Lý Phượng Lai đi thẳng một mạch, rất nhanh đã ra khỏi cổng thành. Nhưng khi vừa bước chân vào rừng trúc đã bị một nam tử bạch y cản đường. Hắn sửng sốt hồi lâu mới nhận ra người trước mặt là đệ đệ của Lâm Trầm – Lâm Dược, thế là mở quạt ra cười nói, “Tiểu đệ, chúng ta lại gặp mặt, lần trước đa tạ ngươi giúp đỡ.”
Lâm Dược cũng không thèm khách sáo với hắn, chỉ giơ trường kiếm trong tay lên, ghìm giọng hỏi, “Họ Lý kia, ngươi có nhớ lúc trước đã đáp ứng ta chuyện gì hay không?”
“Cái gì?”
“Chỉ cần ta đồng ý giúp ngươi, ngươi sẽ không làm khó đại ca ta.”
“Ế, cái này a,” Lý Phượng Lai lắc lắc quạt, ung dung đáp, “Ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi lại tin là thật sao? Quả là khờ giống hệt đại ca ngươi.”
“Ngươi… đồ tiểu nhân nói không giữ lời, ta tuyệt đối không cho ngươi tiếp cận đại ca ta một bước!” Lâm Dược giận đến thanh âm cũng run lên, hung hăng trừng mắt, rút kiếm liền bổ.
Lý Phượng Lai dễ dàng tránh được, toàn tâm toàn ý nhìn gian phòng nhỏ sâu trong rừng trúc hỏi, “Lâm Trầm ở bên trong phải không?”
“Không liên quan đến ngươi! Dù sao ta cũng sẽ không để ngươi gặp huynh ấy!”
“Ha ha, chỉ bằng ngươi?”
“Nếu là lúc bình thường đương nhiên ta không phải đối thủ của ngươi. Bất quá gân mạch tay chân ngươi chỉ vừa nối lại, đánh nhau hẳn là không thể bằng trước đây đi?”
Vừa nói Lâm Dược vừa tung chiêu thức nhắm thẳng vào điểm yếu trên người Lý Phượng Lai, kiếm pháp sắc bén, khí thế làm cho người ta sợ hãi.
Tiếp qua mấy chiêu, Lý Phượng Lai thực sự cảm thấy cổ tay tê buốt, đúng là có chút không chịu nổi. Nhưng hắn vẫn cười cười, động tác phất quạt vẫn tiêu sái tự nhiên, nói, “Đúng vậy, võ công của ta quả có chút kém, chẳng qua… công phu dụng độc thì chưa từng hoang phế đâu.”
Nói đoạn, nhẹ nhàng phẩy bột phấn giấu trong móng tay trong chớp mắt.
Lâm Dược giật mình, ngay lập tức ngừng thở nhưng vẫn cảm thấy một trận choáng váng, tay cầm kiếm thoáng đình trệ.
Lý Phượng Lai thừa cơ thu quạt, lướt tới gần chuẩn bị điểm huyệt nói của Lâm Dược, nhưng hắn đột nhiên chuyển hướng xoay mình nhắm thẳng vào mũi kiếm của Lâm Dược.
Lâm Dược ngẩn ngơ, ánh mắt khó hiểu.
Lý Phượng Lai mỉm cười với cậu, thấp giọng nhả ra hai chữ, “Đa tạ.”
Lâm Dược hiển nhiên càng kinh ngạc, vừa định mở miệng thì chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Thì ra Lâm Trầm trong phòng nghe thấy tiếng đánh nhau mới hiếu kỳ mở cửa, không ngờ từ xa trông thấy Lý Phượng Lai bị đâm một kiếm, lập tức hối hả chạy đến.
Thực ra Lý Phượng Lai chỉ bị cắt rách y phục, vốn chẳng chút thương tích. Giờ phút này thấy Lâm Trầm liền cố ý bày ra bộ dạng đau đớn khổ sở, ỉ ôi không ngừng.
“Ngươi có sao không? Bị thương ở đâu?” Lâm Trầm sợ muốn chết, không chút nghĩ ngợi chạy tới ôm chặt Lý Phượng Lai, hỏi không kịp đáp, “Có đau không?”
Lý Phượng Lai không đáp, chỉ vờ vịt nhăn mày, nhân lúc giãy giụa mà vén tay áo Lâm Trầm lên, nhìn cánh tay y kỹ càng một lượt mới hài lòng nói, “Tốt rồi, rốt cuộc không có tự tổn thương chính mình nữa.”
Lâm Trầm mặt ửng hồng, bất giác ôm đối phương chặt hơn, nói, “Võ công của ngươi còn chưa khôi phục, tùy tiện đánh nhau làm gì?”
Lý Phượng Lai vô tâm cười cười, mắt nhìn Lâm Trầm không chớp, dịu dàng nói, “Không phải ngươi không tin ta thích ngươi sao? Đương nhiên ta phải chứng minh cho ngươi xem a. Huống hồ, trên đời này kẻ biết tự tổn thương mình cũng không phải chỉ có mình ngươi.”
Lâm Trầm nghẹn lời, mặt lúc nhất thời hồng lúc trắng vô cùng chật vật. Rốt cuộc lát sau mới cúi xuống hôn lên môi Lý Phượng Lai, nhỏ giọng nói, “Ta tin! Ngươi nói cái gì ta cũng tin hết.”
Lý Phượng Lai nghe vậy lập tức cười khẽ, bộ dạng đắc ý nháy mắt đầy khiêu khích với Lâm Dược đang đần ra đứng ngốc kế bên. Nhưng một khi đối mắt với Lâm Trầm liền lập tức đổi thành ánh mắt nhu tình như nước, ấm áp động lòng người.
Lâm Trầm vẫn canh cánh vết thương của Lý Phượng Lai nên chỉ qua loa chào Lâm Dược rồi đỡ Lý Phượng Lai trở lại gian trúc ốc. Y vội vã muốn băng bó vết thương cho Lý Phượng Lai nhưng hắn khăng khăng không chịu, chỉ đeo dính như sam trên người y, hỏi, “Vì sao sáng nay không từ mà biệt?”
“Ta… rất sợ nhìn mặt ngươi.”
“Tại sao? Mặt ta rất đáng sợ sao?”
“Không, ” Lâm Trầm cười khổ một chút, vươn tay sờ hai gò má Lý Phượng Lai, nói, “Gương mặt này vốn rất đẹp, cho nên ta mới không dám nhìn.”
Lý Phượng Lai nhíu mày, hoàn toàn không hiểu nổi.
Lâm Trầm chậm rãi cười, đổ người tới hôn lên đôi mày hắn, lại nói, “Ta đã nghĩ rất nhiều lần nhưng không cách nào hiểu được, vì sao lại thích ngươi đến vậy. Rõ ràng người đã kề bên, tay người đã nắm chặt, ánh mắt một khắc không rời, ta vẫn thấy nhớ ngươi. Ta chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ giẫm lên vết xe đổ, lại làm ra chuyện ngu xuẩn như trước kia.”
Một quãng lặng im.
Lý Phượng Lai không nói được lời nào, chỉ biết cùng Lâm Trầm bốn mắt nhìn nhau.
Mãi một lúc sau mới nhỏ giọng làu bàu, “Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ thử xem a.”
“A?”
“Nếu không muốn buông tay, thì cứ trực tiếp nắm chặt ta, đừng bao giờ buông ra là xong.” Nói dứt lời lại sờ soạng nắm tay Lâm Trầm.
Ngón tay Lâm Trầm run lên, tim cũng cũng mất kiểm soát mà đập điên cuồng, do dự nói, “Nhưng mà…”
Mới mở miệng nói được hai chữ, môi đã bị Lý Phượng Lai khóa chặt. “Có gì phải sợ? Ta thích ngươi a, tên ngốc.”
Lâm Dược cũng không thèm khách sáo với hắn, chỉ giơ trường kiếm trong tay lên, ghìm giọng hỏi, “Họ Lý kia, ngươi có nhớ lúc trước đã đáp ứng ta chuyện gì hay không?”
“Cái gì?”
“Chỉ cần ta đồng ý giúp ngươi, ngươi sẽ không làm khó đại ca ta.”
“Ế, cái này a,” Lý Phượng Lai lắc lắc quạt, ung dung đáp, “Ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi lại tin là thật sao? Quả là khờ giống hệt đại ca ngươi.”
“Ngươi… đồ tiểu nhân nói không giữ lời, ta tuyệt đối không cho ngươi tiếp cận đại ca ta một bước!” Lâm Dược giận đến thanh âm cũng run lên, hung hăng trừng mắt, rút kiếm liền bổ.
Lý Phượng Lai dễ dàng tránh được, toàn tâm toàn ý nhìn gian phòng nhỏ sâu trong rừng trúc hỏi, “Lâm Trầm ở bên trong phải không?”
“Không liên quan đến ngươi! Dù sao ta cũng sẽ không để ngươi gặp huynh ấy!”
“Ha ha, chỉ bằng ngươi?”
“Nếu là lúc bình thường đương nhiên ta không phải đối thủ của ngươi. Bất quá gân mạch tay chân ngươi chỉ vừa nối lại, đánh nhau hẳn là không thể bằng trước đây đi?”
Vừa nói Lâm Dược vừa tung chiêu thức nhắm thẳng vào điểm yếu trên người Lý Phượng Lai, kiếm pháp sắc bén, khí thế làm cho người ta sợ hãi.
Tiếp qua mấy chiêu, Lý Phượng Lai thực sự cảm thấy cổ tay tê buốt, đúng là có chút không chịu nổi. Nhưng hắn vẫn cười cười, động tác phất quạt vẫn tiêu sái tự nhiên, nói, “Đúng vậy, võ công của ta quả có chút kém, chẳng qua… công phu dụng độc thì chưa từng hoang phế đâu.”
Nói đoạn, nhẹ nhàng phẩy bột phấn giấu trong móng tay trong chớp mắt.
Lâm Dược giật mình, ngay lập tức ngừng thở nhưng vẫn cảm thấy một trận choáng váng, tay cầm kiếm thoáng đình trệ.
Lý Phượng Lai thừa cơ thu quạt, lướt tới gần chuẩn bị điểm huyệt nói của Lâm Dược, nhưng hắn đột nhiên chuyển hướng xoay mình nhắm thẳng vào mũi kiếm của Lâm Dược.
Lâm Dược ngẩn ngơ, ánh mắt khó hiểu.
Lý Phượng Lai mỉm cười với cậu, thấp giọng nhả ra hai chữ, “Đa tạ.”
Lâm Dược hiển nhiên càng kinh ngạc, vừa định mở miệng thì chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Thì ra Lâm Trầm trong phòng nghe thấy tiếng đánh nhau mới hiếu kỳ mở cửa, không ngờ từ xa trông thấy Lý Phượng Lai bị đâm một kiếm, lập tức hối hả chạy đến.
Thực ra Lý Phượng Lai chỉ bị cắt rách y phục, vốn chẳng chút thương tích. Giờ phút này thấy Lâm Trầm liền cố ý bày ra bộ dạng đau đớn khổ sở, ỉ ôi không ngừng.
“Ngươi có sao không? Bị thương ở đâu?” Lâm Trầm sợ muốn chết, không chút nghĩ ngợi chạy tới ôm chặt Lý Phượng Lai, hỏi không kịp đáp, “Có đau không?”
Lý Phượng Lai không đáp, chỉ vờ vịt nhăn mày, nhân lúc giãy giụa mà vén tay áo Lâm Trầm lên, nhìn cánh tay y kỹ càng một lượt mới hài lòng nói, “Tốt rồi, rốt cuộc không có tự tổn thương chính mình nữa.”
Lâm Trầm mặt ửng hồng, bất giác ôm đối phương chặt hơn, nói, “Võ công của ngươi còn chưa khôi phục, tùy tiện đánh nhau làm gì?”
Lý Phượng Lai vô tâm cười cười, mắt nhìn Lâm Trầm không chớp, dịu dàng nói, “Không phải ngươi không tin ta thích ngươi sao? Đương nhiên ta phải chứng minh cho ngươi xem a. Huống hồ, trên đời này kẻ biết tự tổn thương mình cũng không phải chỉ có mình ngươi.”
Lâm Trầm nghẹn lời, mặt lúc nhất thời hồng lúc trắng vô cùng chật vật. Rốt cuộc lát sau mới cúi xuống hôn lên môi Lý Phượng Lai, nhỏ giọng nói, “Ta tin! Ngươi nói cái gì ta cũng tin hết.”
Lý Phượng Lai nghe vậy lập tức cười khẽ, bộ dạng đắc ý nháy mắt đầy khiêu khích với Lâm Dược đang đần ra đứng ngốc kế bên. Nhưng một khi đối mắt với Lâm Trầm liền lập tức đổi thành ánh mắt nhu tình như nước, ấm áp động lòng người.
Lâm Trầm vẫn canh cánh vết thương của Lý Phượng Lai nên chỉ qua loa chào Lâm Dược rồi đỡ Lý Phượng Lai trở lại gian trúc ốc. Y vội vã muốn băng bó vết thương cho Lý Phượng Lai nhưng hắn khăng khăng không chịu, chỉ đeo dính như sam trên người y, hỏi, “Vì sao sáng nay không từ mà biệt?”
“Ta… rất sợ nhìn mặt ngươi.”
“Tại sao? Mặt ta rất đáng sợ sao?”
“Không, ” Lâm Trầm cười khổ một chút, vươn tay sờ hai gò má Lý Phượng Lai, nói, “Gương mặt này vốn rất đẹp, cho nên ta mới không dám nhìn.”
Lý Phượng Lai nhíu mày, hoàn toàn không hiểu nổi.
Lâm Trầm chậm rãi cười, đổ người tới hôn lên đôi mày hắn, lại nói, “Ta đã nghĩ rất nhiều lần nhưng không cách nào hiểu được, vì sao lại thích ngươi đến vậy. Rõ ràng người đã kề bên, tay người đã nắm chặt, ánh mắt một khắc không rời, ta vẫn thấy nhớ ngươi. Ta chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ giẫm lên vết xe đổ, lại làm ra chuyện ngu xuẩn như trước kia.”
Một quãng lặng im.
Lý Phượng Lai không nói được lời nào, chỉ biết cùng Lâm Trầm bốn mắt nhìn nhau.
Mãi một lúc sau mới nhỏ giọng làu bàu, “Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ thử xem a.”
“A?”
“Nếu không muốn buông tay, thì cứ trực tiếp nắm chặt ta, đừng bao giờ buông ra là xong.” Nói dứt lời lại sờ soạng nắm tay Lâm Trầm.
Ngón tay Lâm Trầm run lên, tim cũng cũng mất kiểm soát mà đập điên cuồng, do dự nói, “Nhưng mà…”
Mới mở miệng nói được hai chữ, môi đã bị Lý Phượng Lai khóa chặt. “Có gì phải sợ? Ta thích ngươi a, tên ngốc.”