Đường Tố Khanh ra khỏi phòng bệnh chừng nữa giờ, Sở Chiến không có tính nhẫn nại nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, trong lòng giao chiến giữa việc có nên đi ra ngoài hay không, đi ra ngoài thì kế hoạch giả bệnh sẽ bị sụp đỗ, nhưng không đi ra, anh lại vô cùng nhớ cô gái nhỏ, cả ngày hôm nay đã không được bên cạnh cô, có trời mới biết Sở Chiến muốn đi đến đơn vị công tác của cô như thế nào.
Đang lúc tâm tư Sở Chiến không ngừng xoay chuyển, thì Đường Tố Khanh đã cầm theo chén cháo nóng hổi bước vào phòng, chén cháo bốc lên một làn khói mỏng cùng hương thơm nhàn nhạt, bộ dáng nghiêm túc của cô khiến cho anh không kiềm hãm được mà phải động lòng.
Cho đến khi cô gái nhỏ thận trọng đi đến trước mặt anh, anh mới nhớ đến việc hiện tại anh là bệnh nhân, vội vàng thể hiện vẻ mặt yếu ớt, đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn cô, chỉ kém là không thể để nước mắt lưng tròng.
"Ăn đi sẽ nhanh khỏi, cẩn thận nóng!" Đường Tố Khanh ngồi ở đầu giường nhẹ giọng dụ dỗ anh, đưa vào tay anh một chén cháo.
Sở chiến ‘nhu nhược’ ngồi dậy, tay run run chuẩn bị nhận lấy chén cháo nóng hổi, cái bộ dáng kia, nhìn như thế nào cũng vô cùng mệt mỏi, như người ốm rất nặng chẳng làm nổi việc gì.
Đường Tố Khanh nhìn thấy bộ dạng đó của anh, mày đẹp nhíu chặt lại, cuối cùng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Đừng động, em đút cháo cho anh ăn." .
Mặc dù Đường Tố Khanh không phải là một cô gái hay mộng mơ, cô như u mê như đứng trước mặt Sở Chiến, dứt lời, gương mặt khẽ nóng lên, không hề có điềm báo mà đỏ ửng.
Nhìn gương mặt cô gái nhỏ đột nhiên dính một tầng đỏ ửng, mày đẹp nhíu lại, nhưng dáng vẻ vô cùng dịu dàng khiến anh không nhịn được mà phải nuốt một ngụm nước bọt, tròng mắt đen như mực, sâu không thấy đáy, miệng của cô gái nhỏ tràn đầy lúng túng, chậm rãi mở ra, cận thẩn thổi nguội cháo, ánh mắt thâm trầm của anh chẳng rời khỏi những động tác của cô.
Anh suy đoán, nếu giờ phút này cô gái nhỏ có đưa cho anh thuốc độc đi chăng nữa, anh cũng sẽ tâm cam tình nguyện uống sạch, chỉ vì muốn lấy lòng cô.
Nhìn anh ăn gần phân nửa chén cháo, Đường Tố Khanh vẫn là nhịn không được lên tiếng hỏi: "Hương vị thế nào? Nóng hay không?" .
Nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn đầy mong đợi của cô, bờ môi Sở Chiến cong lên nụ cười khiêu gợi, dịu dàng nói: "Ăn rất ngon." .
Chỉ là cháo trắng bình thường, Sở Chiến lại ăn cực kỳ vui vẻ, cảm thấy chén cháo kia còn ngon hơn tất cả các món ngon vật lạ anh từng ăn, nó khiến cho anh thèm thuồng, ăn rồi lại muốn ăn nữa.
Nghe được đáp án mình mong muốn, trong lòng Đường Tố Khanh thích thú, tiếp tục đút anh ăn cháo.
Nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, trước giờ cô luôn thích thoải mái, nhưng giờ phút này, đôi mắt của người đàn ông anh tuấn cứ nhìn chằm chằm vào cô, làm cho Đường Tố Khanh cảm thấy hô hấp của mình có phần rối loạn, cho là trên mặt mình dính bẩn, dùng một tay lau lên gương mặt hai cái, sau đó mới tiếp tục công việc đút anh ăn.
Nhìn cô gái nhỏ vừa đáng yêu vừa có phần mờ ám, tâm tình Sở Chiến tốt hơn nhiều, cong môi lên, lại tiếp tục ngắm gương mặt đáng yêu kia, nhìn như thế nào cũng không thấy chán, làm sao anh bỏ được cô đây? Thật đúng là không muốn bỏ lỡ một hành động nào của cô, anh cảm thán.
"Trên mặt em có dính gì sao?" Đường Tố Khanh không ngoan mà trừng mắt liếc anh một cái, không bình tĩnh nữa mà lên tiếng hỏi, ánh mắt như lửa của người đàn ông kia cũng không bỏ rơi cô, còn lớn gan làm bậy, cứ nhìn thẳng vào mặt cô, không chịu lên tiếng.
Anh chẳng thèm tức giận mà đưa ánh mắt đầy phong tình và kiều mỹ nhìn thẳng vào cô, ngăn rung động trong lòng, rất nghiêm túc mà nói ra: "Mặt của em dơ bẩn." .
Nghe vậy, Đường Tố Khanh nghĩ tới việc hôm nay mình cũng không phải ở cơ quan cả ngày, còn đi gặp Lạc Mộ Thiên, tại sao không ai nói cho cô biết gương mặt cô có bẩn hết vậy? Hay lúc cô rang cháo không may bị dính bẩn, thế mà ông nội không chịu nhắc nhở cô gì hết?
Trong lòng Đường Tố Khanh nhốn nháo, thật muốn đứng lên đi nhìn một chút, thì một bàn tay to đột nhiên hướng về gương mặt cô, bắt cô dừng mọi động tác của mình lại, hiện tại trong lòng của cô đang đập ầm ầm, nhìn chăm chú người đàn ông kia, theo bản năng muốn rời khỏi giường.
"Đừng động, anh giúp em lau, thật giống như con mèo hoa nhỏ vậy." giọng nói của Sở Chiến mang theo chút cưng chiều, ngón tay mượt mà chạm đến da thịt của cô, tùy ý mà ma sát, vẻ mặt nghiêm túc không dứt.
Cẩn thận nhìn lên, gò má của Đường Tố Khanh trừ đỏ ửng ra còn có hơi bẩn. Giờ lại nóng rực dưới sự ma sát của ngón tay anh.
Đường Tố Khanh cảm giác gò má của mình muốn bốc cháy lên rồi, nếu không phải là nhìn bộ dáng nghiêm túc này của anh, cô thật sự nghĩ là anh cố ý chơi cô, thấy ngón tay anh vẫn lưu luyến trên gương mặt của cô, Đường Tố Khanh không nhịn được lên tiếng thúc giục: "Xong chưa?" .
Sở Chiến vốn còn muốn thật hưởng thụ phúc lợi thêm một chút, nhưng nhìn thấy ánh mắt nửa tin nửa ngờ của cô gái nhỏ, lo lắng mưu kế sỗ sàng bị cô thấy rõ, vậy thì cuộc sống sau này của anh sẽ không dễ chịu, không thể làm gì khác hơn là buông tay xuống, nhìn gương mặt đỏ ửng, nghiêm túc gật đầu một cái: "Được rồi, lần này sạch sẽ, bụng anh còn chưa no, anh còn muốn húp cháo." .
Người đàn ông này dù là ngã bệnh cũng có bản lãnh làm cho cô không được tự nhiên, thật là một kẻ giảo họat, trong lòng Đường Tố Khanh thầm nghĩ nhưng không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi ra phòng bếp múc thêm cháo cho anh.
Sau khi ông cụ ăn cơm nước xong liền dùng tâm trạng vui vẻ coi tivi, nhìn cháu gái mình cầm một cái chén không đến nhà bếp múc thêm cháo, ông cười híp mắt trêu ghẹo: "Khẩu vị Tiểu Hiền cũng không tệ lắm nha, trước khi con về thì chẳng ăn gì vô, xem ra cơm ngon phải do đúng người nấu".
Đường Tố Khanh bị ông cụ nói thế mà mặt càng thêm đỏ, vội vàng cầm theo chén cháo đi ra khỏi phòng bếp.
Thật ra thì sức ăn Sở Chiến vẫn tương đối thấp, ăn xong một bát rồi, có thể gọi là no tạm, nhưng vì anh muốn hưởng thụ thêm quá trình chăm sóc của cô gái nhỏ, mới cố ăn thêm bát nữa, lòng hào hứng đợi cô mang cháo vào.
Chờ Đường Tố Khanh đem chén cháo thứ hai cho mình ăn xong, cho dù Sở Chiến còn muốn hưởng thụ những phúc lợi khác cũng sẽ không lựa chọn ngay lúc này, vì anh vẫn nhớ rõ chuyện cô gái nhỏ vừa về đến nhà đã vội vã chạy vào đây chăm sóc anh, căn bản là còn chưa ăn cơm tối, có lẽ cô đói bụng lắm rồi, điều đó làm anh hơi đau lòng, vội vàng nói: "Anh no rồi, em nhanh đi ăn cơm đi, nếu cơm lạnh thì em nhớ phải hâm nóng lại nhé.".
Nghe anh nói như thế, Đường Tố Khanh cũng cảm thấy hơi đói, nhìn sắc mặt cũng không tệ lắm của Sở Chiến, nhớ đến việc anh đã uống thuốc và ăn hai chén cháo, đoán chừng khá hơn nhiều, lập tức dặn dò: "Nếu có chỗ nào không thoải mái nhớ gọi em, anh tự ngồi nghỉ ngơi đi, chờ cháo tiêu hóa rồi mới có thể nằm.".
Thấy anh nghiêm túc gật đầu một cái, Đường Tố Khanh liền an tâm đi ra ngoài ăn cơm, đột nhiên có chút cảm thán, chăm sóc người khác thật mệt mỏi, thế mà một tháng cô nằm viện chỉ có mình anh chăm sóc, anh không hề than oán, nó khiến cho lòng cô rất cảm động.
Đường Tố Khanh ra khỏi phòng bệnh chừng nữa giờ, Sở Chiến không có tính nhẫn nại nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, trong lòng giao chiến giữa việc có nên đi ra ngoài hay không, đi ra ngoài thì kế hoạch giả bệnh sẽ bị sụp đỗ, nhưng không đi ra, anh lại vô cùng nhớ cô gái nhỏ, cả ngày hôm nay đã không được bên cạnh cô, có trời mới biết Sở Chiến muốn đi đến đơn vị công tác của cô như thế nào.
Đang lúc tâm tư Sở Chiến không ngừng xoay chuyển, thì Đường Tố Khanh đã cầm theo chén cháo nóng hổi bước vào phòng, chén cháo bốc lên một làn khói mỏng cùng hương thơm nhàn nhạt, bộ dáng nghiêm túc của cô khiến cho anh không kiềm hãm được mà phải động lòng.
Cho đến khi cô gái nhỏ thận trọng đi đến trước mặt anh, anh mới nhớ đến việc hiện tại anh là bệnh nhân, vội vàng thể hiện vẻ mặt yếu ớt, đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn cô, chỉ kém là không thể để nước mắt lưng tròng.
"Ăn đi sẽ nhanh khỏi, cẩn thận nóng!" Đường Tố Khanh ngồi ở đầu giường nhẹ giọng dụ dỗ anh, đưa vào tay anh một chén cháo.
Sở chiến ‘nhu nhược’ ngồi dậy, tay run run chuẩn bị nhận lấy chén cháo nóng hổi, cái bộ dáng kia, nhìn như thế nào cũng vô cùng mệt mỏi, như người ốm rất nặng chẳng làm nổi việc gì.
Đường Tố Khanh nhìn thấy bộ dạng đó của anh, mày đẹp nhíu chặt lại, cuối cùng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Đừng động, em đút cháo cho anh ăn." .
Mặc dù Đường Tố Khanh không phải là một cô gái hay mộng mơ, cô như u mê như đứng trước mặt Sở Chiến, dứt lời, gương mặt khẽ nóng lên, không hề có điềm báo mà đỏ ửng.
Nhìn gương mặt cô gái nhỏ đột nhiên dính một tầng đỏ ửng, mày đẹp nhíu lại, nhưng dáng vẻ vô cùng dịu dàng khiến anh không nhịn được mà phải nuốt một ngụm nước bọt, tròng mắt đen như mực, sâu không thấy đáy, miệng của cô gái nhỏ tràn đầy lúng túng, chậm rãi mở ra, cận thẩn thổi nguội cháo, ánh mắt thâm trầm của anh chẳng rời khỏi những động tác của cô.
Anh suy đoán, nếu giờ phút này cô gái nhỏ có đưa cho anh thuốc độc đi chăng nữa, anh cũng sẽ tâm cam tình nguyện uống sạch, chỉ vì muốn lấy lòng cô.
Nhìn anh ăn gần phân nửa chén cháo, Đường Tố Khanh vẫn là nhịn không được lên tiếng hỏi: "Hương vị thế nào? Nóng hay không?" .
Nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn đầy mong đợi của cô, bờ môi Sở Chiến cong lên nụ cười khiêu gợi, dịu dàng nói: "Ăn rất ngon." .
Chỉ là cháo trắng bình thường, Sở Chiến lại ăn cực kỳ vui vẻ, cảm thấy chén cháo kia còn ngon hơn tất cả các món ngon vật lạ anh từng ăn, nó khiến cho anh thèm thuồng, ăn rồi lại muốn ăn nữa.
Nghe được đáp án mình mong muốn, trong lòng Đường Tố Khanh thích thú, tiếp tục đút anh ăn cháo.
Nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, trước giờ cô luôn thích thoải mái, nhưng giờ phút này, đôi mắt của người đàn ông anh tuấn cứ nhìn chằm chằm vào cô, làm cho Đường Tố Khanh cảm thấy hô hấp của mình có phần rối loạn, cho là trên mặt mình dính bẩn, dùng một tay lau lên gương mặt hai cái, sau đó mới tiếp tục công việc đút anh ăn.
Nhìn cô gái nhỏ vừa đáng yêu vừa có phần mờ ám, tâm tình Sở Chiến tốt hơn nhiều, cong môi lên, lại tiếp tục ngắm gương mặt đáng yêu kia, nhìn như thế nào cũng không thấy chán, làm sao anh bỏ được cô đây? Thật đúng là không muốn bỏ lỡ một hành động nào của cô, anh cảm thán.
"Trên mặt em có dính gì sao?" Đường Tố Khanh không ngoan mà trừng mắt liếc anh một cái, không bình tĩnh nữa mà lên tiếng hỏi, ánh mắt như lửa của người đàn ông kia cũng không bỏ rơi cô, còn lớn gan làm bậy, cứ nhìn thẳng vào mặt cô, không chịu lên tiếng.
Anh chẳng thèm tức giận mà đưa ánh mắt đầy phong tình và kiều mỹ nhìn thẳng vào cô, ngăn rung động trong lòng, rất nghiêm túc mà nói ra: "Mặt của em dơ bẩn." .
Nghe vậy, Đường Tố Khanh nghĩ tới việc hôm nay mình cũng không phải ở cơ quan cả ngày, còn đi gặp Lạc Mộ Thiên, tại sao không ai nói cho cô biết gương mặt cô có bẩn hết vậy? Hay lúc cô rang cháo không may bị dính bẩn, thế mà ông nội không chịu nhắc nhở cô gì hết?
Trong lòng Đường Tố Khanh nhốn nháo, thật muốn đứng lên đi nhìn một chút, thì một bàn tay to đột nhiên hướng về gương mặt cô, bắt cô dừng mọi động tác của mình lại, hiện tại trong lòng của cô đang đập ầm ầm, nhìn chăm chú người đàn ông kia, theo bản năng muốn rời khỏi giường.
"Đừng động, anh giúp em lau, thật giống như con mèo hoa nhỏ vậy." giọng nói của Sở Chiến mang theo chút cưng chiều, ngón tay mượt mà chạm đến da thịt của cô, tùy ý mà ma sát, vẻ mặt nghiêm túc không dứt.
Cẩn thận nhìn lên, gò má của Đường Tố Khanh trừ đỏ ửng ra còn có hơi bẩn. Giờ lại nóng rực dưới sự ma sát của ngón tay anh.
Đường Tố Khanh cảm giác gò má của mình muốn bốc cháy lên rồi, nếu không phải là nhìn bộ dáng nghiêm túc này của anh, cô thật sự nghĩ là anh cố ý chơi cô, thấy ngón tay anh vẫn lưu luyến trên gương mặt của cô, Đường Tố Khanh không nhịn được lên tiếng thúc giục: "Xong chưa?" .
Sở Chiến vốn còn muốn thật hưởng thụ phúc lợi thêm một chút, nhưng nhìn thấy ánh mắt nửa tin nửa ngờ của cô gái nhỏ, lo lắng mưu kế sỗ sàng bị cô thấy rõ, vậy thì cuộc sống sau này của anh sẽ không dễ chịu, không thể làm gì khác hơn là buông tay xuống, nhìn gương mặt đỏ ửng, nghiêm túc gật đầu một cái: "Được rồi, lần này sạch sẽ, bụng anh còn chưa no, anh còn muốn húp cháo." .
Người đàn ông này dù là ngã bệnh cũng có bản lãnh làm cho cô không được tự nhiên, thật là một kẻ giảo họat, trong lòng Đường Tố Khanh thầm nghĩ nhưng không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi ra phòng bếp múc thêm cháo cho anh.
Sau khi ông cụ ăn cơm nước xong liền dùng tâm trạng vui vẻ coi tivi, nhìn cháu gái mình cầm một cái chén không đến nhà bếp múc thêm cháo, ông cười híp mắt trêu ghẹo: "Khẩu vị Tiểu Hiền cũng không tệ lắm nha, trước khi con về thì chẳng ăn gì vô, xem ra cơm ngon phải do đúng người nấu".
Đường Tố Khanh bị ông cụ nói thế mà mặt càng thêm đỏ, vội vàng cầm theo chén cháo đi ra khỏi phòng bếp.
Thật ra thì sức ăn Sở Chiến vẫn tương đối thấp, ăn xong một bát rồi, có thể gọi là no tạm, nhưng vì anh muốn hưởng thụ thêm quá trình chăm sóc của cô gái nhỏ, mới cố ăn thêm bát nữa, lòng hào hứng đợi cô mang cháo vào.
Chờ Đường Tố Khanh đem chén cháo thứ hai cho mình ăn xong, cho dù Sở Chiến còn muốn hưởng thụ những phúc lợi khác cũng sẽ không lựa chọn ngay lúc này, vì anh vẫn nhớ rõ chuyện cô gái nhỏ vừa về đến nhà đã vội vã chạy vào đây chăm sóc anh, căn bản là còn chưa ăn cơm tối, có lẽ cô đói bụng lắm rồi, điều đó làm anh hơi đau lòng, vội vàng nói: "Anh no rồi, em nhanh đi ăn cơm đi, nếu cơm lạnh thì em nhớ phải hâm nóng lại nhé.".
Nghe anh nói như thế, Đường Tố Khanh cũng cảm thấy hơi đói, nhìn sắc mặt cũng không tệ lắm của Sở Chiến, nhớ đến việc anh đã uống thuốc và ăn hai chén cháo, đoán chừng khá hơn nhiều, lập tức dặn dò: "Nếu có chỗ nào không thoải mái nhớ gọi em, anh tự ngồi nghỉ ngơi đi, chờ cháo tiêu hóa rồi mới có thể nằm.".
Thấy anh nghiêm túc gật đầu một cái, Đường Tố Khanh liền an tâm đi ra ngoài ăn cơm, đột nhiên có chút cảm thán, chăm sóc người khác thật mệt mỏi, thế mà một tháng cô nằm viện chỉ có mình anh chăm sóc, anh không hề than oán, nó khiến cho lòng cô rất cảm động.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đường Tố Khanh ra khỏi phòng bệnh chừng nữa giờ, Sở Chiến không có tính nhẫn nại nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, trong lòng giao chiến giữa việc có nên đi ra ngoài hay không, đi ra ngoài thì kế hoạch giả bệnh sẽ bị sụp đỗ, nhưng không đi ra, anh lại vô cùng nhớ cô gái nhỏ, cả ngày hôm nay đã không được bên cạnh cô, có trời mới biết Sở Chiến muốn đi đến đơn vị công tác của cô như thế nào.
Đang lúc tâm tư Sở Chiến không ngừng xoay chuyển, thì Đường Tố Khanh đã cầm theo chén cháo nóng hổi bước vào phòng, chén cháo bốc lên một làn khói mỏng cùng hương thơm nhàn nhạt, bộ dáng nghiêm túc của cô khiến cho anh không kiềm hãm được mà phải động lòng.
Cho đến khi cô gái nhỏ thận trọng đi đến trước mặt anh, anh mới nhớ đến việc hiện tại anh là bệnh nhân, vội vàng thể hiện vẻ mặt yếu ớt, đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn cô, chỉ kém là không thể để nước mắt lưng tròng.
"Ăn đi sẽ nhanh khỏi, cẩn thận nóng!" Đường Tố Khanh ngồi ở đầu giường nhẹ giọng dụ dỗ anh, đưa vào tay anh một chén cháo.
Sở chiến ‘nhu nhược’ ngồi dậy, tay run run chuẩn bị nhận lấy chén cháo nóng hổi, cái bộ dáng kia, nhìn như thế nào cũng vô cùng mệt mỏi, như người ốm rất nặng chẳng làm nổi việc gì.
Đường Tố Khanh nhìn thấy bộ dạng đó của anh, mày đẹp nhíu chặt lại, cuối cùng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Đừng động, em đút cháo cho anh ăn." .
Mặc dù Đường Tố Khanh không phải là một cô gái hay mộng mơ, cô như u mê như đứng trước mặt Sở Chiến, dứt lời, gương mặt khẽ nóng lên, không hề có điềm báo mà đỏ ửng.
Nhìn gương mặt cô gái nhỏ đột nhiên dính một tầng đỏ ửng, mày đẹp nhíu lại, nhưng dáng vẻ vô cùng dịu dàng khiến anh không nhịn được mà phải nuốt một ngụm nước bọt, tròng mắt đen như mực, sâu không thấy đáy, miệng của cô gái nhỏ tràn đầy lúng túng, chậm rãi mở ra, cận thẩn thổi nguội cháo, ánh mắt thâm trầm của anh chẳng rời khỏi những động tác của cô.
Anh suy đoán, nếu giờ phút này cô gái nhỏ có đưa cho anh thuốc độc đi chăng nữa, anh cũng sẽ tâm cam tình nguyện uống sạch, chỉ vì muốn lấy lòng cô.
Nhìn anh ăn gần phân nửa chén cháo, Đường Tố Khanh vẫn là nhịn không được lên tiếng hỏi: "Hương vị thế nào? Nóng hay không?" .
Nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn đầy mong đợi của cô, bờ môi Sở Chiến cong lên nụ cười khiêu gợi, dịu dàng nói: "Ăn rất ngon." .
Chỉ là cháo trắng bình thường, Sở Chiến lại ăn cực kỳ vui vẻ, cảm thấy chén cháo kia còn ngon hơn tất cả các món ngon vật lạ anh từng ăn, nó khiến cho anh thèm thuồng, ăn rồi lại muốn ăn nữa.
Nghe được đáp án mình mong muốn, trong lòng Đường Tố Khanh thích thú, tiếp tục đút anh ăn cháo.
Nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, trước giờ cô luôn thích thoải mái, nhưng giờ phút này, đôi mắt của người đàn ông anh tuấn cứ nhìn chằm chằm vào cô, làm cho Đường Tố Khanh cảm thấy hô hấp của mình có phần rối loạn, cho là trên mặt mình dính bẩn, dùng một tay lau lên gương mặt hai cái, sau đó mới tiếp tục công việc đút anh ăn.
Nhìn cô gái nhỏ vừa đáng yêu vừa có phần mờ ám, tâm tình Sở Chiến tốt hơn nhiều, cong môi lên, lại tiếp tục ngắm gương mặt đáng yêu kia, nhìn như thế nào cũng không thấy chán, làm sao anh bỏ được cô đây? Thật đúng là không muốn bỏ lỡ một hành động nào của cô, anh cảm thán.
"Trên mặt em có dính gì sao?" Đường Tố Khanh không ngoan mà trừng mắt liếc anh một cái, không bình tĩnh nữa mà lên tiếng hỏi, ánh mắt như lửa của người đàn ông kia cũng không bỏ rơi cô, còn lớn gan làm bậy, cứ nhìn thẳng vào mặt cô, không chịu lên tiếng.
Anh chẳng thèm tức giận mà đưa ánh mắt đầy phong tình và kiều mỹ nhìn thẳng vào cô, ngăn rung động trong lòng, rất nghiêm túc mà nói ra: "Mặt của em dơ bẩn." .
Nghe vậy, Đường Tố Khanh nghĩ tới việc hôm nay mình cũng không phải ở cơ quan cả ngày, còn đi gặp Lạc Mộ Thiên, tại sao không ai nói cho cô biết gương mặt cô có bẩn hết vậy? Hay lúc cô rang cháo không may bị dính bẩn, thế mà ông nội không chịu nhắc nhở cô gì hết?
Trong lòng Đường Tố Khanh nhốn nháo, thật muốn đứng lên đi nhìn một chút, thì một bàn tay to đột nhiên hướng về gương mặt cô, bắt cô dừng mọi động tác của mình lại, hiện tại trong lòng của cô đang đập ầm ầm, nhìn chăm chú người đàn ông kia, theo bản năng muốn rời khỏi giường.
"Đừng động, anh giúp em lau, thật giống như con mèo hoa nhỏ vậy." giọng nói của Sở Chiến mang theo chút cưng chiều, ngón tay mượt mà chạm đến da thịt của cô, tùy ý mà ma sát, vẻ mặt nghiêm túc không dứt.
Cẩn thận nhìn lên, gò má của Đường Tố Khanh trừ đỏ ửng ra còn có hơi bẩn. Giờ lại nóng rực dưới sự ma sát của ngón tay anh.
Đường Tố Khanh cảm giác gò má của mình muốn bốc cháy lên rồi, nếu không phải là nhìn bộ dáng nghiêm túc này của anh, cô thật sự nghĩ là anh cố ý chơi cô, thấy ngón tay anh vẫn lưu luyến trên gương mặt của cô, Đường Tố Khanh không nhịn được lên tiếng thúc giục: "Xong chưa?" .
Sở Chiến vốn còn muốn thật hưởng thụ phúc lợi thêm một chút, nhưng nhìn thấy ánh mắt nửa tin nửa ngờ của cô gái nhỏ, lo lắng mưu kế sỗ sàng bị cô thấy rõ, vậy thì cuộc sống sau này của anh sẽ không dễ chịu, không thể làm gì khác hơn là buông tay xuống, nhìn gương mặt đỏ ửng, nghiêm túc gật đầu một cái: "Được rồi, lần này sạch sẽ, bụng anh còn chưa no, anh còn muốn húp cháo." .
Người đàn ông này dù là ngã bệnh cũng có bản lãnh làm cho cô không được tự nhiên, thật là một kẻ giảo họat, trong lòng Đường Tố Khanh thầm nghĩ nhưng không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi ra phòng bếp múc thêm cháo cho anh.
Sau khi ông cụ ăn cơm nước xong liền dùng tâm trạng vui vẻ coi tivi, nhìn cháu gái mình cầm một cái chén không đến nhà bếp múc thêm cháo, ông cười híp mắt trêu ghẹo: "Khẩu vị Tiểu Hiền cũng không tệ lắm nha, trước khi con về thì chẳng ăn gì vô, xem ra cơm ngon phải do đúng người nấu".
Đường Tố Khanh bị ông cụ nói thế mà mặt càng thêm đỏ, vội vàng cầm theo chén cháo đi ra khỏi phòng bếp.
Thật ra thì sức ăn Sở Chiến vẫn tương đối thấp, ăn xong một bát rồi, có thể gọi là no tạm, nhưng vì anh muốn hưởng thụ thêm quá trình chăm sóc của cô gái nhỏ, mới cố ăn thêm bát nữa, lòng hào hứng đợi cô mang cháo vào.
Chờ Đường Tố Khanh đem chén cháo thứ hai cho mình ăn xong, cho dù Sở Chiến còn muốn hưởng thụ những phúc lợi khác cũng sẽ không lựa chọn ngay lúc này, vì anh vẫn nhớ rõ chuyện cô gái nhỏ vừa về đến nhà đã vội vã chạy vào đây chăm sóc anh, căn bản là còn chưa ăn cơm tối, có lẽ cô đói bụng lắm rồi, điều đó làm anh hơi đau lòng, vội vàng nói: "Anh no rồi, em nhanh đi ăn cơm đi, nếu cơm lạnh thì em nhớ phải hâm nóng lại nhé.".
Nghe anh nói như thế, Đường Tố Khanh cũng cảm thấy hơi đói, nhìn sắc mặt cũng không tệ lắm của Sở Chiến, nhớ đến việc anh đã uống thuốc và ăn hai chén cháo, đoán chừng khá hơn nhiều, lập tức dặn dò: "Nếu có chỗ nào không thoải mái nhớ gọi em, anh tự ngồi nghỉ ngơi đi, chờ cháo tiêu hóa rồi mới có thể nằm.".
Thấy anh nghiêm túc gật đầu một cái, Đường Tố Khanh liền an tâm đi ra ngoài ăn cơm, đột nhiên có chút cảm thán, chăm sóc người khác thật mệt mỏi, thế mà một tháng cô nằm viện chỉ có mình anh chăm sóc, anh không hề than oán, nó khiến cho lòng cô rất cảm động.