Sáng sớm hôm sau, tất cả các trang báo lớn của thành phố S đều đăng tin về buổi tiệc từ thiện tối qua.
Trên trang bìa đều là hai hình ảnh mát mắt nhất, một là Đường Tố Khanh khắp người phong tình từ cửa bước vào, vẻ mặt xinh đẹp, chiếc váy bay trong gió cứ như một nàng tiên giáng trần; hình ảnh còn lại là Liêu Cảnh Long của tập đoàn Liêu Thị mặt đen đến không thể đen hơn.
Cộng thêm một tựa đề bắt mắt, không khó làm cho người ta có thể hiểu hết chuyện đêm qua, vì vậy tin tức Liêu Cảnh Long lỗ vốn tới sáu ngàn vạn ngập khắp thành phố S.
Mà Liêu Cảnh Long – người bị nhắc đến tên giờ phút này đang ngồi ở trong phòng xử lý chuyện tối qua, vẻ mặt vô cùng tức giận, tốn sáu ngàn vạn, cuối cùng không được cái gì cả.
Cũng không thể nói cái gì cũng không lấy được, ‘Người đàn ông nhân từ’ - cái danh hiệu này đã gắn lên đầu của ông?
Nhưng làm một doanh nhân, thứ Liêu Cảnh Long cần chính là tiền, là đồ có thể giúp ông phát tài, chứ không phải cái danh xưng vô ít, cái xưng hô này mang theo ông đến chết, nhắc ông về cái việc làm ngu xuẩn của mình, khôn khéo nhiều năm như vậy lại đưa ra một quyết sách ngu xuẩn, sợ rằng chuyện này sẽ làm chuyện cười cho các công ty khác.
Sáu ngàn vạn, ông lấy đâu ra sáu ngàn vạn, đất này lại là đất bị chính phủ trưng dụng, nếu như ông không ra tiền, sẽ đắc tội với những quan cao, nói là dân chống đối lại quan, đắc tội quan cao, sau này làm sao làm ăn ở thành phố S này, thậm chí cũng khó sống ở thành phố khác.
Đáng chết, văn phòng chính phủ trưng dụng đất nào không trưng dụng lại chọn ngay mảnh đất ông vừa mua, Liêu Cảnh Long khẽ nguyền rủa, hiện tại những thứ kia đều bị kí giả khắp nơi ghi nhận, làm cho ông muốn đóng cửa không ra tiền cũng không được.
Đang lúc Liêu Cảnh Long sốt ruột không biết làm sao, thì Đường Tố Khanh đã tập hợp các lãnh đạo cấp cao lại, cùng đi đến mảnh đất Giao Tây nghiên cứu hướng phát triển, đồng hành với nhóm người văn phòng chính phủ còn có các tòa báo lớn, tiến hành phát sóng trực tiếp và công khai, đoán chừng tối nay được lên bản tin chính.
Thư ký thị ủy nắm tay Âu Dương Khiêm nói: "Thị trưởng Âu Dương, đã lâu không gặp!" .
"Thư ký Diệp, đã lâu không gặp, ông càng ngày ngày khỏe nhỉ." Âu Dương Khiêm mỉm cười bắt tay với người đàn ông kia, gương mặt trở nên vui vẻ, trong quan trường lăn lộn nhiều năm đừng vì nhìn thấy bộ mặt nho nhã của Âu Dương Khiêm mà xem thường.
Sau đó hai người buông tay nhau ra, thư ký Diệp nhìn về người phía sau Âu Dương Khiêm, mặt lộ ra nụ cười hòa ái: "Phó thị trưởng Đường, đã lâu không gặp cô, vợ của tôi cứ mãi ca ngợi cô, còn nói muốn rảnh rỗi tìm cô trò chuyện, nếu như có thể như thế sẽ càng vui vẻ." .
"Đã lâu không gặp rồi, bà Diệp vẫn khỏe phải không ạ?" Đường Tố Khanh cười gật đầu một cái, nói đến giao tình của cô và vợ của thư ký Diệp thì không chỉ một câu đơn giản có thể hình dung.
Có lẽ nguyên nhân là hai người đã qua tuổi bốn mươi vẫn còn chưa có con, nên kể từ khi vợ của thư ký Diệp thấy cô, liền xem cô như con gái của mình, mà thư ký Diệp dù một việc nhỏ cũng sẽ làm vì bà, có thể nói coi bà như một đứa bé. Vì thế ông là người đã giúp cô ổn định chiếc ghế Phó Thị trưởng trong những ngày đầu, dĩ nhiên tất cả vẫn phải dựa vào năng lực của cô là chính.
"Ha ha, cô ấy chính là sợ nhàm chán, những chuyện khác đều rất tốt." thư ký Diệp bất đắc dĩ nói, trong ánh mắt hàm chứa sự cưng chiều dành cho vợ của mình.
Nghe vậy, Đường Tố Khanh cười nhạt không nói gì, cái thế giới này rất khó tìm được người đàn ông cưng chiều vợ mình như thư ký Diệp, cho dù cũng mang chức vụ cao, cho dù kết hôn đã vài năm, tình cảm của hai người vẫn như keo sơn, Đường Tố Khanh lộ ra ánh mắt hâm mộ nhìn đôi vợ chồng ấy.
Lúc này Đường Tố Khanh không ngờ, chuyện cô hâm mộ người khác sau này lại có trên người cô, càng không nghĩ đến chỉ vài tháng nữa thôi, bên cạnh cô sẽ xuất hiện một người đàn ông cưng chiều vợ như mạng, thậm chí so ra càng quá mức cưng chiều, gọi anh là khuynh thành sủng cũng không quá đáng.
Lời Editor: Đến chương 33 sẽ rất đặc sắc à. Nói chung anh Sở Chiến quậy tưng bừng
Đúng lúc Âu Dương Khiêm nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Đường Tố Khanh, tròng mắt khẽ chớp mấy cái, không biết tâm tình ra sao, đột nhiên trở nên kích động và mê muội, mặt anh không biến sắc, vội vàng thu hồi tầm mắt của mình, tròng mắt màu đen huyền không rõ phản ứng.
Sau khi các vị quan lớn chào hỏi lẫn nhau, văn phòng chính phủ bắt đầu nghi thức cắt băng khánh thành, các Đài Truyền Hình và tòa soạn báo dùng các máy quay phim hiện đại nhất của mình để ghi hình lại.
Cũng có một số phóng viên đi theo thuận tiện nói lời mở đầu, trong giọng nói không kiềm được chút kích động.
"Mọi người hãy nhìn xem, hiện tại chúng tôi đang đứng trên mảnh đất Giao Tây, trước mắt chính là những cán bộ cấp cao của chính phủ chuẩn bị cắt băng khánh thành, ngoài ra còn có sự tham gia của các đại diện ban ngành khác, chúng ta cùng nhìn một chút nhé!." Một phóng viên Đài Truyền Hình V – đài truyền hình lớn nhất thành phố S đang đứng trước Camera đang trò chuyện với người xem, sau đó hình ảnh chuyển một cái, lập tức đem Camera hướng tới hình ảnh mọi người đang cắt băng khánh thành.
Tề Ngạo Vũ luôn luôn không chú ý tới tin tức về chính trị, lúc này đang trở về sau khi cùng thư ký đi ra bên ngoài ký một hợp đồng lớn, khi đi ngang qua phòng thư ký, nghe những âm thanh nho nhỏ được phát ra từ tivi trong phòng làm việc.
Tề Ngạo Vũ – người luôn đối với nhân viên tương đối nghiêm khắc, nhất thời dừng bước, muốn nhìn xem nhân viên đang thảo luận về vấn đề gì, hình như còn nhàn hạ hơn tổng giám đốc là anh nữa.
Đi theo phía sau Tề Ngạo Vũ là Mạc Anh nhìn thấy cảnh này, cũng dừng bước, núp ở bồn hoa phía xa, lặng lẽ quan sát tổng giám đốc nhà mình, phát hiện vẻ mặt không rõ ràng của anh, vì vậy không thể làm gì khác hơn là cầu nguyện cho đám nhân viên đang nhiều chuyện kia.
Chỉ là tổng giám đốc của bọn họ không có la rầy mà đứng đó nghe nhân viên trò chuyện. Mạc Anh dễ nổi nóng, nhân viên nhốn nháo, tổng giám đốc chính là tổng giám đốc, luôn ra tay bất ngờ.
"Cái người thị trưởng kia tướng tá vô cùng anh tuấn, gia thế tốt, diện mạo được, nụ cười cũng rất mê người, đúng là một người đàn ông cực phẩm, ai làm việc bên cạnh anh ấy chắc là người vô cùng hạnh phúc." Thư ký Giáp cười ha hả nói.
"Tổng giám đốc của chúng ta cũng là một người đàn ông cực phẩm thôi, gia thế tốt, diện mạo được, làm việc bên anh ấy cũng vô cùng hạnh phúc." Thư ký Dĩ phản bác.
"Tổng giám đốc cũng rất tốt, nhưng gia thế của hai người không giống nhau, hiểu không? Thị trưởng là quan lớn, đời sau của anh cũng là quan cao." Thư ký Bính trợn mắt nói.
"Haizzzz, mà Phó Thị trưởng của chúng ta cũng vô cùng xinh đẹp, lại có năng lực, nhìn qua tivi đã thấy xinh đẹp thế rồi, bên ngoài càng xinh đẹp hơn, trước kia tớ vô tình gặp cô ấy một lần." Thư ký Giáp không ngừng hâm mộ nói.
"Làm sao cậu biết cô ấy có năng lực chứ không phải do người khác nâng đỡ?" Thư ký Bính ngụ ý ghen tỵ nói. Đúng là câu ‘tre già măng mọc’ tuyệt đối chính xác.
Nghe được đám thư ký hoài nghi năng lực Đường Tố Khanh, trong lòng Mạc Anh rất không vui, đang muốn lên tiếng phản bác, không ngờ Tề Ngạo Vũ đột nhiên lên tiếng trước: "Không cần làm việc sao? Mướn các cô về đây ngồi tám chuyện sao?" .
Nghe vậy, cả đám thư ký đang trò chuyện vui vẻ lập tức đỏ mặt, lòng hoảng sợ, cúi đầu chào: "Tổng giám đốc!" .
Lần này chết chắc, chẳng những trong giờ làm việc nghe tin tức, hơn nữa còn nói xấu tổng giám đốc. Đám nhân viên ảo não, vốn tưởng rằng Tề Ngạo Vũ sẽ trực tiếp bảo các cô dọn đồ về nhà, không ngờ anh chẳng nói gì hết, lướt qua bọn họ, trực tiếp đi vào phòng làm việc.
Thật ra thì Tề Ngạo Vũ nghe đám người kia nói xấu Đường Tố Khanh, nói cô dựa vào sắc đẹp mà ngồi ghế cao, trong lòng Tề Ngạo Vũ mới tức giận. Anh cũng muốn cho đám thư ký kia dọn đồ về nhà, nhưng suy tính đến chuyện nếu giải tán đám thư ký kia, tương lai sẽ vô cùng bận rộn, anh mới tạm thời bỏ qua suy nghĩ đó, hơn nữa hiện tại anh có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Tề Ngạo Vũ bước nhanh đi vào phòng làm việc, mở máy vi tính ra, tìm được đài phát sóng trực tiếp về việc văn phòng chính phủ cắt băng khánh thành mảnh đất Giao Tây, vừa hay đúng lúc nhóm người của văn phòng chính phủ cắt băng.
Khi ống kính máy quay nhắm về phía một bầy quan viên đang đứng; chỉ cần thoáng nhìn, Tề Ngạo Vũ liền thấy bóng dáng cô gái nhỏ làm anh phải thức trọn đêm qua để suy nghĩ. Hôm nay cô mặc bộ đồ công sở chỉnh chu, vóc dáng càng trở nên nổi bật, mang theo một phong vị khác, Tề Ngạo Vũ nghiêm túc nhìn từng cử động của cô, trong mắt nhiều thêm vẻ si mê.
Lúc này anh mới giác ngộ ra rằng anh đã yêu cô gái kia, đâu có người nào quy định không được đeo đuổi người làm quan?!
Sáng sớm hôm sau, tất cả các trang báo lớn của thành phố S đều đăng tin về buổi tiệc từ thiện tối qua.
Trên trang bìa đều là hai hình ảnh mát mắt nhất, một là Đường Tố Khanh khắp người phong tình từ cửa bước vào, vẻ mặt xinh đẹp, chiếc váy bay trong gió cứ như một nàng tiên giáng trần; hình ảnh còn lại là Liêu Cảnh Long của tập đoàn Liêu Thị mặt đen đến không thể đen hơn.
Cộng thêm một tựa đề bắt mắt, không khó làm cho người ta có thể hiểu hết chuyện đêm qua, vì vậy tin tức Liêu Cảnh Long lỗ vốn tới sáu ngàn vạn ngập khắp thành phố S.
Mà Liêu Cảnh Long – người bị nhắc đến tên giờ phút này đang ngồi ở trong phòng xử lý chuyện tối qua, vẻ mặt vô cùng tức giận, tốn sáu ngàn vạn, cuối cùng không được cái gì cả.
Cũng không thể nói cái gì cũng không lấy được, ‘Người đàn ông nhân từ’ - cái danh hiệu này đã gắn lên đầu của ông?
Nhưng làm một doanh nhân, thứ Liêu Cảnh Long cần chính là tiền, là đồ có thể giúp ông phát tài, chứ không phải cái danh xưng vô ít, cái xưng hô này mang theo ông đến chết, nhắc ông về cái việc làm ngu xuẩn của mình, khôn khéo nhiều năm như vậy lại đưa ra một quyết sách ngu xuẩn, sợ rằng chuyện này sẽ làm chuyện cười cho các công ty khác.
Sáu ngàn vạn, ông lấy đâu ra sáu ngàn vạn, đất này lại là đất bị chính phủ trưng dụng, nếu như ông không ra tiền, sẽ đắc tội với những quan cao, nói là dân chống đối lại quan, đắc tội quan cao, sau này làm sao làm ăn ở thành phố S này, thậm chí cũng khó sống ở thành phố khác.
Đáng chết, văn phòng chính phủ trưng dụng đất nào không trưng dụng lại chọn ngay mảnh đất ông vừa mua, Liêu Cảnh Long khẽ nguyền rủa, hiện tại những thứ kia đều bị kí giả khắp nơi ghi nhận, làm cho ông muốn đóng cửa không ra tiền cũng không được.
Đang lúc Liêu Cảnh Long sốt ruột không biết làm sao, thì Đường Tố Khanh đã tập hợp các lãnh đạo cấp cao lại, cùng đi đến mảnh đất Giao Tây nghiên cứu hướng phát triển, đồng hành với nhóm người văn phòng chính phủ còn có các tòa báo lớn, tiến hành phát sóng trực tiếp và công khai, đoán chừng tối nay được lên bản tin chính.
Thư ký thị ủy nắm tay Âu Dương Khiêm nói: "Thị trưởng Âu Dương, đã lâu không gặp!" .
"Thư ký Diệp, đã lâu không gặp, ông càng ngày ngày khỏe nhỉ." Âu Dương Khiêm mỉm cười bắt tay với người đàn ông kia, gương mặt trở nên vui vẻ, trong quan trường lăn lộn nhiều năm đừng vì nhìn thấy bộ mặt nho nhã của Âu Dương Khiêm mà xem thường.
Sau đó hai người buông tay nhau ra, thư ký Diệp nhìn về người phía sau Âu Dương Khiêm, mặt lộ ra nụ cười hòa ái: "Phó thị trưởng Đường, đã lâu không gặp cô, vợ của tôi cứ mãi ca ngợi cô, còn nói muốn rảnh rỗi tìm cô trò chuyện, nếu như có thể như thế sẽ càng vui vẻ." .
"Đã lâu không gặp rồi, bà Diệp vẫn khỏe phải không ạ?" Đường Tố Khanh cười gật đầu một cái, nói đến giao tình của cô và vợ của thư ký Diệp thì không chỉ một câu đơn giản có thể hình dung.
Có lẽ nguyên nhân là hai người đã qua tuổi bốn mươi vẫn còn chưa có con, nên kể từ khi vợ của thư ký Diệp thấy cô, liền xem cô như con gái của mình, mà thư ký Diệp dù một việc nhỏ cũng sẽ làm vì bà, có thể nói coi bà như một đứa bé. Vì thế ông là người đã giúp cô ổn định chiếc ghế Phó Thị trưởng trong những ngày đầu, dĩ nhiên tất cả vẫn phải dựa vào năng lực của cô là chính.
"Ha ha, cô ấy chính là sợ nhàm chán, những chuyện khác đều rất tốt." thư ký Diệp bất đắc dĩ nói, trong ánh mắt hàm chứa sự cưng chiều dành cho vợ của mình.
Nghe vậy, Đường Tố Khanh cười nhạt không nói gì, cái thế giới này rất khó tìm được người đàn ông cưng chiều vợ mình như thư ký Diệp, cho dù cũng mang chức vụ cao, cho dù kết hôn đã vài năm, tình cảm của hai người vẫn như keo sơn, Đường Tố Khanh lộ ra ánh mắt hâm mộ nhìn đôi vợ chồng ấy.
Lúc này Đường Tố Khanh không ngờ, chuyện cô hâm mộ người khác sau này lại có trên người cô, càng không nghĩ đến chỉ vài tháng nữa thôi, bên cạnh cô sẽ xuất hiện một người đàn ông cưng chiều vợ như mạng, thậm chí so ra càng quá mức cưng chiều, gọi anh là khuynh thành sủng cũng không quá đáng.
Lời Editor: Đến chương sẽ rất đặc sắc à. Nói chung anh Sở Chiến quậy tưng bừng
Đúng lúc Âu Dương Khiêm nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Đường Tố Khanh, tròng mắt khẽ chớp mấy cái, không biết tâm tình ra sao, đột nhiên trở nên kích động và mê muội, mặt anh không biến sắc, vội vàng thu hồi tầm mắt của mình, tròng mắt màu đen huyền không rõ phản ứng.
Sau khi các vị quan lớn chào hỏi lẫn nhau, văn phòng chính phủ bắt đầu nghi thức cắt băng khánh thành, các Đài Truyền Hình và tòa soạn báo dùng các máy quay phim hiện đại nhất của mình để ghi hình lại.
Cũng có một số phóng viên đi theo thuận tiện nói lời mở đầu, trong giọng nói không kiềm được chút kích động.
"Mọi người hãy nhìn xem, hiện tại chúng tôi đang đứng trên mảnh đất Giao Tây, trước mắt chính là những cán bộ cấp cao của chính phủ chuẩn bị cắt băng khánh thành, ngoài ra còn có sự tham gia của các đại diện ban ngành khác, chúng ta cùng nhìn một chút nhé!." Một phóng viên Đài Truyền Hình V – đài truyền hình lớn nhất thành phố S đang đứng trước Camera đang trò chuyện với người xem, sau đó hình ảnh chuyển một cái, lập tức đem Camera hướng tới hình ảnh mọi người đang cắt băng khánh thành.
Tề Ngạo Vũ luôn luôn không chú ý tới tin tức về chính trị, lúc này đang trở về sau khi cùng thư ký đi ra bên ngoài ký một hợp đồng lớn, khi đi ngang qua phòng thư ký, nghe những âm thanh nho nhỏ được phát ra từ tivi trong phòng làm việc.
Tề Ngạo Vũ – người luôn đối với nhân viên tương đối nghiêm khắc, nhất thời dừng bước, muốn nhìn xem nhân viên đang thảo luận về vấn đề gì, hình như còn nhàn hạ hơn tổng giám đốc là anh nữa.
Đi theo phía sau Tề Ngạo Vũ là Mạc Anh nhìn thấy cảnh này, cũng dừng bước, núp ở bồn hoa phía xa, lặng lẽ quan sát tổng giám đốc nhà mình, phát hiện vẻ mặt không rõ ràng của anh, vì vậy không thể làm gì khác hơn là cầu nguyện cho đám nhân viên đang nhiều chuyện kia.
Chỉ là tổng giám đốc của bọn họ không có la rầy mà đứng đó nghe nhân viên trò chuyện. Mạc Anh dễ nổi nóng, nhân viên nhốn nháo, tổng giám đốc chính là tổng giám đốc, luôn ra tay bất ngờ.
"Cái người thị trưởng kia tướng tá vô cùng anh tuấn, gia thế tốt, diện mạo được, nụ cười cũng rất mê người, đúng là một người đàn ông cực phẩm, ai làm việc bên cạnh anh ấy chắc là người vô cùng hạnh phúc." Thư ký Giáp cười ha hả nói.
"Tổng giám đốc của chúng ta cũng là một người đàn ông cực phẩm thôi, gia thế tốt, diện mạo được, làm việc bên anh ấy cũng vô cùng hạnh phúc." Thư ký Dĩ phản bác.
"Tổng giám đốc cũng rất tốt, nhưng gia thế của hai người không giống nhau, hiểu không? Thị trưởng là quan lớn, đời sau của anh cũng là quan cao." Thư ký Bính trợn mắt nói.
"Haizzzz, mà Phó Thị trưởng của chúng ta cũng vô cùng xinh đẹp, lại có năng lực, nhìn qua tivi đã thấy xinh đẹp thế rồi, bên ngoài càng xinh đẹp hơn, trước kia tớ vô tình gặp cô ấy một lần." Thư ký Giáp không ngừng hâm mộ nói.
"Làm sao cậu biết cô ấy có năng lực chứ không phải do người khác nâng đỡ?" Thư ký Bính ngụ ý ghen tỵ nói. Đúng là câu ‘tre già măng mọc’ tuyệt đối chính xác.
Nghe được đám thư ký hoài nghi năng lực Đường Tố Khanh, trong lòng Mạc Anh rất không vui, đang muốn lên tiếng phản bác, không ngờ Tề Ngạo Vũ đột nhiên lên tiếng trước: "Không cần làm việc sao? Mướn các cô về đây ngồi tám chuyện sao?" .
Nghe vậy, cả đám thư ký đang trò chuyện vui vẻ lập tức đỏ mặt, lòng hoảng sợ, cúi đầu chào: "Tổng giám đốc!" .
Lần này chết chắc, chẳng những trong giờ làm việc nghe tin tức, hơn nữa còn nói xấu tổng giám đốc. Đám nhân viên ảo não, vốn tưởng rằng Tề Ngạo Vũ sẽ trực tiếp bảo các cô dọn đồ về nhà, không ngờ anh chẳng nói gì hết, lướt qua bọn họ, trực tiếp đi vào phòng làm việc.
Thật ra thì Tề Ngạo Vũ nghe đám người kia nói xấu Đường Tố Khanh, nói cô dựa vào sắc đẹp mà ngồi ghế cao, trong lòng Tề Ngạo Vũ mới tức giận. Anh cũng muốn cho đám thư ký kia dọn đồ về nhà, nhưng suy tính đến chuyện nếu giải tán đám thư ký kia, tương lai sẽ vô cùng bận rộn, anh mới tạm thời bỏ qua suy nghĩ đó, hơn nữa hiện tại anh có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Tề Ngạo Vũ bước nhanh đi vào phòng làm việc, mở máy vi tính ra, tìm được đài phát sóng trực tiếp về việc văn phòng chính phủ cắt băng khánh thành mảnh đất Giao Tây, vừa hay đúng lúc nhóm người của văn phòng chính phủ cắt băng.
Khi ống kính máy quay nhắm về phía một bầy quan viên đang đứng; chỉ cần thoáng nhìn, Tề Ngạo Vũ liền thấy bóng dáng cô gái nhỏ làm anh phải thức trọn đêm qua để suy nghĩ. Hôm nay cô mặc bộ đồ công sở chỉnh chu, vóc dáng càng trở nên nổi bật, mang theo một phong vị khác, Tề Ngạo Vũ nghiêm túc nhìn từng cử động của cô, trong mắt nhiều thêm vẻ si mê.
Lúc này anh mới giác ngộ ra rằng anh đã yêu cô gái kia, đâu có người nào quy định không được đeo đuổi người làm quan?!