Từ trong phòng chăm sóc đặc biệt chỉ còn lại hai người, sắc mặt của Sở Chiến vẫn khó coi, một cỗ oán khí cùng những việc không vui che giấu trong đôi mắt anh tuấn, thẳng tắp chờ Tờ Kế Nao và Nhân Nhân rời khỏi phòng, tâm tình của anh cũng chưa hồi phục lại niềm hạnh phúc, nguyên nhân là cục cưng bé nhỏ của anh bỏ rơi anh, cứ thế tận tâm với người xa lạ, hơn nữa người đàn ông xa lạ kia còn là người khiến cô phải nằm đây.
Nếu như mới vừa rồi chỉ là Sở Chiến suy đoán Tờ Kế Nao là ngườihại Đường Tố Khanh bị thương, thì sau khi anh thính tai nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của cục cưng, người này căn bản là tên đầu sỏ gây chuyện, thua thiệt nhất chính là cục cưng anh khi cô lấy đức báo oán.
Biết cô toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, nhưng anh vẫn rất mất hứng, tại sao cô gái của anh cứ phải đi khắp nơi suy nghĩ cho người khác, cô chỉ nên suy nghĩ về anh mà thôi, tâm Sở Chiến ê ẩm thầm nghĩ.
Đường Tố Khanh nghĩ tới canh đã ăn lâu như thế, chắc là tiêu hóa tốt rồi, cũng không thể cứ ở trên người anh. Môi cô trở nên ửng hồng, dù khuôn mặt tái nhợt, chậm rãi rời khỏi người anh, nhỏ giọng nói: "Em muốn đi ngủ rồi.".
Đường Tố Khanh luôn có những cử chỉ nhẹ nhàng, lần đầu tiên cảm thấy không biết phải làm thế nào, cũng lần đầu tiên nói chuyện với người khác bằng giọng vô lực, như cô gái nhỏ muốn làm nũng, rõ ràng là đã khiến không khí trở nên mập mờ, dường như cô chẳng còn là cô nữa, Đường Tố Khanh vô tội thầm nghĩ.
Sở Chiến nhìn gương mặt mê người kia,cộng thêm mới vừa ghen tức, đời nào chịu lập tức thả cô ra, hai tay nâng cái đầu nhỏ của cô lên, bá đạo hôn lên cái đôi môi đỏ mọng của cô. Cũng như tính cách của anh, đầu lưỡi bá đạo và mãnh liệt xâm chiếm lấy cái miệng nhỏ của cô, cuốn lấy vị ngọt ngào của bờ môi Đường Tố Khanh, tới tới lui lui quét ngang quét dọc hàm răng của cô, mạnh mẽ và khắc sâu, nụ hôn cuồng dã biến thành liếm láp cái miệng nhỏ, nhẹ nhàng gặm cắn, đầu lưỡi chu du khắp nơi, chơi đùa, chưa học đã tự hiểu đó là thiên tài của Sở Chiến. Anh triền miên thăm dò mật dịch trong miệng cô, từng bước từng bước dẫn dụ cô trầm luân cùng anh.
Nụ hôn này kéo dài hồi lâu, lâu đến độ Đường Tố Khanh cho là mình đã hít thở không thông mà chết đi, lúc này Sở Chiến dù chưa thỏa mãn nhưng phải buông cô ra, ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào trong ngực, nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp cùng nhịp tim của mình. Nếu như không phải là bận tâm về những vết thương trên người cô, Sở Chiến hận không được lập tức đem cô ăn vào trong bụng.
Sở Chiến chính là người có tính cách như thế, không yêu thì thôi, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua trong thuận hòa và sạch sẽ; nhưng một khi yêu ai đó rồi, trong đầu lập tức có những tư tưởng lệch lạc, miệng đầy lời tâm tình, có thể biến ngay thành một sắc lang đẳng cấp, dĩ nhiên anh chỉ là sắc lang với người phụ nữ anh yêu mà thôi.
Bây giờ Đường Tố Khanh bị hôn đến hồ đồ, mới vừa rồi là người chồng trên danh nghĩa của cô đó sao?!, đừng nói đến chuyện anh bá đạonhư thế nào, nụ hôn của anh nói bỏng như thế, trước kia cô chưa từng cảm nhận qua một nụ hôn đơn giản, đây có thể xem là nụ hôn đầu tiên của cô, đáng chết là mới vừa rồi cô lại như kẻ cùng anh trầm mê, cô đột nhiên cảm nhận được sự kỳ quái của người đàn ông bên cạnh, đầu óc của cô đúng là hồ đồ rồi.
Đường Tố Khanh thở hổn hển tựa vào lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập dữ dội, nghi vấn đầy đầu, chẳng lẽ người đàn ông này bị uống xuân dược rồi hả? Dù sao bọn họ kết hôn đã mấy năm cũng không cùng nhau làm chuyện đó, mà lúc trước anh vẫn luôn làm bạn bên cạnh ông nội, căn bản rất khó mà gặp cô gái nào khác, nghe nói người đàn ông tự phát tiết mãi sẽ gây nguy hại cho cơ thể, chẳng lẽ anh muốn phụ nữ sao?
Sở Chiến biết với phụ nữ phải dùng tâm, không thể vội vàng, phải từ từ, giống như là ma túy phải khiến cô gái kia càng ngày càng nghiện anh, cuối cùng là không cách nào rời bỏ anh; làm một người lãnh đạo, cái anh am hiểu nhất đó chính là cách để lấy lòng người khác, đối với cô gái mình yêu mến, anh không ngại dùng nhiều thời gian để theo đuổi.
Thời điểm Đường Tố Khanh còn đang suy nghĩ miên man, Sở Chiến đã đặt cô nằm xuống giường êm ái, sau đó đi lấy thuốc giảm đau chuẩn bị đút cho cô theo kiểu miệng đối miệng..., nghĩ đến chuyện có thể lần nữa hưởng thụ vị ngọt ngào trong miệng cô, vậy mà Đường Tố Khanh giống như là biết anh muốn làm gì, khi anh chuẩn bị ngậm thuốc vào trong miệng, Đường Tố Khanh lập tức mở miệng nói mình sẽ tự uống thuốc, điều này làm cho Sở Chiến thất vọng.
Sau khi uống thuốc xong, Sở Chiến bắt đầu sửa sang lại những quần áo anh mang đến cho Đường Tố Khanh, bộ nào cũng là anh đặc biệt chọn lựa, những quần áo mặc ở nhà, mềm mại và thoải mái, có một ít là anh tự mình mua, toàn là những bộ quần áo đôi, chút tâm tư này của Sở Chiến, Đường Tố Khang ngu ngốc nào có hay biết.
Nhìn anh cứ như ở trong nhà mình, từng mónđồ phóng bừa bãi khắp nơi, Đường Tố Khanh đột nhiên cảm thấy nếu như người đàn ông này có thể để cho cô động lòng, hình như cũng không tệ lắm. Nhưng cái ý nghĩ này hoàn toàn bị đẩy ngã khi Sở Chiến lấy từ trong túi ra một cái quần lót khêu gợi, người đàn ông này sao lại đem cái quần lót ấy tới đây, hơn nữa còn dùng ngón tay út câu một cái quần lót sáng ngời đó, động tác vô cùng tà ác
Trong lòng Đường Tố Khanh nghĩ như vậy, miệng cũng không tự chủ nói ra, rước lấy ánh nhìn nghi ngờ của Sở Chiến, anh ngẩng đầu lên hỏi:"Cục cưng, không cần mặc quần lót sao?", giọng nói thuần khiết đến làm cho người ta không tìm được tí mờ ám nào, nhưng giờ phút này trong lòng Sở Chiến cũng đang lăn lộn, nếu không phải cái kia thực là gió nhẹ nước chảy, đã sớm bắt đầu la ầm lên rồi, hận không thể lập tức đi vào người cô, bới xem cô có mặc quần lót hay không, trong lòng xao động không dứt.
Giờ phút này Đường Tố Khanh đã chết mất rồi, cả khuôn mặt như nhuộm màu đỏ máu, xinh đẹp và bất lực, vô cùng mê người, trong lòng cô nghĩ đến chuyện người đàn ông kia cầm quần lót cô tới đây, vậy chẳng phải anh đã mở tủ quần lót của cô sao, khêu gợi, khả ái. Đường Tố Khanh nghĩ xong muốn chui xuống đất trốn ngay lập tức.
Chỉ thấy Sở Chiến chẳng muốn buông tha cho cô, cảm thấy sự thẹn thùng của cô sinh động hơn rất nhiều cô gái khác, khả ái không được, nghiêm trang nói: "Cục cưng, hiện tại sau lưng bị thương, không thích hợp mặc nội y, cho nên anh không đem vật nhỏ đáng yêu kia đến.".
Trên mặt Đường Tố Khanh đã đỏ giống như mông khỉ, cô không bao giờ được như thế nữa, nhưng cô chẳng biết mình sai ở chỗ nào, cô cảm nhận được thời điểm người đàn ông kia cầm quần lót cô lên, con mắt lóe sáng như thể muốn ăn sạch cô, điều này làm cho lòng cô nhất thời trở nên tê dại, trái tim bùm bùm nhảy càng mạnh hơn, nhắm mắt lại làm bộ ngủ, chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Sở Chiến nhìn cô gái nhỏ giả vờ nhắm mắt lại, khóe miệng khêu gợi giơ lên, tâm tình tốt vô cùng.
Xem ra cục cưng của anh là bệnh nhân cũng tốt, Sở Chiến quyết định không gây chuyện với cô nữa, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc đó sẽ đem cô gái nhỏ nuôi cho mập, như thế anh mới có thể sớm hoàn thành khát vọng ăn thịt của mình, đến lúc đó sẽ rất vui! Nghĩ như vậy,Sở Chiến gấp quần áo lại, cất vào tủ, nhẹ nhàng đi tới bên giường, cúi đầu hôn một cái thật kêu lên cái trán trơn bóng của cô, sau đó yên tĩnh rời khỏi phòng, đi làm chuyện của mình.
Mới bắt đầu là Đường Tố Khanh làm bộ ngủ đến cuối cùng thanh thản ổn định ngủ thiếp đi, sảng khoái ngủ một giấc thật tốt, kể từ khi nhận chức Phó Thị trưởng, đã lâu cô chẳng được ngủ an ổn như thế.
Từ trong phòng chăm sóc đặc biệt chỉ còn lại hai người, sắc mặt của Sở Chiến vẫn khó coi, một cỗ oán khí cùng những việc không vui che giấu trong đôi mắt anh tuấn, thẳng tắp chờ Tờ Kế Nao và Nhân Nhân rời khỏi phòng, tâm tình của anh cũng chưa hồi phục lại niềm hạnh phúc, nguyên nhân là cục cưng bé nhỏ của anh bỏ rơi anh, cứ thế tận tâm với người xa lạ, hơn nữa người đàn ông xa lạ kia còn là người khiến cô phải nằm đây.
Nếu như mới vừa rồi chỉ là Sở Chiến suy đoán Tờ Kế Nao là ngườihại Đường Tố Khanh bị thương, thì sau khi anh thính tai nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của cục cưng, người này căn bản là tên đầu sỏ gây chuyện, thua thiệt nhất chính là cục cưng anh khi cô lấy đức báo oán.
Biết cô toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, nhưng anh vẫn rất mất hứng, tại sao cô gái của anh cứ phải đi khắp nơi suy nghĩ cho người khác, cô chỉ nên suy nghĩ về anh mà thôi, tâm Sở Chiến ê ẩm thầm nghĩ.
Đường Tố Khanh nghĩ tới canh đã ăn lâu như thế, chắc là tiêu hóa tốt rồi, cũng không thể cứ ở trên người anh. Môi cô trở nên ửng hồng, dù khuôn mặt tái nhợt, chậm rãi rời khỏi người anh, nhỏ giọng nói: "Em muốn đi ngủ rồi.".
Đường Tố Khanh luôn có những cử chỉ nhẹ nhàng, lần đầu tiên cảm thấy không biết phải làm thế nào, cũng lần đầu tiên nói chuyện với người khác bằng giọng vô lực, như cô gái nhỏ muốn làm nũng, rõ ràng là đã khiến không khí trở nên mập mờ, dường như cô chẳng còn là cô nữa, Đường Tố Khanh vô tội thầm nghĩ.
Sở Chiến nhìn gương mặt mê người kia,cộng thêm mới vừa ghen tức, đời nào chịu lập tức thả cô ra, hai tay nâng cái đầu nhỏ của cô lên, bá đạo hôn lên cái đôi môi đỏ mọng của cô. Cũng như tính cách của anh, đầu lưỡi bá đạo và mãnh liệt xâm chiếm lấy cái miệng nhỏ của cô, cuốn lấy vị ngọt ngào của bờ môi Đường Tố Khanh, tới tới lui lui quét ngang quét dọc hàm răng của cô, mạnh mẽ và khắc sâu, nụ hôn cuồng dã biến thành liếm láp cái miệng nhỏ, nhẹ nhàng gặm cắn, đầu lưỡi chu du khắp nơi, chơi đùa, chưa học đã tự hiểu đó là thiên tài của Sở Chiến. Anh triền miên thăm dò mật dịch trong miệng cô, từng bước từng bước dẫn dụ cô trầm luân cùng anh.
Nụ hôn này kéo dài hồi lâu, lâu đến độ Đường Tố Khanh cho là mình đã hít thở không thông mà chết đi, lúc này Sở Chiến dù chưa thỏa mãn nhưng phải buông cô ra, ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào trong ngực, nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp cùng nhịp tim của mình. Nếu như không phải là bận tâm về những vết thương trên người cô, Sở Chiến hận không được lập tức đem cô ăn vào trong bụng.
Sở Chiến chính là người có tính cách như thế, không yêu thì thôi, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua trong thuận hòa và sạch sẽ; nhưng một khi yêu ai đó rồi, trong đầu lập tức có những tư tưởng lệch lạc, miệng đầy lời tâm tình, có thể biến ngay thành một sắc lang đẳng cấp, dĩ nhiên anh chỉ là sắc lang với người phụ nữ anh yêu mà thôi.
Bây giờ Đường Tố Khanh bị hôn đến hồ đồ, mới vừa rồi là người chồng trên danh nghĩa của cô đó sao?!, đừng nói đến chuyện anh bá đạonhư thế nào, nụ hôn của anh nói bỏng như thế, trước kia cô chưa từng cảm nhận qua một nụ hôn đơn giản, đây có thể xem là nụ hôn đầu tiên của cô, đáng chết là mới vừa rồi cô lại như kẻ cùng anh trầm mê, cô đột nhiên cảm nhận được sự kỳ quái của người đàn ông bên cạnh, đầu óc của cô đúng là hồ đồ rồi.
Đường Tố Khanh thở hổn hển tựa vào lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập dữ dội, nghi vấn đầy đầu, chẳng lẽ người đàn ông này bị uống xuân dược rồi hả? Dù sao bọn họ kết hôn đã mấy năm cũng không cùng nhau làm chuyện đó, mà lúc trước anh vẫn luôn làm bạn bên cạnh ông nội, căn bản rất khó mà gặp cô gái nào khác, nghe nói người đàn ông tự phát tiết mãi sẽ gây nguy hại cho cơ thể, chẳng lẽ anh muốn phụ nữ sao?
Sở Chiến biết với phụ nữ phải dùng tâm, không thể vội vàng, phải từ từ, giống như là ma túy phải khiến cô gái kia càng ngày càng nghiện anh, cuối cùng là không cách nào rời bỏ anh; làm một người lãnh đạo, cái anh am hiểu nhất đó chính là cách để lấy lòng người khác, đối với cô gái mình yêu mến, anh không ngại dùng nhiều thời gian để theo đuổi.
Thời điểm Đường Tố Khanh còn đang suy nghĩ miên man, Sở Chiến đã đặt cô nằm xuống giường êm ái, sau đó đi lấy thuốc giảm đau chuẩn bị đút cho cô theo kiểu miệng đối miệng..., nghĩ đến chuyện có thể lần nữa hưởng thụ vị ngọt ngào trong miệng cô, vậy mà Đường Tố Khanh giống như là biết anh muốn làm gì, khi anh chuẩn bị ngậm thuốc vào trong miệng, Đường Tố Khanh lập tức mở miệng nói mình sẽ tự uống thuốc, điều này làm cho Sở Chiến thất vọng.
Sau khi uống thuốc xong, Sở Chiến bắt đầu sửa sang lại những quần áo anh mang đến cho Đường Tố Khanh, bộ nào cũng là anh đặc biệt chọn lựa, những quần áo mặc ở nhà, mềm mại và thoải mái, có một ít là anh tự mình mua, toàn là những bộ quần áo đôi, chút tâm tư này của Sở Chiến, Đường Tố Khang ngu ngốc nào có hay biết.
Nhìn anh cứ như ở trong nhà mình, từng mónđồ phóng bừa bãi khắp nơi, Đường Tố Khanh đột nhiên cảm thấy nếu như người đàn ông này có thể để cho cô động lòng, hình như cũng không tệ lắm. Nhưng cái ý nghĩ này hoàn toàn bị đẩy ngã khi Sở Chiến lấy từ trong túi ra một cái quần lót khêu gợi, người đàn ông này sao lại đem cái quần lót ấy tới đây, hơn nữa còn dùng ngón tay út câu một cái quần lót sáng ngời đó, động tác vô cùng tà ác
Trong lòng Đường Tố Khanh nghĩ như vậy, miệng cũng không tự chủ nói ra, rước lấy ánh nhìn nghi ngờ của Sở Chiến, anh ngẩng đầu lên hỏi:"Cục cưng, không cần mặc quần lót sao?", giọng nói thuần khiết đến làm cho người ta không tìm được tí mờ ám nào, nhưng giờ phút này trong lòng Sở Chiến cũng đang lăn lộn, nếu không phải cái kia thực là gió nhẹ nước chảy, đã sớm bắt đầu la ầm lên rồi, hận không thể lập tức đi vào người cô, bới xem cô có mặc quần lót hay không, trong lòng xao động không dứt.
Giờ phút này Đường Tố Khanh đã chết mất rồi, cả khuôn mặt như nhuộm màu đỏ máu, xinh đẹp và bất lực, vô cùng mê người, trong lòng cô nghĩ đến chuyện người đàn ông kia cầm quần lót cô tới đây, vậy chẳng phải anh đã mở tủ quần lót của cô sao, khêu gợi, khả ái. Đường Tố Khanh nghĩ xong muốn chui xuống đất trốn ngay lập tức.
Chỉ thấy Sở Chiến chẳng muốn buông tha cho cô, cảm thấy sự thẹn thùng của cô sinh động hơn rất nhiều cô gái khác, khả ái không được, nghiêm trang nói: "Cục cưng, hiện tại sau lưng bị thương, không thích hợp mặc nội y, cho nên anh không đem vật nhỏ đáng yêu kia đến.".
Trên mặt Đường Tố Khanh đã đỏ giống như mông khỉ, cô không bao giờ được như thế nữa, nhưng cô chẳng biết mình sai ở chỗ nào, cô cảm nhận được thời điểm người đàn ông kia cầm quần lót cô lên, con mắt lóe sáng như thể muốn ăn sạch cô, điều này làm cho lòng cô nhất thời trở nên tê dại, trái tim bùm bùm nhảy càng mạnh hơn, nhắm mắt lại làm bộ ngủ, chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Sở Chiến nhìn cô gái nhỏ giả vờ nhắm mắt lại, khóe miệng khêu gợi giơ lên, tâm tình tốt vô cùng.
Xem ra cục cưng của anh là bệnh nhân cũng tốt, Sở Chiến quyết định không gây chuyện với cô nữa, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc đó sẽ đem cô gái nhỏ nuôi cho mập, như thế anh mới có thể sớm hoàn thành khát vọng ăn thịt của mình, đến lúc đó sẽ rất vui! Nghĩ như vậy,Sở Chiến gấp quần áo lại, cất vào tủ, nhẹ nhàng đi tới bên giường, cúi đầu hôn một cái thật kêu lên cái trán trơn bóng của cô, sau đó yên tĩnh rời khỏi phòng, đi làm chuyện của mình.
Mới bắt đầu là Đường Tố Khanh làm bộ ngủ đến cuối cùng thanh thản ổn định ngủ thiếp đi, sảng khoái ngủ một giấc thật tốt, kể từ khi nhận chức Phó Thị trưởng, đã lâu cô chẳng được ngủ an ổn như thế.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Từ trong phòng chăm sóc đặc biệt chỉ còn lại hai người, sắc mặt của Sở Chiến vẫn khó coi, một cỗ oán khí cùng những việc không vui che giấu trong đôi mắt anh tuấn, thẳng tắp chờ Tờ Kế Nao và Nhân Nhân rời khỏi phòng, tâm tình của anh cũng chưa hồi phục lại niềm hạnh phúc, nguyên nhân là cục cưng bé nhỏ của anh bỏ rơi anh, cứ thế tận tâm với người xa lạ, hơn nữa người đàn ông xa lạ kia còn là người khiến cô phải nằm đây.
Nếu như mới vừa rồi chỉ là Sở Chiến suy đoán Tờ Kế Nao là ngườihại Đường Tố Khanh bị thương, thì sau khi anh thính tai nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của cục cưng, người này căn bản là tên đầu sỏ gây chuyện, thua thiệt nhất chính là cục cưng anh khi cô lấy đức báo oán.
Biết cô toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, nhưng anh vẫn rất mất hứng, tại sao cô gái của anh cứ phải đi khắp nơi suy nghĩ cho người khác, cô chỉ nên suy nghĩ về anh mà thôi, tâm Sở Chiến ê ẩm thầm nghĩ.
Đường Tố Khanh nghĩ tới canh đã ăn lâu như thế, chắc là tiêu hóa tốt rồi, cũng không thể cứ ở trên người anh. Môi cô trở nên ửng hồng, dù khuôn mặt tái nhợt, chậm rãi rời khỏi người anh, nhỏ giọng nói: "Em muốn đi ngủ rồi.".
Đường Tố Khanh luôn có những cử chỉ nhẹ nhàng, lần đầu tiên cảm thấy không biết phải làm thế nào, cũng lần đầu tiên nói chuyện với người khác bằng giọng vô lực, như cô gái nhỏ muốn làm nũng, rõ ràng là đã khiến không khí trở nên mập mờ, dường như cô chẳng còn là cô nữa, Đường Tố Khanh vô tội thầm nghĩ.
Sở Chiến nhìn gương mặt mê người kia,cộng thêm mới vừa ghen tức, đời nào chịu lập tức thả cô ra, hai tay nâng cái đầu nhỏ của cô lên, bá đạo hôn lên cái đôi môi đỏ mọng của cô. Cũng như tính cách của anh, đầu lưỡi bá đạo và mãnh liệt xâm chiếm lấy cái miệng nhỏ của cô, cuốn lấy vị ngọt ngào của bờ môi Đường Tố Khanh, tới tới lui lui quét ngang quét dọc hàm răng của cô, mạnh mẽ và khắc sâu, nụ hôn cuồng dã biến thành liếm láp cái miệng nhỏ, nhẹ nhàng gặm cắn, đầu lưỡi chu du khắp nơi, chơi đùa, chưa học đã tự hiểu đó là thiên tài của Sở Chiến. Anh triền miên thăm dò mật dịch trong miệng cô, từng bước từng bước dẫn dụ cô trầm luân cùng anh.
Nụ hôn này kéo dài hồi lâu, lâu đến độ Đường Tố Khanh cho là mình đã hít thở không thông mà chết đi, lúc này Sở Chiến dù chưa thỏa mãn nhưng phải buông cô ra, ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào trong ngực, nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp cùng nhịp tim của mình. Nếu như không phải là bận tâm về những vết thương trên người cô, Sở Chiến hận không được lập tức đem cô ăn vào trong bụng.
Sở Chiến chính là người có tính cách như thế, không yêu thì thôi, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua trong thuận hòa và sạch sẽ; nhưng một khi yêu ai đó rồi, trong đầu lập tức có những tư tưởng lệch lạc, miệng đầy lời tâm tình, có thể biến ngay thành một sắc lang đẳng cấp, dĩ nhiên anh chỉ là sắc lang với người phụ nữ anh yêu mà thôi.
Bây giờ Đường Tố Khanh bị hôn đến hồ đồ, mới vừa rồi là người chồng trên danh nghĩa của cô đó sao?!, đừng nói đến chuyện anh bá đạonhư thế nào, nụ hôn của anh nói bỏng như thế, trước kia cô chưa từng cảm nhận qua một nụ hôn đơn giản, đây có thể xem là nụ hôn đầu tiên của cô, đáng chết là mới vừa rồi cô lại như kẻ cùng anh trầm mê, cô đột nhiên cảm nhận được sự kỳ quái của người đàn ông bên cạnh, đầu óc của cô đúng là hồ đồ rồi.
Đường Tố Khanh thở hổn hển tựa vào lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập dữ dội, nghi vấn đầy đầu, chẳng lẽ người đàn ông này bị uống xuân dược rồi hả? Dù sao bọn họ kết hôn đã mấy năm cũng không cùng nhau làm chuyện đó, mà lúc trước anh vẫn luôn làm bạn bên cạnh ông nội, căn bản rất khó mà gặp cô gái nào khác, nghe nói người đàn ông tự phát tiết mãi sẽ gây nguy hại cho cơ thể, chẳng lẽ anh muốn phụ nữ sao?
Sở Chiến biết với phụ nữ phải dùng tâm, không thể vội vàng, phải từ từ, giống như là ma túy phải khiến cô gái kia càng ngày càng nghiện anh, cuối cùng là không cách nào rời bỏ anh; làm một người lãnh đạo, cái anh am hiểu nhất đó chính là cách để lấy lòng người khác, đối với cô gái mình yêu mến, anh không ngại dùng nhiều thời gian để theo đuổi.
Thời điểm Đường Tố Khanh còn đang suy nghĩ miên man, Sở Chiến đã đặt cô nằm xuống giường êm ái, sau đó đi lấy thuốc giảm đau chuẩn bị đút cho cô theo kiểu miệng đối miệng..., nghĩ đến chuyện có thể lần nữa hưởng thụ vị ngọt ngào trong miệng cô, vậy mà Đường Tố Khanh giống như là biết anh muốn làm gì, khi anh chuẩn bị ngậm thuốc vào trong miệng, Đường Tố Khanh lập tức mở miệng nói mình sẽ tự uống thuốc, điều này làm cho Sở Chiến thất vọng.
Sau khi uống thuốc xong, Sở Chiến bắt đầu sửa sang lại những quần áo anh mang đến cho Đường Tố Khanh, bộ nào cũng là anh đặc biệt chọn lựa, những quần áo mặc ở nhà, mềm mại và thoải mái, có một ít là anh tự mình mua, toàn là những bộ quần áo đôi, chút tâm tư này của Sở Chiến, Đường Tố Khang ngu ngốc nào có hay biết.
Nhìn anh cứ như ở trong nhà mình, từng mónđồ phóng bừa bãi khắp nơi, Đường Tố Khanh đột nhiên cảm thấy nếu như người đàn ông này có thể để cho cô động lòng, hình như cũng không tệ lắm. Nhưng cái ý nghĩ này hoàn toàn bị đẩy ngã khi Sở Chiến lấy từ trong túi ra một cái quần lót khêu gợi, người đàn ông này sao lại đem cái quần lót ấy tới đây, hơn nữa còn dùng ngón tay út câu một cái quần lót sáng ngời đó, động tác vô cùng tà ác
Trong lòng Đường Tố Khanh nghĩ như vậy, miệng cũng không tự chủ nói ra, rước lấy ánh nhìn nghi ngờ của Sở Chiến, anh ngẩng đầu lên hỏi:"Cục cưng, không cần mặc quần lót sao?", giọng nói thuần khiết đến làm cho người ta không tìm được tí mờ ám nào, nhưng giờ phút này trong lòng Sở Chiến cũng đang lăn lộn, nếu không phải cái kia thực là gió nhẹ nước chảy, đã sớm bắt đầu la ầm lên rồi, hận không thể lập tức đi vào người cô, bới xem cô có mặc quần lót hay không, trong lòng xao động không dứt.
Giờ phút này Đường Tố Khanh đã chết mất rồi, cả khuôn mặt như nhuộm màu đỏ máu, xinh đẹp và bất lực, vô cùng mê người, trong lòng cô nghĩ đến chuyện người đàn ông kia cầm quần lót cô tới đây, vậy chẳng phải anh đã mở tủ quần lót của cô sao, khêu gợi, khả ái. Đường Tố Khanh nghĩ xong muốn chui xuống đất trốn ngay lập tức.
Chỉ thấy Sở Chiến chẳng muốn buông tha cho cô, cảm thấy sự thẹn thùng của cô sinh động hơn rất nhiều cô gái khác, khả ái không được, nghiêm trang nói: "Cục cưng, hiện tại sau lưng bị thương, không thích hợp mặc nội y, cho nên anh không đem vật nhỏ đáng yêu kia đến.".
Trên mặt Đường Tố Khanh đã đỏ giống như mông khỉ, cô không bao giờ được như thế nữa, nhưng cô chẳng biết mình sai ở chỗ nào, cô cảm nhận được thời điểm người đàn ông kia cầm quần lót cô lên, con mắt lóe sáng như thể muốn ăn sạch cô, điều này làm cho lòng cô nhất thời trở nên tê dại, trái tim bùm bùm nhảy càng mạnh hơn, nhắm mắt lại làm bộ ngủ, chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Sở Chiến nhìn cô gái nhỏ giả vờ nhắm mắt lại, khóe miệng khêu gợi giơ lên, tâm tình tốt vô cùng.
Xem ra cục cưng của anh là bệnh nhân cũng tốt, Sở Chiến quyết định không gây chuyện với cô nữa, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc đó sẽ đem cô gái nhỏ nuôi cho mập, như thế anh mới có thể sớm hoàn thành khát vọng ăn thịt của mình, đến lúc đó sẽ rất vui! Nghĩ như vậy,Sở Chiến gấp quần áo lại, cất vào tủ, nhẹ nhàng đi tới bên giường, cúi đầu hôn một cái thật kêu lên cái trán trơn bóng của cô, sau đó yên tĩnh rời khỏi phòng, đi làm chuyện của mình.
Mới bắt đầu là Đường Tố Khanh làm bộ ngủ đến cuối cùng thanh thản ổn định ngủ thiếp đi, sảng khoái ngủ một giấc thật tốt, kể từ khi nhận chức Phó Thị trưởng, đã lâu cô chẳng được ngủ an ổn như thế.