Đem chiếc lưng to lớn lau đến khi đỏ bừng, lúc này Đường Tố Khanh mới cảm thấy xấu hổ mà dừng động tác tay lại, rửa qua khăn bông, tiếp theo sau đó là giúp anh chùi mặt.
Bộ dáng hấp dẫn kia, khiến cho cõi lòng của người phụ nữ trở nên nóng rực, đoán chừng một cô gái bình thường sẽ chẳng thể kiềm hãm được mà mặt mày đỏ bừng, Đường Tố Khanh cũng không ngoại lệ, đối mặt với vóc dáng tráng kiện của người đàn ông trước mặt, gương mặt đỏ ửng như quả cà chua, nhưng đi vào trong mắt Sở Chiến lại thành mê người không tả được, để cho anh hận không được lập tức ăn cô vào trong bụng.
Đường Tố Khanh ép buộc mình phải đè nén cảm xúc xuống, qua hai ba lần nước đã giúp anh rửa sạch người, như gặp gì đó, cô giống như bị củ khoai lang nóng làm cho phỏng tay, giật nảy mình, nhanh chóng đứng lên quăng khăn bông đến cho anh, ấp a ấp úng nói: "Em... em đi đổi mền, anh tự tắm tiếp đi.".
Sau khi dứt lời, vội vàng đi ra khỏi phòng tắm, ném cái vẻ mặt đã chuẩn bị trước, kinh ngạc nhìn bóng dáng nhỏ rời đi, cuối cùng thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ, xem ra cô gái nhỏ cố ý mượn cớ tránh thoát đây mà.
Nghĩ tới những phúc lợi mình đáng được hưởng, nhưng cô gái nhỏ đi công tác cả ngày, thì trêu chọc quá mức, nếu đã không thể tấn công được, vì sao không thử suy nghĩ, Sở Chiến tốt bụng bỏ qua sự xấu hổ của cô gái nhỏ, vui vẻ tự mình động thủ.
Mới vừa đi ra khỏi cửa phòng tắm, Đường Tố Khanh đã nhanh tay quạt quạt gò má của mình, ý đồ đánh rớt khí nóng trên mặt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, gương mặt đã đỏ không ra bộ dáng gì nữa rồi, cô lúng túng nhìn lại phòng tắm một cái, nhanh chóng đi đổi ga giường.
Đem ga giường thay một chốc là xong, rồi cô đem quần áo dơ bỏ vào trong máy giặt, chờ mỏi mòn vẫn chẳng thấy trong phòng tắm có thêm động tĩnh gì nữa, lần này Đường Tố Khanh không biết phải làm như thế nào, trong lòng có hai thiên thần thiện – ác không ngừng giao chiến.
Không vào được thì lại lo lắng không biết người đàn ông kia có té xỉu hay không, không biết trong phòng tắm lâu thế anh ta có bị nhức đầu lại hay không. Nếu vào xem một chút, thì lại lo lắng nhìn thấy cái khiến cô lúng túng, bức tranh mê người trong phòng tắm lúc nãy vẫn còn ở trước mắt.
Ngay vào lúc này, cửa phòng tắm có tiếng động, chỉ thấy anh tùy ý mặc bộ quần áo cô đưa, vẻ mặt yếu đuối đi ra.
Đường Tố Khanh thấy thế, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đi lên đỡ anh về phía giường, vén chăn lên, để cho anh nằm xuống, sau đó dưới ánh mắt nóng rực của anh giúp anh đắp chăn lại, ân cần giảm bớt độ sáng của đèn phòng.
Làm xong tất cả thì Đường Tố Khanh mới đến tủ đồ lấy một bộ quần áo ngủ bảo thủ của mình đi vào phòng tắm, sau khi tắm một cách vội vàng, cảm thấy kỳ cọ như thế đủ rồi, Đường Tố Khanh mới mặc áo ngủ vào và đi ra khỏi phòng tắm.
Dưới ánh đèn lờ mờ chiếu rõ vẻ mặt đang ngủ an ổn của Sở Chiến, nghĩ đến chiếc chăn mỏng đang che đậy cho một thân thể to lớn, nhịp tim của Đường Tố Khanh nhất thời đập loạn, thầm hận mình không có tiền đồ, cũng không phải là chưa nhìn qua con trai phơi bày nửa người trên, chỉ là tối hôm nay thấy trong người thật lạ, chẳng giống như phản ứng khi cô nhìn thấy những người đàn ông như thế trên báo chí, nhưng là cảm giác gì thì cô không rõ.
Thở ra một hơi, Đường Tố Khanh rón rén đi tới bên giường, nhẹ nhàng nằm xuống.
Mới vừa nằm dài trên giường, người đàn ông bên cạnh lập tức giật giật thân thể, Đường Tố Khanh cho là mình đánh thức anh, ngăn chận hô hấp, dưới ánh đèn mờ ảo, cô không dám làm rộn, đảo mắt một vòng, liếc mắt nhìn anh một chút, phát hiện anh vẫn còn nhắm mắt, hô hấp đều đặn, đoán chừng đã ngủ rất sâu.
Lần này Đường Tố Khanh mới thở nhẹ nhõm, trong lòng thầm than mình vì sao lại như thế? Anh có thể ăn thịt cô sao?
Nghĩ đến ăn, tư tưởng Đường Tố Khanh lại nghĩ đến một chuyện khác, gương mặt đã chín như tôm luộc, thầm nghĩ đến việc kể từ ngày cô gặp người đàn ông này, tư tưởng liền bắt đầu không thuần khiết rồi. Nắm thật chặt lấy chăn, nghiêng thân thể, cô nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Vừa lúc đó, cũng không muộn lắm, người đàn ông vốn là đang ngủ đột nhiên xoay người, không hề có điềm báo trước mà cả người nhào tới ôm lấy Đường Tố Khanh, giống như là bạch tuộc, đem cô ôm vào trong ngực anh, hô hấp nóng rực phun vào trên cổ của cô, bắp đùi còn bá đạo chặn lên chân cô, trên người truyền đến nguồn nhiệt cuồn cuộn, cái tư thế này thấy thế nào cũng rất mập mờ.
Đường Tố Khanh khó chịu mà giật giật thân thể của mình, cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng cảnh cáo: "Buông ra!" .
Nhưng người đàn ông kia vẫn kiên trì mà ôm cô, không có bất kỳ phản ứng nào, Đường Tố Khanh không tin quỷ quái, cho là người đàn ông kia cố ý không nghe lời của cô..., giật giật thân thể của mình, ý đồ tránh thoát cái ôm của anh.
"Bảo Nhi, đừng động, đầu anh rất đau." Người đàn ông kia khẽ rên rĩ, trong giọng nói mang theo chút buồn ngủ, lời nỉ non này ngay bên tai cô, nghe rõ ràng như vậy, làm cho người ta không có cách nào hoài nghi đó là giả.
Đường Tố Khanh vì thế mà mềm lòng, quả nhiên không hề động nữa, mặc cho anh ôm mình ngủ, nhưng người có tính tình độc lập như Đường Tố Khanh, dù mấy ngày qua phải chung chăn gối với anh, cô vẫn chưa có thói quen, bất đắc dĩ hướng về phía trần nhà mà phát ra tiếng thở dài ngây ngô, bên tai vẫn là tiếng hô hấp quen thuộc.
Đường Tố Khanh vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng nhìn trần nhà chưa bao lâu, mắt cô đã chẳng thể mở nổi, từ từ tiến vào mộng đẹp, cô không biết là khi cô tiến vào cõi mộng, thì người đàn ông vốn đã ngủ say lại mở đôi mắt sắt bén ra nhìn cô, giờ phút này trong mắt của anh là một luồng sương mù, hoàn toàn tựa như bóng đêm rét lạnh.
Anh đặt lên má người anh yêu một nụ hôn say đắm, cánh tay khỏe mạnh siết chặt cô gái nhỏ trong ngực, hận không được đè cô vào trong tâm khảm của mình.
Nhìn vành tai nhu thuận, anh không kiềm chế được mà đem miệng ngậm lấy nó, giống như thưởng thức một miếng bánh ngon, không buông bỏ được, động tác êm ái và thâm tình, cho đến khi cô gái đang ở trong giấc ngủ phát ra tiếng ngâm nga nhỏ, anh mới buông ra.
Sở Chiến lại gần bên tai của cô mà nói: "Ngủ ngon, cục cưng của anh.". Giọng nói dịu dàng cùng như đôi trai gái yêu nhau đang tâm tình với nhau, đủ để ngán chết người. Đầu anh tựa vào cổ cô, ôm lấy cô gái nhỏ, hạnh phúc mà tiến vào mộng đẹp.
Muốn hưởng thụ phúc lợi của mình thì phải khiến cho người kia động lòng, đây là lần đầu tiên anh hy vọng dùng cách quang minh chánh đại hưởng thụ bữa điểm tâm ngọt ngào, đó là những điều mà Sở Chiến suy nghĩ trước khi tiến vào mộng đẹp.
Ánh trăng vẫn ở chỗ cũ, chứng kiến một đôi tình nhân hạnh phúc.
Đem chiếc lưng to lớn lau đến khi đỏ bừng, lúc này Đường Tố Khanh mới cảm thấy xấu hổ mà dừng động tác tay lại, rửa qua khăn bông, tiếp theo sau đó là giúp anh chùi mặt.
Bộ dáng hấp dẫn kia, khiến cho cõi lòng của người phụ nữ trở nên nóng rực, đoán chừng một cô gái bình thường sẽ chẳng thể kiềm hãm được mà mặt mày đỏ bừng, Đường Tố Khanh cũng không ngoại lệ, đối mặt với vóc dáng tráng kiện của người đàn ông trước mặt, gương mặt đỏ ửng như quả cà chua, nhưng đi vào trong mắt Sở Chiến lại thành mê người không tả được, để cho anh hận không được lập tức ăn cô vào trong bụng.
Đường Tố Khanh ép buộc mình phải đè nén cảm xúc xuống, qua hai ba lần nước đã giúp anh rửa sạch người, như gặp gì đó, cô giống như bị củ khoai lang nóng làm cho phỏng tay, giật nảy mình, nhanh chóng đứng lên quăng khăn bông đến cho anh, ấp a ấp úng nói: "Em... em đi đổi mền, anh tự tắm tiếp đi.".
Sau khi dứt lời, vội vàng đi ra khỏi phòng tắm, ném cái vẻ mặt đã chuẩn bị trước, kinh ngạc nhìn bóng dáng nhỏ rời đi, cuối cùng thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ, xem ra cô gái nhỏ cố ý mượn cớ tránh thoát đây mà.
Nghĩ tới những phúc lợi mình đáng được hưởng, nhưng cô gái nhỏ đi công tác cả ngày, thì trêu chọc quá mức, nếu đã không thể tấn công được, vì sao không thử suy nghĩ, Sở Chiến tốt bụng bỏ qua sự xấu hổ của cô gái nhỏ, vui vẻ tự mình động thủ.
Mới vừa đi ra khỏi cửa phòng tắm, Đường Tố Khanh đã nhanh tay quạt quạt gò má của mình, ý đồ đánh rớt khí nóng trên mặt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, gương mặt đã đỏ không ra bộ dáng gì nữa rồi, cô lúng túng nhìn lại phòng tắm một cái, nhanh chóng đi đổi ga giường.
Đem ga giường thay một chốc là xong, rồi cô đem quần áo dơ bỏ vào trong máy giặt, chờ mỏi mòn vẫn chẳng thấy trong phòng tắm có thêm động tĩnh gì nữa, lần này Đường Tố Khanh không biết phải làm như thế nào, trong lòng có hai thiên thần thiện – ác không ngừng giao chiến.
Không vào được thì lại lo lắng không biết người đàn ông kia có té xỉu hay không, không biết trong phòng tắm lâu thế anh ta có bị nhức đầu lại hay không. Nếu vào xem một chút, thì lại lo lắng nhìn thấy cái khiến cô lúng túng, bức tranh mê người trong phòng tắm lúc nãy vẫn còn ở trước mắt.
Ngay vào lúc này, cửa phòng tắm có tiếng động, chỉ thấy anh tùy ý mặc bộ quần áo cô đưa, vẻ mặt yếu đuối đi ra.
Đường Tố Khanh thấy thế, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đi lên đỡ anh về phía giường, vén chăn lên, để cho anh nằm xuống, sau đó dưới ánh mắt nóng rực của anh giúp anh đắp chăn lại, ân cần giảm bớt độ sáng của đèn phòng.
Làm xong tất cả thì Đường Tố Khanh mới đến tủ đồ lấy một bộ quần áo ngủ bảo thủ của mình đi vào phòng tắm, sau khi tắm một cách vội vàng, cảm thấy kỳ cọ như thế đủ rồi, Đường Tố Khanh mới mặc áo ngủ vào và đi ra khỏi phòng tắm.
Dưới ánh đèn lờ mờ chiếu rõ vẻ mặt đang ngủ an ổn của Sở Chiến, nghĩ đến chiếc chăn mỏng đang che đậy cho một thân thể to lớn, nhịp tim của Đường Tố Khanh nhất thời đập loạn, thầm hận mình không có tiền đồ, cũng không phải là chưa nhìn qua con trai phơi bày nửa người trên, chỉ là tối hôm nay thấy trong người thật lạ, chẳng giống như phản ứng khi cô nhìn thấy những người đàn ông như thế trên báo chí, nhưng là cảm giác gì thì cô không rõ.
Thở ra một hơi, Đường Tố Khanh rón rén đi tới bên giường, nhẹ nhàng nằm xuống.
Mới vừa nằm dài trên giường, người đàn ông bên cạnh lập tức giật giật thân thể, Đường Tố Khanh cho là mình đánh thức anh, ngăn chận hô hấp, dưới ánh đèn mờ ảo, cô không dám làm rộn, đảo mắt một vòng, liếc mắt nhìn anh một chút, phát hiện anh vẫn còn nhắm mắt, hô hấp đều đặn, đoán chừng đã ngủ rất sâu.
Lần này Đường Tố Khanh mới thở nhẹ nhõm, trong lòng thầm than mình vì sao lại như thế? Anh có thể ăn thịt cô sao?
Nghĩ đến ăn, tư tưởng Đường Tố Khanh lại nghĩ đến một chuyện khác, gương mặt đã chín như tôm luộc, thầm nghĩ đến việc kể từ ngày cô gặp người đàn ông này, tư tưởng liền bắt đầu không thuần khiết rồi. Nắm thật chặt lấy chăn, nghiêng thân thể, cô nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Vừa lúc đó, cũng không muộn lắm, người đàn ông vốn là đang ngủ đột nhiên xoay người, không hề có điềm báo trước mà cả người nhào tới ôm lấy Đường Tố Khanh, giống như là bạch tuộc, đem cô ôm vào trong ngực anh, hô hấp nóng rực phun vào trên cổ của cô, bắp đùi còn bá đạo chặn lên chân cô, trên người truyền đến nguồn nhiệt cuồn cuộn, cái tư thế này thấy thế nào cũng rất mập mờ.
Đường Tố Khanh khó chịu mà giật giật thân thể của mình, cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng cảnh cáo: "Buông ra!" .
Nhưng người đàn ông kia vẫn kiên trì mà ôm cô, không có bất kỳ phản ứng nào, Đường Tố Khanh không tin quỷ quái, cho là người đàn ông kia cố ý không nghe lời của cô..., giật giật thân thể của mình, ý đồ tránh thoát cái ôm của anh.
"Bảo Nhi, đừng động, đầu anh rất đau." Người đàn ông kia khẽ rên rĩ, trong giọng nói mang theo chút buồn ngủ, lời nỉ non này ngay bên tai cô, nghe rõ ràng như vậy, làm cho người ta không có cách nào hoài nghi đó là giả.
Đường Tố Khanh vì thế mà mềm lòng, quả nhiên không hề động nữa, mặc cho anh ôm mình ngủ, nhưng người có tính tình độc lập như Đường Tố Khanh, dù mấy ngày qua phải chung chăn gối với anh, cô vẫn chưa có thói quen, bất đắc dĩ hướng về phía trần nhà mà phát ra tiếng thở dài ngây ngô, bên tai vẫn là tiếng hô hấp quen thuộc.
Đường Tố Khanh vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng nhìn trần nhà chưa bao lâu, mắt cô đã chẳng thể mở nổi, từ từ tiến vào mộng đẹp, cô không biết là khi cô tiến vào cõi mộng, thì người đàn ông vốn đã ngủ say lại mở đôi mắt sắt bén ra nhìn cô, giờ phút này trong mắt của anh là một luồng sương mù, hoàn toàn tựa như bóng đêm rét lạnh.
Anh đặt lên má người anh yêu một nụ hôn say đắm, cánh tay khỏe mạnh siết chặt cô gái nhỏ trong ngực, hận không được đè cô vào trong tâm khảm của mình.
Nhìn vành tai nhu thuận, anh không kiềm chế được mà đem miệng ngậm lấy nó, giống như thưởng thức một miếng bánh ngon, không buông bỏ được, động tác êm ái và thâm tình, cho đến khi cô gái đang ở trong giấc ngủ phát ra tiếng ngâm nga nhỏ, anh mới buông ra.
Sở Chiến lại gần bên tai của cô mà nói: "Ngủ ngon, cục cưng của anh.". Giọng nói dịu dàng cùng như đôi trai gái yêu nhau đang tâm tình với nhau, đủ để ngán chết người. Đầu anh tựa vào cổ cô, ôm lấy cô gái nhỏ, hạnh phúc mà tiến vào mộng đẹp.
Muốn hưởng thụ phúc lợi của mình thì phải khiến cho người kia động lòng, đây là lần đầu tiên anh hy vọng dùng cách quang minh chánh đại hưởng thụ bữa điểm tâm ngọt ngào, đó là những điều mà Sở Chiến suy nghĩ trước khi tiến vào mộng đẹp.
Ánh trăng vẫn ở chỗ cũ, chứng kiến một đôi tình nhân hạnh phúc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đem chiếc lưng to lớn lau đến khi đỏ bừng, lúc này Đường Tố Khanh mới cảm thấy xấu hổ mà dừng động tác tay lại, rửa qua khăn bông, tiếp theo sau đó là giúp anh chùi mặt.
Bộ dáng hấp dẫn kia, khiến cho cõi lòng của người phụ nữ trở nên nóng rực, đoán chừng một cô gái bình thường sẽ chẳng thể kiềm hãm được mà mặt mày đỏ bừng, Đường Tố Khanh cũng không ngoại lệ, đối mặt với vóc dáng tráng kiện của người đàn ông trước mặt, gương mặt đỏ ửng như quả cà chua, nhưng đi vào trong mắt Sở Chiến lại thành mê người không tả được, để cho anh hận không được lập tức ăn cô vào trong bụng.
Đường Tố Khanh ép buộc mình phải đè nén cảm xúc xuống, qua hai ba lần nước đã giúp anh rửa sạch người, như gặp gì đó, cô giống như bị củ khoai lang nóng làm cho phỏng tay, giật nảy mình, nhanh chóng đứng lên quăng khăn bông đến cho anh, ấp a ấp úng nói: "Em... em đi đổi mền, anh tự tắm tiếp đi.".
Sau khi dứt lời, vội vàng đi ra khỏi phòng tắm, ném cái vẻ mặt đã chuẩn bị trước, kinh ngạc nhìn bóng dáng nhỏ rời đi, cuối cùng thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ, xem ra cô gái nhỏ cố ý mượn cớ tránh thoát đây mà.
Nghĩ tới những phúc lợi mình đáng được hưởng, nhưng cô gái nhỏ đi công tác cả ngày, thì trêu chọc quá mức, nếu đã không thể tấn công được, vì sao không thử suy nghĩ, Sở Chiến tốt bụng bỏ qua sự xấu hổ của cô gái nhỏ, vui vẻ tự mình động thủ.
Mới vừa đi ra khỏi cửa phòng tắm, Đường Tố Khanh đã nhanh tay quạt quạt gò má của mình, ý đồ đánh rớt khí nóng trên mặt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, gương mặt đã đỏ không ra bộ dáng gì nữa rồi, cô lúng túng nhìn lại phòng tắm một cái, nhanh chóng đi đổi ga giường.
Đem ga giường thay một chốc là xong, rồi cô đem quần áo dơ bỏ vào trong máy giặt, chờ mỏi mòn vẫn chẳng thấy trong phòng tắm có thêm động tĩnh gì nữa, lần này Đường Tố Khanh không biết phải làm như thế nào, trong lòng có hai thiên thần thiện – ác không ngừng giao chiến.
Không vào được thì lại lo lắng không biết người đàn ông kia có té xỉu hay không, không biết trong phòng tắm lâu thế anh ta có bị nhức đầu lại hay không. Nếu vào xem một chút, thì lại lo lắng nhìn thấy cái khiến cô lúng túng, bức tranh mê người trong phòng tắm lúc nãy vẫn còn ở trước mắt.
Ngay vào lúc này, cửa phòng tắm có tiếng động, chỉ thấy anh tùy ý mặc bộ quần áo cô đưa, vẻ mặt yếu đuối đi ra.
Đường Tố Khanh thấy thế, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đi lên đỡ anh về phía giường, vén chăn lên, để cho anh nằm xuống, sau đó dưới ánh mắt nóng rực của anh giúp anh đắp chăn lại, ân cần giảm bớt độ sáng của đèn phòng.
Làm xong tất cả thì Đường Tố Khanh mới đến tủ đồ lấy một bộ quần áo ngủ bảo thủ của mình đi vào phòng tắm, sau khi tắm một cách vội vàng, cảm thấy kỳ cọ như thế đủ rồi, Đường Tố Khanh mới mặc áo ngủ vào và đi ra khỏi phòng tắm.
Dưới ánh đèn lờ mờ chiếu rõ vẻ mặt đang ngủ an ổn của Sở Chiến, nghĩ đến chiếc chăn mỏng đang che đậy cho một thân thể to lớn, nhịp tim của Đường Tố Khanh nhất thời đập loạn, thầm hận mình không có tiền đồ, cũng không phải là chưa nhìn qua con trai phơi bày nửa người trên, chỉ là tối hôm nay thấy trong người thật lạ, chẳng giống như phản ứng khi cô nhìn thấy những người đàn ông như thế trên báo chí, nhưng là cảm giác gì thì cô không rõ.
Thở ra một hơi, Đường Tố Khanh rón rén đi tới bên giường, nhẹ nhàng nằm xuống.
Mới vừa nằm dài trên giường, người đàn ông bên cạnh lập tức giật giật thân thể, Đường Tố Khanh cho là mình đánh thức anh, ngăn chận hô hấp, dưới ánh đèn mờ ảo, cô không dám làm rộn, đảo mắt một vòng, liếc mắt nhìn anh một chút, phát hiện anh vẫn còn nhắm mắt, hô hấp đều đặn, đoán chừng đã ngủ rất sâu.
Lần này Đường Tố Khanh mới thở nhẹ nhõm, trong lòng thầm than mình vì sao lại như thế? Anh có thể ăn thịt cô sao?
Nghĩ đến ăn, tư tưởng Đường Tố Khanh lại nghĩ đến một chuyện khác, gương mặt đã chín như tôm luộc, thầm nghĩ đến việc kể từ ngày cô gặp người đàn ông này, tư tưởng liền bắt đầu không thuần khiết rồi. Nắm thật chặt lấy chăn, nghiêng thân thể, cô nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Vừa lúc đó, cũng không muộn lắm, người đàn ông vốn là đang ngủ đột nhiên xoay người, không hề có điềm báo trước mà cả người nhào tới ôm lấy Đường Tố Khanh, giống như là bạch tuộc, đem cô ôm vào trong ngực anh, hô hấp nóng rực phun vào trên cổ của cô, bắp đùi còn bá đạo chặn lên chân cô, trên người truyền đến nguồn nhiệt cuồn cuộn, cái tư thế này thấy thế nào cũng rất mập mờ.
Đường Tố Khanh khó chịu mà giật giật thân thể của mình, cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng cảnh cáo: "Buông ra!" .
Nhưng người đàn ông kia vẫn kiên trì mà ôm cô, không có bất kỳ phản ứng nào, Đường Tố Khanh không tin quỷ quái, cho là người đàn ông kia cố ý không nghe lời của cô..., giật giật thân thể của mình, ý đồ tránh thoát cái ôm của anh.
"Bảo Nhi, đừng động, đầu anh rất đau." Người đàn ông kia khẽ rên rĩ, trong giọng nói mang theo chút buồn ngủ, lời nỉ non này ngay bên tai cô, nghe rõ ràng như vậy, làm cho người ta không có cách nào hoài nghi đó là giả.
Đường Tố Khanh vì thế mà mềm lòng, quả nhiên không hề động nữa, mặc cho anh ôm mình ngủ, nhưng người có tính tình độc lập như Đường Tố Khanh, dù mấy ngày qua phải chung chăn gối với anh, cô vẫn chưa có thói quen, bất đắc dĩ hướng về phía trần nhà mà phát ra tiếng thở dài ngây ngô, bên tai vẫn là tiếng hô hấp quen thuộc.
Đường Tố Khanh vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng nhìn trần nhà chưa bao lâu, mắt cô đã chẳng thể mở nổi, từ từ tiến vào mộng đẹp, cô không biết là khi cô tiến vào cõi mộng, thì người đàn ông vốn đã ngủ say lại mở đôi mắt sắt bén ra nhìn cô, giờ phút này trong mắt của anh là một luồng sương mù, hoàn toàn tựa như bóng đêm rét lạnh.
Anh đặt lên má người anh yêu một nụ hôn say đắm, cánh tay khỏe mạnh siết chặt cô gái nhỏ trong ngực, hận không được đè cô vào trong tâm khảm của mình.
Nhìn vành tai nhu thuận, anh không kiềm chế được mà đem miệng ngậm lấy nó, giống như thưởng thức một miếng bánh ngon, không buông bỏ được, động tác êm ái và thâm tình, cho đến khi cô gái đang ở trong giấc ngủ phát ra tiếng ngâm nga nhỏ, anh mới buông ra.
Sở Chiến lại gần bên tai của cô mà nói: "Ngủ ngon, cục cưng của anh.". Giọng nói dịu dàng cùng như đôi trai gái yêu nhau đang tâm tình với nhau, đủ để ngán chết người. Đầu anh tựa vào cổ cô, ôm lấy cô gái nhỏ, hạnh phúc mà tiến vào mộng đẹp.
Muốn hưởng thụ phúc lợi của mình thì phải khiến cho người kia động lòng, đây là lần đầu tiên anh hy vọng dùng cách quang minh chánh đại hưởng thụ bữa điểm tâm ngọt ngào, đó là những điều mà Sở Chiến suy nghĩ trước khi tiến vào mộng đẹp.
Ánh trăng vẫn ở chỗ cũ, chứng kiến một đôi tình nhân hạnh phúc.