- Bánh bao ú, xong chưa?
- Chị.....chị bánh bèo.....
- Ầy, đã nói là đừng có kêu chị là bánh bèo nữa rồi mà, sau này còn trai nào dám theo chị nữa - nàng tỏ ra ai oán
"Vậy sau này em sẽ theo chị". Hắn thật sự muốn mở miệng nói câu đó. Nhưng mà từ khi "biết nói", hắn cũng chỉ nói được 3 chữ "chị bánh bèo" mà thôi. Ai biểu nàng gọi hắn là bánh bao ú, nên hắn mới gọi nàng là bánh bèo
Lúc đó còn nhỏ, suy nghĩ đúng thật là quá non nớt. Nàng ở cạnh chơi với hắn rất tốt, làm hắn cứ thật sự nghĩ rằng, nếu cả 2 ở cùng 1 chỗ suốt đời thì tốt biết mấy
Thấy hắn lại chậm chạp lề mề không chịu nhích chân, nàng lại nguýt tay kêu hắn lại
- Thôi, lại đây, coi bài này đã hiểu chưa?
*Lắc đầu*
Nàng thở dài, lại phải giảng lại cho hắn hiểu lần nữa. Thật tình không phải nói quá chứ, hắn mất căn bản trầm trọng. Lớp tám rồi mà hắn cứ vác cái mặt đó lên trường, không có bạn cũng là chuyện dễ hiểu. Lúc trước còn phải giảng đến tận 3 lần mới hiểu, sau này đỡ hơn: 2 lần
Từ lúc phát hiện hắn học hành sa sút. Nàng đã kiêm quản gia, kiêm luôn cả gia sư tại nhà. Nhưng cô Thảo cũng rất hậu hĩnh, cho tiền 2 đứa đi ăn. Từ lúc nghe tin hắn có biểu hiện linh hoạt hơn 1 chút, còn sút kí nữa, ba mẹ họ hàng vui lây
Hắn vô thức gật đầu ngồi xuống cạnh nàng. Vô thức nghe những gì nàng kiên nhẫn nói lần thứ 2. Thực ra dạo này hắn nhận ra bản thân rất muốn nói chuyện. Vì trước đây ngại bạn bè nên hắn không có nói chuyện, dần dần trở thành thói quen luôn. Hắn từng nhìn thấy nàng dẫn bạn về nhà chơi, rất vui, hắn cũng rất muốn a
Nàng hằng ngày bắt hắn chạy bộ, chạy đến muốn hộc hơi cũng bắt hắn uống hết chai nước mới được ăn bắp. Uống rồi no cành hông còn đâu ăn nữa. Ấy rồi lúc đầu là bắp, lúc sau là bánh mì gối nhỏ xíu, sau đó lại thành gói bim bim, căn bản hắn là ăn không no. Lúc đó ủy khuất cũng không dám phản bác, tại nhìn nàng trừng mắt rất đáng sợ
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thằng này cũng thật là rách việc, còn đòi đứng cách xa trường 1 chút. Làm sao, không muốn cho đệ thấy hắn được chị gái chở đi học, hay là không muốn bạn gái hiểu lầm. Đã vậy chị gái sẽ cho cưng toại nguyện luôn
Đỗ xa trường chứ gì, ok, chiều luôn. Nhưng sau đó nàng lại chạy xe tàn tàn đứng trước trường, làm vẻ mặt mong ngóng chờ đợi. Thấy hắn cười tươi vỗ vai đám bạn, trai gái đều có, nàng nhếch môi cười độc ác
- Anh Vĩ.....ĩ.....ĩ.....ĩ...... - nàng cố gắng hét thật to, kéo thật dài âm cuối, từ bảo vệ đến giáo viên, từ đồng tính đến bê đê đều phải ngoái lại nhìn nàng
Mà Hoàng Khôi Vĩ đang cười đột nhiên thấy lành lạnh sống lưng. Hắn lập tức xoay đầu 180 độ, bắt gặp thái độ quá trớn của nàng, đang như háp py pô la chạy tới ôm lấy cánh tay của hắn. Bạn học cũng toát mồ hôi nhìn nàng õng ẹo
- Anh mấy ngày nay cứ tránh mặt em hoài à, sắp tới sinh nhật, muốn tạo bất ngờ gì cho em hả?
Nếu nói nàng đi xe máy thì bây giờ học sinh cấp 3 cũng đi đầy, nếu nói về mặt, cái đầu tóc ngắn mái thưa của nàng cũng quá ư là con nít. Thêm cái môi dỉnh dỉnh lên, đôi mắt long lanh ngấn nước, làm hắn.....toát mồ hôi lạnh....
- Bồ cậu hả Vĩ? - 1 cô gái tóc uốn ngang hông, kiêu hãnh hỏi
Đi học làm gì mà trang điểm nhỏ kia? Nàng tức quá cũng muốn thốt ra câu này, nhưng nghĩ tới vai diễn của mình đành phải kiềm hãm lại
- Đúng a, tụi mình sắp anni 6 tháng rồi đấy - nàng nhìn hắn cười tít mắt
- Không, không phải đâu - hắn lắc đầu, chối bay chối biến. Mấy thằng bạn thấy vậy cũng thích thú trêu ghẹo
- Way, không phải bồ mày, để cho tao đi, tao thấy con này ngon đó mày
Thấy vậy cả bọn cùng thét lên mà cười rùng rợn. Hắn nhếch môi, nhưng sắc mặt đã kém đi vài phần. Thằng này có nói cũng nói, bám dai như đĩa, thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt, chọc tức bọn con gái. Mà đối tượng này, là hàng độc quyền, không được đụng tới
- Em ơi, em học lớp mấy, trường nào vại? - 1 tên đầu ngựa lập tức sà vào người nàng
- Đi thôi, trễ giờ rồi - hắn lạnh lùng nói
- Vội chi mày, bình thường trễ mấy mày cũng không nói, từ từ để tao nói với em này vài câu - tên đó vuốt vuốt tay lên gương mặt tròn tròn của nàng
Máu nóng của hắn càng lên cao, nắm tay siết chặt lại, cũng không quan tâm cả bọn đang đứng ở sảnh lớn, trừng mắt với tên kia
- Tao nói.....Đi mau, không tao chém chết cha mày bây giờ - hắn xách cổ áo tên kia lên thật đáng sợ
Tại Hoàng Khôi Vĩ quá nóng nảy cho nên nàng phải lập tức trừng mắt can ngăn, sau đó giả lả quay về. Không hiểu tên này uống thuốc chưa mà giữa trưa lên cơn nữa
Đến chiều lại phải chật vật đi đón hắn nữa mới khổ chứ. Mà cũng thật lạ, con trai bây giờ đúng là trơ trẽn, thấy gái đến cái là tơm tớp. Mà cô bạn gái hồi trưa là ai nhỉ? Giọng điệu giống như là ghen tuông này nọ, có phải bạn gái thằng út không nhỉ? Nàng thực là hiếu kì nha
Chuông reng. Ra rồi, nàng ngồi thẳng dạy để tìm thằng em trong hàng hà sa số người thế này. Người không là người, hơn nữa ai ai cũng hao hao giống nhau là thế nào nhỉ? Không lẽ mắt nàng có vấn đề
Dụi dụi mắt 1 chút, nàng lại thấy cô bạn lúc trưa. À.....chắc là cùng lớp với hắn, chắc có lẽ hắn cũng sắp ra rồi này. Ủa? Cơ mà cô bé đó thấy nàng, hình như cũng đang hướng về phía nàng mà hừng hực mà đi tới
- Mày là con nào, sao cứ bám lấy Vĩ miết vậy? - quát tờ phắc? Nàng còn chưa đụng chạm gì đến nó, nó đã tự tiện đến tiếp chuyện với nàng rồi sao?
- Cái gì? Kệ tôi - nàng không muốn mình đứng trước trường cấp 3 mà lớn tiếng với em nhỏ, như vậy sẽ rất xấu hổ
- Không nói? Hừm, dù sao Vĩ cũng sẽ không để mắt đến cái đứa xấu xí như mày đâu. Trong đám bạn, tao là dễ thương nhất, Vĩ rất thích tao - nó tự kiêu vênh mặt lên mà nói
Nàng là chị gái hắn, lại không biết hắn "bị" người ta đơn phương. Nàng cười nhếch môi, hay là để chị rể tương lai dạy dỗ cho nó 1 bài học. Nàng vuốt tóc ra đằng sau, ngẩng đầu cười quỷ dị
- Hừm, gì? Chị cho mày nói lại đấy nhóc. Mặt đã xấu kết cấu lại không đẹp, điện nước không có, nhóc nghĩ gì mà lên mặt ở đây. Mà mắc cái quần gì thằng Vĩ lại đi thích 1 đứa như vậy. Nhìn lại đi, nó điên chứ đâu có mù đâu
- CÁI GÌ? - khỏi phải nói cái mặt nó sưng đến cỡ nào, đỏ đến cả man tai. Còn nàng thì vô cùng đắc ý mà cười đùa - MÀY...... - nó chỉ ngay vào mặt nàng hất mặt - có ngon đánh nhau 1 trận thử xem
À à......cái vụ này thì nàng biết nha. Dạo này con gái nó hay rủ nhau ra đánh lộn. Có khi vì trai....cũng có thể là vì gái. Nhưng mà nàng đã là người trưởng thành a, nàng còn có rất nhiều việc để làm, không rãnh để tiếp dân thường như học sinh cấp 3
- Cậu làm cái gì vậy..... - Hoàng Khôi Vĩ vừa từ xa thấy cái cảnh như sắp nhào vào đập lộn thì vội tới hất tay nó ra, đứng chắn trước xe
- Vĩ..... - mặt nó càng ngày càng tái, đột nhiên lúc này lại đóng vai con thỏ con tội nghiệp sao? Nàng nhếch môi khinh bỉ
- Ủa? Em hồi trưa nè, khỏe không em? - cái tên bỡn cợn đầu cứ như con khỉ còn dám chạm tay vào tóc nàng nữa
Lần này thì không đợi hắn ra tay. Nàng cũng sắp lên huyết áp rồi đây. Mới gặp con nhỏ này, bây giờ lại còn gặp cái thằng ranh con, không làm nàng tăng xông mới là lạ
Nàng bốp chặt bàn tay thô thiển trên đầu mình, hất ra ngoài. Đồng thời tay kia nắm đầu tóc của thằng đó mà kéo xuống, làm hắn ta đau đớn la oai oải. Nàng nghiến răng ken két, tay dùng nhiều lực hơn nữa, đè đầu hắn ta xuống. Tay nàng di chuyển đến đâu, đầu cùng người của hắn cũng phải theo đến đó nếu không muốn làm em họ của Đường Tăng
- A.....Á......BỎ RA......BỎ RAAAAA...... - hắn che miệng cười khúc khích, bộ dạng bây giờ mới thật là giống chị ba hung dữ của hắn đây này
- Nhóc con, dám tán tỉnh chị mày hả? Bích cửa nghe con!
- Chị ba, đừng mạnh tay quá!
Hắn miễn cưỡng giải vây cho thằng bạn, lại không muốn nàng trở thành tâm điểm cho cả trường. Cả bọn trố mắt nhìn hắn lôi nàng ra, miệng không ngừng kêu 1 tiếng "chị ba", 2 tiếng "chị ba". Không lẽ, 2 chị em nhà này yêu nhau, là loạn luân sao?
- Nhìn nhìn cái gì, móc mắt cho chó ăn hết bây giờ - nàng trừng mắt dạo cả bọn suýt nữa vãi ra quần
Thằng Vĩ bình thường hung tợn, đánh nhau vô cùng tàn độc. Chắc chị của hắn cũng không phải dạng vừa, coi chừng hắn còn phải nhún nhường, chứng tỏ là cao thủ võ lâm rồi. Tụi kia, bao gồm cả con nhỏ không biết trời cao đất dày cũng khép nép 1 bên
- Lên xe! - nàng quăng cho hắn cái mũ bảo hiểm rồi đút chìa khóa, rồi chợt dừng lại. Liếc nhìn thắng lúc này mà hắn ta cứ đứng ngồi không yên - ngày mai liệu hồn mà cắt đầu tóc đó đi, cạo luôn càng tốt
Hắn ta không nói không rằng gật đầu như giã tỏi. Nàng hài lòng vặn ga đi. Đúng là đã thoát khỏi 81 kiếp nạn mà
Về nhà hắn với nàng phải đối thoại mãi, tranh cãi mãi với nhau nàng mới chịu im, cũng không ngừng trừng mắt nhìn hắn. Bạn bè cái quái gì mà lại như thế
- Hức hức.......hức hức.... - không biết bao lâu rồi nàng còn chưa động được đũa vì tiếng thút thít của ai đó
4 mắt nhìn nàng. Nàng nhíu mày thắc mắc. Tại sao lại phải cứ là nàng mà không phải ai khác. Không biết có phải nhờ vậy mà Hoàng Minh Triết mới biết tuyến lệ của mình hoạt động tốt như vậy hay không, hắn khóc không biết chán luôn
Nàng thở dài thườn thượt. Nếu cứ mãi duy trì tình trạng này, có thể nàng phải đợi đến 8h tối mới được ăn cơm mất. Mà dạ dày của nàng bình sinh đâu chịu được sự áp bức như thế
- Thế có chuyện gì? - nàng rút khăn giấy đưa cho hắn chấm chấm nước mắt giả
- Hức.....hức......là chuyện...... - nghe có nàng đột nhiên quan tâm, hắn lập tức lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh, tỏ ra vô cùng bình thường - dạo này anh có hẹn hò với 1 cô.....
- Biết ngay mà, đi sớm về muộn, không đi với gái chẳng lẽ với trai - nàng khó chịu lên tiếng trêu chọc
- Hôm nay cô ấy rủ anh về nhà cô ấy chơi...... - cũng may thằng út chưa đụng vào nước, nếu không lại phụt hết lên mặt Hoàng Kiến Văn rồi
- Woa.....anh hai, không ngờ trình độ của anh lại cao siêu đến như vậy. Bình thường nhìn anh ngu ngu ngơ ngơ mà cũng được gái rủ về nhà cơ đấy - Hoàng Khôi Vĩ lắc lắc người õng ẹo phát ớn
- Đúng rồi, được gái rủ về nhà, còn gì sướng hơn nữa. Nhưng làm gì thì làm, cũng nên chú ý công tác bảo hộ, đừng làm sau này tổ dân phố phải nhắc nhở vì sinh con không có kế hoạch - nàng đều đều giọng mà dặn dò như có như không
- Bánh mì phải có patê, đàn ông phải có máu dê trong người~~~ - Kiến Văn ngâm nga biệt khúc ngàn năm sau đó lắc đầu hỏi - thế gạo đã nấu thành cơm chưa?
- Về đến nhà.....cô ấy......lột sạch đồ trên người trước mặt anh luôn
- Chị.....chị bánh bèo.....
- Ầy, đã nói là đừng có kêu chị là bánh bèo nữa rồi mà, sau này còn trai nào dám theo chị nữa - nàng tỏ ra ai oán
"Vậy sau này em sẽ theo chị". Hắn thật sự muốn mở miệng nói câu đó. Nhưng mà từ khi "biết nói", hắn cũng chỉ nói được 3 chữ "chị bánh bèo" mà thôi. Ai biểu nàng gọi hắn là bánh bao ú, nên hắn mới gọi nàng là bánh bèo
Lúc đó còn nhỏ, suy nghĩ đúng thật là quá non nớt. Nàng ở cạnh chơi với hắn rất tốt, làm hắn cứ thật sự nghĩ rằng, nếu cả 2 ở cùng 1 chỗ suốt đời thì tốt biết mấy
Thấy hắn lại chậm chạp lề mề không chịu nhích chân, nàng lại nguýt tay kêu hắn lại
- Thôi, lại đây, coi bài này đã hiểu chưa?
*Lắc đầu*
Nàng thở dài, lại phải giảng lại cho hắn hiểu lần nữa. Thật tình không phải nói quá chứ, hắn mất căn bản trầm trọng. Lớp tám rồi mà hắn cứ vác cái mặt đó lên trường, không có bạn cũng là chuyện dễ hiểu. Lúc trước còn phải giảng đến tận 3 lần mới hiểu, sau này đỡ hơn: 2 lần
Từ lúc phát hiện hắn học hành sa sút. Nàng đã kiêm quản gia, kiêm luôn cả gia sư tại nhà. Nhưng cô Thảo cũng rất hậu hĩnh, cho tiền 2 đứa đi ăn. Từ lúc nghe tin hắn có biểu hiện linh hoạt hơn 1 chút, còn sút kí nữa, ba mẹ họ hàng vui lây
Hắn vô thức gật đầu ngồi xuống cạnh nàng. Vô thức nghe những gì nàng kiên nhẫn nói lần thứ 2. Thực ra dạo này hắn nhận ra bản thân rất muốn nói chuyện. Vì trước đây ngại bạn bè nên hắn không có nói chuyện, dần dần trở thành thói quen luôn. Hắn từng nhìn thấy nàng dẫn bạn về nhà chơi, rất vui, hắn cũng rất muốn a
Nàng hằng ngày bắt hắn chạy bộ, chạy đến muốn hộc hơi cũng bắt hắn uống hết chai nước mới được ăn bắp. Uống rồi no cành hông còn đâu ăn nữa. Ấy rồi lúc đầu là bắp, lúc sau là bánh mì gối nhỏ xíu, sau đó lại thành gói bim bim, căn bản hắn là ăn không no. Lúc đó ủy khuất cũng không dám phản bác, tại nhìn nàng trừng mắt rất đáng sợ
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thằng này cũng thật là rách việc, còn đòi đứng cách xa trường 1 chút. Làm sao, không muốn cho đệ thấy hắn được chị gái chở đi học, hay là không muốn bạn gái hiểu lầm. Đã vậy chị gái sẽ cho cưng toại nguyện luôn
Đỗ xa trường chứ gì, ok, chiều luôn. Nhưng sau đó nàng lại chạy xe tàn tàn đứng trước trường, làm vẻ mặt mong ngóng chờ đợi. Thấy hắn cười tươi vỗ vai đám bạn, trai gái đều có, nàng nhếch môi cười độc ác
- Anh Vĩ.....ĩ.....ĩ.....ĩ...... - nàng cố gắng hét thật to, kéo thật dài âm cuối, từ bảo vệ đến giáo viên, từ đồng tính đến bê đê đều phải ngoái lại nhìn nàng
Mà Hoàng Khôi Vĩ đang cười đột nhiên thấy lành lạnh sống lưng. Hắn lập tức xoay đầu 180 độ, bắt gặp thái độ quá trớn của nàng, đang như háp py pô la chạy tới ôm lấy cánh tay của hắn. Bạn học cũng toát mồ hôi nhìn nàng õng ẹo
- Anh mấy ngày nay cứ tránh mặt em hoài à, sắp tới sinh nhật, muốn tạo bất ngờ gì cho em hả?
Nếu nói nàng đi xe máy thì bây giờ học sinh cấp 3 cũng đi đầy, nếu nói về mặt, cái đầu tóc ngắn mái thưa của nàng cũng quá ư là con nít. Thêm cái môi dỉnh dỉnh lên, đôi mắt long lanh ngấn nước, làm hắn.....toát mồ hôi lạnh....
- Bồ cậu hả Vĩ? - 1 cô gái tóc uốn ngang hông, kiêu hãnh hỏi
Đi học làm gì mà trang điểm nhỏ kia? Nàng tức quá cũng muốn thốt ra câu này, nhưng nghĩ tới vai diễn của mình đành phải kiềm hãm lại
- Đúng a, tụi mình sắp anni 6 tháng rồi đấy - nàng nhìn hắn cười tít mắt
- Không, không phải đâu - hắn lắc đầu, chối bay chối biến. Mấy thằng bạn thấy vậy cũng thích thú trêu ghẹo
- Way, không phải bồ mày, để cho tao đi, tao thấy con này ngon đó mày
Thấy vậy cả bọn cùng thét lên mà cười rùng rợn. Hắn nhếch môi, nhưng sắc mặt đã kém đi vài phần. Thằng này có nói cũng nói, bám dai như đĩa, thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt, chọc tức bọn con gái. Mà đối tượng này, là hàng độc quyền, không được đụng tới
- Em ơi, em học lớp mấy, trường nào vại? - 1 tên đầu ngựa lập tức sà vào người nàng
- Đi thôi, trễ giờ rồi - hắn lạnh lùng nói
- Vội chi mày, bình thường trễ mấy mày cũng không nói, từ từ để tao nói với em này vài câu - tên đó vuốt vuốt tay lên gương mặt tròn tròn của nàng
Máu nóng của hắn càng lên cao, nắm tay siết chặt lại, cũng không quan tâm cả bọn đang đứng ở sảnh lớn, trừng mắt với tên kia
- Tao nói.....Đi mau, không tao chém chết cha mày bây giờ - hắn xách cổ áo tên kia lên thật đáng sợ
Tại Hoàng Khôi Vĩ quá nóng nảy cho nên nàng phải lập tức trừng mắt can ngăn, sau đó giả lả quay về. Không hiểu tên này uống thuốc chưa mà giữa trưa lên cơn nữa
Đến chiều lại phải chật vật đi đón hắn nữa mới khổ chứ. Mà cũng thật lạ, con trai bây giờ đúng là trơ trẽn, thấy gái đến cái là tơm tớp. Mà cô bạn gái hồi trưa là ai nhỉ? Giọng điệu giống như là ghen tuông này nọ, có phải bạn gái thằng út không nhỉ? Nàng thực là hiếu kì nha
Chuông reng. Ra rồi, nàng ngồi thẳng dạy để tìm thằng em trong hàng hà sa số người thế này. Người không là người, hơn nữa ai ai cũng hao hao giống nhau là thế nào nhỉ? Không lẽ mắt nàng có vấn đề
Dụi dụi mắt 1 chút, nàng lại thấy cô bạn lúc trưa. À.....chắc là cùng lớp với hắn, chắc có lẽ hắn cũng sắp ra rồi này. Ủa? Cơ mà cô bé đó thấy nàng, hình như cũng đang hướng về phía nàng mà hừng hực mà đi tới
- Mày là con nào, sao cứ bám lấy Vĩ miết vậy? - quát tờ phắc? Nàng còn chưa đụng chạm gì đến nó, nó đã tự tiện đến tiếp chuyện với nàng rồi sao?
- Cái gì? Kệ tôi - nàng không muốn mình đứng trước trường cấp 3 mà lớn tiếng với em nhỏ, như vậy sẽ rất xấu hổ
- Không nói? Hừm, dù sao Vĩ cũng sẽ không để mắt đến cái đứa xấu xí như mày đâu. Trong đám bạn, tao là dễ thương nhất, Vĩ rất thích tao - nó tự kiêu vênh mặt lên mà nói
Nàng là chị gái hắn, lại không biết hắn "bị" người ta đơn phương. Nàng cười nhếch môi, hay là để chị rể tương lai dạy dỗ cho nó 1 bài học. Nàng vuốt tóc ra đằng sau, ngẩng đầu cười quỷ dị
- Hừm, gì? Chị cho mày nói lại đấy nhóc. Mặt đã xấu kết cấu lại không đẹp, điện nước không có, nhóc nghĩ gì mà lên mặt ở đây. Mà mắc cái quần gì thằng Vĩ lại đi thích 1 đứa như vậy. Nhìn lại đi, nó điên chứ đâu có mù đâu
- CÁI GÌ? - khỏi phải nói cái mặt nó sưng đến cỡ nào, đỏ đến cả man tai. Còn nàng thì vô cùng đắc ý mà cười đùa - MÀY...... - nó chỉ ngay vào mặt nàng hất mặt - có ngon đánh nhau 1 trận thử xem
À à......cái vụ này thì nàng biết nha. Dạo này con gái nó hay rủ nhau ra đánh lộn. Có khi vì trai....cũng có thể là vì gái. Nhưng mà nàng đã là người trưởng thành a, nàng còn có rất nhiều việc để làm, không rãnh để tiếp dân thường như học sinh cấp 3
- Cậu làm cái gì vậy..... - Hoàng Khôi Vĩ vừa từ xa thấy cái cảnh như sắp nhào vào đập lộn thì vội tới hất tay nó ra, đứng chắn trước xe
- Vĩ..... - mặt nó càng ngày càng tái, đột nhiên lúc này lại đóng vai con thỏ con tội nghiệp sao? Nàng nhếch môi khinh bỉ
- Ủa? Em hồi trưa nè, khỏe không em? - cái tên bỡn cợn đầu cứ như con khỉ còn dám chạm tay vào tóc nàng nữa
Lần này thì không đợi hắn ra tay. Nàng cũng sắp lên huyết áp rồi đây. Mới gặp con nhỏ này, bây giờ lại còn gặp cái thằng ranh con, không làm nàng tăng xông mới là lạ
Nàng bốp chặt bàn tay thô thiển trên đầu mình, hất ra ngoài. Đồng thời tay kia nắm đầu tóc của thằng đó mà kéo xuống, làm hắn ta đau đớn la oai oải. Nàng nghiến răng ken két, tay dùng nhiều lực hơn nữa, đè đầu hắn ta xuống. Tay nàng di chuyển đến đâu, đầu cùng người của hắn cũng phải theo đến đó nếu không muốn làm em họ của Đường Tăng
- A.....Á......BỎ RA......BỎ RAAAAA...... - hắn che miệng cười khúc khích, bộ dạng bây giờ mới thật là giống chị ba hung dữ của hắn đây này
- Nhóc con, dám tán tỉnh chị mày hả? Bích cửa nghe con!
- Chị ba, đừng mạnh tay quá!
Hắn miễn cưỡng giải vây cho thằng bạn, lại không muốn nàng trở thành tâm điểm cho cả trường. Cả bọn trố mắt nhìn hắn lôi nàng ra, miệng không ngừng kêu 1 tiếng "chị ba", 2 tiếng "chị ba". Không lẽ, 2 chị em nhà này yêu nhau, là loạn luân sao?
- Nhìn nhìn cái gì, móc mắt cho chó ăn hết bây giờ - nàng trừng mắt dạo cả bọn suýt nữa vãi ra quần
Thằng Vĩ bình thường hung tợn, đánh nhau vô cùng tàn độc. Chắc chị của hắn cũng không phải dạng vừa, coi chừng hắn còn phải nhún nhường, chứng tỏ là cao thủ võ lâm rồi. Tụi kia, bao gồm cả con nhỏ không biết trời cao đất dày cũng khép nép 1 bên
- Lên xe! - nàng quăng cho hắn cái mũ bảo hiểm rồi đút chìa khóa, rồi chợt dừng lại. Liếc nhìn thắng lúc này mà hắn ta cứ đứng ngồi không yên - ngày mai liệu hồn mà cắt đầu tóc đó đi, cạo luôn càng tốt
Hắn ta không nói không rằng gật đầu như giã tỏi. Nàng hài lòng vặn ga đi. Đúng là đã thoát khỏi 81 kiếp nạn mà
Về nhà hắn với nàng phải đối thoại mãi, tranh cãi mãi với nhau nàng mới chịu im, cũng không ngừng trừng mắt nhìn hắn. Bạn bè cái quái gì mà lại như thế
- Hức hức.......hức hức.... - không biết bao lâu rồi nàng còn chưa động được đũa vì tiếng thút thít của ai đó
4 mắt nhìn nàng. Nàng nhíu mày thắc mắc. Tại sao lại phải cứ là nàng mà không phải ai khác. Không biết có phải nhờ vậy mà Hoàng Minh Triết mới biết tuyến lệ của mình hoạt động tốt như vậy hay không, hắn khóc không biết chán luôn
Nàng thở dài thườn thượt. Nếu cứ mãi duy trì tình trạng này, có thể nàng phải đợi đến 8h tối mới được ăn cơm mất. Mà dạ dày của nàng bình sinh đâu chịu được sự áp bức như thế
- Thế có chuyện gì? - nàng rút khăn giấy đưa cho hắn chấm chấm nước mắt giả
- Hức.....hức......là chuyện...... - nghe có nàng đột nhiên quan tâm, hắn lập tức lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh, tỏ ra vô cùng bình thường - dạo này anh có hẹn hò với 1 cô.....
- Biết ngay mà, đi sớm về muộn, không đi với gái chẳng lẽ với trai - nàng khó chịu lên tiếng trêu chọc
- Hôm nay cô ấy rủ anh về nhà cô ấy chơi...... - cũng may thằng út chưa đụng vào nước, nếu không lại phụt hết lên mặt Hoàng Kiến Văn rồi
- Woa.....anh hai, không ngờ trình độ của anh lại cao siêu đến như vậy. Bình thường nhìn anh ngu ngu ngơ ngơ mà cũng được gái rủ về nhà cơ đấy - Hoàng Khôi Vĩ lắc lắc người õng ẹo phát ớn
- Đúng rồi, được gái rủ về nhà, còn gì sướng hơn nữa. Nhưng làm gì thì làm, cũng nên chú ý công tác bảo hộ, đừng làm sau này tổ dân phố phải nhắc nhở vì sinh con không có kế hoạch - nàng đều đều giọng mà dặn dò như có như không
- Bánh mì phải có patê, đàn ông phải có máu dê trong người~~~ - Kiến Văn ngâm nga biệt khúc ngàn năm sau đó lắc đầu hỏi - thế gạo đã nấu thành cơm chưa?
- Về đến nhà.....cô ấy......lột sạch đồ trên người trước mặt anh luôn