Lúc còn đang lôi lôi kéo kéo, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng quát chói tai: “Này Diệp Thận Thủ!”
Thủ Thủ quay lại nhìn, là Kỷ Nam Phương.
Cô ngây ngô cười: “Kỷ Nam Phương!”
Từ sau lần anh đến mừng thọ ông ngoại cô, 2 người đã quét hết sạch lúng ta lúng túng, cười cười nói nói, hoàn toàn như trước kia, tạm cho là đã hồi phục tình hữu nghị cách mạng. Nhưng anh bộ dạng bây giờ cũng thật kỳ quái, như một con rồng hung bạo biết phun lửa ấy.
Cô cảm thấy ví dụ này rất đáng yêu, bởi lẽ ít khi bắt gặp kiểu dáng thế này của Kỷ Nam Phương, thật ra anh có điểm giống với Diệp Thận Khoan, chung quy có một kiểu dửng dưng bỡn cợt với đời, một khi gặp phải chuyện, trái lại càng trấn tĩnh như thường.
Thế lên cô cảm thấy bộ dạng rồng bạo chúa này của anh thật thú vị, liền ha ha bật cười, Kỷ Nam Phương đã kéo giật cô lại, kéo đến nỗi cô loạng choạng, suýt thì xô phải người anh.
Vạn Hồng Đạt vốn dĩ cũng có 8 9 phần say khướt, nhìn thấy người đẹp đến tay rồi mà còn để trượt, liền giận tím tái mặt mày, thù mới hận cũ trong lòng cùng lúc trào lên, giơ tay đẩy Kỷ Nam Phương tiện thể chửi mát: “Mày mẹ mày chứ việc liên quan gì đến mày!”
Kỷ Nam Phương tức tối, không cần chờ ngón tay hắn chạm được vào áo mình, ra tay cực nhanh, vừa tóm lấy cổ áo Vạn Hồng Đạt đã quẳng ra bên ngoài, bản thân anh từ bé đã luyện đối kháng ‘cầm nã quyền’ ở võ môn nổi tiếng, lực cánh tay cực khỏe, chỉ nghe thấy “ầm”, Vạn Hồng Đạt cả thân thể béo mập đã bay đến tít xa, xô vào trụ đèn “ào” một tiếng đổ bể cả trên mặt đất.
(*chú: cầm nã quyền theo tớ được biết thì bộ môn này được dạy phổ biến trong các trường đại học quân sự, học viện an ninh của TQ)
Vạn Hồng Đạt vuốt mặt một cái, cả lòng bàn tay đều là máu, liền bật tiếng kêu gào, người từ căn phòng phía hắn túa cả ra, chứng kiến thấy tình hình, có người vội vã đỡ hắn dậy. Còn có người nhớn nhác bắt đầy gọi điện thoại, số còn lại chen nhau mà vây đánh Kỷ Nam Phương. Tình cảnh phút chốc một đống hỗn loạn, chỉ nghe thấy bing bing bang bang, khung kính, bình hoa, trụ đèn ở hành lang không biết vỡ đến bao nhiêu là nhiều, người từ những căn phòng khác nghe thấy tiếng động, sớm cũng mở cửa nhòm ra.
Vừa nhìn thấy loại tình cảnh này, có kẻ nhát gan liền lập tức đóng chặt cửa, lại có kẻ bổ ra xem việc gì náo nhiệt, có người gọi điện thoại báo công an, lại còn có người lớn tiếng gọi: “Ô! Kỷ tam, là cậu à! Đánh nhau ư?”
Kỷ Nam Phương đã quật ngược được 2 tên, anh giương đông kích tây, tay đấm chân đá, trong lúc cấp bách còn có bản lĩnh đáp lại: “Ừ! Đánh nhau đấy!”
“Có cần giúp không thế?” Người đó cũng thấy thích thú, khoanh tay đứng 1 bên chỉ lo hỏi han.
“Thôi đi!” Kỷ Nam Phương nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu lá ngọc cành vàng, nhỡ ra va này đụng nọ, các cụ mà biết thì giết tôi chết mất. Cậu đứng sang 1 bên hộ tôi cái!”
“Anh em một nhà, tôi khoanh tay đứng nhìn hình như không hợp tình hợp lý cho lắm, hay tôi giúp cậu xử lí 2 đứa nhé?”
“Không cần!” Kỷ Nam Phương động tác linh hoạt, “rắc” 1 tiếng gập khủy tay đối thủ, đối phương tức khắc lăn lộn, đau đến oa oa rên la, còn có 2 tên bị ánh mắt Kỷ Nam Phương quét gom lại, dọa cho thụt lùi đến mấy bước, ngoảnh đầu đã chạy mất.
“Đứng lại ngay!” Người ban nãy vừa nói chuyện với Kỷ Nam Phương đột nhiên giơ tay một cái, cũng không nhìn rõ ra anh ta ra tay thế nào, đã túm được cổ áo 2 tên, không tốn mảy may sức lực nào đã quật cả 2 lăn ra đất, 7 8 con người đều đổ nhào trên sàn luôn miệng “ôi chao”, Vạn Tổng trái lại không dám rống to nữa, trợn tròn 2 con mắt nhìn Kỷ Nam Phương, như thể nhìn thấy một gã quái vật.
Quản lí quán bar dẫn theo 1 đoàn bảo vệ sớm đã kịp thời có mặt, chứng kiến sự kiện trên, ngược lại cũng lánh sang một bên.
Thủ Thủ còn cười ha hả, thấy đống người ngổn ngang bò trên đất, gật gù đắc ý nói: “Kỷ Nam Phương, em sẽ mách với bác trai, anh lại đánh nhau nhé!”
Kỷ Nam Phương thong thả ung dung nói: “Đến đánh nhau cũng còn thua, cái loại yếu ớt ấy, không phải con bố – ông cụ trước kia dạy dỗ anh thế đấy. Chuyện hôm nay dù có để cho ông cụ biết, cũng không mắng nổi anh đâu.”
Người nọ khì khì bật cười, cặp mắt đan phượng hơi hơi híp lại, càng lộ ra thanh tú sáng sủa: “Vẫn còn để bụng sao? Cái lần cậu đánh thua tôi, cậu còn nhớ bao nhiêu năm thế cơ á?”
Kỷ Nam Phương hung hăng trợn mắt với anh ta: “Này Nguyễn Chính Đông! Ai thua nào, năm đó là cậu dám xỏ lá tôi nhé!”
Người này là Nguyễn Chính Đông, anh trai của Nguyễn Giang Tây, Thủ Thủ hì hì cười: “Các anh ầm ĩ bao năm rồi, không thấy mệt sao?”
2 con người này đồng thanh “hừ” một tiếng, quay ngoắt mặt không thèm nhìn kẻ kia nữa, tựa như ai lo việc người ấy, nhưng lại đồng thời móc ra hộp thuốc lá, châm 1 điếu, nhả khói mịt mùng.
Điếu thuốc vừa hút xong, công an cuối cùng cũng đến.
Âm thanh vang lớn, xe 110 hú còi cả đường từ xa cho đến gần, sau đó gọi quản lý dẫn đường lên. Vạn tổng nhìn thấy công an, lập tức tỉnh cả rượu, bưng vết thương trên mặt nghênh đón: “Đồng chí công an, chúng nó gây sự đánh người, ra tay hành hung người khác.”
Người đứng đầu phía công an nhìn một loạt 7 8 người mọp trên đất, liền hỏi: “Kéo bè kéo lũ đánh nhau à? Bên nào với bên nào đây?”
Vạn tổng chỉ trỏ Kỷ Nam Phương và Nguyễn Chính Đông: “Bọn nó cả lũ với nhau đấy!”
Cũng chẳng đợi công an lên tiếng, Kỷ Nam Phương lẫn Nguyễn Chính Đông đã đồng thanh nói: “Ai cùng lũ với hắn nào?!” rồi lại nhất loạt ngoắt mặt đi, đôi bên gửi nhau 1 cái lườm.
Mất cả buổi, công an cuối cùng mới làm sáng tỏ được: “Bọn họ tưng đây người, mà đánh có 2 người các anh thôi sao?”
“Không phải 2 người đâu,” Nguyễn Chính Đông nhẫn nại chỉ chỉ vào Kỷ Nam Phương, nói: “Tôi không ra tay, chỉ giúp chặn lại 2 kẻ tháo chạy thôi, bọn họ chỉ đánh có mình cậu ta.”
Công an quan sát Kỷ Nam Phương từ đầu đến chân một lượt mới nói: “Từng này người bị cậu hạ gục? Cũng có bản lĩnh đấy nhỉ?”
Kỷ Nam Phương dửng dưng: “Cũng tạm, chưa đến nỗi làm mất mặt thầy dạy võ.”
Đồng trí công an này khá hiếu kỳ: “Sư phụ của cậu là ai vậy?”
Kỉ Nam Phương vốn dĩ lười giải thích, nghĩ ngợi rồi mới nói với anh ta: “Thầy tôi họ Từ, xếp hạng bậc 9.
Không ngờ đồng trí công an 2 mắt lóe sáng: “Thì ra là học trò thầy giáo Từ!” anh ta bắt tay Kỷ Nam Phương, kích động lắc thật mạnh: “Thật không nghĩ nổi, sinh thời còn có thể gặp được học trò của thầy Từ!” rồi lôi kéo Kỷ Nam Phương, chỉ thiếu điều xin chữ ký anh ngay tại trận: “Tôi là chuyển ngành sang cảnh sát vũ trang, chúng tôi đây đều là hậu sinh kém cỏi, không có duyên được gặp qua thầy Từ. Nghe nói thầy Từ năm đó giữ chức huấn luyện viên trưởng, dưới tay có một tốp học trò, người nào người nấy đều tài nghệ tuyệt vời….không ngờ hôm nay tôi lại còn có thể gặp cao thủ là cậu! Cậu thế này cũng là còn nhẹ tay, nếu không bọn ranh con này, đâu có sống nổi chứ?”
“Không phải đâu, là do tôi lúc nhỏ sức khỏe không tốt, cùng cụ nhà học được có mấy buổi, nhưng không thể nói tôi là học trò chính thức được. Anh nói như thế, thầy mà biết, sẽ không tha cho tôi đâu. Thầy ghét nhất là ra ngoài đường đánh nhau với người không biết võ, nói thế này là ỷ mạnh hiếp yếu, mất cả thể diện rồi, anh đừng nhắc đến nữa.”
“Được! Được! Không nhắc nữa!” Đồng trí công an lia lịa gật đầu, chỉ vào đám người dưới sàn: “Đám oắt con này sao đây?”
“Không học theo gương tốt, lại đi chòng ghẹo con gái nhà lành.”
“Ồ!” đồng trí công an phẫn nộ: “Vừa nhìn đã biết là thứ chẳng ra gì! Dẫn cả đi, một khi điều tra ra tình hình đúng sự thật, lập tức xử phạt theo quy định trị an, tạm giam mấy người 50 ngày!”
Vạn tổng thốt lên: “Ai chòng ghẹo con gái nhà lành nào! Con gái nhà lành ở đâu ra? Chúng tôi rõ ràng là đến hát cơ mà, thằng nhóc này động tay động chân đánh người còn vu oan hãm hại!”
Kỷ Nam Phương lôi Thủ Thủ ra: “Ông trêu chọc em gái tôi, ông xem ông làm em gái tôi sợ đến nỗi, lời còn không nói được đây này.”
Vạn tổng thét lớn: “Mày nói vớ vẩn! Mày vu cáo người tốt!”
Thủ Thủ chỉ sợ mình nhịn không được sẽ bật cười to tiếng, thế nên vùi mặt trong lòng Kỷ Nam Phương, nhịn đến toàn thân phát run, liều mạng nhịn để không phát ra tiếng cười.
Kỷ Nam Phương một tay vỗ vỗ lưng cô: “Đừng khóc! Đừng khóc nữa! Đồng trí công an sẽ giúp chúng ta bảo vệ lẽ phải mà!”
Đồng trí công an thấy người đang “khóc” đến không ngẩng nổi đầu là Thủ Thủ, liếc sang một Vạn Hồng Đạt mặt mày say bí tỉ không có gì là không dám làm, sau cùng cán cân tín nhiệm triệt để trượt nghiêng về phía thần tượng học sinh giỏi, đánh nhịp cho 2 công an cấp dưới: “Dẫn bọn này về đồn! Phải thẩm tra thật kỹ!” rồi hướng Kỷ Nam Phương nở nụ cười: “Cậu để số chứng minh thư nhân dân, số điện thoại liên lạc lại là được. Mau dẫn em gái về nhà đi, cậu xem làm cô bé khóc, sợ đến phát run lên đây này.”
Kỷ Nam Phương ngay sau đó lấy chứng minh ra, để lại cả danh thiếp, Vạn Hồng Đạt kêu la: “Oan quá! Tôi không chọc ghẹo con gái nhà lành đâu, là anh ta tự nhiên động tay chân trước mà! Oan quá! Tôi muốn gọi điện cho luật sư! Mấy người tự ý bắt người thế này là phạm pháp! Tôi muốn gọi điện cho luật sư!”
Có oan hơn Đậu Nga cũng có ích gì, bị công an nhân dân đẩy lên xe thùng đi dẫn đi rồi.
Thủ Thủ cảm thấy mình thật sự đang say, đến lướt đi còn thấy khó, nhưng cô rõ ràng còn rất lễ phép chào tạm biệt Nguyễn Chính Đông: “Anh Đông Tử, em về trước nhé, cho em gửi lời hỏi thăm đến Giang Tây.”
Kỷ Nam Phương dường như lôi cô vào thang máy, đi thẳng xuống bãi đỗ xe, hung tợn nhét cô yên vị trong xe mình, Thủ Thủ hỏi anh: “Passat kiểu dáng mới nhà anh đâu rồi?”
“Em im đi!”
Thủ Thủ uống say rồi mà còn cảm nhận ra cơn giận bộc phát từ anh, thôi đi, cô không so đo người đàn ông vừa mới đánh nhau xong này đâu, nhất là người này còn vừa gặp phải địch thủ lâu năm nữa chứ.
Cô cứ cảm thấy tức cười, vì sao Kỷ Nam Phương và Nguyễn Chính Đông xưa nay cứ không vừa mắt nhau chứ, rõ ràng 2 nhà quan hệ còn không tệ cơ mà, tình cảm qua lại càng có thể đếm ngược đến đời ông bà nội từ hồi còn trèo đèo lội suối cơ mà. Nhưng bọn họ lúc còn nhỏ đánh nhau, lớn lên rồi vẫn còn đối chọi gay gắt, mọi chỗ mọi nơi đều kẻ vạch phân cách rõ ràng.
Cô cảm thấy khó chịu, như thể trong dạ dày có cơn sóng ngầm, thực ra cũng chưa ăn gì, hay là do uống hỗn tạp quá nhiều thứ, trừ rượu vang ra cô còn uống đến 3 ly Long Island Iced Tea.
Anh sợ cô buồn nôn, lái xe cũng giảm tốc độ, mở thêm cả cửa sổ, nghe gió quất vào mặt tê buốt, cô cả đường đều cười hì hì, vậy mà lại không hề khóc.
Vừa vào cửa đã đá văng đôi giầy cao gót, chân trần chạy trên sàn nhà, lòng bàn chân chỉ cảm thấy ngứa ngáy, may mà sàn ấm áp, không lạnh lẽo. Mà cô vẫn còn nhớ ra, lịch sự hỏi Kỷ Nam Phương: “Anh uống gì? Em có Mao Tiêm, còn có cà phê, nhưng chỉ là đồ đóng gói thôi.”
“Diệp Thận Thủ! Những chỗ đó là nơi cho con gái vào đấy à?”
Cô nghiêng đầu nghĩ cả buổi: “Con gái bên trong đó nhiều mà nhỉ, sao em lại không thể vào chứ?”
“Em lại còn nhảy nhót! Ở những nơi như thế em có thể nhảy được cơ à!”
Anh hình như bị tức chết, vốn dĩ cả đám người đi hát, lúc bước lên lầu đột nhiên có người để ý đến bóng dáng bắt mắt nhất điên cuồng nhất trên sàn nhảy, không kiềm được huýt gió: “Ôi chao! Em kia khá thật, nhất định học trường múa rồi, chẹp chẹp!”
Cả lũ người đều ngó qua nhìn, người khác nữa cũng nhịn không được ríu rít tán thành: “Mấy cậu nhìn eo em ấy uốn kìa, nhỏ dã man nhé….”
Có người cười: “Em ấy uốn thêm chỗ khác nữa, biết đâu càng thú vị hơn!”
Cả đám người đều bật cười đen tối, chỉ có anh mặt mày biến sắc, cách xa như thế, ánh đèn khi tỏ khi mờ, nhưng anh vừa nhìn đã nhận ngay ra cô. Đột nhiên tức đến cước lạnh tay chân: “Mấy người im hết cái miệng đi!”
Tất cả bọn họ đều ngơ ngác, Kỷ tam công tử vô duyên vô cớ lại nổi giận đùng đùng, trước giờ chưa từng có chuyện này, nhưng mấy gã bạn rượu thấy tình thế đều vội vàng: “Chỗ này hơi ồn, hay đổi bar khác đi?”
Mặt mày anh xanh xám: “Các cậu đi trước tôi, tôi theo sau.”
Anh ở lại để xem xem cô rốt cuộc đang làm gì, sau đó cô bao một phòng riêng, anh cũng theo lên, cũng bao luôn phòng bên cạnh, ai mà biết vừa mới không chú ý thôi, cô đã thanh toán rồi bỏ đi, nếu không phải anh kịp thời phát hiện bám theo sau, cô nói không chừng đã bị thằng yêu râu xanh kia kéo vào phòng rồi.
Ở chỗ như thế, cô lại say khướt, chuyện gì cũng có thể xảy ra, thuốc mê thuốc kích thích thuốc lắc…..anh nghĩ thôi đã nhịn không được trong lòng lại phát rét.
Cô say bí tỉ rồi cả người cũng trở nên ngây ngô, nghĩ nửa buổi mới chợt nghĩ ra: “Thì ra anh sớm đã thấy em sao?” lại giật gấu áo anh nói: “Không được nói với anh em, càng không được nói với bố em, nếu không họ đánh đòn em mất.”
Anh hận đến ngứa cả răng: “Em nghĩ anh không đánh em chắc?”
Cô ngây ngô rồi ngay lập tức cười hì hì: “Vậy em hối lộ anh nhé.”
Trước đây cô thỉnh thoảng chọc giận phải Dịch Trường Ninh, cô tiện thể hối lộ cho anh.
Không đợi anh phản ứng lại, cô đã nhón chân, vịn chặt cổ anh, bờ môi ấm mềm dán lên môi anh.
Bờ môi anh có vị thuốc lá nhàn nhạt, còn có hương thơm bạc hà khiến cô chợt cảm giác bi thương, anh đột nhiên dùng sức gỡ tay cô ra, hung hăng đẩy cô. Làn nước mơ hồ chắn trước tầm mắt, anh cuối cùng lại đẩy cô ra, không cần cô nữa.
Cô ngoan cố bổ nhào đến, sít sao túm vạt áo anh, cố hôn anh lần nữa, anh vẫn đẩy cô ra mạnh mẽ như lần trước, dường như còn hung tợn hơn, cô giống như đứa trẻ con không nỡ buông tay, nước mắt giàn giụa, anh hết lần này đến lần khác đẩy cô ra, cô hết lần này đến lần khác nỗ lực muốn thử. Anh càng xô đẩy cô cô càng thăm dò mút mát, sự mạnh mẽ khi anh đẩy cô thu hẹp dần, sau cùng anh cũng siết lấy eo cô, hôn đáp trả cô.
Anh hôn đến như gấp gấp đến như đam mê, đến như chỉ muốn nuốt gọn lấy cô, cô có chút khó thở, kiểu vui sướng kì dị từ trong cơ thể chầm chậm bốc lên, cô thấy nóng, nhưng không cách nào xoa dịu được, cô đành gỡ cổ áo mình, anh giữ chặt tay cô, dường như muốn ngăn cản. Cô lại tiện thể mon men vuốt dọc cánh tay anh, khì khì cười, anh dậy cơn cuống cuồng, hình như lại muốn đẩy cô ra, cô cố gắng hôn anh, anh dần dần mê man trong ái tình, cô chỉ cảm thấy chóng mặt, đồ đạc trong nhà quay mòng mọng, khuôn mặt anh xoắn xuýt, mờ nhạt……cô cứ cười ngô nghê sau cùng ấn ngược anh xuống giường, ý nghĩ duy nhất hóa ra là, đè lên thân người khác lại dễ chịu đến thế.
Anh hôn cô rất dễ chịu, trước tiên là môi, sau đó đến cổ, bịn rịn hôn tai cô—-cô sợ buồn, khanh khách cười, thân mình nhũn ra rơi xuống, anh lật người qua, cô nằm dưới anh không ngọ ngoạy, rờ rẫm mọi nơi, lại không ngờ nhen nhóm lên 1 ngọn lửa, anh cắn lại cô, động tác bỗng nhiên thô bạo, mà bắt đầucắn cô.
Sau đó mọi chuyện cô nhớ được cứ mờ dần, duy nhất một ấn tượng ấy là đau, đau đến nỗi cô khóc thét, cào xước cả mặt anh, anh dỗ cô, anh rì rầm dỗ dành cô: “Một lúc sẽ hết, một lúc thôi…..” lời vuốt ve an ủi bên tai cô nỉ non, cô đau đến sũng người mồ hôi, chỉ cảm thấy anh đang lừa cô, một lúc thế này, một lúc thế nọ, cho đến vô tận, lòng tham không đáy. Cô nghẹn ngào khóc, sau cùng kiệt sức thiếp đi.
Hình như ngủ chưa được bao lâu, lại bị một âm thanh ồn ào rất quen thuộc đánh thức, giống như tiếng điện thoại, cô đầu đau như búa bổ, xương cốt toàn thân ê ẩm, chỉ cảm giác động nhẹ là vỡ nát, bên cạnh có người gọi tên, dường như rất gần, cô vùi đầu trong gối, tựa như rên rỉ: “Muốn ngủ thêm mà.”
Âm thanh ấy cuối cùng ngưng bặt, cô lật mình, lại ngủ tiếp.
Ngủ cũng không được mấy, lại một âm thanh đơn điệu khác lần nữa đánh thức cô, cô cảm thấy cực lắm rồi, tại sao phải đánh thức cô chứ? Cô chỉ muốn ngủ thôi.
Âm thanh đơn ấy nhất quyết không chịu buông tha, kéo dài không ngớt, sau cùng trên giường hơi rung rung, cuối cùng có người xuống giường ra mở cửa.
Não cô dần dần phục hồi hoạt động—–có người—–xuống giường——-mở cửa……
Âm thanh đơn điệu đang réo kia là tiếng chuông cửa, đây là phòng ký túc, là phòng ngủ của cô, cô đang trên giường mình, thế nhưng——có người xuống giường ra mở cửa sao?
Rèm mành chưa kéo, ánh nắng sáng ngời rọi vào, một mảng nắng trắng lòa, trong đầu cô một khoảng trống cũng trắng xóa, tối ngày hôm qua tất thảy như đoạn phim nhanh chóng tua băng chạy lại, cô ở quán bar uống say khướt, sau đó gặp phải Vạn Hồng Đạt, sau đó hắn kéo cô……cô lên cơn rùng mình, túm vội lấy áo ngủ chùm vào, nhảy xuống giường chạy ra ngoài.
Chỉ nghe ngoài cửa có người rống át tiếng, dường như đang hét lên: “Kỷ Nam Phương! Sao cậu lại ở đây?”
Kỷ Nam Phương mắt ngáy ngủ gương mặt kinh ngạc vịn vào cánh cửa, thấy bên ngoài cũng một gương mặt kinh ngạc khác là Diệp Thận Khoan, Diệp Thận Khoan thấy anh đến khuy áo còn đang cài giở, trên mặt còn có vết cào, mà Thủ Thủ đứng ở cửa phòng ngủ, áo quần xộc xệch, cả đôi mắt khóc sưng vù. Trong phút chốc nghĩ ra một kiểu tình huống đáng sợ nào đó, không kìm được gầm lên: “Kỷ Nam Phương, thằng khốn nạn này!”
Trơ mắt nhìn Diệp Thận Khoan vung nắm đấm ra. Kỷ Nam Phương dường như còn đang lờ mờ, lại bị nắm đấm ấy nặng nề thụi lên mặt, tức khắc loạng choạng choáng váng lùi lại.
Diệp Thận Khoan chỉ cảm thấy giận đến không nén được, gân xanh trên trán giật giật: “Kỷ Nam Phương! Bao nhiêu năm nay tao coi mày là anh em!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi, lại thụi thêm một đấm: “Mày lại đi ức hiếp em gái tao ư!”
Kỷ Nam Phương bị 2 cú đấm thụi cho mê muội, đến quên cả né tránh.
“Mày đồ cầm thú!” Diệp Thận Khoan nghiến răng, lại giơ thêm cú đấm nữa: “Thủ Thủ chỉ là đứa trẻ! Sao mày cũng lỡ ra tay chứ!”
Diệp Thận Khoan khác với Kỷ Nam Phương, anh học quyền anh từ bé, mỗi một cú đấm vừa hung hăng lại vừa chuẩn xác: “Tao hôm nay phải đánh chết bằng được cái loại khốn nạn như mày! Đến Thủ Thủ cũng không bỏ qua! Đồ cầm thú!”
“Diệp Thận Khoan, cậu điên chắc?” Kỷ Nam Phương cuối cùng nghĩ ra phải né tránh, tránh được một cú, Diệp Thận Khoan càng như dầu bỏ lửa, bồ nhào đến: “Mày mới là đồ điên! Mày đụng chạm cả Thủ Thủ à, mày còn nhìn con bé nó trưởng thành đấy, hay mày không còn là người nữa hả!”
Hai người đàn ông đều nổi cơn tam bành, xô qua kéo lại, xô cả lên ghế rồi ầm ầm lật nhào, Thủ Thủ nhào lên muốn tách bọn họ ra: “Đừng đánh nữa anh cả ơi!”
Hai người đàn ông lớn tướng lại giống như trẻ con đang quần nhau trên đất, Kỷ Nam Phương trong lòng do dự, đột nhiên rơi vào tình huống thất thế, Diệp Thận Khoan hung hăng chặn cứng cổ anh, mắt như tóe máu: “Đồ khốn nạn! Tao coi mày như anh em, mày lại làm thế với Thủ Thủ!”
Thủ Thủ bổ nhào lên kéo cánh tay anh: “Anh cả! Anh buông tay đi! Anh bóp chết anh ấy mất! Anh cả anh buông tay đi!”
Diệp Thận Khoan như con sư tử đang phát điên, rất nhanh gạt Thủ Thủ sang 1 bên, Kỷ Nam Phương thừa cơ lật mình, áp chặt cánh tay cậu ta: “Diệp Thận Khoan cậu bình tĩnh chút đi!”
Diệp Thận Khoan gầm gừ lật nhào anh, xô cả vào bàn trà, bàn trà văng ra xa tít, phát ra một loạt thứ tiếng ầm ầm. “Mày là đồ cầm thú! Tao hôm nay không thể không đánh chết mày!” lần này lại bóp chặt cổ họng Kỷ Nam Phương, Thủ Thủ chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một mớ lộn xộn, cái khó ló cái khôn buông tiếng kêu to: “Anh! Anh đừng đánh nữa! Em và Kỷ Nam Phương yêu nhau cơ mà!”
Sau khi Quan Kỳ rời đi, ma nữ đi tới, đôi mắt đỏ hoe.
“Cô lúc nào cũng nói Quan Kỳ ngu ngốc, thực ra người ngu ngốc là cô.”
Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta: “Vậy cô nói xem ai ngốc hơn?”
Ma nữ quay đầu lại, tức giận đáp: “Đều ngốc đến hết thuốc chữa, không phân biệt được.”
Tôi cười: “Tôi nghĩ anh ấy là người ngốc hơn.”
Từ đó trở đi, Quan Kỳ thực sự đến mỗi ngày.
Anh ấy càng ngày càng nói nhiều.
Toàn là những lời vô bổ, nhưng tôi lại rất thích nghe.
Quan Kỳ đến suốt một tuần.
Sau đó, anh ấy biến mất một thời gian.
Khi anh ấy quay lại, tôi nhạy bén phát hiện ra, chiếc nhẫn trên tay anh đã biến mất.
Lòng tôi chợt lạnh, như nhận ra điều gì, tôi ngước lên nhìn Quan Kỳ.
Lần này Quan Kỳ không mang hoa tới, trên mặt xuất hiện một nụ cười.
“Nhu Nhu, thời tiết càng ngày càng lạnh rồi.”
Anh vừa cất lời, ma nữ liền im bặt.
Chỉ có mình Quan Kỳ là đang nói.
Anh dựa vào bia mộ, im lặng một lúc, thở dài.
“Bỗng dưng anh cảm thấy hơi mệt mỏi đối với nơi này.”
“Hoá ra tình yêu nào cũng có hạn sử dụng, tình yêu của anh đối với em cũng vậy.”
Quan Kỳ cúi đầu cười: “Mấy ngày nay anh không tới, vậy mà cũng không có cảm giác gì.”
“Nhu Nhu, có lẽ là anh buông tay em được rồi.”
“Ở công ty có một cô gái mới đến, anh đã rung động trước cô ấy từ lâu.”
“Khi nhìn thấy cô ấy, trái tim anh lại vô thức loạn nhịp.”
“Khi anh nhìn thấy cô ấy mặc váy ngắn trong cơn mưa lạnh lẽo ngày hôm ấy, có một âm thanh vang lên trong tâm trí anh.”
“Nó nói, sau này phải bảo vệ cô ấy thật tốt.”
“Hoá ra động lòng lại bất chợt đến như vậy.”
Khi Quan Kỳ nói về những điều này, đôi mắt anh sáng lên.
Lấp la lấp lánh, tất cả đều là niềm vui và sự cưng nhiều.
“Nhu Nhu, em có trách anh không?”
Tôi đứng trong gió lạnh, cảm giác như cơn gió ấy đang thổi thẳng vào trái tim tôi.
Đau nhói.
Thì ra ma quỷ cũng biết đau.
Đợi lâu như vậy, nhưng đến khi nghe được những lời đó, tôi lại không thể dễ dàng mà chấp nhận nó.
“Sao có thể trách anh chứ? Em vui còn không kịp.” Tôi thu lại ánh mắt, cười hai tiếng thật to.
Tôi cười rồi lại cười. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Quan Kỳ, mũi tôi chua xót, không thể cười được nữa.
Tôi nhìn chằm chằm anh một lúc, khàn giọng nói: “Thật tốt.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc còn đang lôi lôi kéo kéo, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng quát chói tai: “Này Diệp Thận Thủ!”
Thủ Thủ quay lại nhìn, là Kỷ Nam Phương.
Cô ngây ngô cười: “Kỷ Nam Phương!”
Từ sau lần anh đến mừng thọ ông ngoại cô, 2 người đã quét hết sạch lúng ta lúng túng, cười cười nói nói, hoàn toàn như trước kia, tạm cho là đã hồi phục tình hữu nghị cách mạng. Nhưng anh bộ dạng bây giờ cũng thật kỳ quái, như một con rồng hung bạo biết phun lửa ấy.
Cô cảm thấy ví dụ này rất đáng yêu, bởi lẽ ít khi bắt gặp kiểu dáng thế này của Kỷ Nam Phương, thật ra anh có điểm giống với Diệp Thận Khoan, chung quy có một kiểu dửng dưng bỡn cợt với đời, một khi gặp phải chuyện, trái lại càng trấn tĩnh như thường.
Thế lên cô cảm thấy bộ dạng rồng bạo chúa này của anh thật thú vị, liền ha ha bật cười, Kỷ Nam Phương đã kéo giật cô lại, kéo đến nỗi cô loạng choạng, suýt thì xô phải người anh.
Vạn Hồng Đạt vốn dĩ cũng có 8 9 phần say khướt, nhìn thấy người đẹp đến tay rồi mà còn để trượt, liền giận tím tái mặt mày, thù mới hận cũ trong lòng cùng lúc trào lên, giơ tay đẩy Kỷ Nam Phương tiện thể chửi mát: “Mày mẹ mày chứ việc liên quan gì đến mày!”
Kỷ Nam Phương tức tối, không cần chờ ngón tay hắn chạm được vào áo mình, ra tay cực nhanh, vừa tóm lấy cổ áo Vạn Hồng Đạt đã quẳng ra bên ngoài, bản thân anh từ bé đã luyện đối kháng ‘cầm nã quyền’ ở võ môn nổi tiếng, lực cánh tay cực khỏe, chỉ nghe thấy “ầm”, Vạn Hồng Đạt cả thân thể béo mập đã bay đến tít xa, xô vào trụ đèn “ào” một tiếng đổ bể cả trên mặt đất.
(*chú: cầm nã quyền theo tớ được biết thì bộ môn này được dạy phổ biến trong các trường đại học quân sự, học viện an ninh của TQ)
Vạn Hồng Đạt vuốt mặt một cái, cả lòng bàn tay đều là máu, liền bật tiếng kêu gào, người từ căn phòng phía hắn túa cả ra, chứng kiến thấy tình hình, có người vội vã đỡ hắn dậy. Còn có người nhớn nhác bắt đầy gọi điện thoại, số còn lại chen nhau mà vây đánh Kỷ Nam Phương. Tình cảnh phút chốc một đống hỗn loạn, chỉ nghe thấy bing bing bang bang, khung kính, bình hoa, trụ đèn ở hành lang không biết vỡ đến bao nhiêu là nhiều, người từ những căn phòng khác nghe thấy tiếng động, sớm cũng mở cửa nhòm ra.
Vừa nhìn thấy loại tình cảnh này, có kẻ nhát gan liền lập tức đóng chặt cửa, lại có kẻ bổ ra xem việc gì náo nhiệt, có người gọi điện thoại báo công an, lại còn có người lớn tiếng gọi: “Ô! Kỷ tam, là cậu à! Đánh nhau ư?”
Kỷ Nam Phương đã quật ngược được 2 tên, anh giương đông kích tây, tay đấm chân đá, trong lúc cấp bách còn có bản lĩnh đáp lại: “Ừ! Đánh nhau đấy!”
“Có cần giúp không thế?” Người đó cũng thấy thích thú, khoanh tay đứng 1 bên chỉ lo hỏi han.
“Thôi đi!” Kỷ Nam Phương nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu lá ngọc cành vàng, nhỡ ra va này đụng nọ, các cụ mà biết thì giết tôi chết mất. Cậu đứng sang 1 bên hộ tôi cái!”
“Anh em một nhà, tôi khoanh tay đứng nhìn hình như không hợp tình hợp lý cho lắm, hay tôi giúp cậu xử lí 2 đứa nhé?”
“Không cần!” Kỷ Nam Phương động tác linh hoạt, “rắc” 1 tiếng gập khủy tay đối thủ, đối phương tức khắc lăn lộn, đau đến oa oa rên la, còn có 2 tên bị ánh mắt Kỷ Nam Phương quét gom lại, dọa cho thụt lùi đến mấy bước, ngoảnh đầu đã chạy mất.
“Đứng lại ngay!” Người ban nãy vừa nói chuyện với Kỷ Nam Phương đột nhiên giơ tay một cái, cũng không nhìn rõ ra anh ta ra tay thế nào, đã túm được cổ áo 2 tên, không tốn mảy may sức lực nào đã quật cả 2 lăn ra đất, 7 8 con người đều đổ nhào trên sàn luôn miệng “ôi chao”, Vạn Tổng trái lại không dám rống to nữa, trợn tròn 2 con mắt nhìn Kỷ Nam Phương, như thể nhìn thấy một gã quái vật.
Quản lí quán bar dẫn theo 1 đoàn bảo vệ sớm đã kịp thời có mặt, chứng kiến sự kiện trên, ngược lại cũng lánh sang một bên.
Thủ Thủ còn cười ha hả, thấy đống người ngổn ngang bò trên đất, gật gù đắc ý nói: “Kỷ Nam Phương, em sẽ mách với bác trai, anh lại đánh nhau nhé!”
Kỷ Nam Phương thong thả ung dung nói: “Đến đánh nhau cũng còn thua, cái loại yếu ớt ấy, không phải con bố – ông cụ trước kia dạy dỗ anh thế đấy. Chuyện hôm nay dù có để cho ông cụ biết, cũng không mắng nổi anh đâu.”
Người nọ khì khì bật cười, cặp mắt đan phượng hơi hơi híp lại, càng lộ ra thanh tú sáng sủa: “Vẫn còn để bụng sao? Cái lần cậu đánh thua tôi, cậu còn nhớ bao nhiêu năm thế cơ á?”
Kỷ Nam Phương hung hăng trợn mắt với anh ta: “Này Nguyễn Chính Đông! Ai thua nào, năm đó là cậu dám xỏ lá tôi nhé!”
Người này là Nguyễn Chính Đông, anh trai của Nguyễn Giang Tây, Thủ Thủ hì hì cười: “Các anh ầm ĩ bao năm rồi, không thấy mệt sao?”
2 con người này đồng thanh “hừ” một tiếng, quay ngoắt mặt không thèm nhìn kẻ kia nữa, tựa như ai lo việc người ấy, nhưng lại đồng thời móc ra hộp thuốc lá, châm 1 điếu, nhả khói mịt mùng.
Điếu thuốc vừa hút xong, công an cuối cùng cũng đến.
Âm thanh vang lớn, xe 110 hú còi cả đường từ xa cho đến gần, sau đó gọi quản lý dẫn đường lên. Vạn tổng nhìn thấy công an, lập tức tỉnh cả rượu, bưng vết thương trên mặt nghênh đón: “Đồng chí công an, chúng nó gây sự đánh người, ra tay hành hung người khác.”
Người đứng đầu phía công an nhìn một loạt 7 8 người mọp trên đất, liền hỏi: “Kéo bè kéo lũ đánh nhau à? Bên nào với bên nào đây?”
Vạn tổng chỉ trỏ Kỷ Nam Phương và Nguyễn Chính Đông: “Bọn nó cả lũ với nhau đấy!”
Cũng chẳng đợi công an lên tiếng, Kỷ Nam Phương lẫn Nguyễn Chính Đông đã đồng thanh nói: “Ai cùng lũ với hắn nào?!” rồi lại nhất loạt ngoắt mặt đi, đôi bên gửi nhau 1 cái lườm.
Mất cả buổi, công an cuối cùng mới làm sáng tỏ được: “Bọn họ tưng đây người, mà đánh có 2 người các anh thôi sao?”
“Không phải 2 người đâu,” Nguyễn Chính Đông nhẫn nại chỉ chỉ vào Kỷ Nam Phương, nói: “Tôi không ra tay, chỉ giúp chặn lại 2 kẻ tháo chạy thôi, bọn họ chỉ đánh có mình cậu ta.”
Công an quan sát Kỷ Nam Phương từ đầu đến chân một lượt mới nói: “Từng này người bị cậu hạ gục? Cũng có bản lĩnh đấy nhỉ?”
Kỷ Nam Phương dửng dưng: “Cũng tạm, chưa đến nỗi làm mất mặt thầy dạy võ.”
Đồng trí công an này khá hiếu kỳ: “Sư phụ của cậu là ai vậy?”
Kỉ Nam Phương vốn dĩ lười giải thích, nghĩ ngợi rồi mới nói với anh ta: “Thầy tôi họ Từ, xếp hạng bậc 9.
Không ngờ đồng trí công an 2 mắt lóe sáng: “Thì ra là học trò thầy giáo Từ!” anh ta bắt tay Kỷ Nam Phương, kích động lắc thật mạnh: “Thật không nghĩ nổi, sinh thời còn có thể gặp được học trò của thầy Từ!” rồi lôi kéo Kỷ Nam Phương, chỉ thiếu điều xin chữ ký anh ngay tại trận: “Tôi là chuyển ngành sang cảnh sát vũ trang, chúng tôi đây đều là hậu sinh kém cỏi, không có duyên được gặp qua thầy Từ. Nghe nói thầy Từ năm đó giữ chức huấn luyện viên trưởng, dưới tay có một tốp học trò, người nào người nấy đều tài nghệ tuyệt vời….không ngờ hôm nay tôi lại còn có thể gặp cao thủ là cậu! Cậu thế này cũng là còn nhẹ tay, nếu không bọn ranh con này, đâu có sống nổi chứ?”
“Không phải đâu, là do tôi lúc nhỏ sức khỏe không tốt, cùng cụ nhà học được có mấy buổi, nhưng không thể nói tôi là học trò chính thức được. Anh nói như thế, thầy mà biết, sẽ không tha cho tôi đâu. Thầy ghét nhất là ra ngoài đường đánh nhau với người không biết võ, nói thế này là ỷ mạnh hiếp yếu, mất cả thể diện rồi, anh đừng nhắc đến nữa.”
“Được! Được! Không nhắc nữa!” Đồng trí công an lia lịa gật đầu, chỉ vào đám người dưới sàn: “Đám oắt con này sao đây?”
“Không học theo gương tốt, lại đi chòng ghẹo con gái nhà lành.”
“Ồ!” đồng trí công an phẫn nộ: “Vừa nhìn đã biết là thứ chẳng ra gì! Dẫn cả đi, một khi điều tra ra tình hình đúng sự thật, lập tức xử phạt theo quy định trị an, tạm giam mấy người 50 ngày!”
Vạn tổng thốt lên: “Ai chòng ghẹo con gái nhà lành nào! Con gái nhà lành ở đâu ra? Chúng tôi rõ ràng là đến hát cơ mà, thằng nhóc này động tay động chân đánh người còn vu oan hãm hại!”
Kỷ Nam Phương lôi Thủ Thủ ra: “Ông trêu chọc em gái tôi, ông xem ông làm em gái tôi sợ đến nỗi, lời còn không nói được đây này.”
Vạn tổng thét lớn: “Mày nói vớ vẩn! Mày vu cáo người tốt!”
Thủ Thủ chỉ sợ mình nhịn không được sẽ bật cười to tiếng, thế nên vùi mặt trong lòng Kỷ Nam Phương, nhịn đến toàn thân phát run, liều mạng nhịn để không phát ra tiếng cười.
Kỷ Nam Phương một tay vỗ vỗ lưng cô: “Đừng khóc! Đừng khóc nữa! Đồng trí công an sẽ giúp chúng ta bảo vệ lẽ phải mà!”
Đồng trí công an thấy người đang “khóc” đến không ngẩng nổi đầu là Thủ Thủ, liếc sang một Vạn Hồng Đạt mặt mày say bí tỉ không có gì là không dám làm, sau cùng cán cân tín nhiệm triệt để trượt nghiêng về phía thần tượng học sinh giỏi, đánh nhịp cho 2 công an cấp dưới: “Dẫn bọn này về đồn! Phải thẩm tra thật kỹ!” rồi hướng Kỷ Nam Phương nở nụ cười: “Cậu để số chứng minh thư nhân dân, số điện thoại liên lạc lại là được. Mau dẫn em gái về nhà đi, cậu xem làm cô bé khóc, sợ đến phát run lên đây này.”
Kỷ Nam Phương ngay sau đó lấy chứng minh ra, để lại cả danh thiếp, Vạn Hồng Đạt kêu la: “Oan quá! Tôi không chọc ghẹo con gái nhà lành đâu, là anh ta tự nhiên động tay chân trước mà! Oan quá! Tôi muốn gọi điện cho luật sư! Mấy người tự ý bắt người thế này là phạm pháp! Tôi muốn gọi điện cho luật sư!”
Có oan hơn Đậu Nga cũng có ích gì, bị công an nhân dân đẩy lên xe thùng đi dẫn đi rồi.
Thủ Thủ cảm thấy mình thật sự đang say, đến lướt đi còn thấy khó, nhưng cô rõ ràng còn rất lễ phép chào tạm biệt Nguyễn Chính Đông: “Anh Đông Tử, em về trước nhé, cho em gửi lời hỏi thăm đến Giang Tây.”
Kỷ Nam Phương dường như lôi cô vào thang máy, đi thẳng xuống bãi đỗ xe, hung tợn nhét cô yên vị trong xe mình, Thủ Thủ hỏi anh: “Passat kiểu dáng mới nhà anh đâu rồi?”
“Em im đi!”
Thủ Thủ uống say rồi mà còn cảm nhận ra cơn giận bộc phát từ anh, thôi đi, cô không so đo người đàn ông vừa mới đánh nhau xong này đâu, nhất là người này còn vừa gặp phải địch thủ lâu năm nữa chứ.
Cô cứ cảm thấy tức cười, vì sao Kỷ Nam Phương và Nguyễn Chính Đông xưa nay cứ không vừa mắt nhau chứ, rõ ràng 2 nhà quan hệ còn không tệ cơ mà, tình cảm qua lại càng có thể đếm ngược đến đời ông bà nội từ hồi còn trèo đèo lội suối cơ mà. Nhưng bọn họ lúc còn nhỏ đánh nhau, lớn lên rồi vẫn còn đối chọi gay gắt, mọi chỗ mọi nơi đều kẻ vạch phân cách rõ ràng.
Cô cảm thấy khó chịu, như thể trong dạ dày có cơn sóng ngầm, thực ra cũng chưa ăn gì, hay là do uống hỗn tạp quá nhiều thứ, trừ rượu vang ra cô còn uống đến 3 ly Long Island Iced Tea.
Anh sợ cô buồn nôn, lái xe cũng giảm tốc độ, mở thêm cả cửa sổ, nghe gió quất vào mặt tê buốt, cô cả đường đều cười hì hì, vậy mà lại không hề khóc.
Vừa vào cửa đã đá văng đôi giầy cao gót, chân trần chạy trên sàn nhà, lòng bàn chân chỉ cảm thấy ngứa ngáy, may mà sàn ấm áp, không lạnh lẽo. Mà cô vẫn còn nhớ ra, lịch sự hỏi Kỷ Nam Phương: “Anh uống gì? Em có Mao Tiêm, còn có cà phê, nhưng chỉ là đồ đóng gói thôi.”
“Diệp Thận Thủ! Những chỗ đó là nơi cho con gái vào đấy à?”
Cô nghiêng đầu nghĩ cả buổi: “Con gái bên trong đó nhiều mà nhỉ, sao em lại không thể vào chứ?”
“Em lại còn nhảy nhót! Ở những nơi như thế em có thể nhảy được cơ à!”
Anh hình như bị tức chết, vốn dĩ cả đám người đi hát, lúc bước lên lầu đột nhiên có người để ý đến bóng dáng bắt mắt nhất điên cuồng nhất trên sàn nhảy, không kiềm được huýt gió: “Ôi chao! Em kia khá thật, nhất định học trường múa rồi, chẹp chẹp!”
Cả lũ người đều ngó qua nhìn, người khác nữa cũng nhịn không được ríu rít tán thành: “Mấy cậu nhìn eo em ấy uốn kìa, nhỏ dã man nhé….”
Có người cười: “Em ấy uốn thêm chỗ khác nữa, biết đâu càng thú vị hơn!”
Cả đám người đều bật cười đen tối, chỉ có anh mặt mày biến sắc, cách xa như thế, ánh đèn khi tỏ khi mờ, nhưng anh vừa nhìn đã nhận ngay ra cô. Đột nhiên tức đến cước lạnh tay chân: “Mấy người im hết cái miệng đi!”
Tất cả bọn họ đều ngơ ngác, Kỷ tam công tử vô duyên vô cớ lại nổi giận đùng đùng, trước giờ chưa từng có chuyện này, nhưng mấy gã bạn rượu thấy tình thế đều vội vàng: “Chỗ này hơi ồn, hay đổi bar khác đi?”
Mặt mày anh xanh xám: “Các cậu đi trước tôi, tôi theo sau.”
Anh ở lại để xem xem cô rốt cuộc đang làm gì, sau đó cô bao một phòng riêng, anh cũng theo lên, cũng bao luôn phòng bên cạnh, ai mà biết vừa mới không chú ý thôi, cô đã thanh toán rồi bỏ đi, nếu không phải anh kịp thời phát hiện bám theo sau, cô nói không chừng đã bị thằng yêu râu xanh kia kéo vào phòng rồi.
Ở chỗ như thế, cô lại say khướt, chuyện gì cũng có thể xảy ra, thuốc mê thuốc kích thích thuốc lắc…..anh nghĩ thôi đã nhịn không được trong lòng lại phát rét.
Cô say bí tỉ rồi cả người cũng trở nên ngây ngô, nghĩ nửa buổi mới chợt nghĩ ra: “Thì ra anh sớm đã thấy em sao?” lại giật gấu áo anh nói: “Không được nói với anh em, càng không được nói với bố em, nếu không họ đánh đòn em mất.”
Anh hận đến ngứa cả răng: “Em nghĩ anh không đánh em chắc?”
Cô ngây ngô rồi ngay lập tức cười hì hì: “Vậy em hối lộ anh nhé.”
Trước đây cô thỉnh thoảng chọc giận phải Dịch Trường Ninh, cô tiện thể hối lộ cho anh.
Không đợi anh phản ứng lại, cô đã nhón chân, vịn chặt cổ anh, bờ môi ấm mềm dán lên môi anh.
Bờ môi anh có vị thuốc lá nhàn nhạt, còn có hương thơm bạc hà khiến cô chợt cảm giác bi thương, anh đột nhiên dùng sức gỡ tay cô ra, hung hăng đẩy cô. Làn nước mơ hồ chắn trước tầm mắt, anh cuối cùng lại đẩy cô ra, không cần cô nữa.
Cô ngoan cố bổ nhào đến, sít sao túm vạt áo anh, cố hôn anh lần nữa, anh vẫn đẩy cô ra mạnh mẽ như lần trước, dường như còn hung tợn hơn, cô giống như đứa trẻ con không nỡ buông tay, nước mắt giàn giụa, anh hết lần này đến lần khác đẩy cô ra, cô hết lần này đến lần khác nỗ lực muốn thử. Anh càng xô đẩy cô cô càng thăm dò mút mát, sự mạnh mẽ khi anh đẩy cô thu hẹp dần, sau cùng anh cũng siết lấy eo cô, hôn đáp trả cô.
Anh hôn đến như gấp gấp đến như đam mê, đến như chỉ muốn nuốt gọn lấy cô, cô có chút khó thở, kiểu vui sướng kì dị từ trong cơ thể chầm chậm bốc lên, cô thấy nóng, nhưng không cách nào xoa dịu được, cô đành gỡ cổ áo mình, anh giữ chặt tay cô, dường như muốn ngăn cản. Cô lại tiện thể mon men vuốt dọc cánh tay anh, khì khì cười, anh dậy cơn cuống cuồng, hình như lại muốn đẩy cô ra, cô cố gắng hôn anh, anh dần dần mê man trong ái tình, cô chỉ cảm thấy chóng mặt, đồ đạc trong nhà quay mòng mọng, khuôn mặt anh xoắn xuýt, mờ nhạt……cô cứ cười ngô nghê sau cùng ấn ngược anh xuống giường, ý nghĩ duy nhất hóa ra là, đè lên thân người khác lại dễ chịu đến thế.
Anh hôn cô rất dễ chịu, trước tiên là môi, sau đó đến cổ, bịn rịn hôn tai cô—-cô sợ buồn, khanh khách cười, thân mình nhũn ra rơi xuống, anh lật người qua, cô nằm dưới anh không ngọ ngoạy, rờ rẫm mọi nơi, lại không ngờ nhen nhóm lên 1 ngọn lửa, anh cắn lại cô, động tác bỗng nhiên thô bạo, mà bắt đầucắn cô.
Sau đó mọi chuyện cô nhớ được cứ mờ dần, duy nhất một ấn tượng ấy là đau, đau đến nỗi cô khóc thét, cào xước cả mặt anh, anh dỗ cô, anh rì rầm dỗ dành cô: “Một lúc sẽ hết, một lúc thôi…..” lời vuốt ve an ủi bên tai cô nỉ non, cô đau đến sũng người mồ hôi, chỉ cảm thấy anh đang lừa cô, một lúc thế này, một lúc thế nọ, cho đến vô tận, lòng tham không đáy. Cô nghẹn ngào khóc, sau cùng kiệt sức thiếp đi.
Hình như ngủ chưa được bao lâu, lại bị một âm thanh ồn ào rất quen thuộc đánh thức, giống như tiếng điện thoại, cô đầu đau như búa bổ, xương cốt toàn thân ê ẩm, chỉ cảm giác động nhẹ là vỡ nát, bên cạnh có người gọi tên, dường như rất gần, cô vùi đầu trong gối, tựa như rên rỉ: “Muốn ngủ thêm mà.”
Âm thanh ấy cuối cùng ngưng bặt, cô lật mình, lại ngủ tiếp.
Ngủ cũng không được mấy, lại một âm thanh đơn điệu khác lần nữa đánh thức cô, cô cảm thấy cực lắm rồi, tại sao phải đánh thức cô chứ? Cô chỉ muốn ngủ thôi.
Âm thanh đơn ấy nhất quyết không chịu buông tha, kéo dài không ngớt, sau cùng trên giường hơi rung rung, cuối cùng có người xuống giường ra mở cửa.
Não cô dần dần phục hồi hoạt động—–có người—–xuống giường——-mở cửa……
Âm thanh đơn điệu đang réo kia là tiếng chuông cửa, đây là phòng ký túc, là phòng ngủ của cô, cô đang trên giường mình, thế nhưng——có người xuống giường ra mở cửa sao?
Rèm mành chưa kéo, ánh nắng sáng ngời rọi vào, một mảng nắng trắng lòa, trong đầu cô một khoảng trống cũng trắng xóa, tối ngày hôm qua tất thảy như đoạn phim nhanh chóng tua băng chạy lại, cô ở quán bar uống say khướt, sau đó gặp phải Vạn Hồng Đạt, sau đó hắn kéo cô……cô lên cơn rùng mình, túm vội lấy áo ngủ chùm vào, nhảy xuống giường chạy ra ngoài.
Chỉ nghe ngoài cửa có người rống át tiếng, dường như đang hét lên: “Kỷ Nam Phương! Sao cậu lại ở đây?”
Kỷ Nam Phương mắt ngáy ngủ gương mặt kinh ngạc vịn vào cánh cửa, thấy bên ngoài cũng một gương mặt kinh ngạc khác là Diệp Thận Khoan, Diệp Thận Khoan thấy anh đến khuy áo còn đang cài giở, trên mặt còn có vết cào, mà Thủ Thủ đứng ở cửa phòng ngủ, áo quần xộc xệch, cả đôi mắt khóc sưng vù. Trong phút chốc nghĩ ra một kiểu tình huống đáng sợ nào đó, không kìm được gầm lên: “Kỷ Nam Phương, thằng khốn nạn này!”
Trơ mắt nhìn Diệp Thận Khoan vung nắm đấm ra. Kỷ Nam Phương dường như còn đang lờ mờ, lại bị nắm đấm ấy nặng nề thụi lên mặt, tức khắc loạng choạng choáng váng lùi lại.
Diệp Thận Khoan chỉ cảm thấy giận đến không nén được, gân xanh trên trán giật giật: “Kỷ Nam Phương! Bao nhiêu năm nay tao coi mày là anh em!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi, lại thụi thêm một đấm: “Mày lại đi ức hiếp em gái tao ư!”
Kỷ Nam Phương bị 2 cú đấm thụi cho mê muội, đến quên cả né tránh.
“Mày đồ cầm thú!” Diệp Thận Khoan nghiến răng, lại giơ thêm cú đấm nữa: “Thủ Thủ chỉ là đứa trẻ! Sao mày cũng lỡ ra tay chứ!”
Diệp Thận Khoan khác với Kỷ Nam Phương, anh học quyền anh từ bé, mỗi một cú đấm vừa hung hăng lại vừa chuẩn xác: “Tao hôm nay phải đánh chết bằng được cái loại khốn nạn như mày! Đến Thủ Thủ cũng không bỏ qua! Đồ cầm thú!”
“Diệp Thận Khoan, cậu điên chắc?” Kỷ Nam Phương cuối cùng nghĩ ra phải né tránh, tránh được một cú, Diệp Thận Khoan càng như dầu bỏ lửa, bồ nhào đến: “Mày mới là đồ điên! Mày đụng chạm cả Thủ Thủ à, mày còn nhìn con bé nó trưởng thành đấy, hay mày không còn là người nữa hả!”
Hai người đàn ông đều nổi cơn tam bành, xô qua kéo lại, xô cả lên ghế rồi ầm ầm lật nhào, Thủ Thủ nhào lên muốn tách bọn họ ra: “Đừng đánh nữa anh cả ơi!”
Hai người đàn ông lớn tướng lại giống như trẻ con đang quần nhau trên đất, Kỷ Nam Phương trong lòng do dự, đột nhiên rơi vào tình huống thất thế, Diệp Thận Khoan hung hăng chặn cứng cổ anh, mắt như tóe máu: “Đồ khốn nạn! Tao coi mày như anh em, mày lại làm thế với Thủ Thủ!”
Thủ Thủ bổ nhào lên kéo cánh tay anh: “Anh cả! Anh buông tay đi! Anh bóp chết anh ấy mất! Anh cả anh buông tay đi!”
Diệp Thận Khoan như con sư tử đang phát điên, rất nhanh gạt Thủ Thủ sang 1 bên, Kỷ Nam Phương thừa cơ lật mình, áp chặt cánh tay cậu ta: “Diệp Thận Khoan cậu bình tĩnh chút đi!”
Diệp Thận Khoan gầm gừ lật nhào anh, xô cả vào bàn trà, bàn trà văng ra xa tít, phát ra một loạt thứ tiếng ầm ầm. “Mày là đồ cầm thú! Tao hôm nay không thể không đánh chết mày!” lần này lại bóp chặt cổ họng Kỷ Nam Phương, Thủ Thủ chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một mớ lộn xộn, cái khó ló cái khôn buông tiếng kêu to: “Anh! Anh đừng đánh nữa! Em và Kỷ Nam Phương yêu nhau cơ mà!”