Giờ phút này, Từ đường rộng một trăm hai mươi thước vuông đã bày thành chín bàn ăn, trên bàn có một ít đậu phộng và hạt dưa, mọi người trong thôn đang ngồi cắn hạt dưa và trò chuyện, xem ra rất vui vẻ, nhìn thấy Giang Phật đưa một đôi nam nữ anh tuấn đi vào, cũng tò mò nhìn sang.
- A, Tiểu Hiền à, đã lâu không gặp. - Một người đàn ông nhanh mắt nhìn ra người con trai kia, vui mừng nói, nhiệt tình chào hỏi anh.
Nghe người đó nói như vậy, những người khác trong thôn đều nhận ra, đây chính là chàng trai anh tuấn nhất trong thôn, cũng là người lấy được cô gái có bối cảnh giàu có nhất.
- Nếu dì Ngưu không nói, tôi cũng không nhận ra được, Tiểu Hiền, dì tưởng rằng con tìm được chỗ tốt quên quên nghèo. - Một người phụ nữ khác chanh chua nói, trong giọng nói không thiếu sự ghen tỵ.
Mới vừa ở cửa, bà có nhìn thấy vợ chồng của Tiểu Hiền mang đến mừng sinh nhật Giang Phật một phong bì lớn còn có tượng Phật bằng ngọc bích, nhìn Lý Xuân Hoa cười tươi và trang điểm lộng lẫy cũng biết món đồ ấy rất đắt tiền, nếu không thì chẳng thể nào Lý Xuân Hoa lại tốt với Tiểu Hiền như vậy?
Suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đáng giận, cái người Lý Xuân Hoa sao lại tốt mệnh đến thế? Sinh một người con trai mặc dù không có tiền đồ, nhưng lại nuôi lớn một đứa cháu có khả năng như thế, đứa trẻ Tiểu Hiền từ nhỏ đã không cha không mẹ, anh hiếu kính với Giang Phật và Lý Xuân Hoa nhiều lắm mới bỏ tiền mừng thọ nhiều thế?
Nghe vậy, những thôn dân khác rối rít tiến lên bắt đầu trò chuyện với Đường Tố Khanh, có hâm mộ, có ghen tỵ, có đùa giỡn . . . . . . . Thần thái mọi người không giống nhau, một số người dân không hiểu biết cố ý nịnh hót, chỉ mong cuộc sống sau này có quan hệ tốt với người giàu có.
Giang Phật nhìn từng nhóm nông dân rối rít tiến lên, sợ cháu dâu không có thói quen bị người ta vây quanh, đưa hai vợ chồng họ đến một chiếc bàn dành cho người lớn, hướng về phía đám trong thôn cười mắng: "Được rồi, các người không biết hai cháu từ xa chạy xe về mệt lắm sao, hay mấy món đồ ăn vặt này không vừa miệng các người?."
"Ơ, hình như lão Giang đang đau lòng vì đồ ăn vặt bị chúng ta ăn hết kià, mấy ông bà có nghe không, được mừng thọ nhiều thế mà chỉ cho chúng tôi ăn mấy món rẻ tiền là sao." Dì A Ngưu gặm hạt dưa cười lớn tiếng mà hét lên.
Những dân khác nghe thế, cũng cười hùa theo, ồn ào lên tiếng: "Hiện tại Tiểu Hiền là người có tiền, lão Giang, ông lại thương xót chút ít tiền chỉ cho chúng tôi ăn đậu phộng uống trà là sao?." .
Đang đứng ở cửa giúp một tay Lý Xuân Hoa nghe tiếng cười nói trong Từ đường, lập tức buông đồ trong tay xuống đi vào, sợ chậm một bước, người chồng bà lại bảo anh ra tiền mua đồ ăn ngon.
Lý Xuân Hoa chua chát nói: "Tiền đồ của Tiểu Hiền là chuyện nhỏ, chúng ta làm nông lấy trồng trọt mà chính, cũng không phải là ngồi đếm tiền, những thứ đồ ăn vặt này thì sao, đáng giá lắm rồi.".
Những thôn dân khác tuy không nghe rõ, nhưng trong lòng rất rõ, lúc Tiểu Hiền cưới vợ, rương lớn đồ cưới được Lý Xuân Hoa dọn về nhà, vào lúc này bà lại kêu nghèo
Giang Phật lôi ống tay áo của Lý Xuân Hoa, cười nói: "Vợ tôi chỉ nói giỡn thôi, hôm nay mọi người muốn ăn gì cứ việc nói tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả."
"Muốn ăn thịt rồng cũng được à?" Một người thôn dân bới móc tựa như cười đùa, những người khác trong thôn cũng trưng ra nụ cười chua ngoa.
Lúc này Giang Phật sững sờ, tiếp theo cười ha hả nói: "Dĩ nhiên được, chỉ cần nơi này có, mọi người cứ tùy ý, tùy ý ha, để tôi đi mời vài người khác đến."
Nghe vậy, Lý Xuân Hoa tức không nhịn nổi, muốn bác bỏ mấy câu, lại bị chồng mình đẩy đi ra ngoài. Dù đã đi thật xa vẫn nghe được tiếng rống giận của bà.
"Muốn ăn thịt rồng, hừ, ăn sạch bàn tay này của tôi đi, lão nương lớn như vậy, chưa từng nhìn thấy con rồng nào bay cả. . . . . ."
Đường Tố Khanh nghe những người dân trò chuyện, liền hiểu được một phần cuộc sống của bọn họ, giờ mới hiểu được tranh đấu gay gắt chỗ nào cũng có, dì hai có chút chanh chua, chú hai lại hòa đồng và cởi mở.
Tiệc sinh nhật được tiến hành trong không khí vui vẻ, khách mời đại đa số đều là người trong thôn, đến trưởng thôn cũng không khách khí nịnh bợ Đường Tố Khanh, chỉ sợ bọn họ không được như ý, ai nhìn cũng không dễ chịu. Vì đây là người lớn nhất trong thôn.
Tham dự bữa tiệc đến xế chiều, thật sự không có thói quen cùng những người lớn nói chuyện nịnh hót, Đường Tố Khanh mượn cớ cơ quan có chuyện, trước nói lời tạm biệt với Giang Phật, dì hai của Giang Thiếu Hiền muốn giữ anh lại một đêm tìm cơ hội dụ anh nói tốt về Tiểu Dũng, kết quả khiến Đường Tố Khanh ‘buổi tối không có anh không ngủ được’ giúp anh cùng về chung.
Vì vậy Sở Chiến đỏ mặt trong ánh mắt mập mờ của mọi người, theo Đường Tố Khanh trở về nhà.
Dọc theo đường đi, Đường Tố Khanh yên lặng lái xe, Sở Chiến là ngồi ở vị trí ghế phụ hơi hí mắt, ai cũng không nói gì, đi một chuyến về nhà của chú hai, bây giờ lỗ tai bọn họ đều còn tồn tại âm hưởng của những lời nói kia. Giọng nói của người dân thôn Lăng Thủy cực lớn, trò chuyện bát quái, thật sự làm cho cô không thích ứng.
Reng reng reng. . . . . .
Đột nhiên, trong xe yên lặng lại ra tiếng điện thoại reo. Đường Tố Khanh theo quán tính nhìn về người đang ngồi bên cạnh mình, chỉ thấy anh híp mắt, không có tính toán tỉnh lại.
Đường Tố Khanh đành phải thôi, điện thoại di động của cô đặt trong túi quần, mà bây giờ họ đang ở trên đường cao tốc, lúc này cô không thể dừng lại nghe điện thoại, nghĩ điện thoại reo trong chốc lát sẽ ngừng.
Không ngờ chuông điện thoại vang lên một chút sau lại tiếp tục vang lên. Đường Tố Khanh nhìn thấy chồng của cô đang giật giật thân thể dường như chuẩn bị tỉnh lại, trẻ con dụi dụi mắt, xem chừng anh đã bị chuông điện thoại đánh thức, vì vậy lên tiếng nói: "Giúp em lấy điện thoại di động ra với." .
Sở Chiến bị tiếng chuông đánh thức, mắt buồn ngủ như sương mù, nghe được lời nói của Đường Tố Khanh, lập tức nhìn về cô, theo chỉ thị ánh mắt của cô, cho tay vào túi quần lấy điện thoại ra.
Túi quần rất ấm áp, Sở Chiến lục lọi một lúc, cầm điện thoại di động lên, lúc vô ý chạm vào cái gì đó, khiến cô gái bên cạnh trở nên cứng ngắt, Sở Chiến vô cùng nghi ngờ, lại dùng tay đụng lại nơi mới vừa rồi, sau đó quét mắt nhìn xuống, chỉ thấy cô gái nhỏ càng thêm cứng đờ người, giống như vô cùng khó xử.
Lần này Sở Chiến tà ác đụng vài cái, cố gắng qua lại một lúc, như đụng mà chẳng hay, nhưng trong lòng rất vui mừng, nghĩ thầm đến những điểm mẫn cảm trên người cô gái nhỏ, không tệ, lần sau sẽ thế trêu chọc.
"Tìm được chưa?" Đường Tố Khanh không nhịn được lên tiếng hỏi, trong lòng cảm thán vì sao tự dưng lại bắt anh tìm điện thoại trong cơ thể mình, bụng của cô nhất thời ngứa ngáy, hiện tại bàn tay của anh vô tình chạm vào cơ thể cô khiến nó sinh ra cảm giác lạ, phải biết cô đã phải chịu đựng thế nào để không phát ra tiếng cười.
"Ừ." Sở Chiến làm như chợt tỉnh, cầm điện thoại lên ấn nút nghe đưa vào tai Đường Tố Khanh, không chút nào vì những gian trá của mình mà mất tự nhiên.
Đường Tố Khanh vẫn không nói gì, bên đầu dây điện thoại kia liền truyền đến giọng một cô gái đầy dịu dàng: "Này, A Khanh, đã lâu chúng ta chưa gặp nhau rồi, cậu đừng nói đã quên chuyện họp mặt tối nay này?" .
Nghe được lời nói kia, Đường Tố Khanh không tự chủ mà cười một tiếng."Họp mặt? Hôm nay là cuối tháng sao?" .
"Dĩ nhiên, đừng nói là cậu quên nhé! Theo tin tức tớ có được, công việc ở văn phòng chính phủ không quá nặng nề, sao cậu vẫn cứ bận rộn như vậy, rất dễ để người ta hiểu lầm à nha, cậu đang ở đâu vậy?" Đối phương cười trêu chọc, trong giọng nói có tò mò.
Trong lòng biết đối phương có ý quan tâm đến mình, nếu không đi sợ rằng sống không yên, đến lúc đó cô ta lại an bài một người bên cạnh cô, thì cái gì cũng không thể nói, Đường Tố Khanh nghĩ vậy nên lên tiếng nói: "Không có gì, buổi tối gặp mặt rồi hãy nói, bây giờ tớ đang ở lái xe."
"Được, A Khanh, đừng ôm tâm lý may mắn, tớ cái gì cũng không hỏi, hai người bọn họ cũng phải hỏi, cậu chuẩn bị tâm lý trước nhé, bye bye." Đối phương dịu dàng nhắc nhở.
Nghe được câu chuyện tụ tập với nhóm bạn bè của Đường Tố Khanh, trong lòng Sở Chiến rất dễ nổi nóng bắt đầu mạo hiểm ăn dấm chua, cuộc hẹn đó còn có đàn ông đi sao? Vừa nghĩ đến chuyện anh chẳng hề biết người đàn ông kia? Còn là lần đầu tiên nghe được giọng nói dịu dàng của cô, đầu Sở Chiến âm thầm ê ẩm.
Giờ phút này, Từ đường rộng một trăm hai mươi thước vuông đã bày thành chín bàn ăn, trên bàn có một ít đậu phộng và hạt dưa, mọi người trong thôn đang ngồi cắn hạt dưa và trò chuyện, xem ra rất vui vẻ, nhìn thấy Giang Phật đưa một đôi nam nữ anh tuấn đi vào, cũng tò mò nhìn sang.
- A, Tiểu Hiền à, đã lâu không gặp. - Một người đàn ông nhanh mắt nhìn ra người con trai kia, vui mừng nói, nhiệt tình chào hỏi anh.
Nghe người đó nói như vậy, những người khác trong thôn đều nhận ra, đây chính là chàng trai anh tuấn nhất trong thôn, cũng là người lấy được cô gái có bối cảnh giàu có nhất.
- Nếu dì Ngưu không nói, tôi cũng không nhận ra được, Tiểu Hiền, dì tưởng rằng con tìm được chỗ tốt quên quên nghèo. - Một người phụ nữ khác chanh chua nói, trong giọng nói không thiếu sự ghen tỵ.
Mới vừa ở cửa, bà có nhìn thấy vợ chồng của Tiểu Hiền mang đến mừng sinh nhật Giang Phật một phong bì lớn còn có tượng Phật bằng ngọc bích, nhìn Lý Xuân Hoa cười tươi và trang điểm lộng lẫy cũng biết món đồ ấy rất đắt tiền, nếu không thì chẳng thể nào Lý Xuân Hoa lại tốt với Tiểu Hiền như vậy?
Suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đáng giận, cái người Lý Xuân Hoa sao lại tốt mệnh đến thế? Sinh một người con trai mặc dù không có tiền đồ, nhưng lại nuôi lớn một đứa cháu có khả năng như thế, đứa trẻ Tiểu Hiền từ nhỏ đã không cha không mẹ, anh hiếu kính với Giang Phật và Lý Xuân Hoa nhiều lắm mới bỏ tiền mừng thọ nhiều thế?
Nghe vậy, những thôn dân khác rối rít tiến lên bắt đầu trò chuyện với Đường Tố Khanh, có hâm mộ, có ghen tỵ, có đùa giỡn . . . . . . . Thần thái mọi người không giống nhau, một số người dân không hiểu biết cố ý nịnh hót, chỉ mong cuộc sống sau này có quan hệ tốt với người giàu có.
Giang Phật nhìn từng nhóm nông dân rối rít tiến lên, sợ cháu dâu không có thói quen bị người ta vây quanh, đưa hai vợ chồng họ đến một chiếc bàn dành cho người lớn, hướng về phía đám trong thôn cười mắng: "Được rồi, các người không biết hai cháu từ xa chạy xe về mệt lắm sao, hay mấy món đồ ăn vặt này không vừa miệng các người?."
"Ơ, hình như lão Giang đang đau lòng vì đồ ăn vặt bị chúng ta ăn hết kià, mấy ông bà có nghe không, được mừng thọ nhiều thế mà chỉ cho chúng tôi ăn mấy món rẻ tiền là sao." Dì A Ngưu gặm hạt dưa cười lớn tiếng mà hét lên.
Những dân khác nghe thế, cũng cười hùa theo, ồn ào lên tiếng: "Hiện tại Tiểu Hiền là người có tiền, lão Giang, ông lại thương xót chút ít tiền chỉ cho chúng tôi ăn đậu phộng uống trà là sao?." .
Đang đứng ở cửa giúp một tay Lý Xuân Hoa nghe tiếng cười nói trong Từ đường, lập tức buông đồ trong tay xuống đi vào, sợ chậm một bước, người chồng bà lại bảo anh ra tiền mua đồ ăn ngon.
Lý Xuân Hoa chua chát nói: "Tiền đồ của Tiểu Hiền là chuyện nhỏ, chúng ta làm nông lấy trồng trọt mà chính, cũng không phải là ngồi đếm tiền, những thứ đồ ăn vặt này thì sao, đáng giá lắm rồi.".
Những thôn dân khác tuy không nghe rõ, nhưng trong lòng rất rõ, lúc Tiểu Hiền cưới vợ, rương lớn đồ cưới được Lý Xuân Hoa dọn về nhà, vào lúc này bà lại kêu nghèo
Giang Phật lôi ống tay áo của Lý Xuân Hoa, cười nói: "Vợ tôi chỉ nói giỡn thôi, hôm nay mọi người muốn ăn gì cứ việc nói tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả."
"Muốn ăn thịt rồng cũng được à?" Một người thôn dân bới móc tựa như cười đùa, những người khác trong thôn cũng trưng ra nụ cười chua ngoa.
Lúc này Giang Phật sững sờ, tiếp theo cười ha hả nói: "Dĩ nhiên được, chỉ cần nơi này có, mọi người cứ tùy ý, tùy ý ha, để tôi đi mời vài người khác đến."
Nghe vậy, Lý Xuân Hoa tức không nhịn nổi, muốn bác bỏ mấy câu, lại bị chồng mình đẩy đi ra ngoài. Dù đã đi thật xa vẫn nghe được tiếng rống giận của bà.
"Muốn ăn thịt rồng, hừ, ăn sạch bàn tay này của tôi đi, lão nương lớn như vậy, chưa từng nhìn thấy con rồng nào bay cả. . . . . ."
Đường Tố Khanh nghe những người dân trò chuyện, liền hiểu được một phần cuộc sống của bọn họ, giờ mới hiểu được tranh đấu gay gắt chỗ nào cũng có, dì hai có chút chanh chua, chú hai lại hòa đồng và cởi mở.
Tiệc sinh nhật được tiến hành trong không khí vui vẻ, khách mời đại đa số đều là người trong thôn, đến trưởng thôn cũng không khách khí nịnh bợ Đường Tố Khanh, chỉ sợ bọn họ không được như ý, ai nhìn cũng không dễ chịu. Vì đây là người lớn nhất trong thôn.
Tham dự bữa tiệc đến xế chiều, thật sự không có thói quen cùng những người lớn nói chuyện nịnh hót, Đường Tố Khanh mượn cớ cơ quan có chuyện, trước nói lời tạm biệt với Giang Phật, dì hai của Giang Thiếu Hiền muốn giữ anh lại một đêm tìm cơ hội dụ anh nói tốt về Tiểu Dũng, kết quả khiến Đường Tố Khanh ‘buổi tối không có anh không ngủ được’ giúp anh cùng về chung.
Vì vậy Sở Chiến đỏ mặt trong ánh mắt mập mờ của mọi người, theo Đường Tố Khanh trở về nhà.
Dọc theo đường đi, Đường Tố Khanh yên lặng lái xe, Sở Chiến là ngồi ở vị trí ghế phụ hơi hí mắt, ai cũng không nói gì, đi một chuyến về nhà của chú hai, bây giờ lỗ tai bọn họ đều còn tồn tại âm hưởng của những lời nói kia. Giọng nói của người dân thôn Lăng Thủy cực lớn, trò chuyện bát quái, thật sự làm cho cô không thích ứng.
Reng reng reng. . . . . .
Đột nhiên, trong xe yên lặng lại ra tiếng điện thoại reo. Đường Tố Khanh theo quán tính nhìn về người đang ngồi bên cạnh mình, chỉ thấy anh híp mắt, không có tính toán tỉnh lại.
Đường Tố Khanh đành phải thôi, điện thoại di động của cô đặt trong túi quần, mà bây giờ họ đang ở trên đường cao tốc, lúc này cô không thể dừng lại nghe điện thoại, nghĩ điện thoại reo trong chốc lát sẽ ngừng.
Không ngờ chuông điện thoại vang lên một chút sau lại tiếp tục vang lên. Đường Tố Khanh nhìn thấy chồng của cô đang giật giật thân thể dường như chuẩn bị tỉnh lại, trẻ con dụi dụi mắt, xem chừng anh đã bị chuông điện thoại đánh thức, vì vậy lên tiếng nói: "Giúp em lấy điện thoại di động ra với." .
Sở Chiến bị tiếng chuông đánh thức, mắt buồn ngủ như sương mù, nghe được lời nói của Đường Tố Khanh, lập tức nhìn về cô, theo chỉ thị ánh mắt của cô, cho tay vào túi quần lấy điện thoại ra.
Túi quần rất ấm áp, Sở Chiến lục lọi một lúc, cầm điện thoại di động lên, lúc vô ý chạm vào cái gì đó, khiến cô gái bên cạnh trở nên cứng ngắt, Sở Chiến vô cùng nghi ngờ, lại dùng tay đụng lại nơi mới vừa rồi, sau đó quét mắt nhìn xuống, chỉ thấy cô gái nhỏ càng thêm cứng đờ người, giống như vô cùng khó xử.
Lần này Sở Chiến tà ác đụng vài cái, cố gắng qua lại một lúc, như đụng mà chẳng hay, nhưng trong lòng rất vui mừng, nghĩ thầm đến những điểm mẫn cảm trên người cô gái nhỏ, không tệ, lần sau sẽ thế trêu chọc.
"Tìm được chưa?" Đường Tố Khanh không nhịn được lên tiếng hỏi, trong lòng cảm thán vì sao tự dưng lại bắt anh tìm điện thoại trong cơ thể mình, bụng của cô nhất thời ngứa ngáy, hiện tại bàn tay của anh vô tình chạm vào cơ thể cô khiến nó sinh ra cảm giác lạ, phải biết cô đã phải chịu đựng thế nào để không phát ra tiếng cười.
"Ừ." Sở Chiến làm như chợt tỉnh, cầm điện thoại lên ấn nút nghe đưa vào tai Đường Tố Khanh, không chút nào vì những gian trá của mình mà mất tự nhiên.
Đường Tố Khanh vẫn không nói gì, bên đầu dây điện thoại kia liền truyền đến giọng một cô gái đầy dịu dàng: "Này, A Khanh, đã lâu chúng ta chưa gặp nhau rồi, cậu đừng nói đã quên chuyện họp mặt tối nay này?" .
Nghe được lời nói kia, Đường Tố Khanh không tự chủ mà cười một tiếng."Họp mặt? Hôm nay là cuối tháng sao?" .
"Dĩ nhiên, đừng nói là cậu quên nhé! Theo tin tức tớ có được, công việc ở văn phòng chính phủ không quá nặng nề, sao cậu vẫn cứ bận rộn như vậy, rất dễ để người ta hiểu lầm à nha, cậu đang ở đâu vậy?" Đối phương cười trêu chọc, trong giọng nói có tò mò.
Trong lòng biết đối phương có ý quan tâm đến mình, nếu không đi sợ rằng sống không yên, đến lúc đó cô ta lại an bài một người bên cạnh cô, thì cái gì cũng không thể nói, Đường Tố Khanh nghĩ vậy nên lên tiếng nói: "Không có gì, buổi tối gặp mặt rồi hãy nói, bây giờ tớ đang ở lái xe."
"Được, A Khanh, đừng ôm tâm lý may mắn, tớ cái gì cũng không hỏi, hai người bọn họ cũng phải hỏi, cậu chuẩn bị tâm lý trước nhé, bye bye." Đối phương dịu dàng nhắc nhở.
Nghe được câu chuyện tụ tập với nhóm bạn bè của Đường Tố Khanh, trong lòng Sở Chiến rất dễ nổi nóng bắt đầu mạo hiểm ăn dấm chua, cuộc hẹn đó còn có đàn ông đi sao? Vừa nghĩ đến chuyện anh chẳng hề biết người đàn ông kia? Còn là lần đầu tiên nghe được giọng nói dịu dàng của cô, đầu Sở Chiến âm thầm ê ẩm.