Tờ Kế Nao ngồi vào trong xe mà lòng đầy lo lắng, cả người cứng ngắc giống một tảng đá, sợ động đẩy sẽ khiến xe cô hư thứ gì đó, mắt thỉnh thoảng nghiêng nhìn về cô gái ngồi ở vị trí tài xế, mắt thả vào đôi bàn tay trắng noãn và mảnh khảnh của cô.
Tay nhỏ bé của cô trắng giống như có thể nhìn thấy sợi tơ máu bên trong, mà đôi tay xinh đẹp kia giờ phút này đã lái xe một cách thành thạo. Tờ Kế Nao liếc mắt nhìn về phía bàn tay đàn ông thô kệch và to lớn của mình, lập tức tự ti chẳng biết nên che giấu đôi bàn tay mình ở đâu cho tốt
"Bây giờ hai người đang ở đâu?" Đường Tố Khanh vừa lái xe ra khỏi công trường vừa hỏi
Trong bụng Tờ Kế Nao đầy nghi ngờ, vì sao cô lại hỏi anh đang nghỉ ngơi ở đâu, nhỏ giọng nói ra chỗ phòng trọ của mình, điều đơn giản đó lại khiến cho lòng anh vô cùng kích động, nếu không phải là cô đại nhân có đại lượng, gọi điện thoại yêu cầu vị chủ thầu đừng sa thải anh, làm sao anh được hưởng những đãi ngộ đặc biệt như hiện tại, chẳng những để cho anh tiếp tục làm việc ở công trường, mà còn ứng trước tiền lương để cho anh có tiền đi thuê phòng.
Tất cả những chuyện đó đều do công lao của cô gái trước mặt, trong mắt của anh thì cô không phải là một vị quan cao không có mắt, cô là một người tốt
Trong xe hơi, không khí an tĩnh đến độ người ta dễ dàng nghe được tiếng hít thở của nhau, hình như nhìn thấu vẻ lúng túng của anh, Đường Tố Khanh cười nhạt mà nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm, con gái của cậu tên là Nhân Nhân phải không." .
Nhắc tới đứa cháu gái của mình, trong lòng Tờ Kế Nao càng thêm áy náy, nhẹ giọng trả lời: "Vâng ạ, tên là Bàng Nhân, một loài cỏ rậm rạp và đáng yêu".
Nói xong câu đó anh liền có cảm giác mình nói hơi nhiều, bởi vì với trình độ học vấn của cô gái bên cạnh, làm sao mà cô lại không hiểu được ý nghĩa này, đang lúc đại não anh không ngừng hoạt động, lập tức nghe được câu khen ngợi của người bên cạnh
"Tên rất dễ nghe, rất giống cô bé." Đường Tố Khanh cười khẽ một tiếng, có lẽ trong trí nhớ của cô, thì đứa bé kia rất hiểu chuyện, khiến cô cảm thấy rất yêu thích cô gái nhỏ kia
Lời nói kia hơn cả một lời khen hoa mỹ, đem lòng Tờ Kế Nao vui mừng như thể bay lên chín tầng mây, vui mừng đến độ chẳng biết phải đón nhận câu nói kia như thế nào, chỉ có thể giống như là kẻ trộm, thừa dịp cô không chú ý mà nở một nụ cười.
"Mẹ của đứa bé đang ở đâu? Tại sao không thấy cô ấy?" Đường Tố Khanh nghi ngờ lên tiếng, lúc ấy nghe ông chủ thầu kể chỉ có cha con bọn họ ở trong công trường, không nghe ông ta nhắc đến mẹ của đứa bé, nên trong lòng cô có chút tò mò
Đường Tố Khanh nghiêm túc chú ý tình huống trên đường, không nghe được đáp án, cho là mình xúc phạm đến việc riêng tư của người ta, lập tức muốn cắn lưỡi để chết, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh một cái rồi nói: "Thật xin lỗi, nếu đã làm khó thì cậu không cần trả lời, tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm về tình cảnh của cô gái nhỏ mà thôi" .
Gương mặt của người đàn ông bên cạnh chợt đỏ bừng, luống cuống khoát khoát tay, sợ cô hiểu lầm cái gì đó, vội vàng nói: "Không sao, không sao, thật ra thì Nhân Nhân là con của anh cả tôi, cả nhà anh cả đã mất mạng trong cơn động đất tám năm trước. Lúc đó, tôi có việc phải ra ngoài nên thoát nạn, chờ tôi nghe được tin tức vội vàng trở về, thì anh cả và chị Dâu đã chết, họ đã dùng cả thân mình để bảo vệ cho Nhân Nhân, bởi vì sợ trận động đất kia gây ảnh hưởng không tốt cho đứa bé, cho nên tôi liền mang Nhân Nhân lên Thành phố sinh sống." .
Chăm chú lắng nghe người thanh niên này trình bày về cuộc đời thăng trầm của mình, thì lỗ mũi Đường Tố Khanh có chút cay cay, vụ tai nạn kia mang đi hạnh phúc của rất nhiều gia đình, điều đó cô biết, không muốn dừng lại mãi ở đề tài bi thương này, nên cô nói: "Thì ra cậu là người Tứ Xuyên, tôi nghe nói đàn ông Tứ Xuyên vô cùng chăm chỉ." .
Nghe vậy, Tờ Kế Nao chỉ biết gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười ngây ngô nói: "Đó là do cuộc sống bắt buộc, không chăm chỉ thì phải bị đói, chúng tôi không có nhiều kiến thức văn hóa, chỉ có thể dựa vào sức lao động mà sống qua ngày." .
Sau khi nói xong anh cảm thấy vô cùng lo lắng, anh sợ cô gái bên cạnh sẽ khi dễ mình, lặng lẽ nhìn cô một cái, phát hiện cô chỉ nở một nụ cười nhạt nhòa, cục đá treo trong lòng dần dần được buông xuống.
Đường Tố Khanh cười khẽ một tiếng: "Như cậu thì đã được xem là người tốt rồi, trên xã hội có một ít người lấy lý do nghèo khó hoặc là trình độ học vấn thấp, không chịu đi theo con đường chân chính, mà cứ muốn trộm gà trộm chó mãi." .
Ngay vào lúc này, di động của Đường Tố Khanh chợt vang lên, Tờ Kế Nao nhìn thấy cô nhận điện thoại, sau đó nghe thấy cô ân cần dặn dò điều gì đó, từ những lời nói của cô với người bên kia điện thoại có thể nghe ra dường như trong gia đình cô có người bị bệnh, cúp điện thoại xong, khuôn mặt nhỏ của cô hiện ra một nụ cười, đẹp mắt nhếch lên.
Trong lúc bất chợt Tờ Kế Nao thật tò mò muốn biết xem ai vừa gọi điện thoại cho cô, có thể làm cho cô vui vẻ như vậy, trong lòng thầm nghĩ người đó có phải là người đàn ông anh tuấn ngồi bên giường cô lúc cô bệnh hay không, muốn hỏi nhưng lại thấy câu hỏi này đã vượt qua khuôn phép của anh, trong lòng như có một con mèo chạy quanh, vô cùng khó chịu.
Cuối cùng nhịn không được, nghi ngờ lên tiếng nói: "Là tin gì lại khiến cô vui đến thế?".
"À?" Đường Tố Khanh đang lái xe không hiểu vì sao người thanh niên bên cạnh lại hỏi thế, nghi ngờ nhìn anh một cái.
"Kể từ sau khi cô nhận điện thoại, khóe miệng của cô vẫn treo một nụ cười, cho nên tôi nghĩ có phải có chuyện gì rất vui không." Tờ Kế Nao đưa mắt nhìn cô, khóe miệng nâng lên một nụ cười, sau đó hỏi, tròng mắt đen nhánh càng thêm lóe sáng dưới nước da ngâm đen, trong mắt là tia tò mò không muốn cho người ta từ chối.
"A, người mới vừa gọi điện thoại sao? Đó là chồng của tôi, hỏi xem tôi muốn ăn cái gì để anh ấy còn đi chợ, người này đúng là hết cách đã sinh bệnh còn không biết tự chăm sóc mình nữa." trong giọng nói của Đường Tố Khanh phảng phất một tia quan tâm mà chính cô cũng không ngờ tới.
"Ngã bệnh?" Tờ Kế Nao nghi ngờ lên tiếng hỏi, đầu thoáng qua bóng dáng của người đàn ông anh tuấn và phức tạp kia, người đàn ông như thế có thể ngã bệnh sao? Trong bụng vừa nghi ngờ vừa khổ sợ nghĩ đến việc chỉ có người đàn ông như thế mới xứng với cô.
"Ừ, chỉ hơi nhức đầu một chút mà thôi." Cô cau mày nói, trong giọng nói có nồng nặc vị quan tâm cùng lo lắng.
Tờ Kế Nao gật đầu một cái không nói thêm gì, nghĩ thầm việc bọn họ là người có tiền, những thứ này bệnh nhỏ này rất dễ dàng trị hết
Trong nháy mắt, không khí trong xe lại quay về an tĩnh, không ai nói chuyện, chỉ thấy xe con chậm rãi lái vào một con hẻm nhỏ, Tờ Kế Nao ngắm nhìn cảnh tượng quen thuộc, nghi ngờ lên tiếng nói: "Này, đây không phải là chỗ của tôi thuê sao?" .
Bởi vì ngõ hẻm rất hẹp, nên xe hơi của cô không thể chạy nhanh, cô gật đầu giải thích với anh: "Ừ, hôm nay tìm cậu là có một chuyện muốn nói với cậu, cậu đi làm thì không thể để Nhân Nhân ở nhà một mình, mặc dù cô bé này rất hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng là đứa bé, thời gian dài không tránh khỏi có chuyện xảy ra, gặp những chuyện ngoài ý muốn thì càng đau lòng, cho nên tôi đã liên lạc với cục trưởng cục giáo dục, anh ấy đã liên lạc được với hiệu trưởng trường tiểu học Nhất, về sau Nhân Nhân sẽ đến đó học, cậu làm việc sẽ có chút yên tâm hơn." .
"Trường tiểu học Nhất?" Tờ Kế Nao nghi ngờ lên tiếng nói, trong đầu liền nghĩ đến việc trường tiểu học này hình như là trường công lập, nhớ đến việc ban đầu anh có đến đó hỏi qua, người hiệu trưởng trường đó nói với anh rằng nơi đó không nhận học sinh có hộ khẩu thường trú ngoài thành phố.
Lại nghĩ đến việc cô vì anh mà chạy đi xã giao với cục trưởng cục giáo dục, trong bụng càng cảm kích cô gái trước mặt, không ngờ trên đời này lại có người tốt đến thế, do anh không cẩn thận khiến cô bị thương, cô lại không để trong lòng mà còn đi giúp đỡ anh
Cho rằng anh đang lo lắng về vấn đề tiền bạc, Đường Tố Khanh lập tức cười lên tiếng an ủi: "Đừng lo lắng, trường tiểu học Nhất là trường của nhà nước, hiện tại quốc gia đang thực hành chín năm giáo dục bắt buộc, Nhân Nhân vào bên trường học sẽ không cần đóng tiền, chỉ cần đóng phí ăn cơm cho cô bé là được." .
Mặt Tờ Kế Nao lập tức đỏ bừng, trong bụng biết cô đã hiểu lầm anh, cũng không có giải thích, dù sao anh cũng là kẻ ít tiền, cô vừa nghĩ liền nghĩ đến mặt này cũng đúng, anh chỉ có thể khẽ gật đầu một cái.
Xe lái vào cái hẻm nhỏ sau, từng dãy phòng đơn sơ xuất hiện trước mắt, nhìn lối kiến trúc cũng biết nó khá lâu, đoán chừng cũng phải được xây dựng từ những năm bảy mươi, rất cũ kỹ, bởi vì cô thường đi điều tra cuộc sống của những người lao động nghèo, nên đối với những dạng nhà tạm này cô không thấy gì làm kỳ quái hay xa lạ, lên tiếng hỏi: "Cậu ở căn nào?" .
"Đi về trước một chút, ngoài cửa có treo một đôi liễn, chúng tôi đang sống ở lầu ba." Tờ Kế Nao chỉ vào một căn nhà cũ cách đó không xa, thông qua kính xe cô thấy có vài người dân tò mò mà nhìn cô từ những ô cửa sổ, trong lòng bọn họ mang theo nhiều tò mò, nhưng cô chỉ nghiêm túc lái xe, cũng chẳng đem tình huống bên ngoài để vào trong lòng, chỉ thở ra một hơi
Tại khu này cũ kỹ này có hơn hai trăm hộ dân sinh sống, cuộc sống của bọn họ vẫn rất khó khăn, những nơi như thế này bình thường chẳng có lấy một chiếc Taxi nào đi vào, nói chi đến chuyện một chiếc xe hơi con màu Bạc xuất hiện, tất cả mọi người đều mang lòng tò mò mà quan sát đường đi của chiếc xe hơi con.
Có một đứa bé bướng bỉnh nhảy chân sáo chạy đến trước sườn xe của cô, trong mắt hiện lên vẻ khát vọng, mẹ của đứa bé nhìn thấy động tác của con mình, nhanh chóng ôm đứa bé lên, lo lắng đứa bé sẽ làm hư chiếc xe hơi con, đến lúc đó táng gia bại sản cũng không thể nào đền nổi.
Xe chậm rãi dừng lại trước của nhà trọ của Tờ Kế Nao, sau khi Đường Tố Khanh tắt động cơ xe, cũng đi theo Tờ Kế Nao lên lầu ba.
Một đám dân cư tụm lại, lòng nghi ngờ, bắt đầu thảo luận.
"Đây không phải tiểu tử mới đến đây không lâu sao? Các người nói xe gia thế của cậu ta như thế nào? Sao đột nhiên có một chiếc xe con đến đây cùng cậu ta vậy?" Một bà dì lên tiếng.
Lời nói của bà dì đánh trúng vào lòng hiếu kỳ của những người khác, tiếp theo, mọi người rối rít đầu nhập vào bàn luận
"Tôi nghe bà Vương chủ phòng trọ nói người thanh niên này là nông dân ở một vùng khác đến, chỉ mướn một căn phòng nhỏ, không chừng là kẻ rất nghèo nên mới đến đây mướn một căn phòng nhỏ như thế, nhìn bà Vương chanh chua thế chẳng ai muốn sống cùng đâu, nếu người đàn ông kia là kẻ có tiền vì sao phải nhìn sắc mặt bà ấy mà sống?" Một người phụ nữ khác nói ra suy nghĩ của mình, nhìn một đám người lặng lẽ soi mói.
"Tôi cũng đoán thế, nhưng cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện kia là ai? Tôi cảm thấy cô ấy khá quen? Giống như minh tinh trên Tivi vậy, không phải cậu ta mới quen đại minh tinh nào đó chứ?" Một người chú nói lên quan điểm của mình.
"Ông Lâm à, người phàm như chúng ta vừa nhìn thấy một cô gái xinh đẹp là cảm thấy quen mắt rồi, ông không sợ buổi tối bị bà Lâm kéo quần áo sao?" Một nhóm người hò hét cười to và nói rôm rã, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cái cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở đây là ai rồi, đó là Phó thị trưởng, người quyền cao chức trọng
Ông chú nghe mọi người nói như thế, có chút sợ nên không dám đứng xem nữa, mà vội vàng lách mình ra khỏi đám người kia.
"Haizzz, không phải người đàn ông kia có dẫn theo một đứa bé sao? Các người nghĩ xem cô gái xinh đẹp kia có phải là mẹ của đứa bé không?"
"Cũng không chừng nhé, nếu không sao một cô gái xinh đẹp như thế lại đến phố nghèo này? Nhìn tên thanh niên kia, trông trẻ tuổi lại khá đẹp trai, chỉ hơi đen một chút mà nói, nói không chừng là trai bao đó." Mọi người nhao nhao mà gật đầu bày tỏ đồng ý.
Sau đó phát hiện cửa sổ phòng ba có người mở ra, có lẽ đã nghe được lời nói của bọn họ, mọi người rối rít xin lỗi sau đó nhanh chóng tản ra, mà những lời nói ban nãy vừa đúng lúc Tờ Kế Nao đứng bên cạnh cửa sổ nên nghe được, anh cảm thấy vô cùng ái náy với cô, lo lắng cô nghe được sẽ không chịu nổi kích động.
Đường Tố Khanh ngồi ở cái ghế nhỏ quan sát căn phòng một lượt, đây là một căn phòng nhỏ, có một cái ban công đơn giản và một cái cầu thang cũ kỹ. Trong phòng có một chiếc giường đơn, bên giường đơn là một cái rèm cửa, đem không gian thu hẹp ngăn thành hai phòng riêng biệt, Đường Tố Khanh ngồi nhìn đứa bé nhỏ sống một cuộc sống nghèo nàn, trong lòng cô liền có chút áy náy, đều duy nhất an ủi cô chính là căn phòng này tuy nhỏ nhưng rất ấm áp tình người.
Thấy cô đang quan sát nhà của mình, Tờ Kế Nao luống cuống chà xát hai tay, gương mặt đỏ bừng giải thích: "Nơi này hơi nhỏ một chút, xin cô đừng để ý.".
"Mặc dù nơi này hơi nhỏ, nhưng rất sạch sẽ chỉnh tề." Đường Tố Khanh nhìn xung quanh xong rồi khẽ nói.
Nghe vậy, Tờ Kế Nao gãi gãi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn bởi vì anh có thói quen sạch sẽ.
Nhìn đến đứa bé gái kể từ khi thấy cô vào nhà liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cô, Đường Tố Khanh cười dịu dàng lên tiếng nói: "Nhân Nhân, cháu có muốn đi học không? Nơi đó có rất nhiều người bạn nhỏ chơi cùng cháu." .
Cô bé vốn là người sợ gặp người lạ, nhưng thấy Đường Tố Khanh, nghĩ đến việc trước kia cô cho bọn họ uống canh ngon, lập tức không sợ hãi nữa, thấp giọng trả lời: "Nhân Nhân không thích đi học, vì đi học tốn rất nhiều tiền." .
Đường Tố Khanh vừa nghe lời bé nói, càng thương cảm cho cô bé hơn, rõ ràng khi nghe cô nói đến việc đi học bé rất thích thú, nhưng bởi vì tiền mà cố che giấu cảm xúc đó, cô lại dịu dàng lên tiếng: "Đi học không cần bỏ ra tiền, dì đã nói chuyện với hiệu trưởng trường rồi, ông ta biết Nhân Nhân là đứa bé ngoan, nên sẽ không thu tiền học phí của Nhân Nhân, ông ấy đã đồng ý, vậy Nhân Nhân thế nào."
Cô gái nhỏ nghe xong lời này, trong nháy mắt đã đưa đôi mắt đầy hy vọng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, thấy anh gật đầu một cái, lúc này mới vui mừng hoan hô, nếu nói vừa rồi là bé không sợ Đường Tố Khanh, thì hiện tại bé cảm thấy Đường Tố Khanh thật gần gũi, đứa bé chính là đứa bé, luôn có những ước mơ nho nhỏ.
Tuy Đường Tố Khanh chưa từng chăm sóc đứa bé nào, nhưng khi thấy đứa bé vui vẻ kéo mình đến đầu giường, sau đó thận trọng lấy tập và bút ra khỏi chiếc họp nhỏ, tựa như trước mắt bé là món đồ vô cùng quý giá
Đường Tố Khanh nhìn vào đôi mắt tràn đầy sức sống kia, thỉnh thoảng gật đầu khích lệ bé, hai người vừa cười vừa nói, rất là vui vẻ, sau khi bé khoe những tác phẩm của mình xong, cô gái nhỏ bảo Đường Tố Khanh chỉ cho bé vẽ tranh
Tờ Kế Nao đứng bên nhìn không khí ấm áp này mà nở nụ cười, xoay người đi ra ban công lấy ra một miếng gỗ bỏ hoang ở công trường, sau đó lấy thêm một cây búa sắt, chăm chú chuẩn bị làm thêm một cái ghế bằng gỗ, thỉnh thoảng nhìn quanh nhà, anh như tìm thấy niềm vui nhỏ, trong lòng treo đầy vẻ thỏa mãn.
Bà chủ nhà họ Vương vừa đi ra ngoài trở về đã nghe nói ở trên lầu ba có một người khách vô cùng giàu có đến, ở trong nhà bà cả buổi chưa có về, vội vàng chạy lên phòng cho thuê trên lầu ba
Thím Vương vừa đi đến cửa đã nhìn thấy tất cả cảnh tưởng bên trong, một cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp đang ngồi dạy đứa bé làm bài tập, còn cái tên đứng ra thuê nhà bà thì đang ngồi ngoài ban công đóng đinh vào ghế mây, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn đứa con gái nhỏ.
Liếc mắt nhìn bộ quần áo mà cô gái đang mặc, nghĩ đến chiếc xe con sang trọng đang đậu dưới lầu, thím Vương híp mắt tươi cười nói "A, cháu về sớm thế" .
Nhìn thấy chủ cho thuê nhà đột nhiên xuất hiện, Tờ Kế Nao cho là bà đến đây đòi tiền nhà, thấp thỏm đứng lên không biết làm sao, nhỏ giọng mà nói ra: "Này, thím Vương, tiền phòng tháng sau cháu. . . . . ." .
Trong bụng lo lắng việc bà sẽ lên tiếng chửi đổng, thúc giục anh đóng tiền nhà trước mặt Đường Tố Khanh, dù đến hẹn anh vẫn chưa đóng tiền nhà thì bà ấy đến đòi là chuyện đương nhiên.
Hai người đang vui vẻ trò chuyện nghe được những lời đó cũng quay đầu nhìn về phía cửa.
Tờ Kế Nao còn chưa nói hết đã bị người ta cắt ngang, chỉ thấy người luôn ham món lợi nhỏ như thím Vương lại phất tay như không có gì.
"A, cái đó không vội, không vội, tôi nghe nói có người đến nhà chơi, nghĩ tới việc nhà này nhỏ thế cũng không tiện cơm nước, hay là trưa nay qua nhà tôi ăn cơm đi?" đôi mắt thím Vương lóe lên một tia tính toán, nói với giọng ân cần.
"Cám ơn thím Vương, không, không cần làm phiền." Tờ Kế Nao không ngờ người luôn luôn chanh chua như bà chủ nhà của anh lại thay đổi như thế, trên mặt chất đầy nụ cười, thấy biểu hiện này anh lại nhớ lại chiếc xe dưới lầu và đám người tò mò ban nãy, lập tức hiểu ra sự thay đổi của thím Vương là do đâu, đó là do bà hiểu lầm gia thế của anh, đã lầm rồi, trong bụng cười khổ, lắc đầu một cái rồi nói lời cử tuyệt.
Thấy anh cự tuyệt ý tốt của mình, thím Vương cũng không còn tức giận, lần nữa nhìn về phía cô gái xinh đẹp, trong lòng khẳng định bối cảnh không hề tầm thường của Tờ Kế Nao, thầm nghĩ về sau việc phải tìm cách đối xử thật tốt với anh.
Trong miệng đã có chủ ý, thím Vương liền nói: "Không có việc gì thì tôi đi trước đây, có việc gì thì cứ gọi.", dứt lời thím Vương liền đi về phòng của mình, còn cố quay lại nở một nụ cười
Tờ Kế Nao thấy thím Vương đã đi, thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phái Nhân Nhân và Đường Tố Khanh, nở một nụ cười rồi sau đó lại quay lại đóng đinh và cái ghế.
Hình ảnh ấm áp ấy trôi đến trưa, tận tới lúc giữa trưa, ngoài cửa sổ bay tới mùi thức ăn thơm ngào ngạt, lúc này Đường Tố Khanh mới giật mình vì mình đã tốn thời gian cả buổi sáng để chơi với Nhân Nhân, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của bé, cô cũng cảm thấy vui rồi, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi về: "Tôi phải đi về trước, đợi đến xế chiều tôi sẽ quay lại đưa hai người đến trường tiểu học Nhất trình diện" .
"Ở chỗ này cơm nước xong hãy đi, hiện tại tôi sẽ đi nấu ngay." Tờ Kế Nao vội vàng đứng lên giữ cô lại, trong đầu anh vô cùng hưởng thụ cái không khí ấm áp này, mặc dù biết cô gái nhỏ đã kết hôn rồi, dù là cô chưa kết hôn bọn họ cũng không thể, nhưng anh lại ích kỷ, lại muốn giữ cô bên cạnh mình, có lẽ đoạn thời gian ở chung này, anh sẽ không bao giờ quên.
Đường Tố Khanh muốn cự tuyệt, không phải cô không quen ăn những món ăn dân giả, mà bản thân cô được nuôi lớn từ những món ăn bình dân, chỉ là cô sợ làm phiền người đàn ông này, lại khiến cho anh và Nhân Nhân không được tự nhiên.
Nhìn thấy cô gái nhỏ vừa nghe nói cô phải đi, bé lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng, đây cũng là lần đầu tiên cô không đành lòng cự tuyệt một ai đó, nên khẽ gật đầu coi như đồng ý.
Cô gái nhỏ nhìn thấy cô gật đầu, rất là vui vẻ lôi kéo cô tiếp tục vẽ tranh, còn người đàn ông kia cũng có một niềm vui không tên len lõi trong lòng, trên mặt nở một nụ cười sau đó sửa soạn nấu cơm.
Ước chừng hơn một tiếng đồng hồ sau, mùi cơm chín đi ra khỏi ban công, bay vào phòng ngủ, lần này cô gái nhỏ không có hứng thú vẽ tranh nữa rồi, miệng như sắp chảy nước miếng, bụng rất phối hợp thầm thì kêu lên.
Đường Tố Khanh khẽ cười một tiếng, yêu thương sờ sờ đầu của cô gái nhỏ, dịu dàng nói: "Nhanh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm." .
Đường Tố Khanh cũng đứng lên đi về phía ban công, xem mình có cần giúp đỡ gì hay không
Đi tới ban công, nhìn thấy một cảnh đơn giản, một người đàn ông tay chân có phần thô kệch đang mang tạp dề, một tay cầm lấy giá, một tay giơ lên lau mồ hôi, đang xào nấu ở ban công nhỏ hẹp, mùi khói nhàn nhạt bay ra. Nhìn hình ảnh này, không biết sao, trong đầu Đường Tố Khanh đột nhiên xuất hiện hình ảnh người chồng trên danh nghĩa của cô cũng mang tạp dề nấu cơm, bộ dáng nghiêm túc đầy mê người.
Người đàn ông đang bận bịu thấy cô cứ nhìn chầm chầm vào mình, cho là cô đói bụng, dịu dàng nói: "Sẽ nhanh thôi, nơi này có nhiều khói, cô cứ vào trong ngồi trước đi." .
Đường Tố Khanh cười nhạt một tiếng, nói: "Tôi đến đây là muốn giúp một tay.", sau khi dứt lời lập tức đến bên cạnh anh, cầm bát đũa lên.
Cuối cùng không cưỡng được ý muốn của cô, không thể làm gì khác hơn là để cho cô giúp một tay, sau khi Tờ Kế Nao xào món ăn xong, vừa đảo mắt đã nhìn thấy đôi tay trắng noãn của cô, trong lúc bất chợt lại nhìn mãi không buông, đôi tay mảnh mai kia, có lẽ không có người đàn ông nào nhẫn tâm để cô đụng đến một đầu móng tay.
Đợi cô tráng chén dĩa xong, Tờ Kế Nao tắt bếp ga, vớt đồ ăn trong nồi ra, đem tất cả món ăn dọn lên bàn, trong nháy mắt căn phòng trở nên vui vẻ, anh cũng mở rèm cửa để ánh sáng được thoáng đãng hơn, sau đó đặt thức ăn xuống, mang thêm ba bộ chén đũa lên.
Ba người vây lại một chỗ, bắt đầu ăn cơm, trên cái băng ngồi có hai đĩa thức ăn nho nhỏ, trong đó một đĩa rau cải, một dĩa khác là ít thịt heo ram mặn, những món ăn như thế đã xem là ngon nhất cho một gia đình công nhân nghèo.
Đường Tố Khanh cầm chén của mình lên, gắp ít rau cải bỏ vào trong, mùi vị cũng rất hấp dẫn, tuy đơn giản nhưng cô ăn cũng ngon miệng
Nếu như mới vừa rồi còn có chút khách sáo lễ nghĩa, giờ phút này cô giống như đã đặt mình vào vị trí người nhà, vui vẻ ăn cơm, kể từ sau khi trở thành nhân viên nhà nước đến nay, chưa có bữa cơm trưa nào cô ăn thoải mái đến vậy, chỉ là trong mắt Tờ Kế Nao phần cơm của cô ăn chỉ bằng phần ăn của con mèo nhỏ.
Cho là cô không quen ăn những món ăn nhà nghèo, thấy cô mới vừa rồi ăn rất ngon miệng, cũng liền tin cô đã ăn no, trong bụng cảm thán việc vì sao cô lại gầy như thế, thì ra là cô ăn cơm rất ít
Một bữa cơm nghèo lại kết thúc trong miền vui, sau khi cơm nước xong, Đường Tố Khanh thấy Tờ Kế Nao dọn chén bát xuống thì đi theo phụ giúp anh, nhưng Nhân Nhân cứ mãi đi theo cô kể tâm sự, đại đa số đều là những chuyện vui mà cô bé được nghe, Nhân Nhân là đứa trẻ hiểu chuyện nên rất ít khi trò chuyện nhiệt tình với người xa lạ, nhưng khi thấy ai thật tâm đối xử với mình bé lại nói rất nhiều, rất hòa đồng, chỉ là giọng nói kia không làm cô chán ghét ngược lại còn làm cô cảm thấy yêu đời hơn.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Đường Tố Khanh nói muốn đi chung quanh xem cuộc sống của người dân một chút, mặc dù trong bụng Tờ Kế Nao vô cùng lo lắng đám người dân ở đây sẽ chỉ chỉ chõ chõ, nhưng cũng không đành lòng cự tuyệt đề nghị của cô, không thể làm gì khác hơn là đưa cô gái nhỏ đi xuống dưới lầu.
Thời gian này chính là giờ ăn cơm trưa cũng là giờ đang trò chuyện của phần lớn các gia đình, thấy hình ảnh của một nhà ba người xuất hiện trong hẻm nhỏ, nhìn chỗ này cũng có chút hiểu lầm, tất cả mọi người tò mò đưa mắt nhìn ra cửa sổ, muốn xem bọn họ định làm gì.
Đường Tố Khanh nhìn những căn nhà cũ kĩ một chút, chậm rãi lên tiếng: "Những phòng ốc này có lịch sử khá lâu đời nhỉ?" .
Tờ Kế Nao không có nhiều kiến thức về lịch sử, chỉ biết là trong hẻm này có một căn nhà ngói khá lâu, nhưng vẫn còn rất tốt.
Mấy người dân sống ở đây lâu năm nghe câu hỏi của cô thì..., tốt bụng giải đáp giúp: "Cô gái nhỏ, những phòng ốc này đều có lịch sử hơn chín mươi năm, là do tổ tiên truyền lại.". Trong giọng nói mang theo vẻ tự hào, dù sao cũng là kiến trúc xưa, bây giờ người có tiền chưa chắc có thể sống được trong những ngôi nhà thế này.
Đường Tố Khanh gật đầu, quan sát những kiến trúc này, một người dân thấy cô không nói gì thêm nữa, nghĩ đến những lời đồn đãi chạy dọc hẻm nhỏ, trong nháy mắt có chút tò mò về thân phận của cô, lập tức nhiệt tình nói: "Cô có phải là người sống ở trung tâm thành phố không? Ở đó chắc không có những khu ổ chuột như thế này đâu nhỉ, chẳng còn nữa di tích của ông bà xưa." .
Đường Tố Khanh gật đầu một cái, hướng về những người dân ở đây hỏi thăm mấy câu, mọi người rất nhiệt tâm giải đáp, đợi đến khi Đường Tố Khanh thấy thời gian không sai biệt lắm, thì khẽ cúi đầu chào những người dân ở đây một cái, chuẩn bị dẫn Nhân Nhân đến trường tiểu học Nhất chào hỏi
Trước khi đi, Tờ Kế Nao có đề nghị cho Nhân Nhân về nhà thay quần áo mới, Đường Tố Khanh cũng không còn phản đối, dù sao ấn tượng đầu tiên cũng rất nặng, nên cô vui vẻ vào trong xe đợi chờ.
Đây là lần đầu tiên cô gái nhỏ được ngồi lên xe hơi nên bé rất muốn lên xe ngay lập tức, hiện tại bé đã được thỏa nguyện, đứng trước xe hơi to lớn, thì lòng bé có chút thấp thỏm. Đường Tố Khanh liên tục đưa mắt liếc nhìn, ý bảo bé lên xe ngồi đi, sau khi bé lên xe thì cứ liên tục nhìn đông nhìn tây.
Đối với lần này Đường Tố Khanh khẽ cười một tiếng, giống như lúc tới đây, giữa ánh mắt tò mò của mọi người thì lái xe ra khỏi hẻm nhỏ.
Khi xe đi tới trước trường Tiểu học Nhất, cửa trường học được đóng chặt, Đường Tố Khanh nhìn đồng hồ một chút, lúc này chính là giờ học, dừng xe trước phòng bảo vệ để báo một tiếng, sau đó cô mới lái xe vào sân cỏ.
Văng vẳng những tiếng đọc bài non nớt của trẻ con, tràn đầy sức sống, cô gái nhỏ nghe tiếng đọc sách thì tò mò nhìn về dãy phòng học, còn những bạn nhỏ thấy có người lạ vào trước thì ríu rít ngừng đọc bài, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, tò mò thò đầu ra ngoài cửa sổ, bắt gặp ngay đôi mắt trong veo của Nhân Nhân đang nhìn mình, còn Nhân Nhân thì thấy quá nhiều người nhìn bé nên ngại ngùng cúi đầu xuống, những đứa bé trong lớp lại âm thầm hỏi nhau xem đó có phải là bạn học mới hay không.
Hiệu trưởng đang làm việc nhận được cuộc điện thoại của phòng bảo vệ, lập tức bỏ công việc qua một bên, dẫn một đám giáo viên đi ra cổng, xa xa đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, hiệu trưởng vội vàng đi tới, vươn tay thân thiết thăm hỏi: "Không biết Phó Thị Trưởng đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa." Đi theo phía sau hiệu trưởng một nhóm những giáo viên ưu tú của trường. Họ lễ phép cúi đầu chào cô gái xinh đẹp mà trước kia chỉ được gặp trong tivi mà thôi, trong mắt họ lóe lên vẻ mặt hâm mộ.
"Chào hiệu trưởng, chào các thầy cô giáo, mạo muội đến đây, đã quấy rầy mọi người rồi." Đường Tố Khanh cầm tay của người hiệu trường, vui vẻ cười nói.
"Không có, không có gì, đây chính là bạn nhỏ mà cô nói có phải không!" Hiệu trưởng đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu
"Đúng, làm phiền ông, Nhân Nhân, tới đây chào hiệu trưởng một chút đi." Đường Tố Khanh lôi kéo cô bé bên cạnh, dịu dàng nói.
"Chào hiệu trưởng ạ, cháu là Nhân Nhân." Cô gái nhỏ lễ phép ngẩng đầu lên nhìn ông, đôi mắt chứa đầy khát vọng muốn được làm học sinh ở nơi đây.
Hiệu trưởng gật đầu một cái, nở một nụ cười, nhìn gương mặt cô gái nhỏ, nụ cười càng thêm hiền lành, sau đó quay lại phân phó với các thầy cô giáo, rồi thì một người thầy giáo mau chóng bước về phòng học, trong chốc lát liền nhìn thấy, một số người thầy giáo khác cũng quay về lớp của mình, mặc dù họ ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác uy nghiêm
Hiệu trưởng cười nói: "Tiểu Lý, cậu vào lớp giới thiệu cho các em là có học sinh mới đến, cậu cũng phải chăm sóc tốt cho học sinh mới." .
Người thầy giáo tên Tiểu Lý đi tới bên cạnh hiệu trưởng, khẽ gật đầu, nội tâm hiểu rõ ý tứ trong lời nói của ông, đứa bé này được phó thị trưởng quan tâm, nên cần phải chiếu cố cho bé.
Một giáo viên nữ đưa đôi mắt hiền từ nhìn về phía đứa bé, tiến tới mắt nhìn lướt qua phó thị trưởng, đột nhiên cô ta nở một nụ cười dịu dàng, gật đầu một cái, cúi người xuống, ôm lấy Nhân Nhân hỏi han: "Người bạn nhỏ, con tên là gì?".
Cô gái nhỏ đã quen nhìn sắc mặt của người khác, loáng thoáng nghe được những bạn bè cùng trang lứa gọi cô bằng “cô”, nên nở một nụ cười, trả lời: "Chào cô ạ, con tên là Nhân Nhân." .
Người giáo viên nghĩ đến những chuyện được xem trên tivi thời gian gần đây, trong bụng mơ hồ đoán ra nguyên nhân xuất hiện của cô gái nhỏ, cho là cô bé muốn dựa vào quan hệ, lại không cẩn thận khiến Phó Thị Trưởng bị thương nặng, trong bụng thầm mắng cô bé rất bướng bỉnh, không ngờ đứa bé này lễ phép như vậy, nên vô cùng vui mừng, cảm thấy khi được ở bên cạnh bé rất thích.
Tờ Kế Nao đứng bên cạnh nghe các thầy cô giáo nói chuyện vui vẻ với Nhân Nhân, anh chỉ yên lặng, đến nửa câu cũng không dám lên tiếng.
Đường Tố Khanh đi theo hiệu trưởng nói chuyện vài câu với các thầy cô giáo, rồi Đường Tố Khanh dẫn Nhân Nhân đi làm thủ tục nhập học, khiến cô bé càng thêm vui vẻ, sau đó mới để cô bé ngồi trò chuyện thêm với thầy giáo chủ nhiệm.
Đường Tố Khanh không có nghĩ tới là chuyến đi ra ngoại ô lần này của cô đã bị một số tạp chí lớn đánh hơi được, thông qua quan hệ biết được một số chuyện, nên đã sớm đến trường tiểu học Nhất ẩn núp lấy tin. Khi xe của Đường Tố Khanh vừa vào trong trường, đám ký giả đã nhanh chóng chụp ảnh, chỉ sợ chụp chậm mất đi những thông tin hay ho.
Đường Tố Khanh vừa lái xe con vừa nói: "Nhân Nhân, ngày mai con có thể đi học được rồi, có vui không”.
"Dạ, rất vui ạ, cám ơn dì yêu." Cô gái nhỏ nở cười ngọt ngào nói.
Tờ Kế Nao ngồi bên cạnh nghe đến việc Nhân Nhân sẽ được đi học, anh đi làm cũng không cần lo lắng nhiều nữa, nhất thời vô cùng cảm kích nói: "Phó Thị Trưởng, cám ơn cô".
Tên chỉ là danh hiệu, nhưng cô cũng vô cùng khó xử khi nghe anh gọi thế, cười gật đầu một cái, tâm tình cũng yên ổn, sau khi đưa hai cha con trở về nhà, lúc này Đường Tố Khanh mới lái xe con đi đến cơ quan, mà công việc trong cơ quan đã sớm rối thành cái núi nhỏ, chỉ có thư ký riêng của Đường Tố Khanh mới biết vì sao công việc lại rối lên như thế, nguyên nhân vô cùng đơn giản.
Sáng sớm hôm nay, Phó Thị Trưởng không có xuất hiện, nên Thị trưởng lo lắng mà gọi điện thoại hỏi thăm, tuy ở hai đầu điện thoại nhưng thư ký có thể nghe ra được giọng nói không vui của Thị trưởng.
Ở lầu cao nhất, trong lòng cô thư ký sinh nghi ngờ, tại sao tính khí của thị trưởng càng ngày càng nóng nảy, buổi sáng tâm tình dường như rất tốt, theo thời gian, không khí cả văn phòng càng ngày càng rét lạnh, trong bụng suy đoán việc có phải thị trưởng thất tình hay không, chỉ là nếu ai đó vừa nghe đến thanh danh của thị trưởng, cộng với vẻ ngoài đẹp trai, ai lại dám bỏ rơi anh cơ chứ? Nên đầu óc cô không ngừng suy đoán
Tất cả mọi người làm việc đều mang tâm tình run rẩy, cho đến khi nhìn thấy Đường Tố Khanh xuất hiện, thư ký của phó thị trưởng mới thở ra một hơi, trong lòng suy nghĩ lần này không cần lo lắng việc thị trưởng gọi điện thoại rồi trách mắng nữa rồi. Thư ký lập tức đứng lên cung kính nói: "Chào Phó thị trưởng ạ.".
Đường Tố Khanh gật đầu một cái, đi về phòng làm việc của mình, vừa đi vừa hỏi "Không có chuyện gì lớn chứ?" .
Thư ký rất muốn nói có chuyện lớn ạ, nhưng vì chén cơm của mình mà suy nghĩ, cô vẫn nhịn được, gật đầu nói: "Không có gì ạ, tất cả các văn kiện cần cô xem xét tôi đã bỏ lên bàn làm việc của cô rồi, có thị trưởng gọi điện thoại hỏi thăm cô tới chưa?". Cô nói qua việc gọi điện thoại một cách uyển chuyển, cô không kể cặn kẽ việc mỗi mười phút thì Thị Trưởng gọi một lần
Đường Tố Khanh dừng bước lại, nghi ngờ lên tiếng hỏi: "Hả? Có chuyện gì quan trọng sao?" .
"Không biết, anh ấy không nói." Thư ký rất cẩn thận nói.
"Tôi biết rồi, cô giúp tôi lấy một ly trà nhé." Đường Tố Khanh vừa ngồi xuống bà làm việc vừa phân phó, nhìn đống công văn ở trước mặt, trong bụng cảm thán tối nay muốn được về nhà sớm phải làm việc ngay từ bây giờ.
"Được." Thư ký cung kính gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng làm việc của Đường Tố Khanh, mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc, điện thoại lại vang lên, thư ký kinh sợ, sau đó nhìn lại số điện thoại hiện bên trên màn hình. Điều chỉnh tốt tâm tình của mình rồi mới dám nhận điện
Ở đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói không vui: "Phó Thị Trưởng tới chưa?" .
"Chào thị trưởng ạ, Phó Thị Trưởng mới vừa tới rồi." Thư ký dùng giọng nói ngọt ngào trả lời, cảm thấy đâu dây bên kia điện thoại dừng lại đôi chút, sau đó cúp điện thoại, nên cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng chiếc mũi nhảy bén của cô đã ngửi được mùi gì đó rồi, chỉ là để có thể ngồi ở vị trí này, cô biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, liếc nhìn cửa phòng làm việc, than nhẹ một tiếng, sau đó vui sướng đi pha trà.
Đường Tố Khanh đang nghiêm túc làm việc thì nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên, nhìn cũng chưa từng nhìn liền bấm nút nghe.
"Nghe nói cô đã dẫn người đi trình diện." Một giọng nói ôn hòa mang theo ý khẳng định như thể anh cho người đi theo dõi nên biết được mọi chuyện. Đường Tố Khanh hơi sững sờ, nhất thời biết được người gọi điện thoại cho cô là người nào, nhẹ nhàng để cây viết trong tay xuống, nghĩ tới việc có lẽ Thầy hiệu trưởng đã báo cho anh, cười nói: "Ừ, mới vừa trình diện xong, lần này cám ơn anh." .
"Ha ha. . . . . . Không cần cám ơn, chờ khi nào tôi rãnh, cô mời cơm tôi là được".
"Đó là chuyện phải làm mà. Tôi còn nợ anh một buổi cơm." Đường Tố Khanh cười ha hả và nói.
Ngay vào lúc này, có người đang gõ cửa phòng làm việc của cô, cô còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy một bóng nam cao lớn đi thẳng vào, anh ta nhìn chằm chằm cô, xác thực là nhìn vào chiếc điện thoại của cô.
Người ở đầu dây bên kia điện thoại như nghe được động tĩnh của bên này, nên không lên tiếng, Đường Tố Khanh nhẹ giọng nói với người ở đầu dây bên kia điện thoại: "Đi đường cẩn thận, có gì tôi sẽ gọi điện lại cho anh”.
Dứt lời liền cúp điện thoại, trong lòng nhớ lại việc thư ký có bảo là Thị trưởng tìm cô, trong bụng nghi ngờ không rõ là vì chuyện gì mà trông thị trưởng lại chật vật như thế.
Sau khi cất điện thoại, Đường Tố Khanh đứng lên lễ phép chào hỏi: "Chào thị trưởng" .
Âu Dương Khiêm đang ôm một bụng tức giận, muốn trách cứ cô vài câu, nhưng vừa nhìn thấy cô, anh đã không nhẫn tâm để làm vậy, anh nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của cô, hỏi "Sáng sớm hôm nay em đi đâu thế, có phải trong người không được thoải mái không?" .
"Rất xin lỗi, sáng sớm hôm nay em có chút chuyện cần ra ngoài giải quyết, nghe thư ký nói thị trưởng có gọi điện tìm, có chuyện quan trọng sao?" Đường Tố Khanh nghi ngờ hỏi, không có nói cụ thể ra là cô đi đâu và làm gì
Điều đó càng khiến cho lòng của Âu Dương Khiêm chẳng có chút cảm giác nào, chỉ vừa đảo mắt đã có thể nghĩ ra được, cô là vợ của người khác, nếu cô muốn ở nhà thường xuyên, ở bên chồng mình thường xuyên, anh cũng không có tư cách suy đoán và ghen tỵ.
Trong lòng cảm thán việc người mà cô vừa mới nói chuyện điện thoại kia cũng có thể là chồng của cô, kể từ sau ngày cô bị thương và nhập viện, Âu Dương Khiêm dù có chút tình cảm riêng nhưng cũng đã từ bỏ rồi, anh cảm thấy cô gái nhỏ ngày càng rời xa anh.
Suy nghĩ chốc lát, sắc mặt Âu Dương Khiêm trở lại bình thường, chậm rãi nói: "Không có gì, chỉ là tới nói cho em biết một tiếng, có lãnh đạo cấp cao tới thanh tra, không có việc gì gấp thì em nên ở phòng làm việc, đừng để cho người ta ghi nhận nhược điểm của mình, nếu không đây sẽ bất lợi cho công việc của em sau này." .
Nghe vậy, Đường Tố Khanh gật đầu một cái, ngượng ngùng nói: "Em biết rồi, về sau sẽ chú ý." .
Âu Dương Khiêm nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô gái nhỏ, cuối cùng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể thở ra một tiếng, nhỏ giọng mà nói: "Em bận thì cứ làm việc đi, anh đi ra ngoài." .
Sau khi tiễn Thị trưởng đi, trong bụng Đường Tố Khanh đầy nghi ngờ, chuyện này không thể nói qua điện thoại sao, vì sao mặt anh lại có vẻ lo lắng đến vậy, chạy đến trong phòng làm việc của cô, chỉ để nhìn cô xem công văn? Nhưng Đường Tố Khanh không có thời gian để suy nghĩ đến những vấn đề như thế, tiếp chăm chú làm việc.
Tờ Kế Nao ngồi vào trong xe mà lòng đầy lo lắng, cả người cứng ngắc giống một tảng đá, sợ động đẩy sẽ khiến xe cô hư thứ gì đó, mắt thỉnh thoảng nghiêng nhìn về cô gái ngồi ở vị trí tài xế, mắt thả vào đôi bàn tay trắng noãn và mảnh khảnh của cô.
Tay nhỏ bé của cô trắng giống như có thể nhìn thấy sợi tơ máu bên trong, mà đôi tay xinh đẹp kia giờ phút này đã lái xe một cách thành thạo. Tờ Kế Nao liếc mắt nhìn về phía bàn tay đàn ông thô kệch và to lớn của mình, lập tức tự ti chẳng biết nên che giấu đôi bàn tay mình ở đâu cho tốt
"Bây giờ hai người đang ở đâu?" Đường Tố Khanh vừa lái xe ra khỏi công trường vừa hỏi
Trong bụng Tờ Kế Nao đầy nghi ngờ, vì sao cô lại hỏi anh đang nghỉ ngơi ở đâu, nhỏ giọng nói ra chỗ phòng trọ của mình, điều đơn giản đó lại khiến cho lòng anh vô cùng kích động, nếu không phải là cô đại nhân có đại lượng, gọi điện thoại yêu cầu vị chủ thầu đừng sa thải anh, làm sao anh được hưởng những đãi ngộ đặc biệt như hiện tại, chẳng những để cho anh tiếp tục làm việc ở công trường, mà còn ứng trước tiền lương để cho anh có tiền đi thuê phòng.
Tất cả những chuyện đó đều do công lao của cô gái trước mặt, trong mắt của anh thì cô không phải là một vị quan cao không có mắt, cô là một người tốt
Trong xe hơi, không khí an tĩnh đến độ người ta dễ dàng nghe được tiếng hít thở của nhau, hình như nhìn thấu vẻ lúng túng của anh, Đường Tố Khanh cười nhạt mà nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm, con gái của cậu tên là Nhân Nhân phải không." .
Nhắc tới đứa cháu gái của mình, trong lòng Tờ Kế Nao càng thêm áy náy, nhẹ giọng trả lời: "Vâng ạ, tên là Bàng Nhân, một loài cỏ rậm rạp và đáng yêu".
Nói xong câu đó anh liền có cảm giác mình nói hơi nhiều, bởi vì với trình độ học vấn của cô gái bên cạnh, làm sao mà cô lại không hiểu được ý nghĩa này, đang lúc đại não anh không ngừng hoạt động, lập tức nghe được câu khen ngợi của người bên cạnh
"Tên rất dễ nghe, rất giống cô bé." Đường Tố Khanh cười khẽ một tiếng, có lẽ trong trí nhớ của cô, thì đứa bé kia rất hiểu chuyện, khiến cô cảm thấy rất yêu thích cô gái nhỏ kia
Lời nói kia hơn cả một lời khen hoa mỹ, đem lòng Tờ Kế Nao vui mừng như thể bay lên chín tầng mây, vui mừng đến độ chẳng biết phải đón nhận câu nói kia như thế nào, chỉ có thể giống như là kẻ trộm, thừa dịp cô không chú ý mà nở một nụ cười.
"Mẹ của đứa bé đang ở đâu? Tại sao không thấy cô ấy?" Đường Tố Khanh nghi ngờ lên tiếng, lúc ấy nghe ông chủ thầu kể chỉ có cha con bọn họ ở trong công trường, không nghe ông ta nhắc đến mẹ của đứa bé, nên trong lòng cô có chút tò mò
Đường Tố Khanh nghiêm túc chú ý tình huống trên đường, không nghe được đáp án, cho là mình xúc phạm đến việc riêng tư của người ta, lập tức muốn cắn lưỡi để chết, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh một cái rồi nói: "Thật xin lỗi, nếu đã làm khó thì cậu không cần trả lời, tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm về tình cảnh của cô gái nhỏ mà thôi" .
Gương mặt của người đàn ông bên cạnh chợt đỏ bừng, luống cuống khoát khoát tay, sợ cô hiểu lầm cái gì đó, vội vàng nói: "Không sao, không sao, thật ra thì Nhân Nhân là con của anh cả tôi, cả nhà anh cả đã mất mạng trong cơn động đất tám năm trước. Lúc đó, tôi có việc phải ra ngoài nên thoát nạn, chờ tôi nghe được tin tức vội vàng trở về, thì anh cả và chị Dâu đã chết, họ đã dùng cả thân mình để bảo vệ cho Nhân Nhân, bởi vì sợ trận động đất kia gây ảnh hưởng không tốt cho đứa bé, cho nên tôi liền mang Nhân Nhân lên Thành phố sinh sống." .
Chăm chú lắng nghe người thanh niên này trình bày về cuộc đời thăng trầm của mình, thì lỗ mũi Đường Tố Khanh có chút cay cay, vụ tai nạn kia mang đi hạnh phúc của rất nhiều gia đình, điều đó cô biết, không muốn dừng lại mãi ở đề tài bi thương này, nên cô nói: "Thì ra cậu là người Tứ Xuyên, tôi nghe nói đàn ông Tứ Xuyên vô cùng chăm chỉ." .
Nghe vậy, Tờ Kế Nao chỉ biết gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười ngây ngô nói: "Đó là do cuộc sống bắt buộc, không chăm chỉ thì phải bị đói, chúng tôi không có nhiều kiến thức văn hóa, chỉ có thể dựa vào sức lao động mà sống qua ngày." .
Sau khi nói xong anh cảm thấy vô cùng lo lắng, anh sợ cô gái bên cạnh sẽ khi dễ mình, lặng lẽ nhìn cô một cái, phát hiện cô chỉ nở một nụ cười nhạt nhòa, cục đá treo trong lòng dần dần được buông xuống.
Đường Tố Khanh cười khẽ một tiếng: "Như cậu thì đã được xem là người tốt rồi, trên xã hội có một ít người lấy lý do nghèo khó hoặc là trình độ học vấn thấp, không chịu đi theo con đường chân chính, mà cứ muốn trộm gà trộm chó mãi." .
Ngay vào lúc này, di động của Đường Tố Khanh chợt vang lên, Tờ Kế Nao nhìn thấy cô nhận điện thoại, sau đó nghe thấy cô ân cần dặn dò điều gì đó, từ những lời nói của cô với người bên kia điện thoại có thể nghe ra dường như trong gia đình cô có người bị bệnh, cúp điện thoại xong, khuôn mặt nhỏ của cô hiện ra một nụ cười, đẹp mắt nhếch lên.
Trong lúc bất chợt Tờ Kế Nao thật tò mò muốn biết xem ai vừa gọi điện thoại cho cô, có thể làm cho cô vui vẻ như vậy, trong lòng thầm nghĩ người đó có phải là người đàn ông anh tuấn ngồi bên giường cô lúc cô bệnh hay không, muốn hỏi nhưng lại thấy câu hỏi này đã vượt qua khuôn phép của anh, trong lòng như có một con mèo chạy quanh, vô cùng khó chịu.
Cuối cùng nhịn không được, nghi ngờ lên tiếng nói: "Là tin gì lại khiến cô vui đến thế?".
"À?" Đường Tố Khanh đang lái xe không hiểu vì sao người thanh niên bên cạnh lại hỏi thế, nghi ngờ nhìn anh một cái.
"Kể từ sau khi cô nhận điện thoại, khóe miệng của cô vẫn treo một nụ cười, cho nên tôi nghĩ có phải có chuyện gì rất vui không." Tờ Kế Nao đưa mắt nhìn cô, khóe miệng nâng lên một nụ cười, sau đó hỏi, tròng mắt đen nhánh càng thêm lóe sáng dưới nước da ngâm đen, trong mắt là tia tò mò không muốn cho người ta từ chối.
"A, người mới vừa gọi điện thoại sao? Đó là chồng của tôi, hỏi xem tôi muốn ăn cái gì để anh ấy còn đi chợ, người này đúng là hết cách đã sinh bệnh còn không biết tự chăm sóc mình nữa." trong giọng nói của Đường Tố Khanh phảng phất một tia quan tâm mà chính cô cũng không ngờ tới.
"Ngã bệnh?" Tờ Kế Nao nghi ngờ lên tiếng hỏi, đầu thoáng qua bóng dáng của người đàn ông anh tuấn và phức tạp kia, người đàn ông như thế có thể ngã bệnh sao? Trong bụng vừa nghi ngờ vừa khổ sợ nghĩ đến việc chỉ có người đàn ông như thế mới xứng với cô.
"Ừ, chỉ hơi nhức đầu một chút mà thôi." Cô cau mày nói, trong giọng nói có nồng nặc vị quan tâm cùng lo lắng.
Tờ Kế Nao gật đầu một cái không nói thêm gì, nghĩ thầm việc bọn họ là người có tiền, những thứ này bệnh nhỏ này rất dễ dàng trị hết
Trong nháy mắt, không khí trong xe lại quay về an tĩnh, không ai nói chuyện, chỉ thấy xe con chậm rãi lái vào một con hẻm nhỏ, Tờ Kế Nao ngắm nhìn cảnh tượng quen thuộc, nghi ngờ lên tiếng nói: "Này, đây không phải là chỗ của tôi thuê sao?" .
Bởi vì ngõ hẻm rất hẹp, nên xe hơi của cô không thể chạy nhanh, cô gật đầu giải thích với anh: "Ừ, hôm nay tìm cậu là có một chuyện muốn nói với cậu, cậu đi làm thì không thể để Nhân Nhân ở nhà một mình, mặc dù cô bé này rất hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng là đứa bé, thời gian dài không tránh khỏi có chuyện xảy ra, gặp những chuyện ngoài ý muốn thì càng đau lòng, cho nên tôi đã liên lạc với cục trưởng cục giáo dục, anh ấy đã liên lạc được với hiệu trưởng trường tiểu học Nhất, về sau Nhân Nhân sẽ đến đó học, cậu làm việc sẽ có chút yên tâm hơn." .
"Trường tiểu học Nhất?" Tờ Kế Nao nghi ngờ lên tiếng nói, trong đầu liền nghĩ đến việc trường tiểu học này hình như là trường công lập, nhớ đến việc ban đầu anh có đến đó hỏi qua, người hiệu trưởng trường đó nói với anh rằng nơi đó không nhận học sinh có hộ khẩu thường trú ngoài thành phố.
Lại nghĩ đến việc cô vì anh mà chạy đi xã giao với cục trưởng cục giáo dục, trong bụng càng cảm kích cô gái trước mặt, không ngờ trên đời này lại có người tốt đến thế, do anh không cẩn thận khiến cô bị thương, cô lại không để trong lòng mà còn đi giúp đỡ anh
Cho rằng anh đang lo lắng về vấn đề tiền bạc, Đường Tố Khanh lập tức cười lên tiếng an ủi: "Đừng lo lắng, trường tiểu học Nhất là trường của nhà nước, hiện tại quốc gia đang thực hành chín năm giáo dục bắt buộc, Nhân Nhân vào bên trường học sẽ không cần đóng tiền, chỉ cần đóng phí ăn cơm cho cô bé là được." .
Mặt Tờ Kế Nao lập tức đỏ bừng, trong bụng biết cô đã hiểu lầm anh, cũng không có giải thích, dù sao anh cũng là kẻ ít tiền, cô vừa nghĩ liền nghĩ đến mặt này cũng đúng, anh chỉ có thể khẽ gật đầu một cái.
Xe lái vào cái hẻm nhỏ sau, từng dãy phòng đơn sơ xuất hiện trước mắt, nhìn lối kiến trúc cũng biết nó khá lâu, đoán chừng cũng phải được xây dựng từ những năm bảy mươi, rất cũ kỹ, bởi vì cô thường đi điều tra cuộc sống của những người lao động nghèo, nên đối với những dạng nhà tạm này cô không thấy gì làm kỳ quái hay xa lạ, lên tiếng hỏi: "Cậu ở căn nào?" .
"Đi về trước một chút, ngoài cửa có treo một đôi liễn, chúng tôi đang sống ở lầu ba." Tờ Kế Nao chỉ vào một căn nhà cũ cách đó không xa, thông qua kính xe cô thấy có vài người dân tò mò mà nhìn cô từ những ô cửa sổ, trong lòng bọn họ mang theo nhiều tò mò, nhưng cô chỉ nghiêm túc lái xe, cũng chẳng đem tình huống bên ngoài để vào trong lòng, chỉ thở ra một hơi
Tại khu này cũ kỹ này có hơn hai trăm hộ dân sinh sống, cuộc sống của bọn họ vẫn rất khó khăn, những nơi như thế này bình thường chẳng có lấy một chiếc Taxi nào đi vào, nói chi đến chuyện một chiếc xe hơi con màu Bạc xuất hiện, tất cả mọi người đều mang lòng tò mò mà quan sát đường đi của chiếc xe hơi con.
Có một đứa bé bướng bỉnh nhảy chân sáo chạy đến trước sườn xe của cô, trong mắt hiện lên vẻ khát vọng, mẹ của đứa bé nhìn thấy động tác của con mình, nhanh chóng ôm đứa bé lên, lo lắng đứa bé sẽ làm hư chiếc xe hơi con, đến lúc đó táng gia bại sản cũng không thể nào đền nổi.
Xe chậm rãi dừng lại trước của nhà trọ của Tờ Kế Nao, sau khi Đường Tố Khanh tắt động cơ xe, cũng đi theo Tờ Kế Nao lên lầu ba.
Một đám dân cư tụm lại, lòng nghi ngờ, bắt đầu thảo luận.
"Đây không phải tiểu tử mới đến đây không lâu sao? Các người nói xe gia thế của cậu ta như thế nào? Sao đột nhiên có một chiếc xe con đến đây cùng cậu ta vậy?" Một bà dì lên tiếng.
Lời nói của bà dì đánh trúng vào lòng hiếu kỳ của những người khác, tiếp theo, mọi người rối rít đầu nhập vào bàn luận
"Tôi nghe bà Vương chủ phòng trọ nói người thanh niên này là nông dân ở một vùng khác đến, chỉ mướn một căn phòng nhỏ, không chừng là kẻ rất nghèo nên mới đến đây mướn một căn phòng nhỏ như thế, nhìn bà Vương chanh chua thế chẳng ai muốn sống cùng đâu, nếu người đàn ông kia là kẻ có tiền vì sao phải nhìn sắc mặt bà ấy mà sống?" Một người phụ nữ khác nói ra suy nghĩ của mình, nhìn một đám người lặng lẽ soi mói.
"Tôi cũng đoán thế, nhưng cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện kia là ai? Tôi cảm thấy cô ấy khá quen? Giống như minh tinh trên Tivi vậy, không phải cậu ta mới quen đại minh tinh nào đó chứ?" Một người chú nói lên quan điểm của mình.
"Ông Lâm à, người phàm như chúng ta vừa nhìn thấy một cô gái xinh đẹp là cảm thấy quen mắt rồi, ông không sợ buổi tối bị bà Lâm kéo quần áo sao?" Một nhóm người hò hét cười to và nói rôm rã, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cái cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở đây là ai rồi, đó là Phó thị trưởng, người quyền cao chức trọng
Ông chú nghe mọi người nói như thế, có chút sợ nên không dám đứng xem nữa, mà vội vàng lách mình ra khỏi đám người kia.
"Haizzz, không phải người đàn ông kia có dẫn theo một đứa bé sao? Các người nghĩ xem cô gái xinh đẹp kia có phải là mẹ của đứa bé không?"
"Cũng không chừng nhé, nếu không sao một cô gái xinh đẹp như thế lại đến phố nghèo này? Nhìn tên thanh niên kia, trông trẻ tuổi lại khá đẹp trai, chỉ hơi đen một chút mà nói, nói không chừng là trai bao đó." Mọi người nhao nhao mà gật đầu bày tỏ đồng ý.
Sau đó phát hiện cửa sổ phòng ba có người mở ra, có lẽ đã nghe được lời nói của bọn họ, mọi người rối rít xin lỗi sau đó nhanh chóng tản ra, mà những lời nói ban nãy vừa đúng lúc Tờ Kế Nao đứng bên cạnh cửa sổ nên nghe được, anh cảm thấy vô cùng ái náy với cô, lo lắng cô nghe được sẽ không chịu nổi kích động.
Đường Tố Khanh ngồi ở cái ghế nhỏ quan sát căn phòng một lượt, đây là một căn phòng nhỏ, có một cái ban công đơn giản và một cái cầu thang cũ kỹ. Trong phòng có một chiếc giường đơn, bên giường đơn là một cái rèm cửa, đem không gian thu hẹp ngăn thành hai phòng riêng biệt, Đường Tố Khanh ngồi nhìn đứa bé nhỏ sống một cuộc sống nghèo nàn, trong lòng cô liền có chút áy náy, đều duy nhất an ủi cô chính là căn phòng này tuy nhỏ nhưng rất ấm áp tình người.
Thấy cô đang quan sát nhà của mình, Tờ Kế Nao luống cuống chà xát hai tay, gương mặt đỏ bừng giải thích: "Nơi này hơi nhỏ một chút, xin cô đừng để ý.".
"Mặc dù nơi này hơi nhỏ, nhưng rất sạch sẽ chỉnh tề." Đường Tố Khanh nhìn xung quanh xong rồi khẽ nói.
Nghe vậy, Tờ Kế Nao gãi gãi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn bởi vì anh có thói quen sạch sẽ.
Nhìn đến đứa bé gái kể từ khi thấy cô vào nhà liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cô, Đường Tố Khanh cười dịu dàng lên tiếng nói: "Nhân Nhân, cháu có muốn đi học không? Nơi đó có rất nhiều người bạn nhỏ chơi cùng cháu." .
Cô bé vốn là người sợ gặp người lạ, nhưng thấy Đường Tố Khanh, nghĩ đến việc trước kia cô cho bọn họ uống canh ngon, lập tức không sợ hãi nữa, thấp giọng trả lời: "Nhân Nhân không thích đi học, vì đi học tốn rất nhiều tiền." .
Đường Tố Khanh vừa nghe lời bé nói, càng thương cảm cho cô bé hơn, rõ ràng khi nghe cô nói đến việc đi học bé rất thích thú, nhưng bởi vì tiền mà cố che giấu cảm xúc đó, cô lại dịu dàng lên tiếng: "Đi học không cần bỏ ra tiền, dì đã nói chuyện với hiệu trưởng trường rồi, ông ta biết Nhân Nhân là đứa bé ngoan, nên sẽ không thu tiền học phí của Nhân Nhân, ông ấy đã đồng ý, vậy Nhân Nhân thế nào."
Cô gái nhỏ nghe xong lời này, trong nháy mắt đã đưa đôi mắt đầy hy vọng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, thấy anh gật đầu một cái, lúc này mới vui mừng hoan hô, nếu nói vừa rồi là bé không sợ Đường Tố Khanh, thì hiện tại bé cảm thấy Đường Tố Khanh thật gần gũi, đứa bé chính là đứa bé, luôn có những ước mơ nho nhỏ.
Tuy Đường Tố Khanh chưa từng chăm sóc đứa bé nào, nhưng khi thấy đứa bé vui vẻ kéo mình đến đầu giường, sau đó thận trọng lấy tập và bút ra khỏi chiếc họp nhỏ, tựa như trước mắt bé là món đồ vô cùng quý giá
Đường Tố Khanh nhìn vào đôi mắt tràn đầy sức sống kia, thỉnh thoảng gật đầu khích lệ bé, hai người vừa cười vừa nói, rất là vui vẻ, sau khi bé khoe những tác phẩm của mình xong, cô gái nhỏ bảo Đường Tố Khanh chỉ cho bé vẽ tranh
Tờ Kế Nao đứng bên nhìn không khí ấm áp này mà nở nụ cười, xoay người đi ra ban công lấy ra một miếng gỗ bỏ hoang ở công trường, sau đó lấy thêm một cây búa sắt, chăm chú chuẩn bị làm thêm một cái ghế bằng gỗ, thỉnh thoảng nhìn quanh nhà, anh như tìm thấy niềm vui nhỏ, trong lòng treo đầy vẻ thỏa mãn.
Bà chủ nhà họ Vương vừa đi ra ngoài trở về đã nghe nói ở trên lầu ba có một người khách vô cùng giàu có đến, ở trong nhà bà cả buổi chưa có về, vội vàng chạy lên phòng cho thuê trên lầu ba
Thím Vương vừa đi đến cửa đã nhìn thấy tất cả cảnh tưởng bên trong, một cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp đang ngồi dạy đứa bé làm bài tập, còn cái tên đứng ra thuê nhà bà thì đang ngồi ngoài ban công đóng đinh vào ghế mây, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn đứa con gái nhỏ.
Liếc mắt nhìn bộ quần áo mà cô gái đang mặc, nghĩ đến chiếc xe con sang trọng đang đậu dưới lầu, thím Vương híp mắt tươi cười nói "A, cháu về sớm thế" .
Nhìn thấy chủ cho thuê nhà đột nhiên xuất hiện, Tờ Kế Nao cho là bà đến đây đòi tiền nhà, thấp thỏm đứng lên không biết làm sao, nhỏ giọng mà nói ra: "Này, thím Vương, tiền phòng tháng sau cháu. . . . . ." .
Trong bụng lo lắng việc bà sẽ lên tiếng chửi đổng, thúc giục anh đóng tiền nhà trước mặt Đường Tố Khanh, dù đến hẹn anh vẫn chưa đóng tiền nhà thì bà ấy đến đòi là chuyện đương nhiên.
Hai người đang vui vẻ trò chuyện nghe được những lời đó cũng quay đầu nhìn về phía cửa.
Tờ Kế Nao còn chưa nói hết đã bị người ta cắt ngang, chỉ thấy người luôn ham món lợi nhỏ như thím Vương lại phất tay như không có gì.
"A, cái đó không vội, không vội, tôi nghe nói có người đến nhà chơi, nghĩ tới việc nhà này nhỏ thế cũng không tiện cơm nước, hay là trưa nay qua nhà tôi ăn cơm đi?" đôi mắt thím Vương lóe lên một tia tính toán, nói với giọng ân cần.
"Cám ơn thím Vương, không, không cần làm phiền." Tờ Kế Nao không ngờ người luôn luôn chanh chua như bà chủ nhà của anh lại thay đổi như thế, trên mặt chất đầy nụ cười, thấy biểu hiện này anh lại nhớ lại chiếc xe dưới lầu và đám người tò mò ban nãy, lập tức hiểu ra sự thay đổi của thím Vương là do đâu, đó là do bà hiểu lầm gia thế của anh, đã lầm rồi, trong bụng cười khổ, lắc đầu một cái rồi nói lời cử tuyệt.
Thấy anh cự tuyệt ý tốt của mình, thím Vương cũng không còn tức giận, lần nữa nhìn về phía cô gái xinh đẹp, trong lòng khẳng định bối cảnh không hề tầm thường của Tờ Kế Nao, thầm nghĩ về sau việc phải tìm cách đối xử thật tốt với anh.
Trong miệng đã có chủ ý, thím Vương liền nói: "Không có việc gì thì tôi đi trước đây, có việc gì thì cứ gọi.", dứt lời thím Vương liền đi về phòng của mình, còn cố quay lại nở một nụ cười
Tờ Kế Nao thấy thím Vương đã đi, thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phái Nhân Nhân và Đường Tố Khanh, nở một nụ cười rồi sau đó lại quay lại đóng đinh và cái ghế.
Hình ảnh ấm áp ấy trôi đến trưa, tận tới lúc giữa trưa, ngoài cửa sổ bay tới mùi thức ăn thơm ngào ngạt, lúc này Đường Tố Khanh mới giật mình vì mình đã tốn thời gian cả buổi sáng để chơi với Nhân Nhân, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của bé, cô cũng cảm thấy vui rồi, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi về: "Tôi phải đi về trước, đợi đến xế chiều tôi sẽ quay lại đưa hai người đến trường tiểu học Nhất trình diện" .
"Ở chỗ này cơm nước xong hãy đi, hiện tại tôi sẽ đi nấu ngay." Tờ Kế Nao vội vàng đứng lên giữ cô lại, trong đầu anh vô cùng hưởng thụ cái không khí ấm áp này, mặc dù biết cô gái nhỏ đã kết hôn rồi, dù là cô chưa kết hôn bọn họ cũng không thể, nhưng anh lại ích kỷ, lại muốn giữ cô bên cạnh mình, có lẽ đoạn thời gian ở chung này, anh sẽ không bao giờ quên.
Đường Tố Khanh muốn cự tuyệt, không phải cô không quen ăn những món ăn dân giả, mà bản thân cô được nuôi lớn từ những món ăn bình dân, chỉ là cô sợ làm phiền người đàn ông này, lại khiến cho anh và Nhân Nhân không được tự nhiên.
Nhìn thấy cô gái nhỏ vừa nghe nói cô phải đi, bé lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng, đây cũng là lần đầu tiên cô không đành lòng cự tuyệt một ai đó, nên khẽ gật đầu coi như đồng ý.
Cô gái nhỏ nhìn thấy cô gật đầu, rất là vui vẻ lôi kéo cô tiếp tục vẽ tranh, còn người đàn ông kia cũng có một niềm vui không tên len lõi trong lòng, trên mặt nở một nụ cười sau đó sửa soạn nấu cơm.
Ước chừng hơn một tiếng đồng hồ sau, mùi cơm chín đi ra khỏi ban công, bay vào phòng ngủ, lần này cô gái nhỏ không có hứng thú vẽ tranh nữa rồi, miệng như sắp chảy nước miếng, bụng rất phối hợp thầm thì kêu lên.
Đường Tố Khanh khẽ cười một tiếng, yêu thương sờ sờ đầu của cô gái nhỏ, dịu dàng nói: "Nhanh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm." .
Đường Tố Khanh cũng đứng lên đi về phía ban công, xem mình có cần giúp đỡ gì hay không
Đi tới ban công, nhìn thấy một cảnh đơn giản, một người đàn ông tay chân có phần thô kệch đang mang tạp dề, một tay cầm lấy giá, một tay giơ lên lau mồ hôi, đang xào nấu ở ban công nhỏ hẹp, mùi khói nhàn nhạt bay ra. Nhìn hình ảnh này, không biết sao, trong đầu Đường Tố Khanh đột nhiên xuất hiện hình ảnh người chồng trên danh nghĩa của cô cũng mang tạp dề nấu cơm, bộ dáng nghiêm túc đầy mê người.
Người đàn ông đang bận bịu thấy cô cứ nhìn chầm chầm vào mình, cho là cô đói bụng, dịu dàng nói: "Sẽ nhanh thôi, nơi này có nhiều khói, cô cứ vào trong ngồi trước đi." .
Đường Tố Khanh cười nhạt một tiếng, nói: "Tôi đến đây là muốn giúp một tay.", sau khi dứt lời lập tức đến bên cạnh anh, cầm bát đũa lên.
Cuối cùng không cưỡng được ý muốn của cô, không thể làm gì khác hơn là để cho cô giúp một tay, sau khi Tờ Kế Nao xào món ăn xong, vừa đảo mắt đã nhìn thấy đôi tay trắng noãn của cô, trong lúc bất chợt lại nhìn mãi không buông, đôi tay mảnh mai kia, có lẽ không có người đàn ông nào nhẫn tâm để cô đụng đến một đầu móng tay.
Đợi cô tráng chén dĩa xong, Tờ Kế Nao tắt bếp ga, vớt đồ ăn trong nồi ra, đem tất cả món ăn dọn lên bàn, trong nháy mắt căn phòng trở nên vui vẻ, anh cũng mở rèm cửa để ánh sáng được thoáng đãng hơn, sau đó đặt thức ăn xuống, mang thêm ba bộ chén đũa lên.
Ba người vây lại một chỗ, bắt đầu ăn cơm, trên cái băng ngồi có hai đĩa thức ăn nho nhỏ, trong đó một đĩa rau cải, một dĩa khác là ít thịt heo ram mặn, những món ăn như thế đã xem là ngon nhất cho một gia đình công nhân nghèo.
Đường Tố Khanh cầm chén của mình lên, gắp ít rau cải bỏ vào trong, mùi vị cũng rất hấp dẫn, tuy đơn giản nhưng cô ăn cũng ngon miệng
Nếu như mới vừa rồi còn có chút khách sáo lễ nghĩa, giờ phút này cô giống như đã đặt mình vào vị trí người nhà, vui vẻ ăn cơm, kể từ sau khi trở thành nhân viên nhà nước đến nay, chưa có bữa cơm trưa nào cô ăn thoải mái đến vậy, chỉ là trong mắt Tờ Kế Nao phần cơm của cô ăn chỉ bằng phần ăn của con mèo nhỏ.
Cho là cô không quen ăn những món ăn nhà nghèo, thấy cô mới vừa rồi ăn rất ngon miệng, cũng liền tin cô đã ăn no, trong bụng cảm thán việc vì sao cô lại gầy như thế, thì ra là cô ăn cơm rất ít
Một bữa cơm nghèo lại kết thúc trong miền vui, sau khi cơm nước xong, Đường Tố Khanh thấy Tờ Kế Nao dọn chén bát xuống thì đi theo phụ giúp anh, nhưng Nhân Nhân cứ mãi đi theo cô kể tâm sự, đại đa số đều là những chuyện vui mà cô bé được nghe, Nhân Nhân là đứa trẻ hiểu chuyện nên rất ít khi trò chuyện nhiệt tình với người xa lạ, nhưng khi thấy ai thật tâm đối xử với mình bé lại nói rất nhiều, rất hòa đồng, chỉ là giọng nói kia không làm cô chán ghét ngược lại còn làm cô cảm thấy yêu đời hơn.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Đường Tố Khanh nói muốn đi chung quanh xem cuộc sống của người dân một chút, mặc dù trong bụng Tờ Kế Nao vô cùng lo lắng đám người dân ở đây sẽ chỉ chỉ chõ chõ, nhưng cũng không đành lòng cự tuyệt đề nghị của cô, không thể làm gì khác hơn là đưa cô gái nhỏ đi xuống dưới lầu.
Thời gian này chính là giờ ăn cơm trưa cũng là giờ đang trò chuyện của phần lớn các gia đình, thấy hình ảnh của một nhà ba người xuất hiện trong hẻm nhỏ, nhìn chỗ này cũng có chút hiểu lầm, tất cả mọi người tò mò đưa mắt nhìn ra cửa sổ, muốn xem bọn họ định làm gì.
Đường Tố Khanh nhìn những căn nhà cũ kĩ một chút, chậm rãi lên tiếng: "Những phòng ốc này có lịch sử khá lâu đời nhỉ?" .
Tờ Kế Nao không có nhiều kiến thức về lịch sử, chỉ biết là trong hẻm này có một căn nhà ngói khá lâu, nhưng vẫn còn rất tốt.
Mấy người dân sống ở đây lâu năm nghe câu hỏi của cô thì..., tốt bụng giải đáp giúp: "Cô gái nhỏ, những phòng ốc này đều có lịch sử hơn chín mươi năm, là do tổ tiên truyền lại.". Trong giọng nói mang theo vẻ tự hào, dù sao cũng là kiến trúc xưa, bây giờ người có tiền chưa chắc có thể sống được trong những ngôi nhà thế này.
Đường Tố Khanh gật đầu, quan sát những kiến trúc này, một người dân thấy cô không nói gì thêm nữa, nghĩ đến những lời đồn đãi chạy dọc hẻm nhỏ, trong nháy mắt có chút tò mò về thân phận của cô, lập tức nhiệt tình nói: "Cô có phải là người sống ở trung tâm thành phố không? Ở đó chắc không có những khu ổ chuột như thế này đâu nhỉ, chẳng còn nữa di tích của ông bà xưa." .
Đường Tố Khanh gật đầu một cái, hướng về những người dân ở đây hỏi thăm mấy câu, mọi người rất nhiệt tâm giải đáp, đợi đến khi Đường Tố Khanh thấy thời gian không sai biệt lắm, thì khẽ cúi đầu chào những người dân ở đây một cái, chuẩn bị dẫn Nhân Nhân đến trường tiểu học Nhất chào hỏi
Trước khi đi, Tờ Kế Nao có đề nghị cho Nhân Nhân về nhà thay quần áo mới, Đường Tố Khanh cũng không còn phản đối, dù sao ấn tượng đầu tiên cũng rất nặng, nên cô vui vẻ vào trong xe đợi chờ.
Đây là lần đầu tiên cô gái nhỏ được ngồi lên xe hơi nên bé rất muốn lên xe ngay lập tức, hiện tại bé đã được thỏa nguyện, đứng trước xe hơi to lớn, thì lòng bé có chút thấp thỏm. Đường Tố Khanh liên tục đưa mắt liếc nhìn, ý bảo bé lên xe ngồi đi, sau khi bé lên xe thì cứ liên tục nhìn đông nhìn tây.
Đối với lần này Đường Tố Khanh khẽ cười một tiếng, giống như lúc tới đây, giữa ánh mắt tò mò của mọi người thì lái xe ra khỏi hẻm nhỏ.
Khi xe đi tới trước trường Tiểu học Nhất, cửa trường học được đóng chặt, Đường Tố Khanh nhìn đồng hồ một chút, lúc này chính là giờ học, dừng xe trước phòng bảo vệ để báo một tiếng, sau đó cô mới lái xe vào sân cỏ.
Văng vẳng những tiếng đọc bài non nớt của trẻ con, tràn đầy sức sống, cô gái nhỏ nghe tiếng đọc sách thì tò mò nhìn về dãy phòng học, còn những bạn nhỏ thấy có người lạ vào trước thì ríu rít ngừng đọc bài, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, tò mò thò đầu ra ngoài cửa sổ, bắt gặp ngay đôi mắt trong veo của Nhân Nhân đang nhìn mình, còn Nhân Nhân thì thấy quá nhiều người nhìn bé nên ngại ngùng cúi đầu xuống, những đứa bé trong lớp lại âm thầm hỏi nhau xem đó có phải là bạn học mới hay không.
Hiệu trưởng đang làm việc nhận được cuộc điện thoại của phòng bảo vệ, lập tức bỏ công việc qua một bên, dẫn một đám giáo viên đi ra cổng, xa xa đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, hiệu trưởng vội vàng đi tới, vươn tay thân thiết thăm hỏi: "Không biết Phó Thị Trưởng đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa." Đi theo phía sau hiệu trưởng một nhóm những giáo viên ưu tú của trường. Họ lễ phép cúi đầu chào cô gái xinh đẹp mà trước kia chỉ được gặp trong tivi mà thôi, trong mắt họ lóe lên vẻ mặt hâm mộ.
"Chào hiệu trưởng, chào các thầy cô giáo, mạo muội đến đây, đã quấy rầy mọi người rồi." Đường Tố Khanh cầm tay của người hiệu trường, vui vẻ cười nói.
"Không có, không có gì, đây chính là bạn nhỏ mà cô nói có phải không!" Hiệu trưởng đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu
"Đúng, làm phiền ông, Nhân Nhân, tới đây chào hiệu trưởng một chút đi." Đường Tố Khanh lôi kéo cô bé bên cạnh, dịu dàng nói.
"Chào hiệu trưởng ạ, cháu là Nhân Nhân." Cô gái nhỏ lễ phép ngẩng đầu lên nhìn ông, đôi mắt chứa đầy khát vọng muốn được làm học sinh ở nơi đây.
Hiệu trưởng gật đầu một cái, nở một nụ cười, nhìn gương mặt cô gái nhỏ, nụ cười càng thêm hiền lành, sau đó quay lại phân phó với các thầy cô giáo, rồi thì một người thầy giáo mau chóng bước về phòng học, trong chốc lát liền nhìn thấy, một số người thầy giáo khác cũng quay về lớp của mình, mặc dù họ ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác uy nghiêm
Hiệu trưởng cười nói: "Tiểu Lý, cậu vào lớp giới thiệu cho các em là có học sinh mới đến, cậu cũng phải chăm sóc tốt cho học sinh mới." .
Người thầy giáo tên Tiểu Lý đi tới bên cạnh hiệu trưởng, khẽ gật đầu, nội tâm hiểu rõ ý tứ trong lời nói của ông, đứa bé này được phó thị trưởng quan tâm, nên cần phải chiếu cố cho bé.
Một giáo viên nữ đưa đôi mắt hiền từ nhìn về phía đứa bé, tiến tới mắt nhìn lướt qua phó thị trưởng, đột nhiên cô ta nở một nụ cười dịu dàng, gật đầu một cái, cúi người xuống, ôm lấy Nhân Nhân hỏi han: "Người bạn nhỏ, con tên là gì?".
Cô gái nhỏ đã quen nhìn sắc mặt của người khác, loáng thoáng nghe được những bạn bè cùng trang lứa gọi cô bằng “cô”, nên nở một nụ cười, trả lời: "Chào cô ạ, con tên là Nhân Nhân." .
Người giáo viên nghĩ đến những chuyện được xem trên tivi thời gian gần đây, trong bụng mơ hồ đoán ra nguyên nhân xuất hiện của cô gái nhỏ, cho là cô bé muốn dựa vào quan hệ, lại không cẩn thận khiến Phó Thị Trưởng bị thương nặng, trong bụng thầm mắng cô bé rất bướng bỉnh, không ngờ đứa bé này lễ phép như vậy, nên vô cùng vui mừng, cảm thấy khi được ở bên cạnh bé rất thích.
Tờ Kế Nao đứng bên cạnh nghe các thầy cô giáo nói chuyện vui vẻ với Nhân Nhân, anh chỉ yên lặng, đến nửa câu cũng không dám lên tiếng.
Đường Tố Khanh đi theo hiệu trưởng nói chuyện vài câu với các thầy cô giáo, rồi Đường Tố Khanh dẫn Nhân Nhân đi làm thủ tục nhập học, khiến cô bé càng thêm vui vẻ, sau đó mới để cô bé ngồi trò chuyện thêm với thầy giáo chủ nhiệm.
Đường Tố Khanh không có nghĩ tới là chuyến đi ra ngoại ô lần này của cô đã bị một số tạp chí lớn đánh hơi được, thông qua quan hệ biết được một số chuyện, nên đã sớm đến trường tiểu học Nhất ẩn núp lấy tin. Khi xe của Đường Tố Khanh vừa vào trong trường, đám ký giả đã nhanh chóng chụp ảnh, chỉ sợ chụp chậm mất đi những thông tin hay ho.
Đường Tố Khanh vừa lái xe con vừa nói: "Nhân Nhân, ngày mai con có thể đi học được rồi, có vui không”.
"Dạ, rất vui ạ, cám ơn dì yêu." Cô gái nhỏ nở cười ngọt ngào nói.
Tờ Kế Nao ngồi bên cạnh nghe đến việc Nhân Nhân sẽ được đi học, anh đi làm cũng không cần lo lắng nhiều nữa, nhất thời vô cùng cảm kích nói: "Phó Thị Trưởng, cám ơn cô".
Tên chỉ là danh hiệu, nhưng cô cũng vô cùng khó xử khi nghe anh gọi thế, cười gật đầu một cái, tâm tình cũng yên ổn, sau khi đưa hai cha con trở về nhà, lúc này Đường Tố Khanh mới lái xe con đi đến cơ quan, mà công việc trong cơ quan đã sớm rối thành cái núi nhỏ, chỉ có thư ký riêng của Đường Tố Khanh mới biết vì sao công việc lại rối lên như thế, nguyên nhân vô cùng đơn giản.
Sáng sớm hôm nay, Phó Thị Trưởng không có xuất hiện, nên Thị trưởng lo lắng mà gọi điện thoại hỏi thăm, tuy ở hai đầu điện thoại nhưng thư ký có thể nghe ra được giọng nói không vui của Thị trưởng.
Ở lầu cao nhất, trong lòng cô thư ký sinh nghi ngờ, tại sao tính khí của thị trưởng càng ngày càng nóng nảy, buổi sáng tâm tình dường như rất tốt, theo thời gian, không khí cả văn phòng càng ngày càng rét lạnh, trong bụng suy đoán việc có phải thị trưởng thất tình hay không, chỉ là nếu ai đó vừa nghe đến thanh danh của thị trưởng, cộng với vẻ ngoài đẹp trai, ai lại dám bỏ rơi anh cơ chứ? Nên đầu óc cô không ngừng suy đoán
Tất cả mọi người làm việc đều mang tâm tình run rẩy, cho đến khi nhìn thấy Đường Tố Khanh xuất hiện, thư ký của phó thị trưởng mới thở ra một hơi, trong lòng suy nghĩ lần này không cần lo lắng việc thị trưởng gọi điện thoại rồi trách mắng nữa rồi. Thư ký lập tức đứng lên cung kính nói: "Chào Phó thị trưởng ạ.".
Đường Tố Khanh gật đầu một cái, đi về phòng làm việc của mình, vừa đi vừa hỏi "Không có chuyện gì lớn chứ?" .
Thư ký rất muốn nói có chuyện lớn ạ, nhưng vì chén cơm của mình mà suy nghĩ, cô vẫn nhịn được, gật đầu nói: "Không có gì ạ, tất cả các văn kiện cần cô xem xét tôi đã bỏ lên bàn làm việc của cô rồi, có thị trưởng gọi điện thoại hỏi thăm cô tới chưa?". Cô nói qua việc gọi điện thoại một cách uyển chuyển, cô không kể cặn kẽ việc mỗi mười phút thì Thị Trưởng gọi một lần
Đường Tố Khanh dừng bước lại, nghi ngờ lên tiếng hỏi: "Hả? Có chuyện gì quan trọng sao?" .
"Không biết, anh ấy không nói." Thư ký rất cẩn thận nói.
"Tôi biết rồi, cô giúp tôi lấy một ly trà nhé." Đường Tố Khanh vừa ngồi xuống bà làm việc vừa phân phó, nhìn đống công văn ở trước mặt, trong bụng cảm thán tối nay muốn được về nhà sớm phải làm việc ngay từ bây giờ.
"Được." Thư ký cung kính gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng làm việc của Đường Tố Khanh, mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc, điện thoại lại vang lên, thư ký kinh sợ, sau đó nhìn lại số điện thoại hiện bên trên màn hình. Điều chỉnh tốt tâm tình của mình rồi mới dám nhận điện
Ở đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói không vui: "Phó Thị Trưởng tới chưa?" .
"Chào thị trưởng ạ, Phó Thị Trưởng mới vừa tới rồi." Thư ký dùng giọng nói ngọt ngào trả lời, cảm thấy đâu dây bên kia điện thoại dừng lại đôi chút, sau đó cúp điện thoại, nên cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng chiếc mũi nhảy bén của cô đã ngửi được mùi gì đó rồi, chỉ là để có thể ngồi ở vị trí này, cô biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, liếc nhìn cửa phòng làm việc, than nhẹ một tiếng, sau đó vui sướng đi pha trà.
Đường Tố Khanh đang nghiêm túc làm việc thì nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên, nhìn cũng chưa từng nhìn liền bấm nút nghe.
"Nghe nói cô đã dẫn người đi trình diện." Một giọng nói ôn hòa mang theo ý khẳng định như thể anh cho người đi theo dõi nên biết được mọi chuyện. Đường Tố Khanh hơi sững sờ, nhất thời biết được người gọi điện thoại cho cô là người nào, nhẹ nhàng để cây viết trong tay xuống, nghĩ tới việc có lẽ Thầy hiệu trưởng đã báo cho anh, cười nói: "Ừ, mới vừa trình diện xong, lần này cám ơn anh." .
"Ha ha. . . . . . Không cần cám ơn, chờ khi nào tôi rãnh, cô mời cơm tôi là được".
"Đó là chuyện phải làm mà. Tôi còn nợ anh một buổi cơm." Đường Tố Khanh cười ha hả và nói.
Ngay vào lúc này, có người đang gõ cửa phòng làm việc của cô, cô còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy một bóng nam cao lớn đi thẳng vào, anh ta nhìn chằm chằm cô, xác thực là nhìn vào chiếc điện thoại của cô.
Người ở đầu dây bên kia điện thoại như nghe được động tĩnh của bên này, nên không lên tiếng, Đường Tố Khanh nhẹ giọng nói với người ở đầu dây bên kia điện thoại: "Đi đường cẩn thận, có gì tôi sẽ gọi điện lại cho anh”.
Dứt lời liền cúp điện thoại, trong lòng nhớ lại việc thư ký có bảo là Thị trưởng tìm cô, trong bụng nghi ngờ không rõ là vì chuyện gì mà trông thị trưởng lại chật vật như thế.
Sau khi cất điện thoại, Đường Tố Khanh đứng lên lễ phép chào hỏi: "Chào thị trưởng" .
Âu Dương Khiêm đang ôm một bụng tức giận, muốn trách cứ cô vài câu, nhưng vừa nhìn thấy cô, anh đã không nhẫn tâm để làm vậy, anh nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của cô, hỏi "Sáng sớm hôm nay em đi đâu thế, có phải trong người không được thoải mái không?" .
"Rất xin lỗi, sáng sớm hôm nay em có chút chuyện cần ra ngoài giải quyết, nghe thư ký nói thị trưởng có gọi điện tìm, có chuyện quan trọng sao?" Đường Tố Khanh nghi ngờ hỏi, không có nói cụ thể ra là cô đi đâu và làm gì
Điều đó càng khiến cho lòng của Âu Dương Khiêm chẳng có chút cảm giác nào, chỉ vừa đảo mắt đã có thể nghĩ ra được, cô là vợ của người khác, nếu cô muốn ở nhà thường xuyên, ở bên chồng mình thường xuyên, anh cũng không có tư cách suy đoán và ghen tỵ.
Trong lòng cảm thán việc người mà cô vừa mới nói chuyện điện thoại kia cũng có thể là chồng của cô, kể từ sau ngày cô bị thương và nhập viện, Âu Dương Khiêm dù có chút tình cảm riêng nhưng cũng đã từ bỏ rồi, anh cảm thấy cô gái nhỏ ngày càng rời xa anh.
Suy nghĩ chốc lát, sắc mặt Âu Dương Khiêm trở lại bình thường, chậm rãi nói: "Không có gì, chỉ là tới nói cho em biết một tiếng, có lãnh đạo cấp cao tới thanh tra, không có việc gì gấp thì em nên ở phòng làm việc, đừng để cho người ta ghi nhận nhược điểm của mình, nếu không đây sẽ bất lợi cho công việc của em sau này." .
Nghe vậy, Đường Tố Khanh gật đầu một cái, ngượng ngùng nói: "Em biết rồi, về sau sẽ chú ý." .
Âu Dương Khiêm nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô gái nhỏ, cuối cùng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể thở ra một tiếng, nhỏ giọng mà nói: "Em bận thì cứ làm việc đi, anh đi ra ngoài." .
Sau khi tiễn Thị trưởng đi, trong bụng Đường Tố Khanh đầy nghi ngờ, chuyện này không thể nói qua điện thoại sao, vì sao mặt anh lại có vẻ lo lắng đến vậy, chạy đến trong phòng làm việc của cô, chỉ để nhìn cô xem công văn? Nhưng Đường Tố Khanh không có thời gian để suy nghĩ đến những vấn đề như thế, tiếp chăm chú làm việc.