Lâm Trầm thấy ngoài rừng trúc quá ầm ĩ, sợ đệ đệ gặp chuyện không may nên chỉ tùy tiện chỉnh lại quần áo mà vội vàng chạy về hướng phòng Lâm Dược.
Kết quả vừa tới cửa liền thấy Lâm Dược cả người đầy máu ngã dưới đất, hạ nhân xung quanh chỉ biết luống cuống tay chân cầm máu.
Khoảnh khắc đó, Lâm Trầm cơ hồ ngừng thở.
Nhưng y lập tức tỉnh táo lại đẩy đám đông chen tới, vừa xem thương thế của Lâm Dược vừa nhíu mày nói, “Một đám người đều tụ trong này làm gì? Còn không mau tìm đại phu! Còn nữa, cử người canh gác những nơi trọng yếu, nhất định không được để thích khách chạy thoát.”
“Dạ.”
Dò hỏi một lát, Lâm Trầm đã biết Lâm Dược bị thương thế nào ── trên vai bị trúng một kiếm, máu chảy không ít nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Y hơi thở ra, kéo tay áo lên băng lại vết thương cho Lâm Dược, mở miệng hỏi, “Ngươi có thấy thích khách là ai không?”
Lâm Dược chột dạ hạ mắt, nhỏ giọng nói, “Trời tốt quá, không thấy rõ lắm.”
Lâm Trầm thấy sắc mặt đệ đệ trắng bệch như đang cố nhịn đau, hiển nhiên cũng không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng lại là người của Độc Long bảo tới phá rối, cẩn thận đỡ Lâm Dược tới bên giường nghỉ ngơi. Vừa định an ủi vài câu thì một thị vệ xông vào hốt hoảng hô, “Đại công tử, không xong rồi! Rừng trúc nổi lửa!”
“Cái gì?!”
Tim Lâm Trầm như bị bóp nghẹt, ngón tay cũng mất tự chủ mà bắt đầu run rẩy.
Lý Phượng Lai!
Trong tâm trí y chỉ còn mỗi cái tên này, cả người lảo đảo lao ra ngoài. Lúc sắp ra tới cửa mới chợt dừng bước, đột ngột thanh tỉnh.
Nếu thích khách là người của Độc Long bảo chắc chắn sẽ không thương tổn Lý Phượng Lai. Đối phương cố ý làm Lâm Dược bị thương hẳn là vì muốn giở trò dương đông kích tây.
Chẳng qua…
Lâm Trầm hít một hơi thật sâu, bất ngờ quay đầu lại nhìn chằm chằm về phía Lâm Dược.
Lâm Dược giật mình, vô thức tránh ánh mắt y.
Lúc đó Lâm Trầm rốt cuộc hiểu ra tất cả.
Y thở dài, tiếp đó nhếch môi cười lên, nhẹ nhàng hỏi, “Tiểu Dược, hoa khôi của Thiên Hương lâu…… có phải tên là Liên nhi hay không?”
“Đại ca, ta……” Lâm Dược sắc mặt càng tái nhợt lắp bắp đáp, “Không phải ta cố ý cấu kết với người khác lừa ngươi. Nhưng nếu ngươi tiếp tục giữ người trong rừng trúc đó sớm muộn cũng sẽ thân bại danh liệt!”
“Đủ rồi!” Lâm Trầm siết chặt nắm tay đấm thật mạnh lên khung cửa, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh giọng nói, “Ngươi ngoan ngoãn dưỡng thương đi, đừng gây thêm rắc rối cho ta nữa.”
Dứt lời xoay người tiếp tục đi.
Nhưng không ngờ chỉ vừa bước vài bước đã thấy trời đất quay cuồng.
Kỳ lạ!
Y đưa tay xoa nhấn thái dương, cảm giác tay chân yếu ớt không có chút khí lực nào. Rồi rất nhanh sau đó đã mềm yếu ngã rũ xuống đất.
Mãi đến lúc này Lâm Trầm mới biết mình trúng độc.
Nhưng… rốt cuộc đã trúng từ khi nào?
Cả người y mơ màng choáng váng không nghĩ ra được gì, Lâm Dược gượng dậy rời giường tới gần nói, “Đại ca, ‘đoàn tụ’ chỉ là mê dược bình thường, sẽ không tổn hại đến tính mạng. Nhưng mà dù bây giờ ngươi có tới được rừng trúc thì người kia cũng đã được cứu rồi.”
Lâm Trầm không phản ứng, chỉ nhắm mắt cắn chặt khớp hàm.
Hai chữ ‘đoàn tụ’ này y từng nghe Lý Phượng Lai nhắc tới. Nghe nói sau khi ăn loại độc này, chỉ cần trong vòng mười hai canh giờ giao hợp với người khác sẽ có thể làm đối phương tạm thời mất võ công.
Thế ra chính vì vậy, Lý Phượng Lai mới có thể trở nên chủ động đến thế.
Y thấy mình thật quá buồn cười.
Đã biết rõ không nên tin nhưng rồi chỉ vì một lời nói, một ánh mắt của Lý Phượng Lai, mà chấp mê bất ngộ.
Nhưng rốt cuộc thì sao? Đây, mới chính là sự thật.
Lâm Trầm uất nghẹn không nói nên lời, bất luận cố gắng thế nào cũng không nặn ra nổi một nụ cười. Cơ hồ phải dùng hết tất cả khí lực còn lại mới chậm chạp đứng lên được, y tựa vào bên cửa, đôi ngươi đen như mực nhìn không chớp mắt về phía rừng trúc.
Một biển lửa.
Rõ ràng biết Lý Phượng Lai đã không còn đó, y lại không sao dời tầm mắt.
Lát sau thị vệ vừa nãy lại chạy về, vô cùng lo lắng hỏi, “Đại công tử, lửa trong rừng trúc không dập tắt được làm sao bây giờ?”
“Không cần bận tâm.” Lâm Trầm khoát tay, trên mặt không vui không buồn, tầm mắt vẫn dõi nhìn theo hướng rừng trúc, thấp giọng đáp, “Cứ để nó cháy.”
~ * ~
Trận lửa này đốt suốt một buổi tối, mãi đến sáng sớm hôm sau mới dập hoàn toàn.
Lúc này độc trên người Lâm Trầm cũng đã giải được, y mang vẻ mặt vô cảm bước vào rừng trúc, đi qua lối đi vô cùng quen thuộc, đẩy cánh cửa đã lung lay sắp đổ ra.
Phóng mắt nhìn, trong phòng là một đống hỗn độn.
Phần lớn đồ đạc đều đã bị thiêu hủy, dù có cố mở to hai mắt cũng không cách nào tìm thấy dấu vết còn lại của Lý Phượng Lai từ đống tro tàn này.
Quả nhiên, cái gì cũng không.
Lâm Trầm thở dài, lẳng lặng đứng giữa phòng trong chốc lát, rồi sắc mặt bỗng dưng thay đổi như thể đột nhiên nhớ lại gì đó, bắt đầu gấp gáp tìm kiếm chung quanh.
Lâm Dược thấy hành động kì lạ này của y cũng hoang mang theo, vội hỏi, “Đại ca, ngươi đang tìm thứ gì?”
“…… Cầm.”
“A?”
“Không thấy cầm của ta.”
Lâm Dược giật mình thốt lên, “Thanh cầm của ngươi làm bằng gỗ, chắc đã sớm thành tro rồi.”
“Thành tro?” Lâm Trầm ngừng động tác, như đột nhiên rơi vào mộng mịt mờ không lối, thấp giọng thì thầm, “Đúng vậy, đã đốt thành tro tàn.”
Trên ngực đau nhói, trong cổ họng dâng lên mùi máu tươi.
Nhưng y lại như không hề hay biết, chỉ cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình.
Vì cầm kiếm nhiều năm nên hai tay y không hẳn mềm mại nhưng lại thon dài trắng nõn, có thể coi như đẹp. Còn nhớ Lý Phượng Lai từng nói, một đôi tay đẹp như thế nên dùng để đánh đàn mới phải.
Lâm Trầm nhớ đến thần thái giọng điệu ngày trước khi hắn nói, vô thức cong khóe môi lên, hơi nở nụ cười. Máu đỏ thẫm theo khóe miệng tràn ra nhưng y không buồn lau đi, chỉ rút ra chủy thủ bên người nhắm vào năm ngón tay trái thon dài hung hăng đâm xuống.
May mà Lâm Dược bên cạnh nhanh mắt ngăn cản kịp thời.
Rốt cuộc chủy thủ bị chệch hướng chỉ cứa lên mu bàn tay trắng trẻo đó một vệt máu dài.
Máu tươi thành dòng.
Lâm Dược kinh hoàng hét lên, “Đại ca, ngươi phát điên gì vậy?”
“Yên tâm, chẳng qua chỉ là tay trái mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến cầm kiếm.”
“Nhưng mà, đánh đàn……”
Lâm Trầm chỉ cười, sương mù mênh mông phủ đầy trong ánh mắt, từng chữ từng chữ nói, “Nếu người đó đã không còn bên cạnh, sau này ta còn cần đàn ca gì nữa?”
Kết quả vừa tới cửa liền thấy Lâm Dược cả người đầy máu ngã dưới đất, hạ nhân xung quanh chỉ biết luống cuống tay chân cầm máu.
Khoảnh khắc đó, Lâm Trầm cơ hồ ngừng thở.
Nhưng y lập tức tỉnh táo lại đẩy đám đông chen tới, vừa xem thương thế của Lâm Dược vừa nhíu mày nói, “Một đám người đều tụ trong này làm gì? Còn không mau tìm đại phu! Còn nữa, cử người canh gác những nơi trọng yếu, nhất định không được để thích khách chạy thoát.”
“Dạ.”
Dò hỏi một lát, Lâm Trầm đã biết Lâm Dược bị thương thế nào ── trên vai bị trúng một kiếm, máu chảy không ít nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Y hơi thở ra, kéo tay áo lên băng lại vết thương cho Lâm Dược, mở miệng hỏi, “Ngươi có thấy thích khách là ai không?”
Lâm Dược chột dạ hạ mắt, nhỏ giọng nói, “Trời tốt quá, không thấy rõ lắm.”
Lâm Trầm thấy sắc mặt đệ đệ trắng bệch như đang cố nhịn đau, hiển nhiên cũng không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng lại là người của Độc Long bảo tới phá rối, cẩn thận đỡ Lâm Dược tới bên giường nghỉ ngơi. Vừa định an ủi vài câu thì một thị vệ xông vào hốt hoảng hô, “Đại công tử, không xong rồi! Rừng trúc nổi lửa!”
“Cái gì?!”
Tim Lâm Trầm như bị bóp nghẹt, ngón tay cũng mất tự chủ mà bắt đầu run rẩy.
Lý Phượng Lai!
Trong tâm trí y chỉ còn mỗi cái tên này, cả người lảo đảo lao ra ngoài. Lúc sắp ra tới cửa mới chợt dừng bước, đột ngột thanh tỉnh.
Nếu thích khách là người của Độc Long bảo chắc chắn sẽ không thương tổn Lý Phượng Lai. Đối phương cố ý làm Lâm Dược bị thương hẳn là vì muốn giở trò dương đông kích tây.
Chẳng qua…
Lâm Trầm hít một hơi thật sâu, bất ngờ quay đầu lại nhìn chằm chằm về phía Lâm Dược.
Lâm Dược giật mình, vô thức tránh ánh mắt y.
Lúc đó Lâm Trầm rốt cuộc hiểu ra tất cả.
Y thở dài, tiếp đó nhếch môi cười lên, nhẹ nhàng hỏi, “Tiểu Dược, hoa khôi của Thiên Hương lâu…… có phải tên là Liên nhi hay không?”
“Đại ca, ta……” Lâm Dược sắc mặt càng tái nhợt lắp bắp đáp, “Không phải ta cố ý cấu kết với người khác lừa ngươi. Nhưng nếu ngươi tiếp tục giữ người trong rừng trúc đó sớm muộn cũng sẽ thân bại danh liệt!”
“Đủ rồi!” Lâm Trầm siết chặt nắm tay đấm thật mạnh lên khung cửa, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh giọng nói, “Ngươi ngoan ngoãn dưỡng thương đi, đừng gây thêm rắc rối cho ta nữa.”
Dứt lời xoay người tiếp tục đi.
Nhưng không ngờ chỉ vừa bước vài bước đã thấy trời đất quay cuồng.
Kỳ lạ!
Y đưa tay xoa nhấn thái dương, cảm giác tay chân yếu ớt không có chút khí lực nào. Rồi rất nhanh sau đó đã mềm yếu ngã rũ xuống đất.
Mãi đến lúc này Lâm Trầm mới biết mình trúng độc.
Nhưng… rốt cuộc đã trúng từ khi nào?
Cả người y mơ màng choáng váng không nghĩ ra được gì, Lâm Dược gượng dậy rời giường tới gần nói, “Đại ca, ‘đoàn tụ’ chỉ là mê dược bình thường, sẽ không tổn hại đến tính mạng. Nhưng mà dù bây giờ ngươi có tới được rừng trúc thì người kia cũng đã được cứu rồi.”
Lâm Trầm không phản ứng, chỉ nhắm mắt cắn chặt khớp hàm.
Hai chữ ‘đoàn tụ’ này y từng nghe Lý Phượng Lai nhắc tới. Nghe nói sau khi ăn loại độc này, chỉ cần trong vòng mười hai canh giờ giao hợp với người khác sẽ có thể làm đối phương tạm thời mất võ công.
Thế ra chính vì vậy, Lý Phượng Lai mới có thể trở nên chủ động đến thế.
Y thấy mình thật quá buồn cười.
Đã biết rõ không nên tin nhưng rồi chỉ vì một lời nói, một ánh mắt của Lý Phượng Lai, mà chấp mê bất ngộ.
Nhưng rốt cuộc thì sao? Đây, mới chính là sự thật.
Lâm Trầm uất nghẹn không nói nên lời, bất luận cố gắng thế nào cũng không nặn ra nổi một nụ cười. Cơ hồ phải dùng hết tất cả khí lực còn lại mới chậm chạp đứng lên được, y tựa vào bên cửa, đôi ngươi đen như mực nhìn không chớp mắt về phía rừng trúc.
Một biển lửa.
Rõ ràng biết Lý Phượng Lai đã không còn đó, y lại không sao dời tầm mắt.
Lát sau thị vệ vừa nãy lại chạy về, vô cùng lo lắng hỏi, “Đại công tử, lửa trong rừng trúc không dập tắt được làm sao bây giờ?”
“Không cần bận tâm.” Lâm Trầm khoát tay, trên mặt không vui không buồn, tầm mắt vẫn dõi nhìn theo hướng rừng trúc, thấp giọng đáp, “Cứ để nó cháy.”
~ * ~
Trận lửa này đốt suốt một buổi tối, mãi đến sáng sớm hôm sau mới dập hoàn toàn.
Lúc này độc trên người Lâm Trầm cũng đã giải được, y mang vẻ mặt vô cảm bước vào rừng trúc, đi qua lối đi vô cùng quen thuộc, đẩy cánh cửa đã lung lay sắp đổ ra.
Phóng mắt nhìn, trong phòng là một đống hỗn độn.
Phần lớn đồ đạc đều đã bị thiêu hủy, dù có cố mở to hai mắt cũng không cách nào tìm thấy dấu vết còn lại của Lý Phượng Lai từ đống tro tàn này.
Quả nhiên, cái gì cũng không.
Lâm Trầm thở dài, lẳng lặng đứng giữa phòng trong chốc lát, rồi sắc mặt bỗng dưng thay đổi như thể đột nhiên nhớ lại gì đó, bắt đầu gấp gáp tìm kiếm chung quanh.
Lâm Dược thấy hành động kì lạ này của y cũng hoang mang theo, vội hỏi, “Đại ca, ngươi đang tìm thứ gì?”
“…… Cầm.”
“A?”
“Không thấy cầm của ta.”
Lâm Dược giật mình thốt lên, “Thanh cầm của ngươi làm bằng gỗ, chắc đã sớm thành tro rồi.”
“Thành tro?” Lâm Trầm ngừng động tác, như đột nhiên rơi vào mộng mịt mờ không lối, thấp giọng thì thầm, “Đúng vậy, đã đốt thành tro tàn.”
Trên ngực đau nhói, trong cổ họng dâng lên mùi máu tươi.
Nhưng y lại như không hề hay biết, chỉ cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình.
Vì cầm kiếm nhiều năm nên hai tay y không hẳn mềm mại nhưng lại thon dài trắng nõn, có thể coi như đẹp. Còn nhớ Lý Phượng Lai từng nói, một đôi tay đẹp như thế nên dùng để đánh đàn mới phải.
Lâm Trầm nhớ đến thần thái giọng điệu ngày trước khi hắn nói, vô thức cong khóe môi lên, hơi nở nụ cười. Máu đỏ thẫm theo khóe miệng tràn ra nhưng y không buồn lau đi, chỉ rút ra chủy thủ bên người nhắm vào năm ngón tay trái thon dài hung hăng đâm xuống.
May mà Lâm Dược bên cạnh nhanh mắt ngăn cản kịp thời.
Rốt cuộc chủy thủ bị chệch hướng chỉ cứa lên mu bàn tay trắng trẻo đó một vệt máu dài.
Máu tươi thành dòng.
Lâm Dược kinh hoàng hét lên, “Đại ca, ngươi phát điên gì vậy?”
“Yên tâm, chẳng qua chỉ là tay trái mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến cầm kiếm.”
“Nhưng mà, đánh đàn……”
Lâm Trầm chỉ cười, sương mù mênh mông phủ đầy trong ánh mắt, từng chữ từng chữ nói, “Nếu người đó đã không còn bên cạnh, sau này ta còn cần đàn ca gì nữa?”