“Cám ơn, tôi sẽ đảm nhận việc này từ đây!” Anh ta nói.
Viên cảnh sát nhanh chóng rút lui, để lại cô một mình trong phòng khách sạn với Jack. Ánh nhìn của anh ta thật lạnh lùng.
“Cô đã tự vướng vào một vụ án khá là rắc rối rồi đấy!”
Cameron ngồi thẳng dậy. Đã ba năm rồi vậy mà giờ đây anh ta vẫn có thể đẩy cô rơi vào thế phòng ngự ngay được. “Tôi không biết. Nhờ có anh mà tôi chả biết tí gì về sự việc mà tôi dính vào.” Cô dừng lại, cảm thấy ghét việc mình hoàn toàn đứng ngoài cuộc. “Thế chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ ở phòng bên?”
“Cô ta chết rồi!”
Cameron gật đầu. Sự hiện diện của thám tử Sở Cảnh sát Chicago đã phần nào cho thấy điều đó, tuy nhiên cái chết của người phụ nữ đó được xác nhận vẫn làm cô thấy sốc. Bất chợt cô cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ đang trào dâng, giục giã cô chạy ngay ra khỏi phòng. Nhưng cô tự kiềm chế bản thân và không để lộ phản ứng nào trước mặt Jack.
“Tôi rất tiếc khi biết điều đó!”
Anh ta chỉ vào chiếc ghế ngay trước mặt. “Sao cô không ngồi xuống nhỉ? Tôi muốn hỏi cô mấy điều.”
“Có phải anh định thẩm vấn tôi không, đặc vụ Pallas?”
“Có phải cô định không hợp tác không, cô Lynde?”
Cô vờ cười. “Sao cơ? Anh định làm căng với tôi à?”
Mắt anh ta nghiêm lại và tối sầm. Cameron nuốt nước bọt, tự nhủ mình phải cẩn thận khi trêu tức người đàn ông luôn kè kè khẩu súng và cũng là người đã buộc tội cô gần như đã phá hoại sự nghiệp của anh ta.
Cameron nhớ lại cái ngày cách đây ba năm khi họ gặp nhau lần đầu để bàn về vụ Martino. Trước đó cô chưa bao giờ làm việc với Jack; lúc ấy, cô là ủy viên công tố vừa được một năm còn anh ta là thám tử mật báo. Cameron đã rất ngạc nhiên, nhưng cũng hào hứng không kém khi sếp giao cho cô điều tra vụ Martino, một trong những vụ đình đám nhất thời điểm đó. Rob Martin (chính là Roberto Martino) được cả Cục điều tra liên bang và văn phòng luật sư Mỹ biết đến là tên cầm đầu của một trong những tổ chức tội phạm lớn nhất Chicago. Vấn đề ở chỗ, phải tìm đủ bằng chứng để chứng minh điều này.
Đây chính là lí do tại sao đặc vụ Jack Pallas lại tham gia vào vụ này. Trước cuộc gặp gỡ, Cameron được biết đến từ sếp của cô rằng Jack đã làm việc dưới lớp vỏ bọc trong hai năm nhằm thâm nhập vào tổ chức của Martino, cho đến khi FBI buộc phải kéo anh ta ra khỏi vỏ bọc ấy khi bị lật tẩy. Sếp cô không nói rõ về việc rút lui đó, chỉ biết Jack đã bị dồn vào tình thế bí, đối mặt với mười tên tay sai của Martino trong một kho hàng, nhưng anh đã thoát được và bị bắn trong lúc chạy. Cô cũng biết một điều nữa là trước khi quân yểm trợ của FBI tới thì Jack đã tự giết được tám tên.
Lần đầu tiên cùng người cộng sự bước vào văn phòng của Cameron, Jack đã tạo được ấn tượng khá tốt với cô. Cameron ngờ rằng hầu hết những người gặp Jack Pallas đều có một nhận xét chung: đôi mắt nâu với ánh nhìn như của một loài thú khi trông thấy con mồi, mái tóc đen, và bộ râu đen lún phún, dường như anh thuộc loại người mà phụ nữ, thậm chí đàn ông nên tránh xa ở những lối đi tối tăm. Anh ta có một vết sẹo ở phía tay phải, có lẽ là do bị thương khi đụng độ với bọn Martino, mặc chiếc áo sơ mi hải quân và quần bò thay vì áo vest và đeo cà vạt như hầu hết các đặc vụ khác. Nhìn vẻ ngoài của Jack Pallas, cô không hề ngạc nhiên về lí do FBI chọn anh ta làm người hoạt động ngầm.
Khoảng ba năm sau, khi đứng bên kia căn phòng khách sạn, với đôi mắt ánh lên vẻ giận dữ, cho dù lần này Jack mặc bộ vest và cà vạt đồng phục thì vẻ nguy hiểm của anh ta vẫn chẳng giảm đi chút nào cả.
“Tôi muốn nói chuyện với luật sư.” Cameron nói.
“Cô là một luật sư. Và cô cũng không bị coi là nghi phạm, vì thế cô không được phép gặp.”
“Thế tôi được coi là gì?”
“Một người đáng quan tâm.”
Thật là nhảm nhí! “Thế này nhé, tôi mệt mỏi và cũng chẳng có tâm trạng nào mà đùa với anh. Vì thế nếu anh không bắt đầu nói xem chuyện gì đang xảy ra thì tôi sẽ đi.” Cameron nói.
Jack liếc nhìn bộ đồ tập yoga và chiếc áo phông Michigan cô mặc, không hề bận tâm đến lời đe dọa của cô. Thật may là bây giờ, cô không còn lăng xăng trong chiếc quần đùi như trước đó nữa.
“Cô sẽ không đi đâu cả.” Anh ta kéo chiếc ghế và ra hiệu. “Cô ngồi đi!”
“Cám ơn, nhưng tôi ngồi đâu. Tôi nghĩ là tôi vẫn kiên định với kế hoạch ra ngoài của mình”. Trước khi anh ta kịp nghĩ rằng cô chỉ nói thế thôi thì Cameron đã chụp lấy ví và tiến về phía cửa. Còn mấy thứ đồ khác, cô sẽ lấy sau. “Thật thú vị khi tái ngộ với anh, đặc vụ Pallas. Tôi rất vui khi thấy ba năm ở Nebraska vẫn không làm anh bớt đi sự đáng ghét.”
Cô xông ra mở cửa và gần như đâm sầm vào người đàn ông đang đứng ngay đó. Anh ta mặc bộ vest màu xám và thắt cà vạt, trông có vẻ trẻ hơn Jack và là người Mỹ gốc Phi.
Anh ta nhoẻn miệng cười với Cameron, nụ cười đắc thắng, trong khi cố giữ thăng bằng cho ba cốc cà phê Starbucks đang cầm trong tay. “Cám ơn cô vì đã mở cửa. Tôi có bỏ lỡ điều gì không nhỉ?”
“Tôi sẽ ra khỏi đây. Tôi cũng vừa gọi đặc vụ Pallas là kẻ đáng ghét.”
“Nghe có vẻ vui đấy! Cà phê chứ?” Anh ta chìa cốc cà phê về phía cô. “Tôi là đặc vụ Wilkins.”
Cameron ném cái nhìn ta đây biết tỏng về phía Jack. “Lại là mánh cớm tốt, cớm xấu[2] à? Đấy là trò tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra ư?”
Jack Pallas oai vệ bước ra từ căn phòng và dừng lại ở cửa, dáng người cao lớn áp sát cô. “Cô không biết những gì tôi có thể làm đâu.” Anh ta nói với giọng đe dọa.
Khi anh ta với tay ra đỡ cốc cà phê từ Wilkins, Cameron tự nhủ, mình phải cẩn thận khi chọc người đàn ông mang súng này, người đã đổ lỗi cho cô về việc gần như phá hỏng sự nghiệp của anh ta và là người cao hơn cô hơn một cái đầu. Cô rủa thầm cái quyết định đi giày thể thao của mình. Ít nhất cô phải đi giày bảy phân mới có thể mặt đối mặt với Jack Pallas được, nhưng dù có như thế thì cô cũng chỉ đứng đến cằm anh ta mà thôi. Đấy là chưa kể đến việc cô trông sẽ như một kẻ ngớ ngẩn khi đi giày Manolos và mặc quần tập yoga.
Vẫn cầm mấy cốc cà phê trên tay, Wilkins ra hiệu với bọn họ. “Hai người có biết nhau không?”
“Cô Lynde và tôi gần như có vinh hạnh được cùng nhau xử lí một vụ.” Jack đáp.
“Gần như? Nghĩa là sao?” Wilkins quay sang Cameron rồi gần như chợt nhận ra điều gì đó. “Chờ chút… Cameron Lynde? Tôi nghĩ cái tên này nghe quen quen. Ồ, dĩ nhiên rồi, cô đến từ văn phòng luật sư Mỹ.” Anh ta cười lớn, đôi mắt sáng lên. “Cô là người mà Jack đã nói là…”
“Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều nhớ rõ điều mà đặc vụ Pallas nói.” Cameron ngắt lời anh ta. Cách đây ba năm, những lời lẽ cay nghiệt của anh ta đã được phát sóng trên kênh tin tức toàn quốc liên tục trong gần một tuần. Cô chẳng việc gì phải nghe lại những lời đó, nhất là khi lại có anh ta đứng bên cạnh. Một lần như thế đã đáng xấu hổ lắm rồi.
Wilkins gật đầu. “Hẳn là thế rồi, không sao…” Anh ta nhìn cô và Jack. “Thế thì… thế này thật là kì quặc.”
Cameron chỉ vào cốc cà phê, cố gắng lái sang chủ đề khác, “Thế đây là cà phê thường hay không có cafein?”
“Cà phê thường. Nghe nói cô đã có một đêm rất dài.”
Cô cầm một cốc cà phê từ anh ta. Cô đã thức hai mươi ba tiếng rồi nên ngay cả hoóc môn kích thích adrenaline cũng không thể giúp ích được gì. Cô nhấp một ngụm rồi thở phào cảm kích. “Cám ơn anh.”
Wilkins cũng nhấp một ngụm. “Cô thấy đấy, tất cả chỉ có thế, chỉ ba người chúng ta uống cà phê và nói chuyện. Cô nghĩ sao? Cô có muốn ngồi lại và kể cho chúng tôi nghe về chuyện xảy ra tối qua không, cô Lynde?”
Điều này khiến Cameron mỉm cười. Ít ra thì Wilkins cũng tỏ ra là một người dễ chịu và có lí. Thật tệ nếu anh ta chỉ là con bài trong tay người cộng sự của mình.
“Cũng không đến nỗi tệ.” Cô trả lời.
Wilkins cười lớn. “Cà phê hay là mánh cớm tốt?”
“Cả hai. Đặc vụ Wilkins muốn hỏi tôi điều gì thì tôi sẽ vui lòng hợp tác.” Cameron lướt qua Jack khi cô quay người trở lại phòng. Anh ta và Wilkins theo sau cô. Cô kéo ghế ra, bắt chéo chân và ngồi đối diện với hai đặc vụ FBI.
“Được rồi. Ta bắt đầu nói chuyện nhé!”
Nếu là người nào khác chứ không phải Cameron Lynde thì hẳn là Jack đã thấy thái độ của cô thật buồn cười. Nhưng vì đó là Cameron Lynde nên anh đã không cười. Tình huống này thậm chí chẳng có gì khiến anh thấy đáng cười cả.
Jack quyết định để Wilkins đóng vai trò chủ chốt trong việc thẩm vấn cô ta về sự việc tối hôm trước. Không phải vì Cameron không muốn liên quan đến anh mà do cô trả lời cộng sự của anh tốt hơn là trả lời anh, điều này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi dựa vào những gì đã xảy ra giữa họ. Việc điều tra là quan trọng và anh sẽ không để vấn đề cá nhân cản trở công việc.
Khi anh và Wilkins vừa đến Peninsula và thanh tra Slonsky nhắc đến tên nhân chứng ở phòng 1307 thì Jack nghĩ ngay rằng toàn bộ chỉ là một sự sắp đặt, một kiểu chơi khăm để chào đón việc trở lại Chicago của anh. Và anh cho khả năng này là đúng khi họ bước vào hiện trường vụ án. Rốt cục thì chẳng có cái xác nào cả - Slonsky nói nhân viên y tế đã đưa nạn nhân về Northwestern để cố gắng cứu sống cô ta.
Rồi anh xem cuốn băng video. Sau đó, mọi việc trở nên rõ ràng với Jack hơn khi anh nhận được cuộc điện thoại từ sếp vào năm giờ sáng yêu cầu anh kiểm tra lại thông tin của văn phòng cảnh sát Chicago về vụ việc mà họ cho rằng có thể đã vướng phải thật ra không phải trò đùa phức tạp nào cả. Và ưu tiên hàng đầu của anh lúc này là xác định xem liệu FBI có quyền hạn trong vụ này không.
Cameron Lynde là mấu chốt để trả lời câu hỏi ấy. Nếu Jack tin vào câu chuyện của cô thì FBI sẽ chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc tự tiến hành điều tra. Vì lí do này, anh cũng chẳng muốn làm gì hơn ngoài việc chuyển cô sang cho Wilkins. Hơn nữa, là một người dày dạn kinh nghiệm, anh biết rằng đó không phải là một lựa chọn ngốc nghếch.
Ngồi ở góc phòng, Jack lặng lẽ quan sát Cameron. Không có gì đáng ngạc nhiên khi trông cô rất mệt mỏi. Và vì lí do nào đó, nhìn cô có vẻ thấp hơn so với những gì anh nhớ. Có thể là do cách đây ba năm những lần anh gặp cô đều là trong giờ làm việc, còn cô thì luôn đi giày cao gót.
Đúng thế, anh nhớ Cameron Lynde và giày cao gót… Thực tế đã ba năm kể từ khi anh gặp cô lần cuối. Jack không khỏi cảm thấy ngạc nhiên về trí nhớ của mình về cô, chính xác và tỉ mỉ đến từng chi tiết – mái tóc dài màu hạt dẻ, đôi mắt xanh lam trong như pha lê, vóc dáng mà anh đã từng cho là tuyệt vời.
Và rồi, Jack tự thấy anh chẳng nên ngạc nhiên về việc mình có thể ghi nhớ những chi tiết đó làm gì. Rốt cuộc thì anh là đặc vụ FBI và công việc của anh là nhớ các tình tiết.
Anh cho rằng cũng chẳng hại gì khi Cameron Lynde – như một số gã khác đã nhận xét thì trông cô tuyệt đẹp. Với Jack, điều này cũng gây khó chịu ngang với việc cô ta đồng thời cũng là một người phụ nữ khó ưa.
May mắn thay, mái tóc dài màu hạt dẻ bây giờ đang được buộc túm kiểu đuôi gà, còn đôi mắt xanh lam thì hơi xám xịt do thiếu ngủ. Chiếc quần tập yoga và chiếc áo phông Michigan cô mặc thực ra rất đáng yêu, nhưng vì yếu tố khó ưa như đã nói ở trên nên anh quyết định phớt lờ nó.
“Vì thế, khi họ làm tôi tỉnh giấc lần thứ hai thì tôi quyết định gọi cho dịch vụ phòng.” Cameron tường thuật lại.
“Tôi muốn quay trở lại một chút.” Việc Jack ngắt lời từ phía góc phòng làm Cameron giật mình, đó là lần đầu tiên anh ta mở lời từ khi cô bắt đầu trình bày vụ việc.
“Kể cho tôi nghe xem cô đã nghe thấy gì ngay trước khi cô bắt đầu ngủ, trước khi lại có những tiếng ồn từ phòng bên cạnh.” Anh ta nói.
Cameron lưỡng lự. Anh biết cô không muốn trả lời câu hỏi của anh, thậm chí còn không hề muốn nói bất cứ điều gì với anh. Nhưng bây giờ, khi cô đã bắt đầu hợp tác thì sẽ không có nhiều lựa chọn.
“Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa, như thể ai đó rời khỏi phòng.” Cô nói.
“Cô có chắc đó là cửa ngoài không?” Jack hỏi.
“Có.”
“Nhưng cô không kiểm tra xe có ai rời khỏi phòng vào lúc đó không à?”
Cameron lắc đầu. “Không! Sau đó, căn phòng trở nên tĩnh lặng, khoảng nửa tiếng gì đấy.”
Lúc này Cameron quay người đối diện với Jack bởi anh ta đã đảm nhiệm phần tra hỏi. “Anh muốn biết gì, mật vụ Pallas?” Cô hỏi với giọng điệu cố tỏ ra lịch sự.
“Tôi vừa nói với cô rồi đấy, tôi muốn biết cô đã nghe thấy gì.”
“Gần giống như những gì tôi nghe được từ phòng bên lần đầu.” Cô trả lời với thái độ thách thức.
“Vậy ư? Cô nói trong lần đầu tiên, cô nghe thấy tiếng những người phòng bên ân ái cơ mà.”
“Đúng thế, tôi nghĩ tiếng vỗ mông và tiếng hét “Anh đến đây!” cho thấy những điều đó.”
Jack bước ra khỏi góc phòng và hướng về phía Cameron. “Thế lúc cô tỉnh giấc lần hai thì cô có nghe tiếng vỗ mông nữa không?”
“Không!”
Từ giọng nói của cô, anh có thể nhận ra rằng cô không hề thích việc mình là người ở thế bị động trong một cuộc thẩm vấn như thế này. “Thế còn tiếng hét “Anh đến đây” thì sao? Cô có nghe thấy những âm thanh ấy nữa không?”
“Tôi nghe thấy tiếng kêu ré lên.”
“Thế không có âm thanh gì biểu lộ sự khoái cảm à?”
Cô nhìn anh một cách giận dữ. “Anh đã làm rõ ý của mình rồi đấy, đặc vụ Pallas ạ.”
Anh dịch lại gần hơn và cúi xuống, nhìn cô chằm chằm. “Ý của tôi là, thưa cô Lynde, tôi biết cô mệt, nhưng đó không phải là lí do để trở nên cẩu thả.”
Đôi mắt Cameron ánh lên sự giận dữ, nhưng sau đó, cô dừng lại một lúc và gật đầu, “Cũng có lí.”
Cô ngước nhìn lên bức tường chung với phòng 1308. “Khi tôi tỉnh giấc lần thứ hai thì tôi nghe tiếng giường va vào tường, âm thanh to hơn lúc trước. Nhưng chỉ vài lần thôi. Sau đó, như tôi đã nói, tôi nghe tiếng kêu ré lên.”
“Là giọng phụ nữ hay đàn ông?” Jack hỏi.
“Giọng phụ nữ. Tiếng kêu bị bóp nghẹt, như thể mặt cô ta bị trùm chăn hoặc gối.” Cameron quay lại nhìn về phía anh ta rồi bất chợt nhận ra điều gì. “Cô ta bị làm cho nghẹt thở, phải thế không?” Cô hỏi với giọng nhẹ nhàng.
Jack cân nhắc xem có nên trả lời câu hỏi này không, nhưng anh biết rằng kiểu gì thì cuối cùng anh cũng phải trả lời cô. “Đúng thế.”
Cameron cắn môi. “Tôi chỉ nghĩ là họ đang cố gắng giữ yên lặng khi làm chuyện ấy thôi. Tôi đã không nhận ra…” Cô thở một hơi sâu và mạnh.
“Cô chẳng thể nào mà biết được.” Wilkins trấn an cô.
Jack ném cho anh ta một cái nhìn kiểu như trò cớm xấu, cớm tốt thế là đủ rồi. Cô ta lớn tướng rồi và có thể tự xử lý được. “Cô báo với thám tử Slonsky rằng cô đã gọi cho bộ phận dịch vụ chăm sóc khách hàng và căn phòng lại trở nên yên tĩnh lại à?”
“Rồi sau đó, tôi nghe thấy tiếng cửa mở, vì thế, tôi chạy lại và nhìn qua lỗ cửa.” Cameron đáp.
“Chỉ vì tò mò à?”
Lời mỉa mai ấy dường như làm cô bỗng trở nên hăng hái. “Hãy cám ơn Chúa vì điều đó, nếu không, các anh sẽ không có được những thông tin từ tôi mà chính tôi cũng không nhận ra là mình biết.” Và cô nở một nụ cười duyên dáng. “Còn nữa, nếu tôi mà không tò mò như thế thì đặc vụ Pallas ạ, anh và tôi sẽ chẳng bao giờ có cuộc hội ngộ thú vị như thế này.”
Wilkins đang nhấp ngụm cà phê cũng bị sặc. Có vẻ như cô đang cười thầm thích thú.
Jack nhận thấy sự mỉa mai của cô đúng là buồn cười. Khi anh còn trong lực lượng đặc biệt trước khi gia nhập FBI, anh đã từng thẩm vấn mật báo nước ngoài, những kẻ tình nghi khủng bố, và thành viên của các nhóm quân du kích tăng cường… Thế nên anh có thể xử lí được một trợ lí luật sư xấc xược. “Tôi mừng khi thấy cà phê đã làm cho cô tỉnh táo hơn.” Anh nói giọng lạnh lùng. “Vậy sao bây giờ cô không kể cho chúng tôi nghe xem, cô đã nhìn thấy gì khi thực hiện nghĩa vụ công dân là nhìn trộm qua khe cửa?”
Wilkins giơ tay bảo. “Ừm, tôi nghĩ là mình sẽ tiếp tục việc phỏng vấn từ chỗ này.”
Cameron và Jack đồng thời nói: “Cứ để chúng tôi!”
“Tôi thấy một người đàn ông rời khỏi phòng, tôi chắc là anh cũng biết điều này.” Cô nói với Jack.
“Hãy miêu tả anh ta xem.”
“Tôi đã miêu tả anh ta cho Slonsky rồi.”
“Vậy miêu tả lại đi.”
Jack thấy ánh mắt cô sáng lên. Cô không thích bị người khác sai bảo phải làm gì. Tệ thật!
“Cao hơn mét tám, có thể là một mét tám ba.” Cô nói. “Vóc người trung bình. Anh ta mặc quần bò, áo cộc tay đen và áo phông xám có mũ, anh ta kéo mũ trùm lên đầu và quay lưng về phía tôi nên tôi không nhìn thấy mặt.”
“Thế cô có nghĩ rằng chiếc áo phông có mũ rất lạ lùng không?” Jack hỏi.
“Tôi đã nghe thấy tiếng vỗ mông và tiếng va vào tường mạnh đến nỗi răng tôi gần như va vào nhau lạch cạch. Thẳng thắn mà nói, tôi thấy toàn bộ buổi tối này hơi lạ lùng, đặc vụ Pallas ạ.”
Liếc mắt, Jack có thấy Wilkins đang ngước nhìn trần nhà và cố không bật cười.
“Cô có chắc chắn về chiều cao của người đàn ông đó không?” Jack tiếp.
Cameron dừng lại, suy nghĩ. “Có.”
“Thế cân nặng của anh ta thì sao?”
Cô thở dài. “Tôi thực sự không giỏi lắm trong việc đoán những thứ như thế.”
“Thử cố xem nào! Cứ xem như đây là một điều rất quan trọng.”
Cameron liếc qua Wilkins. “Anh nặng bao nhiêu?”
“Chờ đã tại sao Jack lại không phải trả lời câu hỏi đó?”
“Người đàn ông tôi thấy vóc dáng có vẻ gần giống anh.”
“Ồ, thế thì anh ta thấp bé hơn tôi à?” Jack gợi ý, mong có thể giúp được gì.
Wilkins quay lại. “Một gã nhỏ hơn à? So với chiều cao trung bình quốc gia thì tôi vẫn cao hơn một inch đấy. Mà tôi lại còn nhanh nhẹn nữa.”
“Hãy cố thu hẹp vấn đề này lại!” Jack kết nối các chi tiết. “Tôi nặng một trăm cân, đặc vụ Wilkins khoảng tám mươi sáu. Dựa vào đó, cô nghĩ gã này rơi vào khoảng nào?”
Cô nhìn hai người đàn ông, cân nhắc về điều này, “Khoảng chín mươi cân.”
Jack và Wilkins nhìn nhau.
“Sao?” Cameron hỏi. “Điều này có nói lên điều gì không?”
“Hãy làm rõ điều này nhé! Người đàn ông cô nhìn thấy rời khỏi phòng ngay trước khi bảo vệ đến, cao khoảng mét tám và nặng khoảng chín mươi cân. Có phải là cô nói thế không?”
“Đó đúng là điều tôi đã nói.” Cô đồng tình, “Và tôi thấy anh đã có được những thông tin mà anh muốn từ tôi. Vì thế đổi lại, tôi cũng muốn có một số thông tin từ phía anh.” Cô nhìn Wilkins, Wilkins lại nhìn Jack.
Phân vân một lúc, anh dựa người vào tường. “Thôi được rồi, đây là những gì tôi có thể nói với cô.”
“Và tôi cũng muốn làm rõ tất cả những gì tôi sắp nói với cô cần được giữ kín.” Jack nói. “Thật ra, nếu cô không làm việc trong văn phòng luật sư Mỹ thì tôi sẽ chẳng tiết lộ điều gì với cô cả.”
Cameron hiểu ngay thông điệp ấy. Anh ta không muốn tiết lộ thông tin gì nhưng sếp anh ta đã ra lệnh cho anh phải chia sẻ thông tin theo phép lịch sự trong nghề.
“Tôi hiểu rất rõ, đặc vụ Pallas ạ!” Cameron nói.
“Rõ ràng cô đã liên kết các sự kiện với nhau, vì thế, tôi sẽ lướt qua phần đầu. Cô gọi bảo vệ khách sạn, họ tìm thấy người phụ nữ đã chết ở phòng bên, vì thế họ gọi cho nhân viên y tế và cảnh sát. Cảnh sát Chicago đến hiện trường, thấy có dấu hiệu của một cuộc vật lộn và tiến hành điều tra.”
“Dấu hiệu gì của một cuộc vật lộn?” Cameron hỏi.
“Để tiết kiệm thời gian thì từ lúc này, cô nên coi rằng điều gì mà tôi không nói sẽ do chủ ý của tôi.”
Cameron ngước nhìn trần nhà, cắn môi. Rõ ràng cô không biết gì ngoài việc đây là một vụ giết người, mà hiện trường là một phòng trong khách sạn ở Chicago với sự tham gia điều tra của FBI và tại sao lại là Jack Pallas cơ chứ?
“Khi cảnh sát Chicago tiến hành rà soát căn phòng thì họ tìm được một thứ giấu sau tivi đối diện với chiếc giường. Một máy quay phim.”
“Thế các anh có thấy thủ phạm trong cuộn băng không?” Cameron hỏi. Giá mà tất cả các vụ án trình lên công tố viên có thể kết thúc một cách nhanh chóng gọn gàng như thế.
Jack lắc đầu. “Không! Trong băng chỉ có những thứ xảy ra trước vụ giết người mà thôi.”
“Trước vụ giết người ư?” Cameron nghĩ về những âm thanh ân ái nồng nhiệt mà cô nghe được qua bức tường. “Đó hẳn là một cuộn băng ấn tượng.”
“Đúng thế!” Jack đồng tình. “Đặc biệt, người đàn ông trong cuộn băng lại là một Thượng nghị sĩ Mỹ đã có gia đình.”
Mắt Cameron mở to hơn. Cô không ngờ đến điều đó, liền hỏi tiếp một câu hiển nhiên: “Thượng nghị sĩ nào?”
Đặc vụ Wilkins lấy một bức ảnh từ túi áo khoác đưa cho Cameron.
Cô liếc nhìn bức ảnh rồi lại nhìn Jack. “Đây là thượng nghị sĩ Hodges.”
“Thế là cô nhận ra ông ta sao?”
“Tất nhiên, tôi nhận ra ông ta.” Cameron nói. Bill Hodges là đại diện của bang Illinois trong thượng nghị viện hơn hai mươi lăm năm rồi. Gần đây, cô thấy ông ta thường xuyên xuất hiện trên mặt báo, hơn nữa ông ta còn được chỉ định là Chủ tịch Ủy ban của thượng nghị viện về các vấn đề ngân hàng, nhà đất và đô thị.
Cameron nhớ lại người phụ nữ tóc đỏ nằm trên chiếc xe y tế. “Người phụ nữ trong phòng 1208 không phải là vợ của ngài thượng nghị sĩ đúng không?”
“Không, cô ta không phải!” Jack trả lời.
“Thế cô ta là ai?”
“Có thể nói thượng nghị sĩ Hodges đã chi tiền không chỉ để nền nhà bằng gỗ của ông ta được sơn lại.”
Thú vị đấy! “Một ả điếm à?”
“Tôi nghĩ đàn bà ở tầm của cô ta thường thích gọi mình là người tháp tùng.”
“Làm sao anh có thể biết điều này?”
“Chúng tôi có hồ sơ về dịch vụ gái gọi. Vị thượng nghị sĩ này đã gặp cô ta đều đều gần một năm nay rồi.”
Cameron đứng dậy và đi tới đi lui trước giường, xem xét chuỗi sự kiện như thể đó là nhiệm vụ mà cô mới được giao. “Thế còn chiếc máy quay phim thì sao? Đừng nói với tôi là ngài thượng nghị sĩ ngu ngốc đến nỗi nghĩ rằng, ông ta có thể giữ lại bí mật về cuộn phim sex nhé!” Cô dừng lại, nhanh chóng suy tư. “Không… tất nhiên là không rồi. Là để hăm dọa! Đó là lí do tại sao cảnh sát Chicago lại gọi các anh.”
“Xem cuộn băng thì rõ ràng thượng nghị sĩ Hodges không hề hay biết mình đang bị quay lén.” Wilkins nói.
“Anh là người xem cuộn băng à? Anh thật may mắn đấy!” Cameron nói.
“Không hẳn. Nhưng Jack thì bận chơi trò cớm xấu, cớm tốt với thượng nghị sĩ Hodges.”
“Thế mà tôi cứ nghĩ trò đó đặc biệt dành cho tôi.” Cameron nhún vai.
Wilkins cười giòn. “Không, anh ấy thích áp dụng trò này với tất cả mọi người. Thường thì nó cũng có hiệu quả với hành động quắc mắt nhìn và sự mập mờ, bí ẩn mà anh ấy tạo ra.”
Cameron liếc trộm Jack lúc này đã quay lại góc phòng. Quắc mắt! Cô thích cách miêu tả đó, như thế hẳn là sâu sắc hơn từ “khó ưa” mà cô dùng suốt ba năm qua.
Cô tự hỏi, liệu Jack Pallas có bao giờ cười không. Rồi cô nhớ ra là thực tình, cô cũng chẳng quan tâm xem anh ta có cười hay không.
“Dựa vào nội dung cuộn băng thì thượng nghị sĩ Hodges sẽ là nghi phạm hàng đầu của cục cảnh sát Chicago.” Jack nói với cô. “Thực ra cảnh sát có thể đã bắt giữ ông ta rồi, nếu không có cô.”
“Vậy ư?”
Jack rời khỏi chỗ và lao ra nhặt bức ảnh khỏi tay Cameron và giơ ra trước mặt cô.
“Thế này cho nó nhanh nhé! Cái gã mà cô nhìn thấy lúc hắn rời khỏi phòng năm phút trước khi bảo vệ khách sạn tìm thấy cô gái đã chết ấy, có khi nào là người đàn ông này không?”
Cameron ngập ngừng, trong giây lát, cô bị giật mình bởi Jack bỗng chuyển sang thế tấn công một cách đột ngột.
Jack đẩy bức ảnh lại gần hơn. “Nào, Cameron, liệu có khả năng hắn là người đàn ông này không?”
Nghe Jack gọi tên, Cameron bỗng thấy lòng mình cuộn lên một cách lạ lùng nhưng chỉ trong thời gian rất ngắn thôi. Cô phớt lờ nó và tập trung vào bức ảnh trước mặt. Thật sự thì cô chẳng cần nhìn. Cô đoán thượng nghị sĩ Hodges nặng ít nhất cũng phải 250 pao[3]. Có thể cô đã không có được góc nhìn tốt nhất từ lỗ nhìn ở cửa, nhưng cũng đủ để biết chắc một điều.
“Không phải ông ta.”
“Cô chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
Jack bước ra xa. “Thế thì Thượng nghị sĩ Hodges phải đội ơn cô lắm. Bởi lời khai của cô là thứ duy nhất giúp ông ta không bị bắt vì tội giết người.”
Sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng. “Thế ông ta có chứng cứ ngoại phạm nào không?” Cameron hỏi.
Jack vẫn im lặng. Điều đó thể hiện rõ rằng, tôi sẽ không trả lời những câu hỏi gây khó chịu.
“Anh im lặng, như vậy tôi sẽ coi như anh trả lời không với câu hỏi ấy.” Cameron nói. “Thay vì đặt câu hỏi, tôi sẽ thử xem mình có thể bổ sung các thông tin còn thiếu không nhé? Vậy là cô gái điếm, người đã ngủ cùng thượng nghị sĩ Hodges, một thượng nghị sĩ lâu năm đến từ Illinois…”
“Người tình cờ vừa được chỉ định vào vị trí Chủ tịch Ủy ban của thượng nghị viện về ngân hàng.” Wilkins nói chen vào. Khi nhận ra ánh mắt khó chịu mà Jack nhìn về phía mình, anh ta nhún vai. “Sao nào? Tôi không có vấn đề gì với cô ấy như anh. Hơn nữa, tôi cũng đã nghe những gì David nói, chúng ta phải “chia sẻ”, nhớ chứ?”
Thế là anh ta lại quắc mắt nhìn.
“Vậy là cô ả quyết định quay phim thượng nghị sĩ và sử dụng nó để tống tiền.” Cameron nói tiếp. “Ông ta gặp cô ả tối nay, họ làm việc đó nhiều lần, à mà tôi vẫn đang theo giả thuyết là ông ta dùng thuốc Viagra và sau đó ngài Thượng nghị sĩ rời khỏi phòng. Hai mươi phút sau, người đàn ông bí ẩn của chúng ta xuất hiện. Có một cuộc ẩu đả và anh ta giết người phụ nữ. Và vì không có dấu hiệu gì của việc dùng vũ lực để vào phòng, nên chúng ta có thể cho rằng người phụ nữ quen biết thủ phạm và để anh ta vào phòng. Suy luận của tôi thế nào?”
Wilkins gật đầu, anh ấn tượng bởi cách suy luận của cô. “Không tồi.”
Jack nói với Cameron, “Tôi nghĩ là… Cô đã trải qua một đêm dài, vì thế, chúng tôi không muốn làm mất thời gian của cô thêm nữa. FBI đánh giá cao sự hợp tác của cô, cô Lynde ạ. Chúng ta sẽ liên lạc với nhau nếu chúng tôi cần thêm thông tin.”
Cameron quan sát khi anh ta quay đi và tiến về phía cửa, rõ ràng anh ta đã sai lầm khi nghĩ rằng họ chẳng còn gì để thảo luận nữa.
“Thật ra, tôi vẫn còn một câu hỏi, đặc vụ Pallas ạ.” Cameron nói.
Anh ta quay lại nhìn cô. “Là gì vậy?”
“Thế rốt cục tôi có thể rời khỏi căn phòng này không?”