Sau khi Sở Chiến ra khỏi phòng, anh chậm rãi đi tới hầm rượu, đối với người có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng như anh, mới vừa nhìn cái phòng riêng của anh bị Lãnh Nhất Thiên phun rượu tùm lum không thể không bỏ đi, ở hiện tại anh đã có đủ tiền và vị trí riêng nên không ai dám đụng vào, dường như đúng như lời Lãnh Nhất Thiên nói, ngày trôi qua quá nhàm chán, đi nơi khác đổi gió một tí cũng hay, cho nên anh mới chấp nhận lời đề nghị của Lãnh Nhất Thiên.
Hầm rượu bên dưới chỉ có chủ nhân của nó là Sở Chiến và những người mà anh thực sự tin tưởng thông qua kiểm tra dấu vân tay mới được phép đi vào, bên trong có khoảng trời riêng, căn phòng lớn 200 mét vuông với những ánh đèn sáng rực, bảy tám giá rượu bằng gỗ chạy thành những hàng dài, trên giá là các loại rượu quý vô cùng giá trị, chung quanh là vách tường lớn màu vàng nhạt được trang trí hoa văn sinh động, làm cho người ta có cảm giá hoài niệm, giá sách được bao bộc bằng thảm lông cừu, khay trà bên cạnh cũng được đặt lên bàn cẩm thạch, tiếng Violin khe khẽ của bên ngoài cũng du dương trong căn phòng.
Nếu người khác tận mắt thấy cái hầm chất đầy rượu quý như thế này, đoán chừng phải hộc máu, rất nhiều người bỏ giá cao tìm trên thị trường cũng chẳng có được bình rượu thứ hai.
Sở Chiến đem tài liệu trong tay tùy ý quăng lên bàn trà, đi tới một góc giá rượu, từ bên trong lấy ra một chai rượu đỏ cùng một ly rượu chân cao, đi tới bàn cẩm thạch, lười biếng thưởng thức rượu đỏ, trên mặt có vẻ được không vừa lòng.
Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên bàn thạch, giống như đang gõ trên những phiếm Piano; một tay còn lại tùy tiện xốc mớ tài liệu trên bàn, không chút để ý đọc, càng xem đến phần sau, trong mắt càng dâng lên vẻ mặt thú vị.
Loáng thoáng một phần tài liệu lớn với tiêu đề lớn《Phó thị trưởng thành phố S — Đường Tố Khanh》, bên trong còn có thêm tấm hình của một cô gái, chính là phó thị trưởng thành phố S đang gây xôn xao ở cộng đồng đó sao. Đối phương mặc một bộ trang phục công sở màu đen, ngồi ở trước bàn làm việc, mặt trái xoan, ngũ quan xinh xắn, mắt ngọc mày ngài và dĩ nhiên khóe miệng hơi nhếch lên, khiến cho người khác luôn cảm thấy vui vẻ và đầy hứng thú với cô, đúng là một mỹ nhân xinh đẹp và hiếm có.
Làm Sở Chiến cũng cảm thấy thú vị với cô gái này; không phải chỉ vì cô xinh đẹp mà cả vị trí mà cô đang ngồi; cũng không phải bởi bộ dáng mỹ lệ của đối phương, mà là nụ cười như cánh hoa ngọt ngào của cô, nó khơi dậy hứng thú trong một con người. Thế nhưng từ trước đến nay người sống trong quan trường luôn cố ngụy trang, khiến Sở Chiến đột nhiên rất có hứng thú muốn biết được diện mạo phía sau lưng của cô.
Xem ra Lãnh Nhất Thiên nói cũng đúng, những ngày gần đây trôi qua thật là quá nhàm chán. Nếu không muốn chết dí ở chỗ này, thì nên ra tay một chút, cũng coi như đại ca giúp em trai một chuyện, chứ thật ra chỉ cần mạng lưới tình báo của anh, lập tức có thể tra mười tám đời tổ tông người ta nữa, đừng nói là chỉ một vài người như thế này.
Sở Chiến chầm chậm đọc phần tài liệu trong tay, càng xem chân mày nhíu càng sâu, thế nào cũng muốn không thấy thông tin về bối cảnh phía sau lưng của cô gái ấy, là ai đã giúp cô ngồi lên vị trí này?
Càng thêm làm người ta không thể tưởng tượng nổi là trong tài liệu giới thiệu cô đã cưới một người không quyền không thế, chẳng lẽ là anh nhìn lầm, binh sĩ, quan lớn đều hận không có được một người như thế đứng bên cạnh? Tại sao cô Phó Thị Trưởng trước mắt lại ngược đời như thế? Xem ra chuyện này càng ngày càng thú vị à nha, Sở Chiến nghĩ như vậy.
Hiểu được mình muốn điều tra đối tượng này, như vậy kế tiếp chính là phải nghĩ ra biện pháp nhanh tiến hành điều tra mà thôi.
Theo dõi? Biện pháp này dường như tính hữu hiệu không cao, hơn nữa cũng không có gì chơi, nếu như đối phương là một người có tính cảnh giác cao, chuyện theo dõi này cũng sẽ khó khăn, đối với thói quen lười biếng trong sinh hoạt của Sở Chiến mà nói, không muốn đem chuyện kia ra phân tích thành khó như vậy; nhưng nếu theo dõi, buổi tối đối phương ngủ thì sao, đi nhà cầu đều không thể đi theo. Sở Chiến lập tức đem điều này trở thành lý do để hủy bỏ biện pháp kia.
Biện pháp gì vừa có thể gây thú vị lại không cần động đầu óc quá nhiều đây? Sở Chiến nghĩ tới nghĩ lui, trong tiềm thức cảm thấy còn có một biện pháp nào đó đang ẩn núp, tự thân đi đến bên cạnh mục tiêu là biện pháp tốt nhất, muốn đường đường đi đến bên cạnh đối phương, đầu tiên phải tìm một lý do và một chức vụ thích hợp, trong tài liệu giới thiệu Đường Tố Khanh vô cùng tường tận, thế mà những người bên cạnh cô lại nói sơ lược.
Sở Chiến lấy điện thoại di động của mình chuyên dụng ra, gọi một cú điện toại: "Lập tức tra cho tôi một người, phải tra thật cẩn thận, bao gồm hình, tính tình, yêu thích. . . . . . " .
Qua nửa giờ sau, người mới vừa được Sở Chiến yêu cầu đã gửi một phần tài liệu đến di động của anh.
Nhìn phần tài liệu trong điện thoại di động, Sở Chiến bối rối, trong điện thoại di động là tấm hình chụp một người giống y như anh, nếu không phải là đôi mắt của người kia vô cùng yếu đuối, nếu không phải là anh luôn luôn ẩn thân phận của mình, anh còn tưởng rằng là phiên bản của chính mình được in ra.
Mà dáng dấp cũng giống như anh vậy. Đúng là một người mà anh thực sự muốn điều tra. Đường Tố Khanh người đảm nhiệm chức phó thị trưởng thành phố S và tên chồng bình dân của cô, chỉ là nghiêm túc xem xét, giữa bọn họ vẫn có một vài điểm khác nhau. Phong cách của hai người, một người lạnh lẽo, một tên nhát gan; một kẻ mắt một mí, một người mắt hai mí; Sở Chiến nhìn lướt qua một chút có vẻ cao hơn người kia, vóc người cũng tốt hơn một chút.
Nghiêm túc nghiên cứu, Sở Chiến thật giống như tìm được một công việc hay, trong lòng như đã quyết định điều gì đó, chỉ là đang đợi thời cơ.
---
. . . . . . Văn sủng về cán bộ cao cấp 《 đổi chồng: cưng chiều em đến nghiện! 》 đường ranh giới. . . . . .
---
Lúc này, trong văn phòng làm việc của Chính quyền thành phố S; ở tầng thứ 22, một gian phòng làm việc thanh nhã, một mỹ nhân với trang phục công sở màu đen đang ngồi ở trước bàn làm việc chăm chú làm việc.
Gương mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn, ngũ quan xinh xắn, mắt ngọc mày ngài, đại khái đã đi qua hai mươi sáu cái xuân xanh, dĩ nhiên khóe miệng hơi cong lên, mang cho người khác một cảm giác cô luôn cười vui vẻ, không chỉ có như thế, cô gái này còn có vóc dáng chọc cho người khác phạm tội, cho dù cô khoác trên người trang phục công sở cũ kỹ, cũng sẽ phát ra ý vị hấp dẫn, đây chính là người mới vừa rồi Sở Chiến bảo người điều ta Nhân vật truyền kỳ của thành phố S - Phó Thị trưởng Đường Tố Khanh.
Cũng bởi vì vóc dáng của cô quá xinh đẹp, khiến người khác bỏ quên đi tài năng của cô; cũng bởi vậy người ta nghĩ cô lên được chức Phó thị trưởng thành phố S này nhất định là cô cầm sắc đẹp đổi lấy, mà đối mặt với những ánh mắt như thế, hầu như Đường Tố Khanh chỉ cười trừ một tiếng, bởi vì cô căn bản cũng không để ý những thứ này, coi như là người khác ghen tỵ với cô đi, chỉ cần cô cảm thấy mình không có lỗi, vì dân phục vụ là tốt rồi.
Đường Tố Khanh chính là một người như vậy, an tĩnh nhưng không cứng nhắc, xinh đẹp lại không phô trương, thông minh cũng không tự cao tự đại, toàn thân của cô phát ra khí chất cao quý, cô đã không ngừng phấn đấu, trong mọi hoàn cảnh khó khăn đều cố gắng hết mình, cách làm của cô chẳng thể nghi ngờ là cách làm thông mình nhất.
Tút, tút . . . . . .
Điện thoại cố định đỗ chuông; phá tan không khí yên tĩnh trong căn phòng, cô gái xinh đẹp vẫn mải mê làm việc không ngẩng đầu lên chỉ là một tay đưa ra phía trước bấm nút trả lời.
“Xin chào, đây là phòng làm việc của phó thị trưởng thành phố S.” Một âm thanh ngọt ngào truyền đến, kèm theo tiếng rẹt rẹt ký vào một bảng thỏa thuận nào đó, làm cho người ta có cảm giác như cô đang an nhàn thưởng thức ‘cái ghế’ của mình.
Cho dù là đã nhiều lần nghe được giọng nói này, nhưng bí thư ở đầu dây bên kia vẫn bị nó hấp dẫn một cách lạ thường, sửng sốt ba giây sau mới lấy lại tinh thần nói: "Phó Thị Trưởng, lão gia Đường gọi điện tới ạ." .
Sau khi Sở Chiến ra khỏi phòng, anh chậm rãi đi tới hầm rượu, đối với người có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng như anh, mới vừa nhìn cái phòng riêng của anh bị Lãnh Nhất Thiên phun rượu tùm lum không thể không bỏ đi, ở hiện tại anh đã có đủ tiền và vị trí riêng nên không ai dám đụng vào, dường như đúng như lời Lãnh Nhất Thiên nói, ngày trôi qua quá nhàm chán, đi nơi khác đổi gió một tí cũng hay, cho nên anh mới chấp nhận lời đề nghị của Lãnh Nhất Thiên.
Hầm rượu bên dưới chỉ có chủ nhân của nó là Sở Chiến và những người mà anh thực sự tin tưởng thông qua kiểm tra dấu vân tay mới được phép đi vào, bên trong có khoảng trời riêng, căn phòng lớn mét vuông với những ánh đèn sáng rực, bảy tám giá rượu bằng gỗ chạy thành những hàng dài, trên giá là các loại rượu quý vô cùng giá trị, chung quanh là vách tường lớn màu vàng nhạt được trang trí hoa văn sinh động, làm cho người ta có cảm giá hoài niệm, giá sách được bao bộc bằng thảm lông cừu, khay trà bên cạnh cũng được đặt lên bàn cẩm thạch, tiếng Violin khe khẽ của bên ngoài cũng du dương trong căn phòng.
Nếu người khác tận mắt thấy cái hầm chất đầy rượu quý như thế này, đoán chừng phải hộc máu, rất nhiều người bỏ giá cao tìm trên thị trường cũng chẳng có được bình rượu thứ hai.
Sở Chiến đem tài liệu trong tay tùy ý quăng lên bàn trà, đi tới một góc giá rượu, từ bên trong lấy ra một chai rượu đỏ cùng một ly rượu chân cao, đi tới bàn cẩm thạch, lười biếng thưởng thức rượu đỏ, trên mặt có vẻ được không vừa lòng.
Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên bàn thạch, giống như đang gõ trên những phiếm Piano; một tay còn lại tùy tiện xốc mớ tài liệu trên bàn, không chút để ý đọc, càng xem đến phần sau, trong mắt càng dâng lên vẻ mặt thú vị.
Loáng thoáng một phần tài liệu lớn với tiêu đề lớn《Phó thị trưởng thành phố S — Đường Tố Khanh》, bên trong còn có thêm tấm hình của một cô gái, chính là phó thị trưởng thành phố S đang gây xôn xao ở cộng đồng đó sao. Đối phương mặc một bộ trang phục công sở màu đen, ngồi ở trước bàn làm việc, mặt trái xoan, ngũ quan xinh xắn, mắt ngọc mày ngài và dĩ nhiên khóe miệng hơi nhếch lên, khiến cho người khác luôn cảm thấy vui vẻ và đầy hứng thú với cô, đúng là một mỹ nhân xinh đẹp và hiếm có.
Làm Sở Chiến cũng cảm thấy thú vị với cô gái này; không phải chỉ vì cô xinh đẹp mà cả vị trí mà cô đang ngồi; cũng không phải bởi bộ dáng mỹ lệ của đối phương, mà là nụ cười như cánh hoa ngọt ngào của cô, nó khơi dậy hứng thú trong một con người. Thế nhưng từ trước đến nay người sống trong quan trường luôn cố ngụy trang, khiến Sở Chiến đột nhiên rất có hứng thú muốn biết được diện mạo phía sau lưng của cô.
Xem ra Lãnh Nhất Thiên nói cũng đúng, những ngày gần đây trôi qua thật là quá nhàm chán. Nếu không muốn chết dí ở chỗ này, thì nên ra tay một chút, cũng coi như đại ca giúp em trai một chuyện, chứ thật ra chỉ cần mạng lưới tình báo của anh, lập tức có thể tra mười tám đời tổ tông người ta nữa, đừng nói là chỉ một vài người như thế này.
Sở Chiến chầm chậm đọc phần tài liệu trong tay, càng xem chân mày nhíu càng sâu, thế nào cũng muốn không thấy thông tin về bối cảnh phía sau lưng của cô gái ấy, là ai đã giúp cô ngồi lên vị trí này?
Càng thêm làm người ta không thể tưởng tượng nổi là trong tài liệu giới thiệu cô đã cưới một người không quyền không thế, chẳng lẽ là anh nhìn lầm, binh sĩ, quan lớn đều hận không có được một người như thế đứng bên cạnh? Tại sao cô Phó Thị Trưởng trước mắt lại ngược đời như thế? Xem ra chuyện này càng ngày càng thú vị à nha, Sở Chiến nghĩ như vậy.
Hiểu được mình muốn điều tra đối tượng này, như vậy kế tiếp chính là phải nghĩ ra biện pháp nhanh tiến hành điều tra mà thôi.
Theo dõi? Biện pháp này dường như tính hữu hiệu không cao, hơn nữa cũng không có gì chơi, nếu như đối phương là một người có tính cảnh giác cao, chuyện theo dõi này cũng sẽ khó khăn, đối với thói quen lười biếng trong sinh hoạt của Sở Chiến mà nói, không muốn đem chuyện kia ra phân tích thành khó như vậy; nhưng nếu theo dõi, buổi tối đối phương ngủ thì sao, đi nhà cầu đều không thể đi theo. Sở Chiến lập tức đem điều này trở thành lý do để hủy bỏ biện pháp kia.
Biện pháp gì vừa có thể gây thú vị lại không cần động đầu óc quá nhiều đây? Sở Chiến nghĩ tới nghĩ lui, trong tiềm thức cảm thấy còn có một biện pháp nào đó đang ẩn núp, tự thân đi đến bên cạnh mục tiêu là biện pháp tốt nhất, muốn đường đường đi đến bên cạnh đối phương, đầu tiên phải tìm một lý do và một chức vụ thích hợp, trong tài liệu giới thiệu Đường Tố Khanh vô cùng tường tận, thế mà những người bên cạnh cô lại nói sơ lược.
Sở Chiến lấy điện thoại di động của mình chuyên dụng ra, gọi một cú điện toại: "Lập tức tra cho tôi một người, phải tra thật cẩn thận, bao gồm hình, tính tình, yêu thích. . . . . . " .
Qua nửa giờ sau, người mới vừa được Sở Chiến yêu cầu đã gửi một phần tài liệu đến di động của anh.
Nhìn phần tài liệu trong điện thoại di động, Sở Chiến bối rối, trong điện thoại di động là tấm hình chụp một người giống y như anh, nếu không phải là đôi mắt của người kia vô cùng yếu đuối, nếu không phải là anh luôn luôn ẩn thân phận của mình, anh còn tưởng rằng là phiên bản của chính mình được in ra.
Mà dáng dấp cũng giống như anh vậy. Đúng là một người mà anh thực sự muốn điều tra. Đường Tố Khanh người đảm nhiệm chức phó thị trưởng thành phố S và tên chồng bình dân của cô, chỉ là nghiêm túc xem xét, giữa bọn họ vẫn có một vài điểm khác nhau. Phong cách của hai người, một người lạnh lẽo, một tên nhát gan; một kẻ mắt một mí, một người mắt hai mí; Sở Chiến nhìn lướt qua một chút có vẻ cao hơn người kia, vóc người cũng tốt hơn một chút.
Nghiêm túc nghiên cứu, Sở Chiến thật giống như tìm được một công việc hay, trong lòng như đã quyết định điều gì đó, chỉ là đang đợi thời cơ.
---
. . . . . . Văn sủng về cán bộ cao cấp 《 đổi chồng: cưng chiều em đến nghiện! 》 đường ranh giới. . . . . .
---
Lúc này, trong văn phòng làm việc của Chính quyền thành phố S; ở tầng thứ , một gian phòng làm việc thanh nhã, một mỹ nhân với trang phục công sở màu đen đang ngồi ở trước bàn làm việc chăm chú làm việc.
Gương mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn, ngũ quan xinh xắn, mắt ngọc mày ngài, đại khái đã đi qua hai mươi sáu cái xuân xanh, dĩ nhiên khóe miệng hơi cong lên, mang cho người khác một cảm giác cô luôn cười vui vẻ, không chỉ có như thế, cô gái này còn có vóc dáng chọc cho người khác phạm tội, cho dù cô khoác trên người trang phục công sở cũ kỹ, cũng sẽ phát ra ý vị hấp dẫn, đây chính là người mới vừa rồi Sở Chiến bảo người điều ta Nhân vật truyền kỳ của thành phố S - Phó Thị trưởng Đường Tố Khanh.
Cũng bởi vì vóc dáng của cô quá xinh đẹp, khiến người khác bỏ quên đi tài năng của cô; cũng bởi vậy người ta nghĩ cô lên được chức Phó thị trưởng thành phố S này nhất định là cô cầm sắc đẹp đổi lấy, mà đối mặt với những ánh mắt như thế, hầu như Đường Tố Khanh chỉ cười trừ một tiếng, bởi vì cô căn bản cũng không để ý những thứ này, coi như là người khác ghen tỵ với cô đi, chỉ cần cô cảm thấy mình không có lỗi, vì dân phục vụ là tốt rồi.
Đường Tố Khanh chính là một người như vậy, an tĩnh nhưng không cứng nhắc, xinh đẹp lại không phô trương, thông minh cũng không tự cao tự đại, toàn thân của cô phát ra khí chất cao quý, cô đã không ngừng phấn đấu, trong mọi hoàn cảnh khó khăn đều cố gắng hết mình, cách làm của cô chẳng thể nghi ngờ là cách làm thông mình nhất.
Tút, tút . . . . . .
Điện thoại cố định đỗ chuông; phá tan không khí yên tĩnh trong căn phòng, cô gái xinh đẹp vẫn mải mê làm việc không ngẩng đầu lên chỉ là một tay đưa ra phía trước bấm nút trả lời.
“Xin chào, đây là phòng làm việc của phó thị trưởng thành phố S.” Một âm thanh ngọt ngào truyền đến, kèm theo tiếng rẹt rẹt ký vào một bảng thỏa thuận nào đó, làm cho người ta có cảm giác như cô đang an nhàn thưởng thức ‘cái ghế’ của mình.
Cho dù là đã nhiều lần nghe được giọng nói này, nhưng bí thư ở đầu dây bên kia vẫn bị nó hấp dẫn một cách lạ thường, sửng sốt ba giây sau mới lấy lại tinh thần nói: "Phó Thị Trưởng, lão gia Đường gọi điện tới ạ." .
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi Sở Chiến ra khỏi phòng, anh chậm rãi đi tới hầm rượu, đối với người có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng như anh, mới vừa nhìn cái phòng riêng của anh bị Lãnh Nhất Thiên phun rượu tùm lum không thể không bỏ đi, ở hiện tại anh đã có đủ tiền và vị trí riêng nên không ai dám đụng vào, dường như đúng như lời Lãnh Nhất Thiên nói, ngày trôi qua quá nhàm chán, đi nơi khác đổi gió một tí cũng hay, cho nên anh mới chấp nhận lời đề nghị của Lãnh Nhất Thiên.
Hầm rượu bên dưới chỉ có chủ nhân của nó là Sở Chiến và những người mà anh thực sự tin tưởng thông qua kiểm tra dấu vân tay mới được phép đi vào, bên trong có khoảng trời riêng, căn phòng lớn 200 mét vuông với những ánh đèn sáng rực, bảy tám giá rượu bằng gỗ chạy thành những hàng dài, trên giá là các loại rượu quý vô cùng giá trị, chung quanh là vách tường lớn màu vàng nhạt được trang trí hoa văn sinh động, làm cho người ta có cảm giá hoài niệm, giá sách được bao bộc bằng thảm lông cừu, khay trà bên cạnh cũng được đặt lên bàn cẩm thạch, tiếng Violin khe khẽ của bên ngoài cũng du dương trong căn phòng.
Nếu người khác tận mắt thấy cái hầm chất đầy rượu quý như thế này, đoán chừng phải hộc máu, rất nhiều người bỏ giá cao tìm trên thị trường cũng chẳng có được bình rượu thứ hai.
Sở Chiến đem tài liệu trong tay tùy ý quăng lên bàn trà, đi tới một góc giá rượu, từ bên trong lấy ra một chai rượu đỏ cùng một ly rượu chân cao, đi tới bàn cẩm thạch, lười biếng thưởng thức rượu đỏ, trên mặt có vẻ được không vừa lòng.
Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên bàn thạch, giống như đang gõ trên những phiếm Piano; một tay còn lại tùy tiện xốc mớ tài liệu trên bàn, không chút để ý đọc, càng xem đến phần sau, trong mắt càng dâng lên vẻ mặt thú vị.
Loáng thoáng một phần tài liệu lớn với tiêu đề lớn《Phó thị trưởng thành phố S — Đường Tố Khanh》, bên trong còn có thêm tấm hình của một cô gái, chính là phó thị trưởng thành phố S đang gây xôn xao ở cộng đồng đó sao. Đối phương mặc một bộ trang phục công sở màu đen, ngồi ở trước bàn làm việc, mặt trái xoan, ngũ quan xinh xắn, mắt ngọc mày ngài và dĩ nhiên khóe miệng hơi nhếch lên, khiến cho người khác luôn cảm thấy vui vẻ và đầy hứng thú với cô, đúng là một mỹ nhân xinh đẹp và hiếm có.
Làm Sở Chiến cũng cảm thấy thú vị với cô gái này; không phải chỉ vì cô xinh đẹp mà cả vị trí mà cô đang ngồi; cũng không phải bởi bộ dáng mỹ lệ của đối phương, mà là nụ cười như cánh hoa ngọt ngào của cô, nó khơi dậy hứng thú trong một con người. Thế nhưng từ trước đến nay người sống trong quan trường luôn cố ngụy trang, khiến Sở Chiến đột nhiên rất có hứng thú muốn biết được diện mạo phía sau lưng của cô.
Xem ra Lãnh Nhất Thiên nói cũng đúng, những ngày gần đây trôi qua thật là quá nhàm chán. Nếu không muốn chết dí ở chỗ này, thì nên ra tay một chút, cũng coi như đại ca giúp em trai một chuyện, chứ thật ra chỉ cần mạng lưới tình báo của anh, lập tức có thể tra mười tám đời tổ tông người ta nữa, đừng nói là chỉ một vài người như thế này.
Sở Chiến chầm chậm đọc phần tài liệu trong tay, càng xem chân mày nhíu càng sâu, thế nào cũng muốn không thấy thông tin về bối cảnh phía sau lưng của cô gái ấy, là ai đã giúp cô ngồi lên vị trí này?
Càng thêm làm người ta không thể tưởng tượng nổi là trong tài liệu giới thiệu cô đã cưới một người không quyền không thế, chẳng lẽ là anh nhìn lầm, binh sĩ, quan lớn đều hận không có được một người như thế đứng bên cạnh? Tại sao cô Phó Thị Trưởng trước mắt lại ngược đời như thế? Xem ra chuyện này càng ngày càng thú vị à nha, Sở Chiến nghĩ như vậy.
Hiểu được mình muốn điều tra đối tượng này, như vậy kế tiếp chính là phải nghĩ ra biện pháp nhanh tiến hành điều tra mà thôi.
Theo dõi? Biện pháp này dường như tính hữu hiệu không cao, hơn nữa cũng không có gì chơi, nếu như đối phương là một người có tính cảnh giác cao, chuyện theo dõi này cũng sẽ khó khăn, đối với thói quen lười biếng trong sinh hoạt của Sở Chiến mà nói, không muốn đem chuyện kia ra phân tích thành khó như vậy; nhưng nếu theo dõi, buổi tối đối phương ngủ thì sao, đi nhà cầu đều không thể đi theo. Sở Chiến lập tức đem điều này trở thành lý do để hủy bỏ biện pháp kia.
Biện pháp gì vừa có thể gây thú vị lại không cần động đầu óc quá nhiều đây? Sở Chiến nghĩ tới nghĩ lui, trong tiềm thức cảm thấy còn có một biện pháp nào đó đang ẩn núp, tự thân đi đến bên cạnh mục tiêu là biện pháp tốt nhất, muốn đường đường đi đến bên cạnh đối phương, đầu tiên phải tìm một lý do và một chức vụ thích hợp, trong tài liệu giới thiệu Đường Tố Khanh vô cùng tường tận, thế mà những người bên cạnh cô lại nói sơ lược.
Sở Chiến lấy điện thoại di động của mình chuyên dụng ra, gọi một cú điện toại: "Lập tức tra cho tôi một người, phải tra thật cẩn thận, bao gồm hình, tính tình, yêu thích. . . . . . " .
Qua nửa giờ sau, người mới vừa được Sở Chiến yêu cầu đã gửi một phần tài liệu đến di động của anh.
Nhìn phần tài liệu trong điện thoại di động, Sở Chiến bối rối, trong điện thoại di động là tấm hình chụp một người giống y như anh, nếu không phải là đôi mắt của người kia vô cùng yếu đuối, nếu không phải là anh luôn luôn ẩn thân phận của mình, anh còn tưởng rằng là phiên bản của chính mình được in ra.
Mà dáng dấp cũng giống như anh vậy. Đúng là một người mà anh thực sự muốn điều tra. Đường Tố Khanh người đảm nhiệm chức phó thị trưởng thành phố S và tên chồng bình dân của cô, chỉ là nghiêm túc xem xét, giữa bọn họ vẫn có một vài điểm khác nhau. Phong cách của hai người, một người lạnh lẽo, một tên nhát gan; một kẻ mắt một mí, một người mắt hai mí; Sở Chiến nhìn lướt qua một chút có vẻ cao hơn người kia, vóc người cũng tốt hơn một chút.
Nghiêm túc nghiên cứu, Sở Chiến thật giống như tìm được một công việc hay, trong lòng như đã quyết định điều gì đó, chỉ là đang đợi thời cơ.
---
. . . . . . Văn sủng về cán bộ cao cấp 《 đổi chồng: cưng chiều em đến nghiện! 》 đường ranh giới. . . . . .
---
Lúc này, trong văn phòng làm việc của Chính quyền thành phố S; ở tầng thứ 22, một gian phòng làm việc thanh nhã, một mỹ nhân với trang phục công sở màu đen đang ngồi ở trước bàn làm việc chăm chú làm việc.
Gương mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn, ngũ quan xinh xắn, mắt ngọc mày ngài, đại khái đã đi qua hai mươi sáu cái xuân xanh, dĩ nhiên khóe miệng hơi cong lên, mang cho người khác một cảm giác cô luôn cười vui vẻ, không chỉ có như thế, cô gái này còn có vóc dáng chọc cho người khác phạm tội, cho dù cô khoác trên người trang phục công sở cũ kỹ, cũng sẽ phát ra ý vị hấp dẫn, đây chính là người mới vừa rồi Sở Chiến bảo người điều ta Nhân vật truyền kỳ của thành phố S - Phó Thị trưởng Đường Tố Khanh.
Cũng bởi vì vóc dáng của cô quá xinh đẹp, khiến người khác bỏ quên đi tài năng của cô; cũng bởi vậy người ta nghĩ cô lên được chức Phó thị trưởng thành phố S này nhất định là cô cầm sắc đẹp đổi lấy, mà đối mặt với những ánh mắt như thế, hầu như Đường Tố Khanh chỉ cười trừ một tiếng, bởi vì cô căn bản cũng không để ý những thứ này, coi như là người khác ghen tỵ với cô đi, chỉ cần cô cảm thấy mình không có lỗi, vì dân phục vụ là tốt rồi.
Đường Tố Khanh chính là một người như vậy, an tĩnh nhưng không cứng nhắc, xinh đẹp lại không phô trương, thông minh cũng không tự cao tự đại, toàn thân của cô phát ra khí chất cao quý, cô đã không ngừng phấn đấu, trong mọi hoàn cảnh khó khăn đều cố gắng hết mình, cách làm của cô chẳng thể nghi ngờ là cách làm thông mình nhất.
Tút, tút . . . . . .
Điện thoại cố định đỗ chuông; phá tan không khí yên tĩnh trong căn phòng, cô gái xinh đẹp vẫn mải mê làm việc không ngẩng đầu lên chỉ là một tay đưa ra phía trước bấm nút trả lời.
“Xin chào, đây là phòng làm việc của phó thị trưởng thành phố S.” Một âm thanh ngọt ngào truyền đến, kèm theo tiếng rẹt rẹt ký vào một bảng thỏa thuận nào đó, làm cho người ta có cảm giác như cô đang an nhàn thưởng thức ‘cái ghế’ của mình.
Cho dù là đã nhiều lần nghe được giọng nói này, nhưng bí thư ở đầu dây bên kia vẫn bị nó hấp dẫn một cách lạ thường, sửng sốt ba giây sau mới lấy lại tinh thần nói: "Phó Thị Trưởng, lão gia Đường gọi điện tới ạ." .