Thấy cô gái nhỏ yêu dấu cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm, căn bản không thèm để ý tới mình một cái, Sở Chiến buồn bực, anh không rõ lắm bảo bối nhà anh đến tột cùng là nghĩ như thế nào, hỏi anh một đống lớn chuyện sau liền không lên tiếng, coi như muốn phán cho anh tội chết cũng phải cho anh cơ hội giải thích, anh lập tức đi tới bên cạnh tủ cầm quần áo ở nhà của mình lên chuẩn bị đi theo vào phòng tắm, lại ngoài dự đoán cửa phòng tắm đã bị khóa lại, bất đắc dĩ anh chỉ có thể đứng ở cửa phòng tắm gãi gãi đầu, nhìn cánh cửa đến ngẩn người.
Ngay lúc Sở Chiến buồn bã đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm, cửa phòng tắm mở ra, Đường Tố Khanh một thân nhẹ nhàng khoan khoái từ bên trong đi ra, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn anh một cái, lướt qua anh trực tiếp đi đến mép giường, sau đó chuẩn bị ngủ.
Nhìn không rõ tâm tình, cô gái nhỏ hoàn toàn coi mình là người trong suốt, Sở Chiến cũng mặc kệ, hiện tại anh đã nhếch nhác cả ngày cũng không quan tâm, trực tiếp mang quần áo ngủ trong tay đi tới giường, sau đó nằm xuống, giống như mèo con ôn thuận hướng Đường Tố Khanh bên cạnh cọ cọ, thấy cô không có phản ứng gì, tiếp tục cọ cô thêm một cái nữa.
Người đàn ông bên cạnh tựa như làm nũng thỉnh thoảng cọ thân thể của cô, Đường Tố Khanh cũng không có cách nào giả bộ ngủ nữa, khóe miệng bất đắc dĩ co rút, trong trẻo lạnh lùng nói: "Anh làm gì thế đây? Còn không mau đi tắm.".
"Bảo bối, em rốt cục chịu để ý tới anh, anh đã nói với em, anh thật là một người tốt, em đừng giận anh, đừng không để ý tới anh." Sở Chiến tựa như làm nũng cọ đến trên cổ của cô có chút bực mình giải thích.
Đường Tố Khanh bất đắc dĩ lặng lẽ liếc mắt, người đàn ông này đột nhiên như vậy đoán chừng đã hiểu lầm cái gì, thật ra thì từ lúc người đàn ông đã khai báo tất cả mọi chuyện, cô đã suy nghĩ kỹ càng, cô tiếp nhận cái người đàn ông hư hỏng này, để tránh anh đi ra ngoài gieo họa cho xã hội, ai kêu cô cứ như vậy yêu người đàn ông này đây, ngay cả bị người ta lừa gạt lâu như vậy cũng không phát hiện, trách thì phải tự trách mình đối với Giang Thiếu Hiền không quan tâm, nếu không người đàn ông này sẽ không thừa dịp cơ hội.
Nhưng Đường Tố Khanh cũng không có ý định sẽ nói ra những lời “Em yêu anh, đã tha thứ cho anh' hoặc là 'Yên tâm, em sẽ không rời khỏi anh” vân vân, dù sao người đàn ông này có nhiều cơ hội có thể thẳng thắn mà vẫn lừa dối cô lâu như vậy, lần này cũng muốn làm cho người đàn ông này gấp gáp một cái, để tránh lần sau lại bị anh lừa gạt.
Đường Tố Khanh đẩy người đàn ông bên cạnh một cái, giọng nói không nóng không nhạt nói: "Nhanh đi tắm, bẩn chết." .
Sở Chiến thông minh như vậy, một khi tập trung vào tình cảm, nói tới yêu, thì so với những phái nam khác sẽ hồ đồ hơn, thấy cô gái nhỏ còn không có ý kiến, cho là cô còn đang tức giận, trong lòng anh thấp thỏm muốn làm thế nào để cho cô gái nhỏ không tức giận, bình thường anh hiểu rõ về nhược điểm của cô gái nhỏ mà bây giờ cũng quên mất không còn một mống.
Càng thêm dứt khoát ôm cô gái nhỏ ở bên cạnh, giống như cô đơn cuốn lấy cô thật chặt, giọng nói lại giống như làm nũng, mang theo chút tức giận nói: "Không tắm, không tắm, em cũng không tin tưởng anh."
Khóe miệng Đường Tố Khanh co rút lại, hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ nâng chân phải lên trực tiếp cho người đàn ông một đạp, nhìn ở trong ánh mắt người đàn ông không thể tin cứ thế rơi xuống giường, sau đó cắn răng nói: "Không tắm thì đi ngủ cùng heo."
"Bảo bối ...... " Sở Chiến chậm rì rì đứng lên, có chút u oán nhìn cô, giọng nói thâm tình đó nhìn thế nào cũng thấy ủy khuất, nếu là thuộc hạ trong bang nhìn thấy bộ dáng của anh lúc này, đoán chừng sẽ hoài nghi có người giả mạo chủ tử nhà bọn họ hay không.
"Cút, không tắm rửa sạch sẽ đừng nghĩ ngủ trên giường." Đường Tố Khanh hét lên, sau đó quay đầu đi nhắm mắt lại, không muốn nhìn anh, nhìn người đàn ông này đột nhiên xuất hiện vẻ mặt buồn bã, Đường Tố Khanh thật lo lắng cho mình sẽ không chịu đựng nổi mà mềm lòng, đây cũng không phải hiện tượng tốt, bị người đàn ông bắt được nhược điểm của cô, nếu sau này khi anh tái phạm lỗi, thì không phải cứ tung ra chiêu làm nũng, sau đó buồn bả nhìn mình là được sao? Người đàn ông kia còn càng thêm điên cuồng.
Sở Chiến thấy mưu kế nhỏ của mình không có hiệu quả gì, cuối cùng chỉ có thể cẩn thận mỗi bước đi nhìn cô gái nhỏ nghiêng đầu ngủ, anh cuối cùng bất đắc dĩ cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm, đi vào phòng tắm chuyện đầu tiên làm không phải là tắm, mà là móc điện thoại trong túi quần ra, bấm từng số điện thoại cho ba gã bạn tốt tổn hại kia, sau điện thoại thông anh không có cho đối phương cơ hội nói chuyện, trực tiếp hạ thấp giọng mắng: "Các cậu cung cấp phương pháp cũng *** chó má, căn bản không thể thực hiện được, tiếp tục suy nghĩ, nếu cuối cùng ai không đưa ra phương án được, người đó phải đi xem xét buôn bán ở Châu Phi."
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, sau đó tắm thật nhanh, vốn cần nửa giờ để tắm bị anh cứng rắn giảm xuống còn mấy phút, đúng như dự đoán, sau tắm xong, ba gã bạn tốt kia lần lượt gọi điện thoại cho anh, trong điện thoại cung cấp bọn họ đã đi uy hiếp người khác nói ra cụ thể phương án 'Khi người đàn ông làm sai trái thì làm thế nào lấy được sự tha thứ của vợ’', cái hình thức trận chiến này giống như báo cáo tổ chức hội nghị Eu vậy.
Nhận điện thoại xong, trong lòng Sở Chiến không còn sợ nữa, sau lưng có đội quân mạnh mẽ ủng hộ cung cấp phương án có thể được cho anh, để cho bà xã không tức giận chẳng qua là một chuyện rất dễ dàng.
Sở Chiến mặc quần áo ngủ xong, đứng trước gương lớn ở trong phòng tắm, sửa lại một chút tóc, phun nước hoa trên người của anh, sau đó anh bày một tư thế tự nhận rất là đẹp mắt, ngay sau đó ánh mắt khẽ híp một cái, đôi môi hơi cong lên, giống như bắt chước người con trai đi bộ, tiêu sái đi ra khỏi phòng tắm, đứng ở cửa phòng tắm bày tư thế như người mẫu nam tạo hình mười phần chọc ghẹo, khêu gợi gọi: "Bà xã." .
Thấy cô gái nhỏ ngủ tiếp không có để ý tới anh, Sở Chiến đột nhiên hoài nghi phương án trong miệng bạn tốt có thể dùng được, bước đầu tiên thất bại, xem ra muốn trực tiếp xuất ra bước thứ hai, anh bước nhanh đến bên kia giường trực tiếp nằm xuống, dứt khoát dây dưa tới chết, dùng cả tay chân quấn lấy cô gái nhỏ, vô cùng cưng chìu gọi: "Bảo bối." .
Đang định ngủ thì trong lòng Đường Tố Khanh run lên, lỗ mũi truyền đến hơi thở đặc biệt trên người đàn ông bên cạnh cùng mùi nước hoa dày đặc, mình nằm ở trên cánh tay sắt mang theo nhiệt độ nóng rực, cô vô cùng nghi ngờ nghĩ chẳng lẽ mùa xuân đã tới, nếu không người đàn ông này thế nào kể từ lúc được ăn thịt liền si mê mùi thịt, một ngày không ăn một cái thì không được, Đường Tố Khanh không để ý tới anh tiếp tục ngủ.
"Lão bà, em hôm nay đi theo tên tiểu tử Mặc Ly kia đến nơi nào? Nếu em muốn đi ra ngoài giải sầu có thể gọi anh đi cùng em mà." Sở chiến chậm rãi nói.
Đường Tố Khanh nhắm mắt lại không nói gì, Mặc Ly so với tuổi của anh lớn hơn, cho nên gọi không sợ bị người khác nói là trẻ con, vậy anh đây còn không phải là tiểu mao đầu sao. Đường Tố Khanh nghiêng lỗ tai muốn nghe anh chuẩn bị nói gì, nghĩ anh không phải bởi vì chuyện này mà ghen chứ? Rất hiển nhiên Đường Tố Khanh đã đánh giá thấp độ dấm chua của vị kia nhà cô, anh luôn có thể ăn mãi dấm không hết.
Sở Chiến thấy cô không lên tiếng, tiếp tục mang theo ghen tức cùng không vui nói: "Tên tiểu tử Mặc Ly thật to gan lớn mật, biết rõ em đã có chồng, còn lớn tiếng mà không biết ngượng nói gì mà ngực của hắn tùy thời hoan nghênh em tới, thiệt là, cái ôm trong ngực của anh đây rất rộng lớn, muốn tới cũng phải tới để anh ôm vào trong ngực, phải bắt giam tên tiểu tử Mặc Ly đánh rắm này, anh thấy hắn là ghen tỵ, bảo bối, người này quá âm hiểm, em sau này không thể cùng hắn lui tới, nếu không bị hắn lừa cũng không biết.".
Nghe người đàn ông bên cạnh nghiêm trang nói xấu người khác, không biết sao, Đường Tố Khanh thật rất muốn cười, người đàn ông này trí tưởng tượng thật là phong phú, Mặc Ly là người xấu, chính anh trước kia có chỗ nào tốt hơn, làm phần tử hắc đạo, cô không tin trên người anh không có giết một cái mạng người nào, bất quá sau này phải xem chừng anh thật tốt, để tránh đưa mình vào ngục giam cũng không biết.
"Lão bà, anh nói là sự thật, tâm tiểu tử này thật xấu, luôn nghĩ cách chia rẽ hai chúng ta, sau đó hắn sẽ thừa cơ hội mà vào." Sở Chiến ôm chặt người ở bên cạnh, rất nghiêm túc nói.
Mang theo triền miên cùng sủng ái, Sở Chiến ngậm đôi môi cô, giống như ăn quả ướp lạnh mà mút, sau đó trong nháy mắt đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng cô, hướng dẫn cái lưỡi thơm tho của cô cùng anh nhảy múa.
Đường Tố Khanh bị hôn đến hô hấp không thở được, hai tay không tự chủ được để lên ngực anh muốn khước từ, lại lấy được sự trừng phạt tính hôn sâu hơn ......
Rốt cục, anh bỏ qua cho môi của cô, cô lại không thấy nhẹ nhõm được, bởi vì anh ngược lại bắt đầu công chiếm trận địa khác. Tầm mắt Đường Tố Khanh như phủ sương mù nhìn anh, không biết từ lúc nào, áo của anh đã xốc xếch, cơ ngực mầu lúa mạch rộng lớn đẹp đẽ bị bại lộ ở trong không khí, hai tròng mắt bởi vì ẩn nhẫn đã phiếm hồng, phảng phất ngọn lửa đang thiêu đốt, sắp làm nổ tung ranh giới.
Vô luận có nhiều khó chịu, Sở Chiến không quên mục đích của mình, lần này nhất định phải làm cho cô gái nhỏ đắm chìm trong dịu dàng của anh, chỉ vì một mình cô mà tạo thành, ở trong ánh mắt mê ly của cô, có chút tà ác hỏi: "Bảo bối, em thích nhất người nào?".
Ở trong thâm tình cùng cưng chìu, Đường Tố Khanh căn bản không có cách nào suy nghĩ, chỉ có thể dựa vào cảm giác ở đáy lòng để trả lời, giọng khàn khàn nói: "Yêu anh.".
Lấy được câu trả lời hài lòng, trong lòng Sở Chiến vui vẻ không thôi, nhưng anh thật giống như không biết đủ muốn cô gái nhỏ phải nói ra mà anh biết rất rõ ràng, hỏi tiếp: "Người nào yêu anh hả?"
Đường Tố Khanh cảm thấy rất khó chịu, chỉ có thể dựa theo bản năng kêu: "Đường Tố Khanh yêu anh, Đường Tố Khanh yêu Sở Chiến.".
"Lúc này mới ngoan, bảo bối đáp ứng anh sau này không được để ý tới tên tiểu tử Mặc Ly kia, không được không để ý tới anh, không thể rời xa anh, không thể không thích anh .... " Sở Chiến có chút được voi đòi tiên tiếp dụ dỗ, cái yêu cầu không dứt để cho hai gò má đỏ rực của Đường Tố Khanh mê hoặc nhìn anh.
"Bảo bối ngoan nhất, mau nói." Sở chiến sờ sờ tóc cố có chút ướt dịu dàng nói.
Cuối cùng đắm chìm khi trong dịu dàng mà anh tạo thành, lý trí Đường Tố Khanh đánh không lại suy nghĩ mình, theo bản năng nói: "Được!".
Một tiếng này của cô gái nhỏ để cho tâm tình Sở Chiến rất tốt, không thể nhịn được nữa mà muốn, hai người giống như là hai con hải ly, tự do tự tại bay lượn.
Thấy cô gái nhỏ yêu dấu cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm, căn bản không thèm để ý tới mình một cái, Sở Chiến buồn bực, anh không rõ lắm bảo bối nhà anh đến tột cùng là nghĩ như thế nào, hỏi anh một đống lớn chuyện sau liền không lên tiếng, coi như muốn phán cho anh tội chết cũng phải cho anh cơ hội giải thích, anh lập tức đi tới bên cạnh tủ cầm quần áo ở nhà của mình lên chuẩn bị đi theo vào phòng tắm, lại ngoài dự đoán cửa phòng tắm đã bị khóa lại, bất đắc dĩ anh chỉ có thể đứng ở cửa phòng tắm gãi gãi đầu, nhìn cánh cửa đến ngẩn người.
Ngay lúc Sở Chiến buồn bã đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm, cửa phòng tắm mở ra, Đường Tố Khanh một thân nhẹ nhàng khoan khoái từ bên trong đi ra, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn anh một cái, lướt qua anh trực tiếp đi đến mép giường, sau đó chuẩn bị ngủ.
Nhìn không rõ tâm tình, cô gái nhỏ hoàn toàn coi mình là người trong suốt, Sở Chiến cũng mặc kệ, hiện tại anh đã nhếch nhác cả ngày cũng không quan tâm, trực tiếp mang quần áo ngủ trong tay đi tới giường, sau đó nằm xuống, giống như mèo con ôn thuận hướng Đường Tố Khanh bên cạnh cọ cọ, thấy cô không có phản ứng gì, tiếp tục cọ cô thêm một cái nữa.
Người đàn ông bên cạnh tựa như làm nũng thỉnh thoảng cọ thân thể của cô, Đường Tố Khanh cũng không có cách nào giả bộ ngủ nữa, khóe miệng bất đắc dĩ co rút, trong trẻo lạnh lùng nói: "Anh làm gì thế đây? Còn không mau đi tắm.".
"Bảo bối, em rốt cục chịu để ý tới anh, anh đã nói với em, anh thật là một người tốt, em đừng giận anh, đừng không để ý tới anh." Sở Chiến tựa như làm nũng cọ đến trên cổ của cô có chút bực mình giải thích.
Đường Tố Khanh bất đắc dĩ lặng lẽ liếc mắt, người đàn ông này đột nhiên như vậy đoán chừng đã hiểu lầm cái gì, thật ra thì từ lúc người đàn ông đã khai báo tất cả mọi chuyện, cô đã suy nghĩ kỹ càng, cô tiếp nhận cái người đàn ông hư hỏng này, để tránh anh đi ra ngoài gieo họa cho xã hội, ai kêu cô cứ như vậy yêu người đàn ông này đây, ngay cả bị người ta lừa gạt lâu như vậy cũng không phát hiện, trách thì phải tự trách mình đối với Giang Thiếu Hiền không quan tâm, nếu không người đàn ông này sẽ không thừa dịp cơ hội.
Nhưng Đường Tố Khanh cũng không có ý định sẽ nói ra những lời “Em yêu anh, đã tha thứ cho anh' hoặc là 'Yên tâm, em sẽ không rời khỏi anh” vân vân, dù sao người đàn ông này có nhiều cơ hội có thể thẳng thắn mà vẫn lừa dối cô lâu như vậy, lần này cũng muốn làm cho người đàn ông này gấp gáp một cái, để tránh lần sau lại bị anh lừa gạt.
Đường Tố Khanh đẩy người đàn ông bên cạnh một cái, giọng nói không nóng không nhạt nói: "Nhanh đi tắm, bẩn chết." .
Sở Chiến thông minh như vậy, một khi tập trung vào tình cảm, nói tới yêu, thì so với những phái nam khác sẽ hồ đồ hơn, thấy cô gái nhỏ còn không có ý kiến, cho là cô còn đang tức giận, trong lòng anh thấp thỏm muốn làm thế nào để cho cô gái nhỏ không tức giận, bình thường anh hiểu rõ về nhược điểm của cô gái nhỏ mà bây giờ cũng quên mất không còn một mống.
Càng thêm dứt khoát ôm cô gái nhỏ ở bên cạnh, giống như cô đơn cuốn lấy cô thật chặt, giọng nói lại giống như làm nũng, mang theo chút tức giận nói: "Không tắm, không tắm, em cũng không tin tưởng anh."
Khóe miệng Đường Tố Khanh co rút lại, hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ nâng chân phải lên trực tiếp cho người đàn ông một đạp, nhìn ở trong ánh mắt người đàn ông không thể tin cứ thế rơi xuống giường, sau đó cắn răng nói: "Không tắm thì đi ngủ cùng heo."
"Bảo bối ...... " Sở Chiến chậm rì rì đứng lên, có chút u oán nhìn cô, giọng nói thâm tình đó nhìn thế nào cũng thấy ủy khuất, nếu là thuộc hạ trong bang nhìn thấy bộ dáng của anh lúc này, đoán chừng sẽ hoài nghi có người giả mạo chủ tử nhà bọn họ hay không.
"Cút, không tắm rửa sạch sẽ đừng nghĩ ngủ trên giường." Đường Tố Khanh hét lên, sau đó quay đầu đi nhắm mắt lại, không muốn nhìn anh, nhìn người đàn ông này đột nhiên xuất hiện vẻ mặt buồn bã, Đường Tố Khanh thật lo lắng cho mình sẽ không chịu đựng nổi mà mềm lòng, đây cũng không phải hiện tượng tốt, bị người đàn ông bắt được nhược điểm của cô, nếu sau này khi anh tái phạm lỗi, thì không phải cứ tung ra chiêu làm nũng, sau đó buồn bả nhìn mình là được sao? Người đàn ông kia còn càng thêm điên cuồng.
Sở Chiến thấy mưu kế nhỏ của mình không có hiệu quả gì, cuối cùng chỉ có thể cẩn thận mỗi bước đi nhìn cô gái nhỏ nghiêng đầu ngủ, anh cuối cùng bất đắc dĩ cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm, đi vào phòng tắm chuyện đầu tiên làm không phải là tắm, mà là móc điện thoại trong túi quần ra, bấm từng số điện thoại cho ba gã bạn tốt tổn hại kia, sau điện thoại thông anh không có cho đối phương cơ hội nói chuyện, trực tiếp hạ thấp giọng mắng: "Các cậu cung cấp phương pháp cũng chó má, căn bản không thể thực hiện được, tiếp tục suy nghĩ, nếu cuối cùng ai không đưa ra phương án được, người đó phải đi xem xét buôn bán ở Châu Phi."
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, sau đó tắm thật nhanh, vốn cần nửa giờ để tắm bị anh cứng rắn giảm xuống còn mấy phút, đúng như dự đoán, sau tắm xong, ba gã bạn tốt kia lần lượt gọi điện thoại cho anh, trong điện thoại cung cấp bọn họ đã đi uy hiếp người khác nói ra cụ thể phương án 'Khi người đàn ông làm sai trái thì làm thế nào lấy được sự tha thứ của vợ’', cái hình thức trận chiến này giống như báo cáo tổ chức hội nghị Eu vậy.
Nhận điện thoại xong, trong lòng Sở Chiến không còn sợ nữa, sau lưng có đội quân mạnh mẽ ủng hộ cung cấp phương án có thể được cho anh, để cho bà xã không tức giận chẳng qua là một chuyện rất dễ dàng.
Sở Chiến mặc quần áo ngủ xong, đứng trước gương lớn ở trong phòng tắm, sửa lại một chút tóc, phun nước hoa trên người của anh, sau đó anh bày một tư thế tự nhận rất là đẹp mắt, ngay sau đó ánh mắt khẽ híp một cái, đôi môi hơi cong lên, giống như bắt chước người con trai đi bộ, tiêu sái đi ra khỏi phòng tắm, đứng ở cửa phòng tắm bày tư thế như người mẫu nam tạo hình mười phần chọc ghẹo, khêu gợi gọi: "Bà xã." .
Thấy cô gái nhỏ ngủ tiếp không có để ý tới anh, Sở Chiến đột nhiên hoài nghi phương án trong miệng bạn tốt có thể dùng được, bước đầu tiên thất bại, xem ra muốn trực tiếp xuất ra bước thứ hai, anh bước nhanh đến bên kia giường trực tiếp nằm xuống, dứt khoát dây dưa tới chết, dùng cả tay chân quấn lấy cô gái nhỏ, vô cùng cưng chìu gọi: "Bảo bối." .
Đang định ngủ thì trong lòng Đường Tố Khanh run lên, lỗ mũi truyền đến hơi thở đặc biệt trên người đàn ông bên cạnh cùng mùi nước hoa dày đặc, mình nằm ở trên cánh tay sắt mang theo nhiệt độ nóng rực, cô vô cùng nghi ngờ nghĩ chẳng lẽ mùa xuân đã tới, nếu không người đàn ông này thế nào kể từ lúc được ăn thịt liền si mê mùi thịt, một ngày không ăn một cái thì không được, Đường Tố Khanh không để ý tới anh tiếp tục ngủ.
"Lão bà, em hôm nay đi theo tên tiểu tử Mặc Ly kia đến nơi nào? Nếu em muốn đi ra ngoài giải sầu có thể gọi anh đi cùng em mà." Sở chiến chậm rãi nói.
Đường Tố Khanh nhắm mắt lại không nói gì, Mặc Ly so với tuổi của anh lớn hơn, cho nên gọi không sợ bị người khác nói là trẻ con, vậy anh đây còn không phải là tiểu mao đầu sao. Đường Tố Khanh nghiêng lỗ tai muốn nghe anh chuẩn bị nói gì, nghĩ anh không phải bởi vì chuyện này mà ghen chứ? Rất hiển nhiên Đường Tố Khanh đã đánh giá thấp độ dấm chua của vị kia nhà cô, anh luôn có thể ăn mãi dấm không hết.
Sở Chiến thấy cô không lên tiếng, tiếp tục mang theo ghen tức cùng không vui nói: "Tên tiểu tử Mặc Ly thật to gan lớn mật, biết rõ em đã có chồng, còn lớn tiếng mà không biết ngượng nói gì mà ngực của hắn tùy thời hoan nghênh em tới, thiệt là, cái ôm trong ngực của anh đây rất rộng lớn, muốn tới cũng phải tới để anh ôm vào trong ngực, phải bắt giam tên tiểu tử Mặc Ly đánh rắm này, anh thấy hắn là ghen tỵ, bảo bối, người này quá âm hiểm, em sau này không thể cùng hắn lui tới, nếu không bị hắn lừa cũng không biết.".
Nghe người đàn ông bên cạnh nghiêm trang nói xấu người khác, không biết sao, Đường Tố Khanh thật rất muốn cười, người đàn ông này trí tưởng tượng thật là phong phú, Mặc Ly là người xấu, chính anh trước kia có chỗ nào tốt hơn, làm phần tử hắc đạo, cô không tin trên người anh không có giết một cái mạng người nào, bất quá sau này phải xem chừng anh thật tốt, để tránh đưa mình vào ngục giam cũng không biết.
"Lão bà, anh nói là sự thật, tâm tiểu tử này thật xấu, luôn nghĩ cách chia rẽ hai chúng ta, sau đó hắn sẽ thừa cơ hội mà vào." Sở Chiến ôm chặt người ở bên cạnh, rất nghiêm túc nói.
Mang theo triền miên cùng sủng ái, Sở Chiến ngậm đôi môi cô, giống như ăn quả ướp lạnh mà mút, sau đó trong nháy mắt đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng cô, hướng dẫn cái lưỡi thơm tho của cô cùng anh nhảy múa.
Đường Tố Khanh bị hôn đến hô hấp không thở được, hai tay không tự chủ được để lên ngực anh muốn khước từ, lại lấy được sự trừng phạt tính hôn sâu hơn ......
Rốt cục, anh bỏ qua cho môi của cô, cô lại không thấy nhẹ nhõm được, bởi vì anh ngược lại bắt đầu công chiếm trận địa khác. Tầm mắt Đường Tố Khanh như phủ sương mù nhìn anh, không biết từ lúc nào, áo của anh đã xốc xếch, cơ ngực mầu lúa mạch rộng lớn đẹp đẽ bị bại lộ ở trong không khí, hai tròng mắt bởi vì ẩn nhẫn đã phiếm hồng, phảng phất ngọn lửa đang thiêu đốt, sắp làm nổ tung ranh giới.
Vô luận có nhiều khó chịu, Sở Chiến không quên mục đích của mình, lần này nhất định phải làm cho cô gái nhỏ đắm chìm trong dịu dàng của anh, chỉ vì một mình cô mà tạo thành, ở trong ánh mắt mê ly của cô, có chút tà ác hỏi: "Bảo bối, em thích nhất người nào?".
Ở trong thâm tình cùng cưng chìu, Đường Tố Khanh căn bản không có cách nào suy nghĩ, chỉ có thể dựa vào cảm giác ở đáy lòng để trả lời, giọng khàn khàn nói: "Yêu anh.".
Lấy được câu trả lời hài lòng, trong lòng Sở Chiến vui vẻ không thôi, nhưng anh thật giống như không biết đủ muốn cô gái nhỏ phải nói ra mà anh biết rất rõ ràng, hỏi tiếp: "Người nào yêu anh hả?"
Đường Tố Khanh cảm thấy rất khó chịu, chỉ có thể dựa theo bản năng kêu: "Đường Tố Khanh yêu anh, Đường Tố Khanh yêu Sở Chiến.".
"Lúc này mới ngoan, bảo bối đáp ứng anh sau này không được để ý tới tên tiểu tử Mặc Ly kia, không được không để ý tới anh, không thể rời xa anh, không thể không thích anh .... " Sở Chiến có chút được voi đòi tiên tiếp dụ dỗ, cái yêu cầu không dứt để cho hai gò má đỏ rực của Đường Tố Khanh mê hoặc nhìn anh.
"Bảo bối ngoan nhất, mau nói." Sở chiến sờ sờ tóc cố có chút ướt dịu dàng nói.
Cuối cùng đắm chìm khi trong dịu dàng mà anh tạo thành, lý trí Đường Tố Khanh đánh không lại suy nghĩ mình, theo bản năng nói: "Được!".
Một tiếng này của cô gái nhỏ để cho tâm tình Sở Chiến rất tốt, không thể nhịn được nữa mà muốn, hai người giống như là hai con hải ly, tự do tự tại bay lượn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thấy cô gái nhỏ yêu dấu cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm, căn bản không thèm để ý tới mình một cái, Sở Chiến buồn bực, anh không rõ lắm bảo bối nhà anh đến tột cùng là nghĩ như thế nào, hỏi anh một đống lớn chuyện sau liền không lên tiếng, coi như muốn phán cho anh tội chết cũng phải cho anh cơ hội giải thích, anh lập tức đi tới bên cạnh tủ cầm quần áo ở nhà của mình lên chuẩn bị đi theo vào phòng tắm, lại ngoài dự đoán cửa phòng tắm đã bị khóa lại, bất đắc dĩ anh chỉ có thể đứng ở cửa phòng tắm gãi gãi đầu, nhìn cánh cửa đến ngẩn người.
Ngay lúc Sở Chiến buồn bã đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm, cửa phòng tắm mở ra, Đường Tố Khanh một thân nhẹ nhàng khoan khoái từ bên trong đi ra, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn anh một cái, lướt qua anh trực tiếp đi đến mép giường, sau đó chuẩn bị ngủ.
Nhìn không rõ tâm tình, cô gái nhỏ hoàn toàn coi mình là người trong suốt, Sở Chiến cũng mặc kệ, hiện tại anh đã nhếch nhác cả ngày cũng không quan tâm, trực tiếp mang quần áo ngủ trong tay đi tới giường, sau đó nằm xuống, giống như mèo con ôn thuận hướng Đường Tố Khanh bên cạnh cọ cọ, thấy cô không có phản ứng gì, tiếp tục cọ cô thêm một cái nữa.
Người đàn ông bên cạnh tựa như làm nũng thỉnh thoảng cọ thân thể của cô, Đường Tố Khanh cũng không có cách nào giả bộ ngủ nữa, khóe miệng bất đắc dĩ co rút, trong trẻo lạnh lùng nói: "Anh làm gì thế đây? Còn không mau đi tắm.".
"Bảo bối, em rốt cục chịu để ý tới anh, anh đã nói với em, anh thật là một người tốt, em đừng giận anh, đừng không để ý tới anh." Sở Chiến tựa như làm nũng cọ đến trên cổ của cô có chút bực mình giải thích.
Đường Tố Khanh bất đắc dĩ lặng lẽ liếc mắt, người đàn ông này đột nhiên như vậy đoán chừng đã hiểu lầm cái gì, thật ra thì từ lúc người đàn ông đã khai báo tất cả mọi chuyện, cô đã suy nghĩ kỹ càng, cô tiếp nhận cái người đàn ông hư hỏng này, để tránh anh đi ra ngoài gieo họa cho xã hội, ai kêu cô cứ như vậy yêu người đàn ông này đây, ngay cả bị người ta lừa gạt lâu như vậy cũng không phát hiện, trách thì phải tự trách mình đối với Giang Thiếu Hiền không quan tâm, nếu không người đàn ông này sẽ không thừa dịp cơ hội.
Nhưng Đường Tố Khanh cũng không có ý định sẽ nói ra những lời “Em yêu anh, đã tha thứ cho anh' hoặc là 'Yên tâm, em sẽ không rời khỏi anh” vân vân, dù sao người đàn ông này có nhiều cơ hội có thể thẳng thắn mà vẫn lừa dối cô lâu như vậy, lần này cũng muốn làm cho người đàn ông này gấp gáp một cái, để tránh lần sau lại bị anh lừa gạt.
Đường Tố Khanh đẩy người đàn ông bên cạnh một cái, giọng nói không nóng không nhạt nói: "Nhanh đi tắm, bẩn chết." .
Sở Chiến thông minh như vậy, một khi tập trung vào tình cảm, nói tới yêu, thì so với những phái nam khác sẽ hồ đồ hơn, thấy cô gái nhỏ còn không có ý kiến, cho là cô còn đang tức giận, trong lòng anh thấp thỏm muốn làm thế nào để cho cô gái nhỏ không tức giận, bình thường anh hiểu rõ về nhược điểm của cô gái nhỏ mà bây giờ cũng quên mất không còn một mống.
Càng thêm dứt khoát ôm cô gái nhỏ ở bên cạnh, giống như cô đơn cuốn lấy cô thật chặt, giọng nói lại giống như làm nũng, mang theo chút tức giận nói: "Không tắm, không tắm, em cũng không tin tưởng anh."
Khóe miệng Đường Tố Khanh co rút lại, hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ nâng chân phải lên trực tiếp cho người đàn ông một đạp, nhìn ở trong ánh mắt người đàn ông không thể tin cứ thế rơi xuống giường, sau đó cắn răng nói: "Không tắm thì đi ngủ cùng heo."
"Bảo bối ...... " Sở Chiến chậm rì rì đứng lên, có chút u oán nhìn cô, giọng nói thâm tình đó nhìn thế nào cũng thấy ủy khuất, nếu là thuộc hạ trong bang nhìn thấy bộ dáng của anh lúc này, đoán chừng sẽ hoài nghi có người giả mạo chủ tử nhà bọn họ hay không.
"Cút, không tắm rửa sạch sẽ đừng nghĩ ngủ trên giường." Đường Tố Khanh hét lên, sau đó quay đầu đi nhắm mắt lại, không muốn nhìn anh, nhìn người đàn ông này đột nhiên xuất hiện vẻ mặt buồn bã, Đường Tố Khanh thật lo lắng cho mình sẽ không chịu đựng nổi mà mềm lòng, đây cũng không phải hiện tượng tốt, bị người đàn ông bắt được nhược điểm của cô, nếu sau này khi anh tái phạm lỗi, thì không phải cứ tung ra chiêu làm nũng, sau đó buồn bả nhìn mình là được sao? Người đàn ông kia còn càng thêm điên cuồng.
Sở Chiến thấy mưu kế nhỏ của mình không có hiệu quả gì, cuối cùng chỉ có thể cẩn thận mỗi bước đi nhìn cô gái nhỏ nghiêng đầu ngủ, anh cuối cùng bất đắc dĩ cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm, đi vào phòng tắm chuyện đầu tiên làm không phải là tắm, mà là móc điện thoại trong túi quần ra, bấm từng số điện thoại cho ba gã bạn tốt tổn hại kia, sau điện thoại thông anh không có cho đối phương cơ hội nói chuyện, trực tiếp hạ thấp giọng mắng: "Các cậu cung cấp phương pháp cũng *** chó má, căn bản không thể thực hiện được, tiếp tục suy nghĩ, nếu cuối cùng ai không đưa ra phương án được, người đó phải đi xem xét buôn bán ở Châu Phi."
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, sau đó tắm thật nhanh, vốn cần nửa giờ để tắm bị anh cứng rắn giảm xuống còn mấy phút, đúng như dự đoán, sau tắm xong, ba gã bạn tốt kia lần lượt gọi điện thoại cho anh, trong điện thoại cung cấp bọn họ đã đi uy hiếp người khác nói ra cụ thể phương án 'Khi người đàn ông làm sai trái thì làm thế nào lấy được sự tha thứ của vợ’', cái hình thức trận chiến này giống như báo cáo tổ chức hội nghị Eu vậy.
Nhận điện thoại xong, trong lòng Sở Chiến không còn sợ nữa, sau lưng có đội quân mạnh mẽ ủng hộ cung cấp phương án có thể được cho anh, để cho bà xã không tức giận chẳng qua là một chuyện rất dễ dàng.
Sở Chiến mặc quần áo ngủ xong, đứng trước gương lớn ở trong phòng tắm, sửa lại một chút tóc, phun nước hoa trên người của anh, sau đó anh bày một tư thế tự nhận rất là đẹp mắt, ngay sau đó ánh mắt khẽ híp một cái, đôi môi hơi cong lên, giống như bắt chước người con trai đi bộ, tiêu sái đi ra khỏi phòng tắm, đứng ở cửa phòng tắm bày tư thế như người mẫu nam tạo hình mười phần chọc ghẹo, khêu gợi gọi: "Bà xã." .
Thấy cô gái nhỏ ngủ tiếp không có để ý tới anh, Sở Chiến đột nhiên hoài nghi phương án trong miệng bạn tốt có thể dùng được, bước đầu tiên thất bại, xem ra muốn trực tiếp xuất ra bước thứ hai, anh bước nhanh đến bên kia giường trực tiếp nằm xuống, dứt khoát dây dưa tới chết, dùng cả tay chân quấn lấy cô gái nhỏ, vô cùng cưng chìu gọi: "Bảo bối." .
Đang định ngủ thì trong lòng Đường Tố Khanh run lên, lỗ mũi truyền đến hơi thở đặc biệt trên người đàn ông bên cạnh cùng mùi nước hoa dày đặc, mình nằm ở trên cánh tay sắt mang theo nhiệt độ nóng rực, cô vô cùng nghi ngờ nghĩ chẳng lẽ mùa xuân đã tới, nếu không người đàn ông này thế nào kể từ lúc được ăn thịt liền si mê mùi thịt, một ngày không ăn một cái thì không được, Đường Tố Khanh không để ý tới anh tiếp tục ngủ.
"Lão bà, em hôm nay đi theo tên tiểu tử Mặc Ly kia đến nơi nào? Nếu em muốn đi ra ngoài giải sầu có thể gọi anh đi cùng em mà." Sở chiến chậm rãi nói.
Đường Tố Khanh nhắm mắt lại không nói gì, Mặc Ly so với tuổi của anh lớn hơn, cho nên gọi không sợ bị người khác nói là trẻ con, vậy anh đây còn không phải là tiểu mao đầu sao. Đường Tố Khanh nghiêng lỗ tai muốn nghe anh chuẩn bị nói gì, nghĩ anh không phải bởi vì chuyện này mà ghen chứ? Rất hiển nhiên Đường Tố Khanh đã đánh giá thấp độ dấm chua của vị kia nhà cô, anh luôn có thể ăn mãi dấm không hết.
Sở Chiến thấy cô không lên tiếng, tiếp tục mang theo ghen tức cùng không vui nói: "Tên tiểu tử Mặc Ly thật to gan lớn mật, biết rõ em đã có chồng, còn lớn tiếng mà không biết ngượng nói gì mà ngực của hắn tùy thời hoan nghênh em tới, thiệt là, cái ôm trong ngực của anh đây rất rộng lớn, muốn tới cũng phải tới để anh ôm vào trong ngực, phải bắt giam tên tiểu tử Mặc Ly đánh rắm này, anh thấy hắn là ghen tỵ, bảo bối, người này quá âm hiểm, em sau này không thể cùng hắn lui tới, nếu không bị hắn lừa cũng không biết.".
Nghe người đàn ông bên cạnh nghiêm trang nói xấu người khác, không biết sao, Đường Tố Khanh thật rất muốn cười, người đàn ông này trí tưởng tượng thật là phong phú, Mặc Ly là người xấu, chính anh trước kia có chỗ nào tốt hơn, làm phần tử hắc đạo, cô không tin trên người anh không có giết một cái mạng người nào, bất quá sau này phải xem chừng anh thật tốt, để tránh đưa mình vào ngục giam cũng không biết.
"Lão bà, anh nói là sự thật, tâm tiểu tử này thật xấu, luôn nghĩ cách chia rẽ hai chúng ta, sau đó hắn sẽ thừa cơ hội mà vào." Sở Chiến ôm chặt người ở bên cạnh, rất nghiêm túc nói.
Mang theo triền miên cùng sủng ái, Sở Chiến ngậm đôi môi cô, giống như ăn quả ướp lạnh mà mút, sau đó trong nháy mắt đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng cô, hướng dẫn cái lưỡi thơm tho của cô cùng anh nhảy múa.
Đường Tố Khanh bị hôn đến hô hấp không thở được, hai tay không tự chủ được để lên ngực anh muốn khước từ, lại lấy được sự trừng phạt tính hôn sâu hơn ......
Rốt cục, anh bỏ qua cho môi của cô, cô lại không thấy nhẹ nhõm được, bởi vì anh ngược lại bắt đầu công chiếm trận địa khác. Tầm mắt Đường Tố Khanh như phủ sương mù nhìn anh, không biết từ lúc nào, áo của anh đã xốc xếch, cơ ngực mầu lúa mạch rộng lớn đẹp đẽ bị bại lộ ở trong không khí, hai tròng mắt bởi vì ẩn nhẫn đã phiếm hồng, phảng phất ngọn lửa đang thiêu đốt, sắp làm nổ tung ranh giới.
Vô luận có nhiều khó chịu, Sở Chiến không quên mục đích của mình, lần này nhất định phải làm cho cô gái nhỏ đắm chìm trong dịu dàng của anh, chỉ vì một mình cô mà tạo thành, ở trong ánh mắt mê ly của cô, có chút tà ác hỏi: "Bảo bối, em thích nhất người nào?".
Ở trong thâm tình cùng cưng chìu, Đường Tố Khanh căn bản không có cách nào suy nghĩ, chỉ có thể dựa vào cảm giác ở đáy lòng để trả lời, giọng khàn khàn nói: "Yêu anh.".
Lấy được câu trả lời hài lòng, trong lòng Sở Chiến vui vẻ không thôi, nhưng anh thật giống như không biết đủ muốn cô gái nhỏ phải nói ra mà anh biết rất rõ ràng, hỏi tiếp: "Người nào yêu anh hả?"
Đường Tố Khanh cảm thấy rất khó chịu, chỉ có thể dựa theo bản năng kêu: "Đường Tố Khanh yêu anh, Đường Tố Khanh yêu Sở Chiến.".
"Lúc này mới ngoan, bảo bối đáp ứng anh sau này không được để ý tới tên tiểu tử Mặc Ly kia, không được không để ý tới anh, không thể rời xa anh, không thể không thích anh .... " Sở Chiến có chút được voi đòi tiên tiếp dụ dỗ, cái yêu cầu không dứt để cho hai gò má đỏ rực của Đường Tố Khanh mê hoặc nhìn anh.
"Bảo bối ngoan nhất, mau nói." Sở chiến sờ sờ tóc cố có chút ướt dịu dàng nói.
Cuối cùng đắm chìm khi trong dịu dàng mà anh tạo thành, lý trí Đường Tố Khanh đánh không lại suy nghĩ mình, theo bản năng nói: "Được!".
Một tiếng này của cô gái nhỏ để cho tâm tình Sở Chiến rất tốt, không thể nhịn được nữa mà muốn, hai người giống như là hai con hải ly, tự do tự tại bay lượn.