Lý Phượng Lai lớn tiếng gọi hiển nhiên đã khiến Đoạn Kì tới ngay.
Chẳng qua thần y đại nhân không vội cứu người, chỉ khoanh tay đứng một bên cười lạnh, “Ngày hôm qua ngươi bị thương, hôm nay ta bị thương, hết người này đến người kia, đừng nói các ngươi đang cố tình đùa giỡn ta đó chứ?”
Lý Phượng Lai không có hơi sức tranh cãi với gã, vừa cầm máu cho Lâm Trầm vừa phất tay nói, “Ngươi bớt sàm ngôn đi, mau cứu người.”
Lâm Trầm chỉ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói, “Xin lỗi.”
Đoạn Kì trừng hai người một cái mới thở dài bất đắc dĩ, bước lên trị thương.
Ám khí kia vốn dùng để thử nên lực sát thương cũng không cao, hơn nữa còn có thần y kề bên, vết thương của Lâm Trầm đương nhiên không có gì đáng ngại. Nhưng Lý Phượng Lai lại lo lắng khẩn trương, hễ có thời gian liền túc trực bên giường Lâm Trầm, đút thuốc, thay cao dán, cả mấy việc vụn vặt cũng một mình gánh hết.
Hắn cuối cùng đã tin Lâm Trầm thật sự mất trí nhớ, mà lòng cũng vô cùng buồn bực.
Hắn vốn toàn tâm toàn ý muốn báo thù, nhưng kết quả bây giờ phạt không được mắng không được, trái lại còn phải nai lưng ra chiếu cố người ta, trên đời này còn ai khổ sầu hơn hắn nữa hay không?
Hơn nữa, Lâm Trầm sau khi mất trí nhớ như thay đổi thành một người khác vậy, luôn cười với hắn, ánh mắt dõi theo hắn một tấc không rời, trong mắt tràn đầy tình ý.
Cũng có đôi khi Lý Phượng Lai cảm thấy lạ, không nhịn được hỏi y, “Ngươi đột nhiên mất trí nhớ, ngay cả mình là ai cũng không nhớ chẳng lẽ không cảm thấy sợ hãi?”
Lâm Trầm hơi đỏ mặt, đưa mắt nhìn Lý Phượng Lai, nhỏ giọng nói, “Có ngươi ở bên cạnh, ta còn sợ gì?”
Lòng như bị một sợi lông lặng lẽ quét qua, Lý Phượng Lai vô thức nắm tay y, rồi ngẫm lại cảm thấy có gì đó không đúng mới vội buông ra, nhưng rốt cuộc lát sau lại đi cầm bàn tay kia.
Cứ lặp lại vài lần như vậy, mãi đến khi nghe Lâm Trầm bật cười.
Lý Phượng Lai giật nảy mình, phách một tiếng, xòe quạt ra che khuất nửa bên mặt, thầm mắng mình rất không tiền đồ. Hắn chính là Lý Phượng Lai phong lưu tiêu sái, sao có thể tâm tư bối rối chỉ vì một câu nói vô cùng đơn giản như thế?
Chẳng qua nghĩ rồi lại nghĩ, trái lại trog lòng có chút đắc ý.
Người trước mặt dù có mất đi trí nhớ cũng vẫn mê luyến mình không đổi đó thôi.
Bất giác vươn tay tới xoa lên hai má Lâm Trầm, nói, “Thời tiết hôm nay không tồi, chi bằng chúng ta đi dạo một chút?”
“Được.” Lâm Trầm gật đầu, vẫn mỉm cười không đổi.
Lý Phượng Lai tâm tình tốt đẹp giúp y thay y phục rồi nắm tay y dắt ra cửa.
Lần này đương nhiên không chuẩn bị ám khí gì, Lý Phượng Lai còn lo xa sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi nhìn chung quanh một lượt chắc chắn không có nguy hiểm mới dám kéo Lâm Trầm đi tới.
Trên đường kẻ đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Dọc đường Lý Phượng Lai nói chuyện miên man vô nghĩa, cốt để làm Lâm Trầm vui vẻ.
Lâm Trầm cũng phối hợp tươi cười nhưng trên mặt luôn có chút bất an, chỉ là ánh mắt một mực chuyên chú nhìn một mình Lý Phượng Lai.
Dạo một lát, không ngờ lại gặp cố nhân.
Lý Phượng Lai sớm biết Lục Cảnh ở gần đây nhưng không đoán được chỉ tùy tiện dạo phố cũng có thể gặp, nhất thời có chút kinh ngạc lúng túng nói không ra lời.
Trái lại Lục Cảnh dường như không để bụng, cười chào hỏi hắn, “Lý huynh, đã lâu không gặp.”
“Phải, đúng là đã lâu.” Lý Phượng Lai ba năm qua bị Lâm Trầm nhốt chưa một lần gặp mặt Lục Cảnh. Nhưng kỳ lạ là, giờ đây gặp lại người ba năm trước mình từng si mê, hắn lại không còn loại cảm giác tim đập nhanh ngày trước.
Đang lúc xuất thần lại nghe Lục Cảnh vừa cười vừa nói một câu, “Không phải Lâm minh chủ hẹn mấy vị bằng hữu cùng đối phó bên Tây Vực sao? Sao vẫn còn đi dạo ở đây?”
Lý Phượng Lai ngẩn ra, sau đó vội quay đầu lại nhìn Lâm Trầm, thấy y đứng bất động, khuôn mặt tái nhợt, như thể hoàn toàn không nghe được lời Lục Cảnh, chỉ giật giật khóe môi, thân thể hơi phát run.
“Sao vậy? Cảm thấy không thoải mái sao?” Lý Phượng Lai hoảng sợ, vội ôm y vào ngực nhỏ giọng an ủi nói, “Có phải vừa rồi đi lâu quá thấy mệt? Vậy chúng ta về khách điếm trước đi.”
Nói xong mới ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh, không khí nhất thời trở nên xấu hổ.
Cũng may Lục Cảnh không để tâm, chỉ nghiêng đầu cười nhạt, nói, “Hai vị thong thả.”
Lý Phượng Lai lưu luyến nhìn đối phương vài lần, rốt cuộc vẫn nắm chặt tay Lâm Trầm quay trở về khách điếm.
Dọc đường Lâm Trầm một mực yên lặng, trở về cũng không nói lời nào, thần sắc cổ quái. Lý Phượng Lai khẩn trương bưng trà đưa nước cho y, cẩn thận hỏi, “Ngươi thấy không thoải mái chỗ nào? Có muốn ta gọi Tiểu Đoạn tới xem không?”
“Không cần phiền, chỉ là đau đầu một chút thôi.”
“A, ” Lý Phượng Lai đột nhiên kinh sợ, lại hỏi, “Ngươi… có phải ngươi nhớ tới điều gì hay không?”
“……” Lâm Trầm cười khổ, cũng không biết nên che giấu như thế nào mới tốt, chỉ phải hỏi ngược lại, “Trước đây ta làm người có được không?”
Lý Phượng Lai vừa nghe liền tinh thần tỉnh táo, mở quạt trong tay ra định thao thao bất tuyệt mà phun châu nhả ngọc. Nhưng cân nhắc một chút mới cúi đầu cười lên, dùng quạt nâng cằm Lâm Trầm, giọng điệu ngả ngớn nói, “Đương nhiên cũng giống như bây giờ, luôn ngơ ngơ ngác ngác để người ta khi dễ.”
“Thật không?”
“Đương nhiên. Từ nhỏ ngươi thích nhất ngâm thơ ngắm trăng, đánh đàn phổ nhạc, chỉ tiếc cha ngươi cố tình bắt ngươi học võ công. Có một lần ngươi không nghe lời ông ta lén ra ngoài theo người ta học nhạc, kết quả về nhà bị ông ta đánh, đánh đến cả gậy gỗ cũng gãy làm hai. Từ đó về sau ngươi không dám làm trái ý cha ngươi nữa……” Lý Phượng Lai càng nói càng hăng, bộ dạng đắc ý dạt dào như thể biết rõ quá khứ của Lâm Trầm như lòng bàn tay.
Lâm Trầm nghe có chút ngẩn người, ánh mắt chăm chú nhìn sang, nói, “Ngươi biết cũng rất rõ ràng.”
“Đó là đương nhiên.” Lý Phượng Lai pẩy phẩy quạt, càng trở nên đắc ý, cười tủm tỉm nói, “Những thứ đó đều là trước đây ngươi nói với ta, ta đều nhớ rõ rành rành mạch mạch……”
Hắn chỉ nói một nửa liền đột ngột dừng lại, quạt trên tay run lên, lặng yên rơi xuống đất.
Nhưng hắn lại giống như không hề hay biết, chỉ trừng mắt nhìn Lâm Trầm.
Ngũ quan chỉ xem như thanh tú, tuyệt đối không thể so sánh với Lục Cảnh tuấn mỹ vô trù.
Nụ cười bối rối ngượng ngùng, chắc chắn không phải loại hắn sẽ thích.
Nhưng vì sao hắn lại ghi nhớ hết thảy từng lời Lâm Trầm đã nói?
Những gì từng cho rằng chỉ là gió thoảng qua, thì, sớm đã khắc cốt minh tâm.
Chẳng qua thần y đại nhân không vội cứu người, chỉ khoanh tay đứng một bên cười lạnh, “Ngày hôm qua ngươi bị thương, hôm nay ta bị thương, hết người này đến người kia, đừng nói các ngươi đang cố tình đùa giỡn ta đó chứ?”
Lý Phượng Lai không có hơi sức tranh cãi với gã, vừa cầm máu cho Lâm Trầm vừa phất tay nói, “Ngươi bớt sàm ngôn đi, mau cứu người.”
Lâm Trầm chỉ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói, “Xin lỗi.”
Đoạn Kì trừng hai người một cái mới thở dài bất đắc dĩ, bước lên trị thương.
Ám khí kia vốn dùng để thử nên lực sát thương cũng không cao, hơn nữa còn có thần y kề bên, vết thương của Lâm Trầm đương nhiên không có gì đáng ngại. Nhưng Lý Phượng Lai lại lo lắng khẩn trương, hễ có thời gian liền túc trực bên giường Lâm Trầm, đút thuốc, thay cao dán, cả mấy việc vụn vặt cũng một mình gánh hết.
Hắn cuối cùng đã tin Lâm Trầm thật sự mất trí nhớ, mà lòng cũng vô cùng buồn bực.
Hắn vốn toàn tâm toàn ý muốn báo thù, nhưng kết quả bây giờ phạt không được mắng không được, trái lại còn phải nai lưng ra chiếu cố người ta, trên đời này còn ai khổ sầu hơn hắn nữa hay không?
Hơn nữa, Lâm Trầm sau khi mất trí nhớ như thay đổi thành một người khác vậy, luôn cười với hắn, ánh mắt dõi theo hắn một tấc không rời, trong mắt tràn đầy tình ý.
Cũng có đôi khi Lý Phượng Lai cảm thấy lạ, không nhịn được hỏi y, “Ngươi đột nhiên mất trí nhớ, ngay cả mình là ai cũng không nhớ chẳng lẽ không cảm thấy sợ hãi?”
Lâm Trầm hơi đỏ mặt, đưa mắt nhìn Lý Phượng Lai, nhỏ giọng nói, “Có ngươi ở bên cạnh, ta còn sợ gì?”
Lòng như bị một sợi lông lặng lẽ quét qua, Lý Phượng Lai vô thức nắm tay y, rồi ngẫm lại cảm thấy có gì đó không đúng mới vội buông ra, nhưng rốt cuộc lát sau lại đi cầm bàn tay kia.
Cứ lặp lại vài lần như vậy, mãi đến khi nghe Lâm Trầm bật cười.
Lý Phượng Lai giật nảy mình, phách một tiếng, xòe quạt ra che khuất nửa bên mặt, thầm mắng mình rất không tiền đồ. Hắn chính là Lý Phượng Lai phong lưu tiêu sái, sao có thể tâm tư bối rối chỉ vì một câu nói vô cùng đơn giản như thế?
Chẳng qua nghĩ rồi lại nghĩ, trái lại trog lòng có chút đắc ý.
Người trước mặt dù có mất đi trí nhớ cũng vẫn mê luyến mình không đổi đó thôi.
Bất giác vươn tay tới xoa lên hai má Lâm Trầm, nói, “Thời tiết hôm nay không tồi, chi bằng chúng ta đi dạo một chút?”
“Được.” Lâm Trầm gật đầu, vẫn mỉm cười không đổi.
Lý Phượng Lai tâm tình tốt đẹp giúp y thay y phục rồi nắm tay y dắt ra cửa.
Lần này đương nhiên không chuẩn bị ám khí gì, Lý Phượng Lai còn lo xa sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi nhìn chung quanh một lượt chắc chắn không có nguy hiểm mới dám kéo Lâm Trầm đi tới.
Trên đường kẻ đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Dọc đường Lý Phượng Lai nói chuyện miên man vô nghĩa, cốt để làm Lâm Trầm vui vẻ.
Lâm Trầm cũng phối hợp tươi cười nhưng trên mặt luôn có chút bất an, chỉ là ánh mắt một mực chuyên chú nhìn một mình Lý Phượng Lai.
Dạo một lát, không ngờ lại gặp cố nhân.
Lý Phượng Lai sớm biết Lục Cảnh ở gần đây nhưng không đoán được chỉ tùy tiện dạo phố cũng có thể gặp, nhất thời có chút kinh ngạc lúng túng nói không ra lời.
Trái lại Lục Cảnh dường như không để bụng, cười chào hỏi hắn, “Lý huynh, đã lâu không gặp.”
“Phải, đúng là đã lâu.” Lý Phượng Lai ba năm qua bị Lâm Trầm nhốt chưa một lần gặp mặt Lục Cảnh. Nhưng kỳ lạ là, giờ đây gặp lại người ba năm trước mình từng si mê, hắn lại không còn loại cảm giác tim đập nhanh ngày trước.
Đang lúc xuất thần lại nghe Lục Cảnh vừa cười vừa nói một câu, “Không phải Lâm minh chủ hẹn mấy vị bằng hữu cùng đối phó bên Tây Vực sao? Sao vẫn còn đi dạo ở đây?”
Lý Phượng Lai ngẩn ra, sau đó vội quay đầu lại nhìn Lâm Trầm, thấy y đứng bất động, khuôn mặt tái nhợt, như thể hoàn toàn không nghe được lời Lục Cảnh, chỉ giật giật khóe môi, thân thể hơi phát run.
“Sao vậy? Cảm thấy không thoải mái sao?” Lý Phượng Lai hoảng sợ, vội ôm y vào ngực nhỏ giọng an ủi nói, “Có phải vừa rồi đi lâu quá thấy mệt? Vậy chúng ta về khách điếm trước đi.”
Nói xong mới ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh, không khí nhất thời trở nên xấu hổ.
Cũng may Lục Cảnh không để tâm, chỉ nghiêng đầu cười nhạt, nói, “Hai vị thong thả.”
Lý Phượng Lai lưu luyến nhìn đối phương vài lần, rốt cuộc vẫn nắm chặt tay Lâm Trầm quay trở về khách điếm.
Dọc đường Lâm Trầm một mực yên lặng, trở về cũng không nói lời nào, thần sắc cổ quái. Lý Phượng Lai khẩn trương bưng trà đưa nước cho y, cẩn thận hỏi, “Ngươi thấy không thoải mái chỗ nào? Có muốn ta gọi Tiểu Đoạn tới xem không?”
“Không cần phiền, chỉ là đau đầu một chút thôi.”
“A, ” Lý Phượng Lai đột nhiên kinh sợ, lại hỏi, “Ngươi… có phải ngươi nhớ tới điều gì hay không?”
“……” Lâm Trầm cười khổ, cũng không biết nên che giấu như thế nào mới tốt, chỉ phải hỏi ngược lại, “Trước đây ta làm người có được không?”
Lý Phượng Lai vừa nghe liền tinh thần tỉnh táo, mở quạt trong tay ra định thao thao bất tuyệt mà phun châu nhả ngọc. Nhưng cân nhắc một chút mới cúi đầu cười lên, dùng quạt nâng cằm Lâm Trầm, giọng điệu ngả ngớn nói, “Đương nhiên cũng giống như bây giờ, luôn ngơ ngơ ngác ngác để người ta khi dễ.”
“Thật không?”
“Đương nhiên. Từ nhỏ ngươi thích nhất ngâm thơ ngắm trăng, đánh đàn phổ nhạc, chỉ tiếc cha ngươi cố tình bắt ngươi học võ công. Có một lần ngươi không nghe lời ông ta lén ra ngoài theo người ta học nhạc, kết quả về nhà bị ông ta đánh, đánh đến cả gậy gỗ cũng gãy làm hai. Từ đó về sau ngươi không dám làm trái ý cha ngươi nữa……” Lý Phượng Lai càng nói càng hăng, bộ dạng đắc ý dạt dào như thể biết rõ quá khứ của Lâm Trầm như lòng bàn tay.
Lâm Trầm nghe có chút ngẩn người, ánh mắt chăm chú nhìn sang, nói, “Ngươi biết cũng rất rõ ràng.”
“Đó là đương nhiên.” Lý Phượng Lai pẩy phẩy quạt, càng trở nên đắc ý, cười tủm tỉm nói, “Những thứ đó đều là trước đây ngươi nói với ta, ta đều nhớ rõ rành rành mạch mạch……”
Hắn chỉ nói một nửa liền đột ngột dừng lại, quạt trên tay run lên, lặng yên rơi xuống đất.
Nhưng hắn lại giống như không hề hay biết, chỉ trừng mắt nhìn Lâm Trầm.
Ngũ quan chỉ xem như thanh tú, tuyệt đối không thể so sánh với Lục Cảnh tuấn mỹ vô trù.
Nụ cười bối rối ngượng ngùng, chắc chắn không phải loại hắn sẽ thích.
Nhưng vì sao hắn lại ghi nhớ hết thảy từng lời Lâm Trầm đã nói?
Những gì từng cho rằng chỉ là gió thoảng qua, thì, sớm đã khắc cốt minh tâm.