Lý Phượng Lai nhìn đến ngẩn ngơ, rồi lại có chút hoảng hốt. Hồi lâu sau hồi thần lại mới vội hỏi, “Trên người ngươi có thương tích, sao lại tùy tiện hoạt động như vậy? Mau nằm xuống nghỉ ngơi.”
Lâm Trầm vẫn cười cười, nghe lời hắn nằm xuống.
Lý Phượng Lai lại cầm tay y hỏi, “Miệng vết thương có còn đau không?”
Lâm Trầm lắc đầu, từ đầu đến cuối chỉ mang dáng cười kia, hai mắt nhìn chằm chằm Lý Phượng Lai, nét mặt vô cùng chuyên chú.
Lý Phượng Lai cuối cùng đã nhận ra nam tử trước mặt có điều bất ổn.
Mấy ngày trước còn lạnh mặt một lòng muốn chết, vì sao trong nháy mắt đã đổi thành nhìn mình mỉm cười? Vẻ mặt không chút gợn lòng như chưa từng xảy ra chuyện gì, giống hệt như khi hai người lần đầu gặp nhau.
Chẳng lẽ, y đã quên hết khúc mắc yêu hận nhiều năm qua giữa hai người?
Lý Phượng Lai càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, không sao ngồi thêm được nữa, vội vã chạy ra cửa lôi kéo Đoạn Kì đang ngồi nghỉ vào, muốn gã kiểm tra kĩ càng thương thế của Lâm Trầm.
Đoạn Kì buồn ngủ hai mắt lờ đờ xem mạch cho Lâm Trầm, liên tục ngáp trong lúc xem xét từ trên xuống dưới, cuối cùng lạnh lùng phun ra mấy chữ, “Mất trí nhớ.”
“A?”
“Y giống như bây giờ, nhất định là mất trí nhớ rồi.”
Dù Lý Phượng Lai đã mơ hồ nghĩ đến khả năng này nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái, “Y chẳng qua bị đâm một kiếm, sao tự dưng lại mất trí nhớ?”
“Thương kiếm dễ chữa, tâm bệnh khó lành.” Đoạn Kì phất tay áo, giọng lạnh lùng, “Vì để quên đi người nào đó trong đáy lòng, y thà rằng tự che đi hồi ức, cả chính mình cũng có thể quên đi.”
“Cho nên……” Lý Phượng Lai khóe miệng run rẩy, chỉ vào mặt mình, hỏi, “Lại là ta hại?”
“Đương nhiên.”
“Bất luận thế nào ngươi cũng phải mau nghĩ cách chữa khỏi cho y.”
“Loại bệnh này chỉ có thể dựa vào chính y, ta bất lực.”
“Cái gì?” Lý Phượng Lai sững sờ nói, “Không phải ngươi là thần y sao?”
Đoạn Kì mắt trợn trắng, hỏi lại, “Thần y là để cho ngươi gọi thì đến đuổi thì đi sao?”
Lý Phượng Lai nghẹn lời, nhất thời không nói gì, đành quay đầu nhìn Lâm Trầm, thấy y chỉ im lặng nằm trên giường, đôi ngươi sáng trong, trên môi vẫn mang nét cười.
Người này… đã bao lâu rồi chưa từng cười như vậy?
Dường như từ sau khi xảy ra chuyện ngu xuẩn đó, y vẫn vùi mình trong đau khổ, không còn thật lòng cười một lần nào nữa.
Giờ đây mất đi ký ức trước kia, đối với y có lẽ chính là một loại giải thoát?
Đáy lòng Lý Phượng Lai đột nhiên cảm thấy rầu rĩ, không nhịn được hỏi, “Ngươi thật sự mất trí nhớ sao? Có còn nhớ mình tên là gì không?”
Lâm Trầm nhìn Lý Phượng Lai không chớp mắt, hỏi lại, “Ngươi tên là gì?”
Giọng điệu ngơ ngơ ngác ngác đó quả thật cực kỳ vô tội.
Lý Phượng Lai không ngừng lay động quạt trong tay, nhíu mày, thấp giọng lầm bầm, “Chẳng lẽ đã quên thật? Vậy ngươi có biết… quan hệ của ta với ngươi là gì hay không?”
Lâm Trầm lúc này lại không chút do dự đáp, “Ta thích ngươi.”
“A? Ngươi đoán cũng thực chính xác.”
“Không phải đoán.” Lâm Trầm môi mắt cong cong, trên má còn có chút ửng hồng, cười nói, “Ta chính là thích ngươi.”
Nụ cười mềm mại ấm áp đó khiến khóe mắt đuôi mày của y ẩn chứa tình ý vô hạn.
Lý Phượng Lai tim giật thót một cái, trong lòng đột nhiên hỗn loạn như tương hồ, cơ hồ ngây ngốc đến dại ra. Nhưng hắn lập tức tỉnh táo lại, cắn răng oán hận trừng Lâm Trầm một cái.
Ai, hắn chính là một lòng muốn báo thù a.
Bây giờ kẻ thù biến thành bộ dạng ngây ngốc này bảo hắn phải hạ thủ sao đây?
Nhưng nghĩ làm sao cũng thấy không cam tâm, thế là lại hỏi một câu, “Nếu ngươi đã không nhớ được gì, vậy tại sao lúc nãy ta gọi ngươi, ngươi lại cười với ta?”
Lâm Trầm nghe hắn hỏi, mặt nhất thời đỏ lên, hạ mắt không nói lời nào.
Mãi một lúc sau mới hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng đáp, “Ngươi bình thường đẹp như vậy, ta vừa ngước nhìn ngươi đã thấy trong lòng rất vui vẻ, không kềm được muốn cười.”
Lúc nói xong khóe miệng nhếch lên, không tự chủ được lại nở nụ cười.
Lý Phượng Lai trông thấy, trong lòng nhấp nhổm vội dời mắt đi chỗ khác. Một lát sau lại thử quay sang nhìn Lâm Trầm. Nhưng chỉ vừa đối diện với ánh mắt y, hắn đã cảm thấy thở không ra hơi như cũ.
Lý Phượng Lai gõ gõ quạt, có chút tự giận mình xoay người rời đi.
Đoạn Kì đứng ngáp bên cạnh thấy vậy cũng vội vàng đi theo, lúc sắp tới cửa gã mới quay đầu liếc Lâm Trầm một cái đầy ẩn ý.
Lâm Trầm chỉ mỉm cười.
Mãi đến hai người kia đều đã đi xa, y mới chậm rãi thu lại nụ cười, thở dài thật nhẹ.
Y đương nhiên nhớ rõ rành mạch.
Lúc vừa tỉnh lại chỉ cảm thấy tất cả yêu hận đều là công dã tràng, vừa tuyệt vọng vừa đau khổ, chỉ hận không thể một nhát đó chết đi. Nhưng khi nghe thấy Lý Phượng Lai gọi tên mình, nhu tình vẫn tràn lên từ tận đáy lòng, không cách nào không cười với hắn.
Làm sao biết được Lý Phượng Lai vì vậy mà cho rằng y mất trí nhớ, Đoạn Kì xem mạch xong, cũng một mực khẳng định.
Nếu ngay cả thần y cũng đã nói như thế, y cần gì phải lưu lại ký ức? Chỉ cần còn có thể nhìn thấy Lý Phượng Lai, muốn y phải quên cái gì cũng được.
Mấy ngày sau, Lâm Trầm vẫn nằm dưỡng thương trên giường.
Lý Phượng Lai thường tới thăm bệnh, mỗi lần đều có vẻ suy tư nhìn y, dường như vẫn còn ngờ vực y có thật sự mất trí nhớ hay không.
Lâm Trầm không cố tình che giấu, nhưng cũng không thẳng thắn thừa nhận, từ đầu tới cuối đều chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ngẩn người đối diện với dung mạo ngày đêm mong nhớ đó.
Tiếp tục vài ngày như thế, rốt cuộc khiến Lý Phượng Lai hoàn toàn không thể phân biệt được thật giả, thế là đợi cho vết thương Lâm Trầm tương đối lành lặn, hắn ra sức dỗ dành y ra ngoài cùng tản bộ.
Lâm Trầm đương nhiên không trái ý hắn, ngoan ngoãn theo hắn ra cửa.
Không ngờ chỉ vừa bước khỏi cửa phòng bên tai đã truyền đến tiếng xé gió, một mũi ám khí bay thẳng về phía Lâm Trầm.
Lâm Trầm ngẩn ra, có chút giật mình.
Mấy ngày trước Lý Phượng Lai vừa gặp chuyện, hẳn khách điếm hiện tại phải canh giữ nghiêm cẩn mới đúng, sao có thể cho kẻ địch cơ hội đột nhập? Trừ khi, là để thử mình……
A, quả nhiên đủ ngoan độc.
Chỉ một tích tắc đó y đã sáng tỏ hết thảy, rồi lại quyết định nhắm mắt, tiếp tục bình thản bước về phía trước mặc ám khí bay tới đâm trúng đầu vai. Tiếp đó mới hô nhỏ một tiếng, yếu ớt ngã xuống.
Lâm Trầm cũng không cảm thấy đau đớn gì, nhưng Lý Phượng Lai lại kinh hoảng ôm y vào lòng lớn giọng quát, “Ngu ngốc, sao ngươi không tránh?”
Lâm Trầm mím môi, ánh mắt mơ hồ, nhẹ giọng nói, “… Đau quá.”
Lý Phượng Lai thấy vai y chảy máu, hiển nhiên hối hận muốn chết, sớm đã quăng mất ngờ vực lúc trước, chỉ biết gào to, “Tiểu Đoạn, mau tới cứu người!”
Lâm Trầm không kêu đau, chỉ vùi đầu vào ngực Lý Phượng Lai, từ tốn kéo giãn khóe môi, lặng lẽ cười nhạt.
Nếu so ngoan độc, Lý Phượng Lai làm sao bì được với y?
Lâm Trầm vẫn cười cười, nghe lời hắn nằm xuống.
Lý Phượng Lai lại cầm tay y hỏi, “Miệng vết thương có còn đau không?”
Lâm Trầm lắc đầu, từ đầu đến cuối chỉ mang dáng cười kia, hai mắt nhìn chằm chằm Lý Phượng Lai, nét mặt vô cùng chuyên chú.
Lý Phượng Lai cuối cùng đã nhận ra nam tử trước mặt có điều bất ổn.
Mấy ngày trước còn lạnh mặt một lòng muốn chết, vì sao trong nháy mắt đã đổi thành nhìn mình mỉm cười? Vẻ mặt không chút gợn lòng như chưa từng xảy ra chuyện gì, giống hệt như khi hai người lần đầu gặp nhau.
Chẳng lẽ, y đã quên hết khúc mắc yêu hận nhiều năm qua giữa hai người?
Lý Phượng Lai càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, không sao ngồi thêm được nữa, vội vã chạy ra cửa lôi kéo Đoạn Kì đang ngồi nghỉ vào, muốn gã kiểm tra kĩ càng thương thế của Lâm Trầm.
Đoạn Kì buồn ngủ hai mắt lờ đờ xem mạch cho Lâm Trầm, liên tục ngáp trong lúc xem xét từ trên xuống dưới, cuối cùng lạnh lùng phun ra mấy chữ, “Mất trí nhớ.”
“A?”
“Y giống như bây giờ, nhất định là mất trí nhớ rồi.”
Dù Lý Phượng Lai đã mơ hồ nghĩ đến khả năng này nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái, “Y chẳng qua bị đâm một kiếm, sao tự dưng lại mất trí nhớ?”
“Thương kiếm dễ chữa, tâm bệnh khó lành.” Đoạn Kì phất tay áo, giọng lạnh lùng, “Vì để quên đi người nào đó trong đáy lòng, y thà rằng tự che đi hồi ức, cả chính mình cũng có thể quên đi.”
“Cho nên……” Lý Phượng Lai khóe miệng run rẩy, chỉ vào mặt mình, hỏi, “Lại là ta hại?”
“Đương nhiên.”
“Bất luận thế nào ngươi cũng phải mau nghĩ cách chữa khỏi cho y.”
“Loại bệnh này chỉ có thể dựa vào chính y, ta bất lực.”
“Cái gì?” Lý Phượng Lai sững sờ nói, “Không phải ngươi là thần y sao?”
Đoạn Kì mắt trợn trắng, hỏi lại, “Thần y là để cho ngươi gọi thì đến đuổi thì đi sao?”
Lý Phượng Lai nghẹn lời, nhất thời không nói gì, đành quay đầu nhìn Lâm Trầm, thấy y chỉ im lặng nằm trên giường, đôi ngươi sáng trong, trên môi vẫn mang nét cười.
Người này… đã bao lâu rồi chưa từng cười như vậy?
Dường như từ sau khi xảy ra chuyện ngu xuẩn đó, y vẫn vùi mình trong đau khổ, không còn thật lòng cười một lần nào nữa.
Giờ đây mất đi ký ức trước kia, đối với y có lẽ chính là một loại giải thoát?
Đáy lòng Lý Phượng Lai đột nhiên cảm thấy rầu rĩ, không nhịn được hỏi, “Ngươi thật sự mất trí nhớ sao? Có còn nhớ mình tên là gì không?”
Lâm Trầm nhìn Lý Phượng Lai không chớp mắt, hỏi lại, “Ngươi tên là gì?”
Giọng điệu ngơ ngơ ngác ngác đó quả thật cực kỳ vô tội.
Lý Phượng Lai không ngừng lay động quạt trong tay, nhíu mày, thấp giọng lầm bầm, “Chẳng lẽ đã quên thật? Vậy ngươi có biết… quan hệ của ta với ngươi là gì hay không?”
Lâm Trầm lúc này lại không chút do dự đáp, “Ta thích ngươi.”
“A? Ngươi đoán cũng thực chính xác.”
“Không phải đoán.” Lâm Trầm môi mắt cong cong, trên má còn có chút ửng hồng, cười nói, “Ta chính là thích ngươi.”
Nụ cười mềm mại ấm áp đó khiến khóe mắt đuôi mày của y ẩn chứa tình ý vô hạn.
Lý Phượng Lai tim giật thót một cái, trong lòng đột nhiên hỗn loạn như tương hồ, cơ hồ ngây ngốc đến dại ra. Nhưng hắn lập tức tỉnh táo lại, cắn răng oán hận trừng Lâm Trầm một cái.
Ai, hắn chính là một lòng muốn báo thù a.
Bây giờ kẻ thù biến thành bộ dạng ngây ngốc này bảo hắn phải hạ thủ sao đây?
Nhưng nghĩ làm sao cũng thấy không cam tâm, thế là lại hỏi một câu, “Nếu ngươi đã không nhớ được gì, vậy tại sao lúc nãy ta gọi ngươi, ngươi lại cười với ta?”
Lâm Trầm nghe hắn hỏi, mặt nhất thời đỏ lên, hạ mắt không nói lời nào.
Mãi một lúc sau mới hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng đáp, “Ngươi bình thường đẹp như vậy, ta vừa ngước nhìn ngươi đã thấy trong lòng rất vui vẻ, không kềm được muốn cười.”
Lúc nói xong khóe miệng nhếch lên, không tự chủ được lại nở nụ cười.
Lý Phượng Lai trông thấy, trong lòng nhấp nhổm vội dời mắt đi chỗ khác. Một lát sau lại thử quay sang nhìn Lâm Trầm. Nhưng chỉ vừa đối diện với ánh mắt y, hắn đã cảm thấy thở không ra hơi như cũ.
Lý Phượng Lai gõ gõ quạt, có chút tự giận mình xoay người rời đi.
Đoạn Kì đứng ngáp bên cạnh thấy vậy cũng vội vàng đi theo, lúc sắp tới cửa gã mới quay đầu liếc Lâm Trầm một cái đầy ẩn ý.
Lâm Trầm chỉ mỉm cười.
Mãi đến hai người kia đều đã đi xa, y mới chậm rãi thu lại nụ cười, thở dài thật nhẹ.
Y đương nhiên nhớ rõ rành mạch.
Lúc vừa tỉnh lại chỉ cảm thấy tất cả yêu hận đều là công dã tràng, vừa tuyệt vọng vừa đau khổ, chỉ hận không thể một nhát đó chết đi. Nhưng khi nghe thấy Lý Phượng Lai gọi tên mình, nhu tình vẫn tràn lên từ tận đáy lòng, không cách nào không cười với hắn.
Làm sao biết được Lý Phượng Lai vì vậy mà cho rằng y mất trí nhớ, Đoạn Kì xem mạch xong, cũng một mực khẳng định.
Nếu ngay cả thần y cũng đã nói như thế, y cần gì phải lưu lại ký ức? Chỉ cần còn có thể nhìn thấy Lý Phượng Lai, muốn y phải quên cái gì cũng được.
Mấy ngày sau, Lâm Trầm vẫn nằm dưỡng thương trên giường.
Lý Phượng Lai thường tới thăm bệnh, mỗi lần đều có vẻ suy tư nhìn y, dường như vẫn còn ngờ vực y có thật sự mất trí nhớ hay không.
Lâm Trầm không cố tình che giấu, nhưng cũng không thẳng thắn thừa nhận, từ đầu tới cuối đều chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ngẩn người đối diện với dung mạo ngày đêm mong nhớ đó.
Tiếp tục vài ngày như thế, rốt cuộc khiến Lý Phượng Lai hoàn toàn không thể phân biệt được thật giả, thế là đợi cho vết thương Lâm Trầm tương đối lành lặn, hắn ra sức dỗ dành y ra ngoài cùng tản bộ.
Lâm Trầm đương nhiên không trái ý hắn, ngoan ngoãn theo hắn ra cửa.
Không ngờ chỉ vừa bước khỏi cửa phòng bên tai đã truyền đến tiếng xé gió, một mũi ám khí bay thẳng về phía Lâm Trầm.
Lâm Trầm ngẩn ra, có chút giật mình.
Mấy ngày trước Lý Phượng Lai vừa gặp chuyện, hẳn khách điếm hiện tại phải canh giữ nghiêm cẩn mới đúng, sao có thể cho kẻ địch cơ hội đột nhập? Trừ khi, là để thử mình……
A, quả nhiên đủ ngoan độc.
Chỉ một tích tắc đó y đã sáng tỏ hết thảy, rồi lại quyết định nhắm mắt, tiếp tục bình thản bước về phía trước mặc ám khí bay tới đâm trúng đầu vai. Tiếp đó mới hô nhỏ một tiếng, yếu ớt ngã xuống.
Lâm Trầm cũng không cảm thấy đau đớn gì, nhưng Lý Phượng Lai lại kinh hoảng ôm y vào lòng lớn giọng quát, “Ngu ngốc, sao ngươi không tránh?”
Lâm Trầm mím môi, ánh mắt mơ hồ, nhẹ giọng nói, “… Đau quá.”
Lý Phượng Lai thấy vai y chảy máu, hiển nhiên hối hận muốn chết, sớm đã quăng mất ngờ vực lúc trước, chỉ biết gào to, “Tiểu Đoạn, mau tới cứu người!”
Lâm Trầm không kêu đau, chỉ vùi đầu vào ngực Lý Phượng Lai, từ tốn kéo giãn khóe môi, lặng lẽ cười nhạt.
Nếu so ngoan độc, Lý Phượng Lai làm sao bì được với y?