Nhũ mẫu vừa bưng vào phòng chậu đồng đựng nước cho nàng rửa mặt thay xiêm y buổi sớm đã thấy nàng tươi tỉnh thức giấc từ lâu. Nụ cười trên môi nàng lại rạng ngời tỏa sáng khiến ai nhìn cũng yêu mến. Linh Nhi đến đỡ lấy chậu đồng và ôm vai nhũ mẫu nói…
- Nhũ mẫu lo cho Linh Nhi cả ngày mệt rồi. Hôm nay để Linh Nhi dâng trà sớm cho người.
- Sao được tiểu thư!? – Tuy nói có chút e dè thân phận nhưng nhũ mẫu cũng mỉm cười rất vui.
- Sao lại không được? Linh Nhi thương nhũ mẫu nhất trong phủ này đó!
Thế là nàng nhanh nhảu dâng trà khiến nhũ mẫu phải cười miết. Bà ấy cùng ly trà thơm nóng, tâm tình vui theo nàng. Linh Nhi đã vui vẻ trở lại… lí do thật không khó đoán. Nhũ mẫu của nàng lại nâng tay uống ly trà quý báu thầm nghĩ mình âm thầm báo tình hình của tiểu thư cho thiếu gia biết thật không phí công chút nào.
Linh Nhi bước nhanh đến phòng của phụ thân. Nụ cười nở trên môi, mắt nhìn hôm nay mọi thứ đều tuyệt đẹp khiến tâm trạng nàng rất hưng phấn. Thật sự cảnh đẹp do trời hay là vì lòng nàng quá đỗi hạnh phúc nhìn đâu cũng một màu tươi tắn. Có cảm giác tháng ngày buồn khổ đã kết thúc rồi.
Nàng như mọi ngày đến bên giường nắn tay chân cho phụ thân nằm tại chổ không bị tê tứ chi. Khi quấn quít bên người, nàng đều luôn kể chuyện ở xưởng, chuyện của nàng và cả về Mạnh Kỳ.
Khi nhìn phụ thân vẫn say một giấc ngủ dài, nàng tự hỏi liệu khi thức giấc biết nàng và Mạnh Kỳ như vậy, người sẽ phản ứng thế nào. Vui vẻ ủng hộ hay là ngăn cấm? Linh Nhi giấu chút thở dài biết mình lo thừa, nhiều ngày nay Mạnh Kỳ luôn bên nàng, chiều chuộng đủ điều nhưng vẫn không phải ý trung nhân công khai với bất cứ ai. Thân nàng có thuộc về y cũng không ai biết, người ta chỉ nhớ Linh Nhi là tiểu muội của Mạnh Kỳ, cả hai dù không chung huyết thống nhưng bên nhau thì… e là khó khăn lời của người đời.
Mắt nàng đang trĩu nặng tự nhủ cũng nên kiềm lòng không nên quá vui vẻ kẻo đau khổ về sau thì vô tình nhìn ít đất khô dưới thềm giường. Linh Nhi đang ngồi bên giường, tay tiện nâng lấy đôi hài vải của phụ thân vẫn luôn đặt đó. Hai năm nay nàng luôn để mọi thứ ngay ngắn như là phụ thân chỉ ngủ giấc dài, hài kia để yên trong phòng cớ sao dính dất dơ như vậy?
Linh Nhi còn cầm hài trong tay suy nghĩ thì bên ngoài có gia nhân báo…
- Cao Lưu lão gia vừa đến nói muốn gặp người thưa tiểu thư!
Nghe nhắt đến Cao Lưu, tâm tình nàng sớm sa sầm vào khó chịu lẫn sợ sệt. Nàng biết gã vẫn chưa ngừng ảo tưởng thành thân với nàng cốt thâu tóm Cao gia. Vốn chỉ thân nàng đã quyết không chấp nhận, huống chi nay Mạnh Kỳ đã trở về, nàng càng không để chuyện đó có thể xảy ra. Tuy nhiên thân phận gã vẫn là thúc thúc của nàng, Linh Nhi không thích vẫn nhanh chóng tiến ra sảnh gặp. Nàng đặt lại hài vải ngay lại vị trí cũ tại thềm giường, phụ thân vẫn nằm đó say giấc một mình yên tĩnh.
…
Thấy bóng nàng ra, Cao Lưu vẫn bình thãn uống cho xong hớp trà. Nàng khom đầu vẫn nhất mực lễ phép…
- Tam thúc đến để gặp Linh Nhi không biết vì chuyện gì?
Mắt gã hướng lên dáng vẻ thanh tú ngày càng mặn mà hấp dẫn của nàng, sau đó phất tay cho gia nhân lui hết. Linh Nhi cũng ngoảnh nhìn theo ra sau bóng gia nhân rời khỏi rồi lại đứng nhìn Cao Lưu. Gã đặt ly trà xuống bàn nói thẳng vào chuyện ngay…
- Ta nghe nói gần đây con đi sớm về khuya với Mạnh Kỳ. Cảm thấy lo lắng cho con mới đến đây!
- Huynh ấy vì sợ con đi sớm về khuya một mình mới đưa đi đón về. Linh Nhi không hiểu có điều gì để tam thúc phải lo lắng?
Nàng hỏi lại, chất giọng hoàn toàn tin vào Mạnh Kỳ. Đối với nàng bây giờ, Mạnh Kỳ còn hơn cả đại ca ngày xưa nữa. Chẳng còn gì phải lo lắng hay do dự nếu người đi cùng nàng chính là y.
Gã ta vì thế càng tức giận không vui. Nàng tin tưởng Mạnh Kỳ đến như vậy, không dễ gì có thể xoay chuyển làm lung lây ý chí ngay được.
Cao Lưu nhẹ nhếch mép cười, nhìn nàng khi lên tiếng…
- Con đừng bị vẻ ngoài của y lừa gạt. Y giờ không còn là đại ca của con, càng không thể dành cho con thứ tình cảm nam nữ mà con dễ nhầm tưởng. – Chất giọng cay nghiến của gã làm nàng nhíu mi khó chịu ngay. Linh Nhi không do dự hỏi ngay lại.
- Ý thúc là gì?
- Con thật ngây thơ Linh Nhi. Hắn ta lấy lòng con chỉ vì mưu đồ chuộc lợi. Nghĩ xem làm gì có ai có thể giàu có nhanh như vậy với vỏn vẹn chưa đến 2 năm. Mạnh Kỳ vẫn muốn thâu tóm Cao gia mà thôi. Con đừng có si ngốc lún sâu thêm nữa!
Linh Nhi cảm thấy cả người lung lây tinh thần ngay. Vốn dĩ lòng nàng còn chứa nhiều nỗi bất an từ khi y trở về. Tuy đang trong cơn hạnh phúc, nàng luôn không thấy hoàn thiện hết cảm giác đó. Không hẳn là nghi ngờ Mạnh Kỳ có mưu kế, nàng chỉ chưa thể hoàn toàn tin hết vì lo đau khổ.
Tuy nhiên Linh Nhi vẫn rất cứng rắn không vội tin ngay lời nói xấu người khác của Cao Lưu…
- Thúc đừng nói xấu huynh ấy. Dù không còn là người của Cao gia chúng ta nữa nhưng bản tính con người huynh ấy ra sao con hiểu rõ.
Nghe nàng cương quyết tin tưởng, gã cười lớn ngay…
- Haha…Hiểu rõ sao? Thật khờ dại. Linh Nhi ơi à Linh Nhi, con tin hắn thì hắn có thật với con hay không? Hay là hắn tổ chức hôn lễ rình rang tại trang viên ngoại thành lại giấu không mời con. Hắn sẽ thành thân với Liễu tiểu thư, chuyện như vậy con còn chưa biết thì lấy cớ gì tin hắn đây?
Linh Nhi nghe từng lời từng chữ ấy một cách bàng hoàng. Chân nàng loạng choạng bước lùi rồi lại suy sụp hoang mang. Không lí nào đêm qua còn đưa nàng về tận cổng phủ, hôn lên trán nàng thật khẽ ngọt ngào mà y lại tính chuyện thành thân cùng nữ nhân khác giấu nàng. Linh Nhi không tin. Cao Lưu chỉ buông lời chia rẻ cả hai thôi.
Nhưng nếu đó là sự thật thì…
Cao Lưu gác tay mỉm cười trông Linh Nhi đã không còn bình tĩnh, xoay người chạy đi. Cứ để nàng tận mắt chính kiến, ai thật ai ngay đều lộ ra rõ.
Quãng đường đến trang viên kia nàng hầu như không thở nổi. Hai chân cuống cuồng bất lực vẫn là cuồng chạy cố gắng đến kiểm chứng sự thật. Suốt quảng đường nàng không chào lại ai, trong lòng tự nhủ Cao Lưu xuyên tạc chia cắt tình cảm của mình. Nhưng từ thềm phủ treo vải đỏ hỉ sự, mọi thứ trong nàng rơi thẳng vào cơn ác mộng. Sự thật kia đau thương đến mức nàng không muốn tin vào hai mắt mình.
Cả trang viên ồn ào bận rộn chuẩn bị tươm tất cho hôn lễ ngày mai. Trang trí cũng đã hoàn thành không sai lệch. Mạnh Kỳ bước ra, mắt nhìn tỏ vẻ hài lòng thì phát hiện bóng dáng bé nhỏ của nàng tại đây.
Nàng đứng đó, lệ hoen mi không nói một lời. Chỉ cái nhìn đau thương kia đã khiến y khó giữ lại sự trấn tĩnh. Nàng tự bấu chặt áo hoa, thật không cam lòng khi gương mặt thân thương lạnh lùng kia lại lần nữa nỡ làm nàng đau đớn đến như vậy. Quả nhiên nàng không hề là gì trong lòng của y cả.
Mạnh Kỳ ngay lập tức trông qua gia nhân lo cho hỉ sự đã rõ nàng đến vì chuyện gì. Y mới bước xuống thềm hướng về phía nàng thì từ trong Liễu Thanh Thanh chạy ra ôm lấy cánh tay y như thành thói quen…
- Muội thấy còn thiếu nến trong tân phòng, chúng ta cùng đi chọn nha Mạnh ca!?
Cả Linh Nhi lẫn Mạnh Kỳ đều nhìn Thanh Thanh. Cô nương ấy cũng bất ngờ trông thấy Linh Nhi ở đây. Ngay lập tức sắc diện của y vẫn trơ lạnh không đổi, mắt hướng đến nàng thật là khó đoán. Thanh Thanh nhanh chóng mỉm cười với nàng…
- Linh Nhi đến chơi trước hôn lễ sao? Mau vào trong dùng trà cùng tỉ nè!
Vẻ mặt lẫn giọng nói của cô nương ấy hoàn toàn vui vẻ thân thiện cớ sao nàng chỉ nghe gai đắng trong lòng. Khóe mắt cay cay, nước mắt ngu ngốc chỉ trực chờ trào ra mà thôi.
Mạnh Kỳ thâu hết nàng biểu cảm ra sao lại không làm gì cả. Thậm chí vẫn ngang giọng đáp lời…
- Huynh vẫn chưa báo tin… Định chiều mới sang đưa thiếp mời cho Linh Nhi? – Y trả lời Thanh Thanh nhưng mắt hướng đến nàng. Liễu Thanh Thanh không nhìn đến biểu hiện của nàng, đã cáu mày đánh nhẹ lên tay y cử chỉ thân thiết.
- Huynh bình thường chu đáo lắm cơ mà sao lẩm cẩm vậy? Dù sao cả hai cũng từng là huynh muội phải báo trước mấy hôm chứ.
Từng là huynh muội…
Từng chữ ấy cắt sâu vào tim Linh Nhi đau nhói. Thanh Thanh cũng giật mình trông nước mắt đã không thể kiềm lại rơi trên hai má của nàng. Nàng vẫn là kẻ ngu ngốc nhất trong tất cả mọi chuyện… vừa hèn vừa ngốc.
Linh Nhi quay người chạy đi làm Liễu Thanh Thanh bối rối không biết làm sao nhưng trông Mạnh Kỳ vẫn đứng như vậy không đổi. Tay y siết chặt kiềm chế vẫn gắng giữ mình không được đuổi theo.
Y có cái cớ của y, quan trọng Linh Nhi có còn như trước để y đón giữ được nàng hay không?
——————
Nàng chạy ngay về phủ, gia nhân hoảng theo khi thấy tiểu thư khóc như vậy song cũng không ai dám làm gì. Cao Lưu nghe báo Linh Nhi khóc trở về có vẻ tột cùng đau khổ thì thấy khoan khoái lắm. Lần này Mạnh Kỳ không thể giành được Cao gia của gã nữa.
Trông khuê phòng, nàng té xuống sàn nhìn từng giọt lệ rơi xuống. Linh Nhi nằm phục xuống cả người run rẩy khóc lớn không tài nào kiềm được. Trông đầu nàng lúc này chỉ gợi lại hình bóng y mỉm cười ngọt ngào làm tâm nàng hạnh phúc. Tất cả những điều đó toàn là Mạnh Kỳ dối trá. Tại sao nỡ làm vậy với nàng?
Mắt lệ hướng lên kéo bén đặt trong rổ mây thêu khăn của nàng. Nàng đứng dậy, cả người suy sụp cầm ngay kéo dài hướng mũi bén ngay cuống họng. Nàng đặt mũi kéo tì lên da. Hơi thở loạn nhịp vì cơn nấc nghẹn thít sát đầu kéo dễ cắt sâu cổ nàng. Mọi thứ trong nàng giờ còn là thất vọng, tất cả tan nát không còn lại gì.
Y ngọt ngào, y ôn nhu, y làm nàng vui nhưng những điều đó làm ra đều khiến nàng đau khổ. Mạnh Kỳ có yêu thương nàng chút gì hay không, Linh Nhi cũng không thể tự trả lời.
Trinh tiết, khoảng thời gian thanh xuân lí ra không cần phải chịu nỗi u uất và cuối cùng là tình cảm của nàng… Mạnh Kỳ đều đem đi rồi đáp lại thật tàn nhẫn.
Mắt nàng nhắm chặt, đầu kéo kiên định quyết cắt vào cổ. Nếu Mạnh Kỳ nỡ thành thân cùng Liễu Thanh Thanh không cần đến nàng nữa, nàng thà chết đi còn sướng hơn sống để trông cảnh y cùng nữ nhân khác hạnh phúc.
Không được gần bên y, nàng thiết sống làm gì.
Không thể được cùng y, sống còn đau hơn những nỗi đau do y gây ra.
Đầu kéo đã làm da non xước máu thì ngay phút ấy nàng sựt nhớ đến phụ thân. Nếu lúc này nàng chết đi, phụ thân vẫn chưa tỉnh lại, nội bộ Cao gia lúc ấy chắc chắn sẽ tranh nhau quyền thừa kế không ai chăm sóc đến phụ thân nữa. Nàng không thể chỉ vì một nam nhân lại bất hiếu như thế.
Rồi Linh Nhi quăng kéo xuống, nước mắt lại sớm lăn dài. Thân nàng tại sao không thể theo ý nguyện dù là làm bất cứ việc gì. Đến chết cũng không còn được, nàng đau đến mức vừa khóc vừa cười thật mặn đắng.
Một chút hạnh phúc đối với nàng tại sao lại khó đến như vậy. Linh Nhi phục xuống sàn khóc một mình trong thanh phòng yên vắng. Bên ngoài chỉ còn tiếng cơn mưa đầu mùa thu âm ỉ khuất lấp tiếng khóc của nàng.
…
Đến lúc nàng mở mắt nhìn ánh mờ ánh sáng từ đèn lồng ngoài hàng lang rọi vào. Nàng ngủ quên, mắt vẫn còn ướt lệ.
Linh Nhi gượng dậy, bước đến nhìn ra ngoài đèn lồng từ khung cửa sổ. Từng giọt nước đọng rơi xuống mái ngói càng thêm long lanh dưới chút ánh sáng ảo vọng. Ngọn đèn ấy quá ấm áp trong không khí ẩm lạnh này, chính vì thế từng con bọ nhỏ vẫn lao đầu vào dẫu biết khó toàn mạng.
Ánh mắt nàng lại dại đi. Nàng không thể sống như thế này nữa. Vì trách nhiệm hay vì phụ thân đi chăng nữa nàng vẫn biết điều nàng cần. Mạnh Kỳ có khiến nàng đau khổ nhiều hơn nữa nàng biết lòng mình si ngốc không đổi được. Đối với nàng, không gì thay thế được y.
Chẵng kịp suy nghĩ cho thông, Linh Nhi lại chạy đi vội vã còn hơn khi nàng khóc đau đớn trở về như một kẻ thua cuộc. Y mưu tính gì nàng cũng không màng, y là Mạnh Kỳ duy nhất trong lòng nàng. Dù cho ngày mai y có thành thân cùng ai, nàng cũng không thể trơ mắt ra nhìn mà không làm ra bất cứ chuyện gì cản lại.
Vì y, nàng nguyện làm bất cứ chuyện gì ngốc nghếch trên đời để níu giữ được y cho riêng mình.
Linh Nhi lại ngẫn nhìn cổng trang viên Tống gia trang trí vải đỏ hỉ sự. Cả người nàng lạnh run vì không khí lạnh sau cơn mưa nặng hạt. Nàng hít lấy một hơi sau từng đoạn thở hổn hển không dám nghĩ đến cảnh mình có thể bị Liễu tiểu thư đuổi ra, nhưng giờ có sợ nàng vẫn quyết làm.
Trên từng bước hoang mang cùng sợ sệt, nàng tiến đến và phát hiện có người vẫn đang đứng cầm đèn lồng đợi trước thềm phủ làm nàng bỡ ngỡ. Và không đợi nàng đến gần hơn, A Thuần niềm nỡ chạy đến nói…
- Tiểu thư!? Thiếu gia căn dặn nô tài chờ người đến từ chiều đến giờ. Tiểu thư mau đi gặp thiếu gia!
Nàng một lúc cũng chẳng hiểu kịp A Thuần đang nói gì. Tại sao Mạnh Kỳ biết nàng sẽ trở lại mà cho tên hầu ra chờ như thế. Linh Nhi cũng định hỏi nhưng phần hoang mang lo lắng khiến nàng không dám hé lời.
Đi dọc trang viên khang trang treo đầy vải đỏ, dán khắp song hỉ thì tay nàng càng lạnh ngắt bấu chặt áo. Nàng đang làm cái gì ở đây… Nàng có thể nào lây động được tâm một người mà nàng vốn không tài nào hiểu nổi như y không?
Đến ngay căn phòng đó không đổi, cả người nàng run rẩy biết mình đã không còn đường bỏ chạy. Nếu sau cánh cửa này là một Mạnh Kỳ lạnh nhạt không còn đối hoài đến nàng thì nàng biết phải làm sao?
A Thuần mỉm cười cười chuẩn bị nói gì đó với nàng trước khi lui đi nhưng không kịp. Cửa phòng mở vào, gương mặt Mạnh Kỳ vẫn trầm tĩnh giấu đi sự nôn nóng.
Đứng trước y như vậy nàng thấy mình yếu đuối sắp rưng lệ nhu nhược rồi. Nhưng Mạnh Kỳ không nhìn đến nàng, lạnh giọng nói với A Thuần…
- Mai bận rộn nhiều việc, ngươi mau đi nghỉ đi!
- Thiếu gia có cần nô tài mang trà đến cho người và tiểu…
- Ta bảo đi nghỉ!
Mạnh Kỳ lên giọng như vậy lần đầu Linh Nhi nghe thấy. Dù là nói với A Thuần nhưng người kinh sợ lại là nàng. Thế nhưng tên nô tài thậm chí còn cười, nhanh chóng khom người lui đi. Linh Nhi không kịp nhìn lại A Thuần bỏ mình lại, trước mắt Mạnh Kỳ đã không nói một lời xoay vào bước vào phòng.
Nàng đến đây không để do dự thế này.
Linh Nhi theo ngay sau hỏi bằng chất giọng run rẩy vỡ òa…
- Sao huynh có thể đối xử như thế với muội?
- Hết hồi 20 -
Nhũ mẫu vừa bưng vào phòng chậu đồng đựng nước cho nàng rửa mặt thay xiêm y buổi sớm đã thấy nàng tươi tỉnh thức giấc từ lâu. Nụ cười trên môi nàng lại rạng ngời tỏa sáng khiến ai nhìn cũng yêu mến. Linh Nhi đến đỡ lấy chậu đồng và ôm vai nhũ mẫu nói…
- Nhũ mẫu lo cho Linh Nhi cả ngày mệt rồi. Hôm nay để Linh Nhi dâng trà sớm cho người.
- Sao được tiểu thư!? – Tuy nói có chút e dè thân phận nhưng nhũ mẫu cũng mỉm cười rất vui.
- Sao lại không được? Linh Nhi thương nhũ mẫu nhất trong phủ này đó!
Thế là nàng nhanh nhảu dâng trà khiến nhũ mẫu phải cười miết. Bà ấy cùng ly trà thơm nóng, tâm tình vui theo nàng. Linh Nhi đã vui vẻ trở lại… lí do thật không khó đoán. Nhũ mẫu của nàng lại nâng tay uống ly trà quý báu thầm nghĩ mình âm thầm báo tình hình của tiểu thư cho thiếu gia biết thật không phí công chút nào.
Linh Nhi bước nhanh đến phòng của phụ thân. Nụ cười nở trên môi, mắt nhìn hôm nay mọi thứ đều tuyệt đẹp khiến tâm trạng nàng rất hưng phấn. Thật sự cảnh đẹp do trời hay là vì lòng nàng quá đỗi hạnh phúc nhìn đâu cũng một màu tươi tắn. Có cảm giác tháng ngày buồn khổ đã kết thúc rồi.
Nàng như mọi ngày đến bên giường nắn tay chân cho phụ thân nằm tại chổ không bị tê tứ chi. Khi quấn quít bên người, nàng đều luôn kể chuyện ở xưởng, chuyện của nàng và cả về Mạnh Kỳ.
Khi nhìn phụ thân vẫn say một giấc ngủ dài, nàng tự hỏi liệu khi thức giấc biết nàng và Mạnh Kỳ như vậy, người sẽ phản ứng thế nào. Vui vẻ ủng hộ hay là ngăn cấm? Linh Nhi giấu chút thở dài biết mình lo thừa, nhiều ngày nay Mạnh Kỳ luôn bên nàng, chiều chuộng đủ điều nhưng vẫn không phải ý trung nhân công khai với bất cứ ai. Thân nàng có thuộc về y cũng không ai biết, người ta chỉ nhớ Linh Nhi là tiểu muội của Mạnh Kỳ, cả hai dù không chung huyết thống nhưng bên nhau thì… e là khó khăn lời của người đời.
Mắt nàng đang trĩu nặng tự nhủ cũng nên kiềm lòng không nên quá vui vẻ kẻo đau khổ về sau thì vô tình nhìn ít đất khô dưới thềm giường. Linh Nhi đang ngồi bên giường, tay tiện nâng lấy đôi hài vải của phụ thân vẫn luôn đặt đó. Hai năm nay nàng luôn để mọi thứ ngay ngắn như là phụ thân chỉ ngủ giấc dài, hài kia để yên trong phòng cớ sao dính dất dơ như vậy?
Linh Nhi còn cầm hài trong tay suy nghĩ thì bên ngoài có gia nhân báo…
- Cao Lưu lão gia vừa đến nói muốn gặp người thưa tiểu thư!
Nghe nhắt đến Cao Lưu, tâm tình nàng sớm sa sầm vào khó chịu lẫn sợ sệt. Nàng biết gã vẫn chưa ngừng ảo tưởng thành thân với nàng cốt thâu tóm Cao gia. Vốn chỉ thân nàng đã quyết không chấp nhận, huống chi nay Mạnh Kỳ đã trở về, nàng càng không để chuyện đó có thể xảy ra. Tuy nhiên thân phận gã vẫn là thúc thúc của nàng, Linh Nhi không thích vẫn nhanh chóng tiến ra sảnh gặp. Nàng đặt lại hài vải ngay lại vị trí cũ tại thềm giường, phụ thân vẫn nằm đó say giấc một mình yên tĩnh.
…
Thấy bóng nàng ra, Cao Lưu vẫn bình thãn uống cho xong hớp trà. Nàng khom đầu vẫn nhất mực lễ phép…
- Tam thúc đến để gặp Linh Nhi không biết vì chuyện gì?
Mắt gã hướng lên dáng vẻ thanh tú ngày càng mặn mà hấp dẫn của nàng, sau đó phất tay cho gia nhân lui hết. Linh Nhi cũng ngoảnh nhìn theo ra sau bóng gia nhân rời khỏi rồi lại đứng nhìn Cao Lưu. Gã đặt ly trà xuống bàn nói thẳng vào chuyện ngay…
- Ta nghe nói gần đây con đi sớm về khuya với Mạnh Kỳ. Cảm thấy lo lắng cho con mới đến đây!
- Huynh ấy vì sợ con đi sớm về khuya một mình mới đưa đi đón về. Linh Nhi không hiểu có điều gì để tam thúc phải lo lắng?
Nàng hỏi lại, chất giọng hoàn toàn tin vào Mạnh Kỳ. Đối với nàng bây giờ, Mạnh Kỳ còn hơn cả đại ca ngày xưa nữa. Chẳng còn gì phải lo lắng hay do dự nếu người đi cùng nàng chính là y.
Gã ta vì thế càng tức giận không vui. Nàng tin tưởng Mạnh Kỳ đến như vậy, không dễ gì có thể xoay chuyển làm lung lây ý chí ngay được.
Cao Lưu nhẹ nhếch mép cười, nhìn nàng khi lên tiếng…
- Con đừng bị vẻ ngoài của y lừa gạt. Y giờ không còn là đại ca của con, càng không thể dành cho con thứ tình cảm nam nữ mà con dễ nhầm tưởng. – Chất giọng cay nghiến của gã làm nàng nhíu mi khó chịu ngay. Linh Nhi không do dự hỏi ngay lại.
- Ý thúc là gì?
- Con thật ngây thơ Linh Nhi. Hắn ta lấy lòng con chỉ vì mưu đồ chuộc lợi. Nghĩ xem làm gì có ai có thể giàu có nhanh như vậy với vỏn vẹn chưa đến năm. Mạnh Kỳ vẫn muốn thâu tóm Cao gia mà thôi. Con đừng có si ngốc lún sâu thêm nữa!
Linh Nhi cảm thấy cả người lung lây tinh thần ngay. Vốn dĩ lòng nàng còn chứa nhiều nỗi bất an từ khi y trở về. Tuy đang trong cơn hạnh phúc, nàng luôn không thấy hoàn thiện hết cảm giác đó. Không hẳn là nghi ngờ Mạnh Kỳ có mưu kế, nàng chỉ chưa thể hoàn toàn tin hết vì lo đau khổ.
Tuy nhiên Linh Nhi vẫn rất cứng rắn không vội tin ngay lời nói xấu người khác của Cao Lưu…
- Thúc đừng nói xấu huynh ấy. Dù không còn là người của Cao gia chúng ta nữa nhưng bản tính con người huynh ấy ra sao con hiểu rõ.
Nghe nàng cương quyết tin tưởng, gã cười lớn ngay…
- Haha…Hiểu rõ sao? Thật khờ dại. Linh Nhi ơi à Linh Nhi, con tin hắn thì hắn có thật với con hay không? Hay là hắn tổ chức hôn lễ rình rang tại trang viên ngoại thành lại giấu không mời con. Hắn sẽ thành thân với Liễu tiểu thư, chuyện như vậy con còn chưa biết thì lấy cớ gì tin hắn đây?
Linh Nhi nghe từng lời từng chữ ấy một cách bàng hoàng. Chân nàng loạng choạng bước lùi rồi lại suy sụp hoang mang. Không lí nào đêm qua còn đưa nàng về tận cổng phủ, hôn lên trán nàng thật khẽ ngọt ngào mà y lại tính chuyện thành thân cùng nữ nhân khác giấu nàng. Linh Nhi không tin. Cao Lưu chỉ buông lời chia rẻ cả hai thôi.
Nhưng nếu đó là sự thật thì…
Cao Lưu gác tay mỉm cười trông Linh Nhi đã không còn bình tĩnh, xoay người chạy đi. Cứ để nàng tận mắt chính kiến, ai thật ai ngay đều lộ ra rõ.
Quãng đường đến trang viên kia nàng hầu như không thở nổi. Hai chân cuống cuồng bất lực vẫn là cuồng chạy cố gắng đến kiểm chứng sự thật. Suốt quảng đường nàng không chào lại ai, trong lòng tự nhủ Cao Lưu xuyên tạc chia cắt tình cảm của mình. Nhưng từ thềm phủ treo vải đỏ hỉ sự, mọi thứ trong nàng rơi thẳng vào cơn ác mộng. Sự thật kia đau thương đến mức nàng không muốn tin vào hai mắt mình.
Cả trang viên ồn ào bận rộn chuẩn bị tươm tất cho hôn lễ ngày mai. Trang trí cũng đã hoàn thành không sai lệch. Mạnh Kỳ bước ra, mắt nhìn tỏ vẻ hài lòng thì phát hiện bóng dáng bé nhỏ của nàng tại đây.
Nàng đứng đó, lệ hoen mi không nói một lời. Chỉ cái nhìn đau thương kia đã khiến y khó giữ lại sự trấn tĩnh. Nàng tự bấu chặt áo hoa, thật không cam lòng khi gương mặt thân thương lạnh lùng kia lại lần nữa nỡ làm nàng đau đớn đến như vậy. Quả nhiên nàng không hề là gì trong lòng của y cả.
Mạnh Kỳ ngay lập tức trông qua gia nhân lo cho hỉ sự đã rõ nàng đến vì chuyện gì. Y mới bước xuống thềm hướng về phía nàng thì từ trong Liễu Thanh Thanh chạy ra ôm lấy cánh tay y như thành thói quen…
- Muội thấy còn thiếu nến trong tân phòng, chúng ta cùng đi chọn nha Mạnh ca!?
Cả Linh Nhi lẫn Mạnh Kỳ đều nhìn Thanh Thanh. Cô nương ấy cũng bất ngờ trông thấy Linh Nhi ở đây. Ngay lập tức sắc diện của y vẫn trơ lạnh không đổi, mắt hướng đến nàng thật là khó đoán. Thanh Thanh nhanh chóng mỉm cười với nàng…
- Linh Nhi đến chơi trước hôn lễ sao? Mau vào trong dùng trà cùng tỉ nè!
Vẻ mặt lẫn giọng nói của cô nương ấy hoàn toàn vui vẻ thân thiện cớ sao nàng chỉ nghe gai đắng trong lòng. Khóe mắt cay cay, nước mắt ngu ngốc chỉ trực chờ trào ra mà thôi.
Mạnh Kỳ thâu hết nàng biểu cảm ra sao lại không làm gì cả. Thậm chí vẫn ngang giọng đáp lời…
- Huynh vẫn chưa báo tin… Định chiều mới sang đưa thiếp mời cho Linh Nhi? – Y trả lời Thanh Thanh nhưng mắt hướng đến nàng. Liễu Thanh Thanh không nhìn đến biểu hiện của nàng, đã cáu mày đánh nhẹ lên tay y cử chỉ thân thiết.
- Huynh bình thường chu đáo lắm cơ mà sao lẩm cẩm vậy? Dù sao cả hai cũng từng là huynh muội phải báo trước mấy hôm chứ.
Từng là huynh muội…
Từng chữ ấy cắt sâu vào tim Linh Nhi đau nhói. Thanh Thanh cũng giật mình trông nước mắt đã không thể kiềm lại rơi trên hai má của nàng. Nàng vẫn là kẻ ngu ngốc nhất trong tất cả mọi chuyện… vừa hèn vừa ngốc.
Linh Nhi quay người chạy đi làm Liễu Thanh Thanh bối rối không biết làm sao nhưng trông Mạnh Kỳ vẫn đứng như vậy không đổi. Tay y siết chặt kiềm chế vẫn gắng giữ mình không được đuổi theo.
Y có cái cớ của y, quan trọng Linh Nhi có còn như trước để y đón giữ được nàng hay không?
——————
Nàng chạy ngay về phủ, gia nhân hoảng theo khi thấy tiểu thư khóc như vậy song cũng không ai dám làm gì. Cao Lưu nghe báo Linh Nhi khóc trở về có vẻ tột cùng đau khổ thì thấy khoan khoái lắm. Lần này Mạnh Kỳ không thể giành được Cao gia của gã nữa.
Trông khuê phòng, nàng té xuống sàn nhìn từng giọt lệ rơi xuống. Linh Nhi nằm phục xuống cả người run rẩy khóc lớn không tài nào kiềm được. Trông đầu nàng lúc này chỉ gợi lại hình bóng y mỉm cười ngọt ngào làm tâm nàng hạnh phúc. Tất cả những điều đó toàn là Mạnh Kỳ dối trá. Tại sao nỡ làm vậy với nàng?
Mắt lệ hướng lên kéo bén đặt trong rổ mây thêu khăn của nàng. Nàng đứng dậy, cả người suy sụp cầm ngay kéo dài hướng mũi bén ngay cuống họng. Nàng đặt mũi kéo tì lên da. Hơi thở loạn nhịp vì cơn nấc nghẹn thít sát đầu kéo dễ cắt sâu cổ nàng. Mọi thứ trong nàng giờ còn là thất vọng, tất cả tan nát không còn lại gì.
Y ngọt ngào, y ôn nhu, y làm nàng vui nhưng những điều đó làm ra đều khiến nàng đau khổ. Mạnh Kỳ có yêu thương nàng chút gì hay không, Linh Nhi cũng không thể tự trả lời.
Trinh tiết, khoảng thời gian thanh xuân lí ra không cần phải chịu nỗi u uất và cuối cùng là tình cảm của nàng… Mạnh Kỳ đều đem đi rồi đáp lại thật tàn nhẫn.
Mắt nàng nhắm chặt, đầu kéo kiên định quyết cắt vào cổ. Nếu Mạnh Kỳ nỡ thành thân cùng Liễu Thanh Thanh không cần đến nàng nữa, nàng thà chết đi còn sướng hơn sống để trông cảnh y cùng nữ nhân khác hạnh phúc.
Không được gần bên y, nàng thiết sống làm gì.
Không thể được cùng y, sống còn đau hơn những nỗi đau do y gây ra.
Đầu kéo đã làm da non xước máu thì ngay phút ấy nàng sựt nhớ đến phụ thân. Nếu lúc này nàng chết đi, phụ thân vẫn chưa tỉnh lại, nội bộ Cao gia lúc ấy chắc chắn sẽ tranh nhau quyền thừa kế không ai chăm sóc đến phụ thân nữa. Nàng không thể chỉ vì một nam nhân lại bất hiếu như thế.
Rồi Linh Nhi quăng kéo xuống, nước mắt lại sớm lăn dài. Thân nàng tại sao không thể theo ý nguyện dù là làm bất cứ việc gì. Đến chết cũng không còn được, nàng đau đến mức vừa khóc vừa cười thật mặn đắng.
Một chút hạnh phúc đối với nàng tại sao lại khó đến như vậy. Linh Nhi phục xuống sàn khóc một mình trong thanh phòng yên vắng. Bên ngoài chỉ còn tiếng cơn mưa đầu mùa thu âm ỉ khuất lấp tiếng khóc của nàng.
…
Đến lúc nàng mở mắt nhìn ánh mờ ánh sáng từ đèn lồng ngoài hàng lang rọi vào. Nàng ngủ quên, mắt vẫn còn ướt lệ.
Linh Nhi gượng dậy, bước đến nhìn ra ngoài đèn lồng từ khung cửa sổ. Từng giọt nước đọng rơi xuống mái ngói càng thêm long lanh dưới chút ánh sáng ảo vọng. Ngọn đèn ấy quá ấm áp trong không khí ẩm lạnh này, chính vì thế từng con bọ nhỏ vẫn lao đầu vào dẫu biết khó toàn mạng.
Ánh mắt nàng lại dại đi. Nàng không thể sống như thế này nữa. Vì trách nhiệm hay vì phụ thân đi chăng nữa nàng vẫn biết điều nàng cần. Mạnh Kỳ có khiến nàng đau khổ nhiều hơn nữa nàng biết lòng mình si ngốc không đổi được. Đối với nàng, không gì thay thế được y.
Chẵng kịp suy nghĩ cho thông, Linh Nhi lại chạy đi vội vã còn hơn khi nàng khóc đau đớn trở về như một kẻ thua cuộc. Y mưu tính gì nàng cũng không màng, y là Mạnh Kỳ duy nhất trong lòng nàng. Dù cho ngày mai y có thành thân cùng ai, nàng cũng không thể trơ mắt ra nhìn mà không làm ra bất cứ chuyện gì cản lại.
Vì y, nàng nguyện làm bất cứ chuyện gì ngốc nghếch trên đời để níu giữ được y cho riêng mình.
Linh Nhi lại ngẫn nhìn cổng trang viên Tống gia trang trí vải đỏ hỉ sự. Cả người nàng lạnh run vì không khí lạnh sau cơn mưa nặng hạt. Nàng hít lấy một hơi sau từng đoạn thở hổn hển không dám nghĩ đến cảnh mình có thể bị Liễu tiểu thư đuổi ra, nhưng giờ có sợ nàng vẫn quyết làm.
Trên từng bước hoang mang cùng sợ sệt, nàng tiến đến và phát hiện có người vẫn đang đứng cầm đèn lồng đợi trước thềm phủ làm nàng bỡ ngỡ. Và không đợi nàng đến gần hơn, A Thuần niềm nỡ chạy đến nói…
- Tiểu thư!? Thiếu gia căn dặn nô tài chờ người đến từ chiều đến giờ. Tiểu thư mau đi gặp thiếu gia!
Nàng một lúc cũng chẳng hiểu kịp A Thuần đang nói gì. Tại sao Mạnh Kỳ biết nàng sẽ trở lại mà cho tên hầu ra chờ như thế. Linh Nhi cũng định hỏi nhưng phần hoang mang lo lắng khiến nàng không dám hé lời.
Đi dọc trang viên khang trang treo đầy vải đỏ, dán khắp song hỉ thì tay nàng càng lạnh ngắt bấu chặt áo. Nàng đang làm cái gì ở đây… Nàng có thể nào lây động được tâm một người mà nàng vốn không tài nào hiểu nổi như y không?
Đến ngay căn phòng đó không đổi, cả người nàng run rẩy biết mình đã không còn đường bỏ chạy. Nếu sau cánh cửa này là một Mạnh Kỳ lạnh nhạt không còn đối hoài đến nàng thì nàng biết phải làm sao?
A Thuần mỉm cười cười chuẩn bị nói gì đó với nàng trước khi lui đi nhưng không kịp. Cửa phòng mở vào, gương mặt Mạnh Kỳ vẫn trầm tĩnh giấu đi sự nôn nóng.
Đứng trước y như vậy nàng thấy mình yếu đuối sắp rưng lệ nhu nhược rồi. Nhưng Mạnh Kỳ không nhìn đến nàng, lạnh giọng nói với A Thuần…
- Mai bận rộn nhiều việc, ngươi mau đi nghỉ đi!
- Thiếu gia có cần nô tài mang trà đến cho người và tiểu…
- Ta bảo đi nghỉ!
Mạnh Kỳ lên giọng như vậy lần đầu Linh Nhi nghe thấy. Dù là nói với A Thuần nhưng người kinh sợ lại là nàng. Thế nhưng tên nô tài thậm chí còn cười, nhanh chóng khom người lui đi. Linh Nhi không kịp nhìn lại A Thuần bỏ mình lại, trước mắt Mạnh Kỳ đã không nói một lời xoay vào bước vào phòng.
Nàng đến đây không để do dự thế này.
Linh Nhi theo ngay sau hỏi bằng chất giọng run rẩy vỡ òa…
- Sao huynh có thể đối xử như thế với muội?
- Hết hồi -