Máu còn đang chảy.
Mặt Lý Phượng Lai trắng bệch, trên trán dần chảy mồ hôi lạnh nhưng khóe miệng lại chậm rãi nhếch lên lộ vẻ phong lưu ngả ngớn như hoàn toàn không biết đau.
“Thì ra là thế.” Hắn chớp mắt nhìn, cũng không để tâm vết thương trên người, chỉ cười nói, “Ai nha, ta đúng là sức quyến rũ khôn cùng rồi.”
Lâm Trầm từng tưởng tượng đến giây phút này trăm ngàn lần, nhưng tuyệt đối không đoán được Lý Phượng Lai sẽ phản ứng như thế này ── không có hận ý, càng không tức giận, chỉ cười nhạo ra vẻ bất cần hệt như bình thường, trong ánh mắt còn mang vài phần trào phúng.
Y ngơ ngác nhìn Lý Phượng Lai hồi lâu, trực tiếp hỏi, “Ngươi không tức giận?”
“Là chính ta không phòng bị ngươi, có gì phải tức giận?” Lý Phượng Lai vừa cười vừa dời mắt sang hướng khác, “Nếu ta có cơ hội, nhất định cũng sẽ bất chấp thủ đoạn trói buộc Lục Cảnh bên mình.”
Lại là Lục Cảnh!
Cho dù trong tình cảnh như hiện tại, kẻ hắn tâm tâm niệm niệm vẫn chỉ là Lục Cảnh.
Trong thoáng chốc Lâm Trầm như mất đi lý trí, y duỗi hai tay siết chặt cổ Lý Phượng Lai. Nhưng chỉ vừa dùng một chút lực đã lập tức tỉnh táo lại, chật vật rút tay về.
Sau đó đảo tầm mắt qua thoáng thấy vết thương đang rỉ máu.
Trong lòng rối loạn, y vội ôm dậy Lý Phượng Lai nằm bất động lên, sải bước về trúc ốc. Trong phòng đã sớm chuẩn bị đầy đủ thuốc trị thương, y lục tìm rồi cẩn thận băng bó lại vết thương cho đối phương.
Máu nhanh chóng ngừng chảy nhưng gân mạch tay chân đã đứt, bất kể công phu của Lý Phượng Lai có giỏi đến mấy, bản lĩnh dụng độc cao tới đâu, cũng chỉ còn là một phế nhân.
Rốt cuộc từ nay về sau, Lý Phượng Lai toàn bộ đã trở thành của y.
Lâm Trầm nghĩ đến đó, lại cúi đầu hôn lên môi Lý Phượng Lai.
Đôi môi đã chờ mong bấy lâu quả nhiên mềm mại như trong trí tưởng, nhưng nó lại lạnh lẽo, lạnh đến buốt lòng.
Tâm như run lên, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Lý Phượng Lai, trong đáy mắt đó rõ ràng ẩn cười, nhưng cũng lạnh như băng khiến người ta chùn bước.
“Lâm thiếu hiệp phế võ công của ta, là định sau này sẽ nuôi ta chăng?” Lý Phượng Lai hai tay mềm oặt xuôi xuống bên người, thoáng nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười nói, “Nhưng đáng tiếc, Lâm minh chủ chỉ e rằng sẽ không đồng ý?”
“Ta nói rồi, cả đời này của ta là dùng để đùa với ngươi.”
“Ai, được mỹ nhân ưu ái như vậy, ta quả là tam sinh hữu hạnh……”
Chỉ nói được một nửa đã bị Lâm Trầm hôn lần nữa.
Lần hôn này vừa thô bạo vừa kịch liệt, mang theo dục vọng độc chiếm nồng đậm như chỉ hận không thể một ngụm nuốt sạch hắn.
Lý Phượng Lai nương theo cười rộ lên, đôi ngươi xáo động thăm thẳm như nước sâu, nửa cười như không.
Lâm Trầm chợt giật mình, lòng bỗng thấy có chút sợ hãi.
Đây không phải Lý Phượng Lai trong tâm tưởng của y.
Hắn phải nổi trận lôi đình, hắn phải mỉm cười lạnh lùng, hắn phải… ít ra, cũng đừng như bây giờ, im lặng đến thản nhiên.
Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?
Ngày xưa Lâm Trầm chỉ cần liếc mắt đã đoán được tâm tư Lý Phượng Lai, nhưng giờ đây điều gì cũng không rõ.
Thân thể rõ ràng tựa gần đến thế, nhưng lòng càng lúc càng xa.
Y đột nhiên bừng tỉnh. Bản thân có lẽ đã sai rồi.
Thế nhưng, đã không thể quay đầu lại.
Từng đợt hàn ý dâng lên sau lưng.
Lâm Trầm thở gấp, xả xuống y phục của Lý Phượng Lai. Ngón tay y cứng ngắc, cơ hồ không mở được nút thắt, mất rất nhiều công sức mới xé mở được xiêm y rồi nghiêng người hôn lên đó.
Lý Phượng Lai không phản ứng, chỉ hạ mắt nhìn y, khóe miệng hơi nhếch lên mang ẩn ý khiêu khích.
Lâm Trầm gặm cắn môi hắn.
Lâm Trầm ghì chặt thắt lưng hắn.
Lâm Trầm vươn tay giữ lấy nơi yếu ớt của hắn.
Lâm Trầm trúc trắc tách ra hai chân hắn.
Nhưng Lý Phượng Lai một mực thờ ơ.
Ngay cả khi bị Lâm Trầm gần như thô lỗ tiến vào thân thể, Lý Phượng Lai cũng vẫn giữ biểu cảm như vậy, không giãy giụa cũng không kêu đau, chỉ chậm rãi mở trừng hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Trầm.
Trong con ngươi đen như mực đó tràn đầy thương hại và trào phúng, duy không có hận ý.
Lâm Trầm chỉ vừa chạm mắt hắn đã vội vã quay đầu đi, không dám nhìn nữa.
Người bị phế võ công là Lý Phượng Lai.
Người bị lăng nhục dưới thân kẻ khác cũng là Lý Phượng Lai.
Nhưng giờ này khắc này, kẻ chân chính đáng thương… tựa hồ lại là Lâm Trầm y.
Ha ha, ai nói không phải?
Y dấn thân vào hết việc ngu xuẩn này đến việc ngu xuẩn khác, chỉ là muốn giữ lấy người mình yêu bên cạnh mà thôi. Nhưng rồi kết quả thì sao? Vẫn là có được người, không có được tâm.
Lâm Trầm ác liệt va chạm trong cơ thể Lý Phượng Lai hết lần này đến lần khác, khuấy động điên cuồng, ra vào mãnh liệt. Không bao lâu đã phát tiết trong dũng đạo ấm áp đó.
Nhưng y vẫn thấy không đủ, thế nên cúi đầu hôn lên môi Lý Phượng Lai, lại oán hận dày vò cắn xé, mãi đến khi trong miệng dần có mùi máu tươi vẫn không chịu buông.
Lý Phượng Lai không chút phản ứng.
Lâm Trầm đang ôm chặt lấy người y yêu, lại như đang ôm một thi thể.
Một khắc đó, khóe mắt đột nhiên ướt át, thế nhưng y ngay cả khóc cũng khóc không được.
Đau đớn quen thuộc lại tràn lên trong lòng.
Giữa bi ai và tuyệt vọng, Lâm Trầm chậm rãi nhấc lên khóe môi, nở ra tươi cười.
Vì cuối cùng y chiếm được người y ước vọng tha thiết.
Chỉ là thân thể mà thôi.
Mặt Lý Phượng Lai trắng bệch, trên trán dần chảy mồ hôi lạnh nhưng khóe miệng lại chậm rãi nhếch lên lộ vẻ phong lưu ngả ngớn như hoàn toàn không biết đau.
“Thì ra là thế.” Hắn chớp mắt nhìn, cũng không để tâm vết thương trên người, chỉ cười nói, “Ai nha, ta đúng là sức quyến rũ khôn cùng rồi.”
Lâm Trầm từng tưởng tượng đến giây phút này trăm ngàn lần, nhưng tuyệt đối không đoán được Lý Phượng Lai sẽ phản ứng như thế này ── không có hận ý, càng không tức giận, chỉ cười nhạo ra vẻ bất cần hệt như bình thường, trong ánh mắt còn mang vài phần trào phúng.
Y ngơ ngác nhìn Lý Phượng Lai hồi lâu, trực tiếp hỏi, “Ngươi không tức giận?”
“Là chính ta không phòng bị ngươi, có gì phải tức giận?” Lý Phượng Lai vừa cười vừa dời mắt sang hướng khác, “Nếu ta có cơ hội, nhất định cũng sẽ bất chấp thủ đoạn trói buộc Lục Cảnh bên mình.”
Lại là Lục Cảnh!
Cho dù trong tình cảnh như hiện tại, kẻ hắn tâm tâm niệm niệm vẫn chỉ là Lục Cảnh.
Trong thoáng chốc Lâm Trầm như mất đi lý trí, y duỗi hai tay siết chặt cổ Lý Phượng Lai. Nhưng chỉ vừa dùng một chút lực đã lập tức tỉnh táo lại, chật vật rút tay về.
Sau đó đảo tầm mắt qua thoáng thấy vết thương đang rỉ máu.
Trong lòng rối loạn, y vội ôm dậy Lý Phượng Lai nằm bất động lên, sải bước về trúc ốc. Trong phòng đã sớm chuẩn bị đầy đủ thuốc trị thương, y lục tìm rồi cẩn thận băng bó lại vết thương cho đối phương.
Máu nhanh chóng ngừng chảy nhưng gân mạch tay chân đã đứt, bất kể công phu của Lý Phượng Lai có giỏi đến mấy, bản lĩnh dụng độc cao tới đâu, cũng chỉ còn là một phế nhân.
Rốt cuộc từ nay về sau, Lý Phượng Lai toàn bộ đã trở thành của y.
Lâm Trầm nghĩ đến đó, lại cúi đầu hôn lên môi Lý Phượng Lai.
Đôi môi đã chờ mong bấy lâu quả nhiên mềm mại như trong trí tưởng, nhưng nó lại lạnh lẽo, lạnh đến buốt lòng.
Tâm như run lên, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Lý Phượng Lai, trong đáy mắt đó rõ ràng ẩn cười, nhưng cũng lạnh như băng khiến người ta chùn bước.
“Lâm thiếu hiệp phế võ công của ta, là định sau này sẽ nuôi ta chăng?” Lý Phượng Lai hai tay mềm oặt xuôi xuống bên người, thoáng nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười nói, “Nhưng đáng tiếc, Lâm minh chủ chỉ e rằng sẽ không đồng ý?”
“Ta nói rồi, cả đời này của ta là dùng để đùa với ngươi.”
“Ai, được mỹ nhân ưu ái như vậy, ta quả là tam sinh hữu hạnh……”
Chỉ nói được một nửa đã bị Lâm Trầm hôn lần nữa.
Lần hôn này vừa thô bạo vừa kịch liệt, mang theo dục vọng độc chiếm nồng đậm như chỉ hận không thể một ngụm nuốt sạch hắn.
Lý Phượng Lai nương theo cười rộ lên, đôi ngươi xáo động thăm thẳm như nước sâu, nửa cười như không.
Lâm Trầm chợt giật mình, lòng bỗng thấy có chút sợ hãi.
Đây không phải Lý Phượng Lai trong tâm tưởng của y.
Hắn phải nổi trận lôi đình, hắn phải mỉm cười lạnh lùng, hắn phải… ít ra, cũng đừng như bây giờ, im lặng đến thản nhiên.
Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?
Ngày xưa Lâm Trầm chỉ cần liếc mắt đã đoán được tâm tư Lý Phượng Lai, nhưng giờ đây điều gì cũng không rõ.
Thân thể rõ ràng tựa gần đến thế, nhưng lòng càng lúc càng xa.
Y đột nhiên bừng tỉnh. Bản thân có lẽ đã sai rồi.
Thế nhưng, đã không thể quay đầu lại.
Từng đợt hàn ý dâng lên sau lưng.
Lâm Trầm thở gấp, xả xuống y phục của Lý Phượng Lai. Ngón tay y cứng ngắc, cơ hồ không mở được nút thắt, mất rất nhiều công sức mới xé mở được xiêm y rồi nghiêng người hôn lên đó.
Lý Phượng Lai không phản ứng, chỉ hạ mắt nhìn y, khóe miệng hơi nhếch lên mang ẩn ý khiêu khích.
Lâm Trầm gặm cắn môi hắn.
Lâm Trầm ghì chặt thắt lưng hắn.
Lâm Trầm vươn tay giữ lấy nơi yếu ớt của hắn.
Lâm Trầm trúc trắc tách ra hai chân hắn.
Nhưng Lý Phượng Lai một mực thờ ơ.
Ngay cả khi bị Lâm Trầm gần như thô lỗ tiến vào thân thể, Lý Phượng Lai cũng vẫn giữ biểu cảm như vậy, không giãy giụa cũng không kêu đau, chỉ chậm rãi mở trừng hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Trầm.
Trong con ngươi đen như mực đó tràn đầy thương hại và trào phúng, duy không có hận ý.
Lâm Trầm chỉ vừa chạm mắt hắn đã vội vã quay đầu đi, không dám nhìn nữa.
Người bị phế võ công là Lý Phượng Lai.
Người bị lăng nhục dưới thân kẻ khác cũng là Lý Phượng Lai.
Nhưng giờ này khắc này, kẻ chân chính đáng thương… tựa hồ lại là Lâm Trầm y.
Ha ha, ai nói không phải?
Y dấn thân vào hết việc ngu xuẩn này đến việc ngu xuẩn khác, chỉ là muốn giữ lấy người mình yêu bên cạnh mà thôi. Nhưng rồi kết quả thì sao? Vẫn là có được người, không có được tâm.
Lâm Trầm ác liệt va chạm trong cơ thể Lý Phượng Lai hết lần này đến lần khác, khuấy động điên cuồng, ra vào mãnh liệt. Không bao lâu đã phát tiết trong dũng đạo ấm áp đó.
Nhưng y vẫn thấy không đủ, thế nên cúi đầu hôn lên môi Lý Phượng Lai, lại oán hận dày vò cắn xé, mãi đến khi trong miệng dần có mùi máu tươi vẫn không chịu buông.
Lý Phượng Lai không chút phản ứng.
Lâm Trầm đang ôm chặt lấy người y yêu, lại như đang ôm một thi thể.
Một khắc đó, khóe mắt đột nhiên ướt át, thế nhưng y ngay cả khóc cũng khóc không được.
Đau đớn quen thuộc lại tràn lên trong lòng.
Giữa bi ai và tuyệt vọng, Lâm Trầm chậm rãi nhấc lên khóe môi, nở ra tươi cười.
Vì cuối cùng y chiếm được người y ước vọng tha thiết.
Chỉ là thân thể mà thôi.