Tất cả đều cảm thấy Lâm Trầm đã thay đổi.
Lâm Dược cảm thấy đại ca càng ngày càng thâm sâu, không còn yếu đuối dễ bị khi dễ như ngày xưa.
Lâm minh chủ cũng nhận thấy nhi tử này cuối cùng cũng có chút tiền đồ, không những bắt đầu chăm chỉ luyện võ mà còn ngoan ngoãn theo cha xuất môn làm việc, rất có phong thái của người tương lai kế thừa gia nghiệp.
Nhân sĩ giang hồ cũng dần nhận thức đại thiếu gia của nhà võ lâm minh chủ, đổi từ Lâm công tử thành Lâm thiếu hiệp……
Chỉ có Lý Phượng Lai vẫn mơ mơ màng màng, một lòng tư niệm Lục Cảnh.
Có khi chạy tới Thu Thủy trang náo loạn một trận, suýt bị Lục Cảnh một kiếm giết chết. Dằn vặt muôn bề, vẫn là Lâm Trầm ra sức mang người về Dương Châu.
Từ đó về sau, Lý Phượng Lai không còn sống trong mộng nữa. Nhưng hắn cả ngày du sơn ngoạn thủy, tầm hoan hưởng lạc, không làm việc nghiêm chỉnh gì.
Chỉ cần Lâm Trầm rảnh rỗi sẽ tới bầu bạn với hắn, đánh đàn ngắm trăng, tất cả cô đơn đều giấu vào đáy mắt, trên mặt một mực điểm tô mỉm cười nhàn nhạt.
Khi đi trên đường, vẫn luôn nhanh hơn Lý Phượng Lai hai bước.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt lại qua nửa năm.
Thời tiết dần chuyển lạnh, số lần Lâm Trầm xuất môn càng ngày càng nhiều khó có dịp hẹn Lý Phượng Lai ở rừng trúc.
Lần này y đến chậm một chút, Lý Phượng Lai đã uống rượu trong phòng từ sớm, tay xao xao quạt, nghiêng đầu cười nói, “Đại mỹ nhân rốt cuộc bằng lòng cho ta thấy mặt rồi sao? Dạo này ngươi cũng thật quá bận rộn.”
Lâm Trầm theo thói quen đỏ mặt, bước nhanh qua ngồi xuống, nhẹ nhàng đáp lại, “Lương Châu bên kia có chút chuyện, cha ta bảo ta qua hỗ trợ.”
“Lão nhân kia đúng là coi trọng ngươi. Sao? Tự biết tuổi đã cao, cố ý đưa ngươi ngồi lên vị trí võ lâm minh chủ?”
Lâm Trầm mặt càng đỏ hơn, vội nói, “Ta vẫn còn kém xa.”
“Đùa ngươi thôi.” Lý Phượng Lai cười rộ lên, đoạn ngả ngớn chớp chớp mắt nhìn, nói, “Ta biết ngươi không có loại dã tâm này.”
Lâm Trầm cũng cười theo, con ngươi đen chậm rãi thu hẹp, hạ giọng nói một câu không để đối phương nghe thấy, “Ngươi làm sao biết… ta không có……”
Lý Phượng Lai không nghe rõ lời y nói, chỉ tỉ mẩn ngắm cây quạt trong tay mình, ánh mắt lại đảo quanh. Hồi lâu lâu mới dời tầm mắt đi nơi khác, tựa như lơ đãng mà hỏi, “Lần này đi Lương Châu, có gặp người kia không?”
Không chỉ rõ tên họ, nhưng Lâm Trầm thoáng chốc liền hiểu ‘người kia’ là ai.
Ngoài Lục Cảnh, còn có ai bước vào lòng Lý Phượng Lai?
Ngực đè ép lại, vẫn là nỗi đau đớn thấu xương này.
Nhưng y đã học xong cách áp chế đau đớn, giả như không để tâm, bất động thanh sắc đáp lời, “Không có. Lục thiếu hiệp vội việc của Thu Thủy trang, đại khái không dư sức nơi nơi chạy loạn.”
Lý Phượng Lai nhẹ nhàng “Ác” một tiếng, khóe mắt nhíu nhíu, có chút mất mát.
Lâm Trầm chỉ mỉm cười, tay phải chậm rãi siết thành nắm đấm, nắm chặt bình sứ giấu trong lòng bàn tay. Là độc dược Lý Phượng Lai cho y ngày trước, Tương Tư.
Tên là y đặt, vật đã ở trong tay y, nhưng sự thực thì sao… là Lý Phượng Lai ban đầu vì Lục Cảnh dụng công phối chế.
Đúng vậy, lại là Lục Cảnh.
Ngày Lâm Trầm biết chân tướng thật sự hận đến không thể tự tay ném bình sứ vào mặt Lý Phượng Lai. Nhưng giờ đây lại thấy may mà khi đó không xúc động như vậy, ít ra, thứ này còn có chút công dụng.
Y vừa nghĩ vừa cười nhạt, nâng ly rượu lên uống mấy ngụm, đột nhiên nói, “Ta luyện kiếm luôn cảm thấy không thuận tay, không biết Lý công tử có nhã hứng cùng ta so kiếm mấy chiêu?”
Lý Phượng Lai ngẩn ra, hồi thần lại từ tưởng niệm đối với Lục Cảnh, xuôi lời nói, “Được. Ta đã lâu chưa dùng kiếm, còn đang nhàn đến mụ người đó thôi.”
Dừng một chút, nheo mắt lướt nhìn Lâm Trầm trên dưới không chút hảo ý, cười hắc hắc, “Chẳng qua nếu mỹ nhân thua, phải cho ta ôm một cái mới được.”
Lâm Trầm trừng y một cái, lại mặt đỏ tai hồng. Y không phản bác, chỉ rút kiếm bước ra cửa, tìm chỗ đầu ngọn gió mà đứng, lặng lẽ mở nắp bình sứ trong tay. Độc này y từng thử vài lần, biết dược tính của nó khi nào sẽ phát tác, nếu trước đó ngừng thở hẳn là không thành vấn đề.
Lý Phượng Lai vẫn không hay biết cũng theo ra, vẻ phô trương phe phẩy quạt, bày ra một tư thế khai chiến.
Lâm Trầm nhìn hắn, vung kiếm.
Lý Phượng Lai chấm nhẹ chân, không nhanh không chậm đánh trả.
Chiêu thức hai người đều không sắc bén, nếu nói là luyện kiếm, chi bằng nói đang đùa giỡn.
Nhưng vừa qua mấy chiêu, Lý Phượng Lai đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, cơ hồ không đứng thẳng nổi.
“Kỳ lạ,” Hắn nâng tay xoa xoa thái dương, lẩm bẩm hàm hồ, “Hình như có chút say.”
“Vậy sao? Hôm nay quả thật ngươi uống không ít.” Lâm Trầm ôn nhu phụ họa, lại cố ý lui ra sau vài bước, đứng thật xa.
Lý Phượng Lai lòng nao nao, nhíu mày nhìn y, cuối cùng cảm thấy không ổn. Tửu lượng của hắn có không tốt mấy cũng không đến nỗi choáng váng ghê gớm đến vậy, lẽ nào… Lâm Trầm đã lén làm gì?
Vừa nghĩ đến đó đã cảm thấy toàn thân run lên, mềm nhũn lảo đảo, ngã “Phịch” một tiếng xuống đất, rốt cuộc không thể động đậy.
Lâm Trầm lúc này mới đi đến bên người hắn, từ trên cao nhìn xuống, cười hỏi, “Say thật sao?”
“Ngươi hạ độc ta?” Lý Phượng Lai tay chân bủn rủn nhưng ý nghĩ vẫn thanh tỉnh, hỏi lại, “Là bình ngày trước ta đưa cho ngươi?”
“Đúng vậy, ngươi có còn nhớ độc đó gọi là gì không?” Môi mỏng nhẹ cong, chậm rãi buông ra hai chữ, “Tương Tư.”
Y lúc trước quả nhiên không có đặt sai tên.
Hai chữ ‘tương tư’, độc hơn bất cứ độc dược nào trên thế gian này, gặm nhắm lòng người, cào xé ruột gan.
Lý Phượng Lai không biết nguyên do, chỉ hỏi, “Hết thảy đều là ngươi thiết kế trước?”
“Sai rồi, hôm nay ta bất quá là thử thời vận mà thôi. Ta muốn thử một lần, độc mà ngươi dụng tâm vì Lục Cảnh phối, có thật thiên hạ vô song hay không, ngay cả Độc Long bảo Bảo chủ cũng có thể hạ. Bây giờ xem như ta đã hoàn toàn hiểu được tâm-ý của Lý công tử.” Lâm Trầm nói đoạn, nhếch môi cười nhẹ, nhưng lạnh lùng nơi đáy mắt hoàn toàn không giống đang cười.
Lý Phượng Lai ngơ ngác nhìn y, nhất thời kinh ngạc không thôi.
Lâm Trầm vừa động đến đã đỏ mặt, cười lên ôn nhu trầm tĩnh, vì sao lại thành dáng vẻ xa lạ như hiện giờ?
Rốt cuộc là….. vì cái gì?
Đáy lòng dường như đã biết đáp án, rồi lại không dám suy nghĩ sâu xa nữa, chỉ nhắm mắt lại, cười lạnh nói, “Lâm thiếu hiệp bắt đại ma đầu như ta rồi, lại có cha ngươi bên cạnh chỉ điểm, tương lai có muốn ngồi lên ngôi vị võ lâm minh chủ, hẳn là việc dễ dàng?”
“Có lẽ.”
Lâm Trầm thản nhiên đáp một câu, hạ thắt lưng đối diện Lý Phượng Lai.
Đôi ngươi đó sâu kín âm trầm, là nhu tình như nước trong thoáng chốc rồi bỗng hóa thành hận ý thấu xương, dữ tợn đến khiến người ta sợ hãi.
Y hít sâu, mặt không chút thay đổi vận kiếm trong tay.
Kiếm pháp thuần thục như thể đã sớm luyện trăm ngàn lần, chỉ lả tả vài tiếng đã dễ dàng cắt đứt gân mạch tay chân Lý Phượng Lai.
Máu đỏ thẫm uốn lượn chảy xuống.
Lý Phượng Lai vẫn lẳng lặng nằm im, cả hừ cũng không hừ một tiếng.
“Không phải ngươi thích đùa nhất sao?” Lâm Trầm hạ thấp đầu, chậm rãi hôn lên đôi môi mong nhớ ngày đêm, ánh mắt ấm áp dịu dàng, giọng khàn khàn cất lên, “Sau này, ta có cả một đời, chậm rãi cùng ngươi đùa.”
Lâm Dược cảm thấy đại ca càng ngày càng thâm sâu, không còn yếu đuối dễ bị khi dễ như ngày xưa.
Lâm minh chủ cũng nhận thấy nhi tử này cuối cùng cũng có chút tiền đồ, không những bắt đầu chăm chỉ luyện võ mà còn ngoan ngoãn theo cha xuất môn làm việc, rất có phong thái của người tương lai kế thừa gia nghiệp.
Nhân sĩ giang hồ cũng dần nhận thức đại thiếu gia của nhà võ lâm minh chủ, đổi từ Lâm công tử thành Lâm thiếu hiệp……
Chỉ có Lý Phượng Lai vẫn mơ mơ màng màng, một lòng tư niệm Lục Cảnh.
Có khi chạy tới Thu Thủy trang náo loạn một trận, suýt bị Lục Cảnh một kiếm giết chết. Dằn vặt muôn bề, vẫn là Lâm Trầm ra sức mang người về Dương Châu.
Từ đó về sau, Lý Phượng Lai không còn sống trong mộng nữa. Nhưng hắn cả ngày du sơn ngoạn thủy, tầm hoan hưởng lạc, không làm việc nghiêm chỉnh gì.
Chỉ cần Lâm Trầm rảnh rỗi sẽ tới bầu bạn với hắn, đánh đàn ngắm trăng, tất cả cô đơn đều giấu vào đáy mắt, trên mặt một mực điểm tô mỉm cười nhàn nhạt.
Khi đi trên đường, vẫn luôn nhanh hơn Lý Phượng Lai hai bước.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt lại qua nửa năm.
Thời tiết dần chuyển lạnh, số lần Lâm Trầm xuất môn càng ngày càng nhiều khó có dịp hẹn Lý Phượng Lai ở rừng trúc.
Lần này y đến chậm một chút, Lý Phượng Lai đã uống rượu trong phòng từ sớm, tay xao xao quạt, nghiêng đầu cười nói, “Đại mỹ nhân rốt cuộc bằng lòng cho ta thấy mặt rồi sao? Dạo này ngươi cũng thật quá bận rộn.”
Lâm Trầm theo thói quen đỏ mặt, bước nhanh qua ngồi xuống, nhẹ nhàng đáp lại, “Lương Châu bên kia có chút chuyện, cha ta bảo ta qua hỗ trợ.”
“Lão nhân kia đúng là coi trọng ngươi. Sao? Tự biết tuổi đã cao, cố ý đưa ngươi ngồi lên vị trí võ lâm minh chủ?”
Lâm Trầm mặt càng đỏ hơn, vội nói, “Ta vẫn còn kém xa.”
“Đùa ngươi thôi.” Lý Phượng Lai cười rộ lên, đoạn ngả ngớn chớp chớp mắt nhìn, nói, “Ta biết ngươi không có loại dã tâm này.”
Lâm Trầm cũng cười theo, con ngươi đen chậm rãi thu hẹp, hạ giọng nói một câu không để đối phương nghe thấy, “Ngươi làm sao biết… ta không có……”
Lý Phượng Lai không nghe rõ lời y nói, chỉ tỉ mẩn ngắm cây quạt trong tay mình, ánh mắt lại đảo quanh. Hồi lâu lâu mới dời tầm mắt đi nơi khác, tựa như lơ đãng mà hỏi, “Lần này đi Lương Châu, có gặp người kia không?”
Không chỉ rõ tên họ, nhưng Lâm Trầm thoáng chốc liền hiểu ‘người kia’ là ai.
Ngoài Lục Cảnh, còn có ai bước vào lòng Lý Phượng Lai?
Ngực đè ép lại, vẫn là nỗi đau đớn thấu xương này.
Nhưng y đã học xong cách áp chế đau đớn, giả như không để tâm, bất động thanh sắc đáp lời, “Không có. Lục thiếu hiệp vội việc của Thu Thủy trang, đại khái không dư sức nơi nơi chạy loạn.”
Lý Phượng Lai nhẹ nhàng “Ác” một tiếng, khóe mắt nhíu nhíu, có chút mất mát.
Lâm Trầm chỉ mỉm cười, tay phải chậm rãi siết thành nắm đấm, nắm chặt bình sứ giấu trong lòng bàn tay. Là độc dược Lý Phượng Lai cho y ngày trước, Tương Tư.
Tên là y đặt, vật đã ở trong tay y, nhưng sự thực thì sao… là Lý Phượng Lai ban đầu vì Lục Cảnh dụng công phối chế.
Đúng vậy, lại là Lục Cảnh.
Ngày Lâm Trầm biết chân tướng thật sự hận đến không thể tự tay ném bình sứ vào mặt Lý Phượng Lai. Nhưng giờ đây lại thấy may mà khi đó không xúc động như vậy, ít ra, thứ này còn có chút công dụng.
Y vừa nghĩ vừa cười nhạt, nâng ly rượu lên uống mấy ngụm, đột nhiên nói, “Ta luyện kiếm luôn cảm thấy không thuận tay, không biết Lý công tử có nhã hứng cùng ta so kiếm mấy chiêu?”
Lý Phượng Lai ngẩn ra, hồi thần lại từ tưởng niệm đối với Lục Cảnh, xuôi lời nói, “Được. Ta đã lâu chưa dùng kiếm, còn đang nhàn đến mụ người đó thôi.”
Dừng một chút, nheo mắt lướt nhìn Lâm Trầm trên dưới không chút hảo ý, cười hắc hắc, “Chẳng qua nếu mỹ nhân thua, phải cho ta ôm một cái mới được.”
Lâm Trầm trừng y một cái, lại mặt đỏ tai hồng. Y không phản bác, chỉ rút kiếm bước ra cửa, tìm chỗ đầu ngọn gió mà đứng, lặng lẽ mở nắp bình sứ trong tay. Độc này y từng thử vài lần, biết dược tính của nó khi nào sẽ phát tác, nếu trước đó ngừng thở hẳn là không thành vấn đề.
Lý Phượng Lai vẫn không hay biết cũng theo ra, vẻ phô trương phe phẩy quạt, bày ra một tư thế khai chiến.
Lâm Trầm nhìn hắn, vung kiếm.
Lý Phượng Lai chấm nhẹ chân, không nhanh không chậm đánh trả.
Chiêu thức hai người đều không sắc bén, nếu nói là luyện kiếm, chi bằng nói đang đùa giỡn.
Nhưng vừa qua mấy chiêu, Lý Phượng Lai đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, cơ hồ không đứng thẳng nổi.
“Kỳ lạ,” Hắn nâng tay xoa xoa thái dương, lẩm bẩm hàm hồ, “Hình như có chút say.”
“Vậy sao? Hôm nay quả thật ngươi uống không ít.” Lâm Trầm ôn nhu phụ họa, lại cố ý lui ra sau vài bước, đứng thật xa.
Lý Phượng Lai lòng nao nao, nhíu mày nhìn y, cuối cùng cảm thấy không ổn. Tửu lượng của hắn có không tốt mấy cũng không đến nỗi choáng váng ghê gớm đến vậy, lẽ nào… Lâm Trầm đã lén làm gì?
Vừa nghĩ đến đó đã cảm thấy toàn thân run lên, mềm nhũn lảo đảo, ngã “Phịch” một tiếng xuống đất, rốt cuộc không thể động đậy.
Lâm Trầm lúc này mới đi đến bên người hắn, từ trên cao nhìn xuống, cười hỏi, “Say thật sao?”
“Ngươi hạ độc ta?” Lý Phượng Lai tay chân bủn rủn nhưng ý nghĩ vẫn thanh tỉnh, hỏi lại, “Là bình ngày trước ta đưa cho ngươi?”
“Đúng vậy, ngươi có còn nhớ độc đó gọi là gì không?” Môi mỏng nhẹ cong, chậm rãi buông ra hai chữ, “Tương Tư.”
Y lúc trước quả nhiên không có đặt sai tên.
Hai chữ ‘tương tư’, độc hơn bất cứ độc dược nào trên thế gian này, gặm nhắm lòng người, cào xé ruột gan.
Lý Phượng Lai không biết nguyên do, chỉ hỏi, “Hết thảy đều là ngươi thiết kế trước?”
“Sai rồi, hôm nay ta bất quá là thử thời vận mà thôi. Ta muốn thử một lần, độc mà ngươi dụng tâm vì Lục Cảnh phối, có thật thiên hạ vô song hay không, ngay cả Độc Long bảo Bảo chủ cũng có thể hạ. Bây giờ xem như ta đã hoàn toàn hiểu được tâm-ý của Lý công tử.” Lâm Trầm nói đoạn, nhếch môi cười nhẹ, nhưng lạnh lùng nơi đáy mắt hoàn toàn không giống đang cười.
Lý Phượng Lai ngơ ngác nhìn y, nhất thời kinh ngạc không thôi.
Lâm Trầm vừa động đến đã đỏ mặt, cười lên ôn nhu trầm tĩnh, vì sao lại thành dáng vẻ xa lạ như hiện giờ?
Rốt cuộc là….. vì cái gì?
Đáy lòng dường như đã biết đáp án, rồi lại không dám suy nghĩ sâu xa nữa, chỉ nhắm mắt lại, cười lạnh nói, “Lâm thiếu hiệp bắt đại ma đầu như ta rồi, lại có cha ngươi bên cạnh chỉ điểm, tương lai có muốn ngồi lên ngôi vị võ lâm minh chủ, hẳn là việc dễ dàng?”
“Có lẽ.”
Lâm Trầm thản nhiên đáp một câu, hạ thắt lưng đối diện Lý Phượng Lai.
Đôi ngươi đó sâu kín âm trầm, là nhu tình như nước trong thoáng chốc rồi bỗng hóa thành hận ý thấu xương, dữ tợn đến khiến người ta sợ hãi.
Y hít sâu, mặt không chút thay đổi vận kiếm trong tay.
Kiếm pháp thuần thục như thể đã sớm luyện trăm ngàn lần, chỉ lả tả vài tiếng đã dễ dàng cắt đứt gân mạch tay chân Lý Phượng Lai.
Máu đỏ thẫm uốn lượn chảy xuống.
Lý Phượng Lai vẫn lẳng lặng nằm im, cả hừ cũng không hừ một tiếng.
“Không phải ngươi thích đùa nhất sao?” Lâm Trầm hạ thấp đầu, chậm rãi hôn lên đôi môi mong nhớ ngày đêm, ánh mắt ấm áp dịu dàng, giọng khàn khàn cất lên, “Sau này, ta có cả một đời, chậm rãi cùng ngươi đùa.”