Kể từ sau khi ông cụ đến, Sở Chiến vừa vui mừng lại vừa ưu sầu, vui mừng vì ông nội đứng về phía anh, nhớ đến người đàn ông kia vì bị ông nội làm áp lực mà rút lui, ưu sầu là mỗi khi anh muốn dính lấy cực cưng của mình, đôi mắt ông cụ lập tức sáng như đèn pha xe hơi, làm hại anh lo lắng thân phận bại lộ, anh không dám nghĩ đến nhưng rõ ràng chuyện ông cụ đến là quá đột ngột.
Thân thể Đường Tố Khanh đang dần hồi phục, hai tuần sau đã được xuất hiện, đám người đắc tội với Đường Tố Khanh và cả những bác sĩ trong bệnh viện đã kết thúc cuộc sống run rẩy, lòng tràn đầy vui mừng tiễn gia đình Phó thị trưởng về nhà.
Làm thủ tục xuất viện, Sở Chiến nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại quen thuộc, vừa nhấc máy, đầu dây kia điện thoại đã truyền tới mấy câu nói ngắn ngủn khiến tâm tình vui vẻ của Sở Chiến đột biến, khi Đường Tố và ông nội nghi ngờ, thì vẻ mặt anh lại nhanh chóng khôi phục như bình thường, không nhanh không chậm cúp điện thoại, hướng về phía đôi mắt đang dò hỏi, khổ sở giải thích: "Là Bác sĩ An gọi điện thoại tới, ông ta nói là thân thể của em vẫn chưa khỏi hẳn, không thể vận động kịch liệt." .
Nghe vậy, ông cụ cúi đầu ho nhẹ một tiếng che giấu nụ cười trong miệng, Đường Tố Khanh kịp phản ứng, gương mặt đỏ ửng, nũng nịu trừng mắt liếc anh một cái, kéo ông cụ đi ra cửa bệnh viện, cô biết rằng người đàn ông phía sau vẫn đã không nhìn thấy cô, trong mắt là một tia lo lắng và đau lòng.
Sau khi Đường Tố Khanh về đến nhà, cảm giác giống như là đã xa cách nhiều năm, nhìn khắp căn nhà một lượt, trong lòng là cảm giác vô cùng ấm áp. Sau những giấc ngủ an nhàn, người cũng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn, mà ông cụ bởi vì lo lắng nên cùng cô về khu chung cư cao cấp Giang Lệ, căn bản không muốn trở về nhà cũ.
Ngày thứ hai sau khi xuất viện, Đường Tố Khanh ăn điểm tâm sáng xong lại lái xe đi làm, thấy cô kiên trì như vậy, ông cụ và Sở Chiến cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể đưa cô ra cửa, giờ phút này không có ai biết tâm Sở Chiến đang lo lắng cho vợ yêu như thế nào cả. Anh đang suy tính cách để thăng chức cho cô.
Đường Tố Khanh lái xe hơi con vào bãi đỗ xe dưới văn phòng chính phủ thành phố S, không rõ mới vừa rồi cô có nhìn lầm hay không, nhưng cô có cảm giác như người bảo vệ gặp cô lái xe đi làm thì rất kinh ngạc và cả kinh sợ nữa, hoàn toàn không phải là ánh nhìn bình thường....
Khẽ cười một tiếng, Đường Tố Khanh lái xe đến vị trí còn trống, hình ảnh quen thuộc rất giống ngày xưa, khi cô đã đỗ xe an toàn, thì thấy một chiếc xe quen thuộc đậu bên cạnh, bóng lưng chủ nhân kia rất quen, từ từ xoay người lại.
Đường Tố Khanh quyết tâm giấu nghi ngờ, bước xuống xe, trước sau là một lời chào hỏi: "Thị trưởng, chào buổi sáng." .
"Tố Khanh? Sao em lại tới đây? Thân thể đỡ hơn rồi sao? Xuất viện từ lúc nào vậy?" Âu Dương Khiêm kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt, hỏi dồn dập, mắt không ngừng quan sát cô, phát hiện cô trừ trở nên đẫy đà hơn một chút, càng thêm mê người hơn một chút thì chẳng có gì khác biệt cả, việc này khiến cõi lòng đau treo ngược của anh hạ xuống
Tất cả những chuyện này là công lao của người đàn ông kia, đối với lần này Âu Dương Khiêm trừ vui mừng bên ngoài ra, trong lòng còn có một chút chua chát, nếu như anh gặp cô sớm hơn, nói không chừng anh sẽ được hưởng thụ quá trình nuôi cô cho mập mạp nữa.
Mấy ngày nay anh vô cùng bận rộn, bởi vì cô bị thương, những người khác không thể đảm nhiệm công tác của cô, cho nên anh phải kiêm hết các phần việc cô đang làm, bận đến độ chỉ có thể dùng thời gian ăn cơm để nghĩ đến cô, cộng thêm việc dường như ông nội của cô không thích anh, cho nên mấy ngày nay anh ít lui đến bệnh viện, không ngờ cô lại mau chóng khỏi bệnh như thế.
"Ngày hôm qua em ra viện, thân thể đã không có gì đáng ngại rồi." Đường Tố Khanh cười nhạt trả lời, giọng nói cũng không còn công thức hóa giống như trước kia, mà như hai người bạn nói chuyện với nhau, nằm viện thời gian lâu như vậy giúp cô nhận ra một điều rằng thị trưởng thật sự rất quan tâm đến cô, không làm được người tình, thì làm bạn bè vậy.
"Vừa mới xuất viện sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ba ngày, nếu bệnh lại thì làm sao." Âu Dương Khiêm không đồng ý nên nhẹ giọng khiển trách, trong giọng nói mang theo ý vị quan tâm.
"Thân thể không có việc gì, ở nhà cũng sợ buồn bực, huống chi công việc trong văn phòng chính phủ lại đang chất đống." Đường Tố Khanh đi theo anh vào thang máy, vừa đi vừa chậm rãi nói.
Những điều cô nói là sự thật, Âu Dương Khiêm không thể làm gì khác hơn là phân phó cho cô ít việc nhẹ nhàng, sau đó hai người yên lặng đóng thang máy lại.
Đối với việc Đường Tố Khanh trở về cương vị công tác lần nữa, phần lớn người trong cơ quan phải kháng phục, cũng có một số người tính toán nịnh hót, ba mặt đợi thời điểm thích hợp chạy tới khen ngợi mấy câu, nói rõ ý tứ mong cô cân nhắc, Đường Tố Khanh làm vẻ mặt xa cách, làm cho những người đó không dám động đến cô nữa, cuối cùng họ đành cụp đuôi đi ra khỏi phòng của Phó thị trưởng.
Sau khi làm việc khoảng hai giờ, Đường Tố Khanh nhanh chóng đem đống hồ sơ trên bàn giải quyết xong, những công việc được giải quyết nhanh như vậy là bởi vì trong thời gian cô bị thương, công tác của cô đều do Âu Dương Khiêm xử lý giúp một tay.
Nhìn đồng hồ trên vách tường, phát hiện thời gian vẫn còn sớm, Đường Tố Khanh cầm điện thoại bên cạnh lên nhấn một dãy số, không lâu sau bên kia truyền đến một giọng nói ngọt ngào: "Xin chào, nơi này là văn phòng làm việc của cục giáo dục." .
"Xin chào, tôi là Đường Tố Khanh, xin hỏi cục trưởng Lạc có rãnh rỗi không? Tôi có một số việc cần làm! Nên muốn gặp cô ấy." Đường Tố Khanh cười nhạt mà nói.
Đầu dây bên kia trầm mặc trong vài giây, sau đó truyền thì vài tiếng nói chuyện thật nhỏ, chỉ chốc lát sau giọng nói ngọt ngào của cô gái vừa tiếp điện thoại lại vang lên: "Phó Thị trưởng, ngài khỏe chứ, xế chiều hôm nay, khoảng năm giờ cục trưởng Lạc rãnh rỗi ạ.".
Đường Tố Khanh cũng chẳng có nghi vấn gì, dù sao tên của cô bị người ta nhớ cũng không kỳ quái, huống chi những chuyện gần đây khiến cô càng thêm nổi tiếng, cô lịch sự nói: "Tôi biết rồi, giúp tôi ghi lịch hẹn trước, đến lúc đó tôi sẽ sang, cực khổ cho cô rồi.".
Sau khi cúp điện thoại, chỉ còn lại căn phòng trống trải, trước kia vẫn cảm thấy hoàn cảnh nơi đây rất tốt, giờ phút này Đường Tố Khanh đột nhiên cảm thấy có chút không quen, giống như thiếu đi một cái gì đó, đầu đột nhiên nghĩ ra điều gì, đúng rồi, căn phòng này thiếu một người đàn ông hay càu nhàu cô, còn có ánh mắt nóng như lửa của anh, những nồi canh vị hạnh phúc mà anh nấu.
Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Từ lúc nào cô bắt đầu có thói quen sống bên cạnh anh, thói quen để anh thỉnh thoảng trêu chọc, thỉnh thoảng thân mật, loại cảm giác này không xuất hiện thì thôi vừa xuất hiện đã vô cùng lớn rồi, đột nhiên cô cảm thấy rất nhớ nhung người đàn ông ở trong nhà mình.
Đầu còn không kịp nghĩ đến, Đường Tố Khanh đã gọi điện thoại về nhà, cho đến khi đầu dây điện thoại bên kia truyền tới những âm thanh chờ, cô mới nhận ra mình đang làm gì, vội vàng chuẩn bị cúp điện thoại, nhưng đầu điện thoại bên kia đã bị người tiếp thông, một giọng nói quen thuộc vang lên: "A Khanh, thế nào?" .
"Khụ khụ, không có việc gì, con chỉ gọi điện báo là buổi trưa con không có trở về ăn cơm, ông nội đừng chờ con." Đường Tố Khanh trấn định nói, sau đó không cho đối phương cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại, lưu lại đầu dây bên kia là ông cụ với vẻ mặt kinh ngạc
Đường Tố Khanh cúp điện thoại xong, buồn bực suy nghĩ đi tìm việc làm, cô đây đã suy nghĩ đủ lý do, buổi trưa cô luôn luôn ăn cơm bên ngoài, thế mà nay lại gọi điện về báo với người đàn ông kia là thế nào.
Kể từ sau khi ông cụ đến, Sở Chiến vừa vui mừng lại vừa ưu sầu, vui mừng vì ông nội đứng về phía anh, nhớ đến người đàn ông kia vì bị ông nội làm áp lực mà rút lui, ưu sầu là mỗi khi anh muốn dính lấy cực cưng của mình, đôi mắt ông cụ lập tức sáng như đèn pha xe hơi, làm hại anh lo lắng thân phận bại lộ, anh không dám nghĩ đến nhưng rõ ràng chuyện ông cụ đến là quá đột ngột.
Thân thể Đường Tố Khanh đang dần hồi phục, hai tuần sau đã được xuất hiện, đám người đắc tội với Đường Tố Khanh và cả những bác sĩ trong bệnh viện đã kết thúc cuộc sống run rẩy, lòng tràn đầy vui mừng tiễn gia đình Phó thị trưởng về nhà.
Làm thủ tục xuất viện, Sở Chiến nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại quen thuộc, vừa nhấc máy, đầu dây kia điện thoại đã truyền tới mấy câu nói ngắn ngủn khiến tâm tình vui vẻ của Sở Chiến đột biến, khi Đường Tố và ông nội nghi ngờ, thì vẻ mặt anh lại nhanh chóng khôi phục như bình thường, không nhanh không chậm cúp điện thoại, hướng về phía đôi mắt đang dò hỏi, khổ sở giải thích: "Là Bác sĩ An gọi điện thoại tới, ông ta nói là thân thể của em vẫn chưa khỏi hẳn, không thể vận động kịch liệt." .
Nghe vậy, ông cụ cúi đầu ho nhẹ một tiếng che giấu nụ cười trong miệng, Đường Tố Khanh kịp phản ứng, gương mặt đỏ ửng, nũng nịu trừng mắt liếc anh một cái, kéo ông cụ đi ra cửa bệnh viện, cô biết rằng người đàn ông phía sau vẫn đã không nhìn thấy cô, trong mắt là một tia lo lắng và đau lòng.
Sau khi Đường Tố Khanh về đến nhà, cảm giác giống như là đã xa cách nhiều năm, nhìn khắp căn nhà một lượt, trong lòng là cảm giác vô cùng ấm áp. Sau những giấc ngủ an nhàn, người cũng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn, mà ông cụ bởi vì lo lắng nên cùng cô về khu chung cư cao cấp Giang Lệ, căn bản không muốn trở về nhà cũ.
Ngày thứ hai sau khi xuất viện, Đường Tố Khanh ăn điểm tâm sáng xong lại lái xe đi làm, thấy cô kiên trì như vậy, ông cụ và Sở Chiến cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể đưa cô ra cửa, giờ phút này không có ai biết tâm Sở Chiến đang lo lắng cho vợ yêu như thế nào cả. Anh đang suy tính cách để thăng chức cho cô.
Đường Tố Khanh lái xe hơi con vào bãi đỗ xe dưới văn phòng chính phủ thành phố S, không rõ mới vừa rồi cô có nhìn lầm hay không, nhưng cô có cảm giác như người bảo vệ gặp cô lái xe đi làm thì rất kinh ngạc và cả kinh sợ nữa, hoàn toàn không phải là ánh nhìn bình thường....
Khẽ cười một tiếng, Đường Tố Khanh lái xe đến vị trí còn trống, hình ảnh quen thuộc rất giống ngày xưa, khi cô đã đỗ xe an toàn, thì thấy một chiếc xe quen thuộc đậu bên cạnh, bóng lưng chủ nhân kia rất quen, từ từ xoay người lại.
Đường Tố Khanh quyết tâm giấu nghi ngờ, bước xuống xe, trước sau là một lời chào hỏi: "Thị trưởng, chào buổi sáng." .
"Tố Khanh? Sao em lại tới đây? Thân thể đỡ hơn rồi sao? Xuất viện từ lúc nào vậy?" Âu Dương Khiêm kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt, hỏi dồn dập, mắt không ngừng quan sát cô, phát hiện cô trừ trở nên đẫy đà hơn một chút, càng thêm mê người hơn một chút thì chẳng có gì khác biệt cả, việc này khiến cõi lòng đau treo ngược của anh hạ xuống
Tất cả những chuyện này là công lao của người đàn ông kia, đối với lần này Âu Dương Khiêm trừ vui mừng bên ngoài ra, trong lòng còn có một chút chua chát, nếu như anh gặp cô sớm hơn, nói không chừng anh sẽ được hưởng thụ quá trình nuôi cô cho mập mạp nữa.
Mấy ngày nay anh vô cùng bận rộn, bởi vì cô bị thương, những người khác không thể đảm nhiệm công tác của cô, cho nên anh phải kiêm hết các phần việc cô đang làm, bận đến độ chỉ có thể dùng thời gian ăn cơm để nghĩ đến cô, cộng thêm việc dường như ông nội của cô không thích anh, cho nên mấy ngày nay anh ít lui đến bệnh viện, không ngờ cô lại mau chóng khỏi bệnh như thế.
"Ngày hôm qua em ra viện, thân thể đã không có gì đáng ngại rồi." Đường Tố Khanh cười nhạt trả lời, giọng nói cũng không còn công thức hóa giống như trước kia, mà như hai người bạn nói chuyện với nhau, nằm viện thời gian lâu như vậy giúp cô nhận ra một điều rằng thị trưởng thật sự rất quan tâm đến cô, không làm được người tình, thì làm bạn bè vậy.
"Vừa mới xuất viện sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ba ngày, nếu bệnh lại thì làm sao." Âu Dương Khiêm không đồng ý nên nhẹ giọng khiển trách, trong giọng nói mang theo ý vị quan tâm.
"Thân thể không có việc gì, ở nhà cũng sợ buồn bực, huống chi công việc trong văn phòng chính phủ lại đang chất đống." Đường Tố Khanh đi theo anh vào thang máy, vừa đi vừa chậm rãi nói.
Những điều cô nói là sự thật, Âu Dương Khiêm không thể làm gì khác hơn là phân phó cho cô ít việc nhẹ nhàng, sau đó hai người yên lặng đóng thang máy lại.
Đối với việc Đường Tố Khanh trở về cương vị công tác lần nữa, phần lớn người trong cơ quan phải kháng phục, cũng có một số người tính toán nịnh hót, ba mặt đợi thời điểm thích hợp chạy tới khen ngợi mấy câu, nói rõ ý tứ mong cô cân nhắc, Đường Tố Khanh làm vẻ mặt xa cách, làm cho những người đó không dám động đến cô nữa, cuối cùng họ đành cụp đuôi đi ra khỏi phòng của Phó thị trưởng.
Sau khi làm việc khoảng hai giờ, Đường Tố Khanh nhanh chóng đem đống hồ sơ trên bàn giải quyết xong, những công việc được giải quyết nhanh như vậy là bởi vì trong thời gian cô bị thương, công tác của cô đều do Âu Dương Khiêm xử lý giúp một tay.
Nhìn đồng hồ trên vách tường, phát hiện thời gian vẫn còn sớm, Đường Tố Khanh cầm điện thoại bên cạnh lên nhấn một dãy số, không lâu sau bên kia truyền đến một giọng nói ngọt ngào: "Xin chào, nơi này là văn phòng làm việc của cục giáo dục." .
"Xin chào, tôi là Đường Tố Khanh, xin hỏi cục trưởng Lạc có rãnh rỗi không? Tôi có một số việc cần làm! Nên muốn gặp cô ấy." Đường Tố Khanh cười nhạt mà nói.
Đầu dây bên kia trầm mặc trong vài giây, sau đó truyền thì vài tiếng nói chuyện thật nhỏ, chỉ chốc lát sau giọng nói ngọt ngào của cô gái vừa tiếp điện thoại lại vang lên: "Phó Thị trưởng, ngài khỏe chứ, xế chiều hôm nay, khoảng năm giờ cục trưởng Lạc rãnh rỗi ạ.".
Đường Tố Khanh cũng chẳng có nghi vấn gì, dù sao tên của cô bị người ta nhớ cũng không kỳ quái, huống chi những chuyện gần đây khiến cô càng thêm nổi tiếng, cô lịch sự nói: "Tôi biết rồi, giúp tôi ghi lịch hẹn trước, đến lúc đó tôi sẽ sang, cực khổ cho cô rồi.".
Sau khi cúp điện thoại, chỉ còn lại căn phòng trống trải, trước kia vẫn cảm thấy hoàn cảnh nơi đây rất tốt, giờ phút này Đường Tố Khanh đột nhiên cảm thấy có chút không quen, giống như thiếu đi một cái gì đó, đầu đột nhiên nghĩ ra điều gì, đúng rồi, căn phòng này thiếu một người đàn ông hay càu nhàu cô, còn có ánh mắt nóng như lửa của anh, những nồi canh vị hạnh phúc mà anh nấu.
Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Từ lúc nào cô bắt đầu có thói quen sống bên cạnh anh, thói quen để anh thỉnh thoảng trêu chọc, thỉnh thoảng thân mật, loại cảm giác này không xuất hiện thì thôi vừa xuất hiện đã vô cùng lớn rồi, đột nhiên cô cảm thấy rất nhớ nhung người đàn ông ở trong nhà mình.
Đầu còn không kịp nghĩ đến, Đường Tố Khanh đã gọi điện thoại về nhà, cho đến khi đầu dây điện thoại bên kia truyền tới những âm thanh chờ, cô mới nhận ra mình đang làm gì, vội vàng chuẩn bị cúp điện thoại, nhưng đầu điện thoại bên kia đã bị người tiếp thông, một giọng nói quen thuộc vang lên: "A Khanh, thế nào?" .
"Khụ khụ, không có việc gì, con chỉ gọi điện báo là buổi trưa con không có trở về ăn cơm, ông nội đừng chờ con." Đường Tố Khanh trấn định nói, sau đó không cho đối phương cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại, lưu lại đầu dây bên kia là ông cụ với vẻ mặt kinh ngạc
Đường Tố Khanh cúp điện thoại xong, buồn bực suy nghĩ đi tìm việc làm, cô đây đã suy nghĩ đủ lý do, buổi trưa cô luôn luôn ăn cơm bên ngoài, thế mà nay lại gọi điện về báo với người đàn ông kia là thế nào.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Kể từ sau khi ông cụ đến, Sở Chiến vừa vui mừng lại vừa ưu sầu, vui mừng vì ông nội đứng về phía anh, nhớ đến người đàn ông kia vì bị ông nội làm áp lực mà rút lui, ưu sầu là mỗi khi anh muốn dính lấy cực cưng của mình, đôi mắt ông cụ lập tức sáng như đèn pha xe hơi, làm hại anh lo lắng thân phận bại lộ, anh không dám nghĩ đến nhưng rõ ràng chuyện ông cụ đến là quá đột ngột.
Thân thể Đường Tố Khanh đang dần hồi phục, hai tuần sau đã được xuất hiện, đám người đắc tội với Đường Tố Khanh và cả những bác sĩ trong bệnh viện đã kết thúc cuộc sống run rẩy, lòng tràn đầy vui mừng tiễn gia đình Phó thị trưởng về nhà.
Làm thủ tục xuất viện, Sở Chiến nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại quen thuộc, vừa nhấc máy, đầu dây kia điện thoại đã truyền tới mấy câu nói ngắn ngủn khiến tâm tình vui vẻ của Sở Chiến đột biến, khi Đường Tố và ông nội nghi ngờ, thì vẻ mặt anh lại nhanh chóng khôi phục như bình thường, không nhanh không chậm cúp điện thoại, hướng về phía đôi mắt đang dò hỏi, khổ sở giải thích: "Là Bác sĩ An gọi điện thoại tới, ông ta nói là thân thể của em vẫn chưa khỏi hẳn, không thể vận động kịch liệt." .
Nghe vậy, ông cụ cúi đầu ho nhẹ một tiếng che giấu nụ cười trong miệng, Đường Tố Khanh kịp phản ứng, gương mặt đỏ ửng, nũng nịu trừng mắt liếc anh một cái, kéo ông cụ đi ra cửa bệnh viện, cô biết rằng người đàn ông phía sau vẫn đã không nhìn thấy cô, trong mắt là một tia lo lắng và đau lòng.
Sau khi Đường Tố Khanh về đến nhà, cảm giác giống như là đã xa cách nhiều năm, nhìn khắp căn nhà một lượt, trong lòng là cảm giác vô cùng ấm áp. Sau những giấc ngủ an nhàn, người cũng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn, mà ông cụ bởi vì lo lắng nên cùng cô về khu chung cư cao cấp Giang Lệ, căn bản không muốn trở về nhà cũ.
Ngày thứ hai sau khi xuất viện, Đường Tố Khanh ăn điểm tâm sáng xong lại lái xe đi làm, thấy cô kiên trì như vậy, ông cụ và Sở Chiến cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể đưa cô ra cửa, giờ phút này không có ai biết tâm Sở Chiến đang lo lắng cho vợ yêu như thế nào cả. Anh đang suy tính cách để thăng chức cho cô.
Đường Tố Khanh lái xe hơi con vào bãi đỗ xe dưới văn phòng chính phủ thành phố S, không rõ mới vừa rồi cô có nhìn lầm hay không, nhưng cô có cảm giác như người bảo vệ gặp cô lái xe đi làm thì rất kinh ngạc và cả kinh sợ nữa, hoàn toàn không phải là ánh nhìn bình thường....
Khẽ cười một tiếng, Đường Tố Khanh lái xe đến vị trí còn trống, hình ảnh quen thuộc rất giống ngày xưa, khi cô đã đỗ xe an toàn, thì thấy một chiếc xe quen thuộc đậu bên cạnh, bóng lưng chủ nhân kia rất quen, từ từ xoay người lại.
Đường Tố Khanh quyết tâm giấu nghi ngờ, bước xuống xe, trước sau là một lời chào hỏi: "Thị trưởng, chào buổi sáng." .
"Tố Khanh? Sao em lại tới đây? Thân thể đỡ hơn rồi sao? Xuất viện từ lúc nào vậy?" Âu Dương Khiêm kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt, hỏi dồn dập, mắt không ngừng quan sát cô, phát hiện cô trừ trở nên đẫy đà hơn một chút, càng thêm mê người hơn một chút thì chẳng có gì khác biệt cả, việc này khiến cõi lòng đau treo ngược của anh hạ xuống
Tất cả những chuyện này là công lao của người đàn ông kia, đối với lần này Âu Dương Khiêm trừ vui mừng bên ngoài ra, trong lòng còn có một chút chua chát, nếu như anh gặp cô sớm hơn, nói không chừng anh sẽ được hưởng thụ quá trình nuôi cô cho mập mạp nữa.
Mấy ngày nay anh vô cùng bận rộn, bởi vì cô bị thương, những người khác không thể đảm nhiệm công tác của cô, cho nên anh phải kiêm hết các phần việc cô đang làm, bận đến độ chỉ có thể dùng thời gian ăn cơm để nghĩ đến cô, cộng thêm việc dường như ông nội của cô không thích anh, cho nên mấy ngày nay anh ít lui đến bệnh viện, không ngờ cô lại mau chóng khỏi bệnh như thế.
"Ngày hôm qua em ra viện, thân thể đã không có gì đáng ngại rồi." Đường Tố Khanh cười nhạt trả lời, giọng nói cũng không còn công thức hóa giống như trước kia, mà như hai người bạn nói chuyện với nhau, nằm viện thời gian lâu như vậy giúp cô nhận ra một điều rằng thị trưởng thật sự rất quan tâm đến cô, không làm được người tình, thì làm bạn bè vậy.
"Vừa mới xuất viện sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ba ngày, nếu bệnh lại thì làm sao." Âu Dương Khiêm không đồng ý nên nhẹ giọng khiển trách, trong giọng nói mang theo ý vị quan tâm.
"Thân thể không có việc gì, ở nhà cũng sợ buồn bực, huống chi công việc trong văn phòng chính phủ lại đang chất đống." Đường Tố Khanh đi theo anh vào thang máy, vừa đi vừa chậm rãi nói.
Những điều cô nói là sự thật, Âu Dương Khiêm không thể làm gì khác hơn là phân phó cho cô ít việc nhẹ nhàng, sau đó hai người yên lặng đóng thang máy lại.
Đối với việc Đường Tố Khanh trở về cương vị công tác lần nữa, phần lớn người trong cơ quan phải kháng phục, cũng có một số người tính toán nịnh hót, ba mặt đợi thời điểm thích hợp chạy tới khen ngợi mấy câu, nói rõ ý tứ mong cô cân nhắc, Đường Tố Khanh làm vẻ mặt xa cách, làm cho những người đó không dám động đến cô nữa, cuối cùng họ đành cụp đuôi đi ra khỏi phòng của Phó thị trưởng.
Sau khi làm việc khoảng hai giờ, Đường Tố Khanh nhanh chóng đem đống hồ sơ trên bàn giải quyết xong, những công việc được giải quyết nhanh như vậy là bởi vì trong thời gian cô bị thương, công tác của cô đều do Âu Dương Khiêm xử lý giúp một tay.
Nhìn đồng hồ trên vách tường, phát hiện thời gian vẫn còn sớm, Đường Tố Khanh cầm điện thoại bên cạnh lên nhấn một dãy số, không lâu sau bên kia truyền đến một giọng nói ngọt ngào: "Xin chào, nơi này là văn phòng làm việc của cục giáo dục." .
"Xin chào, tôi là Đường Tố Khanh, xin hỏi cục trưởng Lạc có rãnh rỗi không? Tôi có một số việc cần làm! Nên muốn gặp cô ấy." Đường Tố Khanh cười nhạt mà nói.
Đầu dây bên kia trầm mặc trong vài giây, sau đó truyền thì vài tiếng nói chuyện thật nhỏ, chỉ chốc lát sau giọng nói ngọt ngào của cô gái vừa tiếp điện thoại lại vang lên: "Phó Thị trưởng, ngài khỏe chứ, xế chiều hôm nay, khoảng năm giờ cục trưởng Lạc rãnh rỗi ạ.".
Đường Tố Khanh cũng chẳng có nghi vấn gì, dù sao tên của cô bị người ta nhớ cũng không kỳ quái, huống chi những chuyện gần đây khiến cô càng thêm nổi tiếng, cô lịch sự nói: "Tôi biết rồi, giúp tôi ghi lịch hẹn trước, đến lúc đó tôi sẽ sang, cực khổ cho cô rồi.".
Sau khi cúp điện thoại, chỉ còn lại căn phòng trống trải, trước kia vẫn cảm thấy hoàn cảnh nơi đây rất tốt, giờ phút này Đường Tố Khanh đột nhiên cảm thấy có chút không quen, giống như thiếu đi một cái gì đó, đầu đột nhiên nghĩ ra điều gì, đúng rồi, căn phòng này thiếu một người đàn ông hay càu nhàu cô, còn có ánh mắt nóng như lửa của anh, những nồi canh vị hạnh phúc mà anh nấu.
Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Từ lúc nào cô bắt đầu có thói quen sống bên cạnh anh, thói quen để anh thỉnh thoảng trêu chọc, thỉnh thoảng thân mật, loại cảm giác này không xuất hiện thì thôi vừa xuất hiện đã vô cùng lớn rồi, đột nhiên cô cảm thấy rất nhớ nhung người đàn ông ở trong nhà mình.
Đầu còn không kịp nghĩ đến, Đường Tố Khanh đã gọi điện thoại về nhà, cho đến khi đầu dây điện thoại bên kia truyền tới những âm thanh chờ, cô mới nhận ra mình đang làm gì, vội vàng chuẩn bị cúp điện thoại, nhưng đầu điện thoại bên kia đã bị người tiếp thông, một giọng nói quen thuộc vang lên: "A Khanh, thế nào?" .
"Khụ khụ, không có việc gì, con chỉ gọi điện báo là buổi trưa con không có trở về ăn cơm, ông nội đừng chờ con." Đường Tố Khanh trấn định nói, sau đó không cho đối phương cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại, lưu lại đầu dây bên kia là ông cụ với vẻ mặt kinh ngạc
Đường Tố Khanh cúp điện thoại xong, buồn bực suy nghĩ đi tìm việc làm, cô đây đã suy nghĩ đủ lý do, buổi trưa cô luôn luôn ăn cơm bên ngoài, thế mà nay lại gọi điện về báo với người đàn ông kia là thế nào.