Trình Bác Diễn nằm trên giường, đèn đã tắt, trong phòng rất yên tĩnh, sau khi kéo màn cửa sổ lại, bầu không khí trong phòng rất thích hợp ngã đầu một cái là ngủ.
Nhưng anh không buồn ngủ, gối đầu lên cánh tay, vẫn còn đang suy nghĩ.
Lúc đầu là nghĩ đến biểu hiện đêm nay của Hạng Tây. Cái loại nửa say rượu phát điên, bùng nổ mà khởi binh vấn tội này, là thích, hay là cái loại bị xâm phạm du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu như con chó, con mèo khi bị đoạt đi đồ chơi.
Khó mà nói được.
Không thể chắc chắn.
Suy nghĩ không được bao lâu, ý nghĩ của anh đã chạy lạc đường.
Tuy rằng hôm nay Hạng Tây một thân mùi rượu, còn mượn rượu tới làm càn, nhưng sau cùng thì thuốc bôi trơn anh cũng lấy ra rồi, sờ cũng sờ, hôn cũng hôn luôn, dù chỉ tính dọa Hạng Tây thôi, nhưng cũng có vài suy nghĩ xuất hiện.
Trình Bác Diễn nhắm chặt mắt, đơn giản là tác động đến chất lượng giấc ngủ thôi, anh đã chân tâm thực ý nghĩ như vậy khi đưa tay vào trong quần…
Thời điểm di động đầu giường vang lên, du͙ƈ vọиɠ vốn dĩ còn chưa tận hưởng lên đỉnh bị dọa sợ đến tí nữa là phun trào.
“A!” Anh có chút tức giận mà quát một tiếng, lấy di động qua nhìn một cái, là Lâm Hách.
Anh không nhận điện thoại, ném điện thoại lên giường, chạy vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, lúc mặc quần áo anh nhìn thấy quần áo Hạng Tây để lại trên giá treo quần áo trong phòng tắm, thở dài một tiếng rồi cầm quần áo bỏ vào máy giặt, lại rửa tay một lần nữa.
Trở lại phòng ngủ, di động im lặng nằm trên giường, Lâm Hách không gọi tiếp cuộc điện thoại thứ hai.
Anh cầm điện thoại gọi lại cho Lâm Hách: “Nửa đêm rồi còn việc gì vậy?”
“Mấy lời này, cậu mời khách mà nửa đường đã chạy tôi còn chưa nói cậu đây, còn khó chịu với tôi nữa.” Lâm Hách rất khó chịu: “Chúng tôi đổi qua nơi khác, cậu có đến đây nữa không?”
“Không đâu, lúc đi không phải tôi nói rồi sao?” Trình Bác Diễn nằm lên giường.
“Sốt ruột trở về làm gì vậy?” Lâm Hách chậc một tiếng: “Không dễ mới ra ngoài một lần.”
“Không làm gì, có làm gì thì cũng bị cuộc điện thoại này của cậu phá hỏng rồi.” Trình Bác Diễn dang tay, nằm ngửa ra.
“Ầy!” Lâm Hách hô lên: “Cậu đang làm gì hả? Tôi sai rồi, muốn tôi cúp máy không?”
“Muộn rồi, cậu lại gọi cho tôi hai bận như vậy nữa thì tôi cũng chỉ còn một con đường liệt dương cô đơn có thể đi thôi.” Trình Bác Diễn nói.
“Không đúng, Bác Diễn, cậu gần đây không đúng.” Lâm Hách hạ giọng: “Tần suất không phải hơi cao hả?”
“Cậu có ngốc không vậy.” Trình Bác Diễn nói: “Với tần suất này, chẳng lẽ không phải đang đi đến con đường lãnh cảm sao?”
“Cút đi, tôi đây vô tình gặp hai lần thì đều cả hai lần rồi.” Lâm Hách vui vẻ: “Tần suất của cậu đã đến mức chỉ cần tôi gọi điện thoại đến đều có thể vô tình gặp được rồi đó được chưa!”
Trình Bác Diễn cười cười: “Chỉ là thư giãn một chút thôi.”
“Lúc trước cậu thư giãn không phải đều nghe mấy cái video ngoáy tai hả.” Lâm Hách cười hỏi: “Bây giờ thay đổi thói quen sao?”
“Các cậu không phải muốn đổi chỗ hả, nhanh đổi đi chứ.” Trình Bác Diễn ngáp một cái.
“Được, được, được, cậu tiếp tục?” Lâm Hách nói.
“Cậu quan tâm hả, muốn đến đây tham quan một chút không?” Trình Bác Diễn chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp một chút.
“Ngủ ngon!” Lâm Hách cười cúp điện thoại.
“Ngủ ngon.” Sau khi cúp điện thoại, Trình Bác Diễn cuối cùng cũng có chút cảm giác mệt mỏi. Để điện thoại lên tủ đầu giường xong đang định nằm xuống, nghĩ lại lại xuống giường, lấy di động qua, vào QQ và weibo kéo Chân dài vào sổ đen.
Vì an toàn, anh không muốn Hạng Tây lại đến đây vì việc này lần nữa.
Vào buổi sáng, lúc Hạng Tây rời giường đã trễ hơn mọi ngày một tí, đến lúc nghe được tiếng động ở cửa vào cậu mới từ trên giường giật bắn dậy.
Chạy ra nhìn thấy là Vu Bảo Toàn, mới thở ra một hơi: “Đệch, làm tôi sợ muốn chết, tôi ngủ quên còn sợ là Tống ca đến nữa chứ.”
“Uống nhiều quá chứ gì!” Vu Bảo Toàn cười nói, đưa cho cậu một gói to: “Bữa sáng."
“A? Còn mua cho tôi bữa sáng nữa?” Hạng Tây nhận lấy rồi xem thử, là một cái cơm nắm rất lớn.
“Không phải mua đâu, mẹ tôi làm đó, tôi đem đến cho mỗi người một cái.” Vu Bảo Toàn rất đắc ý nói: “Nếm thử đi, mẹ tôi làm cơm nắm không phải ngon bình thường đâu.”
Hạng Tây nhìn vẻ mặt của cậu ta, có chút hâm mộ, mẹ làm bữa sáng cho đó.
Cậu chạy đi rửa mặt, cầm lấy cơm nắm còn nóng hôi hổi cắn một ngụm, hương vị thật ra cũng bình thường, nhưng cậu vẫn ăn rất ngon lành. Không chỉ có hâm mộ, cảm giác trong lòng cũng rất thỏa mãn, đây là bữa sáng đồng nghiệp mang cho, ý nghĩa biết bao nhiêu!
Hôm nay, không biết là do ngủ nhiều thêm mười phút, hay là vì chuyện tối qua…Không, là vì lời nói đêm qua của Trình Bác Diễn, Hạng Tây cảm thấy tâm tình của mình rất tốt, công việc cũng không còn mơ hồ như trước đây nữa.
Nếu như không cả nghĩ về việc bản thân mình chỉ vì hành động đè mình lên bàn của Trình Bác Diễn mà…
Chuyện này cậu không dám nghĩ nhiều, cậu luôn cảm thấy nếu tự hỏi lý do vì sao lại như vậy, thì Đàm Tiểu Khang sẽ luôn đột nhiên xuất hiện gào vào mặt cậu, còn mắng tôi biếи ŧɦái! Cậu đây còn không phải là cũng như vậy sao!
Nhưng mà cái này không giống nhau, Hạng Tây sửa sang lại từng món hàng bị lộn xộn ở trên kệ cho gọn gàng. Giống như là cùng một chuyện, Đàm Tiểu Khang là biếи ŧɦái, còn Trình Bác Diễn thì không phải, chính cậu đương nhiên lại càng không phải.
Buổi trưa, gần lúc nghỉ ngơi, Trương Hân lại theo thường lệ cầm menu đến, Hạng Tây đánh dấu vào phía sau món mình muốn ăn, chữ trên thực đơn cậu hầu như đều đã nhận được hết, nhưng không phải tất cả đều được học từ “giáo trình”, cậu rất nghiêm túc học thuộc lòng cái menu này.
Sau khi cơm được đưa tới, vài người vào phòng thay quần áo ăn cơm, Vu Bảo Toàn vừa ăn vừa cầm quyển sách xem.
“Xem cái gì vậy?” Trương Hân cầm sách của cậu ta đến nhìn thử: “Tiếng Anh hả? Cậu bây giờ đang học tiếng Anh sao?”
“Đọc thử xem sao, em vừa đăng ký một lớp.” Vu Bảo Toàn có chút ngượng ngùng cười cười: “Hai tối nay bắt đầu đi học, nên tìm thời gian xem qua, còn có bài tập về nhà nữa.”
“Không tệ.” Trương Hân cười nói: “Tôi lại không siêng được như vậy, tôi chỉ học cắm hoa vào cuối tuần thôi.”
“Đăng ký lớp gì cơ?” Hạng Tây ở một bên hỏi một câu.
“Chỉ là mấy lớp đào tạo thôi, có nhiều lắm.” Trương Hân nói, gắp một miếng thịt mỡ trong chén mình bỏ vào trong chén Hạng Tây: “Tôi đang giảm béo, cậu giúp tôi ăn nha, gầy như vậy bổ sung thêm.”
“Lớp đào tạo? Người nào cũng có thể đăng ký hả?” Hạng Tây gắp thịt mỡ ăn, lại hỏi một câu.
“Đúng vậy, đều có thể đăng ký, làm sao? Cậu cũng muốn đăng ký hả?” Vu Bảo Toàn vừa nghe liền nhích qua bên cạnh cậu: “Cậu có muốn đăng ký lớp tiếng Anh luôn không, tôi đăng ký lớp sơ cấp, cậu cũng đăng ký một lớp, hai ta có thể cùng…”
“Tôi không được đâu.” Hạng Tây nở nụ cười: “Tôi… học không nổi.”
Cậu đến ngay cả bính âm cũng la do phải gõ chữ mới miễn cưỡng biết được, tiếng Anh với cậu mà nói là rất xa xôi, thế nhưng…
() Gõ chữ Trung trên điện thoại hay máy tình phải gõ pinyin (bính âm) - chữ cái latin.
“Còn lớp khác nữa hả? Trừ tiếng Anh ra, cắm hoa này kia?” Hạng Tây lại hỏi.
“Có, nhiều lắm, cậu nếu không đi xem thử xem, trong cung văn hóa ấy có nhiều hơn.” Trương Hân nói: “Có nhiều người đi lắm.”
“Nhiều người lắm sao?” Hạng Tây cúi đầu ăn một ngụm cơm.
“Đúng vậy, một số đến để nâng cao bản thân.” Vu Bảo Toàn nói, rồi lại lấy sách qua xem.
Bình thường Hạng Tây đều ăn cơm rất chậm, vừa ăn vừa nói chuyện, hôm nay lại ăn rất nhanh, lùa vài ngụm xong đã đến quầy thu ngân đổi cho Hà Tiểu Như vẫn còn đứng ở đó đi vào.
Đứng phía sau quầy thu ngân, tâm tình của cậu có chút mơ hồ.
Lớp đào tạo?
Có thể học tiếng Anh, còn có thể học cắm hoa rồi thêm nhiều thứ khác nữa?
Bất cứ ai cũng có thể đăng ký?
Chính mình nên học cái gì?
Ngữ văn tiểu học? Toán tiểu học? Tiếng Anh tiểu học?
Muốn đi xem hay không?
Cả một buổi chiều, Hạng Tây đều đắm chìm trong tâm trạng phấn khích, hồi hộp lại có chút lo lắng.
Cậu không biết phương hướng của chính mình, ngoại trừ hướng đến phía trước.
Nhưng với câu nói “nâng cao bản thân” kia của Vu Bảo Toàn khiến cậu có chút không khống chế được mà kích động. Trừ hướng về phía trước, rồi vẫn cứ hướng về phía trước ra, cậu hẳn là còn có thể “nâng cao” nữa.
Nhưng nâng cao như thế nào, nâng cao cái gì đây?
Nếu vẫn như trước đây, cậu thật ra lại rất rõ ràng mình nên nâng cao cái gì, như là kỹ thuật móc túi, kỹ thuật gạt người, kỹ thuật chạy trốn, kỹ thật trốn cảnh sát,… còn rất nhiều nữa.
Nhưng hiện tại cậu có chút mờ mịt.
Sau khi tan tầm, cậu ở tiệm mì nhỏ kế bên ăn một tô mì, trở lại trong siêu thị sắp xếp hàng hóa trong kho lại từng cái một, rồi đi bộ ra ngoài. Cậu đi dạo quanh khu xanh hóa bên cạnh tiểu khu, vô tình gặp mấy chú chó đi trên đường sẽ thuận tiện chọc chọc tụi nó. Đến lúc xem thời gian là chín giờ rưỡi, cậu gọi điện thoại cho Trình Bác Diễn.
Mỗi buổi tối Trình Bác Diễn đều đọc sách, các loại sách, còn có rất nhiều tư liệu. Trước đây cậu chỉ cảm thấy Trình Bác Diễn thật sự là một bác sĩ giỏi, hiện tại ngẫm lại, cái này cũng là đang nâng cao. Cậu cảm thấy Trình Bác Diễn có thể nói cho cậu biết cậu nên nâng cao cái gì.
“Alo?” Lúc Trình Bác Diễn nhận điện thoại, thanh âm bên đó hơi ồn ào.
“Anh đang bận hả? Nếu bận thì tối nay em gọi lại cho anh.” Hạng Tây nói ngay, sau lần gọi điện vô tình ngay lúc Trình Bác Diễn trong phòng phẫu thuật, cậu rất sợ gọi không đúng lúc.
“Không có gì đâu, hơi bận một chút thôi, một lát tôi gọi cho em.” Trình Bác Diễn nói.
“Vâng.” Hạng Tây lên tiếng, Trình Bác Diễn nhanh chóng cúp điện thoại.
Hạng Tây tiếp tục đi theo lối đi hai vòng, lúc về gần đến siêu thị, điện thoại của Trình Bác Diễn gọi đến.
“Em không biết anh đang bận.” Hạng Tây nhận điện thoại: “Không làm chậm trễ chuyện của anh chứ?”
“Không.” Trình Bác Diễn cười cười: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng, làm sao vậy?”
“Em cũng không có chuyện gì quan trọng… Em chỉ muốn hỏi một chút.” Hạng Tây gãi đầu: “Anh cảm thấy, em phải làm sao để nâng cao bản thân thêm?”
“Nâng cao?” Trình Bác Diễn ngẩn người: “Là ý gì?”
“Chính là ngoài việc nhận chữ ra, em nên học thêm cái gì đây?” Hạng Tây do dự: “Đồng nghiệp của em đều đang học hết á, nói là nâng cao bản thân, một người học cắm hoa, một người học tiếng Anh.”
“Ra là vậy.” Trình Bác Diễn nở nụ cười: “Vậy em muốn học cái gì?”
“Em không biết nữa.” Hạng Tây thở dài: “Em hình như cái gì cũng không biết. Giống như một người đọc qua thật nhiều sách, anh hỏi hắn thích sách kiểu gì, hắn có thể nói rõ ra, nhưng một người đến cả chữ cũng không biết, anh hỏi hắn sách, hắn có thể biết được mới là lạ đó.”
Trình Bác Diễn cười hồi lâu: “Vậy bọn họ học như thế nào, đăng ký lớp học hả?”
“Đúng vậy.” Hạng Tây nói ngay: “Ở cung văn hóa đó, họ nói có nhiều lớp đào tạo lắm, ai cũng đăng ký được.”
“Nếu không thì vậy đi.” Trình Bác Diễn nghĩ nghĩ: “Thứ bảy tôi có thời gian rãnh, đi xem thử đi, xem xem có lớp gì, rồi muốn đăng ký lớp nào?”
“Anh đi cùng em sao?” Hạng Tây vừa nghe đã ngẩng đầu lên, cậu vốn nghĩ là chỉ có mình tự đi, rất không tin tưởng vào bản thân, sợ không biết phải làm như thế nào, Trình Bác Diễn vừa nói như vậy, cậu lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
“Ừm, tôi còn sợ em không nhận được chữ đây.” Trình Bác Diễn nói.
“Cũng biết không ít rồi, đừng nói cùng ba… cùng mẹ đi siêu thị, đi dạo cửa hàng bách hóa cũng không vấn đề.” Hạng Tây cười he he hai tiếng.
Sau khi chắc chắn thứ bảy sẽ đi cung văn hóa, liên tiếp vài ngày Hạng Tây đều luôn cân nhắc đến chuyện nâng cao này.
Trương Hân và Vu Bảo Toàn, hai người đăng ký hai lớp hoàn toàn khác nhau, cậu cảm thấy việc đăng ký lớp này cũng chia ra những loại khác nhau. Một loại là như Trương Hân vậy, chủ yếu là vì hứng thú, thích cắm hoa, có thời gian thì đi học.
Một loại khác là như Vu Bảo Toàn, học một chút này kia để tạo điều kiện tìm được công việc tốt hơn.
Hạng Tây cảm thấy mình thuộc về loại như Vu Bảo Toàn, tình huống hiện tại của cậu còn chưa đến tình trạng vì hứng thú là đi học cái này cái kia chơi. Tuy rằng với cậu mà nói thì công việc ở siêu thị đã rất tốt rồi, nhưng cậu vẫn hy vọng mình có thể kiếm được nhiều thêm chút tiền. Phòng ở xe này kia cậu không dám mơ tưởng, nhưng ít nhất phải trả lại tiền cho Trình Bác Diễn, có thể mua được cái máy tính mới, thuê được một phòng trọ thoải mái, vào ngày sinh nhật Trình Bác Diễn cậu có thể tặng một món quà tốt hơn cái kẹo que kia.
Nghĩ đến kẹo que… không biết cái kẹo que lần trước mình tặng cuối cùng là bị ăn hay bị ném đi rồi.
Cân nhắc chuyện này vậy mà cũng cân nhắc đến cả một ngày.
Buổi sáng thứ bảy, Trình Bác Diễn chạy xe đến, cậu lên xe không nhịn được câu đầu tiên đã hỏi: “Lần trước em tặng anh kẹo que… Cánh tay anh làm sao vậy!”
Tay trái Trình Bác Diễn vậy mà lại bị quấn băng vải, Hạng Tây rất ngạc nhiên, lúc cậu nằm viện tay Trình Bác Diễn đã từng bị thương, đây là lần thứ hai rồi, rõ ràng so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, mắt cậu trợn tròn lên: “Cánh tay là làm sao đây! Hả? Sao lại như vậy!”
“Kẹo que để trong tủ lạnh.” Trình Bác Diễn cười trả lời, quay đầu xe.
“Ai hỏi anh kẹo que chứ! Em hỏi cánh tay của anh mà!” Hạng Tây hô lên.
“Em vừa hỏi đó thôi.” Trình Bác Diễn thở dài: “Nghe cái giọng này một hồi, còn yên lặng gì chứ…”
“Anh là bị té hay bị người ta đánh?” Hạng Tây nhỏ giọng lại hỏi.
“Không sao đâu, không nghiệm trọng.” Trình Bác Diễn nói rất nhẹ nhàng: “Lúc trực ban có người đánh nhau, đánh đến vào phòng cấp cứu. Lúc đó tôi đi đến, chạy nhanh quá không để ý trên tay người nọ có dao, nên bị vạch một chút.”
“Vết thương có sâu không?” Hạng Tây cau mày, nghĩ lại lại trừng mắt nhìn: “A! có phải là lúc em gọi điện cho anh hôm đó không!”
“Trong khoảng đó, lúc ấy đang chuẩn bị khâu miệng vết thương.” Trình Bác Diễn cười nói.
“Cầu khâu nữa… Em trước đây không cảm thấy, bây giờ mới phát hiện nghề của các anh cũng không an toàn lắm, cả ngày đều bị thương.” Hạng Tây nhìn tay anh, nặng nề thở dài: “Aizz! Người nhà bệnh nhân kích động, anh bị thương, đánh nhau cấp cứu anh cũng bị thương…”
“Đều là ngoài ý muốn thôi.” Trình Bác Diễn cười cười: “Trực tiếp đi cung văn hóa?
“Anh như vậy rồi đi được không?” Hạng Tây có chút lo lắng.
“Cũng mấy ngày rồi.” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái: “Cũng không phải tôi trồng cây chuối đi qua đó.”
Cuối tuần ở cung văn hóa rất náo nhiệt, Hạng Tây đây là lần đầu tiên đến, cửa sau còn có phố ăn vặt, cũng bán rất nhiều đồ.
Nơi đăng ký lớp đào tạo nằm ở tòa nhà trong cùng, người cũng rất nhiều, đến xem, hay đến học đều có. Ở tầng một, vài học viên trong lớp đều là mấy đứa nhỏ, nhảy múa, vẽ tranh, còn có lớn tiếng đọc tiếng Anh.
“Sao lại toàn là con nít không vậy?” Hạng Tây đứng lại bên cửa sổ nhìn một lát.
“Trên lầu cũng có, bên kia cũng có, mấy tòa này đều là con nít.” Trình Bác Diễn kéo kéo cánh tay cậu, chỉ vào một bảng thông báo lớn bên cạnh đó: “Trước xem ở đây đã.”
Mấy quảng cáo báo danh đều dán trong bảng thông báo, kế bên còn có thêm mấy cái thương hiệu.
Nội dung rất nhiều, Hạng Tây chỉ cảm thấy cả mắt mình toàn là chữ, nhìn một hồi lâu đến một cái cũng chưa xem hiểu, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Mình đây học nhận chữ vô ích rồi, hầy.”
“Tôi đọc cho em?” Trình Bác Diễn hỏi.
“Em tự mình xem.” Hạng Tây đi đến trước bảng thông báo đứng: “Xem từng cái một em có thể xem hiểu, chỉ là mắt em chưa xử lý kịp thôi.”
Cậu từ từ đi đến nhìn, nhiều nhất là tiếng Anh, còn có cả tiếng Đức và tiếng Pháp, các khóa dạy bổ túc tiểu học và trung học khác nhau. Sau đó thì nhìn thấy gì mà bánh ngọt, nấu nướng, thiết kế trang phục, đồ họa máy tính, trang điểm, còn có cắm hoa mà Trương Hân nói đến. Cuối cùng, cậu còn nhìn thấy nhϊếp ảnh.
“Còn có nhϊếp ảnh nữa nè.” Câu hưng phấn quay đầu lại nói với Trình Bác Diễn: “Là chụp ảnh sao?”
“Cái này là chụp ảnh cưới.” Trình Bác Diễn giữ một chồng tờ rơi: “Không giống với em thường chụp lắm, có hứng thú hửm?”
“Anh lấy ở đâu vậy?” Hạng Tây nhìn đồ trong tay anh: “Mới một lúc mà anh đã cầm đủ giấy dán tường luôn rồi…”
“Người ta cho tôi.” Trình Bác Diễn cười cười: “Trở về có thể xem kỹ lại.”
“Sao không có ai cho em chứ?” Nhất thời Hạng Tây có chút khó chịu, phát tờ rơi còn nhìn người hả.
“Có tới cho em, em còn không phải đang chăm chú đọc thông báo sao, tôi đều nhận thay em hết.” Trình Bác Diễn vỗ vỗ tờ rơi trong tay: “Quá mức hăng hái, tôi xem chừng người khác còn nghĩ tôi thu vậy là để đi bán giấy vụn.”
“Cái nhϊếp ảnh…” Hạng Tây đi đến bên cạnh anh, vừa lúc thấy được một tấm ảnh ở trên cùng, là ảnh chụp chân dung đám cưới: “Nếu học xong thì có thể đến studio hả?”
“Ừ, chắc vậy.” Trình Bác Diễn gật gật đầu.
Hạng Tây không nói gì, cúi đầu lấy tờ rơi qua nhìn lui nhìn tới, phía trên có không ít tác phẩm của học viên. Cậu xem một lát, so với mấy tấm cậu bình thường thích chụp khác biệt rất lớn.
“Muốn tìm hiểu thêm không? Ở tầng ba tòa nhà phía sau.” Trình Bác Diễn hỏi cậu.
“Em lại xem tiếp xem còn cái gì khác không.” Hạng Tây cảm thấy dù là nhϊếp ảnh gì thì đối với cậu đều rất cao thâm, cảm thấy dùng nghề này để kiếm tiến còn không bằng trực tiếp nấu cơm hay gì đó: “Em so sánh một chút.”
“Được.” Trình Bác Diễn cười, cầm tờ rơi, từng tờ từng tờ lật ra cho cậu xem.
“Nếu không anh cũng quyết định thay em đi.” Hạng Tây cau mày: “Em thật sự là…”
“Vậy em nói xem em muốn đăng ký lớp là vì cái gì? Là vì nâng cao? Gϊếŧ thời gian , hay là học nhất nghệ tinh?” Trình Bác Diễn hỏi.
()Nhất nghệ tinh trong Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh, nghĩa là tinh thông nghề.
“Nhất nghệ tinh, nhất nghệ tinh có thể kiếm tiền.” Hạng Tây cắn cắn môi, vừa nghĩ vừa nói: “Anh nói xem, bây giờ em cái gì cũng không biết, phần công việc ở siêu thị, đổi lại là ai cũng có thể làm được, nếu không phải là Tống Nhất thì em tùy thời đều có khả năng bị người khác thay thế.”
Trình Bác Diễn nhìn cậu không nói gì, một lát sau mới vỗ vỗ vai cậu: “Em thật đúng là suy nghĩ rất nhiều."
“Không nghĩ không được mà, trình độ của em đều được bày ra ở chỗ đó đó.” Hạng Tây có chút ngượng ngùng.
()Ý là ẻm được cái nghĩ nhiều thôi á.
“Vậy lại đi xem thử xem, xem còn gì khác không.” Trình Bác Diễn đi qua bên phía phòng học bên kia: “Tôi giúp em ngẫm lại, cũng đừng quyết định vội.”
“Vâng.” Hạng Tây theo sau.
Hai người đi xung quanh vài tòa nhà. Không phải tất cả các lớp đào tạo đều ở đây, một số chỉ đặt bàn ở đây, tuyển sinh rồi để học viên đến học ở chỗ khác.
Mỗi phòng học, mỗi cái bàn đều được Hạng Tây xem một lần, cầm một đống tài liệu quảng cáo.
“Em trở về lại xem kỹ lại.” Lúc xuống lầu cậu còn lật qua lật lại xem, trong lòng có loại cảm giác suиɠ sướиɠ nói không nên lời.
“Được.” Trình Bác Diễn nhìn thời gian: “Muốn đi ăn trước hay không…”
“A?” Hạng Tây ở phía sau gào một tiếng, tiếp đó lại hạ giọng xuống: “Trời ơi!”
“Sao vậy?” Trình Bác Diễn quay đầu lại.
“Em…” Vui vẻ trên mặt Hạng Tây hoàn toàn biến thành buồn bực, kéo tay Trình Bác Diễn rồi bước nhanh xuống dưới lầu, vừa đi vừa lầm bầm: “Không được, không được, không được, vẫn là quên đi.”
“Làm sao vậy?” Trình Bác Diễn bị cậu kéo xuống lầu, lại kéo qua hướng cửa ra vào cung văn hóa, không hiểu ra sao.
“Tiền! Tiền đó! Đã thấy chưa!” Hạng Tây vẫn kéo anh đến trên đường, mới lấy tờ rơi ra dùng ngón trỏ liên tiếp gõ gõ: “Em vẫn luôn không chú ý học phí! Em còn cứ tưởng là một ít thôi! ít cũng phải mấy trăm một kỳ đó!”
()Nguyên văn: 我还以为是分机号呢
“Không đủ tiền?” Trình Bác Diễn nhìn học phí, mấy cái học phí anh vẫn luôn nhìn, nhưng Hạng Tây không đề cập đến, anh cũng không nói tới, bây giờ cũng không dám nói thẳng ra tiền không đủ thì để tôi ra cho.
“Nếu nói đủ, thì cũng đủ.” Hạng Tây cau mày: “Nhưng mà em phải lấy ra hết, em còn vừa mới gửi tiền vào thẻ còn chưa nóng nữa.”
“Vậy em… cân nhắc lại một chút?” Trình Bác Diễn không biết nên nói như thế nào.
“Vâng em…” Hạng Tây đang nói được một nửa, thì bị một trận ồn ào cách đó không xa đánh gãy.
“Có kẻ trộm! Bắt lấy ăn trộm!” Một người phụ nữ hô.
Ở đây bởi vì có phố ăn vặt, lại còn đang là giờ cơm, người bốn phía đều rối loạn cả lên, mọi người đều nhìn xung quanh.
“Ăn trộm!” Người phụ nữ đột nhiên chỉ vào một hướng rồi hô lên, vừa hô vừa đuổi qua: “Chính là hắn.”
Trình Bác Diễn theo hướng người đó chỉ mà nhìn qua, người quá nhiều không thấy rõ, chỉ thấy được một thân ảnh lóe lên một cái từ trong đám người, chạy vào một lối rẽ nhỏ.
Không đợi anh nói gì, Hạng Tây đột nhiên ném mấy tờ rơi vào trên người anh, vắt chân đuổi theo.
“Hạng Tây!” Trình Bác Diễn chụp mấy tờ rơi xong thì ngẩn người, không chú ý được nhiều, anh cũng ném mấy tờ rơi vào cái sạp bán đồ chơi kế bên, rồi chạy theo.
Hạng Tây chạy tương đối nhanh, Trình Bác Diễn đuổi theo chưa được vài bước đã thấy cậu quẹo vào lối rẽ kia.
“Hạng Tây!” Anh lại hô lên một tiếng, thật sự là không nghĩ tới đột nhiên Hạng Tây sẽ đuổi theo ăn trộm, càng không nghĩ tới Hạng Tây có thể chạy với tốc độ như vậy.
Cái sức bật này!
Vậy còn cần đào tạo cái gì, trực tiếp đi tham gia thi đấu là được!
Lúc Trình Bác Diễn đuổi tới, đã không nhìn thấy bóng dáng Hạng Tây nữa, vài người giúp bắt trộm cùng người phụ nữ bị mất trộm bên cạnh đều không biết phương hướng.
Lúc phát hiện ra ăn trộm thì đã muộn, lúc này nếu đuổi theo cũng không có khả năng bắt được.
Trình Bác Diễn nhìn hai bên con đường này một chốc, đếm không xuể có bao nhiêu ngõ nhỏ, bắt đầu lo lắng, một bên tiếp tục chạy lên phía trước, một bên móc điện thoại di động ra.
Điện thoại của Hạng Tây vẫn thông, nhưng không nhận.
Trình Bác Diễn hỏi thăm nửa ngày, mới từ một quán bán thuốc lá bên đường nghe được có hai người trẻ tuổi một trước một sau chạy vào một ngõ nhỏ.
“Là chỗ đó.” Ông chủ quán thuốc lá chỉ chỉ.
“Cảm ơn.” Trình Bác Diễn nhanh chóng chạy vào ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ cũng không dài bao nhiêu, đoạn này đã được cải tạo, cái ngõ này cũng chỉ có hai trăm met là đã ra đến một đường phố. Người đến xe đi, đừng nói là một tên trộm, dù là cả một đám trộm, vừa ra đến đây cũng có thể nháy mắt lẫn vào bên trong dòng người.
Trình Bác Diễn nôn nóng cầm lấy điện thoại, lúc đang định quay số, khóe mắt quét đến một người dựa vào thân cây bên cạnh, vừa nhìn lại, chính là Hạng Tây.
“Em làm gì vậy!” Trình Bác Diễn rống lên một tiếng, đi qua bắt lấy cánh tay cậu kéo lại: “Em điên sao!”
Hạng Tây cúi đầu không nói gì, xem chừng là vừa dừng lại, thở vô cùng nặng nhọc. Trình Bác Diễn nhất thời có chút đau lòng, lẽ ra giúp bắt cướp cũng không phải là làm chuyện gì sai… Anh hạ thấp thanh âm: “Em bắt trộm cũng phải xem tình hình chứ, ăn trộm cũng chạy xa như vậy rồi, em còn ngu ngốc đuổi theo, gặp chuyện không may thì phải làm sao đây?”
“Em không có bắt trộm.” Hạng Tây ngẩng đầu: “Em không phải đang bắt trộm.”
Trình Bác Diễn giật mình phát hiện mắt Hạng Tây hơi đỏ lên, thanh âm cũng run rẩy, anh cau mày hỏi: “Sao vậy?”
“Là Man Đầu.” Hạng Tây trở ngược tay lại túm lấy cánh tay anh, rất dùng sức: “Là Man Đầu, chắc chắn là Man Đầu… Em không đuổi theo… Cậu ấy có chuyện gì rồi… Em chỉ muốn biết cậu ấy đến cùng như thế nào rồi…”
- HẾT CHƯƠNG -