Có điều gì đó không ổn. Cameron đã bị giữ trong phòng gần hai giờ đồng hồ trong khi cảnh sát Chicago đang tiến hành việc điều tra. Cô biết việc xem xét hiện trường và việc thẩm vấn nhân chứng như thế nào để thấy rằng nó không theo nguyên tắc thông thường.
Thứ nhất, không ai nói cho cô điều gì cả. Cảnh sát đã đến ngay sau khi quản lí khách sạn hộ tống cô về phòng. Một thám tử trung tuổi, tên là Slonsky, đầu hơi hói, quần áo thì xộc xệch tự giới thiệu với cô rồi ngồi vào chiếc ghế bành ở góc phòng và bắt đầu lấy lời khai về những gì cô đã nghe được tối hôm đó. Ít nhất, cô cũng đã có khoảng vài giây riêng tư để mặc vội chiếc quần tập yoga và chiếc áo con, nhưng cô vẫn thấy việc bị cảnh sát thẩm vấn khi ngồi trên chiếc gường khách sạn được thu dọn một cách cẩu thả thật là kỳ quặc.
Điều đầu tiên thám tử Slonsky để ý là cốc rượu đã vơi một nửa ở trên bàn. Cô gọi rượu từ dịch vụ phòng và đã để nó ở đó mấy tiếng trước. Tất nhiên điều đó gợi ra nghi vấn ban đầu về việc cô uống rượu trong buổi tối hôm ấy. Sau khi có vẻ như đã thuyết phục Slonsky rằng, cô không phải là một kẻ nghiện rượu và lời khai của cô ít ra cũng có độ tin cậy, họ bỏ qua vấn đề say xỉn. Cô bình luận về việc Slonsky đã tự giới thiệu là “thám tử” thay vì “cảnh sát”. Cô hỏi liệu có phải điều ấy có nghĩa là ông ta thuộc bộ phận phụ trách các vụ án mạng hay không. Nếu thế thì cô muốn biết điều gì đã xảy ra với cô gái ở phòng 1308.
Slonsky nhìn cô chằm chằm và đáp lại: “Ở đây, tôi mới là người đưa ra câu hỏi, thưa cô Lynde.”
Cameron vừa xong việc khai báo thì một thám tử mặc thường phục khác thò đầu vào phòng. “Slonsky, anh nên sang đây!” Nói xong, ông ta gật đầu, hướng về phía phòng bên cạnh.
Slonsky đứng dậy và lại nhìn Cameron chằm chằm. Cô tự hỏi, không biết ông ta có luyện tập ánh nhìn này trong gương nhà tắm thường xuyên không.
“Tôi sẽ rất cảm kích nếu cô vẫn ở trong phòng này cho đến khi tôi quay lại.” Ông ta bảo cô.
Cameron cười: “Tất nhiên, thưa ngài thám tử.” Cô đang cân nhắc xem có nên nhân lúc này mà moi được mấy câu trả lời hay không, nhưng tình thế của cô bây giờ cũng chưa hẳn có thể đưa ra yêu sách nào. Tuy nhiên, cô đã tiếp xúc nhiều với cảnh sát và thám tử, cũng rất khâm phục những gì họ làm. Còn nụ cười ấy là để Slonsky biết rằng ông ta không làm cho cô thấy tức giận hay gì cả. “Tôi sẵn lòng cộng tác hết sức có thể.”
Slonsky nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, có thể là đang cố gắng xem xem có chút gì mỉa mai trong giọng điệu của cô hay không. Nhiều người cũng hay nhìn cô kiểu ấy lắm.
“Vậy hãy ở nguyên trong phòng cô!” Ông ta nói khi đi ra ngoài.
Cameron gặp lại thám tử Slonsky nửa tiếng sau đó, khi ông ta ghé qua phòng cô để báo cho cô biết rằng, vì “những tiến triển bất ngờ”, cô không những sẽ phải ở lại phòng lâu hơn so với dự đoán mà ông ta còn bố trí một người canh gác ở cửa phòng nữa. Ông ta còn nói thêm rằng người ta “yêu cầu” cô không được liên lạc bằng điện thoại di động hay máy bàn của khách sạn cho đến khi “họ” hoàn tất việc thẩm vấn cô.
Đây là lần đầu tiên Cameron tự hỏi có phải chính cô đang gặp rắc rối không. “Có phải tôi được coi là một nghi phạm trong cuộc điều tra này không?” Cô hỏi Slonsky.
“Tôi không hề nói thế.”
Cô thấy rằng đó không hẳn là câu trả lời “không”.
Ngay khi Slonsky quay người định bỏ đi thì cô hỏi ngay một câu khác: “Họ” là ai?”
Ông ta quay đầu nhìn cô. “Gì cơ?”
“Ông nói là tôi không thể gọi điện thoại cho đến khi “họ” thẩm vấn tôi xong.” Cameron nói. “Vậy “họ” mà ông nhắc đến đây là ai?”
Vẻ mặt của người thám tử cho thấy ông ta không có ý định trả lời câu hỏi ấy. “Chúng tôi đánh giá cao việc cô tiếp tục hợp tác, cô Lynde ạ. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói vào lúc này.”
Mấy phút sau Slonsky rời khỏi phòng, Cameron nhìn qua lỗ cửa và không còn nghi ngờ gì nữa, những gì cô nhìn thấy là phía sau đầu một người đàn ông, chắc là người mà ông ta bố trí canh gác ngoài cửa phòng. Cameron liếc nhìn đông hồ và thấy đã gần bảy giờ sáng. Cô bật tivi lên vì Slonsky không hề nói gì đến việc cấm xem tivi cả. Cô hi vọng trong bản tin, cô có thể biết được điều gì đó về sự việc đang diễn ra.
Cô vẫn đang loay hoay ấn nút trên cái điều khiển, cố gắng tìm cách thoát khỏi cái màn hình với dòng chứ “Hoan nghênh” quái quỷ của khách sạn thì một lần nữa cửa phòng lại mở.
Slonsky thò đầu vào: “Xin lỗi, tivi cũng không được dùng.” Rồi ông ta đóng cửa lại.
“Mấy bức tường mỏng ngu ngốc.” Cameron khẽ càu nhàu. Và rồi một lần nữa…
“Ít nhất tôi cũng có thể đọc sách chứ, thám tử Slonsky?”
Một thoáng yên lặng. Rồi một giọng nói từ ngoài hành lang vọng qua cửa. “Hẳn rồi.”
Quả thực là mấy bức tường rất mỏng. Cameron thậm chí còn nghe thấy cả tiếng ông ta cười tủm tỉm trong câu trả lời.
“Việc này đang trở nên lố bịch. Ông biết đấy, tôi cũng có quyền chứ.”
Cameron hướng về phía viên cảnh sát đang gác ở cửa phòng cô, chờ đợi câu trả lời.
Viên cảnh sát trả gật đầu ra điều thông cảm. “Tôi biết, thưa bà, tôi thành thật xin lỗi, nhưng tôi chỉ đang làm theo lệnh thôi.”
Có thể do Cameron bực bội vì bị nhốt trong phòng suốt năm tiếng đồng hồ rồi - nhưng cô thề sẽ bóp cổ cậu bé này nếu nó còn gọi cô là “quý bà” một lần nữa. Cô mới gần ba mươi tuổi, không phải sáu mươi nhé! Mặc dù có thể cô cũng đã đánh mất cái quyền được gọi là “quý cô” khi bắt đầu xem những nhân viên cảnh sát độ tuổi hai mươi là những thằng bé.
Nhận thấy rằng việc bóp cổ một nhân viên cảnh sát có lẽ không phải là cách tốt nhất để ra khỏi đây trong khi có thể có hàng tá cảnh sát đang đứng ngay ngoài cửa phòng. Cameron cũng không dám chắc được, bởi vì ngay cả nhìn ra hành lang cũng không được phép, nói gì đến việc bước chân ra ngoài kia, cô liền thử một cách khác. Tên cảnh sát này rõ ràng là răm rắp làm theo người có quyền hành, may ra cô có thể lợi dụng được điều này.
“Nghe này, lẽ ra tôi nên nói điều này sớm hơn, nhưng tôi là cố vấn cho luật sư Mỹ. Tôi làm việc ở văn phòng Chicago…”
“Nếu sống ở Chicago thì bà qua đêm ở khách sạn làm gì?” Viên cảnh sát ngắt lời cô.
“Tôi đang sửa lại nền nhà bằng gỗ. Vấn đề là…”
“Ồ thế à?” Anh ta có vẻ rất quan tâm tới vấn đề này. “Tôi đang muốn tìm người sửa sang lại phòng tắm đây. Những người chủ cũ dùng đá hoa đen trắng rất ngớ ngẩn còn những đồ đạc thì toàn màu vàng và cả căn phòng trông như của một kẻ ăn chơi vậy. Bà có thể chỉ cho tôi làm sao mà tìm được một chủ thầu nhận làm việc nhỏ này không?”
Cameron hếch đầu lên. “Anh đang cố gắng đánh lạc hướng tôi bằng những câu hỏi hay là vì anh có niềm đam mê khác thường với việc sửa nhà?”
“Có thể là lí do thứ nhất. Tôi thấy bà sắp trở nên khó tính.”
Cameron phải nín cười. Viên cảnh sát có lẽ không ngây thơ như cô nghĩ.
“Vấn đề là thế này, anh không thể giữ tôi ở đây nếu tôi không muốn, đặc biệt là khi tôi đã đưa lời khai cho thám tử Slonsky rồi. Anh biết điều đó và quan trọng là tôi cũng biết điều đó. Rõ ràng đã có chuyện gì bất thường trong cuộc điều tra này. Mặc dù tôi sẵn lòng hợp tác và cũng làm theo ý các anh một cách nhã nhặn với tư cách là một người trong nghề nhưng tôi cần vài câu trả lời nếu các anh muốn tôi tiếp tục chờ ở đây. Nếu anh không phải là người có thể trả lời những câu hỏi của tôi thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu anh đi gọi Slonsky hoặc bất kì người nào mà có thể trả lời cho tôi đến đây thì tôi rất cảm kích anh.”
Viên cảnh sát không phải là không thông cảm. “Nghe này, tôi biết bà đã bị kẹt trong phòng này lâu rồi, nhưng những nhân viên ở Cục điều tra liên bang nói rằng họ sẽ nói chuyện với bà ngay khi họ xong việc ở phòng bên.”
“Thế nhân viên FBI nào đang phục trách vụ này?”
“Tôi không được phép tiết lộ điều ấy.”
“Tại sao họ lại tham gia vụ này?” Cameron hỏi dồn. “Đây là một vụ giết người đúng không?”
Viên cảnh sát không bị mắc bẫy lần hai. “Tôi xin lỗi, bà Lynde, nhưng tôi không thể làm khác được. Đặc vụ phụ trách vụ này nói rõ ràng tôi không được phép nói với bà về vấn đề đó.”
“Thế thì tôi cho rằng tôi nên nói chuyện với đặc vụ ấy. Đó là ai vậy?” Là một công tố viên ở khu vực phía bắc Illinois, cô đã làm việc với nhiều đặc vụ FBI ở Chicago.
“Một nhân viên mật vụ đặc biệt nào đó, tôi không nghe được tên ông ta. Song tôi nghĩ ông ta có thể biết bà. Khi ông ta yêu cầu tôi đứng canh phòng, ông ta nói rằng ông ta thấy hơi có lỗi khi bắt tôi phải canh chừng bà lâu thế này.”
Cameron cố gắng không để lộ phản ứng gì, nhưng điều đó làm cô đau nhói. Đúng, cô không thực sự thân thiện với nhiều đặc vụ FBI cô làm việc cùng vì có nhiều người trong số họ vẫn đổ lỗi cho cô về sự việc cách đây ba năm, chỉ ngoại trừ một người, mà thật may mắn anh ta lại ở rất xa. Ở Nevada, Nebraska hay đại loại thế, cô không nghĩ ra ai trong số FBI lại ghét cô đến nỗi nói xấu cô công khai như thế.
Viên cảnh sát trông có vẻ hối lỗi. “Tôi không biết nói điều này có ích gì không, nhưng tôi nghĩ bà không đến nỗi như vậy.”
“Cám ơn. Thế viên mật vụ đặc biệt bí ẩn, người tự cho là biết tôi ấy, có nói gì nữa không?”
“Không. Ông ta chỉ nói rằng tôi nên gọi ông ta nếu bà bắt đầu làm om sòm lên.” Anh ta nhìn cô một lượt. “Lúc này bà bắt đầu làm om sòm lên rồi, phải thế không?”
Cameron bắt chéo tay qua ngực. “Đúng thế đấy!” Và đó không phải là giả vờ. “Anh hãy đi tìm viên mật vụ kia, dù anh ta là ai thì hãy nói với anh ta rằng người phụ nữ om sòm ở phòng 1307 đang điên lên đấy. Nói thêm với anh ta rằng tôi sẽ rất cảm kích nếu anh ta có thể kết thúc chuyến dạo chơi quyền lực của anh ta và hạ cố đến nói chuyện với tôi. Bởi vì tôi muốn biết anh ta muốn tôi ngồi đây và phải chờ trong bao lâu nữa.”
“Chờ lâu như tôi yêu cầu cô, cô Lynde ạ.”
Bỗng một giọng nói vọng vào từ cửa.
Cameron đang đứng quay lưng với cửa nhưng cô có thể nhận ra giọng nói đó dù ở bất kì đâu thì vẫn nhẹ nhàng và mượt như nhung.
Không thể nào!
Cameron quay người lại quan sát người đàn ông đứng bên kia phòng. Anh ta trông vẫn giống hệt lần cuối cùng cô gặp cách đây ba băm: cao, đen và cau có.
Cô chẳng thèm giấu sự thù địch trong giọng nói. “Đặc vụ Pallas… Tôi không biết là anh đã quay lại thành phố. Nevada thế nào?”
“Nebraska.”
Từ cái nhìn lạnh lùng của anh ta, Cameron biết rằng ngày hôm nay của cô, một ngày với khởi đầu đen đủi sẽ trở nên tồi tệ gấp năm mươi lần.
Có điều gì đó không ổn. Cameron đã bị giữ trong phòng gần hai giờ đồng hồ trong khi cảnh sát Chicago đang tiến hành việc điều tra. Cô biết việc xem xét hiện trường và việc thẩm vấn nhân chứng như thế nào để thấy rằng nó không theo nguyên tắc thông thường.
Thứ nhất, không ai nói cho cô điều gì cả. Cảnh sát đã đến ngay sau khi quản lí khách sạn hộ tống cô về phòng. Một thám tử trung tuổi, tên là Slonsky, đầu hơi hói, quần áo thì xộc xệch tự giới thiệu với cô rồi ngồi vào chiếc ghế bành ở góc phòng và bắt đầu lấy lời khai về những gì cô đã nghe được tối hôm đó. Ít nhất, cô cũng đã có khoảng vài giây riêng tư để mặc vội chiếc quần tập yoga và chiếc áo con, nhưng cô vẫn thấy việc bị cảnh sát thẩm vấn khi ngồi trên chiếc gường khách sạn được thu dọn một cách cẩu thả thật là kỳ quặc.
Điều đầu tiên thám tử Slonsky để ý là cốc rượu đã vơi một nửa ở trên bàn. Cô gọi rượu từ dịch vụ phòng và đã để nó ở đó mấy tiếng trước. Tất nhiên điều đó gợi ra nghi vấn ban đầu về việc cô uống rượu trong buổi tối hôm ấy. Sau khi có vẻ như đã thuyết phục Slonsky rằng, cô không phải là một kẻ nghiện rượu và lời khai của cô ít ra cũng có độ tin cậy, họ bỏ qua vấn đề say xỉn. Cô bình luận về việc Slonsky đã tự giới thiệu là “thám tử” thay vì “cảnh sát”. Cô hỏi liệu có phải điều ấy có nghĩa là ông ta thuộc bộ phận phụ trách các vụ án mạng hay không. Nếu thế thì cô muốn biết điều gì đã xảy ra với cô gái ở phòng .
Slonsky nhìn cô chằm chằm và đáp lại: “Ở đây, tôi mới là người đưa ra câu hỏi, thưa cô Lynde.”
Cameron vừa xong việc khai báo thì một thám tử mặc thường phục khác thò đầu vào phòng. “Slonsky, anh nên sang đây!” Nói xong, ông ta gật đầu, hướng về phía phòng bên cạnh.
Slonsky đứng dậy và lại nhìn Cameron chằm chằm. Cô tự hỏi, không biết ông ta có luyện tập ánh nhìn này trong gương nhà tắm thường xuyên không.
“Tôi sẽ rất cảm kích nếu cô vẫn ở trong phòng này cho đến khi tôi quay lại.” Ông ta bảo cô.
Cameron cười: “Tất nhiên, thưa ngài thám tử.” Cô đang cân nhắc xem có nên nhân lúc này mà moi được mấy câu trả lời hay không, nhưng tình thế của cô bây giờ cũng chưa hẳn có thể đưa ra yêu sách nào. Tuy nhiên, cô đã tiếp xúc nhiều với cảnh sát và thám tử, cũng rất khâm phục những gì họ làm. Còn nụ cười ấy là để Slonsky biết rằng ông ta không làm cho cô thấy tức giận hay gì cả. “Tôi sẵn lòng cộng tác hết sức có thể.”
Slonsky nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, có thể là đang cố gắng xem xem có chút gì mỉa mai trong giọng điệu của cô hay không. Nhiều người cũng hay nhìn cô kiểu ấy lắm.
“Vậy hãy ở nguyên trong phòng cô!” Ông ta nói khi đi ra ngoài.
Cameron gặp lại thám tử Slonsky nửa tiếng sau đó, khi ông ta ghé qua phòng cô để báo cho cô biết rằng, vì “những tiến triển bất ngờ”, cô không những sẽ phải ở lại phòng lâu hơn so với dự đoán mà ông ta còn bố trí một người canh gác ở cửa phòng nữa. Ông ta còn nói thêm rằng người ta “yêu cầu” cô không được liên lạc bằng điện thoại di động hay máy bàn của khách sạn cho đến khi “họ” hoàn tất việc thẩm vấn cô.
Đây là lần đầu tiên Cameron tự hỏi có phải chính cô đang gặp rắc rối không. “Có phải tôi được coi là một nghi phạm trong cuộc điều tra này không?” Cô hỏi Slonsky.
“Tôi không hề nói thế.”
Cô thấy rằng đó không hẳn là câu trả lời “không”.
Ngay khi Slonsky quay người định bỏ đi thì cô hỏi ngay một câu khác: “Họ” là ai?”
Ông ta quay đầu nhìn cô. “Gì cơ?”
“Ông nói là tôi không thể gọi điện thoại cho đến khi “họ” thẩm vấn tôi xong.” Cameron nói. “Vậy “họ” mà ông nhắc đến đây là ai?”
Vẻ mặt của người thám tử cho thấy ông ta không có ý định trả lời câu hỏi ấy. “Chúng tôi đánh giá cao việc cô tiếp tục hợp tác, cô Lynde ạ. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói vào lúc này.”
Mấy phút sau Slonsky rời khỏi phòng, Cameron nhìn qua lỗ cửa và không còn nghi ngờ gì nữa, những gì cô nhìn thấy là phía sau đầu một người đàn ông, chắc là người mà ông ta bố trí canh gác ngoài cửa phòng. Cameron liếc nhìn đông hồ và thấy đã gần bảy giờ sáng. Cô bật tivi lên vì Slonsky không hề nói gì đến việc cấm xem tivi cả. Cô hi vọng trong bản tin, cô có thể biết được điều gì đó về sự việc đang diễn ra.
Cô vẫn đang loay hoay ấn nút trên cái điều khiển, cố gắng tìm cách thoát khỏi cái màn hình với dòng chứ “Hoan nghênh” quái quỷ của khách sạn thì một lần nữa cửa phòng lại mở.
Slonsky thò đầu vào: “Xin lỗi, tivi cũng không được dùng.” Rồi ông ta đóng cửa lại.
“Mấy bức tường mỏng ngu ngốc.” Cameron khẽ càu nhàu. Và rồi một lần nữa…
“Ít nhất tôi cũng có thể đọc sách chứ, thám tử Slonsky?”
Một thoáng yên lặng. Rồi một giọng nói từ ngoài hành lang vọng qua cửa. “Hẳn rồi.”
Quả thực là mấy bức tường rất mỏng. Cameron thậm chí còn nghe thấy cả tiếng ông ta cười tủm tỉm trong câu trả lời.
“Việc này đang trở nên lố bịch. Ông biết đấy, tôi cũng có quyền chứ.”
Cameron hướng về phía viên cảnh sát đang gác ở cửa phòng cô, chờ đợi câu trả lời.
Viên cảnh sát trả gật đầu ra điều thông cảm. “Tôi biết, thưa bà, tôi thành thật xin lỗi, nhưng tôi chỉ đang làm theo lệnh thôi.”
Có thể do Cameron bực bội vì bị nhốt trong phòng suốt năm tiếng đồng hồ rồi - nhưng cô thề sẽ bóp cổ cậu bé này nếu nó còn gọi cô là “quý bà” một lần nữa. Cô mới gần ba mươi tuổi, không phải sáu mươi nhé! Mặc dù có thể cô cũng đã đánh mất cái quyền được gọi là “quý cô” khi bắt đầu xem những nhân viên cảnh sát độ tuổi hai mươi là những thằng bé.
Nhận thấy rằng việc bóp cổ một nhân viên cảnh sát có lẽ không phải là cách tốt nhất để ra khỏi đây trong khi có thể có hàng tá cảnh sát đang đứng ngay ngoài cửa phòng. Cameron cũng không dám chắc được, bởi vì ngay cả nhìn ra hành lang cũng không được phép, nói gì đến việc bước chân ra ngoài kia, cô liền thử một cách khác. Tên cảnh sát này rõ ràng là răm rắp làm theo người có quyền hành, may ra cô có thể lợi dụng được điều này.
“Nghe này, lẽ ra tôi nên nói điều này sớm hơn, nhưng tôi là cố vấn cho luật sư Mỹ. Tôi làm việc ở văn phòng Chicago…”
“Nếu sống ở Chicago thì bà qua đêm ở khách sạn làm gì?” Viên cảnh sát ngắt lời cô.
“Tôi đang sửa lại nền nhà bằng gỗ. Vấn đề là…”
“Ồ thế à?” Anh ta có vẻ rất quan tâm tới vấn đề này. “Tôi đang muốn tìm người sửa sang lại phòng tắm đây. Những người chủ cũ dùng đá hoa đen trắng rất ngớ ngẩn còn những đồ đạc thì toàn màu vàng và cả căn phòng trông như của một kẻ ăn chơi vậy. Bà có thể chỉ cho tôi làm sao mà tìm được một chủ thầu nhận làm việc nhỏ này không?”
Cameron hếch đầu lên. “Anh đang cố gắng đánh lạc hướng tôi bằng những câu hỏi hay là vì anh có niềm đam mê khác thường với việc sửa nhà?”
“Có thể là lí do thứ nhất. Tôi thấy bà sắp trở nên khó tính.”
Cameron phải nín cười. Viên cảnh sát có lẽ không ngây thơ như cô nghĩ.
“Vấn đề là thế này, anh không thể giữ tôi ở đây nếu tôi không muốn, đặc biệt là khi tôi đã đưa lời khai cho thám tử Slonsky rồi. Anh biết điều đó và quan trọng là tôi cũng biết điều đó. Rõ ràng đã có chuyện gì bất thường trong cuộc điều tra này. Mặc dù tôi sẵn lòng hợp tác và cũng làm theo ý các anh một cách nhã nhặn với tư cách là một người trong nghề nhưng tôi cần vài câu trả lời nếu các anh muốn tôi tiếp tục chờ ở đây. Nếu anh không phải là người có thể trả lời những câu hỏi của tôi thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu anh đi gọi Slonsky hoặc bất kì người nào mà có thể trả lời cho tôi đến đây thì tôi rất cảm kích anh.”
Viên cảnh sát không phải là không thông cảm. “Nghe này, tôi biết bà đã bị kẹt trong phòng này lâu rồi, nhưng những nhân viên ở Cục điều tra liên bang nói rằng họ sẽ nói chuyện với bà ngay khi họ xong việc ở phòng bên.”
“Thế nhân viên FBI nào đang phục trách vụ này?”
“Tôi không được phép tiết lộ điều ấy.”
“Tại sao họ lại tham gia vụ này?” Cameron hỏi dồn. “Đây là một vụ giết người đúng không?”
Viên cảnh sát không bị mắc bẫy lần hai. “Tôi xin lỗi, bà Lynde, nhưng tôi không thể làm khác được. Đặc vụ phụ trách vụ này nói rõ ràng tôi không được phép nói với bà về vấn đề đó.”
“Thế thì tôi cho rằng tôi nên nói chuyện với đặc vụ ấy. Đó là ai vậy?” Là một công tố viên ở khu vực phía bắc Illinois, cô đã làm việc với nhiều đặc vụ FBI ở Chicago.
“Một nhân viên mật vụ đặc biệt nào đó, tôi không nghe được tên ông ta. Song tôi nghĩ ông ta có thể biết bà. Khi ông ta yêu cầu tôi đứng canh phòng, ông ta nói rằng ông ta thấy hơi có lỗi khi bắt tôi phải canh chừng bà lâu thế này.”
Cameron cố gắng không để lộ phản ứng gì, nhưng điều đó làm cô đau nhói. Đúng, cô không thực sự thân thiện với nhiều đặc vụ FBI cô làm việc cùng vì có nhiều người trong số họ vẫn đổ lỗi cho cô về sự việc cách đây ba năm, chỉ ngoại trừ một người, mà thật may mắn anh ta lại ở rất xa. Ở Nevada, Nebraska hay đại loại thế, cô không nghĩ ra ai trong số FBI lại ghét cô đến nỗi nói xấu cô công khai như thế.
Viên cảnh sát trông có vẻ hối lỗi. “Tôi không biết nói điều này có ích gì không, nhưng tôi nghĩ bà không đến nỗi như vậy.”
“Cám ơn. Thế viên mật vụ đặc biệt bí ẩn, người tự cho là biết tôi ấy, có nói gì nữa không?”
“Không. Ông ta chỉ nói rằng tôi nên gọi ông ta nếu bà bắt đầu làm om sòm lên.” Anh ta nhìn cô một lượt. “Lúc này bà bắt đầu làm om sòm lên rồi, phải thế không?”
Cameron bắt chéo tay qua ngực. “Đúng thế đấy!” Và đó không phải là giả vờ. “Anh hãy đi tìm viên mật vụ kia, dù anh ta là ai thì hãy nói với anh ta rằng người phụ nữ om sòm ở phòng đang điên lên đấy. Nói thêm với anh ta rằng tôi sẽ rất cảm kích nếu anh ta có thể kết thúc chuyến dạo chơi quyền lực của anh ta và hạ cố đến nói chuyện với tôi. Bởi vì tôi muốn biết anh ta muốn tôi ngồi đây và phải chờ trong bao lâu nữa.”
“Chờ lâu như tôi yêu cầu cô, cô Lynde ạ.”
Bỗng một giọng nói vọng vào từ cửa.
Cameron đang đứng quay lưng với cửa nhưng cô có thể nhận ra giọng nói đó dù ở bất kì đâu thì vẫn nhẹ nhàng và mượt như nhung.
Không thể nào!
Cameron quay người lại quan sát người đàn ông đứng bên kia phòng. Anh ta trông vẫn giống hệt lần cuối cùng cô gặp cách đây ba băm: cao, đen và cau có.
Cô chẳng thèm giấu sự thù địch trong giọng nói. “Đặc vụ Pallas… Tôi không biết là anh đã quay lại thành phố. Nevada thế nào?”
“Nebraska.”
Từ cái nhìn lạnh lùng của anh ta, Cameron biết rằng ngày hôm nay của cô, một ngày với khởi đầu đen đủi sẽ trở nên tồi tệ gấp năm mươi lần.