Mặt Lâm Trầm liền đỏ lên một chút.
Y rốt cuộc đang làm cái gì? Mình cùng tên nam tử họ Lý đó chẳng qua chỉ có duyên chạm mặt, thậm chí còn không quen biết, ma xui quỷ khiến thế nào lại vung kiếm lệch đi để thả khéo hắn?
Trong lúc y còn đang hối hận, Lý Phượng Lai đã tao nhã quay đầu thả người biến mất vào bóng đêm mờ mịt.
Lâm minh chủ hồi lâu sau mới tới nơi. Biết đã không thể đuổi kịp Lý Phượng Lai nên cũng không uổng phí khí lực, chỉ mang vẻ mặt nghiêm khắc nhìn Lâm Trầm, lạnh lùng nói, “Trầm nhi, ngươi thật càng ngày càng tệ.”
“Cha, ta……”
“Đường kiếm hoàn toàn không đúng, hướng nội lực lại vô ích, ngươi chuyên tâm tu tập lâu như vậy võ công ngược lại sao ngày càng kém cỏi? Cho dù địch nhân là võ lâm cao thủ cũng tuyệt đối không được lâm trận lùi bước! Lâm gia chúng ta không có cái đạo lý không chiến mà bại.”
“Ta đã hiểu.” Lâm Trầm vâng vâng đáp lời, đáy lòng lại thả lỏng. May mà cha vẫn chưa phát hiện y cố ý để Lý Phượng Lai chạy.
“Được rồi, nhất định không được làm ta thất vọng.”
Lâm minh chủ sau khi giáo huấn một chút liền chắp tay sau lưng cước bộ chậm rãi trở về. Tuy lệnh bài bị trộm mất nhưng ông thoạt nhìn không khẩn trương gì nhiều, ngược lại để tâm đến thư phòng bị hỏa thiêu hơn.
Lâm Trầm không có tâm tư nghĩ đến duyên cớ, chỉ ảo não hành vi liều lĩnh lúc nãy của mình, kéo lê trường kiếm trong tay ủ rũ trở về phòng.
Vừa đẩy cửa vào, chỉ thấy một thiếu niên tướng mạo thanh tú lao tới, vẻ mặt hưng phấn nói, “Đại ca, nghe nói trong phủ có thích khách, giờ sao rồi?”
“Trốn rồi.”
“Di, cha không bắt được sao?”
“Phải.”
“Thực đáng tiếc.” Thiếu niên thở dài có chút thất vọng, nâng mắt nhìn Lâm Trầm hỏi, “Đại ca, sao sắc mặt ngươi kém vậy? Lại bị cha mắng?”
Lâm Trầm gật gật đầu.
“Cha cũng thật là, biết rõ ngươi không thích tập võ lại cứ bức ngươi luyện công.” Thiếu niên nhăn mũi, thở phì phì lẩm bẩm, bộ dáng vừa khờ dại vừa đáng yêu, “Nhưng mà ngươi yên tâm, tương lai ta nhất định luyện thành tuyệt thế võ công, lên làm võ lâm minh chủ giống cha vậy. Đến lúc đó ngươi thích đánh đàn thì đánh đàn, thích ngâm thơ thì ngâm thơ, sẽ không còn ai dám khi dễ ngươi nữa.”
“Được, ta chờ ngươi.”
Sau khi nói chuyện phiếm cùng đệ đệ Lâm Dược một hồi, tâm tình Lâm Trầm cuối cùng chuyển tốt hơn nhiều, nhưng ban đêm lại ngủ không an ổn. Hôm sau sớm tỉnh, lại ngồi cạnh bàn phát ngốc cả ngày.
Đến lúc gần chạng vạng, bên tai bỗng vang lên tiếng xé gió, một thanh chủy thủ ngoài cửa sổ bay vào, cắm sâu xuống ba phân trên mặt bàn.
…… Trên chuôi đao quấn một tờ giấy.
Ngực Lâm Trầm ngực đột nhiên nhảy loạn, vội lấy tờ giấy kia xuống cúi đầu nhìn kỹ.
“Tối nay giờ tý, gặp ở rừng trúc ngoại thành.” Nét chữ vô cùng xa lạ, vừa cuồng dã lại tự nhiên, cuối cùng là một chữ Lý rồng bay phượng múa.
Ngoài Lý Phượng Lai ra, còn có thể là ai?
Gia khỏa kia cũng thật lớn mật, hôm qua vừa trộm lệnh bài, hôm nay lại hẹn y, rốt cục hắn có mục đích gì?
Lâm Trầm vò chặt tờ giấy trong tay, do dự không biết có muốn đến hẹn hay không. Hồi tưởng lại thái độ phong lưu ngả ngớn của Lý Phượng Lai, thật sự không nên để ý hắn, nhưng nhớ đến cái cười nhẹ của hắn lúc gần đi, lại nhịn không được tai nóng mặt đỏ.
Rối đến rối đi, đợi lúc sắc trời sụp tối rốt cuộc vẫn cầm lấy bội kiếm trên bàn, lặng lẽ ra ngoài từ cửa sau.
Rừng trúc ngoại thành cảnh sắc thanh u, ban đêm lại yên tĩnh đáng sợ, mang vài phần quỷ khí dày đặc.
Lâm Trầm tới sớm hơn thời gian ước định một chút, loanh quanh trong cánh rừng một vòng vẫn chưa phát hiện gì khác thường, chỉ có ánh nến mỏng manh chợt hiện lên trong gian trúc ốc bên cạnh.
Y đẩy cửa vào, vẫn không thấy dấu vết Lý Phượng Lai, liếc mắt một thoáng lại thấy giữa bàn bày một thanh cầm ── hình thức cực kỳ cổ xưa, quanh thân cũng không có trang trí dư thừa, trông rất bình thường.
Lâm Trầm lòng vừa động, không tự chủ tiến lên vài bước, tay gảy lên dây đàn. Tiếng đàn tịch tang lập tức truyền vào tai, âm sắc mượt mà, rất êm ái.
Mấy ngày qua nghe theo cha phân phó ngoan ngoãn luyện kiếm, y đã lâu chưa đánh đàn, nhất thời khó nhịn, rũ mắt thuận tay đàn ra một đoản khúc.
Kết quả vừa tấu xong một khúc, chợt nghe vài tiếng cười khẽ.
Lâm Trầm ngẩn ngơ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Phượng Lai vừa vỗ tay tán thưởng vừa từ ngoài cửa vào, chậc lưỡi khen, “Mỹ nhân chính là mỹ nhân, ngay cả đàn ra một khúc cũng không giống người thường.”
Vẫn là cẩm y hoa phục, vẫn là mắt môi hàm tiếu, trong ánh mắt lưu chuyển là phong tình vạn chủng.
Lâm Trầm nhìn đến ngơ ngẩn, trên mặt lại hồng lên, vội vàng ho khan hai tiếng che giấu, hỏi, “Lệnh bài ở đâu?”
“Lệnh bài bị ta đem tặng rồi, e nhất thời không lấy lại được. Chẳng qua để đa tạ ân cứu mạng của Lâm công tử hôm qua, đành dùng ngoạn ý này thay vậy.” Nói rồi tùy tay chỉ vào thanh cầm trên bàn.
Lâm Trầm giờ mới hiểu cầm kia vốn chuẩn bị cho mình, hẳn Lý Phượng Lai sớm đã hỏi rõ thứ y yêu thích. Nói thì nói vậy, nhưng y làm sao thừa nhận. Lập tức nhướng mày, lạnh lùng nói, “Ngày hôm qua ta vì khí lực không đủ mới thất thủ để ngươi đào thoát, cũng không phải cố ý cứu ngươi.”
“Phải phải phải,” Lý Phượng Lai lắc lắc cây quạt, cợt nhả đáp, “Vậy thì phần lễ vật này, xem như ta cố ý chuẩn bị để đa tạ ngươi hôm qua ‘khí lực không đủ’ đi. Nhận được rồi chứ?”
Lâm Trầm trừng hắn một cái, thanh âm vẫn lạnh như băng, “Ta cũng không kết giao bằng hữu lung tung.”
Nghe vậy, Lý Phượng Lai lập tức cất tiếng cười to.
“Ha ha, nói đến điểm này, Lâm công tử cũng không cần lo lắng. Lý mỗ gia thế trong sạch, tuyệt đối không phải loại người lai lịch không rõ ràng.” Nói rồi vươn ngón tay nâng cằm Lâm Trầm, chuyên chú ngắm y, khóe mắt cong lên, cười nói, “Nô gia năm nay vừa hai tám, chưa gả nhà ai, không biết công tử khi nào tới cửa cầu hôn?”
Ngữ điệu triền miên uyển chuyển, con ngươi chớp rồi lại chớp, mang vài phần ý tứ khinh bạc.
Mặt Lâm Trầm đỏ bừng lên, một phen đẩy tay Lý Phượng Lai ra.
Lý Phượng Lai cũng không để ý, chỉ lười biếng nâng quạt lên, cười ha ha.
Lâm Trầm vội vàng quay đầu đi, nhịn rồi nhịn, lại vẫn bị hắn chọc cười, khóe miệng vô thức một đường cong lên.
Y rốt cuộc đang làm cái gì? Mình cùng tên nam tử họ Lý đó chẳng qua chỉ có duyên chạm mặt, thậm chí còn không quen biết, ma xui quỷ khiến thế nào lại vung kiếm lệch đi để thả khéo hắn?
Trong lúc y còn đang hối hận, Lý Phượng Lai đã tao nhã quay đầu thả người biến mất vào bóng đêm mờ mịt.
Lâm minh chủ hồi lâu sau mới tới nơi. Biết đã không thể đuổi kịp Lý Phượng Lai nên cũng không uổng phí khí lực, chỉ mang vẻ mặt nghiêm khắc nhìn Lâm Trầm, lạnh lùng nói, “Trầm nhi, ngươi thật càng ngày càng tệ.”
“Cha, ta……”
“Đường kiếm hoàn toàn không đúng, hướng nội lực lại vô ích, ngươi chuyên tâm tu tập lâu như vậy võ công ngược lại sao ngày càng kém cỏi? Cho dù địch nhân là võ lâm cao thủ cũng tuyệt đối không được lâm trận lùi bước! Lâm gia chúng ta không có cái đạo lý không chiến mà bại.”
“Ta đã hiểu.” Lâm Trầm vâng vâng đáp lời, đáy lòng lại thả lỏng. May mà cha vẫn chưa phát hiện y cố ý để Lý Phượng Lai chạy.
“Được rồi, nhất định không được làm ta thất vọng.”
Lâm minh chủ sau khi giáo huấn một chút liền chắp tay sau lưng cước bộ chậm rãi trở về. Tuy lệnh bài bị trộm mất nhưng ông thoạt nhìn không khẩn trương gì nhiều, ngược lại để tâm đến thư phòng bị hỏa thiêu hơn.
Lâm Trầm không có tâm tư nghĩ đến duyên cớ, chỉ ảo não hành vi liều lĩnh lúc nãy của mình, kéo lê trường kiếm trong tay ủ rũ trở về phòng.
Vừa đẩy cửa vào, chỉ thấy một thiếu niên tướng mạo thanh tú lao tới, vẻ mặt hưng phấn nói, “Đại ca, nghe nói trong phủ có thích khách, giờ sao rồi?”
“Trốn rồi.”
“Di, cha không bắt được sao?”
“Phải.”
“Thực đáng tiếc.” Thiếu niên thở dài có chút thất vọng, nâng mắt nhìn Lâm Trầm hỏi, “Đại ca, sao sắc mặt ngươi kém vậy? Lại bị cha mắng?”
Lâm Trầm gật gật đầu.
“Cha cũng thật là, biết rõ ngươi không thích tập võ lại cứ bức ngươi luyện công.” Thiếu niên nhăn mũi, thở phì phì lẩm bẩm, bộ dáng vừa khờ dại vừa đáng yêu, “Nhưng mà ngươi yên tâm, tương lai ta nhất định luyện thành tuyệt thế võ công, lên làm võ lâm minh chủ giống cha vậy. Đến lúc đó ngươi thích đánh đàn thì đánh đàn, thích ngâm thơ thì ngâm thơ, sẽ không còn ai dám khi dễ ngươi nữa.”
“Được, ta chờ ngươi.”
Sau khi nói chuyện phiếm cùng đệ đệ Lâm Dược một hồi, tâm tình Lâm Trầm cuối cùng chuyển tốt hơn nhiều, nhưng ban đêm lại ngủ không an ổn. Hôm sau sớm tỉnh, lại ngồi cạnh bàn phát ngốc cả ngày.
Đến lúc gần chạng vạng, bên tai bỗng vang lên tiếng xé gió, một thanh chủy thủ ngoài cửa sổ bay vào, cắm sâu xuống ba phân trên mặt bàn.
…… Trên chuôi đao quấn một tờ giấy.
Ngực Lâm Trầm ngực đột nhiên nhảy loạn, vội lấy tờ giấy kia xuống cúi đầu nhìn kỹ.
“Tối nay giờ tý, gặp ở rừng trúc ngoại thành.” Nét chữ vô cùng xa lạ, vừa cuồng dã lại tự nhiên, cuối cùng là một chữ Lý rồng bay phượng múa.
Ngoài Lý Phượng Lai ra, còn có thể là ai?
Gia khỏa kia cũng thật lớn mật, hôm qua vừa trộm lệnh bài, hôm nay lại hẹn y, rốt cục hắn có mục đích gì?
Lâm Trầm vò chặt tờ giấy trong tay, do dự không biết có muốn đến hẹn hay không. Hồi tưởng lại thái độ phong lưu ngả ngớn của Lý Phượng Lai, thật sự không nên để ý hắn, nhưng nhớ đến cái cười nhẹ của hắn lúc gần đi, lại nhịn không được tai nóng mặt đỏ.
Rối đến rối đi, đợi lúc sắc trời sụp tối rốt cuộc vẫn cầm lấy bội kiếm trên bàn, lặng lẽ ra ngoài từ cửa sau.
Rừng trúc ngoại thành cảnh sắc thanh u, ban đêm lại yên tĩnh đáng sợ, mang vài phần quỷ khí dày đặc.
Lâm Trầm tới sớm hơn thời gian ước định một chút, loanh quanh trong cánh rừng một vòng vẫn chưa phát hiện gì khác thường, chỉ có ánh nến mỏng manh chợt hiện lên trong gian trúc ốc bên cạnh.
Y đẩy cửa vào, vẫn không thấy dấu vết Lý Phượng Lai, liếc mắt một thoáng lại thấy giữa bàn bày một thanh cầm ── hình thức cực kỳ cổ xưa, quanh thân cũng không có trang trí dư thừa, trông rất bình thường.
Lâm Trầm lòng vừa động, không tự chủ tiến lên vài bước, tay gảy lên dây đàn. Tiếng đàn tịch tang lập tức truyền vào tai, âm sắc mượt mà, rất êm ái.
Mấy ngày qua nghe theo cha phân phó ngoan ngoãn luyện kiếm, y đã lâu chưa đánh đàn, nhất thời khó nhịn, rũ mắt thuận tay đàn ra một đoản khúc.
Kết quả vừa tấu xong một khúc, chợt nghe vài tiếng cười khẽ.
Lâm Trầm ngẩn ngơ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Phượng Lai vừa vỗ tay tán thưởng vừa từ ngoài cửa vào, chậc lưỡi khen, “Mỹ nhân chính là mỹ nhân, ngay cả đàn ra một khúc cũng không giống người thường.”
Vẫn là cẩm y hoa phục, vẫn là mắt môi hàm tiếu, trong ánh mắt lưu chuyển là phong tình vạn chủng.
Lâm Trầm nhìn đến ngơ ngẩn, trên mặt lại hồng lên, vội vàng ho khan hai tiếng che giấu, hỏi, “Lệnh bài ở đâu?”
“Lệnh bài bị ta đem tặng rồi, e nhất thời không lấy lại được. Chẳng qua để đa tạ ân cứu mạng của Lâm công tử hôm qua, đành dùng ngoạn ý này thay vậy.” Nói rồi tùy tay chỉ vào thanh cầm trên bàn.
Lâm Trầm giờ mới hiểu cầm kia vốn chuẩn bị cho mình, hẳn Lý Phượng Lai sớm đã hỏi rõ thứ y yêu thích. Nói thì nói vậy, nhưng y làm sao thừa nhận. Lập tức nhướng mày, lạnh lùng nói, “Ngày hôm qua ta vì khí lực không đủ mới thất thủ để ngươi đào thoát, cũng không phải cố ý cứu ngươi.”
“Phải phải phải,” Lý Phượng Lai lắc lắc cây quạt, cợt nhả đáp, “Vậy thì phần lễ vật này, xem như ta cố ý chuẩn bị để đa tạ ngươi hôm qua ‘khí lực không đủ’ đi. Nhận được rồi chứ?”
Lâm Trầm trừng hắn một cái, thanh âm vẫn lạnh như băng, “Ta cũng không kết giao bằng hữu lung tung.”
Nghe vậy, Lý Phượng Lai lập tức cất tiếng cười to.
“Ha ha, nói đến điểm này, Lâm công tử cũng không cần lo lắng. Lý mỗ gia thế trong sạch, tuyệt đối không phải loại người lai lịch không rõ ràng.” Nói rồi vươn ngón tay nâng cằm Lâm Trầm, chuyên chú ngắm y, khóe mắt cong lên, cười nói, “Nô gia năm nay vừa hai tám, chưa gả nhà ai, không biết công tử khi nào tới cửa cầu hôn?”
Ngữ điệu triền miên uyển chuyển, con ngươi chớp rồi lại chớp, mang vài phần ý tứ khinh bạc.
Mặt Lâm Trầm đỏ bừng lên, một phen đẩy tay Lý Phượng Lai ra.
Lý Phượng Lai cũng không để ý, chỉ lười biếng nâng quạt lên, cười ha ha.
Lâm Trầm vội vàng quay đầu đi, nhịn rồi nhịn, lại vẫn bị hắn chọc cười, khóe miệng vô thức một đường cong lên.