Chất ca cao thơm ngậy đem lại cho cô chút năng lượng, cô vừa nhai vừa leo lên phía trước, đèn trên đầu rọi sáng chỉ có hạn, cô dường như không biết bản thân đã đi được bao lâu, ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên thấy ánh đèn lập lòe.
Cô tưởng rằng mình hoa mắt chăng, nhưng trong bụi tuyết trắng xóa mêng mông, thật sự thấp thoáng ánh đèn mờ nhạt, ở nơi núi hoang thành trống này, lại nổi bật rõ ràng.
Cô vuốt xuống lớp bông tuyết bám trên mặt, chăm chú nhìn lại, không phải hư ảo, cũng không phải ảo giác, thật sự có ánh sáng.
Bên đó là một đỉnh vọng lâu, bên đó có người, có lẽ là một người leo núi khác nào đó, thậm chí biết đâu là đám sinh viên chụp ảnh ban nãy.
Cô lại ăn một mẩu sô cô la, rồi gồng mình hướng phía ánh sáng từng bước từng bước trèo lên. Đôi bàn tay đã cóng đến nỗi mất đi cảm giác, chân càng đi càng nặng nề, gần như không tài nào bước đi được nữa.
Cô dường như thật sự sắp tuyệt vọng, từng đợt khí thở dốc từ miệng phát ra đều bị gió cuốn lấy, cô có lẽ cũng chẳng còn rên nổi thành tiếng nữa, nhưng âm thanh ấy trong lòng đang rên gào ngàn vạn lần, cổ họng tắc nghẹn đầy ắp gió, đến một sợi âm thanh cũng không thoát nổi ra…..
Mà ánh sáng kia rõ ràng đã gần ngay trước mặt, cô không được buông xuôi, cô không được phép!
Đương lúc đỉnh vọng lâu ấy dần dần hiện ra trọn vẹn trong ánh đèn, cô suýt òa khóc.
Trong vọng lâu có ánh lửa, còn phảng phất mùi mì ăn liền, cách xa là thế mà cô vẫn ngửi thấy, là mùi mì ăn liền.
Cô gần như lao đến, leo lên đỉnh, trong đỉnh vọng lâu ấm áp an toàn đến không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng đã không còn những cơn gió buốt lạnh như cắt da cắt thịt, cuối cùng đã không còn những bông tuyết vỗ lên mặt vừa đau vừa rát….cô thở hồng hộc. Bên bờ tường dựng một nóc lều, trước lều nhóm một bếp dầu, nồi nhỏ nấu sắp sôi, người ngồi trước bếp lửa quay đầu lại, ánh sáng đỏ rực rạo rọi trên mặt anh ta, lúc tỏ lúc mờ. Mà tiếng gió tuyết rú gào bên ngoài, toàn bộ dường như đã là một thế giới khác.
Thủ Thủ cảm giác mình nhất định điên rồi chăng, nếu không thì cũng là vì đến được nơi an toàn, thế nên xuất hiện dấu hiệu bệnh tâm thần, bởi vì người cô nhìn là Dịch Trường Ninh, nhìn rõ mồn một.
Cô đứng ở đó bất động, cũng không còn sức lực để động đậy, lồng ngực vẫn mãnh liệt nhấp nhô lên xuống, chỉ nhìn anh, tựa như tất thảy nơi đây đều chỉ là một giấc mơ, cô vẫn còn đang lảo đảo giữa gió tuyết trên núi, không còn đường lùi, hoặc có lẽ sau một giây thôi đã trượt chân rơi xuống sườn núi, cả người rơi đến thịt nát xương tan.
Cô nhất định điên rồi, cô nhất định điên thật rồi….
Cả người anh lay động, cuối cùng từ từ đứng lên, qua một lúc lâu mới bước đến phía cô, anh đi rất chậm, dường như cũng không thể tin nổi….tất cả đầy đều giống với một giấc mơ.
“Thủ Thủ….”
Anh lao đến kéo cô vào lòng, ôm cứng cô trong lòng mình, đến âm thanh cũng trở nên khàn đục: “Sao lại là em?”
Sao lại là em ư?
Đợi rồi lại đợi, tìm rồi lại tìm, cô vốn tưởng rằng, không thể chờ đợi được nữa, không thể tìm lại được nữa, tại sao lại là anh?
Giữa gió và tuyết giao thoa, gần như đã lâm vào bước đường cùng, tại sao lại là anh chứ?
Xuất hiện lần nữa trước mắt, tại sao lại là anh chứ?
Nước mắt anh nhỏ giọt trên đầu Thủ Thủ, mà nước mắt cô cũng rưng rưng ùa lên, cả cơ thể đều như hốt hoảng: “Anh nói mà không giữ lời….”
Đấy là lần đầu tiên cô bắt gặp anh khóc, anh không nói gì, siết lấy cô trong lòng mình, siết đến sít sao, giống như chỉ cần buông tay thôi là cô sẽ biến mất ngay lập tức, giống như chỉ cần buông tay thôi, số mệnh sẽ lần nữa cướp cô đi.
Đầu gối cô bải hoải, cả người nhũn nhão, lung lay chực đổ nhào, anh bế cô lên, đặt cô vào trong lều, kéo bếp lửa lại gần chỗ cô, cởi áo gió của mình ra, bọc lấy người đang run lẩy bẩy là cô.
Cô túm chặt vạt áo anh, không nỡ buông tay, cũng giống như chỉ cần cô buông tay, anh sẽ lại bỏ rơi cô.
“Em nói dối anh, em sống không hề tốt, một chút cũng không hề tốt….” Cô giống như một đứa bé, ngập ngừng từng cơn từng hồi, nức nở nghẹn ngào: “Em trải qua tất thảy đều không dễ dàng gì….em nhớ anh, em luôn nhớ anh, nhưng anh bỏ rơi em không thèm quan tâm em…bố em lại đánh em…mẹ em không biết gì cả….em cảm thấy khổ sở lắm rồi, sao anh có thể bỏ em chứ, sao anh lại không muốn thấy em nữa….em sắp không thể chống đỡ được nữa rồi….”
Cô nói năng lộn xộn, rồi bòng bòng kể hết cho anh nghe, tất thảy 3 năm này, giống như một đứa trẻ nhỏ cuối cùng quay trở về được nhà mình, bao nhiêu là uất ức đã chịu đựng, bao nhiêu là nước mắt đã nín nhịn, duy chỉ kể với anh, mới có thể giảm nhẹ đi vài phần đớn đau kìm nén trong lòng.
Không cần biết cô nói những gì, anh chỉ lặp đi lặp lại: “Thủ Thủ, xin lỗi, là anh không tốt, xin lỗi em, xin lỗi em…” anh bưng bát mì nóng, từng miếng từng miếng đút cho cô, tựa như đang dỗ dành đứa trẻ ấy, từng miếng nhỏ đút cho cô. Hơi ấm dần dần quay trở về với thân thể cô, tay áo anh ẩm ướt lạnh lẽo, tất thảy đều bám nước mắt cô. Cô khóc rồi lại khóc, cứ khóc cho đến khi rã rời kiệt quệ.
Cô nói biết bao nhiêu là chuyện, từ đầu đến cuối, 3 năm trở lại đây, biết bao nhiêu là việc không như ý đã xảy ra, giữa kiếp phồn hoa trong mắt người khác, đời người như buồm gấm đu đưa, chỉ mình cô biết, muôn ngàn buồm qua buồm lại, chỉ có gặp được anh, chỉ có đối với anh, cô mới có thể kể lể. Cô nói đến khi khô rát cả cổ họng, mà anh vẫn ôm lấy cô, như ôm lấy một đứa bé, vỗ lên lưng cô: “Tất cả sẽ ổn thôi….anh ở bên em…tất cả đều sẽ ổn…em đừng sợ….”
Cô biết, thế nên mới mở lòng nhẹ nhõm, cô mệt mỏi lắm rồi, cũng chán chường lắm rồi. Anh lại đưa cô uống thêm chút nước ấm, bế cô vào trong lều, lấy túi ngủ cho cô: “Em ngủ đi, Thủ Thủ, ngủ một lát, anh sẽ trông chừng cho, em nghỉ một lúc đi nhé, em vất vả rồi.” Cô vẫn còn nghẹn ngào, trong túi ngủ có mùi vị quen thuộc của anh, dường như là mùi bạc hà thoang thoảng, cô cảm thấy an lòng, không đến một phút, đã nhắm mắt, thiếp đi.
Cô nằm mơ, rất nhiều giấc mơ, đầu tiên mơ thấy lúc nhỏ suýt bị chết đuối ở biển, không có người đến cứu, cô gào khóc sướt mướt, rồi lại mơ đến bố…Cô mơ đến rất nhiều người, mơ đến rất nhiều việc, đều khiến cô sợ hãi, không cách nào chạm vào được…..dường như bản thân vẫn còn đang trong cơn mưa tuyết, từng bước từng bước lết đi trên tường thành, trước mặt chỉ một vách treo đen ngòm đen nghịt, tiến lùi đều vô phương, mất khả năng cựa quậy….cô bắt đầu gào khóc, hoặc có lẽ cô đã gọi mẹ, hoặc có lẽ đã gọi tên một ai đó, dù thế nào đi chăng nữa, cô đều bật khóc thành tiếng…
“Thủ Thủ, anh ở đây.” Giọng anh gần trong gang tấc, người anh cũng kề bên. Ngoài kia tiếng gió tiêu điều thét rú, chừng như cả thế giới, đều bị gió bắc thổi lật nhào. May mà tường thành dầy dặn ngăn cách tất thảy gió tuyết, lều du lịch nho nhỏ tựa như con thuyền độc mộc giữa sóng gió nguy nan. Anh đã lấy cả lều của cô ra, dựng lên, 2 đỉnh lều gần sát nhau, anh ngủ ở ngay lều bên kia, nhưng cô vẫn cảm giác hoảng sợ: “Anh sang đây với em đi.”
Anh bằng lòng cô, mang túi ngủ chống ẩm sang lều bên đó, nằm kề ngay cạnh cô. Giống như hai mầm rau giá đỗ, dàn hàng nằm song song, ấm cúng mà lại an toàn.
Anh giơ một tay vuốt vuốt mái tóc cô: “Ngủ đi nhé.”
Mặt cô áp trong lòng bàn tay anh, ấm áp lắm, cứ như vậy lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Đến cùng, lúc tỉnh dậy trời đã sáng, trong túi ngủ ấm êm, cô nhất thời có chút ngẩn ngơ, dường như còn chưa rõ mình rốt cuộc đang ở đâu, qua một lúc lâu mới mặc áo gió, kéo khóa mở cửa lều, bước ra ngoài.
Ở ngoài không có người, bếp dầu vừa châm lửa, trên bếp đun một nồi nước, nước vừa sôi tới, hơi nước trắng xóa lan tỏa đi khắp nơi.
Thủ Thủ đi ra cửa, bỗng nhiên hít nhẹ một hơi, khẽ nheo đôi mắt.
Bầu trời đã trở lại vẻ quang đãng, mặt trời thẳng đứng, mà không gian được một màu trắng mêng mông bao phủ, từng chóp núi màu trắng bạc liền kề nhau, giống như người khổng lồ áo trắng đội chiếc nón tuyết, trên sườn núi ngắt quãng bởi dải Trường Thành nhạt màu, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tất thảy những gì hiện hữu đều bừng sáng rạng rỡ, màu trắng viền lên mép tường dốc đứng, nét cong cong trở nên dịu nhẹ mà tươi đẹp. Trường Thành uốn lượn dường như một con rồng khổng lồ lưng phủ tuyết trắng đang nhoài mình về phía trước, tư thế oai phong kiêu hãnh.
Không còn gió rít, cả thế giới yên bình đến lạ lùng, giữa đất trời tất thảy giống như bị tuyết trắng tinh khiết bọc kín, bao gồm cả âm thanh.
Dịch Trường Ninh quay đầu: “Đẹp thật, phải không?”
Từ nhỏ cô có thuộc làu câu thơ:
“Cõi bắc xinh thay
Nghìn dặm băng dày
Vạn dặm tuyết gieo
Ngắm Trường Thành bát ngát
Trong, ngoài trắng dải
Đại Hà trên, dưới
Bỗng sóng ngừng reo”
Anh cũng thì thầm:
“Núi: rắn bạc vờn
Gò: voi sáp ruổi
Muốn thách trời ai kẻ thấp cao
Khi trời hửng
Ánh hồng lồng ánh bạc
Rất đỗi yêu kiều”
(*chú: trích đoạn ‘Thẩm viên xuân –Tuyết’ – Mao Trạch Đông, bản dịch thơ Hoàng Trung Thông, Nam Trân)
Núi sông đẹp dường như vậy….
Cảnh sắc trước mắt rung động đến nỗi không cách nào rời tầm mắt đi được, thì ra tráng lệ hùng vĩ chính là đây, cô hơi nheo đôi mắt, không từ ngữ nào của bản thân có thể miêu tả được phong cảnh này. Sau vụ chết hụt của ngày hôm qua, thì ra còn có thể bù đắp lại bằng cảnh đẹp này.
Cô bắt đầu hiểu ra, lý do vì sao Diệp Thận Dung lại đam mê lặn đến thế, mỗi năm anh luôn ở Great Barrier phải đến 2 3 tháng, bộ môn thể thao này rõ ràng rất mạo hiểm, cả nhà đều kịch liệt phản đối, nhưng Diệp Thận Dung vẫn khăng khăng muốn theo đuổi.
(*chú: Great Barrier )
Tính mạng mỏng manh là vậy, mà thế giới lại luôn tươi đẹp đến thế.
Nhưng cũng đáng lắm.
Anh quay đầu mỉm cười với cô: “Em đói bụng chưa?”
Cô gật đầu, anh nói, “Nào, anh mời em ăn nhé, nhưng mà chỉ có mì ăn liền thôi đấy.”
Anh dùng nắp nồi đựng mì, điệu bộ khôi hài vô cùng, cô nhịn không được buông tiếng cười, anh nói: “Thế thì em để nồi cho anh ăn đi.”
“Thôi mà!” Cô từ lúc sinh ra đến giờ, lần đầu tiên ăn bằng nồi, làm sao có thể dễ dàng nhượng lại được chứ.
Ăn no rồi, nghe tiếng đụn tuyết trên cành thông tróc xuống, chỉ có một chú sóc nhỏ nhảy đến trước mặt bọn họ, chần chừ, rồi cẩn thận chạy qua, trên mặt tuyết in lại những dấu chân nhỏ xíu, sau cùng nhảy vọt xuống rừng thông dưới chân tường thành.
Cô dựa bên vai anh, dường như không muốn nhúc nhích: “Tuyết nhiều thế này, nó còn ra ngoài làm gì nhỉ?”
Anh cũng im lìm, hơi thở phả trên đỉnh đầu cô, đượm chút ấm nồng: “Có lẽ bạn nó đến leo Trường Thành, thế nên nó đành ra ngoài tìm bạn.”
“Ngốc thật đấy.”
“Chẳng lẽ lại không, ngốc y như em.”
Cô bật cười, thế mà rung rung lại làm ngấn nước quanh viền mắt trào ra, nhỏ giọt lên tay anh.
“Thủ Thủ,” Giọng anh rất nhẹ, bỡi lẽ hai người ngồi rất gần. Cô cảm giác tiếng nói ấy của anh dường như là cơn chấn động rung lên từ vực sâu nơi lồng ngực, anh nói: “Anh muốn nói với em một chuyện.”
Cô không nhúc nhích: “Em không muốn nghe.”
“Thủ Thủ.” Anh xoay mặt cô lại, “Em nhất định phải nghe, bây giờ chỉ có 2 người chúng ta, thế nên anh nhất định phải nói với em.”
Cô nhìn anh, Dịch Trường Ninh cảm giác chật vật, bởi trong đôi mắt đen láy sáng long lanh ấy, phản chiếu lại bóng hình anh. Anh tự huyễn hoặc mình mà quay mặt đi: “Thủ Thủ, Tang San là dì họ anh, Tang Uyển Uyển là em họ anh.”
Sắc mặt cô đột nhiên còn trắng bệch hơn cả tuyết rơi bên ngoài, người hơi ngả về phía sau, gấp gáp tìm ánh mắt anh, nhưng anh luôn tránh né cô: “Thế nên lúc đó anh nghĩ rằng chúng ta không thể ở bên nhau được, em cũng không nên yêu anh, 3 năm trước lúc anh biết chuyện này xong, anh đã chọn lựa phải ra đi, bởi anh biết anh không thể nào ở bên em được nữa, nhưng em cái gì cũng không biết, thế nên anh thà rằng mình là người khiến em phải oán ghét…”
Anh không thở nổi, chỉ có cơn đau, cơn đau rấy lên chặn đứng hô hấp, mà anh căn bản không nhìn vào cô: “Anh biết em nhất định căm thù cả nhà anh, một khi em biết chuyện, nhất định sẽ hận thấu anh, thế nên anh chọn lựa buông tay, anh thà tạo cho mình một lý do khác để em hận. Thủ Thủ, nếu như em thật sự oán hận anh, oán ận dì anh, oán hận Uyển Uyển, chi bằng ngay ngày hôm nay, em tại đây, đẩy anh xuống núi đi, sẽ chẳng có ai biết anh vì sao chết cả, bọn họ sẽ chỉ cho rằng anh sẩy chân trượt ngã mà thôi.”
Cô ngồi đó, giống như một kẻ bị tê cứng, sau cùng cũng đứng dậy, liêu xiêu xiêu vẹo, dường như những cây thông trùng điệp trên núi kia, tàn tích quá đỗi là tuyết, nặng nề hiện ra đến không cáng đáng nổi. Cô tiến lên phía trước vài bước, lúc đầu đi rất chậm, sau bước chân mỗi lúc một nhanh, giống như một cơn điên, chỉ lảo đảo đi về phía trước. Đường núi rất dốc, tường thành phủ đầy tuyết lại chật hẹp, cô cứ lao đầu đi xuống, giống như lao xuống đến tận con dốc. Anh đuổi theo, muốn kéo cô lại, cô liều mình vùng vằng thoát khỏi anh, loạng choạng ngã nhào xuống đống tuyết, anh muốn ôm chặt lấy cô nhưng cô cật lực giãy giụa, 2 người lăn lộn trong tuyết.
Có cái quái gì đó từ người anh văng ra trong lúc giằng co, 2 người dùng dằng trượt xuống, cô không cực quậy được với anh, làm càn đành hung hăng cắn tay anh một cái, anh đau cũng không muốn buông, cô liều mạng bổ nhào xuống đống tuyết mêng mang dưới núi. Anh có chết cũng đuổi theo giữ bằng được cô lại, đến giọng nói cũng run rẩy, “Thủ Thủ, anh xin em Thủ Thủ, em đừng thế này.”
Anh xưa nay chưa từng có khẩu khí như thế này, người ngạo mạn như anh, lại khẩn khoản van nài như thế này đây, mặt cô đầm đìa nước mắt, nhìn xuống vật dưới chân đang giẵm lên, thì ra là ví tiền của anh, đã bị dẫm đến toang hoác, lộ ra tấm ảnh bên trong. Hai con người từng vui vẻ là thế, 2 khuôn mặt gần kề nở nụ cười tươi sáng như là ánh mặt trời, lóa mắt nổi bật trong tuyết.
Tấm ảnh chụp chung này, năm ấy cô tự tay nhét vào ví anh, bảo anh: “Vĩnh viễn không được lấy ra đâu đấy, như thế này mỗi lần anh rút ví trả tiền đều sẽ nhìn thấy em, anh sẽ nỗ lực kiếm tiền hơn, kiếm nhiều tiền để cho em tiêu.”
Anh cười hôn cô: “Uh, vĩnh viễn.”
Cô nhớ đến ngày hôm đó ở quán cà phê, anh không muốn thanh toán, không phải vì thẻ tín dụng thật sự có vấn đề, cũng không phải vì không có tiền lẻ, chỉ là anh không nỡ mở ví ngay trước mặt cô.
Anh sợ cô nhìn thấy bức ảnh.
Sâu trong đáy tim có cái gì đó lại lần nữa vỡ tan tành, dường như cả thế giới đang sụp đổ tan tác, thà rằng anh sớm xé bức ảnh này đi cho xong, hoặc là vất quách nó đi, thà rằng anh thật sự thay lòng đổi dạ, đừng có yêu cô nữa, đừng có quay lại nữa. Mà xuyên qua rèm mắt mơ hồ, tất thảy đã không còn rõ rệt. Cô qua quýt quệt dòng nước mắt, tàn bạo nắm lấy từng vốc tuyết to ném thẳng vào mặt anh, ném thẳng vào người anh: “Ba năm trước anh chưa từng hỏi em, anh đã vứt bỏ em rồi. Anh dựa vào cái quái gì đòi hỏi em chứ? Em hận em, em căm hận anh. Anh đi chết đi, anh sao không đi chết đi, anh đi chết quách đi. Em căm ghét anh. Em hận thấu anh, sao anh không đi chết đi, bây giờ anh đi chết ngay đi!”
Anh cũng không lảng tránh, vô số nắm tuyết vút đến như làn đạn, mạnh mẽ đánh vào anh, đau hận cứ thế hung hăng nện xuống, nện xuống đầu anh, nện lên mặt anh, nện cả vào người anh, anh không động không đậy nửa quỳ ở đó, mặc cô ném, sau cùng kiệt quệ, bốn bề tuyết đều bị cô vơ sạch sẽ, trên đầu anh, trên thân anh phủ toàn tuyết trắng xóa. Cô ngồi bệt xuống thở dốc từng cơn, anh không nói gì, chỉ phủi tuyết trên mặt, rồi bước lại phía cô, kéo theo kiểu mạnh mẽ dường như là ngang tàng, túm lấy cô, bó lấy eo cô, nụ hôn man dại.
Cách trở 3 năm, 3 năm cách trở dài đằng đẵng, hơn một ngàn đêm ngày, đôi môi lạnh lẽo ấy, lại tồn tại nỗi khát kháo ấm áp nhất trên đời này. Trong lòng cả hai hầu như đã là tuyệt vọng, càng hôn chỉ càng thương tâm, chỉ là đã không còn kịp, chỉ là đã không còn đủ, giống như không còn có trước kia, không còn có tương lai, tất cả đều là không thể, đều là tuyệt vọng, cô theo bản năng túm lấy vạt áo anh, giống nắm lấy sợi dây dựa dẫm cuối cùng bám trên thân anh.
Đến khi anh buông cô ra, trên mi mắt vẫn đọng lại một giọt nước long lanh, dường như là tuyết, bị dung hòa bởi hơi thở giữa 2 người họ, dôi ra trên hàng mi đen nhánh dầy rậm, đung đưa chỉ chực nhỏ xuống.
Cô nghĩ đến chiếc bút của mình, anh khép hờ đôi mắt, cả hội trường dường như có thể thấy từng sợi lông mi trượt qua thân bút chì màu bạc, mà nụ cười anh ấy ở khoảnh khắc đó hồn nhiên như thể trẻ con. Đã lâu lắm rồi, giờ đây vẫn còn khá rõ nét, giống như tất thảy quay trở về như ban đầu, giống như xưa nay chưa từng biến đổi.
Anh vẫn vững chãi túm chặt cô, giọng anh thâm trầm rõ rệt, lại vô cùng có lực, tựa như ngón tay mình: “Thủ Thủ, anh sẽ không đi chết đâu, bởi trước kia anh không biết, anh không chắc chắn cái gì, anh cho rằng em vẫn còn trẻ, em sẽ không yêu anh giống như anh yêu em. Thế nên anh làm một việc sai lầm, anh đẩy em ra đi, anh cho rằng anh có thể tự mình chịu đựng, anh tưởng rằng em xa anh sẽ rất sống thoải mái hơn, nhưng ngày hôm nay, không, tối ngày hôm qua, thấy em từ trong gió tuyết liêu xiêu đi vào, em cả đêm hôm qua gọi tên anh, anh đã hạ quyết tâm, anh không muốn rời xa em nữa, anh cũng không muốn làm em đau lòng nữa. Người con gái anh yêu, anh không muốn để cô ấy phải chịu khổ sở nữa. Trên đời này không ai, không chuyện gì, có thể làm chúng ta li biệt thêm lần nữa, cho dù em thật sự căm hận anh, anh cũng muốn em cả đời ở bên anh, hận anh, nếu như em muốn anh chết, cũng hãy đợi anh thỏa lòng yêu em cả đời này xong, rồi hãy để anh chết!”
Giọng cô nhẹ đến dường như là tuyết bị gió thổi xõa tung: “Em không yêu anh, em thật sự không yêu anh, anh không cần phải thương hại em.”
Ánh mắt anh khẩn khoản: “Thủ Thủ, mặc kệ em yêu anh hay không yêu anh, anh sẽ không buông tay nữa đâu. Em nói anh đê tiện cũng được, bỉ ổi cũng được, anh sẽ không buông xuôi em lần nữa đâu.”
Trong cô duy nhất chỉ có tuyệt vọng: “Nhưng em kết hôn rồi, anh cũng kết hôn rồi.”
“Anh chưa kết hôn.” Anh cuống cuồng áp lên mặt cô, “Anh muốn để em bớt đau buồn, anh muốn để em mau chóng quên anh đi, thế nên anh tạo ra bức ảnh đó, đăng những bức ảnh ấy lên một trang web giả, rồi thiết lập chương trình, chỉ cần em đăng nhập, sẽ tự động chuyển sang trang web giả kia. Là anh lừa em thôi, tất cả là trả vờ thôi, Thủ Thủ, em mắng chửi anh đi. Là anh đã tạo ra những chuyện này. Thủ Thủ, em mắng chửi anh đi.”
Giây phút nhìn thấy trang web ấy, cô từng thà rằng dùng cả thế gian này để đánh đổi, đánh đổi cho điều đó chỉ là một trò bịp bợm, đánh đổi cho điều đó chỉ là một giấc mơ, cho đến ngày hôm nay tận tai nghe anh nói, tất thảy chỉ là lừa bịp, cô lại không cách nào hít thở được nữa, trong lòng giống như bị vất lên một chảo dầu chiên, vô số bọt dầu sôi sùng sục, cứ xối lên mình quằn quại, đau đến không thể oằn mình. Nắng rọi trên tuyết, chói lòa là thế, chói đến nỗi cô chỉ có thể nhắm chặt mắt: “Nhưng em thật sự đã kết hôn rồi.”
“Thủ Thủ, em không yêu anh ta cơ mà.” Anh ôm lấy cô, bóp chặt cô vào lòng, “Hôm qua em nói với anh, em không hề yêu anh ta, hơn nữa anh ta làm như thế là không tôn trọng em, là có lỗi với em, là không hề trân trọng em.”
“Em đã kết hôn với anh ấy rồi.”
“Vậy thì li hôn đi.” Ngữ khí anh dịu dàng, lại có một sự kiên định không thể chất vấn, “Anh cần em! Anh cần em ở bên anh cả đời này.”
Đây là Dịch Trường Ninh của cô mà, đây là Dịch Trường Ninh cô vẫn yêu mà, xác định mục tiêu xong thì không hề chùn bước, chắc chắn là thế, kiên quyết là thế, trên đời này chẳng ai có thể dao động được anh.
Cô dần dần nói năng không đầu không đuôi: “Mẹ em… Mẹ em sẽ đau lòng lắm…Mẹ em chỉ còn có em thôi…”
“Việc khiến mẹ em mừng nhất chắc chắn là việc em tìm được hạnh phúc của chính mình, mà không phải trở nên giống như bà, níu giữ hạnh phúc giả tạo trải qua cả một đời người.”
“Nhưng mẹ em không biết gì cả….”
“Vậy cả đời đừng để mẹ em biết.” Anh nguội lạnh nói, “Nếu như bọn họ gây áp lực với em, cứ để bọn họ gây với anh, tất thảy đều là sai lầm cả anh, 3 năm trước anh sai rồi, nhưng bây giờ anh sẽ không sai lầm như thế nữa.”
Cô không còn sức lực để tranh luận, cũng không muốn cùng anh tranh luận
Trước mắt trắng xóa chỉ có tuyết, đất trời một mảng trống trải.
Có anh ở bên, ôm lấy cô, nắm tay cô, giữa đất trời, chỉ có 2 người bọn họ.
Cô chỉ muốn thời gian cứ ngưng đọng lại ở đây đi, năm tháng ở khoảnh khoắc này trở nên vĩnh hằng….
Cô thà rằng cứ như thế này, như thế này cũng tốt.
Cô thà rằng vĩnh viễn không cần quay lại, giống như tuyết kia, bị ánh mắt trời rọi trên núi, thế cũng cam lòng.
Cô nói: “Em không muốn nói tới chuyện này nữa, được không?”
Anh bảo: “Được rồi.”
Hai người ngồi trước đỉnh vọng lâu, vai kề vai, ngắm nhìn mặt trời dần dần nhô lên, nhô lên đến đỉnh đầu, cô vẫn không nhúc nhích, anh quấn lấy cô trong lòng mình, cũng không hề cựa quậy.
Chỉ có 2 người bọn họ, phảng phất đã lâu dài như trời đất, một đêm bạc đầu.
Đồ ăn bọn họ đem theo không đủ, nếu như trời lại đổ tuyết thêm lần nữa, có lẽ bọn họ sẽ thật sự bỏ mạng ở nơi này.
Cô cảm thấy có chết ở đây cũng được thôi, ở bên anh, chết chung cũng có là gì đâu.
Mặt tuyết phản xạ lại ngưỡng ánh nắng quá lâu, gần như khiến người ta lòa con mắt, sau cùng có một đốm đen nhỏ xíu ở tít xa động đậy, cô hình như còn cho rằng mình lòa thật rồi, thế nên mắt mới có vấn đề.
Dịch Trường Ninh cũng động đậy, cô hỏi: “Đó là gì thế?”
Anh nói: “Anh không biết.”
Cô ngại hỏi lại, ngả sâu vào lòng anh, anh cũng không nói nữa.
Đốm đen càng lúc càng to, cũng càng lúc càng gần, thì ra là rất nhiều người, đều là công an, Thủ Thủ mới nhúc nhích một chút, từ trong lồng ngực anh, ngẩng đầu lên. Chiến sĩ công anh nhìn 2 người bọn họ càng sửng sốt hơn: “Hai người là ai, làm gì ở đây?”
“Chúng tôi leo núi.” Dịch Trường Ninh đáp.
Đi đầu hình là như tiểu đội trưởng, thấy bên trong vọng lâu có 2 lều trại, lại nhìn 2 người bọn họ, nói: “Phiền anh chị lấy chứng minh ra.” Xem xong chứng minh của Thủ Thủ và Dịch Trường Ninh, anh ta trả lại cho bọn họ, “Nói không chừng sắp có tuyết, hai người mau chóng thu xếp đồ đạc, xuống núi cùng chúng tôi. Đúng rồi, hai người có nhìn thấy một đôi sinh viên không? Có đội sinh viên nhiếp ảnh vừa mất tích ở Trường Thành này.”
Thủ Thủ nhớ ra liền nói với anh ta, “Chiều qua tôi có gặp bọn họ, bọn họ đi nhanh hơn tôi, tôi cũng không đuổi kịp.”
“Anh chị mau thu dọn đi.” Đội trưởng dứt khoát nói, “Rồi xuống núi cùng chúng tôi, ở lại trên núi rất nguy hiểm.”
Những chiến sĩ công an khác không giải thích gì, đã bắt đầu động tay động chân giúp họ dỡ lều. Dịch Trường Ninh cũng đành bắt tay thu dọn, công an quả nhiên động tác linh hoạt, thuần thục thành thạo loáng cái đã xong, một người giúp Thủ Thủ khoác ba lô lên, lại thêm một người khác hộ Dịch Trường Ninh, Dịch Trường Ninh nói: “Cảm ơn, tôi làm được, để tôi.”
Thế là đội trưởng chỉ định 2 người đưa họ xuống núi. Nhóm còn lại tiếp tục tìm kiếm đội sinh viên kia.
Đường xuống núi rất khó đi, may mà đồng chí công an là người bản địa, rất thành thạo địa hình. Chặt hai cành thông đưa bọn họ chống đỡ, dắt hai người một mạch xuống núi. Có những chỗ thế núi rất dốc, có tuyết lại trơn trượt, công an ở trước đón, Dịch Trường Ninh ở sau đỡ, Thủ Thủ mới có thể xuống núi yên ổn.
Nhếch nhác vô cùng, mà cũng cực nhọc vô cùng, cho đến khi trời tối sịt, mới đến được chân núi.
Cả bốn người đều thở phào nhẹ nhõm, xa xa nhìn thấy thưa thớt lác đáo ánh đèn, hai chiến sĩ công an nói: “Các vị tự vào thôn vậy, chúng tôi phải quay lại đây.”
Dịch Trường Ninh và Thủ Thủ vô cùng biết ơn, hai đồng chí công an cũng rất lúng túng, bắt tay rồi đi luôn.
Dịch Trường Ninh dắt tay cô: “Đi nào, chúng ta đi ăn cơm tối thôi.”
Đường rất gian nan, tuyết bị xe cán người giẵm, vô cùng lầy lội. Trong thôn cũng có nhà trọ, hơn nữa nhà trọ lại náo nhiệt, rất nhiều người làm nhiếp ảnh đến, đều muốn đến chụp cảnh tuyết ở Trường Thành, mọi người bàn tán về nhóm sinh viên mất tích, đều rất lo lắng. Đã chẳng còn món gì, bà chủ nấu cho họ 2 bát mì, nhúng thêm 2 quả trứng, Thủ Thủ ăn đến ngon lành. Dịch Trường Ninh vớt quả trứng bên bát mình đưa cho cô: “Anh không thích ăn cái này.”
Cô trợn mắt nhìn anh, nhưng không thể gắp trả lại được, đành ăn vậy.
Bà chủ ở bên cứ cười mãi: “Đôi vợ chồng trẻ này đằm thắm quá.”
Không biết tại vì sao, câu nói ấy khiến Thủ Thủ khó xử vô cùng.
Cô nhẹ nhàng buông đũa, Dịch Trường Ninh cũng mẫn cảm phát hiện ra, anh nói: “Không muốn ăn nữa thì thôi vậy.”
Trong nhà trọ chỉ còn lại một phòng.
Bà chủ trái lại chẳng cảm giác gì: “Vừa hay còn phòng cuối cùng, dành cho đôi vợ chồng anh chị vậy.”
Giường còn có lò sưởi bằng đất, ấm cúng vô cùng, hơn nữa chỉ có một chiếc chăn, phủ lên trên xem ra còn như mới.
Dịch Trường Ninh mở ba lô, lấy ra 2 túi ngủ, phủ lên giường đất, rồi nói với cô: “Em ngủ bên nào?”
Cô nói: “Bên nào cũng được.”
Anh ra ngoài một lúc, vặn mở một bình nước sôi ra, bảo: “Rửa tạm mặt đi.”
Góc phòng chỉ có chậu nhựa, nhưng mà nhìn có vẻ rất khả nghi, cô quyết không dùng. Anh vắt khăn mặt ướt đưa cô: “Lau qua đi vậy.” Cô giơ tay đón lấy, anh đột nhiên lại nói, “Cẩn thận nóng.” Nói rồi anh giũ một lúc bớt nóng mới đưa lại cho cô.
Thủ Thủ lần đầu tiên cảm thấy lau mặt bằng khăn nóng vẫn khoan khoái dễ chịu, mặc dù đã hai ngày chẳng tắm rửa gì, nhưng cô mệt mỏi đến kiệt sức, cả đời có bẩn thế này thì cô cũng đành chịu thôi. Chẳng mấy khi ra ngoài chịu khổ một phen, sớm đã chuẩn bị sẵn tư tưởng rồi.
Cô vẫn y chang ngày hôm qua chỉ cởi áo gió đã chui tọt vào túi ngủ.
Dịch Trường Ninh rửa mặt đại khái xong, một lúc rồi cũng lên giường, mặc nguyên áo quần mà chùm túi ngủ.
Anh tắt đèn đầu giường, trong phòng chỉ tối đen một mảng, nhưng chẳng lâu sau, mắt Thủ Thủ đã thích ứng với màu đen ấy, cách một lớp rèm mành cửa sổ, ánh sáng vắng lặng bên ngoài len lỏi xuyên vào, có lẽ là ánh trăng, hoặc là màu tuyết trắng.
Đi đến cả nửa ngày đường núi, vốn dĩ rất oải, nhưng không biết vì sao lại không buồn ngủ.
Dịch Trường Ninh cũng chưa ngủ, bởi lẽ cô nhìn vào đôi mắt anh.
Anh hỏi cô: “Sao em không ngủ đi?”
Cô nói: “Em sợ.”
Không biết là đang sợ cái gì, nhưng trong lòng thật sự tồn tại một loại khiếp đảm, dường như biết rõ đến khi thức tỉnh, bọn họ sẽ phải đối mặt cùng gian nan trắc trở.
Anh cười một tiếng: “Bé ngốc ạ.”
Từ trong túi ngủ vươn tay ra, xoa mái tóc cô: “Mau ngủ đi. Đừng suy nghĩ linh tinh, còn có anh mà.”
Lòng bàn tay ấm nóng, áp trên khuôn mặt cô, qua rất rất lâu, anh cũng chưa thu tay lại, cô mơ mơ hồ hồ nói: “Trường Ninh, ngày mai em về nhà, sẽ nói chuyện với mọi người.”
“Ừm.” Giọng anh gần kề ngay gang tấc, vẫn còn êm dịu hoàn toàn như trước đây, “Em ngủ đi đã, chuyện mai nói sau, ngủ đi nhé.”
Cô thở dài, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau vẫn là một ngày trời quang trong xanh, bọn họ thuê một chiếc xe.
Đường rất khó đi, cả đường tròng trành, Thủ Thủ ngủ không ngon, bữa sáng gần như chưa ăn một cái gì, sắc mặt khó coi vô cùng. Ngồi lún ở ghế sau chỉ cảm giác trong dạ dày giống như nổi dậy từng cơn sóng ngầm, Dịch Trường Ninh ôm cô, mặc dù không nói lời nào, nhưng anh cũng rất sốt ruột.
Đến lúc vào thị trấn anh đi mua thuốc đau dạ dày cho cô, rồi tìm một tiệm cơm, ngồi xuống gọi món nhưng cô vốn không buồn ăn: “Em không muốn ăn.”
“Từ giờ đến lúc ra được đường cao tốc cũng còn vài tiếng nữa.” Anh giống như dỗ dành một đứa nhỏ, “Không ăn sẽ say xe đấy, uống chút canh nhé? Anh thấy trong thực đơn có canh cá này.”
Miễn cưỡng nuốt xuống quả nhiên cũng không ổn, chiếc xe bọn họ thuê, chưa đi được đến 1 phần 3 chặng đường, cô đã thấy khó chịu, nôn thốc nôn tháo, tài xế đạp phanh vội vã táp vào lề đường, dường như cả mật dịch cũng ói hết ra. Cô xưa nay chưa từng say xe dữ dội đến nhường này, Diệp Thận Dung một mạch chạy xe đến vận tốc 200 300 cây số, cũng không bằng cô say đến như ngày hôm nay.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến lúc xe hòa vào đường cao tốc, anh hỏi cô: “Anh đưa em về nhà nhé?”
Cô lắc đầu: “Đừng, em muốn về nói rõ với mọi người trước đã.”
Anh nói: “Anh không muốn để em đơn phương đối diện với bọn họ.”
Thực ra cô cũng có chút sợ hãi, anh nắm tay cô: “Thủ Thủ, tin anh, chúng ta ở bên nhau, rồi sẽ thuyết phục được bọn họ thôi.”
Cô trầm lặng một hồi, mới nói: “Không, sớm muộn gì một mình em cũng phải đối mặt, em muốn về nhà nói chuyện với anh ấy trước đã, thế tốt hơn.”
Anh một lúc rất lâu sau không hề nói gì, nhưng sau cùng vẫn kiên trì: “Vậy cũng được, bản thân em cẩn thận nhé, anh sẽ gọi điện cho em.”
Anh tiễn cô đến cửa ngõ thành phố, ôm cô lần cuối. Cô kì thực rất sợ, anh vỗ nhẹ lưng cô, cô dần dần trấn tĩnh lại, không còn sợ hãi gì nữa, cô đã trưởng thành, rồi sẽ phải đối mặt với tất thảy mà thôi.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tư tưởng, nhưng vẫn ngoài dự liệu của mình, dì Tống thấy cô viền mắt đã ửng đỏ: “Thủ Thủ, cháu đi đâu thế? Bố mẹ cháu cuống đến sắp phát điên rồi!” Cô không ngờ mẹ đã từ Thụy Sĩ trở về, bố cũng không ở văn phòng, nghe thấy cô đã về, mẹ từ trên lầu loạng choạng đi xuống: “Thủ Thủ…” cầm được tay con gái mà mắt gần như đã đẫm lệ, “Con bé này, con đã đi đâu thế?”
Cô không nói gì, có chút hóa đá đứng đó, Diệp Dụ Hằng từ phía sô pha đứng dậy, cô lần đầu tiên trong đời phát hiện, người bố xuất thân quân nhân của mình, dáng lưng thẳng tắp thì ra cũng đã hơi khom rồi, đáy mắt bố vằn vện tơ máu, ánh nhìn dán lên cô một lúc lâu, nhưng cũng không nói lời nào.
Tất cả mọi người đều đang đi tìm cô, tối hôm ấy Diệp Dụ Hằng về nhà, phát hiện cô không ở nhà, lập tức gọi thư ký đi tìm Kỷ Nam Phương, nghe nói Thủ Thủ không ở chỗ Kỷ Nam Phương, Diệp Dụ Hằng đã loáng thoáng nghĩ có chuyện gì đó không đúng rồi, còn tưởng rằng cô chỉ là một lúc giận dỗi nhất thời. Ai dè ngày hôm sau điện thoại của cô vẫn khóa máy, Kỷ Nam Phương cảm giác có chút không bình thường, liền vội chạy qua ký túc xá, cả nhà ở khu chung cư cũng đều tìm qua, rồi gọi điện cả cho Giang Tây, mới biết cô không đi làm, cũng chẳng xin phép nghỉ.
Cô xưa nay thỉnh thoảng vẫn đùa nghịch kiểu trẻ con, nhưng chưa từng để xảy ra chuyện tương tự. Người trong nhà phát hiện điện thoại cô cũng không mang theo, mà thẻ tín dụng đã rút đến 2 vạn tiền mặt. Mẹ Thủ Thủ nhận được tin lập tức bay về. Cả thể hai ngày hai đêm, dường như đã lật tung cả thành phố lên tìm kiếm. Tất cả các thể loại danh sách hàng khách mua vé máy bay, danh sách khách trọ ở khách sạn, tất cả đều lục tìm qua, lại không tìm được một mảy may manh mối nào. Đến ngày thứ 3 cả nhà họ Diệp thật sự chấn động, Diệp Thận Dung đi liên hệ với tất cả bạn bè của cô, mà Diệp Thận Khoan cũng đi tìm người kiểm tra toàn bộ camera giám sát giao thông trong thành phố.
“Mẹ….” Cô nhìn thấy mẹ như thế càng cảm giác xót xa, “Con xin lỗi.”
Mà mẹ cô chỉ ôm chặt lấy cô: “Trở về là tốt rồi…” ngắm nhìn cô một lượt, nói “Tại sao có mấy ngày không gặp, con đã gầy đến thế này….”
Diệp Dụ Hằng vẫn không nói gì, cho đến tận lúc mở lời. “Nam Phương này” ông nói với Kỷ Nam Phương đang đứng bên ghế sô pha, “Con đưa Thủ Thủ lên lầu, bảo dì giúp việc chuẩn bị nước cho con bé tắm, nghỉ ngơi một lát đã.”
Thủ Thủ giờ mới để ý, thì ra Kỷ Nam Phương cũng có mặt.
Sắc mặt anh xem ra cũng không tốt, có lẽ vì mất ngủ, bộ dạng ấy hiện ra đến trầm mặc, nhưng trước mặt hai vị trưởng bối, đặc biệt trước mặt bố mẹ 2 nhà, anh đã trở nên quá đỗi quen rồi.
Thủ Thủ hít một hơi: “Bố, con có chuyện muốn nói.”
Diệp Dụ Hằng mặt vẫn cứ không biểu cảm gì, ông thậm chí không nhìn cô thêm nữa: “Con mệt rồi, để Nam Phương đưa con lên nghỉ ngơi đi, bố có việc ở văn phòng, có chuyện gì thì để tối nói.”
“Bố!”
“Thủ Thủ” Mẹ kéo cô lại, “Nghe lời đi con, đi với Nam Phương đi con, bố con tối ngày hôm qua gần như không ngủ, con đừng chọc giận ông ấy nữa, có gì thì để tối nói.”
“Mẹ…”
“Thủ Thủ” Kỷ Nam Phương cuối cùng mở lời, “Chúng mình lên lầu đi, em phải tắm cái đã, rồi ăn gì đó, nghỉ ngơi đi.”
“Được rồi.” Cô cuối cùng chịu khuất phục, toàn thân từ trên xuống dưới bẩn đen xì xì, đã hai ngày không tắm rửa, cô cả đời còn chưa từng bẩn thỉu qua, hơn nữa cũng phải có tinh thần thật tốt để ứng phó được với cuộc đàm phán này, cô đành nghe lời bước lên lầu.
Dì Tống sớm đã bảo người chuẩn bị đầy ắp một bồn nước tắm cho cô, cô từ tốn tắm gội, sau cùng mặc áo ngủ, đứng trước gương tự soi lại hai má đang đỏ ửng, không, cô không cần phải sợ hãi, cô chỉ cần một chút dũng khí. Còn chưa sấy khô tóc, đã kéo khăn lau đầu xuống, tùy tiện chải vài cái đã đi ra.
Kỷ Nam Phương đang nói chuyện điện thoại, hình như là mẹ anh gọi đến. Anh đang nói: “Con ở cùng với Thủ Thủ.” Thấy cô ra, lại nói thêm hai câu rồi cúp máy. Anh ngồi xuống ghế bên cửa sổ, tiện tay thảy di động lên một bên bàn trà, rồi châm điếu thuốc. Mặt anh ngược sáng, thế nên anh đang có biểu cảm gì cô nhìn không rõ, nhưng cũng không cần thiết phải biết. Tóc còn ẩm ướt, cô cũng ngại sấy, chỉ ngồi xuống trên chiếc giường nhỏ nhắn mềm mại, suy tính nên mở miệng thế nào.
“Thủ Thủ” Không ngờ anh dụi điếu thuốc, trái lại mở lời trước: “Sao em có thể không biết điều đến thế này nhỉ?”
Vẫn là giọng điệu dạy dỗ trẻ con kiểu ấy, cô hạ quyết tâm, cuối cùng ngẩng đầu lên: “Kỷ Nam Phương, chúng ta li hôn đi.”
“Đừng lúc nào cũng lôi giọng đấy ra dọa anh.” Giọng anh lạnh lùng, “Anh xem ra em càng lúc càng vô lý rồi, cứ thế bỏ đi, điện thoại cũng không cầm theo, em trừ việc cáu kỉnh buông thả ra, em còn biết làm gì khác nữa không?”
“Em rất nghiêm túc đấy.” Cô trái lại cũng bình tĩnh hơn, “Hai ngày nay em nghĩ rất rõ ràng rồi, hơn nữa chúng ta vốn không có tình cảm, hai người sống chung đều cảm thấy khó chịu, không bằng li hôn đi.”
“Này Diệp Thận Thủ, nếu như em thật sự nghiêm túc muốn li hôn, thế thì hỏi ý kiến của bố mẹ trước đã nhé!”
Cô biết đã không còn cách nào khác, thế nên chán nản vô cùng: “Bố mẹ…anh rõ ràng biết phải cần anh phối hợp mới được cơ mà…”
“Anh phối hợp ấy à?” Anh chẳng những không bực mình mà còn bật cười, “Anh dựa vào cái gì mà phải phối hợp với em nào?”
Xem ra hôm nay khó tránh khỏi phải cãi nhau rồi, cô cực kỳ sờn lòng: “Em mệt rồi, em không muốn tiếp tục thế này nữa.” Cô ngước mặt lên nhìn anh: “Kỷ Nam Phương, anh không thấy mệt mỏi hay sao? Rõ ràng chúng ta cứ thế này, trước mặt bố mẹ thì đóng cảnh hòa thuận giả tạo, vừa ra ngoài đã đường ai nấy đi. Anh nghĩ bố mẹ không biết chắc? Họ chỉ đang cố tình tỏ vẻ như không biết thôi, không muốn vạch trần chúng ta mà thôi, những ngày như thế này em không muốn phải trải qua nữa.”
“Nhưng anh trải qua đã đủ đâu.” Anh cười khẩy, “Anh hiện tại không biết phải tỏ ra mãn nguyện đến thế nào nữa, em không muốn trải qua chứ gì, nhưng anh muốn.”
“Kỷ Nam Phương, anh đừng có ích kỷ như thế.”
“Anh ích kỷ à?” Giọng anh dần trở nên cay nghiệt, “Năm đó kết hôn là em tình nguyện, anh theo em, anh chẳng ép buộc gì em cả đâu đấy.”
Cô không muốn nghĩ đến nữa, bởi lẽ vừa nghĩ đến thôi cả người đã run lên lẩy bẩy, những chuyện đau đớn, cô cố chấp xóa sạch từ trong kí ức, như thể trước nay chưa từng xảy ra, cứ thế chống chọi lại, cô tức tốc lấy chồng, nhanh đến nỗi không cho phép bản thân được nghĩ ngợi.
Cô gồng ép mình phải thật bình tĩnh: “Em hy vọng chúng ta ly hôn cũng là có anh tình nguyện.”
“Em muốn li hôn à?” Anh lại bật cười, “Nhưng anh thì không muốn li hôn đâu, thế nên không thể nói câu anh tình nguyện ở đây được.”
“Kỷ Nam Phương, anh có lương tâm một chút đi được không hả?” cô dần nổi cơn giận dữ, “Bao nhiêu năm nay, em tự hỏi em đối với anh tận tình tận nghĩa, trước mặt sau lưng em đều giữ sĩ diện cho anh, với tư cách vợ anh, em nỗ lực cố gắng đến tận cùng. Bây giờ em đã chịu đựng đủ lắm rồi, em không muốn như thế này nữa, em hy vọng tương lai mình sẽ có những ngày tốt đẹp hơn, anh có thể buông tha em được không?”