Khi cô gái nhỏ của anh nói ra tên thật của mình, Sở Chiến biết điều anh lo lắng rốt cục cũng đến, hai tay đặt lên vai cô, sợ hãi vội vàng nói: "Bảo bối, em hãy nghe anh nói, anh thừa nhận từ đầu tiếp cận em là có mục đích..."
"Cuối cùng anh cũng thừa nhận anh không phải là Giang Thiếu Hiền, cuối cùng cũng thừa nhận anh tiếp cận tôi là có mục đích khác, lqd tôi cứ tưởng rằng hạnh phúc chỉ là một mình tưởng tượng xa vời thôi, hóa ra đến đây tôi mới đúng là kẻ ngu ngốc nhất." Đường Tố Khanh cắn môi nhìn anh với ánh mắt đau đớn.
Nếu lúc cô trở về từ bệnh viện là nghi ngờ, khó chịu, thì hiện tại nghe chính mồm người đàn ông này nói, cô cảm giác trái tim mình như bị ai bóp chặt, ngoài khó chịu còn có sợ hãi, người mà cô thật tâm giao phó lại là người không những che giấu thân phận, còn mang theo mục đích tới gần cô, người chịu đựng nằm cạnh cô mỗi ngày, d-d-l-q-d vậy mà cô hoàn toàn không biết gì cả, nghĩ đến đó Đường Tố Khanh không nhịn được mà run rẩy.
Cô gái nhỏ đau khổ, khuôn mặt vô cùng khó chịu làm trái tim Sở Chiến thắt lại, anh luôn yêu thương cô như châu báu, bình thường nhìn cô ăn anh cũng cảm thấy yêu thương, đừng nói tới bây giờ thấy cô đau khổ, hận không thể cầm lấy bàn tay tự đánh mình ngay trước mặt cô vợ nhỏ.
Trên thực tế, Sở Chiến cũng làm như vậy, anh dùng tay tự đánh chính mình, thấy cô gái nhỏ vẫn không nhìn mình, giọt nước mắt sáng trong rơi trên gò má trắng nõn, Sở Chiến đau không tả được, đoán rằng oán giận trong cô vẫn còn, cô biết rõ chuyện anh giấu diếm, như vậy cũng biết ít nhiều, lqd về sau có người giải thích rõ ràng cho cô cũng được, điều quan trọng trước mắt là thẳng thắn nói với cô mọi thứ về mình.
Sở Chiến khẩn trương đưa tay, vụng về mà cưng chiều muốn lau nước mắt cho cô, lúc tay anh còn chưa chạm vào gò má, cô đã quay sang một bên né tránh, cũng không nhìn anh, ánh mắt vô hồn nhìn về phía căn phòng, mang theo nỗi đau vô hình và nghẹn ngào.
Làm sao Sở Chiến có thể nhẫn nhịn cô gái mình yêu thương lại coi như không có anh, nhanh chóng bá đạo mà đau lòng khẽ dùng tay quay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hai tay giống như dâng lên mọi thứ quý giá nhất trên thế giới, cúi đầu đối mặt với cô, mũi kề mũi, rất đau lòng nhưng nghiêm túc nói: "Đường Tố Khanh, không sai, anh là Sở Chiến, em biết rất rõ, anh là Sở Chiến, anh thừa nhận trước khi tới gần em có mang theo mục đích, nhưng dù thế nào anh cũng không nghĩ rằng vừa thấy em, thế giới của anh bỗng nhiên thay đổi, anh cho rằng có cũng được mà không có cũng không sao, không biết từ lúc nào cô gái trong veo mà lạnh lùng đã cắm vào chỗ sâu nhất vào đáy lòng anh, nhìn thấy cô ấy đối tốt với người khác, ddlqd anh sẽ không nhịn được khó chịu mà ghen tuông, muốn dùng tất cả mọi biện pháp để đuổi người khác phái xung quanh cô, nhìn thấy cô bị thương, anh hận không thể hủy diệt thế giới này, thời thời khắc khắc đều nghĩ mọi cách lừa cô lên giường cùng mình, nhớ lại thân mật với cô thế nào, nhớ lại muốn cô mang thai thế hệ sau của chúng ta ra sao, nhớ lại làm cách nào để cô ấy yêu anh."
Nghe người đàn ông nghiêm túc nói ra những lời này, đột nhiên trong lòng Đường Tố Khanh cảm thấy thoải mái, lại mang theo chút nhảy nhót, tình cảm dạt dào kia không phải là giả, nhưng người đàn ông trước mặt lừa gạt để lại bóng đen trong lòng cô, khuôn mặt vẫn không thay đổi thần thái, yếu ớt lên tiếng: "Tại sao, ngay từ đầu gạt tôi lại là anh, anh có rất nhiều cơ hội để nói ra sự thật, nhưng vẫn không nói cho tôi biết, làm hại tôi y như con ngốc bị chôn vùi trong bóng tối."
"Anh không nói chỉ vì sợ sau khi biết chuyện em sẽ rời khỏi anh, bảo bối, anh nói nhiều như thế, chẳng lẽ em vẫn không tin anh yêu em ư?" Sở Chiến nâng mặt cô lên yêu thương nói.
Nghĩ đến việc người đàn ông trước mắt lừa dối mình, nếu không phải hôm nay bệnh viện gọi điện đến, chỉ sợ cả đời này cô cũng chẳng hay biết gì, Đường Tố Khanh cảm thấy tức giận, mặt không chút thay đổi nói: "Trái tim là của anh, anh nghĩ như thế nào anh là hiểu rõ nhất."
"Được, hiện tại em không hiểu cũng không sao, về sau anh khiến em biết, bảo bối, anh yêu em, cho nên cho phép em làm tổn thương anh, thế giới này anh chỉ cho phép một mình em làm tổn thương anh, nhưng không được không để ý anh, cũng không được rời khỏi anh được không?" Sở Chiến dịu dàng nói, dịu dàng triền miên hôn môi đỏ mọng của cô, hai tay vốn đang đặt hai bên má cô bây giờ đã nắm chặt eo cô, như muốn ấn cô vào trong lòng mình.
Nụ hôn lần này dịu dàng hơn bất cứ nụ hôn nào, mang theo sự đặc biệt cưng chiều và thương yêu của anh, nhẹ nhàng ngậm chặt môi dưới của cô không ngừng hút, rồi sau đó cảm nhận thân thể cô không còn cứng đờ, lúc này đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô, lưỡi vị đinh hương của cô chuyển động theo nhịp của anh là điểm hấp dẫn trí mạng, mang theo kích thích và cưng chiều.
Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ rất khác nhau, cách xử lý mọi chuyện cũng khác, tuy Sở Chiến là thủ lĩnh xã hội đen, nhưng thời điểm đối mặt với cô gái nhỏ không chú ý đến mình, trong anh thật sự sợ hãi, sợ hãi đến mức anh quyết định dâng những thứ tốt nhất trên thế giới cho cô, giờ phút này điều duy nhất anh nghĩ tới là muốn cô vợ nhỏ của anh đắm chìm trong biển tình dục vọng du dương, như vậy cô sẽ quên đi sự khó chịu giữa hai người, tựa như mâu thuẫn chưa từng xuất hiện, tình cảm giữa họ sẽ ngày càng tốt đẹp.
Càng muốn thực hiện theo suy nghĩ, Sở Chiến hôn càng thêm dịu dàng cưng chiều, nhẹ nhàng hôn môi cô, từ môi đến đôi má, ánh mắt, chóp mũi, cổ,,,,,,
Một tay ôm cô gái nhỏ, một tay khác bá đạo cầm của bàn tay nhỏ của cô đặt lên ngực mình, làn da ngăn cách trái tim anh đang đập, chỉ vì cô mà đập rộn ràng.
Từ từ cảm nhận được cơ thể cô mềm nhũn, Sở Chiến dùng lực ôm cô lên trên người mình, hai người hôn đến không biết trời đất là gì, coi như cá nhỏ tung tăng bơi lội trong hồ ( đoạn dưới các vị bảo bối tự tưởng tượng, YY vô tội, nhưng nếu A Quân viết ra thì sẽ “dịu dàng” hết, mọi người biết mà. )
Sau đó, Sở Chiến bá đạo ôm cô gái nhỏ cùng bước vào trong mộng, nhìn thấy biểu cảm vui sướng của cô, rốt cục tảng đá trong lòng anh cũng rơi xuống, hài lòng đi ngủ.
Đường Tố Khanh nằm trong lòng anh nhắm mắt lại, cảm nhận được cơ thể nóng rực, hai má đỏ bừng, nhớ lại chuyện vừa rồi thật sự quá cuồng nhiệt, hai người bọn họ ở trên giường lăn lộn một buổi chiều, tinh lực của người đàn ông vô cùng dồi dào, các loại động tác khiến người ta thẹn thùng đều thử một lần, dường như anh quyết tâm làm cô say đắm, lại nghĩ tới trạng thái mê đắm kia của cô, nhiệt độ trên gò má Đường Tố Khanh vẫn không giảm xuống, đúng là quá điên cuồng rồi.
Tuy đang ngủ, nhưng đôi tay bá đạo của anh vẫn đặt trên bụng cô, cô chỉ hơi động đậy, cánh tay người đàn ông ôm chặt thê, lúc này, trong đêm khuya, Đường Tố Khanh suy nghĩ rất nhiều, chẳng hạn như Giang Thiếu Hiền đích thực đang ở đâu, Sở Chiến là người như thế nào, làm gì, mục đích mà anh ta trước kia tiếp cận cô là gì, về sau hai người họ nên đi đâu, cô chưa quên người đàn ông cùng cô đăng kí kết hôn là Giang Thiếu Hiền, hiện tại cô say đắm dưới thân người đàn ông dùng cưng chiều và tình cảm thắm nồng kết lại, có thể nói là bên ngoài... Rất xin lỗi Giang Thiếu Hiền.
Suy nghĩ một lúc lâu, Đường Tố Khanh cảm thấy đói bụng, giữa trưa không ăn cơm, lại theo người đàn ông lăn lộn trên giường cả buổi chiều, có thể không đói ư? Cô cựa mình quyết định đi vào bếp nấu vài thứ để lấp đầy dạ dày.
Đúng lúc cô cựa mình, người đàn ông ôm càng chặt, không biện pháp khác, Đường Tố Khanh chỉ còn có thể lấy gối của mình nhét vào lòng anh, lặng lẽ rời khỏi, dưới ánh trăng, Đường Tố Khanh đứng bên cạnh giường nhìn người đàn ông thỏa mãn ôm cái gối của cô, trong lòng cảm động, giữa bọn họ xảy ra nhiều mâu thuẫn như thế, thật sự còn có thể sống hạnh phúc giống như trước được hay không? Cô không xác định, điều cô cần nhất lúc này chính là yên tĩnh suy nghĩ kĩ càng.
Xoay người từ từ ra khỏi phòng, chợt cô nghe thấy câu nói kiên định phát ra từ giọng nói trầm thấp của người đàn ông kia: "Bảo bối, anh và em, còn có cục cưng, một nhà chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau, bất kì người nào cũng không được rời đi."
Vốn đang chuẩn bị ra ngoài Đường Tố Khanh cho rằng người đàn ông thức dậy, xoay người về phía giường, kết quả cô phát hiện ra anh vẫn ôm cái gối ngủ say như cũ, vừa rồi chỉ là nói mớ.
Ngay cả trong mơ cũng nói vậy, chắc hẳn người đàn ông chân thành muốn sống cùng cô, nhưng giữa họ xảy ra rất nhiều vấn đề, thậm chí cô không biết thời gian Giang Thiếu Hiền trở về, cô nên làm thế nào để cho anh ấy công bằng, Đường Tố Khanh nhìn chăm chú người đàn ông, sau đó đi ra khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, một đêm ngủ ngon, Sở Chiến do đói mà tỉnh lại, mắt còn chưa mở nhưng tay anh đã bắt đầu ôm chặt 'Cô gái nhỏ' vào trong lòng, anh rất rõ cảm giác lúc này không giống với ôm cô gái nhỏ của anh như mọi, buông tay ra, nhắm mắt lại tâm trạng Sở Chiến vô cùng tốt, hai tay mò mẫn trên giường, sau một lúc vẫn không ôm được cô vợ anh nhớ mong, anh nghi ngờ mở to mắt, nhìn xung quanh một vòng vẫn không tìm thấy người anh muốn tìm.
Sở Chiến ra khỏi chăn, đi xuống giường, lấy vội một cái chăn khoác lên người, vội vàng đi ra các phòng khác, phòng khách, phòng bếp, bàn ăn đều không thấy bóng dáng cô gái nhỏ, Sở Chiến cho rằng cô đang chơi trốn tìm trong phòng khiến anh sốt ruột, dịu dàng dỗ dành: "Bảo bối, em ở đâu? Mau ra đây, đừng trốn nữa."
"Bảo bối, vợ ơi, A Khanh. . . ."
Gọi nhiều lần như thế, đáp lại anh vẫn chỉ có nhà cửa trống trơn, Sở Chiến lúc này cảm giác sự việc không ổn, anh nhanh chóng vuốt tóc chạy ra phòng khách, một tờ giấy trên bàn trà đập vào mắt anh, anh nhanh chóng đọc lời nhắn trên tờ giấy đó.
"Không cần tìm tôi, cho tôi thời gian để suy nghĩ kĩ, khi tôi nghĩ xong sẽ trở về.".
Nhận ra nét chữ của cô, buông tờ giấy trong tay, lúc này Sở Chiến cảm thấy vô cùng đau khổ, anh không nên lơ là, cho rằng hôm qua cô vợ nhỏ sung sướng như vậy tức là đã nghĩ kĩ, không nghĩ rằng sẽ rời khỏi anh, cô gái nhỏ thật sự thiếu dạy dỗ, anh tìm được cô nhất định phải dùng mọi hành động để cô biết, hậu quả của việc trốn khỏi nhà, khẳng định sẽ ấn cô xuống giường để cho mấy ngày mấy đêm cô không xuống được giường mới thôi, như thế cô sẽ không chạy, Sở Chiến bá đạo thầm nghĩ.
Khi cô gái nhỏ của anh nói ra tên thật của mình, Sở Chiến biết điều anh lo lắng rốt cục cũng đến, hai tay đặt lên vai cô, sợ hãi vội vàng nói: "Bảo bối, em hãy nghe anh nói, anh thừa nhận từ đầu tiếp cận em là có mục đích..."
"Cuối cùng anh cũng thừa nhận anh không phải là Giang Thiếu Hiền, cuối cùng cũng thừa nhận anh tiếp cận tôi là có mục đích khác, lqd tôi cứ tưởng rằng hạnh phúc chỉ là một mình tưởng tượng xa vời thôi, hóa ra đến đây tôi mới đúng là kẻ ngu ngốc nhất." Đường Tố Khanh cắn môi nhìn anh với ánh mắt đau đớn.
Nếu lúc cô trở về từ bệnh viện là nghi ngờ, khó chịu, thì hiện tại nghe chính mồm người đàn ông này nói, cô cảm giác trái tim mình như bị ai bóp chặt, ngoài khó chịu còn có sợ hãi, người mà cô thật tâm giao phó lại là người không những che giấu thân phận, còn mang theo mục đích tới gần cô, người chịu đựng nằm cạnh cô mỗi ngày, d-d-l-q-d vậy mà cô hoàn toàn không biết gì cả, nghĩ đến đó Đường Tố Khanh không nhịn được mà run rẩy.
Cô gái nhỏ đau khổ, khuôn mặt vô cùng khó chịu làm trái tim Sở Chiến thắt lại, anh luôn yêu thương cô như châu báu, bình thường nhìn cô ăn anh cũng cảm thấy yêu thương, đừng nói tới bây giờ thấy cô đau khổ, hận không thể cầm lấy bàn tay tự đánh mình ngay trước mặt cô vợ nhỏ.
Trên thực tế, Sở Chiến cũng làm như vậy, anh dùng tay tự đánh chính mình, thấy cô gái nhỏ vẫn không nhìn mình, giọt nước mắt sáng trong rơi trên gò má trắng nõn, Sở Chiến đau không tả được, đoán rằng oán giận trong cô vẫn còn, cô biết rõ chuyện anh giấu diếm, như vậy cũng biết ít nhiều, lqd về sau có người giải thích rõ ràng cho cô cũng được, điều quan trọng trước mắt là thẳng thắn nói với cô mọi thứ về mình.
Sở Chiến khẩn trương đưa tay, vụng về mà cưng chiều muốn lau nước mắt cho cô, lúc tay anh còn chưa chạm vào gò má, cô đã quay sang một bên né tránh, cũng không nhìn anh, ánh mắt vô hồn nhìn về phía căn phòng, mang theo nỗi đau vô hình và nghẹn ngào.
Làm sao Sở Chiến có thể nhẫn nhịn cô gái mình yêu thương lại coi như không có anh, nhanh chóng bá đạo mà đau lòng khẽ dùng tay quay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hai tay giống như dâng lên mọi thứ quý giá nhất trên thế giới, cúi đầu đối mặt với cô, mũi kề mũi, rất đau lòng nhưng nghiêm túc nói: "Đường Tố Khanh, không sai, anh là Sở Chiến, em biết rất rõ, anh là Sở Chiến, anh thừa nhận trước khi tới gần em có mang theo mục đích, nhưng dù thế nào anh cũng không nghĩ rằng vừa thấy em, thế giới của anh bỗng nhiên thay đổi, anh cho rằng có cũng được mà không có cũng không sao, không biết từ lúc nào cô gái trong veo mà lạnh lùng đã cắm vào chỗ sâu nhất vào đáy lòng anh, nhìn thấy cô ấy đối tốt với người khác, ddlqd anh sẽ không nhịn được khó chịu mà ghen tuông, muốn dùng tất cả mọi biện pháp để đuổi người khác phái xung quanh cô, nhìn thấy cô bị thương, anh hận không thể hủy diệt thế giới này, thời thời khắc khắc đều nghĩ mọi cách lừa cô lên giường cùng mình, nhớ lại thân mật với cô thế nào, nhớ lại muốn cô mang thai thế hệ sau của chúng ta ra sao, nhớ lại làm cách nào để cô ấy yêu anh."
Nghe người đàn ông nghiêm túc nói ra những lời này, đột nhiên trong lòng Đường Tố Khanh cảm thấy thoải mái, lại mang theo chút nhảy nhót, tình cảm dạt dào kia không phải là giả, nhưng người đàn ông trước mặt lừa gạt để lại bóng đen trong lòng cô, khuôn mặt vẫn không thay đổi thần thái, yếu ớt lên tiếng: "Tại sao, ngay từ đầu gạt tôi lại là anh, anh có rất nhiều cơ hội để nói ra sự thật, nhưng vẫn không nói cho tôi biết, làm hại tôi y như con ngốc bị chôn vùi trong bóng tối."
"Anh không nói chỉ vì sợ sau khi biết chuyện em sẽ rời khỏi anh, bảo bối, anh nói nhiều như thế, chẳng lẽ em vẫn không tin anh yêu em ư?" Sở Chiến nâng mặt cô lên yêu thương nói.
Nghĩ đến việc người đàn ông trước mắt lừa dối mình, nếu không phải hôm nay bệnh viện gọi điện đến, chỉ sợ cả đời này cô cũng chẳng hay biết gì, Đường Tố Khanh cảm thấy tức giận, mặt không chút thay đổi nói: "Trái tim là của anh, anh nghĩ như thế nào anh là hiểu rõ nhất."
"Được, hiện tại em không hiểu cũng không sao, về sau anh khiến em biết, bảo bối, anh yêu em, cho nên cho phép em làm tổn thương anh, thế giới này anh chỉ cho phép một mình em làm tổn thương anh, nhưng không được không để ý anh, cũng không được rời khỏi anh được không?" Sở Chiến dịu dàng nói, dịu dàng triền miên hôn môi đỏ mọng của cô, hai tay vốn đang đặt hai bên má cô bây giờ đã nắm chặt eo cô, như muốn ấn cô vào trong lòng mình.
Nụ hôn lần này dịu dàng hơn bất cứ nụ hôn nào, mang theo sự đặc biệt cưng chiều và thương yêu của anh, nhẹ nhàng ngậm chặt môi dưới của cô không ngừng hút, rồi sau đó cảm nhận thân thể cô không còn cứng đờ, lúc này đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô, lưỡi vị đinh hương của cô chuyển động theo nhịp của anh là điểm hấp dẫn trí mạng, mang theo kích thích và cưng chiều.
Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ rất khác nhau, cách xử lý mọi chuyện cũng khác, tuy Sở Chiến là thủ lĩnh xã hội đen, nhưng thời điểm đối mặt với cô gái nhỏ không chú ý đến mình, trong anh thật sự sợ hãi, sợ hãi đến mức anh quyết định dâng những thứ tốt nhất trên thế giới cho cô, giờ phút này điều duy nhất anh nghĩ tới là muốn cô vợ nhỏ của anh đắm chìm trong biển tình dục vọng du dương, như vậy cô sẽ quên đi sự khó chịu giữa hai người, tựa như mâu thuẫn chưa từng xuất hiện, tình cảm giữa họ sẽ ngày càng tốt đẹp.
Càng muốn thực hiện theo suy nghĩ, Sở Chiến hôn càng thêm dịu dàng cưng chiều, nhẹ nhàng hôn môi cô, từ môi đến đôi má, ánh mắt, chóp mũi, cổ,,,,,,
Một tay ôm cô gái nhỏ, một tay khác bá đạo cầm của bàn tay nhỏ của cô đặt lên ngực mình, làn da ngăn cách trái tim anh đang đập, chỉ vì cô mà đập rộn ràng.
Từ từ cảm nhận được cơ thể cô mềm nhũn, Sở Chiến dùng lực ôm cô lên trên người mình, hai người hôn đến không biết trời đất là gì, coi như cá nhỏ tung tăng bơi lội trong hồ ( đoạn dưới các vị bảo bối tự tưởng tượng, YY vô tội, nhưng nếu A Quân viết ra thì sẽ “dịu dàng” hết, mọi người biết mà. )
Sau đó, Sở Chiến bá đạo ôm cô gái nhỏ cùng bước vào trong mộng, nhìn thấy biểu cảm vui sướng của cô, rốt cục tảng đá trong lòng anh cũng rơi xuống, hài lòng đi ngủ.
Đường Tố Khanh nằm trong lòng anh nhắm mắt lại, cảm nhận được cơ thể nóng rực, hai má đỏ bừng, nhớ lại chuyện vừa rồi thật sự quá cuồng nhiệt, hai người bọn họ ở trên giường lăn lộn một buổi chiều, tinh lực của người đàn ông vô cùng dồi dào, các loại động tác khiến người ta thẹn thùng đều thử một lần, dường như anh quyết tâm làm cô say đắm, lại nghĩ tới trạng thái mê đắm kia của cô, nhiệt độ trên gò má Đường Tố Khanh vẫn không giảm xuống, đúng là quá điên cuồng rồi.
Tuy đang ngủ, nhưng đôi tay bá đạo của anh vẫn đặt trên bụng cô, cô chỉ hơi động đậy, cánh tay người đàn ông ôm chặt thê, lúc này, trong đêm khuya, Đường Tố Khanh suy nghĩ rất nhiều, chẳng hạn như Giang Thiếu Hiền đích thực đang ở đâu, Sở Chiến là người như thế nào, làm gì, mục đích mà anh ta trước kia tiếp cận cô là gì, về sau hai người họ nên đi đâu, cô chưa quên người đàn ông cùng cô đăng kí kết hôn là Giang Thiếu Hiền, hiện tại cô say đắm dưới thân người đàn ông dùng cưng chiều và tình cảm thắm nồng kết lại, có thể nói là bên ngoài... Rất xin lỗi Giang Thiếu Hiền.
Suy nghĩ một lúc lâu, Đường Tố Khanh cảm thấy đói bụng, giữa trưa không ăn cơm, lại theo người đàn ông lăn lộn trên giường cả buổi chiều, có thể không đói ư? Cô cựa mình quyết định đi vào bếp nấu vài thứ để lấp đầy dạ dày.
Đúng lúc cô cựa mình, người đàn ông ôm càng chặt, không biện pháp khác, Đường Tố Khanh chỉ còn có thể lấy gối của mình nhét vào lòng anh, lặng lẽ rời khỏi, dưới ánh trăng, Đường Tố Khanh đứng bên cạnh giường nhìn người đàn ông thỏa mãn ôm cái gối của cô, trong lòng cảm động, giữa bọn họ xảy ra nhiều mâu thuẫn như thế, thật sự còn có thể sống hạnh phúc giống như trước được hay không? Cô không xác định, điều cô cần nhất lúc này chính là yên tĩnh suy nghĩ kĩ càng.
Xoay người từ từ ra khỏi phòng, chợt cô nghe thấy câu nói kiên định phát ra từ giọng nói trầm thấp của người đàn ông kia: "Bảo bối, anh và em, còn có cục cưng, một nhà chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau, bất kì người nào cũng không được rời đi."
Vốn đang chuẩn bị ra ngoài Đường Tố Khanh cho rằng người đàn ông thức dậy, xoay người về phía giường, kết quả cô phát hiện ra anh vẫn ôm cái gối ngủ say như cũ, vừa rồi chỉ là nói mớ.
Ngay cả trong mơ cũng nói vậy, chắc hẳn người đàn ông chân thành muốn sống cùng cô, nhưng giữa họ xảy ra rất nhiều vấn đề, thậm chí cô không biết thời gian Giang Thiếu Hiền trở về, cô nên làm thế nào để cho anh ấy công bằng, Đường Tố Khanh nhìn chăm chú người đàn ông, sau đó đi ra khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, một đêm ngủ ngon, Sở Chiến do đói mà tỉnh lại, mắt còn chưa mở nhưng tay anh đã bắt đầu ôm chặt 'Cô gái nhỏ' vào trong lòng, anh rất rõ cảm giác lúc này không giống với ôm cô gái nhỏ của anh như mọi, buông tay ra, nhắm mắt lại tâm trạng Sở Chiến vô cùng tốt, hai tay mò mẫn trên giường, sau một lúc vẫn không ôm được cô vợ anh nhớ mong, anh nghi ngờ mở to mắt, nhìn xung quanh một vòng vẫn không tìm thấy người anh muốn tìm.
Sở Chiến ra khỏi chăn, đi xuống giường, lấy vội một cái chăn khoác lên người, vội vàng đi ra các phòng khác, phòng khách, phòng bếp, bàn ăn đều không thấy bóng dáng cô gái nhỏ, Sở Chiến cho rằng cô đang chơi trốn tìm trong phòng khiến anh sốt ruột, dịu dàng dỗ dành: "Bảo bối, em ở đâu? Mau ra đây, đừng trốn nữa."
"Bảo bối, vợ ơi, A Khanh. . . ."
Gọi nhiều lần như thế, đáp lại anh vẫn chỉ có nhà cửa trống trơn, Sở Chiến lúc này cảm giác sự việc không ổn, anh nhanh chóng vuốt tóc chạy ra phòng khách, một tờ giấy trên bàn trà đập vào mắt anh, anh nhanh chóng đọc lời nhắn trên tờ giấy đó.
"Không cần tìm tôi, cho tôi thời gian để suy nghĩ kĩ, khi tôi nghĩ xong sẽ trở về.".
Nhận ra nét chữ của cô, buông tờ giấy trong tay, lúc này Sở Chiến cảm thấy vô cùng đau khổ, anh không nên lơ là, cho rằng hôm qua cô vợ nhỏ sung sướng như vậy tức là đã nghĩ kĩ, không nghĩ rằng sẽ rời khỏi anh, cô gái nhỏ thật sự thiếu dạy dỗ, anh tìm được cô nhất định phải dùng mọi hành động để cô biết, hậu quả của việc trốn khỏi nhà, khẳng định sẽ ấn cô xuống giường để cho mấy ngày mấy đêm cô không xuống được giường mới thôi, như thế cô sẽ không chạy, Sở Chiến bá đạo thầm nghĩ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khi cô gái nhỏ của anh nói ra tên thật của mình, Sở Chiến biết điều anh lo lắng rốt cục cũng đến, hai tay đặt lên vai cô, sợ hãi vội vàng nói: "Bảo bối, em hãy nghe anh nói, anh thừa nhận từ đầu tiếp cận em là có mục đích..."
"Cuối cùng anh cũng thừa nhận anh không phải là Giang Thiếu Hiền, cuối cùng cũng thừa nhận anh tiếp cận tôi là có mục đích khác, lqd tôi cứ tưởng rằng hạnh phúc chỉ là một mình tưởng tượng xa vời thôi, hóa ra đến đây tôi mới đúng là kẻ ngu ngốc nhất." Đường Tố Khanh cắn môi nhìn anh với ánh mắt đau đớn.
Nếu lúc cô trở về từ bệnh viện là nghi ngờ, khó chịu, thì hiện tại nghe chính mồm người đàn ông này nói, cô cảm giác trái tim mình như bị ai bóp chặt, ngoài khó chịu còn có sợ hãi, người mà cô thật tâm giao phó lại là người không những che giấu thân phận, còn mang theo mục đích tới gần cô, người chịu đựng nằm cạnh cô mỗi ngày, d-d-l-q-d vậy mà cô hoàn toàn không biết gì cả, nghĩ đến đó Đường Tố Khanh không nhịn được mà run rẩy.
Cô gái nhỏ đau khổ, khuôn mặt vô cùng khó chịu làm trái tim Sở Chiến thắt lại, anh luôn yêu thương cô như châu báu, bình thường nhìn cô ăn anh cũng cảm thấy yêu thương, đừng nói tới bây giờ thấy cô đau khổ, hận không thể cầm lấy bàn tay tự đánh mình ngay trước mặt cô vợ nhỏ.
Trên thực tế, Sở Chiến cũng làm như vậy, anh dùng tay tự đánh chính mình, thấy cô gái nhỏ vẫn không nhìn mình, giọt nước mắt sáng trong rơi trên gò má trắng nõn, Sở Chiến đau không tả được, đoán rằng oán giận trong cô vẫn còn, cô biết rõ chuyện anh giấu diếm, như vậy cũng biết ít nhiều, lqd về sau có người giải thích rõ ràng cho cô cũng được, điều quan trọng trước mắt là thẳng thắn nói với cô mọi thứ về mình.
Sở Chiến khẩn trương đưa tay, vụng về mà cưng chiều muốn lau nước mắt cho cô, lúc tay anh còn chưa chạm vào gò má, cô đã quay sang một bên né tránh, cũng không nhìn anh, ánh mắt vô hồn nhìn về phía căn phòng, mang theo nỗi đau vô hình và nghẹn ngào.
Làm sao Sở Chiến có thể nhẫn nhịn cô gái mình yêu thương lại coi như không có anh, nhanh chóng bá đạo mà đau lòng khẽ dùng tay quay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hai tay giống như dâng lên mọi thứ quý giá nhất trên thế giới, cúi đầu đối mặt với cô, mũi kề mũi, rất đau lòng nhưng nghiêm túc nói: "Đường Tố Khanh, không sai, anh là Sở Chiến, em biết rất rõ, anh là Sở Chiến, anh thừa nhận trước khi tới gần em có mang theo mục đích, nhưng dù thế nào anh cũng không nghĩ rằng vừa thấy em, thế giới của anh bỗng nhiên thay đổi, anh cho rằng có cũng được mà không có cũng không sao, không biết từ lúc nào cô gái trong veo mà lạnh lùng đã cắm vào chỗ sâu nhất vào đáy lòng anh, nhìn thấy cô ấy đối tốt với người khác, ddlqd anh sẽ không nhịn được khó chịu mà ghen tuông, muốn dùng tất cả mọi biện pháp để đuổi người khác phái xung quanh cô, nhìn thấy cô bị thương, anh hận không thể hủy diệt thế giới này, thời thời khắc khắc đều nghĩ mọi cách lừa cô lên giường cùng mình, nhớ lại thân mật với cô thế nào, nhớ lại muốn cô mang thai thế hệ sau của chúng ta ra sao, nhớ lại làm cách nào để cô ấy yêu anh."
Nghe người đàn ông nghiêm túc nói ra những lời này, đột nhiên trong lòng Đường Tố Khanh cảm thấy thoải mái, lại mang theo chút nhảy nhót, tình cảm dạt dào kia không phải là giả, nhưng người đàn ông trước mặt lừa gạt để lại bóng đen trong lòng cô, khuôn mặt vẫn không thay đổi thần thái, yếu ớt lên tiếng: "Tại sao, ngay từ đầu gạt tôi lại là anh, anh có rất nhiều cơ hội để nói ra sự thật, nhưng vẫn không nói cho tôi biết, làm hại tôi y như con ngốc bị chôn vùi trong bóng tối."
"Anh không nói chỉ vì sợ sau khi biết chuyện em sẽ rời khỏi anh, bảo bối, anh nói nhiều như thế, chẳng lẽ em vẫn không tin anh yêu em ư?" Sở Chiến nâng mặt cô lên yêu thương nói.
Nghĩ đến việc người đàn ông trước mắt lừa dối mình, nếu không phải hôm nay bệnh viện gọi điện đến, chỉ sợ cả đời này cô cũng chẳng hay biết gì, Đường Tố Khanh cảm thấy tức giận, mặt không chút thay đổi nói: "Trái tim là của anh, anh nghĩ như thế nào anh là hiểu rõ nhất."
"Được, hiện tại em không hiểu cũng không sao, về sau anh khiến em biết, bảo bối, anh yêu em, cho nên cho phép em làm tổn thương anh, thế giới này anh chỉ cho phép một mình em làm tổn thương anh, nhưng không được không để ý anh, cũng không được rời khỏi anh được không?" Sở Chiến dịu dàng nói, dịu dàng triền miên hôn môi đỏ mọng của cô, hai tay vốn đang đặt hai bên má cô bây giờ đã nắm chặt eo cô, như muốn ấn cô vào trong lòng mình.
Nụ hôn lần này dịu dàng hơn bất cứ nụ hôn nào, mang theo sự đặc biệt cưng chiều và thương yêu của anh, nhẹ nhàng ngậm chặt môi dưới của cô không ngừng hút, rồi sau đó cảm nhận thân thể cô không còn cứng đờ, lúc này đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô, lưỡi vị đinh hương của cô chuyển động theo nhịp của anh là điểm hấp dẫn trí mạng, mang theo kích thích và cưng chiều.
Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ rất khác nhau, cách xử lý mọi chuyện cũng khác, tuy Sở Chiến là thủ lĩnh xã hội đen, nhưng thời điểm đối mặt với cô gái nhỏ không chú ý đến mình, trong anh thật sự sợ hãi, sợ hãi đến mức anh quyết định dâng những thứ tốt nhất trên thế giới cho cô, giờ phút này điều duy nhất anh nghĩ tới là muốn cô vợ nhỏ của anh đắm chìm trong biển tình dục vọng du dương, như vậy cô sẽ quên đi sự khó chịu giữa hai người, tựa như mâu thuẫn chưa từng xuất hiện, tình cảm giữa họ sẽ ngày càng tốt đẹp.
Càng muốn thực hiện theo suy nghĩ, Sở Chiến hôn càng thêm dịu dàng cưng chiều, nhẹ nhàng hôn môi cô, từ môi đến đôi má, ánh mắt, chóp mũi, cổ,,,,,,
Một tay ôm cô gái nhỏ, một tay khác bá đạo cầm của bàn tay nhỏ của cô đặt lên ngực mình, làn da ngăn cách trái tim anh đang đập, chỉ vì cô mà đập rộn ràng.
Từ từ cảm nhận được cơ thể cô mềm nhũn, Sở Chiến dùng lực ôm cô lên trên người mình, hai người hôn đến không biết trời đất là gì, coi như cá nhỏ tung tăng bơi lội trong hồ ( đoạn dưới các vị bảo bối tự tưởng tượng, YY vô tội, nhưng nếu A Quân viết ra thì sẽ “dịu dàng” hết, mọi người biết mà. )
Sau đó, Sở Chiến bá đạo ôm cô gái nhỏ cùng bước vào trong mộng, nhìn thấy biểu cảm vui sướng của cô, rốt cục tảng đá trong lòng anh cũng rơi xuống, hài lòng đi ngủ.
Đường Tố Khanh nằm trong lòng anh nhắm mắt lại, cảm nhận được cơ thể nóng rực, hai má đỏ bừng, nhớ lại chuyện vừa rồi thật sự quá cuồng nhiệt, hai người bọn họ ở trên giường lăn lộn một buổi chiều, tinh lực của người đàn ông vô cùng dồi dào, các loại động tác khiến người ta thẹn thùng đều thử một lần, dường như anh quyết tâm làm cô say đắm, lại nghĩ tới trạng thái mê đắm kia của cô, nhiệt độ trên gò má Đường Tố Khanh vẫn không giảm xuống, đúng là quá điên cuồng rồi.
Tuy đang ngủ, nhưng đôi tay bá đạo của anh vẫn đặt trên bụng cô, cô chỉ hơi động đậy, cánh tay người đàn ông ôm chặt thê, lúc này, trong đêm khuya, Đường Tố Khanh suy nghĩ rất nhiều, chẳng hạn như Giang Thiếu Hiền đích thực đang ở đâu, Sở Chiến là người như thế nào, làm gì, mục đích mà anh ta trước kia tiếp cận cô là gì, về sau hai người họ nên đi đâu, cô chưa quên người đàn ông cùng cô đăng kí kết hôn là Giang Thiếu Hiền, hiện tại cô say đắm dưới thân người đàn ông dùng cưng chiều và tình cảm thắm nồng kết lại, có thể nói là bên ngoài... Rất xin lỗi Giang Thiếu Hiền.
Suy nghĩ một lúc lâu, Đường Tố Khanh cảm thấy đói bụng, giữa trưa không ăn cơm, lại theo người đàn ông lăn lộn trên giường cả buổi chiều, có thể không đói ư? Cô cựa mình quyết định đi vào bếp nấu vài thứ để lấp đầy dạ dày.
Đúng lúc cô cựa mình, người đàn ông ôm càng chặt, không biện pháp khác, Đường Tố Khanh chỉ còn có thể lấy gối của mình nhét vào lòng anh, lặng lẽ rời khỏi, dưới ánh trăng, Đường Tố Khanh đứng bên cạnh giường nhìn người đàn ông thỏa mãn ôm cái gối của cô, trong lòng cảm động, giữa bọn họ xảy ra nhiều mâu thuẫn như thế, thật sự còn có thể sống hạnh phúc giống như trước được hay không? Cô không xác định, điều cô cần nhất lúc này chính là yên tĩnh suy nghĩ kĩ càng.
Xoay người từ từ ra khỏi phòng, chợt cô nghe thấy câu nói kiên định phát ra từ giọng nói trầm thấp của người đàn ông kia: "Bảo bối, anh và em, còn có cục cưng, một nhà chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau, bất kì người nào cũng không được rời đi."
Vốn đang chuẩn bị ra ngoài Đường Tố Khanh cho rằng người đàn ông thức dậy, xoay người về phía giường, kết quả cô phát hiện ra anh vẫn ôm cái gối ngủ say như cũ, vừa rồi chỉ là nói mớ.
Ngay cả trong mơ cũng nói vậy, chắc hẳn người đàn ông chân thành muốn sống cùng cô, nhưng giữa họ xảy ra rất nhiều vấn đề, thậm chí cô không biết thời gian Giang Thiếu Hiền trở về, cô nên làm thế nào để cho anh ấy công bằng, Đường Tố Khanh nhìn chăm chú người đàn ông, sau đó đi ra khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, một đêm ngủ ngon, Sở Chiến do đói mà tỉnh lại, mắt còn chưa mở nhưng tay anh đã bắt đầu ôm chặt 'Cô gái nhỏ' vào trong lòng, anh rất rõ cảm giác lúc này không giống với ôm cô gái nhỏ của anh như mọi, buông tay ra, nhắm mắt lại tâm trạng Sở Chiến vô cùng tốt, hai tay mò mẫn trên giường, sau một lúc vẫn không ôm được cô vợ anh nhớ mong, anh nghi ngờ mở to mắt, nhìn xung quanh một vòng vẫn không tìm thấy người anh muốn tìm.
Sở Chiến ra khỏi chăn, đi xuống giường, lấy vội một cái chăn khoác lên người, vội vàng đi ra các phòng khác, phòng khách, phòng bếp, bàn ăn đều không thấy bóng dáng cô gái nhỏ, Sở Chiến cho rằng cô đang chơi trốn tìm trong phòng khiến anh sốt ruột, dịu dàng dỗ dành: "Bảo bối, em ở đâu? Mau ra đây, đừng trốn nữa."
"Bảo bối, vợ ơi, A Khanh. . . ."
Gọi nhiều lần như thế, đáp lại anh vẫn chỉ có nhà cửa trống trơn, Sở Chiến lúc này cảm giác sự việc không ổn, anh nhanh chóng vuốt tóc chạy ra phòng khách, một tờ giấy trên bàn trà đập vào mắt anh, anh nhanh chóng đọc lời nhắn trên tờ giấy đó.
"Không cần tìm tôi, cho tôi thời gian để suy nghĩ kĩ, khi tôi nghĩ xong sẽ trở về.".
Nhận ra nét chữ của cô, buông tờ giấy trong tay, lúc này Sở Chiến cảm thấy vô cùng đau khổ, anh không nên lơ là, cho rằng hôm qua cô vợ nhỏ sung sướng như vậy tức là đã nghĩ kĩ, không nghĩ rằng sẽ rời khỏi anh, cô gái nhỏ thật sự thiếu dạy dỗ, anh tìm được cô nhất định phải dùng mọi hành động để cô biết, hậu quả của việc trốn khỏi nhà, khẳng định sẽ ấn cô xuống giường để cho mấy ngày mấy đêm cô không xuống được giường mới thôi, như thế cô sẽ không chạy, Sở Chiến bá đạo thầm nghĩ.