Hiện tại mọi người đang ở vị trí cao, đều chẳng thích chữ ‘Phó’ là mấy, vì nó biểu thị rằng họ không phải là người cao nhất tại nơi đó, cho dù bọn họ không yêu cầu người khác cũng tự động không thêm từ ‘phó’ khi xưng hô với bọn họ, chỉ duy nhất ở tầng lầu này, tất cả các nhân viên ở đây đều gọi cô là Phó Thị trưởng, cô không thích những mỹ từ đẹp đẽ kia khi mà nó không có thực, cô là Phó Thị trưởng thì gọi cô là Phó Thị trưởng đi.
Nghe được lời bí thư nói, tay cầm viết của Đường Tố Khanh đột nhiên ngừng lại, lập tức ý thức được lão gia Đường mà người kia nói chính là ông nội của mình.
Trong mắt tràn đầy nghi ngờ, ông biết cô luôn phải bận rộn với công việc, không có gì đặc biệt quan trọng tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại đến phòng làm việc của cô, bởi vì ông hiểu rõ rằng bằng thực lực của một cô gái, ngồi lên vị trí hiện tại sẽ có bao nhiêu lời đồn đại, ông luôn luôn tán thưởng công việc cùng năng lực của cô, vẫn chủ trương dựa vào bản thân mà đi lên.
Hơn nữa ông cũng đứng trước mặt các chú bác của cô lệnh nếu không có chuyện gì đặc biệt không được gọi điện đến phòng làm việc của cô quấy rầy.
Hiện tại ông nội lại gọi điện thoại tới đây đoán chừng là có chuyện rất quan trọng rồi, trầm tư hai giây, Đường Tố Khanh cuối cùng mở miệng: "Được, kết nối đi."
"Dạ, xin Phó Thị trưởng đợi ạ." Bí thư cung kính nói.
Trong chốc lát, đầu điện thoại bên kia lại truyền tới một giọng nói, nhưng lần này là một giọng nói có phần già nua: "A Khanh, là ông nội đây, bây giờ cháu có bận không?" .
"Dạ cháu cũng không bận lắm ạ, ông nội gọi điện thoại tới có cái gì chuyện quan trọng sao?" Đường Tố Khanh khéo léo nói, giọng nói ôn hòa và nhẹ nhàng, mang theo sự thân thuộc và tin tưởng, cô biết người đầu dây bên kia là thật lòng quan tâm và lo lắng cho cô, cho nên giọng nói không giống quá lạnh lùng và khách sáo.
"Khụ khụ, thật ra thì cũng không có gì quan trọng, chỉ là muốn hỏi một chút tình trạng gần đây của con, công việc có thuận lợi không? Sức khỏe như thế nào. . . . . ." Giọng nói già nua kia mang theo rất nhiều lo lắng, như một ông già ríu rít nói chuyện không ngừng.
Đường Tố Khanh nghe những lời nói kia, mày đẹp nhíu lại, ông nội đã sớm qua thời hồi xuân rồi, hiện tại không thể nào mới bắt đầu trở nên càu nhàu.
Chẳng lẽ gần đây ông quá buồn chán, không thể không tìm người để nói chuyện sao? Hay là chồng của cô đang đứng bên cạnh ông nội? Ông cụ dường như rất yêu quí chồng của cô.
Còn nữa, trong giọng nói của ông nội có tiếng ho khan là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ông bị bệnh sao, nếu như đúng thật thì vì sao chồng của cô không nói cho cô biết ông nội đã ngã bệnh? Nhớ lại dường như đã hơn hai tháng cô chưa trở về nhà cũ rồi, đột nhiên Đường Tố Khanh cảm thấy người là đứa cháu gái không tốt, xem ra nên suy tính một chút sắp xếp thêm vài người ở bên cạnh ông nội giúp để cho anh đỡ buồn hơn.
Sau khi, Đường Tố Khanh nghe ông cụ càm ràm một chút, mắt thấy giờ tan sở sắp đến, nhưng cô lại nhìn trên mặt bàn vẫn còn một chồng tài liệu lớn, không thể không cắt đứt giọng nói càu nhàu của ông nội: "Ông nội, con không sao, công việc cũng rất thuận lợi." .
"ừ, ừ, không có việc gì là tốt, A khanh, con cũng hai tháng rồi chưa về nhà! Có phải con đã quên chồng con vẫn còn ở nhà cũ luôn hả? Là phụ nữ không nên chỉ lấy sự nghiệp làm trọng, việc nối dõi tông đường cũng rất quan trọng, mặc dù Tiểu Hiền ngoài mặt không nói gì, nhưng ông hiểu rõ nó cũng rất nhớ con, lúc rãnh rỗi hơn con hãy đến đây đón nó về nhà con, không cần lo lắng cho lão già như ông, trước đó vài ngày nơi đây đã có thêm một hàng xóm mới, ông với lão Ngô – người mới dọn tới nói chuyện rất là hợp ý, các con là vợ chồng trẻ nên ở chung một chỗ, Tiểu Hiền là một đứa bé ngoan." Ở đầu điện thoại bên kia, ông lão càng nói càng hăng say, lời nói làm cho người ta tìm không ra một tia có ý xấu nào, hoàn toàn là quan tâm của một người ông dành cho một đứa cháu và cháu rể.
Đường Tố Khanh nghe ông cụ nói đến chuyện của cô và chồng thì mày đẹp càng ngày càng nhíu sâu, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ người ấy giựt dây bắt ông nội gọi điện cho cô, hay dùng ám hiểu để ông nội biết anh ấy đang muốn trở về với cô, nếu như là vậy, cô không cần người chồng này nữa.
Vốn là cô chấp nhận gả cho anh, cũng bởi vì ông nội nói nếu cô không cưới anh, sẽ không cho cô đi làm việc; mà khi ấy cô lại không muốn bỏ thời gian để lựa chọn, cho nên gật đầu ưng thuận người mà ông nội đã lựa chọn, cũng cảm thấy anh sẽ là một người chồng tốt của mình. Đối với cô thì ấn tượng lớn nhất về anh chính là là gan không nhỏ, anh không có khí phách của một người đàn ông, nhưng nếu so anh với những người đàn ông hung hăng và lỗ mãng khác mà nói, anh coi như không tệ, tối thiểu sẽ không khiến cô phải bận tâm nhiều, khiến cho cô có thể an tâm làm công việc của mình, nhưng mà bây giờ nghe điện thoại của ông nội, cô có thể nghĩ rằng mình nên nghiêm cứu lại phẩm chất của người kia, ít nhất không giống như một người nhát gan và vô lại.
Trải qua một phen suy nghĩ, Đường Tố Khanh châm chước mở miệng nói: "Cháu biết rồi ạ; ông nội, sau khi tan sở con sẽ trở về nhà một chuyến." .
"Vậy thì tốt, tình cảm giữa vợ chồng không nên bị chia cách quá xa, vậy ông sẽ cho người chuẩn bị cơm tối, không quấy rầy chỗ cháu làm việc nữa." Ông cụ đạt được mục đích của mình, giọng nói trở nên rất nhẹ nhàng.
"Dạ, tạm biệt ông nội." Đường Tố Khanh khéo léo nói xong, đặt điện thoại xuống, tiếp tục hoàn thành công việc còn lỡ dở.
---
. . . . . . Văn sủng về cán bộ cao cấp 《 đổi chồng: cưng chiều em đến nghiện! 》 đường ranh giới. . . . . .
---
Buổi chiều, đồng hồ trên bàn làm việc vừa đi tới sáu giờ, Đường Tố Khanh liền đem tài liệu trên bàn sửa sang lại, cầm túi hồ sơ đi ra ngoài. Lúc này trong các phòng làm việc của văn phòng Chính Phủ các nhân viên vẫn còn chăm chỉ làm việc, lãnh đạo không có đi, làm cấp dưới nào dám rời đi trước.
Đôi mắt tinh tướng của bí thư thấy bóng dáng Đường Tố Khanh chuẩn bị ra về, lập tức cung kính đứng lên: "Chào Phó Thị Trưởng ạ." .
"Phó Thị Trưởng."
"Chào Phó Thị Trưởng!"
"Cô khỏe chứ, Phó Thị Trưởng!"
. . . . . . .
Thấy bóng dáng của Đường Tố Khanh, mọi người lục đục cung kính đứng hỏi thăm, Đường Tố Khanh đối với mọi người mỉm cười gật đầu một cái, không nhanh không chậm đi về phía thang máy, cũng không quản đối phương có muốn nịnh bợ hay không, cô cũng không quản được tính cách bên trong, chỉ là lười đắc tội với người.
Đinh. . . . . .
Thang máy phát ra tiếng mở cửa, thấy bóng người ở bên trong thì Đường Tố Khanh hơi sững sờ, ngay sau đó mang chiêu bài nụ cười hàng chục năm nay gọi một tiếng "thị trưởng", sau đó đi vào trong thang máy, thang máy trong nháy mắt đóng lại, những người kia vốn là muốn cùng Phó Thị trưởng đi vào thang máy, thuận tiện nịnh bợ cô một chút, nhưng căn bản vừa thấy hai nhân vật lớn đã lâu không gặp nhau nay lại đi chung, rất không có chí khí thu lại bước chân sắp sửa vào thang máy, cung kính hướng cúi chào hai người trong thang máy một cái trước khi cửa thang máy đóng lại.
Hiện tại mọi người đang ở vị trí cao, đều chẳng thích chữ ‘Phó’ là mấy, vì nó biểu thị rằng họ không phải là người cao nhất tại nơi đó, cho dù bọn họ không yêu cầu người khác cũng tự động không thêm từ ‘phó’ khi xưng hô với bọn họ, chỉ duy nhất ở tầng lầu này, tất cả các nhân viên ở đây đều gọi cô là Phó Thị trưởng, cô không thích những mỹ từ đẹp đẽ kia khi mà nó không có thực, cô là Phó Thị trưởng thì gọi cô là Phó Thị trưởng đi.
Nghe được lời bí thư nói, tay cầm viết của Đường Tố Khanh đột nhiên ngừng lại, lập tức ý thức được lão gia Đường mà người kia nói chính là ông nội của mình.
Trong mắt tràn đầy nghi ngờ, ông biết cô luôn phải bận rộn với công việc, không có gì đặc biệt quan trọng tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại đến phòng làm việc của cô, bởi vì ông hiểu rõ rằng bằng thực lực của một cô gái, ngồi lên vị trí hiện tại sẽ có bao nhiêu lời đồn đại, ông luôn luôn tán thưởng công việc cùng năng lực của cô, vẫn chủ trương dựa vào bản thân mà đi lên.
Hơn nữa ông cũng đứng trước mặt các chú bác của cô lệnh nếu không có chuyện gì đặc biệt không được gọi điện đến phòng làm việc của cô quấy rầy.
Hiện tại ông nội lại gọi điện thoại tới đây đoán chừng là có chuyện rất quan trọng rồi, trầm tư hai giây, Đường Tố Khanh cuối cùng mở miệng: "Được, kết nối đi."
"Dạ, xin Phó Thị trưởng đợi ạ." Bí thư cung kính nói.
Trong chốc lát, đầu điện thoại bên kia lại truyền tới một giọng nói, nhưng lần này là một giọng nói có phần già nua: "A Khanh, là ông nội đây, bây giờ cháu có bận không?" .
"Dạ cháu cũng không bận lắm ạ, ông nội gọi điện thoại tới có cái gì chuyện quan trọng sao?" Đường Tố Khanh khéo léo nói, giọng nói ôn hòa và nhẹ nhàng, mang theo sự thân thuộc và tin tưởng, cô biết người đầu dây bên kia là thật lòng quan tâm và lo lắng cho cô, cho nên giọng nói không giống quá lạnh lùng và khách sáo.
"Khụ khụ, thật ra thì cũng không có gì quan trọng, chỉ là muốn hỏi một chút tình trạng gần đây của con, công việc có thuận lợi không? Sức khỏe như thế nào. . . . . ." Giọng nói già nua kia mang theo rất nhiều lo lắng, như một ông già ríu rít nói chuyện không ngừng.
Đường Tố Khanh nghe những lời nói kia, mày đẹp nhíu lại, ông nội đã sớm qua thời hồi xuân rồi, hiện tại không thể nào mới bắt đầu trở nên càu nhàu.
Chẳng lẽ gần đây ông quá buồn chán, không thể không tìm người để nói chuyện sao? Hay là chồng của cô đang đứng bên cạnh ông nội? Ông cụ dường như rất yêu quí chồng của cô.
Còn nữa, trong giọng nói của ông nội có tiếng ho khan là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ông bị bệnh sao, nếu như đúng thật thì vì sao chồng của cô không nói cho cô biết ông nội đã ngã bệnh? Nhớ lại dường như đã hơn hai tháng cô chưa trở về nhà cũ rồi, đột nhiên Đường Tố Khanh cảm thấy người là đứa cháu gái không tốt, xem ra nên suy tính một chút sắp xếp thêm vài người ở bên cạnh ông nội giúp để cho anh đỡ buồn hơn.
Sau khi, Đường Tố Khanh nghe ông cụ càm ràm một chút, mắt thấy giờ tan sở sắp đến, nhưng cô lại nhìn trên mặt bàn vẫn còn một chồng tài liệu lớn, không thể không cắt đứt giọng nói càu nhàu của ông nội: "Ông nội, con không sao, công việc cũng rất thuận lợi." .
"ừ, ừ, không có việc gì là tốt, A khanh, con cũng hai tháng rồi chưa về nhà! Có phải con đã quên chồng con vẫn còn ở nhà cũ luôn hả? Là phụ nữ không nên chỉ lấy sự nghiệp làm trọng, việc nối dõi tông đường cũng rất quan trọng, mặc dù Tiểu Hiền ngoài mặt không nói gì, nhưng ông hiểu rõ nó cũng rất nhớ con, lúc rãnh rỗi hơn con hãy đến đây đón nó về nhà con, không cần lo lắng cho lão già như ông, trước đó vài ngày nơi đây đã có thêm một hàng xóm mới, ông với lão Ngô – người mới dọn tới nói chuyện rất là hợp ý, các con là vợ chồng trẻ nên ở chung một chỗ, Tiểu Hiền là một đứa bé ngoan." Ở đầu điện thoại bên kia, ông lão càng nói càng hăng say, lời nói làm cho người ta tìm không ra một tia có ý xấu nào, hoàn toàn là quan tâm của một người ông dành cho một đứa cháu và cháu rể.
Đường Tố Khanh nghe ông cụ nói đến chuyện của cô và chồng thì mày đẹp càng ngày càng nhíu sâu, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ người ấy giựt dây bắt ông nội gọi điện cho cô, hay dùng ám hiểu để ông nội biết anh ấy đang muốn trở về với cô, nếu như là vậy, cô không cần người chồng này nữa.
Vốn là cô chấp nhận gả cho anh, cũng bởi vì ông nội nói nếu cô không cưới anh, sẽ không cho cô đi làm việc; mà khi ấy cô lại không muốn bỏ thời gian để lựa chọn, cho nên gật đầu ưng thuận người mà ông nội đã lựa chọn, cũng cảm thấy anh sẽ là một người chồng tốt của mình. Đối với cô thì ấn tượng lớn nhất về anh chính là là gan không nhỏ, anh không có khí phách của một người đàn ông, nhưng nếu so anh với những người đàn ông hung hăng và lỗ mãng khác mà nói, anh coi như không tệ, tối thiểu sẽ không khiến cô phải bận tâm nhiều, khiến cho cô có thể an tâm làm công việc của mình, nhưng mà bây giờ nghe điện thoại của ông nội, cô có thể nghĩ rằng mình nên nghiêm cứu lại phẩm chất của người kia, ít nhất không giống như một người nhát gan và vô lại.
Trải qua một phen suy nghĩ, Đường Tố Khanh châm chước mở miệng nói: "Cháu biết rồi ạ; ông nội, sau khi tan sở con sẽ trở về nhà một chuyến." .
"Vậy thì tốt, tình cảm giữa vợ chồng không nên bị chia cách quá xa, vậy ông sẽ cho người chuẩn bị cơm tối, không quấy rầy chỗ cháu làm việc nữa." Ông cụ đạt được mục đích của mình, giọng nói trở nên rất nhẹ nhàng.
"Dạ, tạm biệt ông nội." Đường Tố Khanh khéo léo nói xong, đặt điện thoại xuống, tiếp tục hoàn thành công việc còn lỡ dở.
---
. . . . . . Văn sủng về cán bộ cao cấp 《 đổi chồng: cưng chiều em đến nghiện! 》 đường ranh giới. . . . . .
---
Buổi chiều, đồng hồ trên bàn làm việc vừa đi tới sáu giờ, Đường Tố Khanh liền đem tài liệu trên bàn sửa sang lại, cầm túi hồ sơ đi ra ngoài. Lúc này trong các phòng làm việc của văn phòng Chính Phủ các nhân viên vẫn còn chăm chỉ làm việc, lãnh đạo không có đi, làm cấp dưới nào dám rời đi trước.
Đôi mắt tinh tướng của bí thư thấy bóng dáng Đường Tố Khanh chuẩn bị ra về, lập tức cung kính đứng lên: "Chào Phó Thị Trưởng ạ." .
"Phó Thị Trưởng."
"Chào Phó Thị Trưởng!"
"Cô khỏe chứ, Phó Thị Trưởng!"
. . . . . . .
Thấy bóng dáng của Đường Tố Khanh, mọi người lục đục cung kính đứng hỏi thăm, Đường Tố Khanh đối với mọi người mỉm cười gật đầu một cái, không nhanh không chậm đi về phía thang máy, cũng không quản đối phương có muốn nịnh bợ hay không, cô cũng không quản được tính cách bên trong, chỉ là lười đắc tội với người.
Đinh. . . . . .
Thang máy phát ra tiếng mở cửa, thấy bóng người ở bên trong thì Đường Tố Khanh hơi sững sờ, ngay sau đó mang chiêu bài nụ cười hàng chục năm nay gọi một tiếng "thị trưởng", sau đó đi vào trong thang máy, thang máy trong nháy mắt đóng lại, những người kia vốn là muốn cùng Phó Thị trưởng đi vào thang máy, thuận tiện nịnh bợ cô một chút, nhưng căn bản vừa thấy hai nhân vật lớn đã lâu không gặp nhau nay lại đi chung, rất không có chí khí thu lại bước chân sắp sửa vào thang máy, cung kính hướng cúi chào hai người trong thang máy một cái trước khi cửa thang máy đóng lại.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hiện tại mọi người đang ở vị trí cao, đều chẳng thích chữ ‘Phó’ là mấy, vì nó biểu thị rằng họ không phải là người cao nhất tại nơi đó, cho dù bọn họ không yêu cầu người khác cũng tự động không thêm từ ‘phó’ khi xưng hô với bọn họ, chỉ duy nhất ở tầng lầu này, tất cả các nhân viên ở đây đều gọi cô là Phó Thị trưởng, cô không thích những mỹ từ đẹp đẽ kia khi mà nó không có thực, cô là Phó Thị trưởng thì gọi cô là Phó Thị trưởng đi.
Nghe được lời bí thư nói, tay cầm viết của Đường Tố Khanh đột nhiên ngừng lại, lập tức ý thức được lão gia Đường mà người kia nói chính là ông nội của mình.
Trong mắt tràn đầy nghi ngờ, ông biết cô luôn phải bận rộn với công việc, không có gì đặc biệt quan trọng tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại đến phòng làm việc của cô, bởi vì ông hiểu rõ rằng bằng thực lực của một cô gái, ngồi lên vị trí hiện tại sẽ có bao nhiêu lời đồn đại, ông luôn luôn tán thưởng công việc cùng năng lực của cô, vẫn chủ trương dựa vào bản thân mà đi lên.
Hơn nữa ông cũng đứng trước mặt các chú bác của cô lệnh nếu không có chuyện gì đặc biệt không được gọi điện đến phòng làm việc của cô quấy rầy.
Hiện tại ông nội lại gọi điện thoại tới đây đoán chừng là có chuyện rất quan trọng rồi, trầm tư hai giây, Đường Tố Khanh cuối cùng mở miệng: "Được, kết nối đi."
"Dạ, xin Phó Thị trưởng đợi ạ." Bí thư cung kính nói.
Trong chốc lát, đầu điện thoại bên kia lại truyền tới một giọng nói, nhưng lần này là một giọng nói có phần già nua: "A Khanh, là ông nội đây, bây giờ cháu có bận không?" .
"Dạ cháu cũng không bận lắm ạ, ông nội gọi điện thoại tới có cái gì chuyện quan trọng sao?" Đường Tố Khanh khéo léo nói, giọng nói ôn hòa và nhẹ nhàng, mang theo sự thân thuộc và tin tưởng, cô biết người đầu dây bên kia là thật lòng quan tâm và lo lắng cho cô, cho nên giọng nói không giống quá lạnh lùng và khách sáo.
"Khụ khụ, thật ra thì cũng không có gì quan trọng, chỉ là muốn hỏi một chút tình trạng gần đây của con, công việc có thuận lợi không? Sức khỏe như thế nào. . . . . ." Giọng nói già nua kia mang theo rất nhiều lo lắng, như một ông già ríu rít nói chuyện không ngừng.
Đường Tố Khanh nghe những lời nói kia, mày đẹp nhíu lại, ông nội đã sớm qua thời hồi xuân rồi, hiện tại không thể nào mới bắt đầu trở nên càu nhàu.
Chẳng lẽ gần đây ông quá buồn chán, không thể không tìm người để nói chuyện sao? Hay là chồng của cô đang đứng bên cạnh ông nội? Ông cụ dường như rất yêu quí chồng của cô.
Còn nữa, trong giọng nói của ông nội có tiếng ho khan là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ông bị bệnh sao, nếu như đúng thật thì vì sao chồng của cô không nói cho cô biết ông nội đã ngã bệnh? Nhớ lại dường như đã hơn hai tháng cô chưa trở về nhà cũ rồi, đột nhiên Đường Tố Khanh cảm thấy người là đứa cháu gái không tốt, xem ra nên suy tính một chút sắp xếp thêm vài người ở bên cạnh ông nội giúp để cho anh đỡ buồn hơn.
Sau khi, Đường Tố Khanh nghe ông cụ càm ràm một chút, mắt thấy giờ tan sở sắp đến, nhưng cô lại nhìn trên mặt bàn vẫn còn một chồng tài liệu lớn, không thể không cắt đứt giọng nói càu nhàu của ông nội: "Ông nội, con không sao, công việc cũng rất thuận lợi." .
"ừ, ừ, không có việc gì là tốt, A khanh, con cũng hai tháng rồi chưa về nhà! Có phải con đã quên chồng con vẫn còn ở nhà cũ luôn hả? Là phụ nữ không nên chỉ lấy sự nghiệp làm trọng, việc nối dõi tông đường cũng rất quan trọng, mặc dù Tiểu Hiền ngoài mặt không nói gì, nhưng ông hiểu rõ nó cũng rất nhớ con, lúc rãnh rỗi hơn con hãy đến đây đón nó về nhà con, không cần lo lắng cho lão già như ông, trước đó vài ngày nơi đây đã có thêm một hàng xóm mới, ông với lão Ngô – người mới dọn tới nói chuyện rất là hợp ý, các con là vợ chồng trẻ nên ở chung một chỗ, Tiểu Hiền là một đứa bé ngoan." Ở đầu điện thoại bên kia, ông lão càng nói càng hăng say, lời nói làm cho người ta tìm không ra một tia có ý xấu nào, hoàn toàn là quan tâm của một người ông dành cho một đứa cháu và cháu rể.
Đường Tố Khanh nghe ông cụ nói đến chuyện của cô và chồng thì mày đẹp càng ngày càng nhíu sâu, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ người ấy giựt dây bắt ông nội gọi điện cho cô, hay dùng ám hiểu để ông nội biết anh ấy đang muốn trở về với cô, nếu như là vậy, cô không cần người chồng này nữa.
Vốn là cô chấp nhận gả cho anh, cũng bởi vì ông nội nói nếu cô không cưới anh, sẽ không cho cô đi làm việc; mà khi ấy cô lại không muốn bỏ thời gian để lựa chọn, cho nên gật đầu ưng thuận người mà ông nội đã lựa chọn, cũng cảm thấy anh sẽ là một người chồng tốt của mình. Đối với cô thì ấn tượng lớn nhất về anh chính là là gan không nhỏ, anh không có khí phách của một người đàn ông, nhưng nếu so anh với những người đàn ông hung hăng và lỗ mãng khác mà nói, anh coi như không tệ, tối thiểu sẽ không khiến cô phải bận tâm nhiều, khiến cho cô có thể an tâm làm công việc của mình, nhưng mà bây giờ nghe điện thoại của ông nội, cô có thể nghĩ rằng mình nên nghiêm cứu lại phẩm chất của người kia, ít nhất không giống như một người nhát gan và vô lại.
Trải qua một phen suy nghĩ, Đường Tố Khanh châm chước mở miệng nói: "Cháu biết rồi ạ; ông nội, sau khi tan sở con sẽ trở về nhà một chuyến." .
"Vậy thì tốt, tình cảm giữa vợ chồng không nên bị chia cách quá xa, vậy ông sẽ cho người chuẩn bị cơm tối, không quấy rầy chỗ cháu làm việc nữa." Ông cụ đạt được mục đích của mình, giọng nói trở nên rất nhẹ nhàng.
"Dạ, tạm biệt ông nội." Đường Tố Khanh khéo léo nói xong, đặt điện thoại xuống, tiếp tục hoàn thành công việc còn lỡ dở.
---
. . . . . . Văn sủng về cán bộ cao cấp 《 đổi chồng: cưng chiều em đến nghiện! 》 đường ranh giới. . . . . .
---
Buổi chiều, đồng hồ trên bàn làm việc vừa đi tới sáu giờ, Đường Tố Khanh liền đem tài liệu trên bàn sửa sang lại, cầm túi hồ sơ đi ra ngoài. Lúc này trong các phòng làm việc của văn phòng Chính Phủ các nhân viên vẫn còn chăm chỉ làm việc, lãnh đạo không có đi, làm cấp dưới nào dám rời đi trước.
Đôi mắt tinh tướng của bí thư thấy bóng dáng Đường Tố Khanh chuẩn bị ra về, lập tức cung kính đứng lên: "Chào Phó Thị Trưởng ạ." .
"Phó Thị Trưởng."
"Chào Phó Thị Trưởng!"
"Cô khỏe chứ, Phó Thị Trưởng!"
. . . . . . .
Thấy bóng dáng của Đường Tố Khanh, mọi người lục đục cung kính đứng hỏi thăm, Đường Tố Khanh đối với mọi người mỉm cười gật đầu một cái, không nhanh không chậm đi về phía thang máy, cũng không quản đối phương có muốn nịnh bợ hay không, cô cũng không quản được tính cách bên trong, chỉ là lười đắc tội với người.
Đinh. . . . . .
Thang máy phát ra tiếng mở cửa, thấy bóng người ở bên trong thì Đường Tố Khanh hơi sững sờ, ngay sau đó mang chiêu bài nụ cười hàng chục năm nay gọi một tiếng "thị trưởng", sau đó đi vào trong thang máy, thang máy trong nháy mắt đóng lại, những người kia vốn là muốn cùng Phó Thị trưởng đi vào thang máy, thuận tiện nịnh bợ cô một chút, nhưng căn bản vừa thấy hai nhân vật lớn đã lâu không gặp nhau nay lại đi chung, rất không có chí khí thu lại bước chân sắp sửa vào thang máy, cung kính hướng cúi chào hai người trong thang máy một cái trước khi cửa thang máy đóng lại.