Đường Tố Khanh lôi kéo Sở Chiến đi tới bên xe Âu Dương Khiêm, bước chân dừng lại trước cửa xe của anh, nhìn chiếc xe con mà cô vừa lái đến đây, ngây ngẩn một hồi không biết nên quyết định thế nào.
Hình như nhìn thấu sự khó xử của cô, Âu Dương Khiêm lên tiếng nói: "Tố Khanh, hai người mới vừa bị kinh sợ không nên lái xe, anh đưa hai ngươi trở về, xe của em anh sẽ bảo người đến lái về!", bị kinh sợ là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân khác chính là anh muốn ở bên cô thêm một chút nữa.
"Vậy thì tốt, làm phiền anh." Đường Tố Khanh gật đầu một cái, lôi kéo người chồng đang đứng bên cạnh cùng ngồi lên xe, khiến Âu Dương Khiêm hơi sững sờ, sau đó miễn cưỡng đóng cửa chỗ ghế phụ, bắt đầu khởi động xe, thỉnh thoảng thông qua kính chiếu hậu nhìn gương mặt trắng noãn và nhu mỳ của cô
Xe lái một lúc lâu, tất cả mọi người không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau, Đường Tố Khanh nhìn bên ngoài, tận lực bỏ rơi cái bàn tay to lớn đang nắm chặt tay cô, còn hơi thở nam tính đang ngay sát bên cạnh cô.
Trước kia chồng của cô luôn ngồi cách xa cô, phần lớn thời gian đều cúi đầu, chỉ thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên xấu hổ len lén nhìn cô, chưa bao giờ giống như hôm nay, dịch đến ngồi sát bên cạnh cô, điều này làm cho cô cảm thấy nghi ngờ.
Nhìn xe lái ra đường lớn, Đường Tố Khanh kéo thần chí quay về, mở miệng cười nói: "Thị trưởng, nếu như anh bận thì cho chúng tôi xuống đây được rồi." .
"Không gấp lắm, hai giờ sau anh mới đi đến Lầu Bắc để tham gia một buổi khai mạc tại đó, nó cùng đường đi tới bệnh viện thành phố." Âu Dương Khiêm nói láo không đỏ mặt, ở cùng cô một thời gian, trong lòng anh đã nở hoa, nói dối một chút có sao đâu?
"Ừ, vậy thì tốt." Đường Tố Khanh khẽ gật đầu nói, nghe anh nói như vậy, trong lòng đang lo lắng việc lúc nãy mình gửi tin nhắn cho anh có làm phiền đến anh không, xem ra cũng không ảnh hưởng gì đến hành trình của anh. Người ta là thị trưởng thành phố S, khẳng định công việc nhiều vô số, lần này xem như nợ anh một ân tình lớn.
Trong nháy mắt Đường Tố Khanh mất hồn, một bàn tay to lớn lôi kéo cánh tay của cô, cô nghi ngờ nhìn sang người bên cạnh, chỉ thấy chồng của cô cúi đầu, phát ra một giọng nói nhỏ nhẹ như con mèo con: "Không, không đi bệnh viện.".
Cho dù giọng nói vô cùng nhỏ, nhưng trong một gian phòng yên tĩnh như thế này, mọi người đều có thể nghe được.
Đường Tố Khanh hơi xấu hổ, trầm tư chốc lát, lập tức mở miệng nói xin lỗi: "Thị trưởng, vậy làm phiền anh đưa chúng tôi về cửa khu chung cư Lệ Giang được không ạ!", thật may là khu chung cư cao cấp Lệ Giang cũng nằm trên đường đi đến Lầu Bắc, không đến nỗi tốn hao thời gian của anh, nếu không cô cũng chẳng dám tiếp tục ngồi trên xe của anh.
"Được." Âu Dương Khiêm đồng ý, không nhịn được xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía người đàn ông đang cúi đầu vô tội.
Mới vừa không quan sát chồng của Tố Khanh, hiện tại bắt đầu nghiêm túc đánh giá mới phát hiện người đàn ông này là một tổng thể đầy mâu thuẫn, thỉnh thoảng tồn tại cảm giác rất mạnh mẽ, thỉnh thoảng có cảm giác anh ta rất yếu đuối, là đang cố tình tỏ ra như thế đúng không?!?!
Nói anh ta nhát gan, nhưng vừa đến hiện trường vụ bắt cóc nhìn thấy anh đem Đường Tố Khanh bảo hộ thật chặt trong lồng ngực, một mình chịu những cú đấm đá của bọn bắt cóc; nói anh ta gan lớn, sao lại thường cúi đầu như thế, giọng nói phát ra cũng như tiếng mèo kêu; nếu như đây là chiến lược anh ta dùng để có được trái tim của Đường Tố Khanh, như vậy rất nguy hiểm, trong lòng Âu Dương Khiêm không ngừng suy nghĩ.
Mà giờ khắc này, nhìn vẻ mặt đang thay đổi của Thị trưởng khi nhìn cô gái nhỏ của anh, tâm của Sở Chiến không rõ vì sao lại vô cùng hài lòng, anh là người đứng đầu giới Mafia, vết thương nhỏ phía sau lưng căn bản không có ý nghĩa gì, anh không muốn đi tới bệnh viên thành phố trong cái bộ dạng này, nếu là cố ý để xe chạy chậm, chờ hai giờ nữa cũng có thể chưa đến bệnh viện, còn nếu về nhà của bọn họ ở Lệ Giang thì chỉ cần mười phút thôi, là một người đàn ông, lại còn là người trong giới hắc đạo, cẩn thận như anh đương nhiên biết rõ cái người Thị trưởng kia đang tính toán gì rồi.
Hơn hai mươi phút sau, xe chậm rãi dừng tại cửa khu chung cư cao cấp Lệ Giang, Đường Tố Khanh xuống xe, hướng về phía Âu Dương Khiêm nói cám ơn, coi thường cái bàn tay to lớn vẫn nắm tay cô suốt dọc đường đi, tự mình đi về nhà.
Âu Dương Khiêm ngồi trong xe vô cùng buồn bực, nhìn về phía hai người đang nắm tay nhau rời đi, trong lòng rất không tình nguyện thừa nhận hai người kia vô cùng xứng đôi, nhưng mà anh tự tin mình đứng bên cạnh Tố Khanh cũng xứng đôi không kém.
Hôm nay, nhân viên an ninh thấy vợ chồng Đường Tố Khanh nắm tay đi vào, theo bản năng nhìn lên trời một chút.
Cậu biết người ở trên lầu sáu là Phó Thị trưởng thành phố S, lâu lâu lại có người cầm theo những món quà vô cùng quý giá đứng ở cửa chung cư đưa cho cô, mỗi lần như thế đều bị cô từ chối khéo.
Trước đây không lâu, bọn họ có một cuộc họp lớn theo quý, nhìn qua hình ảnh mới biết đó là chồng của cô, về sau mới cấp thẻ đi lại khi này cho anh, không ngờ lập tức đã nhìn thấy người thật, chỉ là quần áo của anh ta sao lại rách nát như vậy? Hiện tại đang có trào lưu mặc như thế sao? Nhân viên an ninh nghi ngờ.
Sở Chiến đi theo Đường Tố Khanh lên căn nhà của cô, chỉ thấy cô vừa vào nhà liền nhẹ nhàng đẩy tay của anh ra, sau đó một mình đi vào phòng ngủ.
Trong lòng Sở Chiến coi thường một số điểm khiến anh không vui, ngồi trên sofa bằng vải bố cao cấp nhìn xung quanh căn nhà mà sau này mình sẽ sống, nghĩ đến về sau anh sẽ ăn ở đây, ngủ ở đây khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười, giống như đó là một chuyện vô cùng tốt đẹp?
Phòng bếp kiểu mở thoáng, cửa phòng bếp rất tinh xảo, phòng ăn bên tay phải không được lớn như sofa nhưng vừa đủ cho hai người, trên tường có một chiếc tivi ba mươi sáu inch, phòng khách có một cửa phụ thông ra ban công lớn, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi vào, rèm cửa sổ màu trắng bay tới bay lui, để cho lòng người rất thoải mái, phòng khách bên cạnh còn có một cái lối đi, bên trong là một căn phòng dành để nghỉ ngơi.
Nhìn cách bố trí nơi đây, lòng Sở Chiến rất vui vẻ, xem ra bọn họ có cùng sở thích, vừa nghĩ đến chuyện đó đã thấy ‘bà xã’ của anh từ trong phòng đi ra với cái gương dụng cụ y tế.
Đường Tố Khanh cái gì cũng không nói, lập tức ngồi xuống bên cạnh anh, kéo cái áo khoác rách nát của anh ra, khiến cho tâm tình Sở Chiến vừa hưng phấn lại run rẩy. Cô còn đem áo trong của anh kéo lên, nhẹ nhàng giúp anh xức thuốc, làm cho nội tâm vui vẻ của Sở Chiến biến mất không tì vết.
Còn tưởng rằng cô đối với chuyện kia hứng phấn kịch liệt? Thì ra anh nghĩ sai, nhưng không phải anh rất ghét phụ nữ sao? Nhưng khi nghĩ đến chuyện cô kéo áo anh lên, chuẩn bị làm chuyện kia thì anh lại có hưng phấn đặc biệt? Điều này làm cho Sở Chiến nghi hoặc.
Chỉ là cô ấy êm ái vuốt vết thương, giống như cô đang nâng niu bảo bối của mình, cảm nhận mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, tâm Sở Chiến vui vẻ khác thường, đây là loại tâm tình trước nay chưa từng có.
Đường Tố Khanh vừa bôi thuốc vừa nhín tấm lưng màu đồng của anh, tâm tình cũng phát sanh biến hóa, cái này sao chẳng giống tính cách nhát gan của chồng cô vậy, có lẽ bọn họ cũng có thể trở thành bạn tốt không cần lánh xa nhau nữa.
Đường Tố Khanh lôi kéo Sở Chiến đi tới bên xe Âu Dương Khiêm, bước chân dừng lại trước cửa xe của anh, nhìn chiếc xe con mà cô vừa lái đến đây, ngây ngẩn một hồi không biết nên quyết định thế nào.
Hình như nhìn thấu sự khó xử của cô, Âu Dương Khiêm lên tiếng nói: "Tố Khanh, hai người mới vừa bị kinh sợ không nên lái xe, anh đưa hai ngươi trở về, xe của em anh sẽ bảo người đến lái về!", bị kinh sợ là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân khác chính là anh muốn ở bên cô thêm một chút nữa.
"Vậy thì tốt, làm phiền anh." Đường Tố Khanh gật đầu một cái, lôi kéo người chồng đang đứng bên cạnh cùng ngồi lên xe, khiến Âu Dương Khiêm hơi sững sờ, sau đó miễn cưỡng đóng cửa chỗ ghế phụ, bắt đầu khởi động xe, thỉnh thoảng thông qua kính chiếu hậu nhìn gương mặt trắng noãn và nhu mỳ của cô
Xe lái một lúc lâu, tất cả mọi người không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau, Đường Tố Khanh nhìn bên ngoài, tận lực bỏ rơi cái bàn tay to lớn đang nắm chặt tay cô, còn hơi thở nam tính đang ngay sát bên cạnh cô.
Trước kia chồng của cô luôn ngồi cách xa cô, phần lớn thời gian đều cúi đầu, chỉ thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên xấu hổ len lén nhìn cô, chưa bao giờ giống như hôm nay, dịch đến ngồi sát bên cạnh cô, điều này làm cho cô cảm thấy nghi ngờ.
Nhìn xe lái ra đường lớn, Đường Tố Khanh kéo thần chí quay về, mở miệng cười nói: "Thị trưởng, nếu như anh bận thì cho chúng tôi xuống đây được rồi." .
"Không gấp lắm, hai giờ sau anh mới đi đến Lầu Bắc để tham gia một buổi khai mạc tại đó, nó cùng đường đi tới bệnh viện thành phố." Âu Dương Khiêm nói láo không đỏ mặt, ở cùng cô một thời gian, trong lòng anh đã nở hoa, nói dối một chút có sao đâu?
"Ừ, vậy thì tốt." Đường Tố Khanh khẽ gật đầu nói, nghe anh nói như vậy, trong lòng đang lo lắng việc lúc nãy mình gửi tin nhắn cho anh có làm phiền đến anh không, xem ra cũng không ảnh hưởng gì đến hành trình của anh. Người ta là thị trưởng thành phố S, khẳng định công việc nhiều vô số, lần này xem như nợ anh một ân tình lớn.
Trong nháy mắt Đường Tố Khanh mất hồn, một bàn tay to lớn lôi kéo cánh tay của cô, cô nghi ngờ nhìn sang người bên cạnh, chỉ thấy chồng của cô cúi đầu, phát ra một giọng nói nhỏ nhẹ như con mèo con: "Không, không đi bệnh viện.".
Cho dù giọng nói vô cùng nhỏ, nhưng trong một gian phòng yên tĩnh như thế này, mọi người đều có thể nghe được.
Đường Tố Khanh hơi xấu hổ, trầm tư chốc lát, lập tức mở miệng nói xin lỗi: "Thị trưởng, vậy làm phiền anh đưa chúng tôi về cửa khu chung cư Lệ Giang được không ạ!", thật may là khu chung cư cao cấp Lệ Giang cũng nằm trên đường đi đến Lầu Bắc, không đến nỗi tốn hao thời gian của anh, nếu không cô cũng chẳng dám tiếp tục ngồi trên xe của anh.
"Được." Âu Dương Khiêm đồng ý, không nhịn được xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía người đàn ông đang cúi đầu vô tội.
Mới vừa không quan sát chồng của Tố Khanh, hiện tại bắt đầu nghiêm túc đánh giá mới phát hiện người đàn ông này là một tổng thể đầy mâu thuẫn, thỉnh thoảng tồn tại cảm giác rất mạnh mẽ, thỉnh thoảng có cảm giác anh ta rất yếu đuối, là đang cố tình tỏ ra như thế đúng không?!?!
Nói anh ta nhát gan, nhưng vừa đến hiện trường vụ bắt cóc nhìn thấy anh đem Đường Tố Khanh bảo hộ thật chặt trong lồng ngực, một mình chịu những cú đấm đá của bọn bắt cóc; nói anh ta gan lớn, sao lại thường cúi đầu như thế, giọng nói phát ra cũng như tiếng mèo kêu; nếu như đây là chiến lược anh ta dùng để có được trái tim của Đường Tố Khanh, như vậy rất nguy hiểm, trong lòng Âu Dương Khiêm không ngừng suy nghĩ.
Mà giờ khắc này, nhìn vẻ mặt đang thay đổi của Thị trưởng khi nhìn cô gái nhỏ của anh, tâm của Sở Chiến không rõ vì sao lại vô cùng hài lòng, anh là người đứng đầu giới Mafia, vết thương nhỏ phía sau lưng căn bản không có ý nghĩa gì, anh không muốn đi tới bệnh viên thành phố trong cái bộ dạng này, nếu là cố ý để xe chạy chậm, chờ hai giờ nữa cũng có thể chưa đến bệnh viện, còn nếu về nhà của bọn họ ở Lệ Giang thì chỉ cần mười phút thôi, là một người đàn ông, lại còn là người trong giới hắc đạo, cẩn thận như anh đương nhiên biết rõ cái người Thị trưởng kia đang tính toán gì rồi.
Hơn hai mươi phút sau, xe chậm rãi dừng tại cửa khu chung cư cao cấp Lệ Giang, Đường Tố Khanh xuống xe, hướng về phía Âu Dương Khiêm nói cám ơn, coi thường cái bàn tay to lớn vẫn nắm tay cô suốt dọc đường đi, tự mình đi về nhà.
Âu Dương Khiêm ngồi trong xe vô cùng buồn bực, nhìn về phía hai người đang nắm tay nhau rời đi, trong lòng rất không tình nguyện thừa nhận hai người kia vô cùng xứng đôi, nhưng mà anh tự tin mình đứng bên cạnh Tố Khanh cũng xứng đôi không kém.
Hôm nay, nhân viên an ninh thấy vợ chồng Đường Tố Khanh nắm tay đi vào, theo bản năng nhìn lên trời một chút.
Cậu biết người ở trên lầu sáu là Phó Thị trưởng thành phố S, lâu lâu lại có người cầm theo những món quà vô cùng quý giá đứng ở cửa chung cư đưa cho cô, mỗi lần như thế đều bị cô từ chối khéo.
Trước đây không lâu, bọn họ có một cuộc họp lớn theo quý, nhìn qua hình ảnh mới biết đó là chồng của cô, về sau mới cấp thẻ đi lại khi này cho anh, không ngờ lập tức đã nhìn thấy người thật, chỉ là quần áo của anh ta sao lại rách nát như vậy? Hiện tại đang có trào lưu mặc như thế sao? Nhân viên an ninh nghi ngờ.
Sở Chiến đi theo Đường Tố Khanh lên căn nhà của cô, chỉ thấy cô vừa vào nhà liền nhẹ nhàng đẩy tay của anh ra, sau đó một mình đi vào phòng ngủ.
Trong lòng Sở Chiến coi thường một số điểm khiến anh không vui, ngồi trên sofa bằng vải bố cao cấp nhìn xung quanh căn nhà mà sau này mình sẽ sống, nghĩ đến về sau anh sẽ ăn ở đây, ngủ ở đây khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười, giống như đó là một chuyện vô cùng tốt đẹp?
Phòng bếp kiểu mở thoáng, cửa phòng bếp rất tinh xảo, phòng ăn bên tay phải không được lớn như sofa nhưng vừa đủ cho hai người, trên tường có một chiếc tivi ba mươi sáu inch, phòng khách có một cửa phụ thông ra ban công lớn, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi vào, rèm cửa sổ màu trắng bay tới bay lui, để cho lòng người rất thoải mái, phòng khách bên cạnh còn có một cái lối đi, bên trong là một căn phòng dành để nghỉ ngơi.
Nhìn cách bố trí nơi đây, lòng Sở Chiến rất vui vẻ, xem ra bọn họ có cùng sở thích, vừa nghĩ đến chuyện đó đã thấy ‘bà xã’ của anh từ trong phòng đi ra với cái gương dụng cụ y tế.
Đường Tố Khanh cái gì cũng không nói, lập tức ngồi xuống bên cạnh anh, kéo cái áo khoác rách nát của anh ra, khiến cho tâm tình Sở Chiến vừa hưng phấn lại run rẩy. Cô còn đem áo trong của anh kéo lên, nhẹ nhàng giúp anh xức thuốc, làm cho nội tâm vui vẻ của Sở Chiến biến mất không tì vết.
Còn tưởng rằng cô đối với chuyện kia hứng phấn kịch liệt? Thì ra anh nghĩ sai, nhưng không phải anh rất ghét phụ nữ sao? Nhưng khi nghĩ đến chuyện cô kéo áo anh lên, chuẩn bị làm chuyện kia thì anh lại có hưng phấn đặc biệt? Điều này làm cho Sở Chiến nghi hoặc.
Chỉ là cô ấy êm ái vuốt vết thương, giống như cô đang nâng niu bảo bối của mình, cảm nhận mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, tâm Sở Chiến vui vẻ khác thường, đây là loại tâm tình trước nay chưa từng có.
Đường Tố Khanh vừa bôi thuốc vừa nhín tấm lưng màu đồng của anh, tâm tình cũng phát sanh biến hóa, cái này sao chẳng giống tính cách nhát gan của chồng cô vậy, có lẽ bọn họ cũng có thể trở thành bạn tốt không cần lánh xa nhau nữa.