“Lâm Trầm, Lâm Trầm, ta thật thích ngươi.”
Những lời này vừa thốt ra, Lâm Trầm còn chưa kịp phản ứng, Lý Phượng Lai đã sửng sốt trước.
… Thích.
Hắn thích y?!
Lý Phượng Lai hắn lại đi thích nam tử tướng mạo tầm thường trước mặt này?
Há!
Hắn trừng mắt nhìn dung mạo quen thuộc của Lâm Trầm, bất giác lòng thấy hân hoan, không khỏi thấp giọng cười thành tiếng.
Hắn đương nhiên thích y.
Nếu không thích, làm sao để người ấy trong lòng thời thời khắc khắc, vừa thấy đã vui sướng muốn cười?
Lúc trước Lâm Trầm từng nhẫn tâm cắt đứt gân tay chân hắn, còn giam cầm hắn lâu như thế, hắn không những không giận, ngay cả lúc báo thù cũng chỉ một lòng muốn đè ngược lại. Về sau thấy Lâm Trầm mất trí nhớ, thù hận gì cũng không báo nữa, ngược lại còn nhún nhường dỗ dành muốn y được vui vẻ.
Như thế… lẽ nào còn không phải là thích?
Lý Phượng Lai càng nghĩ càng cảm thấy có lý, thế là càng ôm người nọ chặt thêm, cúi đầu hôn y, thật sự nghiêm túc nói một câu, “Ta thích ngươi.”
Dấu cười trên môi, đáy mắt dịu dàng trìu mến.
Thế nhưng Lâm Trầm nghe mà như không nghe, cô đơn đứng đó, mặt không chút thay đổi.
Lý Phượng Lai cứ hôn mãi đến khi nếm được vị máu trong miệng Lâm Trầm mới nhận ra có chuyện. Vừa ngước mắt lên liền đối diện với ánh mắt vô thần của y, không khỏi kinh sợ.
“Xảy ra chuyện gì? Ngươi cảm thấy không khỏe ở đâu?”
Lâm Trầm không đáp, chỉ cúi đầu ho khan vài tiếng, hờ hững lau đi vết máu bên môi.
Lý Phượng Lai bị dọa sợ, vội đưa tay bắt mạch cho y, nhưng hắn lập tức nhớ ra mình vốn chẳng hiểu gì về y thuật, thế nên bắt đầu có chút hoảng loạn, “Tiểu Đoạn! Để ta đi tìm Tiểu Đoạn tới cứu người.”
“Đừng lo.” Mãi đến lúc này Lâm Trầm mới mở miệng, giọng thì thào giống như vô cùng mỏi mệt, “Ta chỉ có chút mệt mỏi, nằm nghỉ một chút là được.”
“Thật không?” Lý Phượng Lai quan tâm bị loạn, rốt cuộc không còn biết phải làm sao mới tốt.
Lâm Trầm cong khóe môi mỉm cười với hắn.
Nụ cười này vừa yếu ớt lại ngọt ngào, rất khác với y lúc bình thường.
Lý Phượng Lai dường như lại bị mê hoặc, nghe lời ôm y nằm xuống, nhẹ giọng nói, “Vậy ngươi ngủ một lát đi, về ta sẽ tìm Tiểu Đoạn xem bệnh cho ngươi.”
“Ừm.”
Lâm Trầm có lẽ thật sự mệt mỏi, chỉ vừa nhắm mắt lại một lát đã chìm sâu vào mộng.
Lý Phượng Lai theo thói quen nắm chặt tay trái y, chuyên chú ngắm nhìn người trong lồng ngực. Ngũ quan thanh tú, diện mục ôn nhã, càng nhìn lại càng thấy yêu thích, môi hắn không kềm được nở nụ cười.
Rốt cuộc hắn đã hiểu, vì sao Lâm Trầm dù mất đi trí nhớ cũng sẽ vẫn muốn cười với mình.
Thì ra thích một người chính là cảm giác này.
Bất luận quá khứ có bao nhiêu khúc mắc yêu hận, khoảnh khắc gặp lại, vẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng, làm sao có thể không cười…
Lý Phượng Lai nghĩ, lại nhoài người đến hôn người đang ngủ say, cuối cùng bất tri bất giác cũng ngủ quên.
Hồi lâu, người những tưởng đã say giấc đột nhiên mở mắt. Lâm Trầm vừa rồi chỉ giả vờ, Lý Phượng Lai vừa ngủ, y liền giãy tay khỏi tay hắn, đứng lên lặng lẽ bước ra khoang thuyền.
Bên ngoài sắc trời đã tối, ánh trăng bình thản chiếu xuống, có chút lạnh lùng.
Lâm Trầm không kềm được rùng mình một cái, cả người rét lạnh.
Lý Phượng Lai sau cùng đã nói thích y.
Câu nói từng khao khát nghe được cuối cùng đã thốt ra từ chính miệng người đó, nhưng sao y lại chỉ cảm thấy trống rỗng, như sức cùng lực kiệt chẳng còn muốn làm gì nữa.
Rốt cuộc vẫn là sợ.
Chỉ sợ bản thân tin là thật, sau đó sẽ phát hiện ấy vẫn chỉ là một trò chơi mà thôi.
“Đều là giả, đừng tin hắn……” Lâm Trầm lẩm bẩm, thân thể đột nhiên bắt đầu run rẩy, rút chủy thủ trong ngực ra ngoan độc đâm xuống cánh tay mình, vừa đâm vừa không ngừng lặp lại, “Là giả, đừng tin hắn, đừng tin hắn……”
Máu lập tức tràn ra, mùi vị tanh ngọt lan tràn trong không khí.
Lâm Trầm thở dốc, con ngươi trở nên tối tăm, vẫn không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia. Không phải y cố ý thương tổn chính mình, nhưng nếu không làm như vậy, y sẽ chẳng thể đè nén được đau đớn dưới đáy lòng.
Máu đỏ thẫm vẫn chảy xuôi theo cánh tay, Lâm Trầm lại như không còn cảm giác, chỉ miễn cưỡng nhếch nhếch khóe môi, chậm rãi vặn vẹo thành một nụ cười.
Phải, bất luận giây phút này có đau khổ bao nhiêu, lúc trở lại bên trong khoang thuyền đối mặt với Lý Phượng Lai, y vẫn sẽ mỉm cười. Là thật là giả, ít nhất y cũng nên diễn tròn vai kẻ mất trí nhớ, có thể ở bên cạnh người đó càng lâu càng tốt.
Lâm Trầm cất chủy thủ, hạ tay áo che lại vết thương trên cánh tay, lơ đãng xoay người.
Vừa ngẩng đầu liền đối diện với gương mặt quen thuộc kia.
Lâm Trầm kinh hoàng, cả người lạnh lẽo.
Vừa rồi y đã quá sơ ý, không phát hiện Lý Phượng Lai đã đứng dậy theo ra, giờ đây đã đứng ngay trước mặt mình.
Dưới ánh trăng, dung nhan của Lý Phượng Lai vẫn tuấn mỹ vô song, chỉ là đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, thần sắc âm trầm. Đôi ngươi âm u không còn mang nét phong lưu ẩn tình như thường lệ, giờ đây tỏa ra sắc lạnh, trong mắt đầy tức giận cùng sát khí.
“Ngươi khôi phục trí nhớ?” Lý Phượng Lai vươn tay nâng cằm Lâm Trầm, cả thanh âm cũng lạnh, “Không. Nên nói, ngươi vốn chưa từng mất đi, phải không?”
Không phải không hoài nghi.
Nhưng nhìn Lâm Trầm vì mình mà bị thương, hắn cũng không dám tùy tiện thử nữa, chỉ một lòng cho rằng y thật sự đã mất trí nhớ.
Cho rằng, hai người còn có thể làm lại từ đầu.
Nhưng hắn làm sao đoán được Lâm Trầm lại điên cuồng đến mức này?
Giả mất trí nhớ cũng được, không tin hắn thích y cũng không sao, nhưng mà… cái tên ngu ngốc này sao có thể một lần, một lần, lại một lần thương tổn thân thể chính mình?
Đúng là đáng giận muốn chết!
Lý Phượng Lai tức giận đến mất lý trí, trừng mắt nhìn Lâm Trầm, vẻ mặt ác liệt.
Lâm Trầm cũng đã hồi thần lại từ khiếp sợ ban đầu, y trấn định cười, thản nhiên đáp, “Đúng vậy, ta lại lừa ngươi. Bây giờ Lý công tử định báo thù thế nào đây? Bán ta lần nữa sao?”
Y không nói lời nào thì không sao, vừa nói đã chọc Lý Phượng Lai điên tiết, quạt trong tay phất điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi. Chốc lát, hắn bỗng nở nụ cười, ác ý trong mắt lan tỏa, cười lạnh nói, “Thủ đoạn tra tấn trong tay ta tột cùng có bao nhiêu ác độc, ngươi còn chưa thấy đâu. Không phải ngươi rất thích ngược đãi chính mình sao? Ta nguyện như ý ngươi.”
Hắn lấy một viên thuốc từ trong tay áo nhét vào miệng Lâm Trầm.
Lâm Trầm cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn thuận theo hắn, thậm chí cũng không hỏi đó là thứ gì. Không ngờ chẳng bao lâu sau đã cảm thấy thân thể dần phát nhiệt, không những miệng khô lưỡi khô, trống ngực còn hối hả đập, càng đập càng nhanh.
Y vốn đứng ở mũi thuyền, lúc này thuận thế ngả vào ngực Lý Phượng Lai, yếu ớt thở gấp, đôi ngươi ngập nước trở nên trong suốt.
Tâm tình Lý Phượng Lai cuối cùng cũng bắt đầu tốt đẹp, cực kỳ đắc ý phẩy quạt, cố ý ghé sát thổi thổi vào bên tai Lâm Trầm, hạ giọng nói, “Có cảm giác nhanh như vậy sao? Dược hiệu không tồi đúng không?”
Những lời này vừa thốt ra, Lâm Trầm còn chưa kịp phản ứng, Lý Phượng Lai đã sửng sốt trước.
… Thích.
Hắn thích y?!
Lý Phượng Lai hắn lại đi thích nam tử tướng mạo tầm thường trước mặt này?
Há!
Hắn trừng mắt nhìn dung mạo quen thuộc của Lâm Trầm, bất giác lòng thấy hân hoan, không khỏi thấp giọng cười thành tiếng.
Hắn đương nhiên thích y.
Nếu không thích, làm sao để người ấy trong lòng thời thời khắc khắc, vừa thấy đã vui sướng muốn cười?
Lúc trước Lâm Trầm từng nhẫn tâm cắt đứt gân tay chân hắn, còn giam cầm hắn lâu như thế, hắn không những không giận, ngay cả lúc báo thù cũng chỉ một lòng muốn đè ngược lại. Về sau thấy Lâm Trầm mất trí nhớ, thù hận gì cũng không báo nữa, ngược lại còn nhún nhường dỗ dành muốn y được vui vẻ.
Như thế… lẽ nào còn không phải là thích?
Lý Phượng Lai càng nghĩ càng cảm thấy có lý, thế là càng ôm người nọ chặt thêm, cúi đầu hôn y, thật sự nghiêm túc nói một câu, “Ta thích ngươi.”
Dấu cười trên môi, đáy mắt dịu dàng trìu mến.
Thế nhưng Lâm Trầm nghe mà như không nghe, cô đơn đứng đó, mặt không chút thay đổi.
Lý Phượng Lai cứ hôn mãi đến khi nếm được vị máu trong miệng Lâm Trầm mới nhận ra có chuyện. Vừa ngước mắt lên liền đối diện với ánh mắt vô thần của y, không khỏi kinh sợ.
“Xảy ra chuyện gì? Ngươi cảm thấy không khỏe ở đâu?”
Lâm Trầm không đáp, chỉ cúi đầu ho khan vài tiếng, hờ hững lau đi vết máu bên môi.
Lý Phượng Lai bị dọa sợ, vội đưa tay bắt mạch cho y, nhưng hắn lập tức nhớ ra mình vốn chẳng hiểu gì về y thuật, thế nên bắt đầu có chút hoảng loạn, “Tiểu Đoạn! Để ta đi tìm Tiểu Đoạn tới cứu người.”
“Đừng lo.” Mãi đến lúc này Lâm Trầm mới mở miệng, giọng thì thào giống như vô cùng mỏi mệt, “Ta chỉ có chút mệt mỏi, nằm nghỉ một chút là được.”
“Thật không?” Lý Phượng Lai quan tâm bị loạn, rốt cuộc không còn biết phải làm sao mới tốt.
Lâm Trầm cong khóe môi mỉm cười với hắn.
Nụ cười này vừa yếu ớt lại ngọt ngào, rất khác với y lúc bình thường.
Lý Phượng Lai dường như lại bị mê hoặc, nghe lời ôm y nằm xuống, nhẹ giọng nói, “Vậy ngươi ngủ một lát đi, về ta sẽ tìm Tiểu Đoạn xem bệnh cho ngươi.”
“Ừm.”
Lâm Trầm có lẽ thật sự mệt mỏi, chỉ vừa nhắm mắt lại một lát đã chìm sâu vào mộng.
Lý Phượng Lai theo thói quen nắm chặt tay trái y, chuyên chú ngắm nhìn người trong lồng ngực. Ngũ quan thanh tú, diện mục ôn nhã, càng nhìn lại càng thấy yêu thích, môi hắn không kềm được nở nụ cười.
Rốt cuộc hắn đã hiểu, vì sao Lâm Trầm dù mất đi trí nhớ cũng sẽ vẫn muốn cười với mình.
Thì ra thích một người chính là cảm giác này.
Bất luận quá khứ có bao nhiêu khúc mắc yêu hận, khoảnh khắc gặp lại, vẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng, làm sao có thể không cười…
Lý Phượng Lai nghĩ, lại nhoài người đến hôn người đang ngủ say, cuối cùng bất tri bất giác cũng ngủ quên.
Hồi lâu, người những tưởng đã say giấc đột nhiên mở mắt. Lâm Trầm vừa rồi chỉ giả vờ, Lý Phượng Lai vừa ngủ, y liền giãy tay khỏi tay hắn, đứng lên lặng lẽ bước ra khoang thuyền.
Bên ngoài sắc trời đã tối, ánh trăng bình thản chiếu xuống, có chút lạnh lùng.
Lâm Trầm không kềm được rùng mình một cái, cả người rét lạnh.
Lý Phượng Lai sau cùng đã nói thích y.
Câu nói từng khao khát nghe được cuối cùng đã thốt ra từ chính miệng người đó, nhưng sao y lại chỉ cảm thấy trống rỗng, như sức cùng lực kiệt chẳng còn muốn làm gì nữa.
Rốt cuộc vẫn là sợ.
Chỉ sợ bản thân tin là thật, sau đó sẽ phát hiện ấy vẫn chỉ là một trò chơi mà thôi.
“Đều là giả, đừng tin hắn……” Lâm Trầm lẩm bẩm, thân thể đột nhiên bắt đầu run rẩy, rút chủy thủ trong ngực ra ngoan độc đâm xuống cánh tay mình, vừa đâm vừa không ngừng lặp lại, “Là giả, đừng tin hắn, đừng tin hắn……”
Máu lập tức tràn ra, mùi vị tanh ngọt lan tràn trong không khí.
Lâm Trầm thở dốc, con ngươi trở nên tối tăm, vẫn không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia. Không phải y cố ý thương tổn chính mình, nhưng nếu không làm như vậy, y sẽ chẳng thể đè nén được đau đớn dưới đáy lòng.
Máu đỏ thẫm vẫn chảy xuôi theo cánh tay, Lâm Trầm lại như không còn cảm giác, chỉ miễn cưỡng nhếch nhếch khóe môi, chậm rãi vặn vẹo thành một nụ cười.
Phải, bất luận giây phút này có đau khổ bao nhiêu, lúc trở lại bên trong khoang thuyền đối mặt với Lý Phượng Lai, y vẫn sẽ mỉm cười. Là thật là giả, ít nhất y cũng nên diễn tròn vai kẻ mất trí nhớ, có thể ở bên cạnh người đó càng lâu càng tốt.
Lâm Trầm cất chủy thủ, hạ tay áo che lại vết thương trên cánh tay, lơ đãng xoay người.
Vừa ngẩng đầu liền đối diện với gương mặt quen thuộc kia.
Lâm Trầm kinh hoàng, cả người lạnh lẽo.
Vừa rồi y đã quá sơ ý, không phát hiện Lý Phượng Lai đã đứng dậy theo ra, giờ đây đã đứng ngay trước mặt mình.
Dưới ánh trăng, dung nhan của Lý Phượng Lai vẫn tuấn mỹ vô song, chỉ là đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, thần sắc âm trầm. Đôi ngươi âm u không còn mang nét phong lưu ẩn tình như thường lệ, giờ đây tỏa ra sắc lạnh, trong mắt đầy tức giận cùng sát khí.
“Ngươi khôi phục trí nhớ?” Lý Phượng Lai vươn tay nâng cằm Lâm Trầm, cả thanh âm cũng lạnh, “Không. Nên nói, ngươi vốn chưa từng mất đi, phải không?”
Không phải không hoài nghi.
Nhưng nhìn Lâm Trầm vì mình mà bị thương, hắn cũng không dám tùy tiện thử nữa, chỉ một lòng cho rằng y thật sự đã mất trí nhớ.
Cho rằng, hai người còn có thể làm lại từ đầu.
Nhưng hắn làm sao đoán được Lâm Trầm lại điên cuồng đến mức này?
Giả mất trí nhớ cũng được, không tin hắn thích y cũng không sao, nhưng mà… cái tên ngu ngốc này sao có thể một lần, một lần, lại một lần thương tổn thân thể chính mình?
Đúng là đáng giận muốn chết!
Lý Phượng Lai tức giận đến mất lý trí, trừng mắt nhìn Lâm Trầm, vẻ mặt ác liệt.
Lâm Trầm cũng đã hồi thần lại từ khiếp sợ ban đầu, y trấn định cười, thản nhiên đáp, “Đúng vậy, ta lại lừa ngươi. Bây giờ Lý công tử định báo thù thế nào đây? Bán ta lần nữa sao?”
Y không nói lời nào thì không sao, vừa nói đã chọc Lý Phượng Lai điên tiết, quạt trong tay phất điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi. Chốc lát, hắn bỗng nở nụ cười, ác ý trong mắt lan tỏa, cười lạnh nói, “Thủ đoạn tra tấn trong tay ta tột cùng có bao nhiêu ác độc, ngươi còn chưa thấy đâu. Không phải ngươi rất thích ngược đãi chính mình sao? Ta nguyện như ý ngươi.”
Hắn lấy một viên thuốc từ trong tay áo nhét vào miệng Lâm Trầm.
Lâm Trầm cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn thuận theo hắn, thậm chí cũng không hỏi đó là thứ gì. Không ngờ chẳng bao lâu sau đã cảm thấy thân thể dần phát nhiệt, không những miệng khô lưỡi khô, trống ngực còn hối hả đập, càng đập càng nhanh.
Y vốn đứng ở mũi thuyền, lúc này thuận thế ngả vào ngực Lý Phượng Lai, yếu ớt thở gấp, đôi ngươi ngập nước trở nên trong suốt.
Tâm tình Lý Phượng Lai cuối cùng cũng bắt đầu tốt đẹp, cực kỳ đắc ý phẩy quạt, cố ý ghé sát thổi thổi vào bên tai Lâm Trầm, hạ giọng nói, “Có cảm giác nhanh như vậy sao? Dược hiệu không tồi đúng không?”