Thành phố Thiên Hải có một khu chợ bán hoa và chim, không chỉ riêng hoa, chim, cá vàng, mèo, chó, những loại thú cưng thông thường ở đây đều có bán, vì vậy ba mẹ con đi đến khu chợ này.
“Noãn Noãn, Giang Thành, tụi con muốn mua thú cưng gì đây?” Liễu Chân Nhã vừa sáng mắt nhìn những con vật nhỏ bé đáng yêu hai bên đường cũng không quên trông chừng hai cục cưng bên cạnh mình, chỉ vào một con chó đốm: “Thích con chó đốm kia không? Nếu thích thì nói mẹ, chúng ta mua về nuôi.”
Noãn Noãn nhìn con chó đốm một cái, lắc đầu: “Xấu quá, không thích. Nuôi thú cưng không phải chọn những con thật đẹp sao? Nó im lìm ngồi trong lồng, nhìn không đẹp gì cả.”
Liễu Chân Nhã bị đã kích đến hóa đá, quá xấu sao, tại sao cô thấy con nào cũng dễ thương hết nhỉ, là mắt thẩm mỹ của cô có vấn đề hay mắt thẩm mỹ của cục cưng nhà cô có vấn đề đây?
Kế tiếp, ba mẹ con lại đi xem cá vàng, cá chép gấm, chuột thương, sóc, chuột bạch, mèo rồng, chim hoàng yến, heo Hà Lan, rùa, rắn….Con nào Liễu Chân Nhã nhìn thấy cũng động lòng, vậy mà hai cục cưng nhà cô thì lại chưa ưng ý con nào.
“Mẹ không đi dạo cùng tụi con nữa, mẹ muốn mua con chó nhỏ đằng kia.” Không muốn đi dạo cùng hai tiểu tử kinh khủng này nữa, Liễu Chân Nhã đi đến cửa hàng có con vật nhỏ mình nhìn trúng.
Một cục màu trắng nhỏ bé cuộn mình nằm trên tấm thảm bên trong cánh của thủy tinh, hai mắt lim dim khép lại, cảm nhận được Liễu Chân Nhã đến gần, hai lỗ tai nhỏ dựng đứng lên run run cực kỳ đáng yêu.
“Mẹ, mẹ nhìn vừa ý con vật nhỏ đó hả?” Noãn Noãn giơ ngón tay bé nhỏ chỉ nhè nhẹ vào cửa thủy tinh, con chó nhỏ này dễ thương thì có dễ thương, nhưng mà nhìn qua có vẻ vô dụng quá, đã là chó thì nhìn phải hung dữ thì mới thay chủ nhân giữ nhà được chứ!
“Hừ, giờ nó còn nhỏ nên như thế nhưng khi lớn nó sẽ thành con chó to đấy!” Liễu Chân Nhã nghe được giọng nói khinh thường của con gái, xoay người bước vào cửa hàng bán thú cưng: “Ông chủ, con chó nhỏ màu trắng trông tủ kính đằng kia bán thế nào vậy ạ?”
Liễu Chân Nhã nghe giá của con chó nhỏ kia xong, đau lòng nhăn mặt, chỉ là một con chó con, vậy mà hơn năm nghìn, ăn cướp sao?! Ở nông thôn mua một con chó chỉ mất chừng bốn năm mươi đồng thôi. Còn về việc ông chủ cửa hàng nói cha mẹ con chó này đoạt giải quán quân trong đại hội thi chó gì gì đó, có giấy chứng nhận thuần chủng ra sao, nên giá của nó cao hơn bình thường thì Liễu Chân Nhã hoàn toàn không quan tâm, cô chỉ cảm thấy ông ta đang cướp tiền mà thôi.
Nhìn con chó nhỏ đáng yêu cuộn mình đằng kia, lại nghĩ đến cái giá cắt cổ, Liễu Chân Nhã nhịn đau rời khỏi cửa hàng, chó đắt như vậy, cô không mua nổi đâu.
Ba mẹ con mang vẻ mặt chán chường đi qua các cửa hàng thú cưng, Liễu Chân Nhã chán ghét thú cưng giá mắc, hai cục cưng thì chán ghét việc không có thú cưng phù hợp ý thích hai cô cậu. (thực tế thì hai đứa nhóc này muốn mua hổ báo về nuôi, nhưng mà cửa hàng nào dám bán động vật hoang dã quốc gia bảo vệ chứ?!)
Ba mẹ con lại chán chường quay về.
Đi qua cửa hàng thú cưng lúc trước ghé vào, nhìn thấy con chó trắng nhỏ trong tủ kính lúc nãy, Liễu Chân Nhã bước đi chậm lại, chó trắng nhỏ đáng yêu quá đi, thật muốn nó quá mà!
Nhìn theo ánh mắt của Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn và Giang Thành lén nhìn nhau cười trộm, xem ra bệnh tiết kiệm của mẹ nhà mình lại tái phát nữa rồi.
Giang Thành kéo tay Liễu Chân Nhã: “Mẹ, nếu thích nó thì mẹ mua về đi, cũng chỉ năm nghìn thôi mà. Không phải mẹ nói là kết quả thi khảo sát rất tốt sao, nếu vậy chắc là được miễn học phí rồi, có khi còn được thưởng thêm tiền nữa đấy chứ. Mẹ nghĩ thử xem, nếu mẹ mua con chó này bằng tiền học phí và tiền thưởng, tính đi tính lại, là mẹ lời con chó này rồi còn gì!”
Noãn Noãn vỗ vai Giang Thành, ném cho cậu nhóc một ánh mắt tán thưởng, tiểu tử này được đấy, không ngờ có thể làm thay đổi luôn cả ý niệm của mẹ luôn cơ đấy!
Giang Thành ném lại một ánh mắt, chủ yếu là do mẹ mình dễ bị lừa thôi, hơn nữa mẹ thích nhất là khắc khe với chính bản thân mà, luôn luyến tiếc những thứ dùng cho mình.
Liễu Chân Nhã nghe Giang Thành nói xong, tâm tư cũng bắt đầu dao động, dùng tiền chính mình tiết kiệm thì không tính là xa xỉ đâu nhỉ? Chó còn có thể giữ nhà, khi cô đi học thì có thể cùng chơi với Giang Thành…Liễu Chân Nhã vừa suy nghĩ đến những điểm tốt khi có con chó trong nhà, hai chân không tự chủ bước vào cửa hàng thú cưng lần hai…
Nửa tiếng sau, Liễu Chân Nhã vui vẻ cầm cái lồng chứa con chó trắng nhỏ về nhà, ha ha, con chó đáng yêu này cuối cùng cũng là của cô rồi, tuy rằng trong lòng vẫn còn cảm thấy đau đớn vì cái giá cắt cổ của nó…
“Mẹ, mẹ đặt tên cho con chó này đi.” Noãn Noãn lấy bàn tay bé nhỏ gãi gãi cằm chú chó, chú chó nhỏ cũng giơ chân khẽ cào bàn tay Noãn Noãn, cái lưỡi nhỏ nhắn hồng hồng liếm liếm bàn tay cô bé.
“Con xem nó trắng như vậy, vậy gọi nó là Tuyết Tuyết đi.” Liễu Chân Nhã giơ tay gia nhập hàng ngũ gãi cằm chú chó nhỏ.
Noãn Noãn vẻ mặt quái dị, đây là con chó đực, sao lại đặt cái tên nữ tính quá vậy…Noãn Noãn thoáng nhìn qua bạn chó Tuyết Tuyết ngây thơ chưa biết gì một cái.
Kẻ thấp bé đứng giữa – Giang Thành khinh bỉ liếc Noãn Noãn, lúc trước không biết ai chướng mắt con chó này, bây giờ lại giỡn với nó không buông tay, quả nhiên phụ nữ luôn không có sức chống cự với những động vật chíp bông mà!
Noãn Noãn đúng thật như Giang Thành nhận xét, đối với những con vật chíp bông không thể kháng cự được, đi qua một cửa hàng độc quyền….cửa hàng bán mèo, cô bé cũng phát sinh tình huống y như Liễu Chân Nhã lúc nãy, hai mắt bị một con mèo trắng đen hấp dẫn, đứng bất động không nhúc nhích.
“Mẹ, con muốn con mèo này.” Noãn Noãn vù một cái từ bên cạnh Liễu Chân Nhã đến bên cạnh tủ kính. Trong tủ là một con vật nhỏ màu trắng, mặt, tai, đuôi đều nhỏ, đây là một chú mèo con hai màu, đôi mắt to màu lam, sâu sắc như nước biển, hiện tại nằm ngoan ngoãn nhìn về phía ba mẹ con Liễu Chân Nhã.
“Ừ, thật đáng yêu.” Liễu Chân Nhã hai mắt cũng tỏa sáng, sao lại có con mèo con đáng yêu thế không biết.
“Chị, con mèo này so với con Tuyết Tyết còn vô dụng hơn nữa đấy!” Giang Thành lên tiếng nhắc nhở Noãn Noãn, trong lòng hờn giận, rõ ràng ban đầu đã thống nhất là mua một con cọp con về nuôi rồi, tự dưng bây giờ lại thay đổi.
“Giang Thành, chị không nuôi cọp con nữa, chị muốn con mèo này!” Noãn Noãn thiếu chút nữa là chảy nước miếng với con mèo nhỏ này luôn rồi. “Con cọp với con mèo là cùng một họ, nhưng mà con mèo này so với con cọp thì đáng yêu hơn!”
“Chị là tắc kè hoa, hừ!” Giang Thành tức giận dậm chân, lúc trước xem thế giới động vật rõ ràng nói là con cọp là mãnh thú đáng yêu nhất mà!
“Anh bạn nhỏ, không có cửa hàng nào dám bán cọp làm thú cưng đâu, ha ha!” Ông chủ mặc áo sơ mi, quần jean bước ra. “Cọp là thú dữ ăn thịt người, hơn nữa còn là động vật được nhà nước bảo vệ, bây giờ chỉ có vườn bách thú mới có thôi.”
Giang Thành suy sụp xụ mặt: “Vậy con không phải là không mua được cọp con rồi sao? Còn con báo thì sao, ở đây chú có bán báo con không? Còn không thì con sư tử cũng được. Mặc dù con thích cọp con nhất, nhưng nếu không có thì hạ xuống thành báo con hoặc sư tử con cũng được…”
“Giang Thành…” Liễu Chân Nhã bó tay nhìn Giang Thành đang khát vọng, hèn gì từ đầu đến giờ chướng mắt mấy con vật trong chợ, thì ra tiểu tử này muốn mua mấy con thú nguy hiểm về làm thú cưng. “Không nói đến việc không có cửa hàng nào bán mấy con vật nguy hiểm đó, nếu có, mẹ cũng không mua cho con đâu!”
“Anh bạn nhỏ, sở thích của con thật kỳ lạ nha!” Ông chủ trẻ tuổi cười xoa đầu cậu nhóc, “Bất quá, anh bạn nhỏ, nếu con thích cọp, báo, sư tử hay những động vật nào đó thì có thể vào vườn bách thú xem, những con vật đó không thích hợp để nuôi trong nhà đâu! Haha”
“Cũng bởi vì chỉ có thể xem trong vườn bách thú nên con mới muốn nuôi trong nhà.” Tiểu Giang Thành méo miệng, khuôn mặt thất vọng.
Ông chủ trẻ tuổi còn muốn đùa với cậu nhóc Giang Thành thanh tú đáng yêu, thì nghe thấy âm thanh vội vã của Noãn Noãn: “Ông chủ, con muốn con mèo này!”
“Đây là mèo gấu bông, hay còn gọi là mèo Bố Lạp Doll , nguồn gốc ở Mỹ. Mèo gấu bông tính tình ngoan ngoãn, vô cùng thân thiện với con người….” (Càfé: nói thật mình rất thích mèo, cũng hay tìm hiểu về mèo nhưng mình thề không biết con mèo đang nhắc đến ở đây là con mèo gì luôn đó! =.=)
Ông chủ trẻ tuổi chỉ vào chú mèo con hai màu vừa chậm rãi giới thiệu, đang nói dở thì bị cô bé Noãn Noãn không kiên nhẫn nghe cắt ngang: “Chú ơi, chú nói giá của con mèo này trước đi. Những điều chú nói nãy giờ con không nhớ hết được, vẫn là để con mua con mèo này xong rồi chú cho con tài liệu cụ thể về nó được không.”
Ông chủ trẻ há hốc mồm, vẻ mặt dở khóc dở cười. Liễu Chân Nhã đỏ mặt thay Noãn Noãn xin lỗi ông chủ: “Thật xin lỗi, trẻ nhỏ không lễ phép! Noãn Noãn mau xin lỗi chú, bình thường mẹ dạy con thế nào, muốn nói gì thì phải đợi người lớn nói xong rồi mới nói chứ, con quên rồi sao?” Liễu Chân Nhã đẩy Noãn Noãn ra trước mặt ông chủ: “Xin lỗi chú mau đi con!”
“Chú, con xin lỗi.” Noãn Noãn cúi đầu với ông chủ, “Tại con muốn nhanh có con mèo nên nói chuyện với chú không tốt, chú tha lỗi cho con nhé!”
Ông chủ hơi bất ngờ, sau đó khoát tay nói với Noãn Noãn: “Không sao, không cần khách khí, chú hiểu cảm giác nôn nóng muốn có mèo con của con mà.Ha ha, vậy mình nói giá của mèo con trước đi, mèo con này giá bán là một vạn hai. Thấy mọi người cũng là người yêu mèo, cô bạn nhỏ này nhìn qua có vẻ rất thích con mèo gấu bông này, chú thật sự không nói thêm đâu, bán sát giá cho mọi người rồi đấy. Giống mèo gấu bông này khá hiếm, cũng khó có được con hai màu như con này, nên giá cả thế này là không đắt chút nào đâu.”
Liễu Chân Nhã nghe cái giá khoa trương như thế, ôi, mở của hàng thú cưng kiếm nhiều tiền thật, vậy sau này cô cũng mở cửa hàng thú cưng luôn cho rồi!
“Mặc khác chú cũng có vấn đề muốn hỏi, cô bé, là con muốn nuôi mèo sao?” Thấy Noãn Noãn gật đầu, ông chủ cười nói tiếp: “Vậy người lớn trong nhà có cho phép con nuôi không, nhìn con chắc đã đi học rồi nhỉ, vậy nếu lúc con đi học ở nhà có ai trông mèo không? Mèo là động vật thích được cưng chiều, nếu cứ để nó một mình không ai chơi cùng, nó sẽ không sống lâu được đâu!”
Ba mẹ con nhìn nhau, ừ nhỉ, bọn họ chỉ nghĩ mua thú cưng về chơi trong mấy tháng hè cho đỡ buồn, lại quên mất việc khi khai giảng thì ở nhà lại không còn ai – Liễu Chân Nhã học cấp 3 năm nhất, Noãn Noãn tiểu học năm nhất, còn Giang Thành thì tháng 9 cũng đi nhà trẻ.
“Xem ra là không có người chăm sóc thay rồi, nếu vậy, thật xin lỗi, tôi không thể bán chú mèo này cho mọi người được rồi.” Ông chủ tiếc nuối nhìn Noãn Noãn.
“Mẹ, con rất muốn nó.” Noãn Noãn ấm ức kéo tay Liễu Chân Nhã.
Liễu Chân Nhã cúi đầu dùng tay xoa xoa đầu Noãn Noãn: “Bảo bối, không còn cách nào rồi con, chúng ta thật sự không có thời gian bên nó suốt ngày!”
Noãn Noãn cúi đầu, hai mắt ửng hồng.
“Mẹ, chị đã nói thích thì mẹ chiều chị đi. Khi nào khai giảng, chúng ta thuê một người giúp việc, như vậy thì có người chăm sóc mèo con rồi!” Nhìn người chị luôn kiêu ngạo của mình hai mắt đỏ hồng, trong lòng Giang Thành cũng thấy rất khó chịu, không được, cậu là người đàn ông duy nhất trong nhà, cậu phải chăm sóc mẹ và chị thật tốt. Đột nhiên, hai mắt Giang Thành sáng ngời: “Mẹ, Chị, mọi người quên Tiểu Mật rồi sao? Khi nào chúng ta không có thời gian thì để mèo con và Tuyết Tuyết cho Tiểu Mật chăm nom là được rồi.”
Liễu Chân Nhã và Noãn Noãn đồng thời hai mắt sáng ngời, đúng rồi, tại sao lại quên mất Noãn Viên và Tiểu Mật chứ! Khi nào đến trường thì mang mèo con và Tuyết Tyết vào Noãn Viên là được rồi!
“Mẹ, mua cho con, mua con mèo nhỏ này cho con đi.” Noãn Noãn lắc lắc cánh tay đòi Liễu Chân Nhã mua mèo con cho cô bé.
Ông chủ trẻ bất ngờ vì tiếng gọi mẹ của hai đứa trẻ (bà mẹ trẻ thật), nghe thấy Liễu Chân Nhã quyết định mua con mèo nhỏ hai màu mới nghiêm túc hỏi: “Việc chăm sóc con mèo này mọi người có đảm bảo được không? Hễ là những ai mua thú cưng ở chỗ tôi, cứ ba tháng tôi sẽ kiểm tra một lần, nếu thấy chủ nhân là người không có trách nhiệm, tôi sẽ thu lại thú cưng ngay lập tức, đương nhiên sẽ không hoàn tiền lại. Nếu đồng ý thì chúng ta ký hợp đồng.” Mặc dù kiếm được tiền là chuyện tốt, nhưng lý do anh mở cửa hàng này chính là vì thật tâm yêu thích mèo, anh luôn hi vọng những con thú cưng từ cửa hàng của mình sau khi bán đi đều được chăm sóc tốt, nên những lời mất lòng anh đều phải nói rõ ràng trước khi bán đi.
Liễu Chân Nhã nghĩ thầm ông chủ này quả thật là một ông chủ tốt, cầm bản hợp đồng có 2 phần trên tay, một phần là về trách nhiệm của chủ nhân sau khi mua thú cưng, phần còn lại là về việc chủ nhân nếu không có trách nhiệm, chủ cửa hàng sẽ thu thú cưng về mà không hoàn tiền, mà người mua đương nhiên chịu trách nhiệm với pháp luật.
Liễu Chân Nhã xem xong rồi ký tên vào hợp đồng: “Yên tâm, chúng tôi sẽ là chủ thật tốt, hoan nghênh anh đến nhà kiểm tra.”
Xong tất cả thủ tục, ba mẹ con mang theo thành quả mới ra khỏi cửa hàng trong nụ cười vui vẻ của ông chủ.
“Mẹ, con đặt tên cho nó là Tiểu Khả Ái, mẹ thấy có được không?” Noãn Noãn ôm Tiểu Khả Ái hai tháng tuổi vẻ mặt thỏa mãn trong lòng, hồn nhiên quên đi lời ông chủ cửa hàng nói trước đó rằng con mèo này là mèo đực.
Tiểu Giang Thành nhìn trời xong lại quăng ánh mắt xem thường sang, tên chị mình nghĩ ra y hệt như mẹ…hoàn toàn không phù hợp với giới tính của bọn chó mèo chút nào.
Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn đều mua được vật cưng yêu thích, chỉ có Giang Thành là hai tay trống trơn, mà cậu bé thật sự cũng không muốn tay không về nhà, dưới sự thuyết phục, thúc giục của Liễu Chân Nhã và Noãn Noãn, cậu bé mua một con rắn màu xanh về nhà.
Nhìn con rắn xanh thân thiện quấn lấy cánh tay Giang Thành, Liễu Chân Nhã chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà: “đây là Tiểu Thanh của ‘Tân Bạch Nương Truyền Kỳ’ đúng không?” con rắn này cũng thật quái dị, Giang Thành chỉ đưa tay ra là nó trườn ngay lên cánh tay cậu bé.
“Nó không gọi là Tiểu Thanh” Giang Thành thay con rắn xanh kháng nghị “con đã nghĩ ra cái tên thật uy phong cho nó rồi, Thanh Long, nó tên là Thanh Long.”
Liễu Chân Nhã giật gật khóe miệng, trước đó là cọp, báo, rồi sư tử, bây giờ lại lấy tên Thanh Long đặt cho con rắn xanh, con trai nhà cô bất kể là loại động vật ưa thích hay cách đặt tên đều quái dị thật!
Bất luận trong lòng ba mẹ con thế nào, thì ở biệt thự Liễu gia cũng đã có thêm ba thành viên thường trú mới: một con chó Samo tên Tuyết Tuyết, một con mèo gấu bông tên Tiểu Khả Ái và một con rắn xanh với tên gọi Thanh Long, biệt thự Liễu gia đã trở nên náo nhiệt trở lại rồi chứ nhỉ?!
Thành phố Thiên Hải có một khu chợ bán hoa và chim, không chỉ riêng hoa, chim, cá vàng, mèo, chó, những loại thú cưng thông thường ở đây đều có bán, vì vậy ba mẹ con đi đến khu chợ này.
“Noãn Noãn, Giang Thành, tụi con muốn mua thú cưng gì đây?” Liễu Chân Nhã vừa sáng mắt nhìn những con vật nhỏ bé đáng yêu hai bên đường cũng không quên trông chừng hai cục cưng bên cạnh mình, chỉ vào một con chó đốm: “Thích con chó đốm kia không? Nếu thích thì nói mẹ, chúng ta mua về nuôi.”
Noãn Noãn nhìn con chó đốm một cái, lắc đầu: “Xấu quá, không thích. Nuôi thú cưng không phải chọn những con thật đẹp sao? Nó im lìm ngồi trong lồng, nhìn không đẹp gì cả.”
Liễu Chân Nhã bị đã kích đến hóa đá, quá xấu sao, tại sao cô thấy con nào cũng dễ thương hết nhỉ, là mắt thẩm mỹ của cô có vấn đề hay mắt thẩm mỹ của cục cưng nhà cô có vấn đề đây?
Kế tiếp, ba mẹ con lại đi xem cá vàng, cá chép gấm, chuột thương, sóc, chuột bạch, mèo rồng, chim hoàng yến, heo Hà Lan, rùa, rắn….Con nào Liễu Chân Nhã nhìn thấy cũng động lòng, vậy mà hai cục cưng nhà cô thì lại chưa ưng ý con nào.
“Mẹ không đi dạo cùng tụi con nữa, mẹ muốn mua con chó nhỏ đằng kia.” Không muốn đi dạo cùng hai tiểu tử kinh khủng này nữa, Liễu Chân Nhã đi đến cửa hàng có con vật nhỏ mình nhìn trúng.
Một cục màu trắng nhỏ bé cuộn mình nằm trên tấm thảm bên trong cánh của thủy tinh, hai mắt lim dim khép lại, cảm nhận được Liễu Chân Nhã đến gần, hai lỗ tai nhỏ dựng đứng lên run run cực kỳ đáng yêu.
“Mẹ, mẹ nhìn vừa ý con vật nhỏ đó hả?” Noãn Noãn giơ ngón tay bé nhỏ chỉ nhè nhẹ vào cửa thủy tinh, con chó nhỏ này dễ thương thì có dễ thương, nhưng mà nhìn qua có vẻ vô dụng quá, đã là chó thì nhìn phải hung dữ thì mới thay chủ nhân giữ nhà được chứ!
“Hừ, giờ nó còn nhỏ nên như thế nhưng khi lớn nó sẽ thành con chó to đấy!” Liễu Chân Nhã nghe được giọng nói khinh thường của con gái, xoay người bước vào cửa hàng bán thú cưng: “Ông chủ, con chó nhỏ màu trắng trông tủ kính đằng kia bán thế nào vậy ạ?”
Liễu Chân Nhã nghe giá của con chó nhỏ kia xong, đau lòng nhăn mặt, chỉ là một con chó con, vậy mà hơn năm nghìn, ăn cướp sao?! Ở nông thôn mua một con chó chỉ mất chừng bốn năm mươi đồng thôi. Còn về việc ông chủ cửa hàng nói cha mẹ con chó này đoạt giải quán quân trong đại hội thi chó gì gì đó, có giấy chứng nhận thuần chủng ra sao, nên giá của nó cao hơn bình thường thì Liễu Chân Nhã hoàn toàn không quan tâm, cô chỉ cảm thấy ông ta đang cướp tiền mà thôi.
Nhìn con chó nhỏ đáng yêu cuộn mình đằng kia, lại nghĩ đến cái giá cắt cổ, Liễu Chân Nhã nhịn đau rời khỏi cửa hàng, chó đắt như vậy, cô không mua nổi đâu.
Ba mẹ con mang vẻ mặt chán chường đi qua các cửa hàng thú cưng, Liễu Chân Nhã chán ghét thú cưng giá mắc, hai cục cưng thì chán ghét việc không có thú cưng phù hợp ý thích hai cô cậu. (thực tế thì hai đứa nhóc này muốn mua hổ báo về nuôi, nhưng mà cửa hàng nào dám bán động vật hoang dã quốc gia bảo vệ chứ?!)
Ba mẹ con lại chán chường quay về.
Đi qua cửa hàng thú cưng lúc trước ghé vào, nhìn thấy con chó trắng nhỏ trong tủ kính lúc nãy, Liễu Chân Nhã bước đi chậm lại, chó trắng nhỏ đáng yêu quá đi, thật muốn nó quá mà!
Nhìn theo ánh mắt của Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn và Giang Thành lén nhìn nhau cười trộm, xem ra bệnh tiết kiệm của mẹ nhà mình lại tái phát nữa rồi.
Giang Thành kéo tay Liễu Chân Nhã: “Mẹ, nếu thích nó thì mẹ mua về đi, cũng chỉ năm nghìn thôi mà. Không phải mẹ nói là kết quả thi khảo sát rất tốt sao, nếu vậy chắc là được miễn học phí rồi, có khi còn được thưởng thêm tiền nữa đấy chứ. Mẹ nghĩ thử xem, nếu mẹ mua con chó này bằng tiền học phí và tiền thưởng, tính đi tính lại, là mẹ lời con chó này rồi còn gì!”
Noãn Noãn vỗ vai Giang Thành, ném cho cậu nhóc một ánh mắt tán thưởng, tiểu tử này được đấy, không ngờ có thể làm thay đổi luôn cả ý niệm của mẹ luôn cơ đấy!
Giang Thành ném lại một ánh mắt, chủ yếu là do mẹ mình dễ bị lừa thôi, hơn nữa mẹ thích nhất là khắc khe với chính bản thân mà, luôn luyến tiếc những thứ dùng cho mình.
Liễu Chân Nhã nghe Giang Thành nói xong, tâm tư cũng bắt đầu dao động, dùng tiền chính mình tiết kiệm thì không tính là xa xỉ đâu nhỉ? Chó còn có thể giữ nhà, khi cô đi học thì có thể cùng chơi với Giang Thành…Liễu Chân Nhã vừa suy nghĩ đến những điểm tốt khi có con chó trong nhà, hai chân không tự chủ bước vào cửa hàng thú cưng lần hai…
Nửa tiếng sau, Liễu Chân Nhã vui vẻ cầm cái lồng chứa con chó trắng nhỏ về nhà, ha ha, con chó đáng yêu này cuối cùng cũng là của cô rồi, tuy rằng trong lòng vẫn còn cảm thấy đau đớn vì cái giá cắt cổ của nó…
“Mẹ, mẹ đặt tên cho con chó này đi.” Noãn Noãn lấy bàn tay bé nhỏ gãi gãi cằm chú chó, chú chó nhỏ cũng giơ chân khẽ cào bàn tay Noãn Noãn, cái lưỡi nhỏ nhắn hồng hồng liếm liếm bàn tay cô bé.
“Con xem nó trắng như vậy, vậy gọi nó là Tuyết Tuyết đi.” Liễu Chân Nhã giơ tay gia nhập hàng ngũ gãi cằm chú chó nhỏ.
Noãn Noãn vẻ mặt quái dị, đây là con chó đực, sao lại đặt cái tên nữ tính quá vậy…Noãn Noãn thoáng nhìn qua bạn chó Tuyết Tuyết ngây thơ chưa biết gì một cái.
Kẻ thấp bé đứng giữa – Giang Thành khinh bỉ liếc Noãn Noãn, lúc trước không biết ai chướng mắt con chó này, bây giờ lại giỡn với nó không buông tay, quả nhiên phụ nữ luôn không có sức chống cự với những động vật chíp bông mà!
Noãn Noãn đúng thật như Giang Thành nhận xét, đối với những con vật chíp bông không thể kháng cự được, đi qua một cửa hàng độc quyền….cửa hàng bán mèo, cô bé cũng phát sinh tình huống y như Liễu Chân Nhã lúc nãy, hai mắt bị một con mèo trắng đen hấp dẫn, đứng bất động không nhúc nhích.
“Mẹ, con muốn con mèo này.” Noãn Noãn vù một cái từ bên cạnh Liễu Chân Nhã đến bên cạnh tủ kính. Trong tủ là một con vật nhỏ màu trắng, mặt, tai, đuôi đều nhỏ, đây là một chú mèo con hai màu, đôi mắt to màu lam, sâu sắc như nước biển, hiện tại nằm ngoan ngoãn nhìn về phía ba mẹ con Liễu Chân Nhã.
“Ừ, thật đáng yêu.” Liễu Chân Nhã hai mắt cũng tỏa sáng, sao lại có con mèo con đáng yêu thế không biết.
“Chị, con mèo này so với con Tuyết Tyết còn vô dụng hơn nữa đấy!” Giang Thành lên tiếng nhắc nhở Noãn Noãn, trong lòng hờn giận, rõ ràng ban đầu đã thống nhất là mua một con cọp con về nuôi rồi, tự dưng bây giờ lại thay đổi.
“Giang Thành, chị không nuôi cọp con nữa, chị muốn con mèo này!” Noãn Noãn thiếu chút nữa là chảy nước miếng với con mèo nhỏ này luôn rồi. “Con cọp với con mèo là cùng một họ, nhưng mà con mèo này so với con cọp thì đáng yêu hơn!”
“Chị là tắc kè hoa, hừ!” Giang Thành tức giận dậm chân, lúc trước xem thế giới động vật rõ ràng nói là con cọp là mãnh thú đáng yêu nhất mà!
“Anh bạn nhỏ, không có cửa hàng nào dám bán cọp làm thú cưng đâu, ha ha!” Ông chủ mặc áo sơ mi, quần jean bước ra. “Cọp là thú dữ ăn thịt người, hơn nữa còn là động vật được nhà nước bảo vệ, bây giờ chỉ có vườn bách thú mới có thôi.”
Giang Thành suy sụp xụ mặt: “Vậy con không phải là không mua được cọp con rồi sao? Còn con báo thì sao, ở đây chú có bán báo con không? Còn không thì con sư tử cũng được. Mặc dù con thích cọp con nhất, nhưng nếu không có thì hạ xuống thành báo con hoặc sư tử con cũng được…”
“Giang Thành…” Liễu Chân Nhã bó tay nhìn Giang Thành đang khát vọng, hèn gì từ đầu đến giờ chướng mắt mấy con vật trong chợ, thì ra tiểu tử này muốn mua mấy con thú nguy hiểm về làm thú cưng. “Không nói đến việc không có cửa hàng nào bán mấy con vật nguy hiểm đó, nếu có, mẹ cũng không mua cho con đâu!”
“Anh bạn nhỏ, sở thích của con thật kỳ lạ nha!” Ông chủ trẻ tuổi cười xoa đầu cậu nhóc, “Bất quá, anh bạn nhỏ, nếu con thích cọp, báo, sư tử hay những động vật nào đó thì có thể vào vườn bách thú xem, những con vật đó không thích hợp để nuôi trong nhà đâu! Haha”
“Cũng bởi vì chỉ có thể xem trong vườn bách thú nên con mới muốn nuôi trong nhà.” Tiểu Giang Thành méo miệng, khuôn mặt thất vọng.
Ông chủ trẻ tuổi còn muốn đùa với cậu nhóc Giang Thành thanh tú đáng yêu, thì nghe thấy âm thanh vội vã của Noãn Noãn: “Ông chủ, con muốn con mèo này!”
“Đây là mèo gấu bông, hay còn gọi là mèo Bố Lạp Doll , nguồn gốc ở Mỹ. Mèo gấu bông tính tình ngoan ngoãn, vô cùng thân thiện với con người….” (Càfé: nói thật mình rất thích mèo, cũng hay tìm hiểu về mèo nhưng mình thề không biết con mèo đang nhắc đến ở đây là con mèo gì luôn đó! =.=)
Ông chủ trẻ tuổi chỉ vào chú mèo con hai màu vừa chậm rãi giới thiệu, đang nói dở thì bị cô bé Noãn Noãn không kiên nhẫn nghe cắt ngang: “Chú ơi, chú nói giá của con mèo này trước đi. Những điều chú nói nãy giờ con không nhớ hết được, vẫn là để con mua con mèo này xong rồi chú cho con tài liệu cụ thể về nó được không.”
Ông chủ trẻ há hốc mồm, vẻ mặt dở khóc dở cười. Liễu Chân Nhã đỏ mặt thay Noãn Noãn xin lỗi ông chủ: “Thật xin lỗi, trẻ nhỏ không lễ phép! Noãn Noãn mau xin lỗi chú, bình thường mẹ dạy con thế nào, muốn nói gì thì phải đợi người lớn nói xong rồi mới nói chứ, con quên rồi sao?” Liễu Chân Nhã đẩy Noãn Noãn ra trước mặt ông chủ: “Xin lỗi chú mau đi con!”
“Chú, con xin lỗi.” Noãn Noãn cúi đầu với ông chủ, “Tại con muốn nhanh có con mèo nên nói chuyện với chú không tốt, chú tha lỗi cho con nhé!”
Ông chủ hơi bất ngờ, sau đó khoát tay nói với Noãn Noãn: “Không sao, không cần khách khí, chú hiểu cảm giác nôn nóng muốn có mèo con của con mà.Ha ha, vậy mình nói giá của mèo con trước đi, mèo con này giá bán là một vạn hai. Thấy mọi người cũng là người yêu mèo, cô bạn nhỏ này nhìn qua có vẻ rất thích con mèo gấu bông này, chú thật sự không nói thêm đâu, bán sát giá cho mọi người rồi đấy. Giống mèo gấu bông này khá hiếm, cũng khó có được con hai màu như con này, nên giá cả thế này là không đắt chút nào đâu.”
Liễu Chân Nhã nghe cái giá khoa trương như thế, ôi, mở của hàng thú cưng kiếm nhiều tiền thật, vậy sau này cô cũng mở cửa hàng thú cưng luôn cho rồi!
“Mặc khác chú cũng có vấn đề muốn hỏi, cô bé, là con muốn nuôi mèo sao?” Thấy Noãn Noãn gật đầu, ông chủ cười nói tiếp: “Vậy người lớn trong nhà có cho phép con nuôi không, nhìn con chắc đã đi học rồi nhỉ, vậy nếu lúc con đi học ở nhà có ai trông mèo không? Mèo là động vật thích được cưng chiều, nếu cứ để nó một mình không ai chơi cùng, nó sẽ không sống lâu được đâu!”
Ba mẹ con nhìn nhau, ừ nhỉ, bọn họ chỉ nghĩ mua thú cưng về chơi trong mấy tháng hè cho đỡ buồn, lại quên mất việc khi khai giảng thì ở nhà lại không còn ai – Liễu Chân Nhã học cấp năm nhất, Noãn Noãn tiểu học năm nhất, còn Giang Thành thì tháng cũng đi nhà trẻ.
“Xem ra là không có người chăm sóc thay rồi, nếu vậy, thật xin lỗi, tôi không thể bán chú mèo này cho mọi người được rồi.” Ông chủ tiếc nuối nhìn Noãn Noãn.
“Mẹ, con rất muốn nó.” Noãn Noãn ấm ức kéo tay Liễu Chân Nhã.
Liễu Chân Nhã cúi đầu dùng tay xoa xoa đầu Noãn Noãn: “Bảo bối, không còn cách nào rồi con, chúng ta thật sự không có thời gian bên nó suốt ngày!”
Noãn Noãn cúi đầu, hai mắt ửng hồng.
“Mẹ, chị đã nói thích thì mẹ chiều chị đi. Khi nào khai giảng, chúng ta thuê một người giúp việc, như vậy thì có người chăm sóc mèo con rồi!” Nhìn người chị luôn kiêu ngạo của mình hai mắt đỏ hồng, trong lòng Giang Thành cũng thấy rất khó chịu, không được, cậu là người đàn ông duy nhất trong nhà, cậu phải chăm sóc mẹ và chị thật tốt. Đột nhiên, hai mắt Giang Thành sáng ngời: “Mẹ, Chị, mọi người quên Tiểu Mật rồi sao? Khi nào chúng ta không có thời gian thì để mèo con và Tuyết Tuyết cho Tiểu Mật chăm nom là được rồi.”
Liễu Chân Nhã và Noãn Noãn đồng thời hai mắt sáng ngời, đúng rồi, tại sao lại quên mất Noãn Viên và Tiểu Mật chứ! Khi nào đến trường thì mang mèo con và Tuyết Tyết vào Noãn Viên là được rồi!
“Mẹ, mua cho con, mua con mèo nhỏ này cho con đi.” Noãn Noãn lắc lắc cánh tay đòi Liễu Chân Nhã mua mèo con cho cô bé.
Ông chủ trẻ bất ngờ vì tiếng gọi mẹ của hai đứa trẻ (bà mẹ trẻ thật), nghe thấy Liễu Chân Nhã quyết định mua con mèo nhỏ hai màu mới nghiêm túc hỏi: “Việc chăm sóc con mèo này mọi người có đảm bảo được không? Hễ là những ai mua thú cưng ở chỗ tôi, cứ ba tháng tôi sẽ kiểm tra một lần, nếu thấy chủ nhân là người không có trách nhiệm, tôi sẽ thu lại thú cưng ngay lập tức, đương nhiên sẽ không hoàn tiền lại. Nếu đồng ý thì chúng ta ký hợp đồng.” Mặc dù kiếm được tiền là chuyện tốt, nhưng lý do anh mở cửa hàng này chính là vì thật tâm yêu thích mèo, anh luôn hi vọng những con thú cưng từ cửa hàng của mình sau khi bán đi đều được chăm sóc tốt, nên những lời mất lòng anh đều phải nói rõ ràng trước khi bán đi.
Liễu Chân Nhã nghĩ thầm ông chủ này quả thật là một ông chủ tốt, cầm bản hợp đồng có phần trên tay, một phần là về trách nhiệm của chủ nhân sau khi mua thú cưng, phần còn lại là về việc chủ nhân nếu không có trách nhiệm, chủ cửa hàng sẽ thu thú cưng về mà không hoàn tiền, mà người mua đương nhiên chịu trách nhiệm với pháp luật.
Liễu Chân Nhã xem xong rồi ký tên vào hợp đồng: “Yên tâm, chúng tôi sẽ là chủ thật tốt, hoan nghênh anh đến nhà kiểm tra.”
Xong tất cả thủ tục, ba mẹ con mang theo thành quả mới ra khỏi cửa hàng trong nụ cười vui vẻ của ông chủ.
“Mẹ, con đặt tên cho nó là Tiểu Khả Ái, mẹ thấy có được không?” Noãn Noãn ôm Tiểu Khả Ái hai tháng tuổi vẻ mặt thỏa mãn trong lòng, hồn nhiên quên đi lời ông chủ cửa hàng nói trước đó rằng con mèo này là mèo đực.
Tiểu Giang Thành nhìn trời xong lại quăng ánh mắt xem thường sang, tên chị mình nghĩ ra y hệt như mẹ…hoàn toàn không phù hợp với giới tính của bọn chó mèo chút nào.
Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn đều mua được vật cưng yêu thích, chỉ có Giang Thành là hai tay trống trơn, mà cậu bé thật sự cũng không muốn tay không về nhà, dưới sự thuyết phục, thúc giục của Liễu Chân Nhã và Noãn Noãn, cậu bé mua một con rắn màu xanh về nhà.
Nhìn con rắn xanh thân thiện quấn lấy cánh tay Giang Thành, Liễu Chân Nhã chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà: “đây là Tiểu Thanh của ‘Tân Bạch Nương Truyền Kỳ’ đúng không?” con rắn này cũng thật quái dị, Giang Thành chỉ đưa tay ra là nó trườn ngay lên cánh tay cậu bé.
“Nó không gọi là Tiểu Thanh” Giang Thành thay con rắn xanh kháng nghị “con đã nghĩ ra cái tên thật uy phong cho nó rồi, Thanh Long, nó tên là Thanh Long.”
Liễu Chân Nhã giật gật khóe miệng, trước đó là cọp, báo, rồi sư tử, bây giờ lại lấy tên Thanh Long đặt cho con rắn xanh, con trai nhà cô bất kể là loại động vật ưa thích hay cách đặt tên đều quái dị thật!
Bất luận trong lòng ba mẹ con thế nào, thì ở biệt thự Liễu gia cũng đã có thêm ba thành viên thường trú mới: một con chó Samo tên Tuyết Tuyết, một con mèo gấu bông tên Tiểu Khả Ái và một con rắn xanh với tên gọi Thanh Long, biệt thự Liễu gia đã trở nên náo nhiệt trở lại rồi chứ nhỉ?!