, một bộ dáng vẻ hăng hái ngẩng cao đầu.
Liên tiếp chơi mấy ván đều là ông cụ thua, Đường Tố Khanh ngồi nhìn ở một bên không nhìn nổi, chung sống lâu như vậy, người đàn ông có tính tình gì có rõ ràng nhất, phúc hắc đến mức tận cùng, hết lần này tới lần khác anh bán đứng người ta, người ta còn ngu đến trình độ đi cám ơn anh, vì để tránh cho ông nội mình bị người đàn ông phúc hắc này tính toán, Đường Tố Khanh rốt cục ở lúc một ván cờ kết thúc chen miệng nói: "Ông nội, cháu và ông chơi đi!"
"Không chơi với cháu! Ông muốn cùng cậu ta chơi!" Khó khi gặp phải một kỳ thủ so với lão Trương càng lợi hại hơn, ông cụ mê đánh cờ đâu nào chịu, huống chi các cụ chúng ta nói qua: mạnh đối mạnh mới có thể càng mạnh, ông bắt đầu sắp xếp cờ.
Đường Tố Khanh để sát vào bên tai Sở Chiến thấp giọng nói: "Để cho ông nội thắng đi."
"Là ông nội không cho phép anh." Ánh mắt Sở Chiến nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh đầy ủy khuất.
Đường Tố Khanh có chút nghèo từ, chính xác từ lúc bắt đầu vào cửa, ông nội nhà cô đối với anh lời nói lạnh nhạt, một người đàn ông mạnh mẻ nghe lời nói lạnh nhạt của ông cụ như vậy mà còn có thể nở khuôn mặt tươi cười, cái này không phải bởi vì yêu cô sao, lỗ mũi đau xót, Đường Tố Khanh trong lòng cảm động.
Hai người đang xì xào bàn tán, ông cụ quát lên: "Không được nói thầm!" .
"Oh!" Hai người ăn ý đồng thời lên tiếng, nhìn nhau cười một tiếng.
Giang Thiếu Hiền ngồi ở một bên thấy Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến thân mật như vậy, trong lòng chua chát, cũng thoải mái chúc phúc cho họ.
Trải qua nhiều ván cờ như vậy, ông cụ đắn đo liên tục, mỗi một nước đi cũng rất cẩn thận. Không chỉ muốn hòa nhau một ván, mà còn muốn mặt mũi hòa nhau, nói thế nào ông cũng là một trưởng bối, kết quả lại không thắng nổi một vãn bối, mặt mũi này thế nào bỏ qua như vậy được.
Người đàn ông thừa dịp ông cụ suy tư trong nháy mắt, ở dưới đáy bàn cầm tay khéo léo trơn mềm cô đặt vào trên bắp đùi của mình, ngón tay cái thỉnh thoảng ma sát tay mượt mà của cô, cảm thụ nhiệt độtrong tay cô, mới vừa bắt đầu Đường Tố Khanh còn có chỗ cố kỵ, nhưng ngại vì bàn tay người đàn ông chấp nhất kia, thấy lực chú ý của ông cụ cùng Giang Thiếu Hiền đều ở trên ván cờ, toại mà theo ý nguyện của anh, mặc cho anh lôi kéo mình.
"A? Chiếu tướng?" Ông cụ mày rậm vừa nhíu, trợn to mắt nhìn.
Đường Tố Khanh hoàn hồn, tầm mắt quét về phía bàn cờ, lại thấy con cờ của người đàn ông đã bị ông nội "chiếu tướng Vua ", bất kể là trốn tránh bên trái hay phải còn có trước sau tiến lui, cũng không có đường sống cứu vãn. Nhìn về ông cụ, chỉ thấy con mắt ông trừng mắt ngây ngô, trong miệng nói lẩm bẩm nói các nước đi mới vừa rồi trong ván cờ, thỉnh thoảng cười khẽ, thỉnh thoảng bỉu môi. Giống như Lão Ngoan Đồng, vẻ mặt cũng bắt đầu sinh động hoạt bát, Đường Tố Khanh là lần đầu tiên thấy ông nội mình vui vẻ như vậy, so với năm đó cô làm tới Phó thị trưởng cũng không vui vẻ bằng.
"Cậu thật vừa mới bắt đầu học?" Ông cụ không tin hỏi, nào có người lợi hại như vậy, có thể ở trong mấy phút ngắn ngủn đánh bại ông đã có năm sáu chục năm chơi cờ, ngay cả lão Trương nhà cách vách cùng tài đánh cờ của ông cũng không phân cao thấp.
Sở Chiến thành khẩn gật đầu một cái, bắt đầu sắp xếp quân cờ.
Thấy vẻ mặt ông cụ còn không tin tưởng, Đường Tố Khanh cười cười lên tiếng: "Ông nội, năng lực học tập của anh ấy rất mạnh, là một thiên tài." .
Ông cụ dở khóc dở cười, cười mắng: "Không thấy có người nào lộ liễu khen chồng mình như vậy?" .
"Thật ra thì cháu chỉ nắm giữ quy luật, những thứ khác cũng chậm hơn chậm lục lọi, còn có rất nhiều chỗ học tập ở ông nội." Sở chiến khiêm tốn nói, dáng vẻ chân thành, nhìn thấy trong lòng ông cụ đối với anh lại thêm một phần hài lòng.
"Thật ra thì đánh cờ rất tốt, có thể từ một ván cờ nhìn ra được tính tình cùng tính cách của một người." Ông cụ cười nhạt nói, cho nên đối với chồng của cháu gái mình nhiều hơn một phần thưởng thức, chủ yếu là biểu hiện anh trong ván cờ trầm ổn, không kiêu không nóng nảy tâm tính.
Ông cụ cùng Sở Chiến cứ tùy ý chuyện trò tán gẫu, sợ rằng ngay cả chính bọn họ cũng không có phát hiện, không khí dần dần từ ngưng trệ chuyển thành hòa hoãn, Đường Tố Khanh vẫn luôn không có mở miệng nói chuyện, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên, mà Giang Thiếu Hiền làm một nhân vật lắng nghe, chăm chú nhìn ván cờ. Lúc này cô không đành lòng quấy rầy bọn họ bồi dưỡng tình cảm, ngồi ở một bên tự mình châm trà cho bọn họ.
"Cốc cốc cốc ——" người giúp việc gõ cửa đi vào, "Lão gia, Đại tiểu thư, cô gia, cơm trưa đã làm xong."
Đúng lúc ván cờ vừa mới kết thúc, ông cụ do dự suy nghĩ định đánh ván nữa, nhưng ngại vì tất cả mọi người đều đã đói bụng, lúc này mới lưu luyến đứng dậy, dặn dò: "Hôm nay chớ đi về, cơm nước xong tiếp tục đánh cờ." .
Sở Chiến nhìn bóng lưng ông cụ cùng Giang Thiếu Hiền đi ra ngoài, cửa vừa đóng, lúc này anh mới ôm chặt lấy cô gái nhỏ bên cạnh.