Cameron và Wilkins ngồi ở trên ghế đợi ngoài văn phòng Davis. Lúc đó gần chín giờ tối và các đặc vụ FBI nhìn chằm chằm vào cô với vẻ tò mò khi họ ra khỏi văn phòng sau một ngày làm việc dài.
Davis có yêu cầu nói chuyện với Jack trước, chỉ mình Jack thôi. Wilkins đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng. Cameron có thể nhận ra rằng anh không thích việc bị đứng ngoài. Với một cái ngáp giả, cô dựa đầu vào tấm kính cửa sổ văn phòng Davis. Tấm rèm đã được kéo xuống, do đó, cô không thể nhìn thấy cái gì bên trong, nhưng nếu may mắn thì vẫn có thể nghe được điều gì đó, một hoặc hai từ...
“Tôi đã thử làm điều đó rồi!” Wilkisn nói.“Họ nói qua nhỏ”
“Anh nghĩ họ đang nói về điều gì?”
“Cô.”
“Ồ, tôi biết là tôi, nhưng cụ thể là nói gì về tôi.”
Wilkins liếc về phía cửa. “Tôi không biết.”
Cameron nhấc đầu khỏi tấm kính. “Anh có nghĩ Jack gặp rắc rối không?”
Wilkins suy nghĩ một chút rồi trả lời. “Nếu thế thì tôi phải ở trong đó rồi!”
Cánh cửa đột nhiên mở toang, và Davis bước ra. Ông gật đầu với Wilkins rồi ra hiệu cho Cameron. “Cô Lynde, xin cô vui lòng cùng chúng tôi vào văn phòng một chút!”
Cameron theo sau Wilkins vào trong, Jack đang ngồi ở góc căn phòng, nhìn vẻ mặt anh khó mà đoán biết được điều gì.
Cameron chọn chiếc ghế phía trước bàn của Davis nhưng gần với Jack hơn. Wilkins ngồi vào ghế bên phía còn lại của cô. Davis bắt chéo tay lại khi ông ngồi xuống. Cũng như lần trước, cách đây ba năm, cô cũng từng ở văn phòng này, khuôn mặt của ông vẫn nghiêm trọng như thế.
“Cô Lynde, với tư cách là đặc vụ chịu trách nhiệm chính ở văn phòng này, tôi muốn gửi tới cô lời xin lỗi chân thành nhất. Về việc này, tôi đã gọi điện cho người phụ trách Sở Cảnh sát Chicago. Tôi định sẽ yêu cầu có hình thức kỉ luật phù hợp với những viên sĩ quan cảnh sát đảm nhận việc bảo vệ cô chiều nay. Tôi hứa việc này sẽ không xảy ra một lần nữa.”
“Cảm ơn ông. May mà đặc vụ Pallas đã ở đó. Anh ấy xứng đáng được nhận tuyên dương cho hành động ngày hôm nay. Tôi không thể hình dung nổi điều gì sẽ xảy ra nếu anh ấy không xuất hiện.” Cameron nói.
“Jack và tôi đã nói chuyện. Tôi đồng ý với anh ấy là FBI cần phải đảm nhận việc giám sát bảo vệ cô. Vì vụ tấn công ngày hôm nay, chúng tôi sẽ cử một đặc vụ luôn luôn ở bên cạnh cô. Anh ta sẽ chuyển tới nhà cô, theo cô tới chỗ làm, đi tới mọi nơi mà cô đến. Tôi đã yêu cầu Jack, với cương vị là người điều tra chính và đảm nhận nhiệm vụ này. Anh ấy đã đồng ý.”
Cameron cẩn thận không để lộ một cảm xúc nào. Cô thoáng nhìn Jack, điệu bộ của anh vẫn tự nhiên như mọi khi. Thật kỳ lạ khi ngồi cạnh anh trong văn phòng của Davis, và giả vờ như tất cả mọi thứ chỉ là công việc bình thường sau những chuyện đã xảy ra giữa họ vào tối thứ Bảy.
“Tôi e điều này sẽ làm tăng mức độ xâm phạm của việc giám sát lên hơn nữa.” Davis nói, “Nhưng thật không may, chúng tôi không có nhiều sự lựa chọn trong việc này.”
“Tin tôi đi, không ai muốn đảm bảo sự việc ngày hôm nay sẽ không lặp lại nữa như tôi đâu.” Cameron nói. “Trong trường hợp đó, tôi sẵn lòng cho sự bất tiện.”
“Vì Jack phụ trách phần việc giám sát, chúng ta cần một người khác để quản lý công việc hàng ngày của vụ điều tra.” Davis quay sang nhìn Wilkins. “Wilkins, Jack đã gợi ý cho tôi anh có thể thay thế vị trí của anh ấy trong nhiệm vụ này. Anh ấy cũng đảm bảo với tôi rằng anh đã sẵn sàng cho trách nhiệm đó.”
Im lặng một cách khác thường so với tính cách vốn có của Wilkins, anh ngồi yên một lúc rồi trả lời sếp. “Tôi trân trọng việc Jack và anh đã tin tưởng tôi. Nhưng Jack và tôi là cộng sự, tôi muốn cùng anh ấy đảm nhận nhiệm vụ này.”
Davis cười phá lên. “Ồ, yên tâm, anh sẽ không dễ dàng rời khỏi anh ấy thế đâu. Hai anh vẫn sẽ là cộng sự nhưng với trách nhiệm khác nhau. Jack sẽ phụ trách bảo vệ cô Lynde, còn anh sẽ là người phụ trách cả đội tại văn phòng của chúng ta.”
Wilkins cười. “Trong trường hợp đó, tôi hoàn toàn chấp thuận.”
“Tôi cũng nghĩ anh sẽ nói như thế. Bây giờ, chúng ta cần suy nghĩ về những gì đã xảy ra hôm nay. Làm thế nào mà kẻ giết Mandy Robards lại có thể biết về Cameron? Về phía FBI, chỉ có ba người chúng ta biết cô ấy liên quan tới vụ án này. Wilkins, tôi nghĩ trước hết anh cần lên một danh sách bất cứ ai làm việc ở Sở Cảnh sát Chicago biết về thông tin này. Vụ tấn công ngày hôm nay cho biết một điều: chúng ta đã bị rò rỉ thông tin. Nhưng chúng ta có thể tận dụng nó. Một khi đã tìm ra kẻ làm rò rỉ, chúng ta sẽ tìm được tên giết người.”
“Cẩn thận với bên Sở Cảnh sát Chicago trong vấn đề này!” Jack cảnh báo cho Wilkins. “Những viên cảnh sát này sẽ không thích việc bị ám chỉ rằng một ai đó trong số họ đã làm rò rỉ thông tin, cho dù cố tình hay vô ý. Cho nên hãy tiếp cận nhẹ nhàng!”
“Đừng lo, việc này là sở trường của tôi mà.” Wilkins nói. “Và chúng ta cần phải tính tới những khả năng xa hơn nữa. Hai mươi phụ nữ tại buổi tiệc độc thân vào thứ Bảy đó đã nhìn thấy tôi và Jack bảo vệ Cameron như thế nào. Và một trong số họ có thể làm lộ thông tin cho kẻ xấu.”
“Tôi có thể cho anh tên của họ, nhưng tôi nghi ngờ việc một trong số họ là người làm rò rỉ.” Cameron nói. “Không ai biết được lí do tại sao Jack và anh lại bảo vệ tôi.”
Jack hỏi Cameron. “Thế còn bạn bè và gia đình cô thì thế nào? Cô có nói với họ không?”
“Collin và Amy biết chút ít nhưng không cụ thể. Hơn nữa, họ biết cách giữ bí mật. Tôi chưa hề nói với ai khác về điều này.”
Davis ngả người phía sau, dựa lưng vào ghế. “Thế có nghĩa chúng ta chỉ có thể tập trung vào Sở Cảnh sát Chicago và nếu khả năng do bên ngoài thì là những người phụ nữ đã ở cùng Cameron tối thứ Bảy đó. Tiện thể, Jack, tôi không thấy báo cáo của anh và Wilkins về việc đã tham gia buổi tiệc độc thân ấy. Lạ thay, tôi không được biết.”
“Đó thực ra do tôi quyết định vào phút chót để kiểm tra an ninh xung quanh hộp đêm mà cô Lynde đã lên kế hoạch tham gia.”
“Câu trả lời hay đấy!” Davis nói.
“Đúng đấy!” Wilkins đồng ý, nhìn anh ta có vẻ rất ấn tượng với câu trả lời của Jack.
“Nói tới việc lên danh sách tất cả những người biết về việc tôi có liên quan tới vụ điều tra, tôi nên đề cập đến việc Silas cũng biết. Ông ta biết điều đó thông qua Godfrey.” Cameron nhắc tới người quản lý FBI. “Ông ta đã gọi cho Silas vào tuần trước để cảm ơn tôi về việc đã hợp tác điều tra vụ án.”
Davis khựng lại khi nghe Cameron nhắc tới cái tên Silas. “Cô có nghĩ rằng Silas có thể đã nói cho ai đó biết về việc cô liên quan tới vụ án này không?”
“Với tư cách là một luật sư liên bang Hoà Kỳ, dĩ nhiên ông ta biết phải hành động một cách thông minh.” Cameron nói.
“Tôi mong là thế.” Davis đồng ý.
Cuộc thảo luận chuyển sangchủ đề cuộc viếng thăm gần đây của Jack và Wilkins tới NewYork. Khi Cameron lắng nghe Jack trình bày với Davis, mắt cô không thể không nhìn vào vết cắt trên gò má anh. Trong phòng cấp cứu, sau khi cô bị khâu năm mũi cho vết thương “mức độ hai” – tính theo thang vết thương do đạn bắn của Jack thì người bác sĩ yêu cầu y tá chăm sóc vết trầy xước trên má và tay của Jack. Anh đã khoát tay từ chối, nói rằng việc đó không cần thiết và không rời khỏi Cameron nửa bước.
Rất nhiều chuyện đã xảy ra giữa họ trong mấy ngày vừa qua – cái vụ đã xém xảy ra ở trước nhà cô và sau đó là những chuyện diễn ra vào tối thứ Bảy cô chưa từng thừa nhận. Cameron không thể hiểu nổi những gì đã xảy ra giữa mình và Jack gần đây, nhưng khi nhìn vào vết thương trên khuôn mặt anh, cô biết chắc một điều, cô tin anh.
Và vì từ bây giờ anh sẽ là người bảo vệ cô hai tư trên bảy nên cô biết niềm tin tưởng đó cần phải đến từ cả hai phía. Điều đó có nghĩa cô phải nói cho anh về mọi chuyện đã xảy ra ba năm trước đây.
Tối nay, cô sẽ làm việc đó.***
Khi Grant về đến căn hộ tối hôm đó, hắn ta dừng lại ở cửa, chuẩn bị sẵn sàng đối phó với việc sẽ có cảnh sát ập tới và còng tay hắn lại. Nhưng điều đó đã không xảy ra.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, yên tâm rằng ít nhất, Pallas đã không nhận diện được hắn là kẻ đeo mặt nạ. Nhưng sự thật ấy còn được che đậy bao lâu nữa thì khó mà biết trước được.
Nếu nói rằng mọi việc chiều hôm ấy không xảy ra như dự kiến thì chỉ là cách nói giảm.
Grant lọ mọ trong bóng tối từ căn hộ của hắn, kiểm tra từng cửa sổ. Đứng ở tầng ba, hắn nhìn xuống con phố phía dưới để tìm xem có điều gì đáng ngờ không. Chẳng hạn như – xe lạ đậu ở cửa, một người dắt chó đi bộ “tình cờ” ra ngoài vào lúc đó, một người vô gia cư nghiễm nhiên nằm gục trên ngõ phía sau nhà hắn... Hắn không thấy gì bất thường cả.
Đây là lần thứ hai hắn cảm thấy giận dữ trong vòng hai tuần kể từ khi Mandy Robards dám tống tiền hắn. Và lần này có cả những ảo giác nữa, không phải là một sự kết hợp hay ho cho lắm.
Cameron Lynde đáng ra không về nhà sớm như thế. Cô ta đáng ra cũng không mang theo bạn về cùng – không phải vì hắn không thể gạt bỏ anh ta ra khỏi sự việc. Hắn cũng đã có thể xử lý hai viên cảnh sát ở chiếc xe bên ngoài. Tuy nhiên, hắn đã không sẵn sàng cho việc phải đối đầu với Jack Pallas. Sự giận dữ trong ánh mắt của viên đặc vụ liên bang đó khi anh ta xông qua tấm cửa kính là điều mà hắn không hề ngờ tới. Hắn cũng không hề lường trước được việc người phụ nữ - người đã tỏ ra khá ngoan ngoãn cho tới lúc ấy – lại cố gắng giật khẩu súng khỏi tay hắn.
Hắn đã may mắn, hắn biết, vì đã tẩu thoát được khi mà mọi việc đã vượt xa kế hoạch như thế. May quá, tuy nhiên, trong tương lai, hắn sẽ không thể dựa vào sự may mắn nữa.
Mãn nguyện với việc căn nhà không bị theo dõi, Grant quay lại phòng ngủ và cởi quần áo. Như hắn đã làm một trăm lần chiều hôm đó, hắn nhớ lại toàn bộ sự việc trong vụ tấn công và sau đó, tìm kiếm xem điểm nào là điểm sơ hở nhất của hắn.
Không một ai nhìn thấy mặt hắn. Và cũng chẳng có ai nghe thấy tiếng của hắn, vì hắn không hề mở miệng ho he một lời nào trong suốt thời gian của vụ tấn công. Hắn không để lại một dấu vân tay nào, nhờ cái găng tay hắn đeo. Lối thoát của hắn cũng khá sạch sẽ - hắn đã chạy khỏi hai tên cảnh sát vô dụng, một trong số họ trông như ốm đói, người còn lại thì vừa đủ già để có thể ngồi làm tài xế xe cảnh sát. Những cảnh sát giỏi nhất Chicago. Hắn đã cắt đuôi họ ở một con hẻm cách nhà Cameron ba khu phố và sau đó chạy bán sống bán chết nửa dặm theo hướng ngược lại về phía mà hắn đã giấu chiếc xe. Hắn lượm chiếc ba lô mà trước đó đã để trong một thùng rác trên đường đi. Trước khi tới được chỗ đậu xe, hắn cởi bỏ mặt nạ, găng tay và áo khoác, sau đó trong bộ dạng một người đàn ông mặc chiếc quần gió và một chiếc áo sơ mi dài tay, vác ba lô tập thể hình sau một bài tập muộn buổi chiều. Ngay khi quay lại chiếc xe và lái đi, hắn rẽ vào một ngõ khác cách đó một vài dặm và thay bộ complê đã để lại trong xe. Chiếc ba lô với bộ đồ đen được nhét thêm mấy viên gạch giờ đang nắm dưới đáy sông Chicago.
Grant trần truồng đi vào phòng tắm và vặn nút bật vòi hoa sen. Hắn nhìn kĩ thân thể mình qua tấm gương trong khi hơi nước bốc lên tràn ngập phòng.
Có một điểm yếu. Hắn không có chứng cớ ngoại phạm mà hắn cũng chẳng cần phải có.
Hắn là thế rồi, ngay khi ném chiếc ba lô xuống sông thì hắn đã lái xe đi thẳng tới một cuộc hẹn tối hôm đó – hắn gặp một người bạn lâu năm đang làm cho tờ Tribune[18] tại một quán phía tây dòng sông Chicago. Ở đó, hắn nghe nói, một ả gái gọi hạng sang đã bị giết tại một trong những khách sạn sang trọng nhất Chicago và một tin đồn chưa được xác nhận đó là Thượng nghị sĩ Hodges có tên trong danh sách khách quen của cô ta.
Người bạn đó nợ Grant một vài ân huệ vì những lần hắn cho là hắn ta được tiếp cận sớm với những mối giao thiệp mang tính chính trị của ngài Thượng nghị sĩ, đã gọi điện để anh ta biết một vài đầu mối và hẹn gặp uống nước ở quán này. Grant tò mò muốn biết xem có phải tên của ngài Thượng nghĩ sí đã được đưa ra như một nghi phạm và xem người bạn của hắn biết gì về việc điều tra của FBI. Nhưng hóa ra, người bạn đó biết rất ít và Grant có cảm giác chính hắn mới là người bị moi tin tức.
Sau đó, hắn quay lại văn phòng của ngài Thượng nghị sĩ và tham gia một chuỗi các cuộc gặp với các nhân viên cấp cao và hai luật sư của Hodges. Ngài Thượng nghị sĩ thoạt đầuđã lên kế hoạch sẽ quay lại DC[19] trước tuần sau, nhưng do FBI đã cảnh báo rằng ông không được rời khỏi bang này, nên các kế hoạc thay thế, cần được thảo luận. Điều đầu tiên và quan trọng nhất mọi người cần nghĩ đến bây giờ là làm thế nào để giải thích những thay đổi trong kế hoạch của ngài Thượng nghị sĩ mà không để lộ cho cánh nhà báo biết tí gì về mối liên quan của ngài với cái chết của Mandy Robards.Một cách kín đáo, Grant cảm thấy thích thú khi nghe được cuộc nói chuyện này. Nhưnggiọng thì thào, sự căng thẳng bao trùm căn phòng, những cái nhìn quan ngại về phía báo chí và ngay cả việc kẻ giết người có thể biết về sự liên quan của ngài Thượng nghị sĩ với Mandy. Họ không hề mảy may nghĩ đến việc kẻ mà họ đang bàn luận lại ngồi ngay bàn với họ. Và hắn biết tất cả mọi chuyện.
Sau khi các cuộc họp kết thúc, Grant lái xe về nhà, đi dường vòng để đảm bảo không có ai bám đuôi. Tựu trung lại, ngày hôm ấy của hắn cũng giống bao ngày khác nếu như ai đó có hỏi – trừ một giờ đồng hồ ấy. Hắn cần phải nghĩ ra một cái gì đó để lấp vào chỗ khuyết ấy, chỉ là để phòng trường hợp cần thiết.
Grant nghĩ lại thời điểm tại nhà của Lynde khi mà cô lần đầu tiên nhìn thấy hắn trên bậc thang – cái cách mà cô lùi lại một bước và nói thì thào: “Mày muốn gì?”
Hắn không muốn lúc nào cũng phải ngoảnh lại nhìn mỗi bước chân vào ngôi nhà của mình, hắn không muốn thế.
Cameron nói rằng cô không biết hắn là ai. Mặc dù hắn nghĩ mọi người thường nói sự thật khi bị dí súng vào đầu, hắn vẫn không chắc là hắn tin cô. May mắn thay, hắn không cần phải làm điều đó.
Vì tính mạng của cô, hắn mong rằng cô đã nói thật. Cái chết của Mandy đã gần như hoàn hảo một cách thông minh. Đặc vụ FBI giỏi nhất đã được giao nhiệm vụ thụ lý vụ án và cho tới lúc này, họ vẫn không hề có thông tin về hắn. Và họ sẽ không bao giờ có được chút thông tin gì về hắn , miễn là Cameron Lynde không ho he gì.
Tất nhiên, hắn đã có một bước phòng xa để biết xem cô ta có tiết lộ thông tin gì không.
Bọn chúng thật ngu ngốc! Pallas, lũ cảnh sát, tất cả bọn chúng điều như vậy. Hắn nằm ngay dưới mũi chúng vậy mà chúng không nhận ra.
Nếu biết trước việc thoát khỏi tội giết người vui như thế thì hắn đã làm điều này cách đây hàng năm trước rồi.
Cameron và Wilkins ngồi ở trên ghế đợi ngoài văn phòng Davis. Lúc đó gần chín giờ tối và các đặc vụ FBI nhìn chằm chằm vào cô với vẻ tò mò khi họ ra khỏi văn phòng sau một ngày làm việc dài.
Davis có yêu cầu nói chuyện với Jack trước, chỉ mình Jack thôi. Wilkins đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng. Cameron có thể nhận ra rằng anh không thích việc bị đứng ngoài. Với một cái ngáp giả, cô dựa đầu vào tấm kính cửa sổ văn phòng Davis. Tấm rèm đã được kéo xuống, do đó, cô không thể nhìn thấy cái gì bên trong, nhưng nếu may mắn thì vẫn có thể nghe được điều gì đó, một hoặc hai từ...
“Tôi đã thử làm điều đó rồi!” Wilkisn nói.“Họ nói qua nhỏ”
“Anh nghĩ họ đang nói về điều gì?”
“Cô.”
“Ồ, tôi biết là tôi, nhưng cụ thể là nói gì về tôi.”
Wilkins liếc về phía cửa. “Tôi không biết.”
Cameron nhấc đầu khỏi tấm kính. “Anh có nghĩ Jack gặp rắc rối không?”
Wilkins suy nghĩ một chút rồi trả lời. “Nếu thế thì tôi phải ở trong đó rồi!”
Cánh cửa đột nhiên mở toang, và Davis bước ra. Ông gật đầu với Wilkins rồi ra hiệu cho Cameron. “Cô Lynde, xin cô vui lòng cùng chúng tôi vào văn phòng một chút!”
Cameron theo sau Wilkins vào trong, Jack đang ngồi ở góc căn phòng, nhìn vẻ mặt anh khó mà đoán biết được điều gì.
Cameron chọn chiếc ghế phía trước bàn của Davis nhưng gần với Jack hơn. Wilkins ngồi vào ghế bên phía còn lại của cô. Davis bắt chéo tay lại khi ông ngồi xuống. Cũng như lần trước, cách đây ba năm, cô cũng từng ở văn phòng này, khuôn mặt của ông vẫn nghiêm trọng như thế.
“Cô Lynde, với tư cách là đặc vụ chịu trách nhiệm chính ở văn phòng này, tôi muốn gửi tới cô lời xin lỗi chân thành nhất. Về việc này, tôi đã gọi điện cho người phụ trách Sở Cảnh sát Chicago. Tôi định sẽ yêu cầu có hình thức kỉ luật phù hợp với những viên sĩ quan cảnh sát đảm nhận việc bảo vệ cô chiều nay. Tôi hứa việc này sẽ không xảy ra một lần nữa.”
“Cảm ơn ông. May mà đặc vụ Pallas đã ở đó. Anh ấy xứng đáng được nhận tuyên dương cho hành động ngày hôm nay. Tôi không thể hình dung nổi điều gì sẽ xảy ra nếu anh ấy không xuất hiện.” Cameron nói.
“Jack và tôi đã nói chuyện. Tôi đồng ý với anh ấy là FBI cần phải đảm nhận việc giám sát bảo vệ cô. Vì vụ tấn công ngày hôm nay, chúng tôi sẽ cử một đặc vụ luôn luôn ở bên cạnh cô. Anh ta sẽ chuyển tới nhà cô, theo cô tới chỗ làm, đi tới mọi nơi mà cô đến. Tôi đã yêu cầu Jack, với cương vị là người điều tra chính và đảm nhận nhiệm vụ này. Anh ấy đã đồng ý.”
Cameron cẩn thận không để lộ một cảm xúc nào. Cô thoáng nhìn Jack, điệu bộ của anh vẫn tự nhiên như mọi khi. Thật kỳ lạ khi ngồi cạnh anh trong văn phòng của Davis, và giả vờ như tất cả mọi thứ chỉ là công việc bình thường sau những chuyện đã xảy ra giữa họ vào tối thứ Bảy.
“Tôi e điều này sẽ làm tăng mức độ xâm phạm của việc giám sát lên hơn nữa.” Davis nói, “Nhưng thật không may, chúng tôi không có nhiều sự lựa chọn trong việc này.”
“Tin tôi đi, không ai muốn đảm bảo sự việc ngày hôm nay sẽ không lặp lại nữa như tôi đâu.” Cameron nói. “Trong trường hợp đó, tôi sẵn lòng cho sự bất tiện.”
“Vì Jack phụ trách phần việc giám sát, chúng ta cần một người khác để quản lý công việc hàng ngày của vụ điều tra.” Davis quay sang nhìn Wilkins. “Wilkins, Jack đã gợi ý cho tôi anh có thể thay thế vị trí của anh ấy trong nhiệm vụ này. Anh ấy cũng đảm bảo với tôi rằng anh đã sẵn sàng cho trách nhiệm đó.”
Im lặng một cách khác thường so với tính cách vốn có của Wilkins, anh ngồi yên một lúc rồi trả lời sếp. “Tôi trân trọng việc Jack và anh đã tin tưởng tôi. Nhưng Jack và tôi là cộng sự, tôi muốn cùng anh ấy đảm nhận nhiệm vụ này.”
Davis cười phá lên. “Ồ, yên tâm, anh sẽ không dễ dàng rời khỏi anh ấy thế đâu. Hai anh vẫn sẽ là cộng sự nhưng với trách nhiệm khác nhau. Jack sẽ phụ trách bảo vệ cô Lynde, còn anh sẽ là người phụ trách cả đội tại văn phòng của chúng ta.”
Wilkins cười. “Trong trường hợp đó, tôi hoàn toàn chấp thuận.”
“Tôi cũng nghĩ anh sẽ nói như thế. Bây giờ, chúng ta cần suy nghĩ về những gì đã xảy ra hôm nay. Làm thế nào mà kẻ giết Mandy Robards lại có thể biết về Cameron? Về phía FBI, chỉ có ba người chúng ta biết cô ấy liên quan tới vụ án này. Wilkins, tôi nghĩ trước hết anh cần lên một danh sách bất cứ ai làm việc ở Sở Cảnh sát Chicago biết về thông tin này. Vụ tấn công ngày hôm nay cho biết một điều: chúng ta đã bị rò rỉ thông tin. Nhưng chúng ta có thể tận dụng nó. Một khi đã tìm ra kẻ làm rò rỉ, chúng ta sẽ tìm được tên giết người.”
“Cẩn thận với bên Sở Cảnh sát Chicago trong vấn đề này!” Jack cảnh báo cho Wilkins. “Những viên cảnh sát này sẽ không thích việc bị ám chỉ rằng một ai đó trong số họ đã làm rò rỉ thông tin, cho dù cố tình hay vô ý. Cho nên hãy tiếp cận nhẹ nhàng!”
“Đừng lo, việc này là sở trường của tôi mà.” Wilkins nói. “Và chúng ta cần phải tính tới những khả năng xa hơn nữa. Hai mươi phụ nữ tại buổi tiệc độc thân vào thứ Bảy đó đã nhìn thấy tôi và Jack bảo vệ Cameron như thế nào. Và một trong số họ có thể làm lộ thông tin cho kẻ xấu.”
“Tôi có thể cho anh tên của họ, nhưng tôi nghi ngờ việc một trong số họ là người làm rò rỉ.” Cameron nói. “Không ai biết được lí do tại sao Jack và anh lại bảo vệ tôi.”
Jack hỏi Cameron. “Thế còn bạn bè và gia đình cô thì thế nào? Cô có nói với họ không?”
“Collin và Amy biết chút ít nhưng không cụ thể. Hơn nữa, họ biết cách giữ bí mật. Tôi chưa hề nói với ai khác về điều này.”
Davis ngả người phía sau, dựa lưng vào ghế. “Thế có nghĩa chúng ta chỉ có thể tập trung vào Sở Cảnh sát Chicago và nếu khả năng do bên ngoài thì là những người phụ nữ đã ở cùng Cameron tối thứ Bảy đó. Tiện thể, Jack, tôi không thấy báo cáo của anh và Wilkins về việc đã tham gia buổi tiệc độc thân ấy. Lạ thay, tôi không được biết.”
“Đó thực ra do tôi quyết định vào phút chót để kiểm tra an ninh xung quanh hộp đêm mà cô Lynde đã lên kế hoạch tham gia.”
“Câu trả lời hay đấy!” Davis nói.
“Đúng đấy!” Wilkins đồng ý, nhìn anh ta có vẻ rất ấn tượng với câu trả lời của Jack.
“Nói tới việc lên danh sách tất cả những người biết về việc tôi có liên quan tới vụ điều tra, tôi nên đề cập đến việc Silas cũng biết. Ông ta biết điều đó thông qua Godfrey.” Cameron nhắc tới người quản lý FBI. “Ông ta đã gọi cho Silas vào tuần trước để cảm ơn tôi về việc đã hợp tác điều tra vụ án.”
Davis khựng lại khi nghe Cameron nhắc tới cái tên Silas. “Cô có nghĩ rằng Silas có thể đã nói cho ai đó biết về việc cô liên quan tới vụ án này không?”
“Với tư cách là một luật sư liên bang Hoà Kỳ, dĩ nhiên ông ta biết phải hành động một cách thông minh.” Cameron nói.
“Tôi mong là thế.” Davis đồng ý.
Cuộc thảo luận chuyển sangchủ đề cuộc viếng thăm gần đây của Jack và Wilkins tới NewYork. Khi Cameron lắng nghe Jack trình bày với Davis, mắt cô không thể không nhìn vào vết cắt trên gò má anh. Trong phòng cấp cứu, sau khi cô bị khâu năm mũi cho vết thương “mức độ hai” – tính theo thang vết thương do đạn bắn của Jack thì người bác sĩ yêu cầu y tá chăm sóc vết trầy xước trên má và tay của Jack. Anh đã khoát tay từ chối, nói rằng việc đó không cần thiết và không rời khỏi Cameron nửa bước.
Rất nhiều chuyện đã xảy ra giữa họ trong mấy ngày vừa qua – cái vụ đã xém xảy ra ở trước nhà cô và sau đó là những chuyện diễn ra vào tối thứ Bảy cô chưa từng thừa nhận. Cameron không thể hiểu nổi những gì đã xảy ra giữa mình và Jack gần đây, nhưng khi nhìn vào vết thương trên khuôn mặt anh, cô biết chắc một điều, cô tin anh.
Và vì từ bây giờ anh sẽ là người bảo vệ cô hai tư trên bảy nên cô biết niềm tin tưởng đó cần phải đến từ cả hai phía. Điều đó có nghĩa cô phải nói cho anh về mọi chuyện đã xảy ra ba năm trước đây.
Tối nay, cô sẽ làm việc đó.
Khi Grant về đến căn hộ tối hôm đó, hắn ta dừng lại ở cửa, chuẩn bị sẵn sàng đối phó với việc sẽ có cảnh sát ập tới và còng tay hắn lại. Nhưng điều đó đã không xảy ra.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, yên tâm rằng ít nhất, Pallas đã không nhận diện được hắn là kẻ đeo mặt nạ. Nhưng sự thật ấy còn được che đậy bao lâu nữa thì khó mà biết trước được.
Nếu nói rằng mọi việc chiều hôm ấy không xảy ra như dự kiến thì chỉ là cách nói giảm.
Grant lọ mọ trong bóng tối từ căn hộ của hắn, kiểm tra từng cửa sổ. Đứng ở tầng ba, hắn nhìn xuống con phố phía dưới để tìm xem có điều gì đáng ngờ không. Chẳng hạn như – xe lạ đậu ở cửa, một người dắt chó đi bộ “tình cờ” ra ngoài vào lúc đó, một người vô gia cư nghiễm nhiên nằm gục trên ngõ phía sau nhà hắn... Hắn không thấy gì bất thường cả.
Đây là lần thứ hai hắn cảm thấy giận dữ trong vòng hai tuần kể từ khi Mandy Robards dám tống tiền hắn. Và lần này có cả những ảo giác nữa, không phải là một sự kết hợp hay ho cho lắm.
Cameron Lynde đáng ra không về nhà sớm như thế. Cô ta đáng ra cũng không mang theo bạn về cùng – không phải vì hắn không thể gạt bỏ anh ta ra khỏi sự việc. Hắn cũng đã có thể xử lý hai viên cảnh sát ở chiếc xe bên ngoài. Tuy nhiên, hắn đã không sẵn sàng cho việc phải đối đầu với Jack Pallas. Sự giận dữ trong ánh mắt của viên đặc vụ liên bang đó khi anh ta xông qua tấm cửa kính là điều mà hắn không hề ngờ tới. Hắn cũng không hề lường trước được việc người phụ nữ - người đã tỏ ra khá ngoan ngoãn cho tới lúc ấy – lại cố gắng giật khẩu súng khỏi tay hắn.
Hắn đã may mắn, hắn biết, vì đã tẩu thoát được khi mà mọi việc đã vượt xa kế hoạch như thế. May quá, tuy nhiên, trong tương lai, hắn sẽ không thể dựa vào sự may mắn nữa.
Mãn nguyện với việc căn nhà không bị theo dõi, Grant quay lại phòng ngủ và cởi quần áo. Như hắn đã làm một trăm lần chiều hôm đó, hắn nhớ lại toàn bộ sự việc trong vụ tấn công và sau đó, tìm kiếm xem điểm nào là điểm sơ hở nhất của hắn.
Không một ai nhìn thấy mặt hắn. Và cũng chẳng có ai nghe thấy tiếng của hắn, vì hắn không hề mở miệng ho he một lời nào trong suốt thời gian của vụ tấn công. Hắn không để lại một dấu vân tay nào, nhờ cái găng tay hắn đeo. Lối thoát của hắn cũng khá sạch sẽ - hắn đã chạy khỏi hai tên cảnh sát vô dụng, một trong số họ trông như ốm đói, người còn lại thì vừa đủ già để có thể ngồi làm tài xế xe cảnh sát. Những cảnh sát giỏi nhất Chicago. Hắn đã cắt đuôi họ ở một con hẻm cách nhà Cameron ba khu phố và sau đó chạy bán sống bán chết nửa dặm theo hướng ngược lại về phía mà hắn đã giấu chiếc xe. Hắn lượm chiếc ba lô mà trước đó đã để trong một thùng rác trên đường đi. Trước khi tới được chỗ đậu xe, hắn cởi bỏ mặt nạ, găng tay và áo khoác, sau đó trong bộ dạng một người đàn ông mặc chiếc quần gió và một chiếc áo sơ mi dài tay, vác ba lô tập thể hình sau một bài tập muộn buổi chiều. Ngay khi quay lại chiếc xe và lái đi, hắn rẽ vào một ngõ khác cách đó một vài dặm và thay bộ complê đã để lại trong xe. Chiếc ba lô với bộ đồ đen được nhét thêm mấy viên gạch giờ đang nắm dưới đáy sông Chicago.
Grant trần truồng đi vào phòng tắm và vặn nút bật vòi hoa sen. Hắn nhìn kĩ thân thể mình qua tấm gương trong khi hơi nước bốc lên tràn ngập phòng.
Có một điểm yếu. Hắn không có chứng cớ ngoại phạm mà hắn cũng chẳng cần phải có.
Hắn là thế rồi, ngay khi ném chiếc ba lô xuống sông thì hắn đã lái xe đi thẳng tới một cuộc hẹn tối hôm đó – hắn gặp một người bạn lâu năm đang làm cho tờ Tribune[] tại một quán phía tây dòng sông Chicago. Ở đó, hắn nghe nói, một ả gái gọi hạng sang đã bị giết tại một trong những khách sạn sang trọng nhất Chicago và một tin đồn chưa được xác nhận đó là Thượng nghị sĩ Hodges có tên trong danh sách khách quen của cô ta.
Người bạn đó nợ Grant một vài ân huệ vì những lần hắn cho là hắn ta được tiếp cận sớm với những mối giao thiệp mang tính chính trị của ngài Thượng nghị sĩ, đã gọi điện để anh ta biết một vài đầu mối và hẹn gặp uống nước ở quán này. Grant tò mò muốn biết xem có phải tên của ngài Thượng nghĩ sí đã được đưa ra như một nghi phạm và xem người bạn của hắn biết gì về việc điều tra của FBI. Nhưng hóa ra, người bạn đó biết rất ít và Grant có cảm giác chính hắn mới là người bị moi tin tức.
Sau đó, hắn quay lại văn phòng của ngài Thượng nghị sĩ và tham gia một chuỗi các cuộc gặp với các nhân viên cấp cao và hai luật sư của Hodges. Ngài Thượng nghị sĩ thoạt đầuđã lên kế hoạch sẽ quay lại DC[] trước tuần sau, nhưng do FBI đã cảnh báo rằng ông không được rời khỏi bang này, nên các kế hoạc thay thế, cần được thảo luận. Điều đầu tiên và quan trọng nhất mọi người cần nghĩ đến bây giờ là làm thế nào để giải thích những thay đổi trong kế hoạch của ngài Thượng nghị sĩ mà không để lộ cho cánh nhà báo biết tí gì về mối liên quan của ngài với cái chết của Mandy Robards.Một cách kín đáo, Grant cảm thấy thích thú khi nghe được cuộc nói chuyện này. Nhưnggiọng thì thào, sự căng thẳng bao trùm căn phòng, những cái nhìn quan ngại về phía báo chí và ngay cả việc kẻ giết người có thể biết về sự liên quan của ngài Thượng nghị sĩ với Mandy. Họ không hề mảy may nghĩ đến việc kẻ mà họ đang bàn luận lại ngồi ngay bàn với họ. Và hắn biết tất cả mọi chuyện.
Sau khi các cuộc họp kết thúc, Grant lái xe về nhà, đi dường vòng để đảm bảo không có ai bám đuôi. Tựu trung lại, ngày hôm ấy của hắn cũng giống bao ngày khác nếu như ai đó có hỏi – trừ một giờ đồng hồ ấy. Hắn cần phải nghĩ ra một cái gì đó để lấp vào chỗ khuyết ấy, chỉ là để phòng trường hợp cần thiết.
Grant nghĩ lại thời điểm tại nhà của Lynde khi mà cô lần đầu tiên nhìn thấy hắn trên bậc thang – cái cách mà cô lùi lại một bước và nói thì thào: “Mày muốn gì?”
Hắn không muốn lúc nào cũng phải ngoảnh lại nhìn mỗi bước chân vào ngôi nhà của mình, hắn không muốn thế.
Cameron nói rằng cô không biết hắn là ai. Mặc dù hắn nghĩ mọi người thường nói sự thật khi bị dí súng vào đầu, hắn vẫn không chắc là hắn tin cô. May mắn thay, hắn không cần phải làm điều đó.
Vì tính mạng của cô, hắn mong rằng cô đã nói thật. Cái chết của Mandy đã gần như hoàn hảo một cách thông minh. Đặc vụ FBI giỏi nhất đã được giao nhiệm vụ thụ lý vụ án và cho tới lúc này, họ vẫn không hề có thông tin về hắn. Và họ sẽ không bao giờ có được chút thông tin gì về hắn , miễn là Cameron Lynde không ho he gì.
Tất nhiên, hắn đã có một bước phòng xa để biết xem cô ta có tiết lộ thông tin gì không.
Bọn chúng thật ngu ngốc! Pallas, lũ cảnh sát, tất cả bọn chúng điều như vậy. Hắn nằm ngay dưới mũi chúng vậy mà chúng không nhận ra.
Nếu biết trước việc thoát khỏi tội giết người vui như thế thì hắn đã làm điều này cách đây hàng năm trước rồi.