- Ai thế con? - ba Kim nhẹ nhàng hỏi
- Ông chủ
- Chết cha, thế nhỡ ổng nổi điên không cho chỉ ở chung nhà thì làm sao? - Khôi Vĩ ôm mặt khóc thét
- Ngu mày, không cho ở thì đền hợp đồng chứ sao? - Kiến Văn lanh lẹ thổ đầu hắn 1 cái
- Thôi chị đưa lại số để em gọi lại - nàng thở hắt, quyết định không thể bỏ cuộc được
Tít.....tít.....tít......1 hồi nhạc chờ quen thuộc, nàng nghe được giọng 1 người đàn ông, chắc cũng còn trẻ trâu lắm
- Alo?
- Anh là gã làm chị Hòa có bầu? - nàng không ngại ngẩng cao đầu hỏi thẳng
- Cô là ai? - người bên kia nhíu mày
- Tôi là ai không quan trọng cái tên khốn kiếp. LÀM NGƯỜI TA CÓ CHỬA RỒI KHÔNG NHẬN LÀ THẾ ÉO NÀO, CÓ MUỐN TÔI ĐẾN NHÀ RÚT GÂN ANH RA KHÔNG? Có gan thì đến đây đón chị ấy về nhà ra mắt nội ngoại đi, mất cái quần gì mà hèn hạ thế thằng chó này.... - nàng lại tung chiêu chửi rủa. Chưa dừng lại ở đó, nàng còn quay sang hỏi tên của hắn để tiện - hắn tên là gì?
- Lương......Lương Đông Quân.....
- Ờ......CÁI TÊN QUÂN..... - à khoan, tại sao nàng lại cảm thấy cái tên này quen lạ. Hình như là đã nghe ở đâu rồi thì phải, hay nói cách khác, là nàng thường hay gọi - Đông Quân?
.........
- LƯƠNG ĐÔNG QUÂN!!!!??? - Woa, thật không ngờ tên này cũng thật vô sỉ. 2 tháng trước chia tay nàng xong, cũng không biết là cùng chị Hòa bao lâu, bụng bây giờ đã to như vậy rồi. Nàng mặc dù đã đoạn tuyệt nhưng kiểu như hắn lúc nào cũng làm nàng sôi máu
- Nhã Kim? - chả trách hắn thấy số điện thoại này lại quen như vậy, thì ra là bạn gái cũ. Có hay không nàng vì quá nhớ nhung hắn nên mới viện cớ vì người khác để điện thoại cho hắn - nhớ anh quá hả?
- Nhớ nhớ cái píp - nàng suýt nữa thì sặc nước miếng - quen biết cũng tốt. Tôi hỏi anh, tại sao làm chị họ tôi có bầu rồi không nhận?
- Hòa là chị họ em sao? - Lương Đông Quân nhướn mày thú vị - trái đất thật tròn!
- Hừ, bộ anh chuyển sang nghiên cứu địa lý rồi sao? Trái đất tròn đó éo liên quan gì đến cái con t*ng trùng khốn kiếp của anh đâu - ba Kim cười trừ xoa xoa nàng, đừng ăn nói thô tục quá, chị Hòa không quen sẽ bị dọa
Cúp máy, nàng sửa soạn lại đầu tóc đã rối bời, miệng nở nụ cười thâm thúy nhất, lên lầu lấy vài bộ quần áo xếp bỏ vào cặp, thê lương đi đến khu chung cư cao cấp vào buổi tối
Hắn đang hút sùm sụp ly mì tôm thì nghe tiếng chuông cửa. Lật đật chạy ra mở. Tiếng ti vi oan oan làm át đi lỗ tai nàng. Nàng ngẩng đôi mắt tội nghiệp nhìn hắn
Cũng không hiểu sao nỗi bực dọc hồi chiều bị chửi vô cớ đột nhiên bị vất ra đằng sau. Cũng không hiểu sao, hắn lại thấy tim đập chân run, rất giống, rất giống 1 buổi tối nàng dẫn hắn về trên con đường nhạt nhòa
- Có, có chuyện gì? - giờ này đáng lí ra nàng phải đang ở nhà ngủ nghỉ chớ, cớ sao lại chạy đến đây
- Chẳng phải trong hợp đồng kêu bao ăn ở sao? Tôi dọn đến đây sống vài hôm mà thôi - nàng đột nhiên nói vô cùng nhỏ nhẹ
Mà điều khoản này cũng là do hắn đặt. Tại sao đến khi xảy ra hiển nhiên thì hắn lại như bị rút hết sinh khí, cả người mềm nhũn đến thế này
- Nhà chị......không cản sao?
- Thì...... - nàng làm sao dám nói chuyện nàng nói hắn là đồng tính với người nhà được chứ. Không nên, không nên, nàng không muốn tối nay phải ngủ ngoài đường - mà chuyện đó cậu hỏi làm cái gì, có cho hay không?
Hắn đảo mắt 1 hồi rồi cũng nhích người sang 1 bên để nàng đi vào nhà. Nàng giương giương đắc ý gật đầu bước vào
- Tôi ngủ ở phòng nào? - đi vài bước nàng lại xoay người hỏi hắn
- Ở......ở kia - hắn chỉ tay vào căn phòng ở cuối cùng. Nàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thẳng người mà đi
Lạy chúa! Hắn ôm ngực ngồi lên sofa, cũng may là cả tối nàng ở trong phòng, không có lộ diện ra ngoài, nếu không ngày mai hắn thật sự phải đến bệnh viện kiểm tra tim mình
Không lí nào lại có chuyện đó. Ngày xưa hắn cũng đã bắt đầu với chuỗi câu chuyện của mình bằng nhịp tim bất thường, và rồi cả 2 kết thúc trong nuối tiếc của hắn. Không lí nào bây giờ hắn đã khác xưa, chẳng qua cũng chỉ muốn trả ơn cho nàng, lại thành ra.....hắn rung động???
Sáng sớm, cả 2 liếc nhìn nhau trong nhà. Không ai nói với ai câu nào, hôm nay hắn phải đi làm, nàng lại phải ở nhà 1 mình. Cho nên hắn chỉ dặn dò đôi câu về cửa nẻo, xong khoát chiếc áo sơ mi và quần tây đi làm
Nàng gật đầu như giã tỏi, lần đầu bị thu hút bởi vẻ ngoài của hắn. Ăn mặc lịch sự cũng rất có phong cách nha. Kiểu áo hơi rộng, tay áo săn đến khuỷu, lộ ra nước da mật ong. Mái tóc màu khói bồng bềnh, sao đột nhiên lại làm mặt lạnh lùng boy thế chứ. Bình thường cái mỏ chu choe đủ thứ
Nàng về nhà......bởi vì sao? Bởi vì hôm nay nàng có hẹn Lương Đông Quân ở nhà. Hắn mà thử không tới coi, để nàng sang tận nhà hắn làm loạn luôn. Đương nhiên hắn sợ muốn vãi cả ra quần
Nàng ngồi khoanh tay, vắt chéo chân trên ghế sofa, cùng 4 người đàn ông và 1 bà bầu, thản nhiên nhìn người con trai đang khép nép ngồi xuống
- Ai cho ngồi? - nàng lạnh giọng lên tiếng. Như có lưỡi dao chém xuống, ai nấy đều nổi da gà, cũng nuốt nước miếng nhìn người kia. Gương mặt đó không ai không biết trừ khi bị thiểu năng: Lương Đông Quân, bạn trai trước của nàng
- Chứ chẳng lẽ đứng - hắn ủy khuất lên tiếng, vào nhà không cho người ta ngồi, thể loại tiếp khách gì vậy
- Ngoài ngồi còn có, đứng, quỳ, nằm, lết. Chưa coi bí mật đêm chủ nhật sao?
Còn nói, nàng chính là rất thích coi chương trình này a. Rất buồn cười, đặc biệt nàng rất thích Trường Giang với Trấn Thành
- Thôi thì......đứng vậy.... - hắn mím môi kìm chế
- Thế anh định tính như thế nào?
- Thì......thì để 1 thời gian đã..... - hắn ủy khuất cúi đầu nhỏ giọng
- Để 1 thời gian? - không kịp để nhân vật chính là chị Hòa lên tiếng, nàng nhíu mày cao giọng - để đến khi nào, đến khi con anh có cháu luôn sao? - lời của nàng quả thực rất khó nghe
- Không phải, bây giờ em cũng biết mọi chuyện rất khó khăn.... - hắn liếc mắt viện đại lý do
- Hừm.....khó khăn đến nỗi anh phải đến hộp đêm làm trai bao kiếm tiền luôn sao?
- Kim..... - ba nàng biết nàng vốn không có thiện cảm với hắn, nay lại thêm chuyện chị Hòa, cảm giác như muốn động thủ vậy
- Anh nói đi chứ? - nàng không để tâm lời nói của ba, trừng mắt hỏi lớn
- Thì......cũng phải để anh nói với gia đình đã chứ..... - hắn đột nhiên tỏ ra ngoan ngoãn vô cùng. Sau khi nghe nàng nói, chứng tỏ nàng rất rõ hành tung của hắn
Không nói không rằng, nàng đứng phắt dậy, đi vào bếp không biết làm gì. 1 lát sau đi ra, nét mặt vẫn thản nhiên nhưng trên tay đã sớm xuất hiện 1 vật bén nhọn làm người ta khiếp sợ
- Chị ba......
- Kim......
Mấy con người trong nhà đưa mắt nhìn nàng hoảng loạn. Không phải nàng định sát sinh thật chứ
- Anh biết không Đông Quân..... - nàng vừa câu dẫn vừa mân me con dao - hôm nay nhà hàng xóm của tôi ăn chay......
- Em......em từ.....từ từ......bình tĩnh đã - hắn thậm chí còn nghe tiếng mồ hôi của mình chảy ròng ròng, không dám manh động
- Nhưng còn tôi, tôi không có ăn chay... - nàng trừng mắt đáng sợ, cầm dao tiến tới
- Kim, bình tĩnh đi con....có gì từ từ nói...... - ba Kim giọng lắp bắp, run như cày sấy
- Ba, ba yên tâm, con chỉ giúp cho ngành điện ảnh nước nhà sau này khỏi cần tốn công tìm người đóng vai thái giám thôi. Không có làm hơn đâu.... - nàng nhếch môi cười lạnh - chỉ cần không có cái đó, anh sẽ nhanh chóng ngoan ngoãn trở thành gái ngoan mà thôi
- Không.....không...... - hắn khiếp sợ lắc đầu nguầy nguậy - cho anh thời gian......cho anh chút thời gian đi......- hắn khẩn khiết năn nỉ
Nàng nhướn mày thỏa mãn. Chân dừng lại
- 3 ngày, tôi cho anh 3 ngày hoàn thành tâm nguyện cuối đời. Sau 3 ngày, nếu anh không đến, tôi sẽ đến tận nhà anh đòi nợ
- Được.....được......anh sẽ làm liền..... - như vớ được thỏi vàng, hắn ra sức thề thốt.....
- Đi đi! - mệnh lệnh cuối cùng mà hắn mong chờ nhất cũng đến, đi cũng thật nhanh
Cả nhà ôm ngực trái ngồi xuống ghế. Nàng nhanh tay đem vật nguy hiểm để lại chỗ cũ. Cười đắc ý mà ngồi xuống ghế
- Con chơi dại quá Kim, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? - được 1 lúc hồi phục huyết áp, ba Kim lại lên tiếng trách móc
- Không sao đâu ba, con kiểm sóat được tình hình mà - nàng vỗ ngực tự hào - hơn nữa, hắn ta nhát gan thấy mồ, chỉ sợ chưa kịp vãi ra quần thôi
- Chị ba, chị làm sao biết anh ta đi hộp đêm? - nhớ tới vấn đề trọng điểm, Kiến Văn liền hỏi
Nhắc đến nàng liền thấy trùng hợp. Hộp đêm hắn hay lui tới rất gần nhà cẩu động kinh. Tối qua nàng ở trong phòng cả đêm cũng chỉ vì quan sát hành tung tên đó. Đúng là ác giả ác báo mà
Nàng cười hì hì rồi kể cho người nhà nghe. Kể rồi nàng lại làm mặt nghiêm túc
- Chị Hòa, em thấy thật có lỗi với chị và đứa bé, để chị sống 1 mình với đám đàn ông hôi thối này - nàng tỏ ra thông cảm giãi bày tâm sự
- Cái gì? Em gái, em tưởng tụi này ngược đãi phụ nữ có thai sao? - Minh Triết bất bình, dù sao có nhiều người nhận xét anh rất là ga lăng nha
- Xùy.....chỉ giỏi cái miệng. Mà thôi nếu chị có chuyện gì cứ nói cho em biết, để em giải quyết - nàng liếc đồng hồ trên tay rồi đứng dậy - bây giờ em phải có việc rồi....
Nàng ghé qua Big C mua chút đồ. Ngặt nỗi là tên cẩu động kinh nhất quyết chỉ muốn ăn đồ sạch có chất lượng thôi. Nhưng hải sản và rau quả trong chợ rất tươi nha, không mua thật phí. Liếc mắt quanh quanh, nàng lại thấy người con gái với cặp kính tri thức quen thuộc đang tay chân trong nhau với 1 người khác trên con đường thang cuốn hạnh phúc lên tầng 4: Cgv - rạp chiếu phim
"Hừm", nàng nhếch môi thú vị, có trò vui để chơi. Nàng trước giờ cũng chưa từng gặp qua người đàn ông mà Diệu Anh hay ca ngợi, để coi anh ta thì có cái gì tốt
- Ông chủ
- Chết cha, thế nhỡ ổng nổi điên không cho chỉ ở chung nhà thì làm sao? - Khôi Vĩ ôm mặt khóc thét
- Ngu mày, không cho ở thì đền hợp đồng chứ sao? - Kiến Văn lanh lẹ thổ đầu hắn 1 cái
- Thôi chị đưa lại số để em gọi lại - nàng thở hắt, quyết định không thể bỏ cuộc được
Tít.....tít.....tít......1 hồi nhạc chờ quen thuộc, nàng nghe được giọng 1 người đàn ông, chắc cũng còn trẻ trâu lắm
- Alo?
- Anh là gã làm chị Hòa có bầu? - nàng không ngại ngẩng cao đầu hỏi thẳng
- Cô là ai? - người bên kia nhíu mày
- Tôi là ai không quan trọng cái tên khốn kiếp. LÀM NGƯỜI TA CÓ CHỬA RỒI KHÔNG NHẬN LÀ THẾ ÉO NÀO, CÓ MUỐN TÔI ĐẾN NHÀ RÚT GÂN ANH RA KHÔNG? Có gan thì đến đây đón chị ấy về nhà ra mắt nội ngoại đi, mất cái quần gì mà hèn hạ thế thằng chó này.... - nàng lại tung chiêu chửi rủa. Chưa dừng lại ở đó, nàng còn quay sang hỏi tên của hắn để tiện - hắn tên là gì?
- Lương......Lương Đông Quân.....
- Ờ......CÁI TÊN QUÂN..... - à khoan, tại sao nàng lại cảm thấy cái tên này quen lạ. Hình như là đã nghe ở đâu rồi thì phải, hay nói cách khác, là nàng thường hay gọi - Đông Quân?
.........
- LƯƠNG ĐÔNG QUÂN!!!!??? - Woa, thật không ngờ tên này cũng thật vô sỉ. 2 tháng trước chia tay nàng xong, cũng không biết là cùng chị Hòa bao lâu, bụng bây giờ đã to như vậy rồi. Nàng mặc dù đã đoạn tuyệt nhưng kiểu như hắn lúc nào cũng làm nàng sôi máu
- Nhã Kim? - chả trách hắn thấy số điện thoại này lại quen như vậy, thì ra là bạn gái cũ. Có hay không nàng vì quá nhớ nhung hắn nên mới viện cớ vì người khác để điện thoại cho hắn - nhớ anh quá hả?
- Nhớ nhớ cái píp - nàng suýt nữa thì sặc nước miếng - quen biết cũng tốt. Tôi hỏi anh, tại sao làm chị họ tôi có bầu rồi không nhận?
- Hòa là chị họ em sao? - Lương Đông Quân nhướn mày thú vị - trái đất thật tròn!
- Hừ, bộ anh chuyển sang nghiên cứu địa lý rồi sao? Trái đất tròn đó éo liên quan gì đến cái con t*ng trùng khốn kiếp của anh đâu - ba Kim cười trừ xoa xoa nàng, đừng ăn nói thô tục quá, chị Hòa không quen sẽ bị dọa
Cúp máy, nàng sửa soạn lại đầu tóc đã rối bời, miệng nở nụ cười thâm thúy nhất, lên lầu lấy vài bộ quần áo xếp bỏ vào cặp, thê lương đi đến khu chung cư cao cấp vào buổi tối
Hắn đang hút sùm sụp ly mì tôm thì nghe tiếng chuông cửa. Lật đật chạy ra mở. Tiếng ti vi oan oan làm át đi lỗ tai nàng. Nàng ngẩng đôi mắt tội nghiệp nhìn hắn
Cũng không hiểu sao nỗi bực dọc hồi chiều bị chửi vô cớ đột nhiên bị vất ra đằng sau. Cũng không hiểu sao, hắn lại thấy tim đập chân run, rất giống, rất giống 1 buổi tối nàng dẫn hắn về trên con đường nhạt nhòa
- Có, có chuyện gì? - giờ này đáng lí ra nàng phải đang ở nhà ngủ nghỉ chớ, cớ sao lại chạy đến đây
- Chẳng phải trong hợp đồng kêu bao ăn ở sao? Tôi dọn đến đây sống vài hôm mà thôi - nàng đột nhiên nói vô cùng nhỏ nhẹ
Mà điều khoản này cũng là do hắn đặt. Tại sao đến khi xảy ra hiển nhiên thì hắn lại như bị rút hết sinh khí, cả người mềm nhũn đến thế này
- Nhà chị......không cản sao?
- Thì...... - nàng làm sao dám nói chuyện nàng nói hắn là đồng tính với người nhà được chứ. Không nên, không nên, nàng không muốn tối nay phải ngủ ngoài đường - mà chuyện đó cậu hỏi làm cái gì, có cho hay không?
Hắn đảo mắt 1 hồi rồi cũng nhích người sang 1 bên để nàng đi vào nhà. Nàng giương giương đắc ý gật đầu bước vào
- Tôi ngủ ở phòng nào? - đi vài bước nàng lại xoay người hỏi hắn
- Ở......ở kia - hắn chỉ tay vào căn phòng ở cuối cùng. Nàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thẳng người mà đi
Lạy chúa! Hắn ôm ngực ngồi lên sofa, cũng may là cả tối nàng ở trong phòng, không có lộ diện ra ngoài, nếu không ngày mai hắn thật sự phải đến bệnh viện kiểm tra tim mình
Không lí nào lại có chuyện đó. Ngày xưa hắn cũng đã bắt đầu với chuỗi câu chuyện của mình bằng nhịp tim bất thường, và rồi cả 2 kết thúc trong nuối tiếc của hắn. Không lí nào bây giờ hắn đã khác xưa, chẳng qua cũng chỉ muốn trả ơn cho nàng, lại thành ra.....hắn rung động???
Sáng sớm, cả 2 liếc nhìn nhau trong nhà. Không ai nói với ai câu nào, hôm nay hắn phải đi làm, nàng lại phải ở nhà 1 mình. Cho nên hắn chỉ dặn dò đôi câu về cửa nẻo, xong khoát chiếc áo sơ mi và quần tây đi làm
Nàng gật đầu như giã tỏi, lần đầu bị thu hút bởi vẻ ngoài của hắn. Ăn mặc lịch sự cũng rất có phong cách nha. Kiểu áo hơi rộng, tay áo săn đến khuỷu, lộ ra nước da mật ong. Mái tóc màu khói bồng bềnh, sao đột nhiên lại làm mặt lạnh lùng boy thế chứ. Bình thường cái mỏ chu choe đủ thứ
Nàng về nhà......bởi vì sao? Bởi vì hôm nay nàng có hẹn Lương Đông Quân ở nhà. Hắn mà thử không tới coi, để nàng sang tận nhà hắn làm loạn luôn. Đương nhiên hắn sợ muốn vãi cả ra quần
Nàng ngồi khoanh tay, vắt chéo chân trên ghế sofa, cùng 4 người đàn ông và 1 bà bầu, thản nhiên nhìn người con trai đang khép nép ngồi xuống
- Ai cho ngồi? - nàng lạnh giọng lên tiếng. Như có lưỡi dao chém xuống, ai nấy đều nổi da gà, cũng nuốt nước miếng nhìn người kia. Gương mặt đó không ai không biết trừ khi bị thiểu năng: Lương Đông Quân, bạn trai trước của nàng
- Chứ chẳng lẽ đứng - hắn ủy khuất lên tiếng, vào nhà không cho người ta ngồi, thể loại tiếp khách gì vậy
- Ngoài ngồi còn có, đứng, quỳ, nằm, lết. Chưa coi bí mật đêm chủ nhật sao?
Còn nói, nàng chính là rất thích coi chương trình này a. Rất buồn cười, đặc biệt nàng rất thích Trường Giang với Trấn Thành
- Thôi thì......đứng vậy.... - hắn mím môi kìm chế
- Thế anh định tính như thế nào?
- Thì......thì để 1 thời gian đã..... - hắn ủy khuất cúi đầu nhỏ giọng
- Để 1 thời gian? - không kịp để nhân vật chính là chị Hòa lên tiếng, nàng nhíu mày cao giọng - để đến khi nào, đến khi con anh có cháu luôn sao? - lời của nàng quả thực rất khó nghe
- Không phải, bây giờ em cũng biết mọi chuyện rất khó khăn.... - hắn liếc mắt viện đại lý do
- Hừm.....khó khăn đến nỗi anh phải đến hộp đêm làm trai bao kiếm tiền luôn sao?
- Kim..... - ba nàng biết nàng vốn không có thiện cảm với hắn, nay lại thêm chuyện chị Hòa, cảm giác như muốn động thủ vậy
- Anh nói đi chứ? - nàng không để tâm lời nói của ba, trừng mắt hỏi lớn
- Thì......cũng phải để anh nói với gia đình đã chứ..... - hắn đột nhiên tỏ ra ngoan ngoãn vô cùng. Sau khi nghe nàng nói, chứng tỏ nàng rất rõ hành tung của hắn
Không nói không rằng, nàng đứng phắt dậy, đi vào bếp không biết làm gì. 1 lát sau đi ra, nét mặt vẫn thản nhiên nhưng trên tay đã sớm xuất hiện 1 vật bén nhọn làm người ta khiếp sợ
- Chị ba......
- Kim......
Mấy con người trong nhà đưa mắt nhìn nàng hoảng loạn. Không phải nàng định sát sinh thật chứ
- Anh biết không Đông Quân..... - nàng vừa câu dẫn vừa mân me con dao - hôm nay nhà hàng xóm của tôi ăn chay......
- Em......em từ.....từ từ......bình tĩnh đã - hắn thậm chí còn nghe tiếng mồ hôi của mình chảy ròng ròng, không dám manh động
- Nhưng còn tôi, tôi không có ăn chay... - nàng trừng mắt đáng sợ, cầm dao tiến tới
- Kim, bình tĩnh đi con....có gì từ từ nói...... - ba Kim giọng lắp bắp, run như cày sấy
- Ba, ba yên tâm, con chỉ giúp cho ngành điện ảnh nước nhà sau này khỏi cần tốn công tìm người đóng vai thái giám thôi. Không có làm hơn đâu.... - nàng nhếch môi cười lạnh - chỉ cần không có cái đó, anh sẽ nhanh chóng ngoan ngoãn trở thành gái ngoan mà thôi
- Không.....không...... - hắn khiếp sợ lắc đầu nguầy nguậy - cho anh thời gian......cho anh chút thời gian đi......- hắn khẩn khiết năn nỉ
Nàng nhướn mày thỏa mãn. Chân dừng lại
- 3 ngày, tôi cho anh 3 ngày hoàn thành tâm nguyện cuối đời. Sau 3 ngày, nếu anh không đến, tôi sẽ đến tận nhà anh đòi nợ
- Được.....được......anh sẽ làm liền..... - như vớ được thỏi vàng, hắn ra sức thề thốt.....
- Đi đi! - mệnh lệnh cuối cùng mà hắn mong chờ nhất cũng đến, đi cũng thật nhanh
Cả nhà ôm ngực trái ngồi xuống ghế. Nàng nhanh tay đem vật nguy hiểm để lại chỗ cũ. Cười đắc ý mà ngồi xuống ghế
- Con chơi dại quá Kim, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? - được 1 lúc hồi phục huyết áp, ba Kim lại lên tiếng trách móc
- Không sao đâu ba, con kiểm sóat được tình hình mà - nàng vỗ ngực tự hào - hơn nữa, hắn ta nhát gan thấy mồ, chỉ sợ chưa kịp vãi ra quần thôi
- Chị ba, chị làm sao biết anh ta đi hộp đêm? - nhớ tới vấn đề trọng điểm, Kiến Văn liền hỏi
Nhắc đến nàng liền thấy trùng hợp. Hộp đêm hắn hay lui tới rất gần nhà cẩu động kinh. Tối qua nàng ở trong phòng cả đêm cũng chỉ vì quan sát hành tung tên đó. Đúng là ác giả ác báo mà
Nàng cười hì hì rồi kể cho người nhà nghe. Kể rồi nàng lại làm mặt nghiêm túc
- Chị Hòa, em thấy thật có lỗi với chị và đứa bé, để chị sống 1 mình với đám đàn ông hôi thối này - nàng tỏ ra thông cảm giãi bày tâm sự
- Cái gì? Em gái, em tưởng tụi này ngược đãi phụ nữ có thai sao? - Minh Triết bất bình, dù sao có nhiều người nhận xét anh rất là ga lăng nha
- Xùy.....chỉ giỏi cái miệng. Mà thôi nếu chị có chuyện gì cứ nói cho em biết, để em giải quyết - nàng liếc đồng hồ trên tay rồi đứng dậy - bây giờ em phải có việc rồi....
Nàng ghé qua Big C mua chút đồ. Ngặt nỗi là tên cẩu động kinh nhất quyết chỉ muốn ăn đồ sạch có chất lượng thôi. Nhưng hải sản và rau quả trong chợ rất tươi nha, không mua thật phí. Liếc mắt quanh quanh, nàng lại thấy người con gái với cặp kính tri thức quen thuộc đang tay chân trong nhau với 1 người khác trên con đường thang cuốn hạnh phúc lên tầng 4: Cgv - rạp chiếu phim
"Hừm", nàng nhếch môi thú vị, có trò vui để chơi. Nàng trước giờ cũng chưa từng gặp qua người đàn ông mà Diệu Anh hay ca ngợi, để coi anh ta thì có cái gì tốt