Nếu như mới vừa rồi Đường Tố Khanh thấy thành phố S cực kỳ an tĩnh, không nghi ngờ gì. Thì hiện tại, kể từ khi vào văn phòng, nhìn thấy các thuộc hạ cung kính lại mang theo chút xa cách, sợ hãi; ánh mắt dường như đang tìm tòi nghiên cứu cái gì đó. Mọi người đều ở phòng làm việc, mặc dù chức vị của cô tương đối cao, nhưng trong công việc mọi người đều nhìn cô với ánh mắt cung kính và nhiệt tình trò chuyện với cô. Dường như chưa từng có vẻ mặt sợ hãi như thế, còn tìm tòi nghiên cứu những điều trong đó, đến tột cùng trên người cô có cái gì làm cho bọn họ hứng thú?
Lắc đầu, Đường Tố Khanh khẽ cười một tiếng, từ từ đi vào phòng làm việc của mình, theo sát phía sau cô là thư ký riêng của cô.
Đi vào phòng làm việc, thoải mái ngồi trên ghế của mình, lúc này Đường Tố Khanh mới nhìn về phía thư ký, nghe cô ấy báo cáo về lịch trình ngày hôm nay của mình. Đại khái cũng như mọi người, phê duyệt các tài liệu quan trọng, sau đó tiến hành họp hội nghị cấp cao mỗi tháng một lần.
Nghe thư ký báo cáo xong tình hình ngày hôm nay, Đường Tố Khanh gật đầu một cái, phân phó thư ký giúp mình pha một ly trà, cầm bút lên chuẩn bị phê duyệt các tài liệu cần thiết, lại nhìn thấy vẻ mặt muốn nói rồi thôi của thư ký, nghi ngờ lên tiếng nói: "Còn có chuyện gì sao?" .
Thư ký giống như là cố gắng che giấu, cuối cùng cắn răng một cái, lấy tờ báo từ phía sau đặt trước bàn công văn của Đường Tố Khanh, nghi ngờ hỏi: "Có phải Phó thị trưởng đã kết hôn rồi không ạ?" .
Đây không những là tiếng lòng của cô, mà còn là của tất cả những người đàn ông đang muốn theo đuổi Phó thị trưởng .
"À? Không phải cô cũng biết tôi đã kết hôn rồi sao? Vậy bây giờ tôi tuyên bố là tôi đã kết hôn, không phải những thứ này không quan trọng sao?" Đường Tố Khanh nhíu chân mày lại, nghi ngờ nói, trong tay cầm tớ báo thư ký đưa cho lên, tỉ mỉ đọc.
Trên trang chủ của tờ báo đăng ảnh cô rất rõ ràng, bức ảnh một cô gái xinh đẹp bị đám phóng viên vây quanh, bộ dạng yếu đuối lệ thuộc vào người đàn ông ở phía sau, trong mắt là sự tin tưởng tuyệt đối và an tâm khi có người đàn ông kia bên cạnh, gương mặt quen thuộc, ánh mắt sáng rực, đó chính là hình ảnh cô bị đám phóng viên chặn lại vào tối ngày hôm qua. Trên người của người đàn ông phát ra ánh sáng lạnh lẽo, trên mặt anh tuấn là vẻ mặt đang bảo vệ cô gái mà mình yêu thương trong ngực, ánh mắt càn quét khắp nơi. Đây chính là người chồng như con cừu nhỏ của cô đó sao? Chỉ là không thể không thừa nhận, ánh mắt che chở và bảo vệ của người đàn ông này làm cho cô mê muội.
Trên tờ báo viết tiêu đề thật to ‘Phó Thị Trưởng bí mật kết hôn, kỳ thật tướng mạo chồng mới cưới của phó thị trưởng đã vượt qua đại minh tinh’
Không nghe được câu trả lời của cô, trong lòng thư ký nghĩ đến việc làm sao lại không quan trọng. Tin tức này vừa được truyền ra, đoán chừng cõi lòng của rất nhiều người đàn ông sẽ đau đớn.
Phải biết rằng khi cô đang giữ chức vụ Phó thị trưởng, có rất nhiều người đàn ông trên khắp cả nước gửi quà đến, nào là để xin được số điện thoại của Phó thị trưởng, nào xin hẹn dùng cơm.
Trong lòng thư ký cảm thán công tác giữ bí mật về chuyện tình cảm của Phó thị trưởng thật sự là nhiệm vụ quan trọng, chuyện bí mật như thế cũng bị đám chó săn nói ra, thật là khiến tầm mắt người ta mở rộng, chỉ là suy nghĩ kỹ một chút. Qua hình ảnh của báo chí thấy được người đàn ông kia rất đẹp trai, nghĩ như vậy thư ký cũng bật thốt lên: “Phó thị trưởng, chồng của cô thật đúng là đẹp trai, rất nam tính.”
Đường Tố Khanh nghe được người khác khen như thế, không biết tại sao trong lòng lại đột nhiên vui vẻ, nhưng sắc mặt vẫn như thế: “Ha ha, đẹp trai không thể xem như cơm được, những thứ này đều là trời sanh, không có gì phải kiêu ngạo, chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.”
Trong lòng thư ký cảm thán vẻ ngoài đẹp như thế không phải ai cũng có được, huống chi trên người của người đàn ông kia còn có chí khí không chùn bước trời cho, cô hâm mộ cười nói: “Phó thị trưởng và chồng của mình thật xứng đôi!”
Đường Tố Khanh cười nhạt không nói, tiếp theo bắt đầu suy nghĩ đến chuyện rời giường sáng sớm nay, gương mặt không kiềm được mà đỏ ửng lên, không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, cố gắng tạo vẻ mặt tỉnh táo mà phân phó: “Đi làm việc trước đi.”
“Dạ!” Thư ký híp mắt cười nói, sau đó đi ra ngoài.
Trong lòng cô vừa nghĩ tới vẻ mặt ửng hồng của Phó thị trưởng, đúng là phong tình vạn chủng, người đàn ông kia rất lợi hại nhé, nếu không tại sao có thể lấy được người phụ nữ ưu tú như Phó thị trưởng vậy? Mới vừa rồi Phó thị trưởng đỏ mặt, đó chính là biểu tượng của hai người đang yêu nhau. Trong lòng thư ký vui vẻ thầm nghĩ.
Thư ký mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc của Phó thị trưởng,đứng từ xa đã có thể nghe thấy chuông điện thoại bàn mình vang lên, cô bước nhanh tới, nhận điện thoại, dùng chất giọng ngọt ngào lên tiếng: “Chào ngài, nơi này là văn phòng của thư ký Phó thị trưởng, xin hỏi ngài có chuyện gì?”
“Cô là thư ký sao, tôi là tổng biên tập của San Thế, hôm nay tôi có xem tin tức, chuyện Phó thị trưởng đã kết hôn là thật hay giả vậy?” Ở đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói đầy lo lắng của một người đàn ông, trong giọng nói còn mang theo một số từ địa phương.
Nghe vậy thư ký thở dài một tiếng, quả nhiên lại có người gọi điện thoại tới hỏi thăm chuyện này, chắc chắn buổi sáng hôm nay sẽ có rất nhiều cuộc điện thoại gọi lại hỏi vấn đề này, thư ký tính tình dễ chịu nói: “Tổng giám đốc Liệu, chuyện Phó thị trưởng đã kết hôn là sự thật.”
Sau khi đầu dây bên kia nghe những lời này, trầm mặc chốc lát, nói nhỏ vài câu gì đó, sau đó cúp điện thoại.
Thư ký buồn cười lắc đầu, cầm lá trà lên chuẩn bị đi pha trà, không ngờ lúc này điện thoại lại vang lên, thư ký cầm điện thoại lên, không đợi đối phương nói chuyện, đã lập tức mở miệng nói: “Đúng vậy, chuyện Phó thị trưởng đã kết hôn là thật, xin hỏi ngài còn có chuyện gì không?”
Bên đầu điện thoại kia dừng lại trong chốc lát, thư ký cho là đối phương sẽ trực tiếp cúp điện thoại, không ngờ lại nghe được giọng nói đầy nghi ngờ của đối phương: “Xin hỏi đó có phải là văn phòng làm việc của thư ký Phó thị trưởng hay không? Tôi không gọi lầm số chứ?”
“Ặc, nơi này là phòng làm việc của thư ký Phó thị trưởng, ngài là?” Thư ký nghi ngờ hỏi, nghĩ thầm chẳng lẽ không phải gọi tới hỏi thăm chuyện Phó thị trưởng đã kết hôn rồi hay chưa sao?
“Xin chào cô, tôi là người của tòa soạn báo Diệp Thị, muốn hỏi xem lúc nào thì Phó thị trưởng rãnh, không biết có thể dành chút thời gian cho tôi phỏng vấn không ạ, sẽ không để cho Phó thị trưởng tốn quá nhiều thời gian đâu.” Đối phương ôn hòa lễ độ dò hỏi.
“Ngài chờ một chút, để tôi đi hỏi ý kiến của Phó thị trưởng rồi sẽ trả lời ngài.” Thư ký ngượng ngùng nói, để điện thoại qua một bên, bước nhanh vào phòng làm việc của Phó thị trưởng, trong lòng ảo não cảm thấy mất hết cả mặt. Hiện tại Diệp Thị có thể nói là ông trùm của giới truyền thông, cũng không biết đối phương giữ chức vụ gì ở Diệp Thị, ngàn vạn lần không thể đắc tội.
Thư ký vội vội vàng vàng đi vào phòng làm việc của Phó thị trưởng lần nữa, Đường Tố Khanh đưa ánh mắt nghi hoặc dò hỏi thư ký của mình: “Phó thị trưởng, mới vừa có một người tự xưng là người của tòa soạn báo Diệp Thị gọi điện thoại tới đây, hỏi ngày có thời gian để trả lời phỏng vấn hay không ạ.”
“Diệp Thị sao? Thay tôi sắp xếp xem có thời gian trống hay không, nếu có thì nhận lời với đối phương đi.” Đường Tố Khanh suy nghĩ trong chốc lát rồi nói, trong lòng cô cảm thán nếu tất cả tòa soạn báo đều gọi điện thoại hỏi xin phỏng vấn như là Diệp Thị rồi sau đó mới tới thì tốt rồi.
"Được, Phó Thị Trưởng, có một việc không biết có nói hay không?" Dưới ánh mắt ra hiệu Đường Tố Khanh, thư ký chậm rãi nói ra tin tức thấy buổi sáng hôm nay: "Có lời đồn tối ngày hôm qua giới truyền thông tiến hành một lần thanh tẩy lớn, phần lớn tòa soạn báo bởi vì kinh doanh không tốt mà đóng cửa dồn dập, mà Diệp Thị vốn đứng thứ ba đột nhiên đứng đầu, có người nói là Diệp Thị giở trò quỷ ở phía sau, là buôn bán cạnh tranh bình thường, nhưng mà có người nói. . . . . . Nói là bởi vì chiều hôm qua những tòa soạn kia bao vây ngài, kết quả là người sau lưng ngài trừng trị bọn họ."
"Hả? Còn có chuyện như thế sao?" Nghe thư ký nói như vậy, Đường Tố Khanh luôn luôn cảm thấy không quá hứng thú đối với mấy tin tức bát quái này đột nhiên cảm thấy mới lạ, không trách được buổi sáng hôm nay một số người luôn quăng ánh mắt sợ sệt tới phía cô, tình cảm của những người này là sợ ‘thế lực phía sau’ cô, Đường Tố Khanh buồn cười nghĩ thầm.
"Đúng, thật ra thì điều này cũng không thể trách bọn họ nghĩ lung tung, nghe nói qua tất cả tòa soạn tham dự sự kiện bao vây chiều hôm qua đều đóng cửa đột ngột vào tối hôm qua, chuyện này quá mức trùng hợp." Thư ký phân tích nói.
"Tôi biết rồi, cô đi làm việc đi." Đường Tố Khanh cười nhạt mà nói.
Nhìn bóng lưng thư ký đi ra ngoài, cô lâm vào trong mê hoặc, hi vọng sự kiện lần này là trùng hợp, nếu không giống như một quả bom bất định ở bên cạnh cô, lúc nào cũng phải cảnh giác người khác, cô không muốn sống như vậy, quá mệt mỏi.
Hiệu suất làm việc của thư ký vô cùng cao, buổi sáng Diệp Thị vừa mới gọi điện thoại tới đây, thư ký lập tức thay đổi hành trình ngày đó của cô chỉ trong chốc lát, thu xếp ra một chút thời gian cho đối phương phỏng vấn.
Một chỗ thần bí nào đấy ở thành phố S, biệt thự to lớn màu xanh nhạt đứng im lặng ở trên đỉnh núi, tinh xảo xinh đẹp như Thủy Tinh Cung, đối diện biệt thự là một hồ nước lớn phẳng lặng trong suốt như kính, bước vào bên trong biệt thự, có thể nhìn thấy rất rõ ràng trang trí và bày biện đều cực kỳ xa hoa hưởng thụ, thảm lông dê màu xám tro ấm áp sang trọng phủ kín dưới sàn tất cả phòng ốc.
Đèn treo thủy tinh màu vàng tinh xảo lóe lên, TV LCD cỡ lớn trên vách tường, ghế sa lon hào hoa bằng da thật, cầu thang kiểu xoắn ốc làm bằng bạc, bàn ăn thủy tinh hoa văn tao nhã cổ kính không chỗ nào không nói rõ chủ nhân căn nhà là một người có bao nhiêu tiền, biết hưởng thụ cỡ nào.
Giờ phút này bốn người đàn ông ngồi trên ghế sofa bằng da thật trong phòng khách lớn của biệt thự, mà người đàn ông vốn nên ngủ ở nhà lúc này cũng thấy trong hàng ngũ ở đây.
Chỉ thấy một người đàn ông trong đó có đầu húi cua, ngũ quan anh tuấn hợp với da thịt màu mật ong, vóc người cường tráng bị bao bọc dưới quân trang phẳng phiu, tản ra một cỗ hơi thở ngay thẳng quanh người, tròng mắt đen nhánh nồng đậm dấu vết hài hước, đâu có thái độ nghiêm túc mà một quân nhân nên có.
"Lão đại, động tác lần này cũng lớn một chút, để cho ông cụ nhà ta cho là sắp thay người lãnh đạo rồi." Người đàn ông mặc quân trang, cũng chính là Lãnh Thiên hài hước nói.
"Ông cụ nhà cậu nghe tiếng chính là mưa, chuyện lớn một chút trong mắt ông ấy chính là việc hệ trọng sập trời." Một người khác mặc áo sơ mi trắng, da người đàn ông đặc biệt trắng nõn Liễu Kiều Minh quở trách nói.
"Tôi nói cậu lão bác sĩ này, đã hết giờ làm còn mặc bộ áo trắng tới đây, lúc cậu làm việc mặc áo khoác trắng còn chưa mặc đủ hả, còn có ông cụ nhà tôi đắc tội cậu lúc nào, không phải tôi đây khoa trương câu, khoa trương có hiểu hay không? Không học thức không đáng sợ, đáng sợ là ngay cả thưởng thức cũng không có." Lãnh Thiên xứng đáng vẻ mặt không thể cứu được làm cho đối phương hận đến cắn răng nghiến lợi.
Một người trong đó có kiểu tóc kiêu ngạo không kém, ngũ quan của người đàn ông anh tuấn thâm thúy cầm ly đế cao trong tay, lắc rượu đỏ trong ly không để ý đến hai
người đàn ông đang đấu vẻ vui này, anh khinh thường mở miệng nói: “Lão đại, anh sẽ không gặp nạn chứ? Người phụ nữ kia tốt như vậy sao?”
Anh chẳng hề để ý giọng nói rước lấy bất mãn của Sở Chiến vẫn không nói gì, một ánh mắt sắc bén lạnh lẽo trừng người đán ông lung lây rượu đỏ trong tay hai cái, anh vô tội sờ sờ cái mũi của mình.
“Chú ý thái độ nói chuyện của cậu.” Người đàn ông bao che khuyết điểm lạnh lẽo cảnh cáo, sau đó tiếp tục xem tờ báo trong tay, càng xem càng cảm thấy cô gái nhỏ của anh xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, ngay cả bị hù dọa cũng đẹp như thế.
Bộ dạng lưu luyến si mê của anh khiến ba người bên cạnh nổ da gà cũng nổi lên toàn thân, trong lòng mọi người đều nghĩ lạo đại của bọn họ có thể buông tờ báo trong tay xuống hay không, đã xem một buổi sáng, bọn họ thật sự không biết tờ báo này có nội dung tốt đẹp gì, xứng đáng để cho lão đại của bọn họ dành nhiều thời gian quý giá như vậy để tới quan sát.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, lập tức hi hi ha ha ra ngoài hóa giả không khí nói: “Ha ha, A Long, thời gian này cậu luôn bận bịu làm ăn ở nước ngoài, cậu không biết người phụ nữ trong miệng chính là chị dâu của chúng ta, tôi đã nói với cậu chị dâu của chúng ta là nhân vật truyền kỳ hiếm thấy….” Lúc người đàn ông mặc áo sơ mi trắng là Liễu Kiều Minh nói tới đây thì Sở Chiến lập tức đưa ánh mắt sắc bén tớ, dưới ánh mắt uy hiếp kinh khủng này anh lại nói tiếp: “Thật sự là một đôi trời sinh với lão đại của chúng ta, quá xứng đôi, thật là quá xứng đôi.”
Nghe vậy, hai người đàn ông khác liền mắng chửi trong lòng: Tiểu tử này liền thích vuốt mông ngựa lung tung, hết lần này đến lần khác anh ta lại nịnh hót đúng rồi.
“Lại nói, lão đại, anh cũng không lo lắng sau kh Diệp Thi ngồi lên vị trí ông trùm này sẽ gây bất lợi đối với chị dâu của chúng ta sao?” Lãnh Thiên nghi ngờ nói, hiện giờ lão đại thích chị dâu, những người khác không rõ ràng lắm, thời gian anh đi theo lão đại dài nhất trong lòng rõ ràng nhất lão đại coi sinh mạng chị dâu còn quan trọng hơn so với của mình.
Nghe vậy, tay của người đàn ông đang xem tờ báo hơi dừng lại, tiếp theo không lên tiếng, ba người khác thấy thế hai mặt nhìn nhau, không hiểu vì sao hiện tại lão đại không nóng nảy.
Người đàn ông A Long có kiểu tóc kiêu ngọa không kém xung phong nhận việc nói: “Lão đại, giao Diệp Thị này cho tôi, xem nó ở trong tay tôi thì có thể giở trò gì.”
Mặc dù Sở Chiến không nói chuyện, trong lòng vẫn rất tán thành với đề nghị của người đàn ông, hễ là chuyện liên quan đến cô gái nhỏ của anh, anh làm sao có thể không phòng bị, anh phòng bị, thật ra vẫn dính dấp tới rất nhiều sự tình làm người ta phiền não. Nói ví dụ như quản lý của Diệp Thị này không ngờ lại là sư huynh của cô gái nhỏ nhà anh, lại nói ví dụ như người đàn ông đó vẫn luôn yên lặng nhớ thương cô gái nhỏ của anh ở sau lưng.
Đoán chừng người quản lý Diệp Thị chẳng những sẽ không làm khó cô gái nhỏ của anh, còn có thể trợ giúp cô, nhưng trong lòng Sở Chiến khó chịu, sao cái thế giới này lúc nào cũng vô duyên vô cớ nhảy ra một người nhớ thương cô gái nhỏ của anh, nếu như lúc này Sở Chiến biết số đàn ông gọi điện thoại đến phòng thư ký Phó Thị Trưởng thăm dò lịch trình của Phó Thị Trưởng mỗi ngày đếm không hết, trong đó không thiếu người xuất sắc, đoán chừng Sở Chiến sẽ tức đến hộc máu.
“Căn nhà này cũng tới thời điểm có nữ chủ nhân của nó rồi.” Sở Chiến vừa nhìn tờ báo vừa nói, không biết tại sao trước kia cảm thấy căn nhà rất thoải mái nhưng giờ anh chợt cảm thấy quá mức trống trải, anh bỗng nhiên rất chờ mong cô gái nhỏ vào ở trong căn nhà anh tự thiết kế, đương nhiên nếu như sinh mấy đứa bé củ cải vậy càng hoàn mỹ hơn.
Ba người đàn ông khác nghe lời này của lão đại thì đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nòi: Chẳng lẽ lão đại không áp dụng chiến thuật quanh co, chuẩn bị trực tiếp ra tay “bắt” chị dâu của bọn họ, tình cảm tốt, ngày ngày đều đi theo bọn đàn ông dáng vẻ lưu manh khó chịu, không nói yêu đương sống chng một chỗ, một người bình thường cũng bị huấn luyện thành không bình thường, trong lòng ba người đàn ông buồn bực nhất trí nghĩ như vậy.
Thấy tâm tình Sở Chiến dường như không tệ, ba người đàn ông nghĩ đến lời anh vừa nói, trong lòng cảm thấy lão đại bọn họ thống lĩnh hắc đạo, kiếm cực kỳ nhiều tiền, nhưng chắc chắn là người mới học nghề đối với việc tán gái, dù sao kể từ lần đầu gặp lão đại, lão đại của bọn họ là một Liễu Hạ Huệ rất kinh thường phụ nữ, ngay cả tay nhỏ bé của phụ nữ cũng chưa sờ qua, hiện tại muốn tán gái thế nào.
Ba người đàn ông buồn bực nghĩ từng cách theo đuổi con gái từ trên người mình hoặc là xem được trong phim trên TV, nóng lòng nói cho người đàn ông cầm tờ báo trong tay nghe.
"Tôi nói lão đại, tán gái cũng không phải cầm tờ báo trong tay rồi lộ vẻ háo sắc giống như anh là được." Lãnh Thiên chít chít oa oa hét lớn, trong giọng nói có loại ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Người của anh không biết còn tưởng rằng anh có nhiều kinh nghiệm theo đuổi con gái chứ, không biết anh cũng chỉ là gà tơ, đừng nói sờ tay của phụ nữ, ngay cả một câu nói cũng không nói qua với phụ nữ, làm quân nhân huyết khí sôi trào như anh, ghét nhất chính là người nhu nhược, đi theo nhiều phụ nữ nói một câu cũng ngại lãng phí.
"Đúng vậy, lão đại, biết Lãnh Tử lâu như vậy, cuối cùng anh ta nói một câu tiếng người, tôi đã nói với anh, tán gái thì liều chết dây dưa, như vậy phụ nữ không thuận theo anh cũng phải theo anh, nếu ta nói, lão đại anh kề cận chị dâu mỗi ngày, sau khi nhìn đã lâu thì cô ấy cũng đi theo anh, đây chính là có ví dụ thực tế chứng minh, tuyệt đối là phương pháp nhanh chóng nhất để gái cua tới tay." Bộ dáng người đàn ông mặc áo sơ mi trắng Liễu Kiều Minh như tôi rất hiểu rõ, đứng lên đánh tiếng đề nghị.
"Ai ~ tôi nói dựa vào khuôn mặt lão đại còn cần liều chết dây dưa sao? Nếu tôi nói trực tiếp xông lên được rồi, bày ra một mặt rất nam tính của anh, nếu như có cơ bụng gì đó, trực tiếp phơi bày cho cô ấy nhìn, đến lúc đó chị dâu của chúng ta nhìn mà không đụng ngã lão đại, tôi liền theo họ của các cậu." Người đàn ông A Long có kiểu tóc kiêu ngạo không kém đề nghị.
Sở Chiến vẫn không lên tiếng lạnh lẽo nói: "Liều chết dây dưa đến cùng? Ai nói cho cậu biết cách này thuận lợi?" Nhưng anh quấn quít chặt lấy cô gái nhỏ của anh hơn một tháng rồi, kết quả hiện tại có lúc cô gái nhỏ còn rất kháng cự ngực của anh, đây tuyệt đối không phải phương thức tốt nhất nhanh chóng nhất để ôm được mỹ nhân về, đề nghị bậy.
"Lão đại, anh đừng không tin tôi, thật sự là có ví dụ thực tế chứng minh, trong những bệnh nhân của tôi có một người quấn quít chặt lấy chồng cô ấy, một khóc hai nháo ba thắt cổ, cuối cùng cũng thành công ôm trai đẹp về." Liễu Kiều Minh vội vàng giải thích.
Kết quả rước lấy giọng nói khinh thường của Lãnh Thiên: "Bệnh nhân của cậu? Không phải cậu làm ở khoa tâm thần sao? Cậu lấy những người mắc bệnh tâm thần tới so với lão đại sao? Huống hồ đó là cách đuổi theo đàn ông, người ta nói nam truy nữ cách ngọn núi, nữ truy nam cách tầng sa, ở đây không cùng một trình độ, không có cách nào áp dụng."
"Dù sao đều là dạy người làm sao theo đuổi người, quản nó trình độ nào, hữu dụng là được, vận dụng linh hoạt, nếu như cái này không được, liền trực tiếp đụng ngã được rồi, đỡ phải nghĩ phiền phức như vậy." Liễu Kiều Minh nói không hề gì.
"Nếu tôi nói mưu kế của A Long có thể được, nếu không lão đại thử một chút? Trực tiếp đụng ngã cũng là ý tưởng có thể thực hiện được." Lãnh Thiên đề nghị.
"Mưu kế của tôi tuyệt đối có thể thực hiện được, dựa vào bộ dáng anh tuấn của chúng ta lão đại, cộng thêm ưu điểm đặc biệt phơi bày bản thân, để sắc đẹp hấp dẫn, trừ phi chị dâu là Liễu Hạ Huệ chuyển thế, nếu không tuyệt đối thành công." Người đàn ông tên là A Long để ly thủy tinh cao trong tay xuống, từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc hộp đẹp đẽ màu vàng óng, sau đó mở hộp lấy từ trong đó ra một điếu xì gà nổi tiếng và quay giá thả vào ngậm trên miệng, đang chuẩn bị lấy bật lửa nổi tiếng đặc chế ra, không ngờ cử động này khiến Sở Chiến không vui mừng.
"Muốn hút thuốc thì cút ngay ra ngoài." Sở Chiến lạnh lùng lườm qua, ra lệnh.
A Long vốn lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon bị sợ đến thiếu chút nữa rớt xuống từ trên ghế salon, bất mãn oán giận: "Lão đại, anh cũng không phải không biết tôi nghiện thuốc lá nặng bao nhiêu, trước kia tôi hút thuốc ở nơi này cũng không gặp anh nói em, hiện tại không để cho tôi hút thuốc không phải để cho ta khó chịu sao?"
"Chưa nói không cho phép cậu hút, nhưng đừng hút thuốc ở trong nhà tôi và trước mặt tôi, cổ họng chị dâu cậu không tốt, không ngửi được những thứ second-hand smoke này." Khóe miệng Sở Chiến cong lên, mang theo vẻ mặt cưng chiều nói.
Khóe miệng người đàn ông tên là A Long không tự chủ co giật một phen, sau khi lão đại của bọn họ yêu thì tình cảm với mọi người cũng thay đổi, nhìn bộ dáng si tình của anh một chút, chỗ nào giống như một người đàn ông mạnh mẽ một mình gánh vác cả băng đảng hắc đạo lớn nhất Italy? Đây rõ ràng chính là một người đàn ông tốt cưng chiều vợ ở nhà chứ sao.
Lãnh Thanh Thiên cười hề hề trêu ghẹo: "Ai nha, sức mạnh của tình yêu chính là vĩ đại, luyện thép thành ngón tay mềm, A Long, tôi thấy cậu nhanh tìm phụ nữ nói chuyện yêu đương, nói không chừng có thể giúp cậu từ bỏ thói xấu nghiện hút thuốc.”
"Đi , đi, đi qua một bên, lão tử có hứng thú đối với cây súng lục bên trên hông mình còn hơn phụ nữ, nếu cậu muốn thử xem thì cứ tới đây." A Long đụng chỗ phình bên hông mình một cái, uy hiếp cảnh cáo.
Nghe vậy, Lãnh Thiên vô tội sờ sờ cái mũi của mình, người đàn ông trước mắt này có thiên phú biến thái đối với vũ khí khiến cho anh chùn bước, đắc tội ai cũng không thể đắc tội mấy người anh em tốt đang ngồi, bọn họ không có một ai là nhân vật đơn giản.
A Long là thiên tài vũ khí điển hình, trên thế giới này bất kể một cái gì cũng có khả năng bị anh lợi dụng để chế tạo vũ khí sắc bén.
Lão nhị Liễu Kiều Minh lại thành thạo nhất chính là dược học, tin đồn trên người anh cất giấu hơn 300 loại độc dược làm người ta tử vong trong nháy mắt, hơn 20 loại thuốc cực phẩm muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Mà lão đại chính là lịch sử truyền kỳ, dường như thế giới này không có anh sẽ không có kiểu thiên tài toàn năng, chỉ là theo chuyện bây giờ còn chưa nắm chắc được chị dâu thì thấy, xem ra lão đại của bọn họ cũng không toàn năng, nhất là trong việc tán gái.
Đừng nhìn bình thường Lãnh Thiên là nhân vật cấp thiếu tá nghiêm túc đâu ra đấy trong mắt đám sĩ binh dưới tay kia, nhưng vừa đến trước mặt đám bạn bè, anh lập tức khôi phục thành bộ dáng hi hi ha ha, nói đặc biệt nhiều,lúc này không, sau khi bị lão tam A Long cảnh cáo, nhìn dáng vẻ không nóng không lạnh của lão đại nhà mình như vậy, Lãnh Thiên lập tức đem lực chú ý đặt ở trên người lão nhị Liễu Kiều Minh tối nay nói tương đối ít, nghi ngờ đẩy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang sững sờ một cái: "Này, lão nhị, tối nay cậu vô cùng không bình thường." .
"Khụ khụ, thật sao? Tôi chỉ là đang suy nghĩ một ca bệnh tối nay." Liễu Kiều Minh ngồi thẳng người thản nhiên nói.
"Mẹ nó, cậu nghiên cứu những người bệnh tâm thần ở trong bệnh viện còn chưa đủ hả, tan việc còn nuốn nghiên cứu, tiếp tục như vậy nữa, lão nhị, tôi rất nghi ngờ cậu có thể trở thành một bệnh nhân tâm thần hay không ?" Lãnh Thiên lắc đầu nói.
Lãnh Thiên thấy tất cả mọi người lâm vào trong mạch suy nghĩ của mình, nhất thời cảm thấy không thú vị, lão đại là tư xuân (suy nghĩ về tình yêu), lão nhị là tư bệnh (suy nghĩ ca bệnh), lão tam là tư khí (suy nghĩ nghiên cứu chế tạo vũ khí mới như thế nào), hiện tại chỉ còn lại anh một mình nhàm chán, Lãnh Thiên nghĩ tới bây giờ là mùa xuân, thật là một mùa rất dễ dàng tư xuân.
Sở Chiến không nói gì, nhưng anh đều đặt lời nói của đám anh em tốt ở trong lòng, trong đầu suy tính một phương pháp không được liền đổi phương pháp, dù thế nào đi nữa anh cũng có quân sư lớn như vậy ở phía sau, giờ phút này Sở Chiến hoàn toàn quên một đám quân sư phía sau anh đều là gà tơ ngay cả ngón tay út của phụ nữ cũng chưa chạm qua, trong miệng nói ra cách theo đuổi phụ nữ đa số đều là thấy lừa gạt người ở trong TV.
Nếu như mới vừa rồi Đường Tố Khanh thấy thành phố S cực kỳ an tĩnh, không nghi ngờ gì. Thì hiện tại, kể từ khi vào văn phòng, nhìn thấy các thuộc hạ cung kính lại mang theo chút xa cách, sợ hãi; ánh mắt dường như đang tìm tòi nghiên cứu cái gì đó. Mọi người đều ở phòng làm việc, mặc dù chức vị của cô tương đối cao, nhưng trong công việc mọi người đều nhìn cô với ánh mắt cung kính và nhiệt tình trò chuyện với cô. Dường như chưa từng có vẻ mặt sợ hãi như thế, còn tìm tòi nghiên cứu những điều trong đó, đến tột cùng trên người cô có cái gì làm cho bọn họ hứng thú?
Lắc đầu, Đường Tố Khanh khẽ cười một tiếng, từ từ đi vào phòng làm việc của mình, theo sát phía sau cô là thư ký riêng của cô.
Đi vào phòng làm việc, thoải mái ngồi trên ghế của mình, lúc này Đường Tố Khanh mới nhìn về phía thư ký, nghe cô ấy báo cáo về lịch trình ngày hôm nay của mình. Đại khái cũng như mọi người, phê duyệt các tài liệu quan trọng, sau đó tiến hành họp hội nghị cấp cao mỗi tháng một lần.
Nghe thư ký báo cáo xong tình hình ngày hôm nay, Đường Tố Khanh gật đầu một cái, phân phó thư ký giúp mình pha một ly trà, cầm bút lên chuẩn bị phê duyệt các tài liệu cần thiết, lại nhìn thấy vẻ mặt muốn nói rồi thôi của thư ký, nghi ngờ lên tiếng nói: "Còn có chuyện gì sao?" .
Thư ký giống như là cố gắng che giấu, cuối cùng cắn răng một cái, lấy tờ báo từ phía sau đặt trước bàn công văn của Đường Tố Khanh, nghi ngờ hỏi: "Có phải Phó thị trưởng đã kết hôn rồi không ạ?" .
Đây không những là tiếng lòng của cô, mà còn là của tất cả những người đàn ông đang muốn theo đuổi Phó thị trưởng .
"À? Không phải cô cũng biết tôi đã kết hôn rồi sao? Vậy bây giờ tôi tuyên bố là tôi đã kết hôn, không phải những thứ này không quan trọng sao?" Đường Tố Khanh nhíu chân mày lại, nghi ngờ nói, trong tay cầm tớ báo thư ký đưa cho lên, tỉ mỉ đọc.
Trên trang chủ của tờ báo đăng ảnh cô rất rõ ràng, bức ảnh một cô gái xinh đẹp bị đám phóng viên vây quanh, bộ dạng yếu đuối lệ thuộc vào người đàn ông ở phía sau, trong mắt là sự tin tưởng tuyệt đối và an tâm khi có người đàn ông kia bên cạnh, gương mặt quen thuộc, ánh mắt sáng rực, đó chính là hình ảnh cô bị đám phóng viên chặn lại vào tối ngày hôm qua. Trên người của người đàn ông phát ra ánh sáng lạnh lẽo, trên mặt anh tuấn là vẻ mặt đang bảo vệ cô gái mà mình yêu thương trong ngực, ánh mắt càn quét khắp nơi. Đây chính là người chồng như con cừu nhỏ của cô đó sao? Chỉ là không thể không thừa nhận, ánh mắt che chở và bảo vệ của người đàn ông này làm cho cô mê muội.
Trên tờ báo viết tiêu đề thật to ‘Phó Thị Trưởng bí mật kết hôn, kỳ thật tướng mạo chồng mới cưới của phó thị trưởng đã vượt qua đại minh tinh’
Không nghe được câu trả lời của cô, trong lòng thư ký nghĩ đến việc làm sao lại không quan trọng. Tin tức này vừa được truyền ra, đoán chừng cõi lòng của rất nhiều người đàn ông sẽ đau đớn.
Phải biết rằng khi cô đang giữ chức vụ Phó thị trưởng, có rất nhiều người đàn ông trên khắp cả nước gửi quà đến, nào là để xin được số điện thoại của Phó thị trưởng, nào xin hẹn dùng cơm.
Trong lòng thư ký cảm thán công tác giữ bí mật về chuyện tình cảm của Phó thị trưởng thật sự là nhiệm vụ quan trọng, chuyện bí mật như thế cũng bị đám chó săn nói ra, thật là khiến tầm mắt người ta mở rộng, chỉ là suy nghĩ kỹ một chút. Qua hình ảnh của báo chí thấy được người đàn ông kia rất đẹp trai, nghĩ như vậy thư ký cũng bật thốt lên: “Phó thị trưởng, chồng của cô thật đúng là đẹp trai, rất nam tính.”
Đường Tố Khanh nghe được người khác khen như thế, không biết tại sao trong lòng lại đột nhiên vui vẻ, nhưng sắc mặt vẫn như thế: “Ha ha, đẹp trai không thể xem như cơm được, những thứ này đều là trời sanh, không có gì phải kiêu ngạo, chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.”
Trong lòng thư ký cảm thán vẻ ngoài đẹp như thế không phải ai cũng có được, huống chi trên người của người đàn ông kia còn có chí khí không chùn bước trời cho, cô hâm mộ cười nói: “Phó thị trưởng và chồng của mình thật xứng đôi!”
Đường Tố Khanh cười nhạt không nói, tiếp theo bắt đầu suy nghĩ đến chuyện rời giường sáng sớm nay, gương mặt không kiềm được mà đỏ ửng lên, không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, cố gắng tạo vẻ mặt tỉnh táo mà phân phó: “Đi làm việc trước đi.”
“Dạ!” Thư ký híp mắt cười nói, sau đó đi ra ngoài.
Trong lòng cô vừa nghĩ tới vẻ mặt ửng hồng của Phó thị trưởng, đúng là phong tình vạn chủng, người đàn ông kia rất lợi hại nhé, nếu không tại sao có thể lấy được người phụ nữ ưu tú như Phó thị trưởng vậy? Mới vừa rồi Phó thị trưởng đỏ mặt, đó chính là biểu tượng của hai người đang yêu nhau. Trong lòng thư ký vui vẻ thầm nghĩ.
Thư ký mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc của Phó thị trưởng,đứng từ xa đã có thể nghe thấy chuông điện thoại bàn mình vang lên, cô bước nhanh tới, nhận điện thoại, dùng chất giọng ngọt ngào lên tiếng: “Chào ngài, nơi này là văn phòng của thư ký Phó thị trưởng, xin hỏi ngài có chuyện gì?”
“Cô là thư ký sao, tôi là tổng biên tập của San Thế, hôm nay tôi có xem tin tức, chuyện Phó thị trưởng đã kết hôn là thật hay giả vậy?” Ở đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói đầy lo lắng của một người đàn ông, trong giọng nói còn mang theo một số từ địa phương.
Nghe vậy thư ký thở dài một tiếng, quả nhiên lại có người gọi điện thoại tới hỏi thăm chuyện này, chắc chắn buổi sáng hôm nay sẽ có rất nhiều cuộc điện thoại gọi lại hỏi vấn đề này, thư ký tính tình dễ chịu nói: “Tổng giám đốc Liệu, chuyện Phó thị trưởng đã kết hôn là sự thật.”
Sau khi đầu dây bên kia nghe những lời này, trầm mặc chốc lát, nói nhỏ vài câu gì đó, sau đó cúp điện thoại.
Thư ký buồn cười lắc đầu, cầm lá trà lên chuẩn bị đi pha trà, không ngờ lúc này điện thoại lại vang lên, thư ký cầm điện thoại lên, không đợi đối phương nói chuyện, đã lập tức mở miệng nói: “Đúng vậy, chuyện Phó thị trưởng đã kết hôn là thật, xin hỏi ngài còn có chuyện gì không?”
Bên đầu điện thoại kia dừng lại trong chốc lát, thư ký cho là đối phương sẽ trực tiếp cúp điện thoại, không ngờ lại nghe được giọng nói đầy nghi ngờ của đối phương: “Xin hỏi đó có phải là văn phòng làm việc của thư ký Phó thị trưởng hay không? Tôi không gọi lầm số chứ?”
“Ặc, nơi này là phòng làm việc của thư ký Phó thị trưởng, ngài là?” Thư ký nghi ngờ hỏi, nghĩ thầm chẳng lẽ không phải gọi tới hỏi thăm chuyện Phó thị trưởng đã kết hôn rồi hay chưa sao?
“Xin chào cô, tôi là người của tòa soạn báo Diệp Thị, muốn hỏi xem lúc nào thì Phó thị trưởng rãnh, không biết có thể dành chút thời gian cho tôi phỏng vấn không ạ, sẽ không để cho Phó thị trưởng tốn quá nhiều thời gian đâu.” Đối phương ôn hòa lễ độ dò hỏi.
“Ngài chờ một chút, để tôi đi hỏi ý kiến của Phó thị trưởng rồi sẽ trả lời ngài.” Thư ký ngượng ngùng nói, để điện thoại qua một bên, bước nhanh vào phòng làm việc của Phó thị trưởng, trong lòng ảo não cảm thấy mất hết cả mặt. Hiện tại Diệp Thị có thể nói là ông trùm của giới truyền thông, cũng không biết đối phương giữ chức vụ gì ở Diệp Thị, ngàn vạn lần không thể đắc tội.
Thư ký vội vội vàng vàng đi vào phòng làm việc của Phó thị trưởng lần nữa, Đường Tố Khanh đưa ánh mắt nghi hoặc dò hỏi thư ký của mình: “Phó thị trưởng, mới vừa có một người tự xưng là người của tòa soạn báo Diệp Thị gọi điện thoại tới đây, hỏi ngày có thời gian để trả lời phỏng vấn hay không ạ.”
“Diệp Thị sao? Thay tôi sắp xếp xem có thời gian trống hay không, nếu có thì nhận lời với đối phương đi.” Đường Tố Khanh suy nghĩ trong chốc lát rồi nói, trong lòng cô cảm thán nếu tất cả tòa soạn báo đều gọi điện thoại hỏi xin phỏng vấn như là Diệp Thị rồi sau đó mới tới thì tốt rồi.
"Được, Phó Thị Trưởng, có một việc không biết có nói hay không?" Dưới ánh mắt ra hiệu Đường Tố Khanh, thư ký chậm rãi nói ra tin tức thấy buổi sáng hôm nay: "Có lời đồn tối ngày hôm qua giới truyền thông tiến hành một lần thanh tẩy lớn, phần lớn tòa soạn báo bởi vì kinh doanh không tốt mà đóng cửa dồn dập, mà Diệp Thị vốn đứng thứ ba đột nhiên đứng đầu, có người nói là Diệp Thị giở trò quỷ ở phía sau, là buôn bán cạnh tranh bình thường, nhưng mà có người nói. . . . . . Nói là bởi vì chiều hôm qua những tòa soạn kia bao vây ngài, kết quả là người sau lưng ngài trừng trị bọn họ."
"Hả? Còn có chuyện như thế sao?" Nghe thư ký nói như vậy, Đường Tố Khanh luôn luôn cảm thấy không quá hứng thú đối với mấy tin tức bát quái này đột nhiên cảm thấy mới lạ, không trách được buổi sáng hôm nay một số người luôn quăng ánh mắt sợ sệt tới phía cô, tình cảm của những người này là sợ ‘thế lực phía sau’ cô, Đường Tố Khanh buồn cười nghĩ thầm.
"Đúng, thật ra thì điều này cũng không thể trách bọn họ nghĩ lung tung, nghe nói qua tất cả tòa soạn tham dự sự kiện bao vây chiều hôm qua đều đóng cửa đột ngột vào tối hôm qua, chuyện này quá mức trùng hợp." Thư ký phân tích nói.
"Tôi biết rồi, cô đi làm việc đi." Đường Tố Khanh cười nhạt mà nói.
Nhìn bóng lưng thư ký đi ra ngoài, cô lâm vào trong mê hoặc, hi vọng sự kiện lần này là trùng hợp, nếu không giống như một quả bom bất định ở bên cạnh cô, lúc nào cũng phải cảnh giác người khác, cô không muốn sống như vậy, quá mệt mỏi.
Hiệu suất làm việc của thư ký vô cùng cao, buổi sáng Diệp Thị vừa mới gọi điện thoại tới đây, thư ký lập tức thay đổi hành trình ngày đó của cô chỉ trong chốc lát, thu xếp ra một chút thời gian cho đối phương phỏng vấn.
Một chỗ thần bí nào đấy ở thành phố S, biệt thự to lớn màu xanh nhạt đứng im lặng ở trên đỉnh núi, tinh xảo xinh đẹp như Thủy Tinh Cung, đối diện biệt thự là một hồ nước lớn phẳng lặng trong suốt như kính, bước vào bên trong biệt thự, có thể nhìn thấy rất rõ ràng trang trí và bày biện đều cực kỳ xa hoa hưởng thụ, thảm lông dê màu xám tro ấm áp sang trọng phủ kín dưới sàn tất cả phòng ốc.
Đèn treo thủy tinh màu vàng tinh xảo lóe lên, TV LCD cỡ lớn trên vách tường, ghế sa lon hào hoa bằng da thật, cầu thang kiểu xoắn ốc làm bằng bạc, bàn ăn thủy tinh hoa văn tao nhã cổ kính không chỗ nào không nói rõ chủ nhân căn nhà là một người có bao nhiêu tiền, biết hưởng thụ cỡ nào.
Giờ phút này bốn người đàn ông ngồi trên ghế sofa bằng da thật trong phòng khách lớn của biệt thự, mà người đàn ông vốn nên ngủ ở nhà lúc này cũng thấy trong hàng ngũ ở đây.
Chỉ thấy một người đàn ông trong đó có đầu húi cua, ngũ quan anh tuấn hợp với da thịt màu mật ong, vóc người cường tráng bị bao bọc dưới quân trang phẳng phiu, tản ra một cỗ hơi thở ngay thẳng quanh người, tròng mắt đen nhánh nồng đậm dấu vết hài hước, đâu có thái độ nghiêm túc mà một quân nhân nên có.
"Lão đại, động tác lần này cũng lớn một chút, để cho ông cụ nhà ta cho là sắp thay người lãnh đạo rồi." Người đàn ông mặc quân trang, cũng chính là Lãnh Thiên hài hước nói.
"Ông cụ nhà cậu nghe tiếng chính là mưa, chuyện lớn một chút trong mắt ông ấy chính là việc hệ trọng sập trời." Một người khác mặc áo sơ mi trắng, da người đàn ông đặc biệt trắng nõn Liễu Kiều Minh quở trách nói.
"Tôi nói cậu lão bác sĩ này, đã hết giờ làm còn mặc bộ áo trắng tới đây, lúc cậu làm việc mặc áo khoác trắng còn chưa mặc đủ hả, còn có ông cụ nhà tôi đắc tội cậu lúc nào, không phải tôi đây khoa trương câu, khoa trương có hiểu hay không? Không học thức không đáng sợ, đáng sợ là ngay cả thưởng thức cũng không có." Lãnh Thiên xứng đáng vẻ mặt không thể cứu được làm cho đối phương hận đến cắn răng nghiến lợi.
Một người trong đó có kiểu tóc kiêu ngạo không kém, ngũ quan của người đàn ông anh tuấn thâm thúy cầm ly đế cao trong tay, lắc rượu đỏ trong ly không để ý đến hai
người đàn ông đang đấu vẻ vui này, anh khinh thường mở miệng nói: “Lão đại, anh sẽ không gặp nạn chứ? Người phụ nữ kia tốt như vậy sao?”
Anh chẳng hề để ý giọng nói rước lấy bất mãn của Sở Chiến vẫn không nói gì, một ánh mắt sắc bén lạnh lẽo trừng người đán ông lung lây rượu đỏ trong tay hai cái, anh vô tội sờ sờ cái mũi của mình.
“Chú ý thái độ nói chuyện của cậu.” Người đàn ông bao che khuyết điểm lạnh lẽo cảnh cáo, sau đó tiếp tục xem tờ báo trong tay, càng xem càng cảm thấy cô gái nhỏ của anh xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, ngay cả bị hù dọa cũng đẹp như thế.
Bộ dạng lưu luyến si mê của anh khiến ba người bên cạnh nổ da gà cũng nổi lên toàn thân, trong lòng mọi người đều nghĩ lạo đại của bọn họ có thể buông tờ báo trong tay xuống hay không, đã xem một buổi sáng, bọn họ thật sự không biết tờ báo này có nội dung tốt đẹp gì, xứng đáng để cho lão đại của bọn họ dành nhiều thời gian quý giá như vậy để tới quan sát.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, lập tức hi hi ha ha ra ngoài hóa giả không khí nói: “Ha ha, A Long, thời gian này cậu luôn bận bịu làm ăn ở nước ngoài, cậu không biết người phụ nữ trong miệng chính là chị dâu của chúng ta, tôi đã nói với cậu chị dâu của chúng ta là nhân vật truyền kỳ hiếm thấy….” Lúc người đàn ông mặc áo sơ mi trắng là Liễu Kiều Minh nói tới đây thì Sở Chiến lập tức đưa ánh mắt sắc bén tớ, dưới ánh mắt uy hiếp kinh khủng này anh lại nói tiếp: “Thật sự là một đôi trời sinh với lão đại của chúng ta, quá xứng đôi, thật là quá xứng đôi.”
Nghe vậy, hai người đàn ông khác liền mắng chửi trong lòng: Tiểu tử này liền thích vuốt mông ngựa lung tung, hết lần này đến lần khác anh ta lại nịnh hót đúng rồi.
“Lại nói, lão đại, anh cũng không lo lắng sau kh Diệp Thi ngồi lên vị trí ông trùm này sẽ gây bất lợi đối với chị dâu của chúng ta sao?” Lãnh Thiên nghi ngờ nói, hiện giờ lão đại thích chị dâu, những người khác không rõ ràng lắm, thời gian anh đi theo lão đại dài nhất trong lòng rõ ràng nhất lão đại coi sinh mạng chị dâu còn quan trọng hơn so với của mình.
Nghe vậy, tay của người đàn ông đang xem tờ báo hơi dừng lại, tiếp theo không lên tiếng, ba người khác thấy thế hai mặt nhìn nhau, không hiểu vì sao hiện tại lão đại không nóng nảy.
Người đàn ông A Long có kiểu tóc kiêu ngọa không kém xung phong nhận việc nói: “Lão đại, giao Diệp Thị này cho tôi, xem nó ở trong tay tôi thì có thể giở trò gì.”
Mặc dù Sở Chiến không nói chuyện, trong lòng vẫn rất tán thành với đề nghị của người đàn ông, hễ là chuyện liên quan đến cô gái nhỏ của anh, anh làm sao có thể không phòng bị, anh phòng bị, thật ra vẫn dính dấp tới rất nhiều sự tình làm người ta phiền não. Nói ví dụ như quản lý của Diệp Thị này không ngờ lại là sư huynh của cô gái nhỏ nhà anh, lại nói ví dụ như người đàn ông đó vẫn luôn yên lặng nhớ thương cô gái nhỏ của anh ở sau lưng.
Đoán chừng người quản lý Diệp Thị chẳng những sẽ không làm khó cô gái nhỏ của anh, còn có thể trợ giúp cô, nhưng trong lòng Sở Chiến khó chịu, sao cái thế giới này lúc nào cũng vô duyên vô cớ nhảy ra một người nhớ thương cô gái nhỏ của anh, nếu như lúc này Sở Chiến biết số đàn ông gọi điện thoại đến phòng thư ký Phó Thị Trưởng thăm dò lịch trình của Phó Thị Trưởng mỗi ngày đếm không hết, trong đó không thiếu người xuất sắc, đoán chừng Sở Chiến sẽ tức đến hộc máu.
“Căn nhà này cũng tới thời điểm có nữ chủ nhân của nó rồi.” Sở Chiến vừa nhìn tờ báo vừa nói, không biết tại sao trước kia cảm thấy căn nhà rất thoải mái nhưng giờ anh chợt cảm thấy quá mức trống trải, anh bỗng nhiên rất chờ mong cô gái nhỏ vào ở trong căn nhà anh tự thiết kế, đương nhiên nếu như sinh mấy đứa bé củ cải vậy càng hoàn mỹ hơn.
Ba người đàn ông khác nghe lời này của lão đại thì đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nòi: Chẳng lẽ lão đại không áp dụng chiến thuật quanh co, chuẩn bị trực tiếp ra tay “bắt” chị dâu của bọn họ, tình cảm tốt, ngày ngày đều đi theo bọn đàn ông dáng vẻ lưu manh khó chịu, không nói yêu đương sống chng một chỗ, một người bình thường cũng bị huấn luyện thành không bình thường, trong lòng ba người đàn ông buồn bực nhất trí nghĩ như vậy.
Thấy tâm tình Sở Chiến dường như không tệ, ba người đàn ông nghĩ đến lời anh vừa nói, trong lòng cảm thấy lão đại bọn họ thống lĩnh hắc đạo, kiếm cực kỳ nhiều tiền, nhưng chắc chắn là người mới học nghề đối với việc tán gái, dù sao kể từ lần đầu gặp lão đại, lão đại của bọn họ là một Liễu Hạ Huệ rất kinh thường phụ nữ, ngay cả tay nhỏ bé của phụ nữ cũng chưa sờ qua, hiện tại muốn tán gái thế nào.
Ba người đàn ông buồn bực nghĩ từng cách theo đuổi con gái từ trên người mình hoặc là xem được trong phim trên TV, nóng lòng nói cho người đàn ông cầm tờ báo trong tay nghe.
"Tôi nói lão đại, tán gái cũng không phải cầm tờ báo trong tay rồi lộ vẻ háo sắc giống như anh là được." Lãnh Thiên chít chít oa oa hét lớn, trong giọng nói có loại ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Người của anh không biết còn tưởng rằng anh có nhiều kinh nghiệm theo đuổi con gái chứ, không biết anh cũng chỉ là gà tơ, đừng nói sờ tay của phụ nữ, ngay cả một câu nói cũng không nói qua với phụ nữ, làm quân nhân huyết khí sôi trào như anh, ghét nhất chính là người nhu nhược, đi theo nhiều phụ nữ nói một câu cũng ngại lãng phí.
"Đúng vậy, lão đại, biết Lãnh Tử lâu như vậy, cuối cùng anh ta nói một câu tiếng người, tôi đã nói với anh, tán gái thì liều chết dây dưa, như vậy phụ nữ không thuận theo anh cũng phải theo anh, nếu ta nói, lão đại anh kề cận chị dâu mỗi ngày, sau khi nhìn đã lâu thì cô ấy cũng đi theo anh, đây chính là có ví dụ thực tế chứng minh, tuyệt đối là phương pháp nhanh chóng nhất để gái cua tới tay." Bộ dáng người đàn ông mặc áo sơ mi trắng Liễu Kiều Minh như tôi rất hiểu rõ, đứng lên đánh tiếng đề nghị.
"Ai ~ tôi nói dựa vào khuôn mặt lão đại còn cần liều chết dây dưa sao? Nếu tôi nói trực tiếp xông lên được rồi, bày ra một mặt rất nam tính của anh, nếu như có cơ bụng gì đó, trực tiếp phơi bày cho cô ấy nhìn, đến lúc đó chị dâu của chúng ta nhìn mà không đụng ngã lão đại, tôi liền theo họ của các cậu." Người đàn ông A Long có kiểu tóc kiêu ngạo không kém đề nghị.
Sở Chiến vẫn không lên tiếng lạnh lẽo nói: "Liều chết dây dưa đến cùng? Ai nói cho cậu biết cách này thuận lợi?" Nhưng anh quấn quít chặt lấy cô gái nhỏ của anh hơn một tháng rồi, kết quả hiện tại có lúc cô gái nhỏ còn rất kháng cự ngực của anh, đây tuyệt đối không phải phương thức tốt nhất nhanh chóng nhất để ôm được mỹ nhân về, đề nghị bậy.
"Lão đại, anh đừng không tin tôi, thật sự là có ví dụ thực tế chứng minh, trong những bệnh nhân của tôi có một người quấn quít chặt lấy chồng cô ấy, một khóc hai nháo ba thắt cổ, cuối cùng cũng thành công ôm trai đẹp về." Liễu Kiều Minh vội vàng giải thích.
Kết quả rước lấy giọng nói khinh thường của Lãnh Thiên: "Bệnh nhân của cậu? Không phải cậu làm ở khoa tâm thần sao? Cậu lấy những người mắc bệnh tâm thần tới so với lão đại sao? Huống hồ đó là cách đuổi theo đàn ông, người ta nói nam truy nữ cách ngọn núi, nữ truy nam cách tầng sa, ở đây không cùng một trình độ, không có cách nào áp dụng."
"Dù sao đều là dạy người làm sao theo đuổi người, quản nó trình độ nào, hữu dụng là được, vận dụng linh hoạt, nếu như cái này không được, liền trực tiếp đụng ngã được rồi, đỡ phải nghĩ phiền phức như vậy." Liễu Kiều Minh nói không hề gì.
"Nếu tôi nói mưu kế của A Long có thể được, nếu không lão đại thử một chút? Trực tiếp đụng ngã cũng là ý tưởng có thể thực hiện được." Lãnh Thiên đề nghị.
"Mưu kế của tôi tuyệt đối có thể thực hiện được, dựa vào bộ dáng anh tuấn của chúng ta lão đại, cộng thêm ưu điểm đặc biệt phơi bày bản thân, để sắc đẹp hấp dẫn, trừ phi chị dâu là Liễu Hạ Huệ chuyển thế, nếu không tuyệt đối thành công." Người đàn ông tên là A Long để ly thủy tinh cao trong tay xuống, từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc hộp đẹp đẽ màu vàng óng, sau đó mở hộp lấy từ trong đó ra một điếu xì gà nổi tiếng và quay giá thả vào ngậm trên miệng, đang chuẩn bị lấy bật lửa nổi tiếng đặc chế ra, không ngờ cử động này khiến Sở Chiến không vui mừng.
"Muốn hút thuốc thì cút ngay ra ngoài." Sở Chiến lạnh lùng lườm qua, ra lệnh.
A Long vốn lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon bị sợ đến thiếu chút nữa rớt xuống từ trên ghế salon, bất mãn oán giận: "Lão đại, anh cũng không phải không biết tôi nghiện thuốc lá nặng bao nhiêu, trước kia tôi hút thuốc ở nơi này cũng không gặp anh nói em, hiện tại không để cho tôi hút thuốc không phải để cho ta khó chịu sao?"
"Chưa nói không cho phép cậu hút, nhưng đừng hút thuốc ở trong nhà tôi và trước mặt tôi, cổ họng chị dâu cậu không tốt, không ngửi được những thứ second-hand smoke này." Khóe miệng Sở Chiến cong lên, mang theo vẻ mặt cưng chiều nói.
Khóe miệng người đàn ông tên là A Long không tự chủ co giật một phen, sau khi lão đại của bọn họ yêu thì tình cảm với mọi người cũng thay đổi, nhìn bộ dáng si tình của anh một chút, chỗ nào giống như một người đàn ông mạnh mẽ một mình gánh vác cả băng đảng hắc đạo lớn nhất Italy? Đây rõ ràng chính là một người đàn ông tốt cưng chiều vợ ở nhà chứ sao.
Lãnh Thanh Thiên cười hề hề trêu ghẹo: "Ai nha, sức mạnh của tình yêu chính là vĩ đại, luyện thép thành ngón tay mềm, A Long, tôi thấy cậu nhanh tìm phụ nữ nói chuyện yêu đương, nói không chừng có thể giúp cậu từ bỏ thói xấu nghiện hút thuốc.”
"Đi , đi, đi qua một bên, lão tử có hứng thú đối với cây súng lục bên trên hông mình còn hơn phụ nữ, nếu cậu muốn thử xem thì cứ tới đây." A Long đụng chỗ phình bên hông mình một cái, uy hiếp cảnh cáo.
Nghe vậy, Lãnh Thiên vô tội sờ sờ cái mũi của mình, người đàn ông trước mắt này có thiên phú biến thái đối với vũ khí khiến cho anh chùn bước, đắc tội ai cũng không thể đắc tội mấy người anh em tốt đang ngồi, bọn họ không có một ai là nhân vật đơn giản.
A Long là thiên tài vũ khí điển hình, trên thế giới này bất kể một cái gì cũng có khả năng bị anh lợi dụng để chế tạo vũ khí sắc bén.
Lão nhị Liễu Kiều Minh lại thành thạo nhất chính là dược học, tin đồn trên người anh cất giấu hơn loại độc dược làm người ta tử vong trong nháy mắt, hơn loại thuốc cực phẩm muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Mà lão đại chính là lịch sử truyền kỳ, dường như thế giới này không có anh sẽ không có kiểu thiên tài toàn năng, chỉ là theo chuyện bây giờ còn chưa nắm chắc được chị dâu thì thấy, xem ra lão đại của bọn họ cũng không toàn năng, nhất là trong việc tán gái.
Đừng nhìn bình thường Lãnh Thiên là nhân vật cấp thiếu tá nghiêm túc đâu ra đấy trong mắt đám sĩ binh dưới tay kia, nhưng vừa đến trước mặt đám bạn bè, anh lập tức khôi phục thành bộ dáng hi hi ha ha, nói đặc biệt nhiều,lúc này không, sau khi bị lão tam A Long cảnh cáo, nhìn dáng vẻ không nóng không lạnh của lão đại nhà mình như vậy, Lãnh Thiên lập tức đem lực chú ý đặt ở trên người lão nhị Liễu Kiều Minh tối nay nói tương đối ít, nghi ngờ đẩy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang sững sờ một cái: "Này, lão nhị, tối nay cậu vô cùng không bình thường." .
"Khụ khụ, thật sao? Tôi chỉ là đang suy nghĩ một ca bệnh tối nay." Liễu Kiều Minh ngồi thẳng người thản nhiên nói.
"Mẹ nó, cậu nghiên cứu những người bệnh tâm thần ở trong bệnh viện còn chưa đủ hả, tan việc còn nuốn nghiên cứu, tiếp tục như vậy nữa, lão nhị, tôi rất nghi ngờ cậu có thể trở thành một bệnh nhân tâm thần hay không ?" Lãnh Thiên lắc đầu nói.
Lãnh Thiên thấy tất cả mọi người lâm vào trong mạch suy nghĩ của mình, nhất thời cảm thấy không thú vị, lão đại là tư xuân (suy nghĩ về tình yêu), lão nhị là tư bệnh (suy nghĩ ca bệnh), lão tam là tư khí (suy nghĩ nghiên cứu chế tạo vũ khí mới như thế nào), hiện tại chỉ còn lại anh một mình nhàm chán, Lãnh Thiên nghĩ tới bây giờ là mùa xuân, thật là một mùa rất dễ dàng tư xuân.
Sở Chiến không nói gì, nhưng anh đều đặt lời nói của đám anh em tốt ở trong lòng, trong đầu suy tính một phương pháp không được liền đổi phương pháp, dù thế nào đi nữa anh cũng có quân sư lớn như vậy ở phía sau, giờ phút này Sở Chiến hoàn toàn quên một đám quân sư phía sau anh đều là gà tơ ngay cả ngón tay út của phụ nữ cũng chưa chạm qua, trong miệng nói ra cách theo đuổi phụ nữ đa số đều là thấy lừa gạt người ở trong TV.