Trong phòng làm việc, sau một hồi Đường Tố Khanh ngây ngô, sau đó đối mặt với một sấp tài liệu chất đống, không thể để những chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc, thế là cô nghiêm túc tập trung vào những việc cần làm.
Nửa giờ sau, tại phòng làm việc của Phó Thị trưởng nằm trong văn phòng chính phủ chỉ còn những tiếng rẹt rẹt ký tên.
Tút tút tút. . . . . . .
Điện thoại bàn đột nhiên vang lên, Đường Tố Khanh đang cắm đầu vào trên công việc, cũng không ngẩng đầu lên nhận điện thoại.
"Xin chào, nơi này là phòng làm việc của Phó Thị trưởng thành phố S." Đường Tố Khanh dùng một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng và êm ái để trả lời, tay vẫn không ngừng lật lật công văn.
"Bố mày biết nơi này là phòng làm việc của Phó Thị trưởng, nhanh, bảo cái người được gọi Phó Thị trưởng đến nghe điện thoại, chậm một chút coi chừng chẳng giữ được cái mạng của chồng mình!" Một giọng nói ngông cuồng vang lên ở đầu dây điện thoại bên kia, còn có một nụ cười hả hê và đắc thắng.
Đường Tố Khanh đang làm việc nghe được những câu nói đó, không có cảm giác đang sợ, chỉ là tay cầm bút tự dưng dừng lại: "Hả? Có ý tứ gì?" .
"Hừ! Nhanh đi gọi Phó Thị trưởng của các người đến nghe điện thoại, nếu không hậu quả cô chẳng thể nào gánh nổi đâu." Đối phương hung hăng quẳng xuống những lời này.
"Nếu không nói rõ thì tôi tắt máy." Đường Tố Khanh vẫn giữ một bộ mặt bình tĩnh để trả lời điện thoại, còn làm như chuẩn bị cúp điện thoại.
Đối phương vừa cảm nhận được cô chuẩn bị cúp điện thoại, lập tức nóng nảy lên tiếng nói: "Đợi đã nào...! Cô đi nói cho cái người Phó Thị trưởng kia biết, nói chồng cô ấy đang nằm trong tay tôi, nếu không muốn chồng cô bị đau đớn, vội vàng gom đủ năm trăm vạn và chờ chúng tôi thông báo, còn không được nói cho ai biết chuyện này, càng không được báo cảnh sát, nếu không tự gánh lấy hậu quả!", sau khi dứt lời lập tức dập điện thoại.
Đường Tố Khanh nghe những tiếng tút tút dài, mày đẹp nhíu lại, những lời người ở đầu dây bên kia nói cô nghe rất rõ, họ nói rằng người chồng trên danh nghĩa của cô đã bị bắt cóc, và họ đang tống tiền cô.
Chồng của cô vừa mới đến thành phố S, chẳng có đắc tội với ai. Đừng nói đến chuyện ông nội rất yêu quý anh ta; cô lại chuyên tâm vì dân phục vụ, không thể để án mạng xảy ra ở khu vực mình quản lý.
Lý trí Đường Tố Khanh biết rất rõ, điều cô cần xác định nhất là cái người mà đám kia bắt cóc có phải là chồng cô hay không, sau đó mới có thể nghĩ biện pháp đối phó.
Cô lặp tức gọi điện thoại về nhà của mình, điện thoại cứ đỗ chuông ở trạng thái đợi chờ và không có người nào bắt máy, mày đẹp càng nhíu lại sâu hơn, cầm áo khoác bên cạnh đứng dậy, bước ra khỏi phòng làm việc.
Bí thư tinh mắt thấy cô bước ra, cung kính đứng dậy, khom lưng cúi chào: "Chào Phó Thị trưởng ạ!".
"Tiểu Kỳ, tôi ra ngoài có chút việc, nếu có chuyện quan trọng thì anh cứ gọi cho tôi, còn những tài liệu khẩn cần phê duyệt thì chút tôi về sẽ làm ngay, cực khổ cho anh rồi, hôm nay anh có thể tan việc trễ hơn một chút không?!" Đường Tố Khanh dừng lại phân phó với bí thư.
"Dạ, được ạ, Phó Thị trưởng." Bí thư cung kính nói, nhìn bóng dáng gấp gáp của Đường Tố Khanh nghi ngờ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, hiện tại cô vào phòng làm việc chưa lâu, rốt cuộc Phó Thị Trưởng có việc khẩn gì cần giải quyết đây?
Nửa tiếng sau, khi Đường Tố Khanh về đến nhà, tìm khắp căn phòng một lần, vẫn không có thấy chồng của cô ở đâu cả, quanh căn nhà không có bất cứ một manh mối nào nói cho cô biết rằng có người ở trong nhà, mà hôm nay ngoài cô có vào nhà ra chỉ còn chồng của cô, đáp án không khó mà đoán ra.
Nhưng tại sao chồng của cô muốn đi ra ngoài? Chẳng lẽ là vì không chịu được cô đơn ư? Hay còn có lý do nào khác? Rất nhanh, cô liền chú ý đến cái tủ lạnh chỉ đóng hờ, thì ra đây mới là đáp án.
Ngay vào lúc này, điện thoại Đường Tố Khanh đột nhiên vang lên, cô liếc mắt nhìn màn hình hiển thị trong điện thọai, là một số lạ, cô nghi ngờ nhận điện thoại.
"Phó Thị trưởng, tiền chuẩn bị xong chưa? Nhớ không được báo cảnh sát đó ạ! Nếu không tôi liền cắt ngón tay của chồng cô tặng cô làm bằng chứng." Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói vô cùng tàn nhẫn, hiển nhiên không phải là người đàn ông ban nãy gọi điện thoại cho cô, giọng nói này lạnh lẽo đến làm người ta phát run.
Chỉ là Đường Tố Khanh là người gặp sóng gió để trưởng thành, nên cô cũng chẳng hề run sợ, ngược lại rất lý trí mà hỏi: "Vì sao các anh lại bắt chồng của tôi mà không bắt ai khác?".
"Tao không muốn vòng vo. Mày! Nói chuyện với vợ mày một câu đi." Ở đầu dây bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lẽo và dường như đang chuyển điện thoại cho ai đó, chỉ chốc lát sau đã nghe giọng nói của một người khác.
"A Khanh, đừng để ý tới anh, ngàn vạn lần không được đến đây, rất nguy hiểm đó, đừng nghe lời họ. . . . . ." Xác nhận đó thực sự là giọng nói của chồng cô, không quá hèn nhát, mà rất nhiều cứng rắn, giống như đang nói lời vĩnh biệt với cô. Nó khiến cho cô dù rằng không có quá nhiều tình cảm với chồng mình cũng quyết định sẽ phải cứu anh, không đơn thuần bởi vì anh là chồng của cô, mà đó còn là một sứ mệnh của cô.
Không tốn nhiều thời gian để suy nghĩ, Đường Tố Khanh tỉnh táo mở miệng nói: "năm trăm vạn hơi nhiều, cho tôi mười phút nhé, đừng giết hay đánh đập gì anh ta cả, nếu không tôi sẽ không đưa cho các người dù chỉ một đồng." .
"Cái này tụi tao hiểu, tao sẽ gọi điện thoại cho mày báo mày địa điểm giao tiền, chỉ đi một mình, đừng báo cảnh sát! Nếu không tao không dám cam đoan về an toàn của con tin." Người đàn ông đó nói chậm rãi để người bên kia điện thoại có thể nghe rõ, sau đó liền cúp máy.
Đường Tố Khanh bước nhanh đi tới thư phòng, cầm quyển số tiết kiệm cùng giấy bảo hiểm của mình, nhanh chóng đi ra ngân hàng rút tiền.
Mười phút sau, thuận lợi có đủ số tiền được yêu cầu, đúng lúc đó điện thoại lại vang lên.
"Cô hãy lái xe đến khu công nghệ bị bỏ hoang, nhớ đừng nghĩ sẽ giở trò!" Giọng một người đàn ông lạnh lẽo nói chuyện xong rồi nhanh chóng cúp máy.
---
. . . . . . Văn sủng về cán bộ cao cấp 《 đổi chồng: cưng chiều em đến nghiện! 》 đường ranh giới. . . . . .
---
Đồng thời vào khoảng thời gian này, trong phòng làm việc ở tầng lầu cao nhất của văn phòng chính phủ thành phố S, Âu Dương Khiêm bắt đầu làm việc nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi buồn phiền, mới vừa rồi ở cửa tức giận xong, làm việc cũng qua một đoạn thời gian rồi nhưng anh vẫn chẳng thể đặt tâm tư mình vào công việc.
Trong lòng anh là hình ảnh một cô gái nhỏ chăm chú làm việc, căn bản cũng không biết trong đầu anh đang mộc ra một cỗ phiền muộn, trong lòng càng thêm nôn nao, lập tức gọi đến phòng làm việc của Phó thị trưởng, nhưng điện thoại vang lên một chút cũng không có ai nghe, anh nghi ngờ bấm một số điện thoại khác.
"Xin chào, nơi này là phòng làm việc của thư ký Phó Thị trưởng." Giọng nói ngọt ngào lập tức vang lên.
"Tôi là Âu Dương khiêm, Phó Thị trưởng có trong làm việc không? Vì sao tôi gọi vào mà không có ai bắt máy?"
"Dạ, chào Thị trưởng ạ, Phó Thị trưởng mới vừa ra ngoài có chút chuyện." Bí thư vừa nghe đến lời giới thiệu danh tánh của người bên kia điện thoại; lập tức run rẫy, thông tin về tâm tình không tốt của thị trưởng cậu đã được nghe nhiều lần, hôm nay lại đột xuất gọi điện đến đây, không biết xảy ra chuyện gì nữa.
Đối phương trầm mặc một lúc lâu, mới lên tiếng trả lời: "Đi ra ngoài vào lúc nào? Có chuyện gì sao?"
"Đã đi ra ngoài hơn một giờ, Phó Thị trưởng không có nói gì chuyện, chỉ nói là việc gấp thôi ạ." Bí thư thành thật trả lời, sợ hãi chờ lệnh của đối phương.
"Tôi biết rồi" thanh âm nhàn nhạt mang theo một cổ phiền muộn vang lên, không cho đối phương nói thêm gì cả, lập tức tắt máy
Âu Dương Khiêm nhíu mày đẹp, cầm theo áo khoác đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, sau bảo vệ của nhà xe đã biết chuyện hôm nay Thị trưởng và Phó Thị trưởng đều có việc ra ngoài, trong lòng nghi không biết xảy ra chuyện gì.
Trong phòng làm việc, sau một hồi Đường Tố Khanh ngây ngô, sau đó đối mặt với một sấp tài liệu chất đống, không thể để những chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc, thế là cô nghiêm túc tập trung vào những việc cần làm.
Nửa giờ sau, tại phòng làm việc của Phó Thị trưởng nằm trong văn phòng chính phủ chỉ còn những tiếng rẹt rẹt ký tên.
Tút tút tút. . . . . . .
Điện thoại bàn đột nhiên vang lên, Đường Tố Khanh đang cắm đầu vào trên công việc, cũng không ngẩng đầu lên nhận điện thoại.
"Xin chào, nơi này là phòng làm việc của Phó Thị trưởng thành phố S." Đường Tố Khanh dùng một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng và êm ái để trả lời, tay vẫn không ngừng lật lật công văn.
"Bố mày biết nơi này là phòng làm việc của Phó Thị trưởng, nhanh, bảo cái người được gọi Phó Thị trưởng đến nghe điện thoại, chậm một chút coi chừng chẳng giữ được cái mạng của chồng mình!" Một giọng nói ngông cuồng vang lên ở đầu dây điện thoại bên kia, còn có một nụ cười hả hê và đắc thắng.
Đường Tố Khanh đang làm việc nghe được những câu nói đó, không có cảm giác đang sợ, chỉ là tay cầm bút tự dưng dừng lại: "Hả? Có ý tứ gì?" .
"Hừ! Nhanh đi gọi Phó Thị trưởng của các người đến nghe điện thoại, nếu không hậu quả cô chẳng thể nào gánh nổi đâu." Đối phương hung hăng quẳng xuống những lời này.
"Nếu không nói rõ thì tôi tắt máy." Đường Tố Khanh vẫn giữ một bộ mặt bình tĩnh để trả lời điện thoại, còn làm như chuẩn bị cúp điện thoại.
Đối phương vừa cảm nhận được cô chuẩn bị cúp điện thoại, lập tức nóng nảy lên tiếng nói: "Đợi đã nào...! Cô đi nói cho cái người Phó Thị trưởng kia biết, nói chồng cô ấy đang nằm trong tay tôi, nếu không muốn chồng cô bị đau đớn, vội vàng gom đủ năm trăm vạn và chờ chúng tôi thông báo, còn không được nói cho ai biết chuyện này, càng không được báo cảnh sát, nếu không tự gánh lấy hậu quả!", sau khi dứt lời lập tức dập điện thoại.
Đường Tố Khanh nghe những tiếng tút tút dài, mày đẹp nhíu lại, những lời người ở đầu dây bên kia nói cô nghe rất rõ, họ nói rằng người chồng trên danh nghĩa của cô đã bị bắt cóc, và họ đang tống tiền cô.
Chồng của cô vừa mới đến thành phố S, chẳng có đắc tội với ai. Đừng nói đến chuyện ông nội rất yêu quý anh ta; cô lại chuyên tâm vì dân phục vụ, không thể để án mạng xảy ra ở khu vực mình quản lý.
Lý trí Đường Tố Khanh biết rất rõ, điều cô cần xác định nhất là cái người mà đám kia bắt cóc có phải là chồng cô hay không, sau đó mới có thể nghĩ biện pháp đối phó.
Cô lặp tức gọi điện thoại về nhà của mình, điện thoại cứ đỗ chuông ở trạng thái đợi chờ và không có người nào bắt máy, mày đẹp càng nhíu lại sâu hơn, cầm áo khoác bên cạnh đứng dậy, bước ra khỏi phòng làm việc.
Bí thư tinh mắt thấy cô bước ra, cung kính đứng dậy, khom lưng cúi chào: "Chào Phó Thị trưởng ạ!".
"Tiểu Kỳ, tôi ra ngoài có chút việc, nếu có chuyện quan trọng thì anh cứ gọi cho tôi, còn những tài liệu khẩn cần phê duyệt thì chút tôi về sẽ làm ngay, cực khổ cho anh rồi, hôm nay anh có thể tan việc trễ hơn một chút không?!" Đường Tố Khanh dừng lại phân phó với bí thư.
"Dạ, được ạ, Phó Thị trưởng." Bí thư cung kính nói, nhìn bóng dáng gấp gáp của Đường Tố Khanh nghi ngờ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, hiện tại cô vào phòng làm việc chưa lâu, rốt cuộc Phó Thị Trưởng có việc khẩn gì cần giải quyết đây?
Nửa tiếng sau, khi Đường Tố Khanh về đến nhà, tìm khắp căn phòng một lần, vẫn không có thấy chồng của cô ở đâu cả, quanh căn nhà không có bất cứ một manh mối nào nói cho cô biết rằng có người ở trong nhà, mà hôm nay ngoài cô có vào nhà ra chỉ còn chồng của cô, đáp án không khó mà đoán ra.
Nhưng tại sao chồng của cô muốn đi ra ngoài? Chẳng lẽ là vì không chịu được cô đơn ư? Hay còn có lý do nào khác? Rất nhanh, cô liền chú ý đến cái tủ lạnh chỉ đóng hờ, thì ra đây mới là đáp án.
Ngay vào lúc này, điện thoại Đường Tố Khanh đột nhiên vang lên, cô liếc mắt nhìn màn hình hiển thị trong điện thọai, là một số lạ, cô nghi ngờ nhận điện thoại.
"Phó Thị trưởng, tiền chuẩn bị xong chưa? Nhớ không được báo cảnh sát đó ạ! Nếu không tôi liền cắt ngón tay của chồng cô tặng cô làm bằng chứng." Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói vô cùng tàn nhẫn, hiển nhiên không phải là người đàn ông ban nãy gọi điện thoại cho cô, giọng nói này lạnh lẽo đến làm người ta phát run.
Chỉ là Đường Tố Khanh là người gặp sóng gió để trưởng thành, nên cô cũng chẳng hề run sợ, ngược lại rất lý trí mà hỏi: "Vì sao các anh lại bắt chồng của tôi mà không bắt ai khác?".
"Tao không muốn vòng vo. Mày! Nói chuyện với vợ mày một câu đi." Ở đầu dây bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lẽo và dường như đang chuyển điện thoại cho ai đó, chỉ chốc lát sau đã nghe giọng nói của một người khác.
"A Khanh, đừng để ý tới anh, ngàn vạn lần không được đến đây, rất nguy hiểm đó, đừng nghe lời họ. . . . . ." Xác nhận đó thực sự là giọng nói của chồng cô, không quá hèn nhát, mà rất nhiều cứng rắn, giống như đang nói lời vĩnh biệt với cô. Nó khiến cho cô dù rằng không có quá nhiều tình cảm với chồng mình cũng quyết định sẽ phải cứu anh, không đơn thuần bởi vì anh là chồng của cô, mà đó còn là một sứ mệnh của cô.
Không tốn nhiều thời gian để suy nghĩ, Đường Tố Khanh tỉnh táo mở miệng nói: "năm trăm vạn hơi nhiều, cho tôi mười phút nhé, đừng giết hay đánh đập gì anh ta cả, nếu không tôi sẽ không đưa cho các người dù chỉ một đồng." .
"Cái này tụi tao hiểu, tao sẽ gọi điện thoại cho mày báo mày địa điểm giao tiền, chỉ đi một mình, đừng báo cảnh sát! Nếu không tao không dám cam đoan về an toàn của con tin." Người đàn ông đó nói chậm rãi để người bên kia điện thoại có thể nghe rõ, sau đó liền cúp máy.
Đường Tố Khanh bước nhanh đi tới thư phòng, cầm quyển số tiết kiệm cùng giấy bảo hiểm của mình, nhanh chóng đi ra ngân hàng rút tiền.
Mười phút sau, thuận lợi có đủ số tiền được yêu cầu, đúng lúc đó điện thoại lại vang lên.
"Cô hãy lái xe đến khu công nghệ bị bỏ hoang, nhớ đừng nghĩ sẽ giở trò!" Giọng một người đàn ông lạnh lẽo nói chuyện xong rồi nhanh chóng cúp máy.
---
. . . . . . Văn sủng về cán bộ cao cấp 《 đổi chồng: cưng chiều em đến nghiện! 》 đường ranh giới. . . . . .
---
Đồng thời vào khoảng thời gian này, trong phòng làm việc ở tầng lầu cao nhất của văn phòng chính phủ thành phố S, Âu Dương Khiêm bắt đầu làm việc nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi buồn phiền, mới vừa rồi ở cửa tức giận xong, làm việc cũng qua một đoạn thời gian rồi nhưng anh vẫn chẳng thể đặt tâm tư mình vào công việc.
Trong lòng anh là hình ảnh một cô gái nhỏ chăm chú làm việc, căn bản cũng không biết trong đầu anh đang mộc ra một cỗ phiền muộn, trong lòng càng thêm nôn nao, lập tức gọi đến phòng làm việc của Phó thị trưởng, nhưng điện thoại vang lên một chút cũng không có ai nghe, anh nghi ngờ bấm một số điện thoại khác.
"Xin chào, nơi này là phòng làm việc của thư ký Phó Thị trưởng." Giọng nói ngọt ngào lập tức vang lên.
"Tôi là Âu Dương khiêm, Phó Thị trưởng có trong làm việc không? Vì sao tôi gọi vào mà không có ai bắt máy?"
"Dạ, chào Thị trưởng ạ, Phó Thị trưởng mới vừa ra ngoài có chút chuyện." Bí thư vừa nghe đến lời giới thiệu danh tánh của người bên kia điện thoại; lập tức run rẫy, thông tin về tâm tình không tốt của thị trưởng cậu đã được nghe nhiều lần, hôm nay lại đột xuất gọi điện đến đây, không biết xảy ra chuyện gì nữa.
Đối phương trầm mặc một lúc lâu, mới lên tiếng trả lời: "Đi ra ngoài vào lúc nào? Có chuyện gì sao?"
"Đã đi ra ngoài hơn một giờ, Phó Thị trưởng không có nói gì chuyện, chỉ nói là việc gấp thôi ạ." Bí thư thành thật trả lời, sợ hãi chờ lệnh của đối phương.
"Tôi biết rồi" thanh âm nhàn nhạt mang theo một cổ phiền muộn vang lên, không cho đối phương nói thêm gì cả, lập tức tắt máy
Âu Dương Khiêm nhíu mày đẹp, cầm theo áo khoác đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, sau bảo vệ của nhà xe đã biết chuyện hôm nay Thị trưởng và Phó Thị trưởng đều có việc ra ngoài, trong lòng nghi không biết xảy ra chuyện gì.