- Chờ người nơi ấy......chờ hoài không thấy..... - Hoàng Nhã Kim liếc nhìn đồng hồ tròn trên tường. Đã gần trưa rồi, hắn cứ ôm mãi giỏ đồ đó, nàng không thể tranh thủ phơi được, như vậy hắn sẽ càng không có đồ để mặc nha. Nàng vẫn 1 mực đứng dựa người vào cửa phòng hắn ngâm nga bài ca chờ chó, à không, là chờ người, là chờ người
Có lẽ nhìn vẻ ngoài của hắn, chắc là không có thô bỉ động 1 cái là chửi bậy như nàng, cũng không thể để người ta đánh giá về mình không tốt. Như vậy hắn sẽ có cớ về mách với cô Thảo. Không được! Cho dù không có học đại học, nàng cũng quyết định giữ tôn nghiêm của mình đến cùng
- Em trai, mở cửa cho chị đi, để chị hoàn thành xong công việc của 1 ngày, chị sẽ trả lại quần sịp đen cho em - lời nói của nàng làm hắn không những không hạ hỏa, mà còn bực mình hơn. Ai thèm, hắn cũng không phải kẻ cuồng quần chip đến nỗi không cho người làm giặt đồ
- TÔI KHÔNG PHẢI CUỒNG ĐỒ LÓT - hắn hét lên uất ức. Nếu nhân viên mà thấy hắn thê thảm như bây giờ, chắc hẳn sẽ chỉ chỉ chỏ chỏ vào mặt hắn là nói mấy lời biến thái cho mà coi
- Được được, chị cũng đâu nói cậu cuồng đồ lót, chỉ là cậu cứ giữ khư khư trong người như vậy, tôi không phơi cho thơm tho, đến tối cậu sẽ ôm 1 ổ nấm mốc đấy - nàng không nén được mà che miệng cười khúc khích, chỉ mong bên trong không nghe được tiếng cười của nàng mà thôi
Cái gì mà còn phủ nhận. Nhìn bộ dạng lúc nãy của hắn, chứng tỏ là vì chán ghét người khác động vào đồ riêng tư của mình nên mới như vậy chứ gì. Đúng là nàng đoán không sai mà, cái tên này đồng tính chính hiệu. Cùng lắm nàng sẽ không truy cứu vấn đề giới tính của hắn nữa thôi. Cho dù có tự ti đến đâu, bây giờ bên Mỹ cũng có LGBT đó sao, thích thì qua bên đó nhích đi. Sao phải về đây làm khổ đồng bào Việt Nam, tăng thêm dân số cơ chứ. Hơn nữa, cái đáng nói đó là hại nàng phải sống trong tòa nhà mà như bị đày ra đảo xa, khổ lao làm việc. Hiện tại còn đang phải cầu xin chủ nhân cho nô tì được hầu hạ phơi đồ nữa sao?
Hoàng Nhã Kim thoáng bĩu môi khinh bỉ, bóng thì nhận đi, dù sao cũng là giống cái với nhau, cùng lắm nàng sẽ không chấp, cùng nhau thử chung sống hòa bình 1 chút, sau này đôi bên cùng có lợi. Nhưng mà người ta còn ngại nha. Dạo này nàng bị facebook hù cho 1 đoạn sắp tuyệt đường sinh sống, tưởng như trên đời đàn ông sẽ chuyển giới cùng với phụ nữ hết. Ngày kia nàng mới lên xem tình hình, lại thấy ảnh đứa bạn lớp bên cạnh năm trung học, có bồ, là con gái. Lại nói nản nữa. Mặc dù người ta hay nói phải bình đẳng, bình đẳng giới, không được khinh miệt người ta. Nhưng nàng bẩm sinh là nữ chính hiệu, làm sao tiếp nhận được đả kích lớn như vậy chứ. Tâm hồn mỏng manh nhỏ bé của nàng không chịu được đâu a
Được rồi, không chấp nữa, không nghĩ nữa, làm xong trước đã. Sau đó muốn nói gì thì nói
- Bây giờ có mở cửa không thì nói? - quyết không thể chịu nhẫn nhục được nữa. Em trai gì chứ, lớn to đầu rồi chứ đâu phải nhỏ mà giở ba cái trò ranh con này
Nghe thấy giọng điệu chanh chua mấy kiên nhẫn của nàng, hắn cũng có chút chột dạ. Ừ thì không phải nàng nói là không có lí, nhưng mà chuyện phơi đồ lót, tạm thời cũng đừng nhắc đến nữa được không?
- 1...... - Hoàng Nhã Kim vuốt vuốt mái tóc rối của mình - 2...... - rất không bình tĩnh mà đếm số. Chỉ chực nếu đến 3 hắn không mở cửa, nàng sẽ bỏ mà đi về, muốn tự sinh tự diệt thì cứ tự nhiên
Cạch.....cuối cùng cửa cũng mở. Luân Thiện Ngôn he hé con mắt nhìn ra bên ngoài. Nàng đang nhướn mày chống nạnh tức tối nhìn hắn. Ok, hắn sẽ mở cửa, cúi đầu nhận tội
- Được rồi, để tôi tự phơi là được. Chị về đi! - hắn xấu hổ đứng thẳng, giấu giỏ đồ ra đằng sau lưng, 1 chân ngọ nguậy mà đóng cửa phòng lại
Woa.....không ngờ tên này cũng còn có nhân tính, để nàng suốt 1 buổi sáng sống trong không khí của loài động vật gặm nhắm, ít nhất cũng cho nàng về sớm 1 chút. Bớt 1 công việc, bớt chút thời gian, tội tình gì mà không đi. Dù sao cũng còn sớm, có thể tranh thủ về nhà nấu bữa cơm gia đình 1 chút
- Là cậu nói đấy - nàng rất là hài lòng với quyết định sáng suốt của nhóc con, gật đầu mà đi trước. Nhưng chợt nhớ ra có chuyện cần nói với hắn - à.....tôi cũng không ngại phơi đồ lót giúp cậu đâu. Cậu nghĩ 1 nhà 4 tên đàn ông, tôi là hằng ngày tiếp xúc với chuyện này, quen rồi
- Không được - như thấy giải thích của nàng vẫn chưa hợp lí, mặt hắn lại hồng lên, hất mặt sang chỗ khác - ngay ngày mai tôi sẽ mua máy giặt mới - (cái loại mà vừa giặt vừa hong khô luôn ấy. Anh này chơi sang thiệt). Nàng nhún nhún vai, dù sao tiền cũng không phải của nàng, hắn thích làm gì thì làm
- Ok, đi nha - Hoàng Nhã Kim vẫy tay tạm biệt hắn
Nhận được cái gật đầu của hắn, nàng ngoe nguẩy quay đi, không quên đòi lại cặp. Bây giờ muốn đi chợ cũng đã gần 11h rồi, muốn mua đồ tươi cũng chẳng có gì, thôi thì hôm nay ăn uống đạm bạt thôi cũng được
Không nhận ra biểu hiện não nề suy tính của nàng, hắn 1 tay tiễn người, tiễn người nhanh 1 chút
- Công việc có tốt không con? - ba Kim chớp chớp mắt ân cần gắp thức ăn cho con gái yêu, nở ra nụ cười tươi nhất
- Ừm..... - Hoàng Nhã Kim ậm ừ đảo mắt 1 vòng - con gái ba làm cái gì cũng tốt, ba không cần lo - nàng cười tự mãn, tự khen mình chút
- Xí.... - Hoàng Khôi Vĩ với cái chùm tóc đằng sau ngoe nguẩy trề môi, nhưng chốc lát sau nhận thấy sống lưng lành lạnh lập tức nhe răng - em đương nhiên biết chị ba rất rất rất giỏi rồi mà - nghe lời nịnh hót sắp làm hỏng cả lỗ tai nàng, Hoàng Nhã Kim không thèm nói thêm nữa, mà cũng giống nàng, Hoàng Minh Triết lên tiếng
- À chút nữa em có rảnh không? Cùng anh đi uống cafe với thằng bạn anh làm bên điện lực, bữa trước anh nói với em đấy, nhớ không? - sợ nàng còn quên, Hoàng Minh Triết còn cẩn thận nhắc khéo
- Ừm, được thôi
Mặc chiếc váy đầm màu đen có ren ren ở dưới, nàng xuất hiện với tư cách là em gái của Hoàng Minh Triết ở quán cafe kiêm trà sữa Lyn. Ngoài đường thoáng mát, nhạc nhẽo xập xình, cũng rất được nha
Hoàng Minh Triết nhìn em gái xúng xa xúng xính ngọ nguậy trong cái váy đầm nhịn không được mà phụt cười
- Chị ba nó, cũng may em mặc váy nếu không anh còn tưởng em là con trai đấy - Hoàng Minh Triết xoa xoa cái mái tóc ngắn cũn cỡn của nàng
- A, không giỡn - gặp bạn của anh, nàng ít nhất cũng phải chau chuốt 1 tẹo. Cho dù tóc ngắn nhưng cũng không phải tóc tém, là tóc ngang gáy thôi. Hoàng Nhã Kim vuốt vuốt lại mái tóc đã bị làm rối
- Hi Triết - 1 cậu con trai mang gọng kính đen chạy vội chạy vã đến vỗ vai Hoàng Minh Triết. Lập tức vẻ mặt trêu chọc em gái liền biến mất, anh tươi cười hẳn
- Yo, để tao đợi mày - Hoàng Minh Triết nở nụ cười tươi như hoa vẫy tay, mà nàng thì suýt chút sặc trà sữa, nhanh chóng chỉnh sửa lại phong thái không mấy đĩnh đạc của mình, cố gắng kéo khóe môi lên cao 1 chút - Kim, đây là Khôi Nguyên, bạn anh, còn đây em gái tao, Nhã Kim
Hoàng Minh Triết sau câu ngắn gọn súc tích tóm tắt lý lịch của cả 2 tương đối là ok, bạn anh cũng gật đầu chào nàng 1 cái rồi ngồi xuống. Vẻ ngoài hơi bị thư sinh nha, có vẻ hiền, mà còn quất thêm cặp kính chưa đến nỗi gọi là dày, nhưng cũng không thể nói là mỏng được
- Chào em, không ngờ em so với lúc trước không có khác là mấy nhỉ? - cùng với nụ cười cố tìm chuyện để bắt của anh chàng thư sinh Khôi Nguyên kia, nét mặt nàng lập tức co cứng không còn độ dãn nở
Mà anh nàng vốn rất hiểu chuyện của con hổ đói này, chỉ cần là đụng tới chiều cao tôn nghiêm của nàng, nàng nhất định sẽ sừng cồ lên mà chửi mắng người ta không ra cái thể thống gì. Hoàng Minh Triết ngoài cười hờ hờ ra cũng chẳng biết làm gì. Coi như là nể mặt cái quán này, nàng sẽ không lên tiếng mắng người, chỉ có thể âm thầm lặng lẽ mà nguyền rủa người ta thôi
- Hi, anh quá khen rồi, em là từ sau giai đoạn dậy thì của con gái năm lớp 7, cơ thể vốn đã không thể phát triển - lời nói bình thường như 1 thông báo mà chàng Khôi Nguyên kia lại cảm thấy rét lạnh sống lưng, vội liếc mắt đối thoại ngầm với ông tơ
"Sao mày bảo em mày dễ thương nhất nhà, xinh gái từ trong ra ngoài?"
"Thì cả nhà 5 người 4 nam 1 nữ, nó không xinh gái nhất chứ chẳng lẽ đẹp trai?" - miệng vẫn làm như cười cười nói nói nhưng thực chất là đang gằn từng chữ
"Chứ sao mày bảo, em mày những chuyện biết làm không chỉ là chuyện con gái có thể, mà chuyện nặng nhọc của con trai nó cũng biết tuốt?" - cho dù là không thục nữ như những người khác, chắc chút tài lẻ cũng không tệ chứ?
"Thì ngoài nấu ăn cho cả nhà, nó còn biết bình luận won cúp, còn biết đánh nhau nữa, lại nói, cấp 3 học rất giỏi nha mày, chỉ có điều mấy năm đại học chỉ là hư vô"
- Hề hề..... - kết thúc đối thoại ngầm giữa những người đàn ông, Khôi Nguyên trong lòng từ lâu đã sớm chửi thề "Sh.it"
Nàng vẫn nhìn Khôi Nguyên cười trừ mà trong ánh mắt, toát lên tia bực mình
Hoàng Nhã Kim vừa về nhà đã quăng ngay cái túi xách lên sofa, rót cho mình 1 cốc nước lạnh, bật quạt số mạnh nhất. Hệ hô hấp trở nên không thông thoáng, giống như bị mắc kẹt cái gì đó, đúng rồi, là cái người bạn quý hóa kia. Thoáng nghĩ tức đến đỏ cả mặt, nàng lại liếc đến cháy mắt Hoàng Minh Triết
- F*ck!!
2 anh em nhà kia từ trên lầu nghe thấy tiếng mở cửa, biết chắc 2 chiến sĩ đã oanh oanh liệt liệt trở về, liền chạy xuống nhà hóng chuyện. Mà cái bầu không khí nặng nề vừa bị câu chửi tục của nàng mà bắt đầu
- Ơ.....chị ba, gặp mặt không thuận lợi sao? - Hoàng Kiến Văn nuốt nước miếng ngồi xuống bên cạnh, ấn xoa vai cho nàng
- Anh em cái con khỉ khô, ăn nói 1 chút lịch sự cũng không có. Nếu không nể mặt anh, em đã đạp cho anh ta 1 cước xuống giếng chơi với ếch rồi - nàng thở dốc, tu hết ly nước, đặt cái "cạch" xuống bàn
- Em gái, anh thừa nhận, hắn nói chuyện không có được duyên cho lắm, nhưng mà, người đàn ông nói thật lúc nào cũng đáng quý, hơn những người chỉ biết nói lời hào nhoáng bên ngoài, phải không?
- Nhưng mà..... - không thể nói lại, anh nàng nói cũng không sai. Nhưng mà làm người cũng phải biết trời sinh cái miệng nên nói mấy lời dễ nghe 1 chút chứ? Ai lại cả buổi cứ hỏi "Em ngày xưa không có học đại học sao?", "Nếu em thật sự học giỏi, có lẽ sẽ nhận được học bổng cũng nên", "Chẳng lẽ bây giờ em không có ý định học nghề hay cái gì sao?" - Con mẹ nó..... - rủa 1 câu cuối cùng, nàng bỏ lên phòng luôn
Bộ chuyện không học đại học nó quan trọng đến thế hả? Đúng rồi, nhìn thoáng qua vẻ ngoài của hắn, cũng có vẻ tri thức phết đấy, chắc sẽ không giao du với loại người thất học như nó đâu. Xin lỗi nhá, chị ba đây cũng không gần cưng đâu. Cho dù toàn bộ đàn ông trên đời có sang Thái chuyển giới, nàng cũng éo care đến hắn đâu
Mà Hoàng Minh Triết chỉ biết nhún vai than thở. Ngày xưa Khôi Nguyên kia tên đẹp người đẹp mà lời nói chẳng đẹp chút nào. Con gái nếu ở gần cậu ta sẽ tuyệt đối không khống chế nổi dung nham núi lửa phun trào, cào cho mặt không thể nhìn ra dạng nào thì mới hả dạ. Không ngờ thật sau bao nhiêu năm, cái tật đó của hắn vẫn không bỏ được, hơn nữa còn có chiều hướng gia tăng theo cấp số nhân. Lần này thì thảm rồi, chọc cho đại tiểu thư nhà anh 1 vố đau
Không biết là trong suốt buổi tối, Hoàng Minh Triết không dưới 10 lần nhẫn nhịn dỗ dành nàng đâu. Nhìn ánh mắt dịu đi 1 chút của nàng lại bị cái miệng thối của Khôi Nguyên làm cho lửa giận phun trào, thật sự anh nàng như ngồi trên chảo nóng vậy. Cảm giác bị giày xéo thật là đáng sợ!
Ai dô, còn nàng á, 3 lần 7 lượt muốn đem cám lợn nhét hết vào cái mồm suốt ngày cứ lải nhải kia. Muốn 2 người cùng nhau chia sẻ tiền tiêu vặt hả? Nằm mơ, không bao giờ nàng chịu ra ngoài với người đó 1 lần nữa. Không thể tin, mặt mũi cũng không đến nỗi nào như Sa Tăng, mà miệng mồm thối tựa như còn hơn cái nhà của tên kia. Nhớ tới đó nàng lại thấy buồn nôn. Thôi, đi ngủ là chắc nhất, ngủ, ngủ thôi
Có lẽ nhìn vẻ ngoài của hắn, chắc là không có thô bỉ động 1 cái là chửi bậy như nàng, cũng không thể để người ta đánh giá về mình không tốt. Như vậy hắn sẽ có cớ về mách với cô Thảo. Không được! Cho dù không có học đại học, nàng cũng quyết định giữ tôn nghiêm của mình đến cùng
- Em trai, mở cửa cho chị đi, để chị hoàn thành xong công việc của 1 ngày, chị sẽ trả lại quần sịp đen cho em - lời nói của nàng làm hắn không những không hạ hỏa, mà còn bực mình hơn. Ai thèm, hắn cũng không phải kẻ cuồng quần chip đến nỗi không cho người làm giặt đồ
- TÔI KHÔNG PHẢI CUỒNG ĐỒ LÓT - hắn hét lên uất ức. Nếu nhân viên mà thấy hắn thê thảm như bây giờ, chắc hẳn sẽ chỉ chỉ chỏ chỏ vào mặt hắn là nói mấy lời biến thái cho mà coi
- Được được, chị cũng đâu nói cậu cuồng đồ lót, chỉ là cậu cứ giữ khư khư trong người như vậy, tôi không phơi cho thơm tho, đến tối cậu sẽ ôm 1 ổ nấm mốc đấy - nàng không nén được mà che miệng cười khúc khích, chỉ mong bên trong không nghe được tiếng cười của nàng mà thôi
Cái gì mà còn phủ nhận. Nhìn bộ dạng lúc nãy của hắn, chứng tỏ là vì chán ghét người khác động vào đồ riêng tư của mình nên mới như vậy chứ gì. Đúng là nàng đoán không sai mà, cái tên này đồng tính chính hiệu. Cùng lắm nàng sẽ không truy cứu vấn đề giới tính của hắn nữa thôi. Cho dù có tự ti đến đâu, bây giờ bên Mỹ cũng có LGBT đó sao, thích thì qua bên đó nhích đi. Sao phải về đây làm khổ đồng bào Việt Nam, tăng thêm dân số cơ chứ. Hơn nữa, cái đáng nói đó là hại nàng phải sống trong tòa nhà mà như bị đày ra đảo xa, khổ lao làm việc. Hiện tại còn đang phải cầu xin chủ nhân cho nô tì được hầu hạ phơi đồ nữa sao?
Hoàng Nhã Kim thoáng bĩu môi khinh bỉ, bóng thì nhận đi, dù sao cũng là giống cái với nhau, cùng lắm nàng sẽ không chấp, cùng nhau thử chung sống hòa bình 1 chút, sau này đôi bên cùng có lợi. Nhưng mà người ta còn ngại nha. Dạo này nàng bị facebook hù cho 1 đoạn sắp tuyệt đường sinh sống, tưởng như trên đời đàn ông sẽ chuyển giới cùng với phụ nữ hết. Ngày kia nàng mới lên xem tình hình, lại thấy ảnh đứa bạn lớp bên cạnh năm trung học, có bồ, là con gái. Lại nói nản nữa. Mặc dù người ta hay nói phải bình đẳng, bình đẳng giới, không được khinh miệt người ta. Nhưng nàng bẩm sinh là nữ chính hiệu, làm sao tiếp nhận được đả kích lớn như vậy chứ. Tâm hồn mỏng manh nhỏ bé của nàng không chịu được đâu a
Được rồi, không chấp nữa, không nghĩ nữa, làm xong trước đã. Sau đó muốn nói gì thì nói
- Bây giờ có mở cửa không thì nói? - quyết không thể chịu nhẫn nhục được nữa. Em trai gì chứ, lớn to đầu rồi chứ đâu phải nhỏ mà giở ba cái trò ranh con này
Nghe thấy giọng điệu chanh chua mấy kiên nhẫn của nàng, hắn cũng có chút chột dạ. Ừ thì không phải nàng nói là không có lí, nhưng mà chuyện phơi đồ lót, tạm thời cũng đừng nhắc đến nữa được không?
- 1...... - Hoàng Nhã Kim vuốt vuốt mái tóc rối của mình - 2...... - rất không bình tĩnh mà đếm số. Chỉ chực nếu đến 3 hắn không mở cửa, nàng sẽ bỏ mà đi về, muốn tự sinh tự diệt thì cứ tự nhiên
Cạch.....cuối cùng cửa cũng mở. Luân Thiện Ngôn he hé con mắt nhìn ra bên ngoài. Nàng đang nhướn mày chống nạnh tức tối nhìn hắn. Ok, hắn sẽ mở cửa, cúi đầu nhận tội
- Được rồi, để tôi tự phơi là được. Chị về đi! - hắn xấu hổ đứng thẳng, giấu giỏ đồ ra đằng sau lưng, 1 chân ngọ nguậy mà đóng cửa phòng lại
Woa.....không ngờ tên này cũng còn có nhân tính, để nàng suốt 1 buổi sáng sống trong không khí của loài động vật gặm nhắm, ít nhất cũng cho nàng về sớm 1 chút. Bớt 1 công việc, bớt chút thời gian, tội tình gì mà không đi. Dù sao cũng còn sớm, có thể tranh thủ về nhà nấu bữa cơm gia đình 1 chút
- Là cậu nói đấy - nàng rất là hài lòng với quyết định sáng suốt của nhóc con, gật đầu mà đi trước. Nhưng chợt nhớ ra có chuyện cần nói với hắn - à.....tôi cũng không ngại phơi đồ lót giúp cậu đâu. Cậu nghĩ 1 nhà 4 tên đàn ông, tôi là hằng ngày tiếp xúc với chuyện này, quen rồi
- Không được - như thấy giải thích của nàng vẫn chưa hợp lí, mặt hắn lại hồng lên, hất mặt sang chỗ khác - ngay ngày mai tôi sẽ mua máy giặt mới - (cái loại mà vừa giặt vừa hong khô luôn ấy. Anh này chơi sang thiệt). Nàng nhún nhún vai, dù sao tiền cũng không phải của nàng, hắn thích làm gì thì làm
- Ok, đi nha - Hoàng Nhã Kim vẫy tay tạm biệt hắn
Nhận được cái gật đầu của hắn, nàng ngoe nguẩy quay đi, không quên đòi lại cặp. Bây giờ muốn đi chợ cũng đã gần 11h rồi, muốn mua đồ tươi cũng chẳng có gì, thôi thì hôm nay ăn uống đạm bạt thôi cũng được
Không nhận ra biểu hiện não nề suy tính của nàng, hắn 1 tay tiễn người, tiễn người nhanh 1 chút
- Công việc có tốt không con? - ba Kim chớp chớp mắt ân cần gắp thức ăn cho con gái yêu, nở ra nụ cười tươi nhất
- Ừm..... - Hoàng Nhã Kim ậm ừ đảo mắt 1 vòng - con gái ba làm cái gì cũng tốt, ba không cần lo - nàng cười tự mãn, tự khen mình chút
- Xí.... - Hoàng Khôi Vĩ với cái chùm tóc đằng sau ngoe nguẩy trề môi, nhưng chốc lát sau nhận thấy sống lưng lành lạnh lập tức nhe răng - em đương nhiên biết chị ba rất rất rất giỏi rồi mà - nghe lời nịnh hót sắp làm hỏng cả lỗ tai nàng, Hoàng Nhã Kim không thèm nói thêm nữa, mà cũng giống nàng, Hoàng Minh Triết lên tiếng
- À chút nữa em có rảnh không? Cùng anh đi uống cafe với thằng bạn anh làm bên điện lực, bữa trước anh nói với em đấy, nhớ không? - sợ nàng còn quên, Hoàng Minh Triết còn cẩn thận nhắc khéo
- Ừm, được thôi
Mặc chiếc váy đầm màu đen có ren ren ở dưới, nàng xuất hiện với tư cách là em gái của Hoàng Minh Triết ở quán cafe kiêm trà sữa Lyn. Ngoài đường thoáng mát, nhạc nhẽo xập xình, cũng rất được nha
Hoàng Minh Triết nhìn em gái xúng xa xúng xính ngọ nguậy trong cái váy đầm nhịn không được mà phụt cười
- Chị ba nó, cũng may em mặc váy nếu không anh còn tưởng em là con trai đấy - Hoàng Minh Triết xoa xoa cái mái tóc ngắn cũn cỡn của nàng
- A, không giỡn - gặp bạn của anh, nàng ít nhất cũng phải chau chuốt 1 tẹo. Cho dù tóc ngắn nhưng cũng không phải tóc tém, là tóc ngang gáy thôi. Hoàng Nhã Kim vuốt vuốt lại mái tóc đã bị làm rối
- Hi Triết - 1 cậu con trai mang gọng kính đen chạy vội chạy vã đến vỗ vai Hoàng Minh Triết. Lập tức vẻ mặt trêu chọc em gái liền biến mất, anh tươi cười hẳn
- Yo, để tao đợi mày - Hoàng Minh Triết nở nụ cười tươi như hoa vẫy tay, mà nàng thì suýt chút sặc trà sữa, nhanh chóng chỉnh sửa lại phong thái không mấy đĩnh đạc của mình, cố gắng kéo khóe môi lên cao 1 chút - Kim, đây là Khôi Nguyên, bạn anh, còn đây em gái tao, Nhã Kim
Hoàng Minh Triết sau câu ngắn gọn súc tích tóm tắt lý lịch của cả 2 tương đối là ok, bạn anh cũng gật đầu chào nàng 1 cái rồi ngồi xuống. Vẻ ngoài hơi bị thư sinh nha, có vẻ hiền, mà còn quất thêm cặp kính chưa đến nỗi gọi là dày, nhưng cũng không thể nói là mỏng được
- Chào em, không ngờ em so với lúc trước không có khác là mấy nhỉ? - cùng với nụ cười cố tìm chuyện để bắt của anh chàng thư sinh Khôi Nguyên kia, nét mặt nàng lập tức co cứng không còn độ dãn nở
Mà anh nàng vốn rất hiểu chuyện của con hổ đói này, chỉ cần là đụng tới chiều cao tôn nghiêm của nàng, nàng nhất định sẽ sừng cồ lên mà chửi mắng người ta không ra cái thể thống gì. Hoàng Minh Triết ngoài cười hờ hờ ra cũng chẳng biết làm gì. Coi như là nể mặt cái quán này, nàng sẽ không lên tiếng mắng người, chỉ có thể âm thầm lặng lẽ mà nguyền rủa người ta thôi
- Hi, anh quá khen rồi, em là từ sau giai đoạn dậy thì của con gái năm lớp 7, cơ thể vốn đã không thể phát triển - lời nói bình thường như 1 thông báo mà chàng Khôi Nguyên kia lại cảm thấy rét lạnh sống lưng, vội liếc mắt đối thoại ngầm với ông tơ
"Sao mày bảo em mày dễ thương nhất nhà, xinh gái từ trong ra ngoài?"
"Thì cả nhà 5 người 4 nam 1 nữ, nó không xinh gái nhất chứ chẳng lẽ đẹp trai?" - miệng vẫn làm như cười cười nói nói nhưng thực chất là đang gằn từng chữ
"Chứ sao mày bảo, em mày những chuyện biết làm không chỉ là chuyện con gái có thể, mà chuyện nặng nhọc của con trai nó cũng biết tuốt?" - cho dù là không thục nữ như những người khác, chắc chút tài lẻ cũng không tệ chứ?
"Thì ngoài nấu ăn cho cả nhà, nó còn biết bình luận won cúp, còn biết đánh nhau nữa, lại nói, cấp 3 học rất giỏi nha mày, chỉ có điều mấy năm đại học chỉ là hư vô"
- Hề hề..... - kết thúc đối thoại ngầm giữa những người đàn ông, Khôi Nguyên trong lòng từ lâu đã sớm chửi thề "Sh.it"
Nàng vẫn nhìn Khôi Nguyên cười trừ mà trong ánh mắt, toát lên tia bực mình
Hoàng Nhã Kim vừa về nhà đã quăng ngay cái túi xách lên sofa, rót cho mình 1 cốc nước lạnh, bật quạt số mạnh nhất. Hệ hô hấp trở nên không thông thoáng, giống như bị mắc kẹt cái gì đó, đúng rồi, là cái người bạn quý hóa kia. Thoáng nghĩ tức đến đỏ cả mặt, nàng lại liếc đến cháy mắt Hoàng Minh Triết
- F*ck!!
2 anh em nhà kia từ trên lầu nghe thấy tiếng mở cửa, biết chắc 2 chiến sĩ đã oanh oanh liệt liệt trở về, liền chạy xuống nhà hóng chuyện. Mà cái bầu không khí nặng nề vừa bị câu chửi tục của nàng mà bắt đầu
- Ơ.....chị ba, gặp mặt không thuận lợi sao? - Hoàng Kiến Văn nuốt nước miếng ngồi xuống bên cạnh, ấn xoa vai cho nàng
- Anh em cái con khỉ khô, ăn nói 1 chút lịch sự cũng không có. Nếu không nể mặt anh, em đã đạp cho anh ta 1 cước xuống giếng chơi với ếch rồi - nàng thở dốc, tu hết ly nước, đặt cái "cạch" xuống bàn
- Em gái, anh thừa nhận, hắn nói chuyện không có được duyên cho lắm, nhưng mà, người đàn ông nói thật lúc nào cũng đáng quý, hơn những người chỉ biết nói lời hào nhoáng bên ngoài, phải không?
- Nhưng mà..... - không thể nói lại, anh nàng nói cũng không sai. Nhưng mà làm người cũng phải biết trời sinh cái miệng nên nói mấy lời dễ nghe 1 chút chứ? Ai lại cả buổi cứ hỏi "Em ngày xưa không có học đại học sao?", "Nếu em thật sự học giỏi, có lẽ sẽ nhận được học bổng cũng nên", "Chẳng lẽ bây giờ em không có ý định học nghề hay cái gì sao?" - Con mẹ nó..... - rủa 1 câu cuối cùng, nàng bỏ lên phòng luôn
Bộ chuyện không học đại học nó quan trọng đến thế hả? Đúng rồi, nhìn thoáng qua vẻ ngoài của hắn, cũng có vẻ tri thức phết đấy, chắc sẽ không giao du với loại người thất học như nó đâu. Xin lỗi nhá, chị ba đây cũng không gần cưng đâu. Cho dù toàn bộ đàn ông trên đời có sang Thái chuyển giới, nàng cũng éo care đến hắn đâu
Mà Hoàng Minh Triết chỉ biết nhún vai than thở. Ngày xưa Khôi Nguyên kia tên đẹp người đẹp mà lời nói chẳng đẹp chút nào. Con gái nếu ở gần cậu ta sẽ tuyệt đối không khống chế nổi dung nham núi lửa phun trào, cào cho mặt không thể nhìn ra dạng nào thì mới hả dạ. Không ngờ thật sau bao nhiêu năm, cái tật đó của hắn vẫn không bỏ được, hơn nữa còn có chiều hướng gia tăng theo cấp số nhân. Lần này thì thảm rồi, chọc cho đại tiểu thư nhà anh 1 vố đau
Không biết là trong suốt buổi tối, Hoàng Minh Triết không dưới 10 lần nhẫn nhịn dỗ dành nàng đâu. Nhìn ánh mắt dịu đi 1 chút của nàng lại bị cái miệng thối của Khôi Nguyên làm cho lửa giận phun trào, thật sự anh nàng như ngồi trên chảo nóng vậy. Cảm giác bị giày xéo thật là đáng sợ!
Ai dô, còn nàng á, 3 lần 7 lượt muốn đem cám lợn nhét hết vào cái mồm suốt ngày cứ lải nhải kia. Muốn 2 người cùng nhau chia sẻ tiền tiêu vặt hả? Nằm mơ, không bao giờ nàng chịu ra ngoài với người đó 1 lần nữa. Không thể tin, mặt mũi cũng không đến nỗi nào như Sa Tăng, mà miệng mồm thối tựa như còn hơn cái nhà của tên kia. Nhớ tới đó nàng lại thấy buồn nôn. Thôi, đi ngủ là chắc nhất, ngủ, ngủ thôi