Đường Tố Khanh nhìn ba người đàn ông vây quanh mình, chần chừ một lát, lập tức dùng một lực lớn cố gắng đẩy một người gần mình nhất, sau đó dùng khe hở ấy để thoát ra, thế nhưng đẩy hai lần mà gã ta vẫn không nhúc nhích, ánh mắt của Đường Tố Khanh đã đỏ ửng.
"Bây giờ không phải là lúc có thể đùa bỡn với đám người đó, anh cứ chạy trước đi rồi nhờ người đến giúp một tay, nếu không hai chúng ta đều nguy hiểm." Đường Tố Khanh nhỏ giọng nói ra, thầm than người đàn ông này rốt cuộc có biết bọn họ đang rất nguy hiểm hay không, nếu hai người cùng rơi vào miệng sói, người cuối cùng lo lắng chính là ông nội.
Sở Chiến không lên tiếng, chỉ nắm thật chặt tay của Đường Tố Khanh, giống như đang muốn bảo vệ cô, đem cô để phía sau lưng, cặp mắt con cừu nhỏ trong nháy mắt liền xuất hiện một thanh kiếm hung hăng quét về phía bên cạnh ba người đàn ông kia, nếu như không phải vì sợ cô hoài nghi, anh một tay đưa bọn họ về Tây Thiên rồi, dám can đảm uy hiếp anh sao, chán sống rồi hả.
Ba người đàn ông kia, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Sở Chiến, thân thể khẽ run rẩy, ba người tiến tới nhìn nhau, sau đó đồng lòng hướng về Sở Chiến, vốn cho là có thể thu được một khoản, không ngờ quay đầu lại một người anh em của bọn họ đã chết, ngay cả tiền cũng chẳng lấy được.
Mắt thấy người đàn ông trước mắt rất quan tâm đến cô gái kia, hiện tại liền coi như bọn hắn lợi hại hơn nữa, thấy người đàn ông kia luôn có ý muốn bảo vệ cô gái bên cạnh, bọn họ chỉ cần đem cô gái bên cạnh đi, chắc chắn bọn họ sẽ dành được phần thắng, ba người nhất trí như thế.
Ba người cùng nhau chuyển quả đấm về một hướng khác, bằng vào thực lực một mình Sở Chiến, đừng nói ba người, dù ba trăm người cũng chẳng là vấn đề, nhưng bây giờ anh đang trong vai một con cừu nhỏ, cho nên khi chuẩn bị ra tay anh lập tức đem Đường Tố Khanh ôm vào trong ngực, một bàn tay còn lại dùng lực hướng về phía Đao Ba Nam.
Nhìn ba người đàn ông chết đứng, Sở Chiến nhìn thấu quả đấm của Đao Ba Nam có ẩn chứa một lưỡi dao, nên anh dùng quyền phong mạnh nhất, coi như diễn trò, nhưng lực trong tay lại vô cùng mạnh mẽ, anh không có khuynh hướng tự làm khổ mình.
Đao Ba Nam hét lên rồi ngã gục, Đường Tố Khanh đang được bảo hộ trong ngực anh, không thấy được tình huống bên ngoài, chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết, không giống như tiếng của chồng cô, sau đó cảm thấy bên tai cô truyền đến tiếng rên thống khổ, mang theo chuyển động kịch liệt, mà cô hoàn hảo không chút tổn hại, cô biết đây là tiếng thét của chồng mình, bởi vì tiếng thét kia ở gần bên tai cô.
Lúc cô âm thầm lo lắng, hàng loạt còi xe cảnh sát càng ngày càng vang dội, cô hơi thở phào nhẹ nhõm, xem ra người kia đã nhận được tin nhắn của cô rồi.
"Con mẹ nó, cảnh sát tới, chạy mau." Nhóm người bắt cóc hét lớn lên, không còn kịp đánh trả, nhanh chóng tháo chạy khỏi khu kỹ nghệ bỏ hoang.
Một chiếc Audi một bóng loáng quẹo cua sau đó thắng gấp, phía sau một chiếc xe cảnh sát cũng dừng lại theo, một nhóm cảnh sát mang theo mấy con chó nghiệp vụ từ trên xe đi xuống, đuổi theo bóng dáng của bọn bắt cóc, những người cảnh sát còn không ngừng la lớn: "Đứng lại, đừng chạy." .
Khi Âu Dương Khiêm từ trên xe bước xuống, xa xa liền nhìn thấy một người đang ôm cô vào lòng, trong lòng khẽ đau nhói, đi nhanh đến bên cạnh cô.
"Tố Khanh, em không sao chứ?" Âu Dương Khiêm đem Đường Tố Khanh từ trong ngực người đàn ông kia kéo ra, chăm chú quan sát cô, không để ý cái gì gọi là nam nữ có sự khác biệt, vuốt mặt của cô, kiểm tra qua lại, phát hiện chỉ là vẻ mặt hơi tái nhợt, trên người hoàn hảo không có bị thương, dường như không có vết thương ngoài da, lòng thấp thỏm cũng chầm chậm buông lỏng .
Một màn kia còn làm cho anh vô cùng sợ hãi, nếu anh không kịp thấy tin nhắn của cô thì như thế nào, đến chậm một bước, không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao, cô gái này là người anh yêu nên chỉ cần cô sống thật tốt, mặc kệ là người nào sống bên cạnh cô, chỉ lấy tình huống bây giờ ra mà nhìn, chồng của cô chưa đủ năng lực để bảo vệ cô, điều này làm cho anh càng tức giận, trong lòng dấy lên một suy nghĩ khác.
Sở Chiến bị người ta đẩy ra, trơ mắt nhìn ôn hương trong ngực bị người ta lôi đi, trong lòng vô cùng khó chịu, chỉ cảm thấy thứ gì đó của mình bị người cầm đi, càng làm cho anh nổi giận chính là đột nhiên người đàn ông kia lại dám đoạt lấy cô trước mặt chồng cô, đưa bàn tay ra quấy rối sờ tới sờ lui trên mặt cô, làm cho lửa nóng trong cơ thể anh cháy phừng phừng, anh hoàn toàn không chú ý tới biến hóa trong lòng mình, chỉ ngoan ngoãn cầm lấy bàn tay trắng noãn của cô.
Chầm chậm hoàn hồn lại, Đường Tố Khanh thấy rõ trước mặt là bộ dạng vô cùng nóng nảy của thị trường đại nhân, mặt anh chỉ cách mặt cô không phẩy ba xen-ti-mét, bàn tay mở rộng sờ trên khuôn mặt cô tựa như chạm vào khuôn mặt bảo bối mà anh vô cùng yêu thương, nó làm cô hơi sững sờ, lui về phía sau mấy bước, tránh ra tay của anh, hóa giải cảm giác mập mờ, ôn hòa nói: "Em không sao, cám ơn anh." .
"Tố Khanh, giữa chúng ta còn cần khách khí như vậy sao? Em có biết đơn độc đến đây chuộc người như thế là rất nguy hiểm hay không, đám người bắt cóc kia đều là những người hung ác, bọn họ suy tính chuyện gì thì không ai biết." Âu Dương Khiêm vừa đi tới vừa nói, mới vừa nhận được tin nhắn của cô, anh không suy nghĩ nhiều, lập tức vận dụng quan hệ của mình bảo cảnh sát cao cấp đến, nếu không đi ngay lập tức, sẽ xảy ra chuyện gì?.
"Em hiểu rồi ạ, chỉ là chuyện quá khẩn cấp, không ngờ em vô tình gửi tin nhắn cho anh, tóm lại lần này cám ơn anh, coi như em nợ anh một mạng, sau này Thị trưởng có điều gì phân phó, em tuyệt đối không từ chối." Đường Tố Khanh cười nói, trong lời nói cố ý làm rõ quan hệ của hai người, khiến hai người đàn ông bên cạnh lại mang hai thần thái khác nhau, một vui mừng, một buồn bã.
Chỉ chốc lát sau, nhóm cảnh sát đã còng tay ba người bắt cóc đưa lên xe cảnh sát, ba nam nhân không cẩn thận nhìn thấy ánh mắt u ám của Sở Chiến, thân thể không nhịn được run rẩy một cái.
"Đàng hoàng một chút, đi mau!" Cảnh sát cảm thấy bọn bắt cóc dừng bước, cho là bọn họ muốn giở trò, lập tức dùng lực đẩy bọn họ một cái, nói lớn.
Người cảnh sát dẫn đầu cung kính nói: "Thị trưởng, Phó Thị trưởng, đã bắt được nhóm người bắt cóc, hai người tính xử lý như thế nào ạ!", trong lòng cũng không ngừng lo lắng, đang êm đang đẹp đám người bắt cóc ở khu bọn họ quản lý lại đụng ổ kiến lớn, chuyện này nếu truy cứu, bọn họ khó giữ được nón cảnh sát của mình.
Đường Tố Khanh nhìn khuôn mặt thấp thỏm của vị cảnh sát, lại nhìn người đàn ông bên cạnh không rõ ý tứ gì, lập tức giải vây nói: "Không có việc gì, cám ơn các vị cảnh sát." .
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, các thị trưởng không có việc gì là tốt rồi, để chúng tôi đưa hai người về?" Người cảnh sát cảm kích gật đầu một cái, chỉ là chưa quỳ xuống bái lạy Đường Tố Khanh mà thôi, nghĩ thầm Phó Thị trưởng đúng là người nhân từ.
"Tố Khanh, để anh đưa mọi người về!" Âu Dương Khiêm buồn bực không biết nói gì, ai cũng có thể nhìn ra, liền đi tới trước cửa xe của mình.
Đường Tố Khanh nhìn nhóm người cảnh sát ân cần gật đầu một cái, sau đó lôi kéo chồng mình đi tới cạnh chiếc Audi của Âu Dương Khiêm.
"Khàn" một tiếng rút khí từ trong khóe miệng của Sở Chiến tràn ra ngoài, khiến Đường Tố Khanh dừng bước lại, xoay người nhìn anh, gấp gáp hỏi: "Sao thế?". Nhìn một loạt toàn thân của anh, cao thấp chẳng có vết thương, hoàn toàn quên cô thực sự không thích chồng mình.
"Không có, không có việc gì." Giọng nói giống như con cừu nhỏ khẽ vang lên, khiến Đường Tố Khanh thật là rất hoài nghi người mới vừa dũng cảm che chở cho cô có phải người đàn ông có lá gan chuột nhắt trước mặt hay không, thế nào lại có sự khác biệt lớn như vậy, có lẽ là vì lúc đó đứng trước bờ vực sống và chết!
Xác thực anh mới vừa rồi không màn nguy hiểm bảo vệ cô, thật khiến cho cô cảm động, lớn như vậy, vẫn luôn là chính cô xông về phía trước bảo vệ người khác, đây là lần đầu tiên được người khác bảo vệ mình, cho mình tựa vào lồng ngực ấm áp của người đó .
Giờ phút này Sở Chiến được người con gái trước mặt sờ tới sờ lui, còn lo lắng hỏi thăm đủ điều, trong lòng rất hả hê cũng rất hưởng thụ, nghĩ đến cô cũng như thế với chồng của mình, trong lòng anh cực kỳ khó chịu, anh không hiểu tại sao lòng mình lại sinh ra tâm tình như thế.
Mắt quét qua hình ảnh Thị trưởng đang đứng ở một nơi xa híp mắt nhìn bọn họ, trong lòng anh đột nhiên càng vui vẻ hơn, tựa như cố ý khoe khoang lần nữa rên lên một tiếng, quả nhiên cô gái nhỏ vì lo lắng mà dựa vào gần anh hơn, hương thơm ngọt ngào xông vào mũi, để cho lòng người rất sảng khoái .
Nhìn hai người trước mắt cơ hồ đang dính với nhau, Âu Dương Khiêm nhịn ghen tỵ xuống, lên tiếng nói: "Tố Khanh, bị thương sao? Nếu bị thương thì ta hãy đến bệnh viện kiểm tra một chút đi!", người đàn ông trước mắt giống như tiểu bạch thỏ yếu đuối khiến anh nhịn không được, tên đầu sỏ chuyên gây sự lại dám làm nũng như thế sao, suy nghĩ một chút anh liền muốn đòi mạng Sở Chiến, cố tình chứng tỏ quan hệ trước mặt người khác, anh ta không có tư cách.
"Đi thôi, đi bệnh viện kiểm tra một chút." Đường Tố Khanh kiểm tra một chút cũng không biết rốt cuộc chồng cô bị thương ở đâu, cảm thấy lời thị trưởng nói rất đúng, liền lôi chồng mình đi vào trong xe của thị trưởng.
Đường Tố Khanh nhìn ba người đàn ông vây quanh mình, chần chừ một lát, lập tức dùng một lực lớn cố gắng đẩy một người gần mình nhất, sau đó dùng khe hở ấy để thoát ra, thế nhưng đẩy hai lần mà gã ta vẫn không nhúc nhích, ánh mắt của Đường Tố Khanh đã đỏ ửng.
"Bây giờ không phải là lúc có thể đùa bỡn với đám người đó, anh cứ chạy trước đi rồi nhờ người đến giúp một tay, nếu không hai chúng ta đều nguy hiểm." Đường Tố Khanh nhỏ giọng nói ra, thầm than người đàn ông này rốt cuộc có biết bọn họ đang rất nguy hiểm hay không, nếu hai người cùng rơi vào miệng sói, người cuối cùng lo lắng chính là ông nội.
Sở Chiến không lên tiếng, chỉ nắm thật chặt tay của Đường Tố Khanh, giống như đang muốn bảo vệ cô, đem cô để phía sau lưng, cặp mắt con cừu nhỏ trong nháy mắt liền xuất hiện một thanh kiếm hung hăng quét về phía bên cạnh ba người đàn ông kia, nếu như không phải vì sợ cô hoài nghi, anh một tay đưa bọn họ về Tây Thiên rồi, dám can đảm uy hiếp anh sao, chán sống rồi hả.
Ba người đàn ông kia, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Sở Chiến, thân thể khẽ run rẩy, ba người tiến tới nhìn nhau, sau đó đồng lòng hướng về Sở Chiến, vốn cho là có thể thu được một khoản, không ngờ quay đầu lại một người anh em của bọn họ đã chết, ngay cả tiền cũng chẳng lấy được.
Mắt thấy người đàn ông trước mắt rất quan tâm đến cô gái kia, hiện tại liền coi như bọn hắn lợi hại hơn nữa, thấy người đàn ông kia luôn có ý muốn bảo vệ cô gái bên cạnh, bọn họ chỉ cần đem cô gái bên cạnh đi, chắc chắn bọn họ sẽ dành được phần thắng, ba người nhất trí như thế.
Ba người cùng nhau chuyển quả đấm về một hướng khác, bằng vào thực lực một mình Sở Chiến, đừng nói ba người, dù ba trăm người cũng chẳng là vấn đề, nhưng bây giờ anh đang trong vai một con cừu nhỏ, cho nên khi chuẩn bị ra tay anh lập tức đem Đường Tố Khanh ôm vào trong ngực, một bàn tay còn lại dùng lực hướng về phía Đao Ba Nam.
Nhìn ba người đàn ông chết đứng, Sở Chiến nhìn thấu quả đấm của Đao Ba Nam có ẩn chứa một lưỡi dao, nên anh dùng quyền phong mạnh nhất, coi như diễn trò, nhưng lực trong tay lại vô cùng mạnh mẽ, anh không có khuynh hướng tự làm khổ mình.
Đao Ba Nam hét lên rồi ngã gục, Đường Tố Khanh đang được bảo hộ trong ngực anh, không thấy được tình huống bên ngoài, chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết, không giống như tiếng của chồng cô, sau đó cảm thấy bên tai cô truyền đến tiếng rên thống khổ, mang theo chuyển động kịch liệt, mà cô hoàn hảo không chút tổn hại, cô biết đây là tiếng thét của chồng mình, bởi vì tiếng thét kia ở gần bên tai cô.
Lúc cô âm thầm lo lắng, hàng loạt còi xe cảnh sát càng ngày càng vang dội, cô hơi thở phào nhẹ nhõm, xem ra người kia đã nhận được tin nhắn của cô rồi.
"Con mẹ nó, cảnh sát tới, chạy mau." Nhóm người bắt cóc hét lớn lên, không còn kịp đánh trả, nhanh chóng tháo chạy khỏi khu kỹ nghệ bỏ hoang.
Một chiếc Audi một bóng loáng quẹo cua sau đó thắng gấp, phía sau một chiếc xe cảnh sát cũng dừng lại theo, một nhóm cảnh sát mang theo mấy con chó nghiệp vụ từ trên xe đi xuống, đuổi theo bóng dáng của bọn bắt cóc, những người cảnh sát còn không ngừng la lớn: "Đứng lại, đừng chạy." .
Khi Âu Dương Khiêm từ trên xe bước xuống, xa xa liền nhìn thấy một người đang ôm cô vào lòng, trong lòng khẽ đau nhói, đi nhanh đến bên cạnh cô.
"Tố Khanh, em không sao chứ?" Âu Dương Khiêm đem Đường Tố Khanh từ trong ngực người đàn ông kia kéo ra, chăm chú quan sát cô, không để ý cái gì gọi là nam nữ có sự khác biệt, vuốt mặt của cô, kiểm tra qua lại, phát hiện chỉ là vẻ mặt hơi tái nhợt, trên người hoàn hảo không có bị thương, dường như không có vết thương ngoài da, lòng thấp thỏm cũng chầm chậm buông lỏng .
Một màn kia còn làm cho anh vô cùng sợ hãi, nếu anh không kịp thấy tin nhắn của cô thì như thế nào, đến chậm một bước, không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao, cô gái này là người anh yêu nên chỉ cần cô sống thật tốt, mặc kệ là người nào sống bên cạnh cô, chỉ lấy tình huống bây giờ ra mà nhìn, chồng của cô chưa đủ năng lực để bảo vệ cô, điều này làm cho anh càng tức giận, trong lòng dấy lên một suy nghĩ khác.
Sở Chiến bị người ta đẩy ra, trơ mắt nhìn ôn hương trong ngực bị người ta lôi đi, trong lòng vô cùng khó chịu, chỉ cảm thấy thứ gì đó của mình bị người cầm đi, càng làm cho anh nổi giận chính là đột nhiên người đàn ông kia lại dám đoạt lấy cô trước mặt chồng cô, đưa bàn tay ra quấy rối sờ tới sờ lui trên mặt cô, làm cho lửa nóng trong cơ thể anh cháy phừng phừng, anh hoàn toàn không chú ý tới biến hóa trong lòng mình, chỉ ngoan ngoãn cầm lấy bàn tay trắng noãn của cô.
Chầm chậm hoàn hồn lại, Đường Tố Khanh thấy rõ trước mặt là bộ dạng vô cùng nóng nảy của thị trường đại nhân, mặt anh chỉ cách mặt cô không phẩy ba xen-ti-mét, bàn tay mở rộng sờ trên khuôn mặt cô tựa như chạm vào khuôn mặt bảo bối mà anh vô cùng yêu thương, nó làm cô hơi sững sờ, lui về phía sau mấy bước, tránh ra tay của anh, hóa giải cảm giác mập mờ, ôn hòa nói: "Em không sao, cám ơn anh." .
"Tố Khanh, giữa chúng ta còn cần khách khí như vậy sao? Em có biết đơn độc đến đây chuộc người như thế là rất nguy hiểm hay không, đám người bắt cóc kia đều là những người hung ác, bọn họ suy tính chuyện gì thì không ai biết." Âu Dương Khiêm vừa đi tới vừa nói, mới vừa nhận được tin nhắn của cô, anh không suy nghĩ nhiều, lập tức vận dụng quan hệ của mình bảo cảnh sát cao cấp đến, nếu không đi ngay lập tức, sẽ xảy ra chuyện gì?.
"Em hiểu rồi ạ, chỉ là chuyện quá khẩn cấp, không ngờ em vô tình gửi tin nhắn cho anh, tóm lại lần này cám ơn anh, coi như em nợ anh một mạng, sau này Thị trưởng có điều gì phân phó, em tuyệt đối không từ chối." Đường Tố Khanh cười nói, trong lời nói cố ý làm rõ quan hệ của hai người, khiến hai người đàn ông bên cạnh lại mang hai thần thái khác nhau, một vui mừng, một buồn bã.
Chỉ chốc lát sau, nhóm cảnh sát đã còng tay ba người bắt cóc đưa lên xe cảnh sát, ba nam nhân không cẩn thận nhìn thấy ánh mắt u ám của Sở Chiến, thân thể không nhịn được run rẩy một cái.
"Đàng hoàng một chút, đi mau!" Cảnh sát cảm thấy bọn bắt cóc dừng bước, cho là bọn họ muốn giở trò, lập tức dùng lực đẩy bọn họ một cái, nói lớn.
Người cảnh sát dẫn đầu cung kính nói: "Thị trưởng, Phó Thị trưởng, đã bắt được nhóm người bắt cóc, hai người tính xử lý như thế nào ạ!", trong lòng cũng không ngừng lo lắng, đang êm đang đẹp đám người bắt cóc ở khu bọn họ quản lý lại đụng ổ kiến lớn, chuyện này nếu truy cứu, bọn họ khó giữ được nón cảnh sát của mình.
Đường Tố Khanh nhìn khuôn mặt thấp thỏm của vị cảnh sát, lại nhìn người đàn ông bên cạnh không rõ ý tứ gì, lập tức giải vây nói: "Không có việc gì, cám ơn các vị cảnh sát." .
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, các thị trưởng không có việc gì là tốt rồi, để chúng tôi đưa hai người về?" Người cảnh sát cảm kích gật đầu một cái, chỉ là chưa quỳ xuống bái lạy Đường Tố Khanh mà thôi, nghĩ thầm Phó Thị trưởng đúng là người nhân từ.
"Tố Khanh, để anh đưa mọi người về!" Âu Dương Khiêm buồn bực không biết nói gì, ai cũng có thể nhìn ra, liền đi tới trước cửa xe của mình.
Đường Tố Khanh nhìn nhóm người cảnh sát ân cần gật đầu một cái, sau đó lôi kéo chồng mình đi tới cạnh chiếc Audi của Âu Dương Khiêm.
"Khàn" một tiếng rút khí từ trong khóe miệng của Sở Chiến tràn ra ngoài, khiến Đường Tố Khanh dừng bước lại, xoay người nhìn anh, gấp gáp hỏi: "Sao thế?". Nhìn một loạt toàn thân của anh, cao thấp chẳng có vết thương, hoàn toàn quên cô thực sự không thích chồng mình.
"Không có, không có việc gì." Giọng nói giống như con cừu nhỏ khẽ vang lên, khiến Đường Tố Khanh thật là rất hoài nghi người mới vừa dũng cảm che chở cho cô có phải người đàn ông có lá gan chuột nhắt trước mặt hay không, thế nào lại có sự khác biệt lớn như vậy, có lẽ là vì lúc đó đứng trước bờ vực sống và chết!
Xác thực anh mới vừa rồi không màn nguy hiểm bảo vệ cô, thật khiến cho cô cảm động, lớn như vậy, vẫn luôn là chính cô xông về phía trước bảo vệ người khác, đây là lần đầu tiên được người khác bảo vệ mình, cho mình tựa vào lồng ngực ấm áp của người đó .
Giờ phút này Sở Chiến được người con gái trước mặt sờ tới sờ lui, còn lo lắng hỏi thăm đủ điều, trong lòng rất hả hê cũng rất hưởng thụ, nghĩ đến cô cũng như thế với chồng của mình, trong lòng anh cực kỳ khó chịu, anh không hiểu tại sao lòng mình lại sinh ra tâm tình như thế.
Mắt quét qua hình ảnh Thị trưởng đang đứng ở một nơi xa híp mắt nhìn bọn họ, trong lòng anh đột nhiên càng vui vẻ hơn, tựa như cố ý khoe khoang lần nữa rên lên một tiếng, quả nhiên cô gái nhỏ vì lo lắng mà dựa vào gần anh hơn, hương thơm ngọt ngào xông vào mũi, để cho lòng người rất sảng khoái .
Nhìn hai người trước mắt cơ hồ đang dính với nhau, Âu Dương Khiêm nhịn ghen tỵ xuống, lên tiếng nói: "Tố Khanh, bị thương sao? Nếu bị thương thì ta hãy đến bệnh viện kiểm tra một chút đi!", người đàn ông trước mắt giống như tiểu bạch thỏ yếu đuối khiến anh nhịn không được, tên đầu sỏ chuyên gây sự lại dám làm nũng như thế sao, suy nghĩ một chút anh liền muốn đòi mạng Sở Chiến, cố tình chứng tỏ quan hệ trước mặt người khác, anh ta không có tư cách.
"Đi thôi, đi bệnh viện kiểm tra một chút." Đường Tố Khanh kiểm tra một chút cũng không biết rốt cuộc chồng cô bị thương ở đâu, cảm thấy lời thị trưởng nói rất đúng, liền lôi chồng mình đi vào trong xe của thị trưởng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đường Tố Khanh nhìn ba người đàn ông vây quanh mình, chần chừ một lát, lập tức dùng một lực lớn cố gắng đẩy một người gần mình nhất, sau đó dùng khe hở ấy để thoát ra, thế nhưng đẩy hai lần mà gã ta vẫn không nhúc nhích, ánh mắt của Đường Tố Khanh đã đỏ ửng.
"Bây giờ không phải là lúc có thể đùa bỡn với đám người đó, anh cứ chạy trước đi rồi nhờ người đến giúp một tay, nếu không hai chúng ta đều nguy hiểm." Đường Tố Khanh nhỏ giọng nói ra, thầm than người đàn ông này rốt cuộc có biết bọn họ đang rất nguy hiểm hay không, nếu hai người cùng rơi vào miệng sói, người cuối cùng lo lắng chính là ông nội.
Sở Chiến không lên tiếng, chỉ nắm thật chặt tay của Đường Tố Khanh, giống như đang muốn bảo vệ cô, đem cô để phía sau lưng, cặp mắt con cừu nhỏ trong nháy mắt liền xuất hiện một thanh kiếm hung hăng quét về phía bên cạnh ba người đàn ông kia, nếu như không phải vì sợ cô hoài nghi, anh một tay đưa bọn họ về Tây Thiên rồi, dám can đảm uy hiếp anh sao, chán sống rồi hả.
Ba người đàn ông kia, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Sở Chiến, thân thể khẽ run rẩy, ba người tiến tới nhìn nhau, sau đó đồng lòng hướng về Sở Chiến, vốn cho là có thể thu được một khoản, không ngờ quay đầu lại một người anh em của bọn họ đã chết, ngay cả tiền cũng chẳng lấy được.
Mắt thấy người đàn ông trước mắt rất quan tâm đến cô gái kia, hiện tại liền coi như bọn hắn lợi hại hơn nữa, thấy người đàn ông kia luôn có ý muốn bảo vệ cô gái bên cạnh, bọn họ chỉ cần đem cô gái bên cạnh đi, chắc chắn bọn họ sẽ dành được phần thắng, ba người nhất trí như thế.
Ba người cùng nhau chuyển quả đấm về một hướng khác, bằng vào thực lực một mình Sở Chiến, đừng nói ba người, dù ba trăm người cũng chẳng là vấn đề, nhưng bây giờ anh đang trong vai một con cừu nhỏ, cho nên khi chuẩn bị ra tay anh lập tức đem Đường Tố Khanh ôm vào trong ngực, một bàn tay còn lại dùng lực hướng về phía Đao Ba Nam.
Nhìn ba người đàn ông chết đứng, Sở Chiến nhìn thấu quả đấm của Đao Ba Nam có ẩn chứa một lưỡi dao, nên anh dùng quyền phong mạnh nhất, coi như diễn trò, nhưng lực trong tay lại vô cùng mạnh mẽ, anh không có khuynh hướng tự làm khổ mình.
Đao Ba Nam hét lên rồi ngã gục, Đường Tố Khanh đang được bảo hộ trong ngực anh, không thấy được tình huống bên ngoài, chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết, không giống như tiếng của chồng cô, sau đó cảm thấy bên tai cô truyền đến tiếng rên thống khổ, mang theo chuyển động kịch liệt, mà cô hoàn hảo không chút tổn hại, cô biết đây là tiếng thét của chồng mình, bởi vì tiếng thét kia ở gần bên tai cô.
Lúc cô âm thầm lo lắng, hàng loạt còi xe cảnh sát càng ngày càng vang dội, cô hơi thở phào nhẹ nhõm, xem ra người kia đã nhận được tin nhắn của cô rồi.
"Con mẹ nó, cảnh sát tới, chạy mau." Nhóm người bắt cóc hét lớn lên, không còn kịp đánh trả, nhanh chóng tháo chạy khỏi khu kỹ nghệ bỏ hoang.
Một chiếc Audi một bóng loáng quẹo cua sau đó thắng gấp, phía sau một chiếc xe cảnh sát cũng dừng lại theo, một nhóm cảnh sát mang theo mấy con chó nghiệp vụ từ trên xe đi xuống, đuổi theo bóng dáng của bọn bắt cóc, những người cảnh sát còn không ngừng la lớn: "Đứng lại, đừng chạy." .
Khi Âu Dương Khiêm từ trên xe bước xuống, xa xa liền nhìn thấy một người đang ôm cô vào lòng, trong lòng khẽ đau nhói, đi nhanh đến bên cạnh cô.
"Tố Khanh, em không sao chứ?" Âu Dương Khiêm đem Đường Tố Khanh từ trong ngực người đàn ông kia kéo ra, chăm chú quan sát cô, không để ý cái gì gọi là nam nữ có sự khác biệt, vuốt mặt của cô, kiểm tra qua lại, phát hiện chỉ là vẻ mặt hơi tái nhợt, trên người hoàn hảo không có bị thương, dường như không có vết thương ngoài da, lòng thấp thỏm cũng chầm chậm buông lỏng .
Một màn kia còn làm cho anh vô cùng sợ hãi, nếu anh không kịp thấy tin nhắn của cô thì như thế nào, đến chậm một bước, không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao, cô gái này là người anh yêu nên chỉ cần cô sống thật tốt, mặc kệ là người nào sống bên cạnh cô, chỉ lấy tình huống bây giờ ra mà nhìn, chồng của cô chưa đủ năng lực để bảo vệ cô, điều này làm cho anh càng tức giận, trong lòng dấy lên một suy nghĩ khác.
Sở Chiến bị người ta đẩy ra, trơ mắt nhìn ôn hương trong ngực bị người ta lôi đi, trong lòng vô cùng khó chịu, chỉ cảm thấy thứ gì đó của mình bị người cầm đi, càng làm cho anh nổi giận chính là đột nhiên người đàn ông kia lại dám đoạt lấy cô trước mặt chồng cô, đưa bàn tay ra quấy rối sờ tới sờ lui trên mặt cô, làm cho lửa nóng trong cơ thể anh cháy phừng phừng, anh hoàn toàn không chú ý tới biến hóa trong lòng mình, chỉ ngoan ngoãn cầm lấy bàn tay trắng noãn của cô.
Chầm chậm hoàn hồn lại, Đường Tố Khanh thấy rõ trước mặt là bộ dạng vô cùng nóng nảy của thị trường đại nhân, mặt anh chỉ cách mặt cô không phẩy ba xen-ti-mét, bàn tay mở rộng sờ trên khuôn mặt cô tựa như chạm vào khuôn mặt bảo bối mà anh vô cùng yêu thương, nó làm cô hơi sững sờ, lui về phía sau mấy bước, tránh ra tay của anh, hóa giải cảm giác mập mờ, ôn hòa nói: "Em không sao, cám ơn anh." .
"Tố Khanh, giữa chúng ta còn cần khách khí như vậy sao? Em có biết đơn độc đến đây chuộc người như thế là rất nguy hiểm hay không, đám người bắt cóc kia đều là những người hung ác, bọn họ suy tính chuyện gì thì không ai biết." Âu Dương Khiêm vừa đi tới vừa nói, mới vừa nhận được tin nhắn của cô, anh không suy nghĩ nhiều, lập tức vận dụng quan hệ của mình bảo cảnh sát cao cấp đến, nếu không đi ngay lập tức, sẽ xảy ra chuyện gì?.
"Em hiểu rồi ạ, chỉ là chuyện quá khẩn cấp, không ngờ em vô tình gửi tin nhắn cho anh, tóm lại lần này cám ơn anh, coi như em nợ anh một mạng, sau này Thị trưởng có điều gì phân phó, em tuyệt đối không từ chối." Đường Tố Khanh cười nói, trong lời nói cố ý làm rõ quan hệ của hai người, khiến hai người đàn ông bên cạnh lại mang hai thần thái khác nhau, một vui mừng, một buồn bã.
Chỉ chốc lát sau, nhóm cảnh sát đã còng tay ba người bắt cóc đưa lên xe cảnh sát, ba nam nhân không cẩn thận nhìn thấy ánh mắt u ám của Sở Chiến, thân thể không nhịn được run rẩy một cái.
"Đàng hoàng một chút, đi mau!" Cảnh sát cảm thấy bọn bắt cóc dừng bước, cho là bọn họ muốn giở trò, lập tức dùng lực đẩy bọn họ một cái, nói lớn.
Người cảnh sát dẫn đầu cung kính nói: "Thị trưởng, Phó Thị trưởng, đã bắt được nhóm người bắt cóc, hai người tính xử lý như thế nào ạ!", trong lòng cũng không ngừng lo lắng, đang êm đang đẹp đám người bắt cóc ở khu bọn họ quản lý lại đụng ổ kiến lớn, chuyện này nếu truy cứu, bọn họ khó giữ được nón cảnh sát của mình.
Đường Tố Khanh nhìn khuôn mặt thấp thỏm của vị cảnh sát, lại nhìn người đàn ông bên cạnh không rõ ý tứ gì, lập tức giải vây nói: "Không có việc gì, cám ơn các vị cảnh sát." .
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, các thị trưởng không có việc gì là tốt rồi, để chúng tôi đưa hai người về?" Người cảnh sát cảm kích gật đầu một cái, chỉ là chưa quỳ xuống bái lạy Đường Tố Khanh mà thôi, nghĩ thầm Phó Thị trưởng đúng là người nhân từ.
"Tố Khanh, để anh đưa mọi người về!" Âu Dương Khiêm buồn bực không biết nói gì, ai cũng có thể nhìn ra, liền đi tới trước cửa xe của mình.
Đường Tố Khanh nhìn nhóm người cảnh sát ân cần gật đầu một cái, sau đó lôi kéo chồng mình đi tới cạnh chiếc Audi của Âu Dương Khiêm.
"Khàn" một tiếng rút khí từ trong khóe miệng của Sở Chiến tràn ra ngoài, khiến Đường Tố Khanh dừng bước lại, xoay người nhìn anh, gấp gáp hỏi: "Sao thế?". Nhìn một loạt toàn thân của anh, cao thấp chẳng có vết thương, hoàn toàn quên cô thực sự không thích chồng mình.
"Không có, không có việc gì." Giọng nói giống như con cừu nhỏ khẽ vang lên, khiến Đường Tố Khanh thật là rất hoài nghi người mới vừa dũng cảm che chở cho cô có phải người đàn ông có lá gan chuột nhắt trước mặt hay không, thế nào lại có sự khác biệt lớn như vậy, có lẽ là vì lúc đó đứng trước bờ vực sống và chết!
Xác thực anh mới vừa rồi không màn nguy hiểm bảo vệ cô, thật khiến cho cô cảm động, lớn như vậy, vẫn luôn là chính cô xông về phía trước bảo vệ người khác, đây là lần đầu tiên được người khác bảo vệ mình, cho mình tựa vào lồng ngực ấm áp của người đó .
Giờ phút này Sở Chiến được người con gái trước mặt sờ tới sờ lui, còn lo lắng hỏi thăm đủ điều, trong lòng rất hả hê cũng rất hưởng thụ, nghĩ đến cô cũng như thế với chồng của mình, trong lòng anh cực kỳ khó chịu, anh không hiểu tại sao lòng mình lại sinh ra tâm tình như thế.
Mắt quét qua hình ảnh Thị trưởng đang đứng ở một nơi xa híp mắt nhìn bọn họ, trong lòng anh đột nhiên càng vui vẻ hơn, tựa như cố ý khoe khoang lần nữa rên lên một tiếng, quả nhiên cô gái nhỏ vì lo lắng mà dựa vào gần anh hơn, hương thơm ngọt ngào xông vào mũi, để cho lòng người rất sảng khoái .
Nhìn hai người trước mắt cơ hồ đang dính với nhau, Âu Dương Khiêm nhịn ghen tỵ xuống, lên tiếng nói: "Tố Khanh, bị thương sao? Nếu bị thương thì ta hãy đến bệnh viện kiểm tra một chút đi!", người đàn ông trước mắt giống như tiểu bạch thỏ yếu đuối khiến anh nhịn không được, tên đầu sỏ chuyên gây sự lại dám làm nũng như thế sao, suy nghĩ một chút anh liền muốn đòi mạng Sở Chiến, cố tình chứng tỏ quan hệ trước mặt người khác, anh ta không có tư cách.
"Đi thôi, đi bệnh viện kiểm tra một chút." Đường Tố Khanh kiểm tra một chút cũng không biết rốt cuộc chồng cô bị thương ở đâu, cảm thấy lời thị trưởng nói rất đúng, liền lôi chồng mình đi vào trong xe của thị trưởng.