Đường Tố Khanh không muốn xin lỗi, mặc dù trong truyền thuyết nói rằng Lạc Mộ Thiên vô cùng kinh khủng, nhưng anh cũng chẳng phải là người không biết lý lẽ, nghiêm túc tự hỏi lời của cô..., chỉ chốc lát sau, anh lại lên tiếng: "Phó thị trưởng Đường nghĩ rất chu đáo, trước hết hãy sắp xếp cho cô bé kia đến trường tiểu học Nhất đi, về phần học tập của con em những người nông dân khác, tôi muốn cùng các nhân viên và cơ quan ban ngành thương lượng một chút, dù sao thì tôi cũng là cục trưởng cục giáo dục thành phố S, nói tôi ích kỷ và tư lợi một chút cũng tốt, điều đầu tiên mà tôi quan tâm là phúc lợi của những người làm nghề giáo dục.".
"Ặc, mỗi người đều có việc khiến mình khó xử, tôi có thể hiểu, hi vọng chuyện này sẽ không cho cục trưởng Lạc mang nhiều rắc rối." Đường Tố Khanh gật đầu xin lỗi một cái.
Đối với kết quả này, cô đã hài lòng, đi theo Lạc Mộ Thiên nói vài chuyện nữa, cô liền đứng dậy cáo từ.
Đường Tố Khanh đi ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng cục giáo dục, nhìn đồng hồ trên tay một chút, đây là giờ tan tầm bình thường, nghĩ tới buổi trưa hôm nay cô vô duyên vô cớ gọi điện thoại về nhà báo mình không ăn cơm, đột nhiên Đường Tố Khanh cảm thấy có chút e ngại, cảm giác không biết nên đối mặt như thế nào với người đàn ông kia.
Nhân viên trong cục giáo dục đang lũ lượt ra về, Đường Tố Khanh phiền não đi vào thang máy, hít sâu một hơi đi tới trước xe mình, không muốn về nhà cũng phải về, dù sao cô cũng vừa mới xuất viện không bao lâu, về trễ quá thì ông nội sẽ lo lắng.
Chiếc xe hơi con màu bạc chạy ra đường lớn, theo lý mà nói hiện tại là giờ tan tầm, trên đường lớn sẽ có rất nhiều xe qua lại, nhưng bởi vì chỗ cục giáo dục tọa lạc là con đường yên tĩnh, chung quanh rất ít người buôn bán, cho nên hiện tại sẽ không lo lắng đến chuyện kẹt xe.
Đang lúc Đường Tố Khanh chạy xe chậm rãi trên đường, đột nhiên có hai tiếng nổ lớn vang lên, xe con chạy chậm lại, Đường Tố Khanh nghi ngờ nhìn này cây kim chỉ tốc độ của mình, vội vàng nhấp chân ga, xe con ngừng lại sau vài giây, mặc cho cô không chút bình tĩnh.
Đây đúng là lúc cô xui xẻo mà, uống nước cũng nhét kẽ răng, Đường Tố Khanh chính là như vậy, mới vừa rồi vẫn còn nóng nảy chuyện không biết về nhà phải đối mặt như thế nào với người chồng trên danh nghĩa, hiện tại xe xảy ra vấn đề, đáng hận đúng lúc cô không có mang ví tiền, trên người trừ thẻ căn cước ra chỉ còn một chiếc thẻ tín dụng, đoạn đường vắng này làm gì có nơi để cà thẻ?
Nếu quả thật là thế, Đường Tố Khanh không nghi ngờ việc ngày mai cô sẽ được lên báo, với tiêu đề ‘Lần đầu tiên trong lịch sử quan lớn bị giam xe vì không có chỗ cà thẻ’.
Xem ra tối nay cũng đừng nghĩ đến chuyện về nhà sớm rồi, nghĩ như thế, Đường Tố Khanh cầm điện thoại lên đi xuống xe chuẩn bị gọi điện thoại cho xe cần cẩu đến kéo xe về, mới đè xuống mấy phím, cách đó không xa là ánh đèn xe sáng chói mắt, nó khiến cô phải dùng hai tay che mắt lại.
Ngay sau đó nghe là âm thanh thắng gấp, một giọng nói mạnh mẽ vang lên bên tai: "Phó thị trưởng Đường?".
Đường Tố Khanh từ từ mở mắt, thích ứng đèn với xe trước mắt, nhìn người đàn ông đang thò đầu qua cửa sổ xe, lên tiếng chào hỏi: "cục trưởng Lạc.".
Lạc Mộ Thiên quét mắt nhìn xe của cô, nhíu mày đẹp hỏi "Xe thế nào?" .
Đường Tố Khanh nhìn anh nhíu chặt chân mày, chỉ sợ anh hiểu lầm chuyện gì đó, cho là cô cố ý dừng xe, lập tức luống cuống giải thích: "Xe bị bể bánh rồi.".
Sau khi nói xong rồi nhìn anh, chiếc xe chất lượng tốt vô cùng, tối thiểu từ đó đến nay chưa bao giờ gặp vấn đề gì, hôm nay đột nhiên xuất hiện tình trạng này, lại không có phụ tá ở bên cạnh, làm cho cô chẳng biết làm gì, lúc này cô như một em gái nhỏ không biết cách xử lý công việc, căn bản là chẳng thể nhìn ra phong cách của một phó thị trưởng người người kính trọng
"Gọi người sao?" Lạc Mộ Thiên ôn hòa mà hỏi.
Đường Tố Khanh vẫn còn ảo não nhất thời theo không kịp suy nghĩ của anh, chỉ có thể phát ra một chữ ‘a’, sững sờ ngó anh một cái, chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị anh cắt đứt: "Lên xe, tôi đưa cô trở về." .
Đường Tố Khanh kịp phản ứng, vội vàng nói: "Không cần, không cần, tôi gọi điện thoại để cho người tới kéo cái xe này đi là được." .
Không phải cô kiểu cách hay khách sáo, mà cô không thích cái kiểu vừa gặp đã lên xe người ta ngồi, điều này thực có lỗi, hơn nữa người đàn ông này làm cho người ta cảm giác quá kỳ quái, mới vừa rồi ở trong văn phòng vô cùng nho nhã, nhưng bây giờ lại rất bá đạo, thật giống như biết cô đã lâu, loại cảm giác kỳ quái này khiến cho cô e sợ.
Lạc Mộ Thiên nhíu lông mày nói: "Xe tải rất lâu mới đến, chẳng lẽ cô tính toán đứng đây hát bài gió Phong Tây Bắc sao? Lên xe!", trong giọng nói có sự kiên trì của anh.
Nghe được lời anh nói, nhìn cậu thanh niên thật thà ngồi ở ghế lái xe đang đứng ra mở cửa xe giúp cô, cảm thụ được những trận gió rét lạnh, Đường Tố Khanh run rẫy, hành động mau hơn suy nghĩ, đợi cô phản ứng kịp, người cô đã ngồi bên cạnh Lạc Mộ Thiên rồi, hai người quần tây công sở vô cùng chỉnh tế, không để cho cô cảm thấy xấu hổ, anh ta xoay người nhìn ra ngoài.
Xe con chậm rãi đi trên đường lớn, cậu thanh niên ngồi ở chỗ tài xế cười trộm nhìn cô một cái, không khí quỷ dị để cho cô cảm thấy lo sợ, không biết phải làm thế nào để phá hủy cái không khi này.
"Nhà cô ở đâu?" Lạc Mộ Thiên dịu dàng nói ra, mặt không biến sắc, lặng lẽ quan sát cô
"Chung cư Lệ Giang, lần này cám ơn cục trưởng Lạc rất nhiều." Đường Tố Khanh hơi đỏ mặt cười nhạt mà nói, đoán chừng nếu như không gặp anh, sợ rằng tối nay đến canh ba nửa đêm cô mới có thể về nhà.
Lạc Mộ Thiên gật đầu một cái, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, cũng không biết anh gọi cho người nào, chỉ nghe anh phân phó đối phương kéo xe cô đến xưởng sửa chửa rồi đưa về nhà cô giúp, thuận tiện gọi điện thoại xin một cuộc hẹn ăn cơm với hiệu trưởng trường tiểu học Nhất.
Chờ anh cúp điện thoại, Đường Tố Khanh suy nghĩ một chút rồi lên tiếng nói: "Chuyện hẹn hiệu trưởng trường Nhất ăn cơm có muốn cùng tôi tham dự cùng hay không?" .
"Không cần, người hiệu trưởng ấy là ba của một người bạn tôi, chỉ ăn cơm bình thường, không nên quá áp lực, chờ tôi hỏi ông ấy xong rồi sẽ bảo đứa bé đến trường trình diện." Lạc Mộ Thiên trả lời.
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng Đường Tố Khanh vẫn cảm thấy chuyện không dễ dàng như thế, không để cho những đứa bé thuộc tầng lớp con công nhân không có hộ khẩu ở thành phố vào học, đây là một ước định quen thuộc của các trường học, không phải chỉ một bữa cơm là có thể quyết định, đoán chừng còn phải mắc nợ một phần tình cảm, nếu hiệu trưởng này không phải là người quen, sợ vấn đề nhập học của cô bé kia càng khó giải quyết, giờ phút này Đường Tố Khanh biết mình thiếu người đàn ông trước mặt không chỉ một lời cảm ơn.
Xe chậm rãi lái vào chung cư Lệ Giang, Đường Tố Khanh nhìn hoàn cảnh quen thuộc, chờ xe ngừng hẳn, đang chuẩn bị xuống xe, nhưng không nghĩ người đàn ông bên cạnh lại bước xuống trước, thời điểm cô còn nghi ngờ, thấy người đàn ông kia vòng qua trước đầu xe của cô, vì cô mà mở cửa xe.
Đường Tố Khanh ưu nhã đi xuống xe, hướng về phía trước người đàn ông nho nhã nói lời cảm tạ, sau đó bước chậm đi vào phía khu nhà ở, cho tới khi Lạc Mộ Thiên không còn thấy bóng lưng của cô nữa thì xe mới chậm rãi rời đi, cô cũng không có phát hiện giờ phút này thông qua cửa sổ sát đất, có một đôi mắt tràn đầy ghen tỵ đang nhìn theo cô và bóng xe rời đi.
Đường Tố Khanh không muốn xin lỗi, mặc dù trong truyền thuyết nói rằng Lạc Mộ Thiên vô cùng kinh khủng, nhưng anh cũng chẳng phải là người không biết lý lẽ, nghiêm túc tự hỏi lời của cô..., chỉ chốc lát sau, anh lại lên tiếng: "Phó thị trưởng Đường nghĩ rất chu đáo, trước hết hãy sắp xếp cho cô bé kia đến trường tiểu học Nhất đi, về phần học tập của con em những người nông dân khác, tôi muốn cùng các nhân viên và cơ quan ban ngành thương lượng một chút, dù sao thì tôi cũng là cục trưởng cục giáo dục thành phố S, nói tôi ích kỷ và tư lợi một chút cũng tốt, điều đầu tiên mà tôi quan tâm là phúc lợi của những người làm nghề giáo dục.".
"Ặc, mỗi người đều có việc khiến mình khó xử, tôi có thể hiểu, hi vọng chuyện này sẽ không cho cục trưởng Lạc mang nhiều rắc rối." Đường Tố Khanh gật đầu xin lỗi một cái.
Đối với kết quả này, cô đã hài lòng, đi theo Lạc Mộ Thiên nói vài chuyện nữa, cô liền đứng dậy cáo từ.
Đường Tố Khanh đi ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng cục giáo dục, nhìn đồng hồ trên tay một chút, đây là giờ tan tầm bình thường, nghĩ tới buổi trưa hôm nay cô vô duyên vô cớ gọi điện thoại về nhà báo mình không ăn cơm, đột nhiên Đường Tố Khanh cảm thấy có chút e ngại, cảm giác không biết nên đối mặt như thế nào với người đàn ông kia.
Nhân viên trong cục giáo dục đang lũ lượt ra về, Đường Tố Khanh phiền não đi vào thang máy, hít sâu một hơi đi tới trước xe mình, không muốn về nhà cũng phải về, dù sao cô cũng vừa mới xuất viện không bao lâu, về trễ quá thì ông nội sẽ lo lắng.
Chiếc xe hơi con màu bạc chạy ra đường lớn, theo lý mà nói hiện tại là giờ tan tầm, trên đường lớn sẽ có rất nhiều xe qua lại, nhưng bởi vì chỗ cục giáo dục tọa lạc là con đường yên tĩnh, chung quanh rất ít người buôn bán, cho nên hiện tại sẽ không lo lắng đến chuyện kẹt xe.
Đang lúc Đường Tố Khanh chạy xe chậm rãi trên đường, đột nhiên có hai tiếng nổ lớn vang lên, xe con chạy chậm lại, Đường Tố Khanh nghi ngờ nhìn này cây kim chỉ tốc độ của mình, vội vàng nhấp chân ga, xe con ngừng lại sau vài giây, mặc cho cô không chút bình tĩnh.
Đây đúng là lúc cô xui xẻo mà, uống nước cũng nhét kẽ răng, Đường Tố Khanh chính là như vậy, mới vừa rồi vẫn còn nóng nảy chuyện không biết về nhà phải đối mặt như thế nào với người chồng trên danh nghĩa, hiện tại xe xảy ra vấn đề, đáng hận đúng lúc cô không có mang ví tiền, trên người trừ thẻ căn cước ra chỉ còn một chiếc thẻ tín dụng, đoạn đường vắng này làm gì có nơi để cà thẻ?
Nếu quả thật là thế, Đường Tố Khanh không nghi ngờ việc ngày mai cô sẽ được lên báo, với tiêu đề ‘Lần đầu tiên trong lịch sử quan lớn bị giam xe vì không có chỗ cà thẻ’.
Xem ra tối nay cũng đừng nghĩ đến chuyện về nhà sớm rồi, nghĩ như thế, Đường Tố Khanh cầm điện thoại lên đi xuống xe chuẩn bị gọi điện thoại cho xe cần cẩu đến kéo xe về, mới đè xuống mấy phím, cách đó không xa là ánh đèn xe sáng chói mắt, nó khiến cô phải dùng hai tay che mắt lại.
Ngay sau đó nghe là âm thanh thắng gấp, một giọng nói mạnh mẽ vang lên bên tai: "Phó thị trưởng Đường?".
Đường Tố Khanh từ từ mở mắt, thích ứng đèn với xe trước mắt, nhìn người đàn ông đang thò đầu qua cửa sổ xe, lên tiếng chào hỏi: "cục trưởng Lạc.".
Lạc Mộ Thiên quét mắt nhìn xe của cô, nhíu mày đẹp hỏi "Xe thế nào?" .
Đường Tố Khanh nhìn anh nhíu chặt chân mày, chỉ sợ anh hiểu lầm chuyện gì đó, cho là cô cố ý dừng xe, lập tức luống cuống giải thích: "Xe bị bể bánh rồi.".
Sau khi nói xong rồi nhìn anh, chiếc xe chất lượng tốt vô cùng, tối thiểu từ đó đến nay chưa bao giờ gặp vấn đề gì, hôm nay đột nhiên xuất hiện tình trạng này, lại không có phụ tá ở bên cạnh, làm cho cô chẳng biết làm gì, lúc này cô như một em gái nhỏ không biết cách xử lý công việc, căn bản là chẳng thể nhìn ra phong cách của một phó thị trưởng người người kính trọng
"Gọi người sao?" Lạc Mộ Thiên ôn hòa mà hỏi.
Đường Tố Khanh vẫn còn ảo não nhất thời theo không kịp suy nghĩ của anh, chỉ có thể phát ra một chữ ‘a’, sững sờ ngó anh một cái, chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị anh cắt đứt: "Lên xe, tôi đưa cô trở về." .
Đường Tố Khanh kịp phản ứng, vội vàng nói: "Không cần, không cần, tôi gọi điện thoại để cho người tới kéo cái xe này đi là được." .
Không phải cô kiểu cách hay khách sáo, mà cô không thích cái kiểu vừa gặp đã lên xe người ta ngồi, điều này thực có lỗi, hơn nữa người đàn ông này làm cho người ta cảm giác quá kỳ quái, mới vừa rồi ở trong văn phòng vô cùng nho nhã, nhưng bây giờ lại rất bá đạo, thật giống như biết cô đã lâu, loại cảm giác kỳ quái này khiến cho cô e sợ.
Lạc Mộ Thiên nhíu lông mày nói: "Xe tải rất lâu mới đến, chẳng lẽ cô tính toán đứng đây hát bài gió Phong Tây Bắc sao? Lên xe!", trong giọng nói có sự kiên trì của anh.
Nghe được lời anh nói, nhìn cậu thanh niên thật thà ngồi ở ghế lái xe đang đứng ra mở cửa xe giúp cô, cảm thụ được những trận gió rét lạnh, Đường Tố Khanh run rẫy, hành động mau hơn suy nghĩ, đợi cô phản ứng kịp, người cô đã ngồi bên cạnh Lạc Mộ Thiên rồi, hai người quần tây công sở vô cùng chỉnh tế, không để cho cô cảm thấy xấu hổ, anh ta xoay người nhìn ra ngoài.
Xe con chậm rãi đi trên đường lớn, cậu thanh niên ngồi ở chỗ tài xế cười trộm nhìn cô một cái, không khí quỷ dị để cho cô cảm thấy lo sợ, không biết phải làm thế nào để phá hủy cái không khi này.
"Nhà cô ở đâu?" Lạc Mộ Thiên dịu dàng nói ra, mặt không biến sắc, lặng lẽ quan sát cô
"Chung cư Lệ Giang, lần này cám ơn cục trưởng Lạc rất nhiều." Đường Tố Khanh hơi đỏ mặt cười nhạt mà nói, đoán chừng nếu như không gặp anh, sợ rằng tối nay đến canh ba nửa đêm cô mới có thể về nhà.
Lạc Mộ Thiên gật đầu một cái, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, cũng không biết anh gọi cho người nào, chỉ nghe anh phân phó đối phương kéo xe cô đến xưởng sửa chửa rồi đưa về nhà cô giúp, thuận tiện gọi điện thoại xin một cuộc hẹn ăn cơm với hiệu trưởng trường tiểu học Nhất.
Chờ anh cúp điện thoại, Đường Tố Khanh suy nghĩ một chút rồi lên tiếng nói: "Chuyện hẹn hiệu trưởng trường Nhất ăn cơm có muốn cùng tôi tham dự cùng hay không?" .
"Không cần, người hiệu trưởng ấy là ba của một người bạn tôi, chỉ ăn cơm bình thường, không nên quá áp lực, chờ tôi hỏi ông ấy xong rồi sẽ bảo đứa bé đến trường trình diện." Lạc Mộ Thiên trả lời.
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng Đường Tố Khanh vẫn cảm thấy chuyện không dễ dàng như thế, không để cho những đứa bé thuộc tầng lớp con công nhân không có hộ khẩu ở thành phố vào học, đây là một ước định quen thuộc của các trường học, không phải chỉ một bữa cơm là có thể quyết định, đoán chừng còn phải mắc nợ một phần tình cảm, nếu hiệu trưởng này không phải là người quen, sợ vấn đề nhập học của cô bé kia càng khó giải quyết, giờ phút này Đường Tố Khanh biết mình thiếu người đàn ông trước mặt không chỉ một lời cảm ơn.
Xe chậm rãi lái vào chung cư Lệ Giang, Đường Tố Khanh nhìn hoàn cảnh quen thuộc, chờ xe ngừng hẳn, đang chuẩn bị xuống xe, nhưng không nghĩ người đàn ông bên cạnh lại bước xuống trước, thời điểm cô còn nghi ngờ, thấy người đàn ông kia vòng qua trước đầu xe của cô, vì cô mà mở cửa xe.
Đường Tố Khanh ưu nhã đi xuống xe, hướng về phía trước người đàn ông nho nhã nói lời cảm tạ, sau đó bước chậm đi vào phía khu nhà ở, cho tới khi Lạc Mộ Thiên không còn thấy bóng lưng của cô nữa thì xe mới chậm rãi rời đi, cô cũng không có phát hiện giờ phút này thông qua cửa sổ sát đất, có một đôi mắt tràn đầy ghen tỵ đang nhìn theo cô và bóng xe rời đi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đường Tố Khanh không muốn xin lỗi, mặc dù trong truyền thuyết nói rằng Lạc Mộ Thiên vô cùng kinh khủng, nhưng anh cũng chẳng phải là người không biết lý lẽ, nghiêm túc tự hỏi lời của cô..., chỉ chốc lát sau, anh lại lên tiếng: "Phó thị trưởng Đường nghĩ rất chu đáo, trước hết hãy sắp xếp cho cô bé kia đến trường tiểu học Nhất đi, về phần học tập của con em những người nông dân khác, tôi muốn cùng các nhân viên và cơ quan ban ngành thương lượng một chút, dù sao thì tôi cũng là cục trưởng cục giáo dục thành phố S, nói tôi ích kỷ và tư lợi một chút cũng tốt, điều đầu tiên mà tôi quan tâm là phúc lợi của những người làm nghề giáo dục.".
"Ặc, mỗi người đều có việc khiến mình khó xử, tôi có thể hiểu, hi vọng chuyện này sẽ không cho cục trưởng Lạc mang nhiều rắc rối." Đường Tố Khanh gật đầu xin lỗi một cái.
Đối với kết quả này, cô đã hài lòng, đi theo Lạc Mộ Thiên nói vài chuyện nữa, cô liền đứng dậy cáo từ.
Đường Tố Khanh đi ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng cục giáo dục, nhìn đồng hồ trên tay một chút, đây là giờ tan tầm bình thường, nghĩ tới buổi trưa hôm nay cô vô duyên vô cớ gọi điện thoại về nhà báo mình không ăn cơm, đột nhiên Đường Tố Khanh cảm thấy có chút e ngại, cảm giác không biết nên đối mặt như thế nào với người đàn ông kia.
Nhân viên trong cục giáo dục đang lũ lượt ra về, Đường Tố Khanh phiền não đi vào thang máy, hít sâu một hơi đi tới trước xe mình, không muốn về nhà cũng phải về, dù sao cô cũng vừa mới xuất viện không bao lâu, về trễ quá thì ông nội sẽ lo lắng.
Chiếc xe hơi con màu bạc chạy ra đường lớn, theo lý mà nói hiện tại là giờ tan tầm, trên đường lớn sẽ có rất nhiều xe qua lại, nhưng bởi vì chỗ cục giáo dục tọa lạc là con đường yên tĩnh, chung quanh rất ít người buôn bán, cho nên hiện tại sẽ không lo lắng đến chuyện kẹt xe.
Đang lúc Đường Tố Khanh chạy xe chậm rãi trên đường, đột nhiên có hai tiếng nổ lớn vang lên, xe con chạy chậm lại, Đường Tố Khanh nghi ngờ nhìn này cây kim chỉ tốc độ của mình, vội vàng nhấp chân ga, xe con ngừng lại sau vài giây, mặc cho cô không chút bình tĩnh.
Đây đúng là lúc cô xui xẻo mà, uống nước cũng nhét kẽ răng, Đường Tố Khanh chính là như vậy, mới vừa rồi vẫn còn nóng nảy chuyện không biết về nhà phải đối mặt như thế nào với người chồng trên danh nghĩa, hiện tại xe xảy ra vấn đề, đáng hận đúng lúc cô không có mang ví tiền, trên người trừ thẻ căn cước ra chỉ còn một chiếc thẻ tín dụng, đoạn đường vắng này làm gì có nơi để cà thẻ?
Nếu quả thật là thế, Đường Tố Khanh không nghi ngờ việc ngày mai cô sẽ được lên báo, với tiêu đề ‘Lần đầu tiên trong lịch sử quan lớn bị giam xe vì không có chỗ cà thẻ’.
Xem ra tối nay cũng đừng nghĩ đến chuyện về nhà sớm rồi, nghĩ như thế, Đường Tố Khanh cầm điện thoại lên đi xuống xe chuẩn bị gọi điện thoại cho xe cần cẩu đến kéo xe về, mới đè xuống mấy phím, cách đó không xa là ánh đèn xe sáng chói mắt, nó khiến cô phải dùng hai tay che mắt lại.
Ngay sau đó nghe là âm thanh thắng gấp, một giọng nói mạnh mẽ vang lên bên tai: "Phó thị trưởng Đường?".
Đường Tố Khanh từ từ mở mắt, thích ứng đèn với xe trước mắt, nhìn người đàn ông đang thò đầu qua cửa sổ xe, lên tiếng chào hỏi: "cục trưởng Lạc.".
Lạc Mộ Thiên quét mắt nhìn xe của cô, nhíu mày đẹp hỏi "Xe thế nào?" .
Đường Tố Khanh nhìn anh nhíu chặt chân mày, chỉ sợ anh hiểu lầm chuyện gì đó, cho là cô cố ý dừng xe, lập tức luống cuống giải thích: "Xe bị bể bánh rồi.".
Sau khi nói xong rồi nhìn anh, chiếc xe chất lượng tốt vô cùng, tối thiểu từ đó đến nay chưa bao giờ gặp vấn đề gì, hôm nay đột nhiên xuất hiện tình trạng này, lại không có phụ tá ở bên cạnh, làm cho cô chẳng biết làm gì, lúc này cô như một em gái nhỏ không biết cách xử lý công việc, căn bản là chẳng thể nhìn ra phong cách của một phó thị trưởng người người kính trọng
"Gọi người sao?" Lạc Mộ Thiên ôn hòa mà hỏi.
Đường Tố Khanh vẫn còn ảo não nhất thời theo không kịp suy nghĩ của anh, chỉ có thể phát ra một chữ ‘a’, sững sờ ngó anh một cái, chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị anh cắt đứt: "Lên xe, tôi đưa cô trở về." .
Đường Tố Khanh kịp phản ứng, vội vàng nói: "Không cần, không cần, tôi gọi điện thoại để cho người tới kéo cái xe này đi là được." .
Không phải cô kiểu cách hay khách sáo, mà cô không thích cái kiểu vừa gặp đã lên xe người ta ngồi, điều này thực có lỗi, hơn nữa người đàn ông này làm cho người ta cảm giác quá kỳ quái, mới vừa rồi ở trong văn phòng vô cùng nho nhã, nhưng bây giờ lại rất bá đạo, thật giống như biết cô đã lâu, loại cảm giác kỳ quái này khiến cho cô e sợ.
Lạc Mộ Thiên nhíu lông mày nói: "Xe tải rất lâu mới đến, chẳng lẽ cô tính toán đứng đây hát bài gió Phong Tây Bắc sao? Lên xe!", trong giọng nói có sự kiên trì của anh.
Nghe được lời anh nói, nhìn cậu thanh niên thật thà ngồi ở ghế lái xe đang đứng ra mở cửa xe giúp cô, cảm thụ được những trận gió rét lạnh, Đường Tố Khanh run rẫy, hành động mau hơn suy nghĩ, đợi cô phản ứng kịp, người cô đã ngồi bên cạnh Lạc Mộ Thiên rồi, hai người quần tây công sở vô cùng chỉnh tế, không để cho cô cảm thấy xấu hổ, anh ta xoay người nhìn ra ngoài.
Xe con chậm rãi đi trên đường lớn, cậu thanh niên ngồi ở chỗ tài xế cười trộm nhìn cô một cái, không khí quỷ dị để cho cô cảm thấy lo sợ, không biết phải làm thế nào để phá hủy cái không khi này.
"Nhà cô ở đâu?" Lạc Mộ Thiên dịu dàng nói ra, mặt không biến sắc, lặng lẽ quan sát cô
"Chung cư Lệ Giang, lần này cám ơn cục trưởng Lạc rất nhiều." Đường Tố Khanh hơi đỏ mặt cười nhạt mà nói, đoán chừng nếu như không gặp anh, sợ rằng tối nay đến canh ba nửa đêm cô mới có thể về nhà.
Lạc Mộ Thiên gật đầu một cái, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, cũng không biết anh gọi cho người nào, chỉ nghe anh phân phó đối phương kéo xe cô đến xưởng sửa chửa rồi đưa về nhà cô giúp, thuận tiện gọi điện thoại xin một cuộc hẹn ăn cơm với hiệu trưởng trường tiểu học Nhất.
Chờ anh cúp điện thoại, Đường Tố Khanh suy nghĩ một chút rồi lên tiếng nói: "Chuyện hẹn hiệu trưởng trường Nhất ăn cơm có muốn cùng tôi tham dự cùng hay không?" .
"Không cần, người hiệu trưởng ấy là ba của một người bạn tôi, chỉ ăn cơm bình thường, không nên quá áp lực, chờ tôi hỏi ông ấy xong rồi sẽ bảo đứa bé đến trường trình diện." Lạc Mộ Thiên trả lời.
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng Đường Tố Khanh vẫn cảm thấy chuyện không dễ dàng như thế, không để cho những đứa bé thuộc tầng lớp con công nhân không có hộ khẩu ở thành phố vào học, đây là một ước định quen thuộc của các trường học, không phải chỉ một bữa cơm là có thể quyết định, đoán chừng còn phải mắc nợ một phần tình cảm, nếu hiệu trưởng này không phải là người quen, sợ vấn đề nhập học của cô bé kia càng khó giải quyết, giờ phút này Đường Tố Khanh biết mình thiếu người đàn ông trước mặt không chỉ một lời cảm ơn.
Xe chậm rãi lái vào chung cư Lệ Giang, Đường Tố Khanh nhìn hoàn cảnh quen thuộc, chờ xe ngừng hẳn, đang chuẩn bị xuống xe, nhưng không nghĩ người đàn ông bên cạnh lại bước xuống trước, thời điểm cô còn nghi ngờ, thấy người đàn ông kia vòng qua trước đầu xe của cô, vì cô mà mở cửa xe.
Đường Tố Khanh ưu nhã đi xuống xe, hướng về phía trước người đàn ông nho nhã nói lời cảm tạ, sau đó bước chậm đi vào phía khu nhà ở, cho tới khi Lạc Mộ Thiên không còn thấy bóng lưng của cô nữa thì xe mới chậm rãi rời đi, cô cũng không có phát hiện giờ phút này thông qua cửa sổ sát đất, có một đôi mắt tràn đầy ghen tỵ đang nhìn theo cô và bóng xe rời đi.