Giang Thiếu Hiền đỡ ông cụ đi ra ngoài, vừa đóng cửa, Sở Chiến lập tức ôm Đường Tố Khanh, đem cằm đặt ở bả vai của cô, dáng vẻ thâm tình cưng chiều, làm thế nào cũng không chịu đứng lên, người đánh cờ viết: đi theo ông cụ đánh cờ hao tốn quá nhiều trí nhớ.
Đang ở trong thư phòng, tùy lúc sẽ có người đến, da mặt Đường Tố Khanh luôn luôn mỏng, lo lắng cùng người đàn ông ở chung một chỗ ôm thân mật như vậy bị những người khác nhìn thấy sẽ thành trò cười, nhất thời giả bộ giận trách, vội vàng nói: "Mau buông ra, ông nội đang chờ chúng ta ăn cơm."
"Không nhớ tới, không muốn ăn cơm." Sở Chiến dở tính trẻ con nói, hít thật sâu hương thơm tự nhiên trên người cô gái nhỏ tản mát ra, giải quyết xong ông cụ, tâm tình của anh vô cùng tốt, vậy kế tiếp chỉ còn chuẩn bị hôn lễ.
Đường Tố Khanh đối với hành động ăn vạ của người đàn ông hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có thể trả lời: "Anh muốn ăn cái gì? Em làm cho anh." .
"Chỉ muốn ăn em." Sở Chiến sâu kín nói, Đường Tố Khanh vừa nghe thấy lời này bị giọng nói thâm tình mê hoặc ở người đàn ông kia hấp dẫn (sexy), khi cô phản ứng kịp, chỉ thấy người đàn ông vẫn dựa trên bả vai cô hơi đẩy thân thể ra, vẫn duy trì tư thế ôm lấy cô, mắt nóng rực mà trong trẻo nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên cưng chiều, thấp giọng nói: "Bảo bối, anh hôm nay đã giải quyết xong ông nội, có thể lấy được phần thưởng không?" .
"Phần thưởng?" Đường Tố Khanh không hiểu, người đàn ông này thật đúng là thời thời khắc khắc đều không quên ăn đậu hủ của cô, thua thiệt anh nghĩ ra được, người muốn gặp ông nội là anh, bây giờ lại muốn đòi cô thưởng, cô nhất thời dở khóc dở cười.
"Đúng nha, anh muốn được thưởng, em hôn anh một phút." Người đàn ông ngoan cố nói, hai tròng mắt sáng trong suốt như thế làm cho người ta sao lãng.
Mị lực người đàn ông có bao nhiêu, Đường Tố Khanh rõ ràng nhất, cho dù đã rất thân mật, nhưng nghe anh nói cộng với ánh mắt thâm tình như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tố Khanh ửng đỏ, âm thanh cũng nhẹ mấy phần, mềm nhũn nói: "Bị người khác nhìn thấy không tốt." .
"Nơi này không ai." Người đàn ông tựa hồ nhất định phải đòi hôn bằng được, bình thường đều là anh chủ động, thỉnh thoảng cô gái nhỏ bắt đầu cũng là thật tốt.
Đường Tố Khanh thấy lập trường kiên định của anh, lùi từng bước, thấp giọng nói: "Trở về em sẽ hôn lại." .
Không được! Muốn bây giờ! Anh đói." Sở Chiến có lúc học theo dáng vẻ cố chấp của cô, quả thật giống như là đứa bé không được ăn kẹo, nhưng có ai có thể dự đoán được lời đồn đãi bên ngoài về hoàng đế hắc đạo cũng có một mặt chung đụng tốt như vậy? Đoán chừng chỉ có ở trước mặt cô, anh mới có thể như vậy, nếu không phải bởi vì là yêu.
Đường Tố Khanh nổi dóa, đói thì ăn cơm, cô cũng không phải là lương thực, ăn cô làm gì, ánh mắt liếc về hướng cửa phòng đóng chặt kia, suy nghĩ sẽ không có người tới, Đường Tố Khanh mím môi do dự , nghe anh quát một tiếng: "Nhanh lên một chút! Em sẽ không hôn anh, anh sẽ phải hôn em năm phút đồng hồ!"
Năm phút đồng hồ? Đường Tố Khanh cả kinh, chung sống lâu như vậy, người đàn ông có tính tình gì cô rõ ràng nhất, cô biết anh tuyệt đối làm đượci. Lần này càng thêm không có cách, anh dần dần cúi xuống, cô chủ động đem môi hôn lên môi anh. Một phút không biết có bao nhiêu lâu, cô không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm vào đồng hồ để bàn. Sở Chiến lại bị cô làm cho trong lòng ngứa ngáy, vốn chỉ là nụ hôn dịu dàng ngọt ngào, ngược lại thành hôn lưỡi triền miên nóng bỏng.
"Đã hết giờ! Uy..." Âm thanh của cô từ trong thân thể của anh phát ra, mơ hồ không rõ, anh lại không chịu buông cô ra.
"Răng rắc ——" đột nhiên có người xông vào.
Người vừa tới tròng mắt mờ mịt, ôn hòa nói với hai người: "Ông nội bảo tôi đi lên gọi hai người, có thể xuống ăn cơm."
Đường Tố Khanh liếc Sở Chiến một cái, nghĩ thầm này rốt cuộc là chuyện gì, cùng chồng hiện tại hôn bị chổng trước nhìn thấy, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, cô đỏ mặt nói: "Biết, chúng em tới đây."
Bị người khác cắt đứt chuyện tốt, Sở Chiến lý ra không vui, nhưng anh mặt không đổi sắc, bàn tay khẽ vuốt ve Đường Tố Khanh, ý bảo cô không có sao, tròng mắt đen chống lại một người đàn ông không biết điều, nhưng lại nói về phía Đường Tố Khanh mà nói: "Bảo bối, lần sau nhớ phải hô hấp, thế nào đã lâu như vậy còn không học được?"
Nghe vậy, Đường Tố Khanh ngượng ngùng hận không đào được cái lỗ để có thể chui vào, lúng túng không biết nói cái gì cho phải, bước đi ra ngoài cửa, người đàn ông đi ngay theo phía sau, nắm bả vai của cô đi về phía phòng ăn.
Giang Thiếu Hiền ở phía sau nhìn một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trước mặt, nghĩ đến hình ảnh mới vừa nhìn thấy, trong lòng hắn hơi chua xót, nghĩ thầm có lẽ toàn tâm toàn ý tập trung tình thần học tập tốt hơn.
Khi Sở Chiến cùng Đường Tố Khanh đi vào phòng ăn, ông cụ đã ngồi xuống, thấy hai người bọn họ đi tới thân mật như vậy, trong mắt thoáng qua an ủi, hài lòng gật đầu một cái.
Tất cả mọi người sau khi ngồi xuống, người giúp việc lúc này mới lục đục đem bữa trưa lên bàn ăn. Trên bàn ăn trừ Đường Tố Khanh lần đầu tiên kết hôn, lần này khó có được náo nhiệt như thế, trải qua chung sống ngắn ngủi cùng ánh mắt nhìn người của ông cụ, trong lòng ông cụ vui mừng được một cháu rể ưu tú như vậy, lúc ăn cơm đặc biệt cho người mở một chai rượu quý ra để uống, mà người làm cháu rể Sở Chiến tự nhiên muốn được lão bà mình cùng ông cụ chiếu cố, nên phải phụng bồi ông cụ uống rượu, Giang Thiếu Hiền không uống được rượu tự nhiên cùng Đường Tố Khanh, yên lặng ăn món ăn.
Mấy chén xuống bụng, ông cụ có chút vi huân, lôi kéo tay Sở Chiến lớn tiếng hét lên: "Tiểu tử, sau này cậu để cho A Khanh bị ủy khuất, ta sẽ không tha cậu." .
"Vâng, ông nội, cháu nhất định đối xử tốt với A Khanh." Khóe miệng Sở chiến mỉm cười cưng chiều, mắt thỉnh thoảng nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, còn không quên gắp cho cô món ăn cô thích, không cần nói làm một người chồng hay làm một cháu rể, mọi thứ đều làm đến nơi đến chốn.
Đường Tố Khanh ở bên cạnh nhìn kinh hồn bạt vía, người đàn ông có tính sạch sẽ nghiêm trọng đến khiếp người, nhớ trước kia cùng đi siêu thị mua đồ, có người không tốt đụng phải tay của anh, anh ngay tại chỗ nhìn vào ánh mắt đối phương giống như muốn ăn sống người khác, lập tức mua mấy bình nước suối cùng xà phòng, đem cái tay kia sạch sẽ.
Sau khi về đến nhà, cô rất tò mò liền hỏi người đàn ông sao có phản ứng dữ dội như vậy, kết quả anh cho rằng cô sợ vẻ mặt hung ác của anh lúc đó, lập tức đem sự tình ngọn nguồn nói ra, đều do tính quá sạch sẽ làm hại, khi Đường Tố Khanh hỏi tại sao anh vẫn luôn cầm tay của cô, gương mặt anh ửng đỏ thâm tình nói bởi vì yêu cô, đối với cô không có nói đến sạch sẽ.
Hiện tại ông nội mình tự tay cầm tay của anh, không biết anh sẽ không chịu nổi mà hất ông cụ ra, nếu như thật là như vậy, đoán chừng sẽ dẫn đến cuộc chiến ác liệt.
"Tiểu tử, hàm răng nói lời vàng ngọc, nói ra được nhất định phải làm được, nếu không làm người đàn ông tồi." Ông cụ vỗ vỗ tay của anh, hét lên.
Sở Chiến ngồi ở một bên không ngừng gật đầu đón ý nói hùa, nhìn ông cụ hăng hái, lặng lẽ lôi kéo anh nói rất nhiều nói, đều là chuyện có liên quan đến khi còn bé của Đường Tố Khanh, thỉnh thoảng cười to, thỉnh thoảng đau lòng cau mày, Sở Chiến nghiêm túc nghe, đem từng việc ghi tạc vào trong lòng.
Đường Tố Khanh thấy hai người nhỏ giọng trò chuyện, nhìn không khí thật tốt, trong lòng hơi thả lỏng xuống.
Cơm nước xong, ông cụ đỏ hé ra khuôn mặt già nua, la hét muốn cùng cháu rể đánh vài ván cờ nữa, Đường Tố Khanh ở một bên thật sự nhìn không chịu nổi, một người đã nhiều tuổi, còn có tính trẻ con như vậy, hướng người đàn ông cho một cái ánh mắt, kết quả người đàn ông cúi đầu ở bên tai ông cụ không biết nói chút gì, làm cho khóe miệng ông cụ vẫn cất giấu cười, sau đó đáp ứng ngoan ngoãn đi nghỉ trưa.
Giang Thiếu Hiền suy nghĩ hôm nay xin nghỉ ra ngoài, mặc dù rất muốn bồi ông cụ nữa, nhưng thời gian không cho phép, hắn không thể làm gì khác hơn là cáo biệt, ông cụ đối với ân nhân cứu mạng cũng thật tâm thương yêu không dứt, thấy dáng vẻ bị làm khó của hắn cũng không giữ lại hắn nữa, hiền lành lôi kéo tay của hắn nói: "A Hiền, rãnh rỗi thường xuyên trở lại, nơi này chính là nhà của cháu, ta còn là ông nội."
"Cháu biết, ông nội." Giang Thiếu Hiền lỗ mũi đau xót, cười nhạt gật đầu nói.
"Các cháu đưa A Hiền đi ra ngoài, hôm nay cũng uống rượu, gọi lão Diệp đưa A Hiền trở về đi." Ông cụ gọi lái xe lão Diệp tới.
Sở Chiến kéo tay cô gái nhỏ, ngăn cách cô gái nhỏ cùng Giang Thiếu Hiền, ba người đi song song với nhau, không khí hết sức cứng nhắc, tất cả mọi người nhìn cảnh vật chung quanh không lên tiếng, Đường Tố Khanh cắn môi suy nghĩ chỉ chốc lát sau lên tiếng nói: "Mới vừa cám ơn anh, em biết nếu không phải trước đó anh cùng ông nội nói chuyện của chúng em, ông nội tuyệt đối không thể đồng ý chuyện ly hôn của em với anh." .
"Anh chỉ không muốn mất đi một ông nội tốt như vậy." Giang Thiếu Hiền ôn hòa trả lời
Quả thực, dựa vào trình độ coi trọng của ông cụ đối với Giang Thiếu Hiền, nếu hắn nói không đồng ý ly hôn, đoán chừng ông cụ chết cũng không cho phép giữa bọn họ có Sở Chiến tham gia, mà thân thể ông cụ không chịu nổi kích động, chuyện có thể nghĩ gặp rất nhiều khó khăn.
Vẫn ở một bên Sở Chiến rất không thích thiếu người khác, hơn nữa còn là tình địch, điều này làm cho anh có cảm giác không được tự nhiên, lãnh khốc nói: "Tôi thiếu anh một lần, có yêu cầu gì hiện tại nói thẳng, quá hạn không nhận."
Đối với vẻ mặt Sở Chiến như thế Giang Thiếu Hiền cũng không thèm để ý, dù sao ở trong bang nghe đám người kia đem truyền Sở Chiến người này so với Diêm vương còn kinh khủng hơn, suy nghĩ một chút cái dáng vẻ này bây giờ của anh coi như đã khách khí, suy nghĩ chuyện những ngày gần đây, Giang Thiếu Hiền nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra nói yêu cầu gì, suy nghĩ chỉ chốc lát sau cười nhạt lên tiếng nói: "Muốn thật cảm ơn tôi, sau này cho phép tôi trực tiếp ra vào trong bang đi! Lúc nào cũng bị người khác quản chế có chút phiền toái." .
Không nghĩ đối phương nói ra yêu cầu như vậy, Sở Chiến đáp ứng cũng không được, không đáp ứng cũng không xong, ai biết tiểu tử này chưa có chết tâm, có thể len lén chạy đến gặp cô gái nhỏ của anh không đây? Cái này không thể trách anh nhỏ mọn, đúng là cô gái nhỏ của anh quá xinh đẹp.
Dù sao vừa rồi do tự mình nói điều kiện, hiện tại cho dù có hối hận cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, trong lòng đề phòng sau này phải coi chừng cô gái nhỏ kỹ hơn, sợ cô đi ra ngoài bị người xấu mang đi.
Giang Thiếu Hiền đỡ ông cụ đi ra ngoài, vừa đóng cửa, Sở Chiến lập tức ôm Đường Tố Khanh, đem cằm đặt ở bả vai của cô, dáng vẻ thâm tình cưng chiều, làm thế nào cũng không chịu đứng lên, người đánh cờ viết: đi theo ông cụ đánh cờ hao tốn quá nhiều trí nhớ.
Đang ở trong thư phòng, tùy lúc sẽ có người đến, da mặt Đường Tố Khanh luôn luôn mỏng, lo lắng cùng người đàn ông ở chung một chỗ ôm thân mật như vậy bị những người khác nhìn thấy sẽ thành trò cười, nhất thời giả bộ giận trách, vội vàng nói: "Mau buông ra, ông nội đang chờ chúng ta ăn cơm."
"Không nhớ tới, không muốn ăn cơm." Sở Chiến dở tính trẻ con nói, hít thật sâu hương thơm tự nhiên trên người cô gái nhỏ tản mát ra, giải quyết xong ông cụ, tâm tình của anh vô cùng tốt, vậy kế tiếp chỉ còn chuẩn bị hôn lễ.
Đường Tố Khanh đối với hành động ăn vạ của người đàn ông hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có thể trả lời: "Anh muốn ăn cái gì? Em làm cho anh." .
"Chỉ muốn ăn em." Sở Chiến sâu kín nói, Đường Tố Khanh vừa nghe thấy lời này bị giọng nói thâm tình mê hoặc ở người đàn ông kia hấp dẫn (sexy), khi cô phản ứng kịp, chỉ thấy người đàn ông vẫn dựa trên bả vai cô hơi đẩy thân thể ra, vẫn duy trì tư thế ôm lấy cô, mắt nóng rực mà trong trẻo nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên cưng chiều, thấp giọng nói: "Bảo bối, anh hôm nay đã giải quyết xong ông nội, có thể lấy được phần thưởng không?" .
"Phần thưởng?" Đường Tố Khanh không hiểu, người đàn ông này thật đúng là thời thời khắc khắc đều không quên ăn đậu hủ của cô, thua thiệt anh nghĩ ra được, người muốn gặp ông nội là anh, bây giờ lại muốn đòi cô thưởng, cô nhất thời dở khóc dở cười.
"Đúng nha, anh muốn được thưởng, em hôn anh một phút." Người đàn ông ngoan cố nói, hai tròng mắt sáng trong suốt như thế làm cho người ta sao lãng.
Mị lực người đàn ông có bao nhiêu, Đường Tố Khanh rõ ràng nhất, cho dù đã rất thân mật, nhưng nghe anh nói cộng với ánh mắt thâm tình như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tố Khanh ửng đỏ, âm thanh cũng nhẹ mấy phần, mềm nhũn nói: "Bị người khác nhìn thấy không tốt." .
"Nơi này không ai." Người đàn ông tựa hồ nhất định phải đòi hôn bằng được, bình thường đều là anh chủ động, thỉnh thoảng cô gái nhỏ bắt đầu cũng là thật tốt.
Đường Tố Khanh thấy lập trường kiên định của anh, lùi từng bước, thấp giọng nói: "Trở về em sẽ hôn lại." .
Không được! Muốn bây giờ! Anh đói." Sở Chiến có lúc học theo dáng vẻ cố chấp của cô, quả thật giống như là đứa bé không được ăn kẹo, nhưng có ai có thể dự đoán được lời đồn đãi bên ngoài về hoàng đế hắc đạo cũng có một mặt chung đụng tốt như vậy? Đoán chừng chỉ có ở trước mặt cô, anh mới có thể như vậy, nếu không phải bởi vì là yêu.
Đường Tố Khanh nổi dóa, đói thì ăn cơm, cô cũng không phải là lương thực, ăn cô làm gì, ánh mắt liếc về hướng cửa phòng đóng chặt kia, suy nghĩ sẽ không có người tới, Đường Tố Khanh mím môi do dự , nghe anh quát một tiếng: "Nhanh lên một chút! Em sẽ không hôn anh, anh sẽ phải hôn em năm phút đồng hồ!"
Năm phút đồng hồ? Đường Tố Khanh cả kinh, chung sống lâu như vậy, người đàn ông có tính tình gì cô rõ ràng nhất, cô biết anh tuyệt đối làm đượci. Lần này càng thêm không có cách, anh dần dần cúi xuống, cô chủ động đem môi hôn lên môi anh. Một phút không biết có bao nhiêu lâu, cô không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm vào đồng hồ để bàn. Sở Chiến lại bị cô làm cho trong lòng ngứa ngáy, vốn chỉ là nụ hôn dịu dàng ngọt ngào, ngược lại thành hôn lưỡi triền miên nóng bỏng.
"Đã hết giờ! Uy..." Âm thanh của cô từ trong thân thể của anh phát ra, mơ hồ không rõ, anh lại không chịu buông cô ra.
"Răng rắc ——" đột nhiên có người xông vào.
Người vừa tới tròng mắt mờ mịt, ôn hòa nói với hai người: "Ông nội bảo tôi đi lên gọi hai người, có thể xuống ăn cơm."
Đường Tố Khanh liếc Sở Chiến một cái, nghĩ thầm này rốt cuộc là chuyện gì, cùng chồng hiện tại hôn bị chổng trước nhìn thấy, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, cô đỏ mặt nói: "Biết, chúng em tới đây."
Bị người khác cắt đứt chuyện tốt, Sở Chiến lý ra không vui, nhưng anh mặt không đổi sắc, bàn tay khẽ vuốt ve Đường Tố Khanh, ý bảo cô không có sao, tròng mắt đen chống lại một người đàn ông không biết điều, nhưng lại nói về phía Đường Tố Khanh mà nói: "Bảo bối, lần sau nhớ phải hô hấp, thế nào đã lâu như vậy còn không học được?"
Nghe vậy, Đường Tố Khanh ngượng ngùng hận không đào được cái lỗ để có thể chui vào, lúng túng không biết nói cái gì cho phải, bước đi ra ngoài cửa, người đàn ông đi ngay theo phía sau, nắm bả vai của cô đi về phía phòng ăn.
Giang Thiếu Hiền ở phía sau nhìn một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trước mặt, nghĩ đến hình ảnh mới vừa nhìn thấy, trong lòng hắn hơi chua xót, nghĩ thầm có lẽ toàn tâm toàn ý tập trung tình thần học tập tốt hơn.
Khi Sở Chiến cùng Đường Tố Khanh đi vào phòng ăn, ông cụ đã ngồi xuống, thấy hai người bọn họ đi tới thân mật như vậy, trong mắt thoáng qua an ủi, hài lòng gật đầu một cái.
Tất cả mọi người sau khi ngồi xuống, người giúp việc lúc này mới lục đục đem bữa trưa lên bàn ăn. Trên bàn ăn trừ Đường Tố Khanh lần đầu tiên kết hôn, lần này khó có được náo nhiệt như thế, trải qua chung sống ngắn ngủi cùng ánh mắt nhìn người của ông cụ, trong lòng ông cụ vui mừng được một cháu rể ưu tú như vậy, lúc ăn cơm đặc biệt cho người mở một chai rượu quý ra để uống, mà người làm cháu rể Sở Chiến tự nhiên muốn được lão bà mình cùng ông cụ chiếu cố, nên phải phụng bồi ông cụ uống rượu, Giang Thiếu Hiền không uống được rượu tự nhiên cùng Đường Tố Khanh, yên lặng ăn món ăn.
Mấy chén xuống bụng, ông cụ có chút vi huân, lôi kéo tay Sở Chiến lớn tiếng hét lên: "Tiểu tử, sau này cậu để cho A Khanh bị ủy khuất, ta sẽ không tha cậu." .
"Vâng, ông nội, cháu nhất định đối xử tốt với A Khanh." Khóe miệng Sở chiến mỉm cười cưng chiều, mắt thỉnh thoảng nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, còn không quên gắp cho cô món ăn cô thích, không cần nói làm một người chồng hay làm một cháu rể, mọi thứ đều làm đến nơi đến chốn.
Đường Tố Khanh ở bên cạnh nhìn kinh hồn bạt vía, người đàn ông có tính sạch sẽ nghiêm trọng đến khiếp người, nhớ trước kia cùng đi siêu thị mua đồ, có người không tốt đụng phải tay của anh, anh ngay tại chỗ nhìn vào ánh mắt đối phương giống như muốn ăn sống người khác, lập tức mua mấy bình nước suối cùng xà phòng, đem cái tay kia sạch sẽ.
Sau khi về đến nhà, cô rất tò mò liền hỏi người đàn ông sao có phản ứng dữ dội như vậy, kết quả anh cho rằng cô sợ vẻ mặt hung ác của anh lúc đó, lập tức đem sự tình ngọn nguồn nói ra, đều do tính quá sạch sẽ làm hại, khi Đường Tố Khanh hỏi tại sao anh vẫn luôn cầm tay của cô, gương mặt anh ửng đỏ thâm tình nói bởi vì yêu cô, đối với cô không có nói đến sạch sẽ.
Hiện tại ông nội mình tự tay cầm tay của anh, không biết anh sẽ không chịu nổi mà hất ông cụ ra, nếu như thật là như vậy, đoán chừng sẽ dẫn đến cuộc chiến ác liệt.
"Tiểu tử, hàm răng nói lời vàng ngọc, nói ra được nhất định phải làm được, nếu không làm người đàn ông tồi." Ông cụ vỗ vỗ tay của anh, hét lên.
Sở Chiến ngồi ở một bên không ngừng gật đầu đón ý nói hùa, nhìn ông cụ hăng hái, lặng lẽ lôi kéo anh nói rất nhiều nói, đều là chuyện có liên quan đến khi còn bé của Đường Tố Khanh, thỉnh thoảng cười to, thỉnh thoảng đau lòng cau mày, Sở Chiến nghiêm túc nghe, đem từng việc ghi tạc vào trong lòng.
Đường Tố Khanh thấy hai người nhỏ giọng trò chuyện, nhìn không khí thật tốt, trong lòng hơi thả lỏng xuống.
Cơm nước xong, ông cụ đỏ hé ra khuôn mặt già nua, la hét muốn cùng cháu rể đánh vài ván cờ nữa, Đường Tố Khanh ở một bên thật sự nhìn không chịu nổi, một người đã nhiều tuổi, còn có tính trẻ con như vậy, hướng người đàn ông cho một cái ánh mắt, kết quả người đàn ông cúi đầu ở bên tai ông cụ không biết nói chút gì, làm cho khóe miệng ông cụ vẫn cất giấu cười, sau đó đáp ứng ngoan ngoãn đi nghỉ trưa.
Giang Thiếu Hiền suy nghĩ hôm nay xin nghỉ ra ngoài, mặc dù rất muốn bồi ông cụ nữa, nhưng thời gian không cho phép, hắn không thể làm gì khác hơn là cáo biệt, ông cụ đối với ân nhân cứu mạng cũng thật tâm thương yêu không dứt, thấy dáng vẻ bị làm khó của hắn cũng không giữ lại hắn nữa, hiền lành lôi kéo tay của hắn nói: "A Hiền, rãnh rỗi thường xuyên trở lại, nơi này chính là nhà của cháu, ta còn là ông nội."
"Cháu biết, ông nội." Giang Thiếu Hiền lỗ mũi đau xót, cười nhạt gật đầu nói.
"Các cháu đưa A Hiền đi ra ngoài, hôm nay cũng uống rượu, gọi lão Diệp đưa A Hiền trở về đi." Ông cụ gọi lái xe lão Diệp tới.
Sở Chiến kéo tay cô gái nhỏ, ngăn cách cô gái nhỏ cùng Giang Thiếu Hiền, ba người đi song song với nhau, không khí hết sức cứng nhắc, tất cả mọi người nhìn cảnh vật chung quanh không lên tiếng, Đường Tố Khanh cắn môi suy nghĩ chỉ chốc lát sau lên tiếng nói: "Mới vừa cám ơn anh, em biết nếu không phải trước đó anh cùng ông nội nói chuyện của chúng em, ông nội tuyệt đối không thể đồng ý chuyện ly hôn của em với anh." .
"Anh chỉ không muốn mất đi một ông nội tốt như vậy." Giang Thiếu Hiền ôn hòa trả lời
Quả thực, dựa vào trình độ coi trọng của ông cụ đối với Giang Thiếu Hiền, nếu hắn nói không đồng ý ly hôn, đoán chừng ông cụ chết cũng không cho phép giữa bọn họ có Sở Chiến tham gia, mà thân thể ông cụ không chịu nổi kích động, chuyện có thể nghĩ gặp rất nhiều khó khăn.
Vẫn ở một bên Sở Chiến rất không thích thiếu người khác, hơn nữa còn là tình địch, điều này làm cho anh có cảm giác không được tự nhiên, lãnh khốc nói: "Tôi thiếu anh một lần, có yêu cầu gì hiện tại nói thẳng, quá hạn không nhận."
Đối với vẻ mặt Sở Chiến như thế Giang Thiếu Hiền cũng không thèm để ý, dù sao ở trong bang nghe đám người kia đem truyền Sở Chiến người này so với Diêm vương còn kinh khủng hơn, suy nghĩ một chút cái dáng vẻ này bây giờ của anh coi như đã khách khí, suy nghĩ chuyện những ngày gần đây, Giang Thiếu Hiền nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra nói yêu cầu gì, suy nghĩ chỉ chốc lát sau cười nhạt lên tiếng nói: "Muốn thật cảm ơn tôi, sau này cho phép tôi trực tiếp ra vào trong bang đi! Lúc nào cũng bị người khác quản chế có chút phiền toái." .
Không nghĩ đối phương nói ra yêu cầu như vậy, Sở Chiến đáp ứng cũng không được, không đáp ứng cũng không xong, ai biết tiểu tử này chưa có chết tâm, có thể len lén chạy đến gặp cô gái nhỏ của anh không đây? Cái này không thể trách anh nhỏ mọn, đúng là cô gái nhỏ của anh quá xinh đẹp.
Dù sao vừa rồi do tự mình nói điều kiện, hiện tại cho dù có hối hận cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, trong lòng đề phòng sau này phải coi chừng cô gái nhỏ kỹ hơn, sợ cô đi ra ngoài bị người xấu mang đi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Giang Thiếu Hiền đỡ ông cụ đi ra ngoài, vừa đóng cửa, Sở Chiến lập tức ôm Đường Tố Khanh, đem cằm đặt ở bả vai của cô, dáng vẻ thâm tình cưng chiều, làm thế nào cũng không chịu đứng lên, người đánh cờ viết: đi theo ông cụ đánh cờ hao tốn quá nhiều trí nhớ.
Đang ở trong thư phòng, tùy lúc sẽ có người đến, da mặt Đường Tố Khanh luôn luôn mỏng, lo lắng cùng người đàn ông ở chung một chỗ ôm thân mật như vậy bị những người khác nhìn thấy sẽ thành trò cười, nhất thời giả bộ giận trách, vội vàng nói: "Mau buông ra, ông nội đang chờ chúng ta ăn cơm."
"Không nhớ tới, không muốn ăn cơm." Sở Chiến dở tính trẻ con nói, hít thật sâu hương thơm tự nhiên trên người cô gái nhỏ tản mát ra, giải quyết xong ông cụ, tâm tình của anh vô cùng tốt, vậy kế tiếp chỉ còn chuẩn bị hôn lễ.
Đường Tố Khanh đối với hành động ăn vạ của người đàn ông hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có thể trả lời: "Anh muốn ăn cái gì? Em làm cho anh." .
"Chỉ muốn ăn em." Sở Chiến sâu kín nói, Đường Tố Khanh vừa nghe thấy lời này bị giọng nói thâm tình mê hoặc ở người đàn ông kia hấp dẫn (sexy), khi cô phản ứng kịp, chỉ thấy người đàn ông vẫn dựa trên bả vai cô hơi đẩy thân thể ra, vẫn duy trì tư thế ôm lấy cô, mắt nóng rực mà trong trẻo nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên cưng chiều, thấp giọng nói: "Bảo bối, anh hôm nay đã giải quyết xong ông nội, có thể lấy được phần thưởng không?" .
"Phần thưởng?" Đường Tố Khanh không hiểu, người đàn ông này thật đúng là thời thời khắc khắc đều không quên ăn đậu hủ của cô, thua thiệt anh nghĩ ra được, người muốn gặp ông nội là anh, bây giờ lại muốn đòi cô thưởng, cô nhất thời dở khóc dở cười.
"Đúng nha, anh muốn được thưởng, em hôn anh một phút." Người đàn ông ngoan cố nói, hai tròng mắt sáng trong suốt như thế làm cho người ta sao lãng.
Mị lực người đàn ông có bao nhiêu, Đường Tố Khanh rõ ràng nhất, cho dù đã rất thân mật, nhưng nghe anh nói cộng với ánh mắt thâm tình như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tố Khanh ửng đỏ, âm thanh cũng nhẹ mấy phần, mềm nhũn nói: "Bị người khác nhìn thấy không tốt." .
"Nơi này không ai." Người đàn ông tựa hồ nhất định phải đòi hôn bằng được, bình thường đều là anh chủ động, thỉnh thoảng cô gái nhỏ bắt đầu cũng là thật tốt.
Đường Tố Khanh thấy lập trường kiên định của anh, lùi từng bước, thấp giọng nói: "Trở về em sẽ hôn lại." .
Không được! Muốn bây giờ! Anh đói." Sở Chiến có lúc học theo dáng vẻ cố chấp của cô, quả thật giống như là đứa bé không được ăn kẹo, nhưng có ai có thể dự đoán được lời đồn đãi bên ngoài về hoàng đế hắc đạo cũng có một mặt chung đụng tốt như vậy? Đoán chừng chỉ có ở trước mặt cô, anh mới có thể như vậy, nếu không phải bởi vì là yêu.
Đường Tố Khanh nổi dóa, đói thì ăn cơm, cô cũng không phải là lương thực, ăn cô làm gì, ánh mắt liếc về hướng cửa phòng đóng chặt kia, suy nghĩ sẽ không có người tới, Đường Tố Khanh mím môi do dự , nghe anh quát một tiếng: "Nhanh lên một chút! Em sẽ không hôn anh, anh sẽ phải hôn em năm phút đồng hồ!"
Năm phút đồng hồ? Đường Tố Khanh cả kinh, chung sống lâu như vậy, người đàn ông có tính tình gì cô rõ ràng nhất, cô biết anh tuyệt đối làm đượci. Lần này càng thêm không có cách, anh dần dần cúi xuống, cô chủ động đem môi hôn lên môi anh. Một phút không biết có bao nhiêu lâu, cô không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm vào đồng hồ để bàn. Sở Chiến lại bị cô làm cho trong lòng ngứa ngáy, vốn chỉ là nụ hôn dịu dàng ngọt ngào, ngược lại thành hôn lưỡi triền miên nóng bỏng.
"Đã hết giờ! Uy..." Âm thanh của cô từ trong thân thể của anh phát ra, mơ hồ không rõ, anh lại không chịu buông cô ra.
"Răng rắc ——" đột nhiên có người xông vào.
Người vừa tới tròng mắt mờ mịt, ôn hòa nói với hai người: "Ông nội bảo tôi đi lên gọi hai người, có thể xuống ăn cơm."
Đường Tố Khanh liếc Sở Chiến một cái, nghĩ thầm này rốt cuộc là chuyện gì, cùng chồng hiện tại hôn bị chổng trước nhìn thấy, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, cô đỏ mặt nói: "Biết, chúng em tới đây."
Bị người khác cắt đứt chuyện tốt, Sở Chiến lý ra không vui, nhưng anh mặt không đổi sắc, bàn tay khẽ vuốt ve Đường Tố Khanh, ý bảo cô không có sao, tròng mắt đen chống lại một người đàn ông không biết điều, nhưng lại nói về phía Đường Tố Khanh mà nói: "Bảo bối, lần sau nhớ phải hô hấp, thế nào đã lâu như vậy còn không học được?"
Nghe vậy, Đường Tố Khanh ngượng ngùng hận không đào được cái lỗ để có thể chui vào, lúng túng không biết nói cái gì cho phải, bước đi ra ngoài cửa, người đàn ông đi ngay theo phía sau, nắm bả vai của cô đi về phía phòng ăn.
Giang Thiếu Hiền ở phía sau nhìn một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trước mặt, nghĩ đến hình ảnh mới vừa nhìn thấy, trong lòng hắn hơi chua xót, nghĩ thầm có lẽ toàn tâm toàn ý tập trung tình thần học tập tốt hơn.
Khi Sở Chiến cùng Đường Tố Khanh đi vào phòng ăn, ông cụ đã ngồi xuống, thấy hai người bọn họ đi tới thân mật như vậy, trong mắt thoáng qua an ủi, hài lòng gật đầu một cái.
Tất cả mọi người sau khi ngồi xuống, người giúp việc lúc này mới lục đục đem bữa trưa lên bàn ăn. Trên bàn ăn trừ Đường Tố Khanh lần đầu tiên kết hôn, lần này khó có được náo nhiệt như thế, trải qua chung sống ngắn ngủi cùng ánh mắt nhìn người của ông cụ, trong lòng ông cụ vui mừng được một cháu rể ưu tú như vậy, lúc ăn cơm đặc biệt cho người mở một chai rượu quý ra để uống, mà người làm cháu rể Sở Chiến tự nhiên muốn được lão bà mình cùng ông cụ chiếu cố, nên phải phụng bồi ông cụ uống rượu, Giang Thiếu Hiền không uống được rượu tự nhiên cùng Đường Tố Khanh, yên lặng ăn món ăn.
Mấy chén xuống bụng, ông cụ có chút vi huân, lôi kéo tay Sở Chiến lớn tiếng hét lên: "Tiểu tử, sau này cậu để cho A Khanh bị ủy khuất, ta sẽ không tha cậu." .
"Vâng, ông nội, cháu nhất định đối xử tốt với A Khanh." Khóe miệng Sở chiến mỉm cười cưng chiều, mắt thỉnh thoảng nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, còn không quên gắp cho cô món ăn cô thích, không cần nói làm một người chồng hay làm một cháu rể, mọi thứ đều làm đến nơi đến chốn.
Đường Tố Khanh ở bên cạnh nhìn kinh hồn bạt vía, người đàn ông có tính sạch sẽ nghiêm trọng đến khiếp người, nhớ trước kia cùng đi siêu thị mua đồ, có người không tốt đụng phải tay của anh, anh ngay tại chỗ nhìn vào ánh mắt đối phương giống như muốn ăn sống người khác, lập tức mua mấy bình nước suối cùng xà phòng, đem cái tay kia sạch sẽ.
Sau khi về đến nhà, cô rất tò mò liền hỏi người đàn ông sao có phản ứng dữ dội như vậy, kết quả anh cho rằng cô sợ vẻ mặt hung ác của anh lúc đó, lập tức đem sự tình ngọn nguồn nói ra, đều do tính quá sạch sẽ làm hại, khi Đường Tố Khanh hỏi tại sao anh vẫn luôn cầm tay của cô, gương mặt anh ửng đỏ thâm tình nói bởi vì yêu cô, đối với cô không có nói đến sạch sẽ.
Hiện tại ông nội mình tự tay cầm tay của anh, không biết anh sẽ không chịu nổi mà hất ông cụ ra, nếu như thật là như vậy, đoán chừng sẽ dẫn đến cuộc chiến ác liệt.
"Tiểu tử, hàm răng nói lời vàng ngọc, nói ra được nhất định phải làm được, nếu không làm người đàn ông tồi." Ông cụ vỗ vỗ tay của anh, hét lên.
Sở Chiến ngồi ở một bên không ngừng gật đầu đón ý nói hùa, nhìn ông cụ hăng hái, lặng lẽ lôi kéo anh nói rất nhiều nói, đều là chuyện có liên quan đến khi còn bé của Đường Tố Khanh, thỉnh thoảng cười to, thỉnh thoảng đau lòng cau mày, Sở Chiến nghiêm túc nghe, đem từng việc ghi tạc vào trong lòng.
Đường Tố Khanh thấy hai người nhỏ giọng trò chuyện, nhìn không khí thật tốt, trong lòng hơi thả lỏng xuống.
Cơm nước xong, ông cụ đỏ hé ra khuôn mặt già nua, la hét muốn cùng cháu rể đánh vài ván cờ nữa, Đường Tố Khanh ở một bên thật sự nhìn không chịu nổi, một người đã nhiều tuổi, còn có tính trẻ con như vậy, hướng người đàn ông cho một cái ánh mắt, kết quả người đàn ông cúi đầu ở bên tai ông cụ không biết nói chút gì, làm cho khóe miệng ông cụ vẫn cất giấu cười, sau đó đáp ứng ngoan ngoãn đi nghỉ trưa.
Giang Thiếu Hiền suy nghĩ hôm nay xin nghỉ ra ngoài, mặc dù rất muốn bồi ông cụ nữa, nhưng thời gian không cho phép, hắn không thể làm gì khác hơn là cáo biệt, ông cụ đối với ân nhân cứu mạng cũng thật tâm thương yêu không dứt, thấy dáng vẻ bị làm khó của hắn cũng không giữ lại hắn nữa, hiền lành lôi kéo tay của hắn nói: "A Hiền, rãnh rỗi thường xuyên trở lại, nơi này chính là nhà của cháu, ta còn là ông nội."
"Cháu biết, ông nội." Giang Thiếu Hiền lỗ mũi đau xót, cười nhạt gật đầu nói.
"Các cháu đưa A Hiền đi ra ngoài, hôm nay cũng uống rượu, gọi lão Diệp đưa A Hiền trở về đi." Ông cụ gọi lái xe lão Diệp tới.
Sở Chiến kéo tay cô gái nhỏ, ngăn cách cô gái nhỏ cùng Giang Thiếu Hiền, ba người đi song song với nhau, không khí hết sức cứng nhắc, tất cả mọi người nhìn cảnh vật chung quanh không lên tiếng, Đường Tố Khanh cắn môi suy nghĩ chỉ chốc lát sau lên tiếng nói: "Mới vừa cám ơn anh, em biết nếu không phải trước đó anh cùng ông nội nói chuyện của chúng em, ông nội tuyệt đối không thể đồng ý chuyện ly hôn của em với anh." .
"Anh chỉ không muốn mất đi một ông nội tốt như vậy." Giang Thiếu Hiền ôn hòa trả lời
Quả thực, dựa vào trình độ coi trọng của ông cụ đối với Giang Thiếu Hiền, nếu hắn nói không đồng ý ly hôn, đoán chừng ông cụ chết cũng không cho phép giữa bọn họ có Sở Chiến tham gia, mà thân thể ông cụ không chịu nổi kích động, chuyện có thể nghĩ gặp rất nhiều khó khăn.
Vẫn ở một bên Sở Chiến rất không thích thiếu người khác, hơn nữa còn là tình địch, điều này làm cho anh có cảm giác không được tự nhiên, lãnh khốc nói: "Tôi thiếu anh một lần, có yêu cầu gì hiện tại nói thẳng, quá hạn không nhận."
Đối với vẻ mặt Sở Chiến như thế Giang Thiếu Hiền cũng không thèm để ý, dù sao ở trong bang nghe đám người kia đem truyền Sở Chiến người này so với Diêm vương còn kinh khủng hơn, suy nghĩ một chút cái dáng vẻ này bây giờ của anh coi như đã khách khí, suy nghĩ chuyện những ngày gần đây, Giang Thiếu Hiền nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra nói yêu cầu gì, suy nghĩ chỉ chốc lát sau cười nhạt lên tiếng nói: "Muốn thật cảm ơn tôi, sau này cho phép tôi trực tiếp ra vào trong bang đi! Lúc nào cũng bị người khác quản chế có chút phiền toái." .
Không nghĩ đối phương nói ra yêu cầu như vậy, Sở Chiến đáp ứng cũng không được, không đáp ứng cũng không xong, ai biết tiểu tử này chưa có chết tâm, có thể len lén chạy đến gặp cô gái nhỏ của anh không đây? Cái này không thể trách anh nhỏ mọn, đúng là cô gái nhỏ của anh quá xinh đẹp.
Dù sao vừa rồi do tự mình nói điều kiện, hiện tại cho dù có hối hận cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, trong lòng đề phòng sau này phải coi chừng cô gái nhỏ kỹ hơn, sợ cô đi ra ngoài bị người xấu mang đi.