Thứ hai quay về trường học, đám bạn học có chút nôn nóng, một là vì kỳ nghỉ Quốc khánh sẽ bắt đầu từ thứ tư, nguyên nhân khác là vì Trung thu và Quốc khánh đến cùng lúc nên đêm hội Trung thu sẽ được xếp tổ chức trước kì nghỉ Quốc khánh một ngày.
Buổi chiều nhồi nhét mấy động tác aerobic đến tận khi chân sắp bị xoắn quẩy, tôi mới miễn cưỡng được qua cửa. Sau đó, Giả Họa báo cho tôi biết thời gian và địa điểm đi bồi dưỡng tâm lý, nhớ Vũ Đạo nói tuần này sẽ đổi giáo viên bồi dưỡng mới cho mình nên tôi dạt dào mong đợi đến phòng bồi dưỡng từ sớm. Đợi chưa bao lâu, giáo viên bồi dưỡng cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào. Giây khắc anh ta bước vào, tôi đau khổ nhắm mắt lại. Vũ Đạo, anh không nên phái cái kẻ thảm thương bất lương này đến tiến hành tái giáo dục cho tôi, rồi làm nền để tôn lên cái tốt đẹp bác sĩ Trương chứ? Hay đây là sát thủ cuối cùng được thầy hiệu trưởng phái đến để khuyên tôi chuyển khoa?
Nói thật, tôi thực sự nghi ngờ không biết anh ta có phải thầy giáo hay không. Một, giáo viên ít nhất phải nói được những lời bình thường để người ta có thể hiểu được trên 80%, nhưng nghe anh ta nói, lúc thì tôi thấy như tiếng thổ dân, lúc thì như tiếng Ả Rập, dùng body language ấy hả, tôi lại thấy dịch vị dạ dày mình nó đang trào ngược lên. Hai, giáo viên ít nhất không được sợ sinh viên chứ, nhưng nhìn cái dáng vẻ nơm nớp lo sợ như ngồi trên lửa của anh ta kìa, cứ như tôi muốn cưỡng bức anh ta không bằng. Ba, giáo viên chí ít cũng phải là tấm gương tốt cho người khác, nhưng nhìn cái mặt như bị thiên binh vạn mã dậm qua của anh ta kìa, lựu đạn mà thấy anh ta có lẽ cũng tự nổ luôn. Cũng là do tôi có gan của cướp, đổi lại là nữ sinh khác thì có lẽ lúc anh ta vừa bước vào bọn họ đã chạy tán loạn rồi. Có điều người mạnh mẽ như tôi, nhìn anh ta chưa đến năm phút mà cũng đã thấy, mình mà tiếp tục nhìn nữa thì chắc mắt đui luôn, hoặc chí ít thì cũng mất đi tiêu cự. Điều khiến người ta không thể chịu đựng được là, trước khi tôi nói muốn đi, anh ta đã cáo lui trước một bước, hốt hoảng bỏ đi. Ê, ít nhiều gì anh cũng phải để tôi đi trước chứ, cho tôi chút tự tôn xem nào! Không lẽ anh ghét bỏ mặt mũi tôi vậy sao? Nẫu cả ruột…
Trước bữa tối, tôi và Tiểu Dư kẻ trước người sau quay về kí túc, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Phạm Thái đau khổ cầm một bức thư, nước mắt trào ra. Sau khi Tiểu Dư điều tra được mới biết, thì ra Lưu Thực, cậu bạn học cấp ba hiện đang học tại Đại học Nam Kinh mà Phạm Thái thích, hình như đã nảy nở mầm xuân với một nữ sinh trong ngày hội học sinh. Aiz, mỹ nhân cũng thất thế!! Rõ ràng là cũng có đàn ông chỉ coi mỹ nhân là bạn, chứ không xem là tình nhân để theo đuổi đó thôi. À, ý thức được việc này, thế giới của tôi trong chớp mắt lại tươi sáng lên một lần nữa. Xem ra hạnh phúc của một đứa con gái như tôi phải xây dựng trên nỗi đau khổ của mỹ nhân rồi!
(Mới đó thôi mà đã quên sạch chuyện kích động lúc nãy rồi!)
Sau khi bắt được Giả Họa, bốn đứa chúng tôi đi đến nhà ăn. Vì Tiểu Dư và Giả Họa nói không biết uống rượu, tôi đang định đổi đồ uống thì ai ngờ Phạm Thái lại rót rượu ra. Tôi uống mấy ly với Phạm Thái, mặt cô nàng này cũng ửng đỏ, hơn nữa càng lúc lại càng say. Giả Họa lạnh lùng nói một câu: “Đàn ông không có mắt cũng không chỉ có một tên đó!” Rồi giật lấy rượu trong tay Phạm Thái.
Nhưng mà cũng không ngờ là tửu lượng của Phạm Thái lại kém đến vậy, chỉ mấy ly thôi mà cũng làm cho cô ấy say mèm rồi. Mà cái sự say của cô ấy cũng đến là lạ, cứ thấy người là hôn, táo bạo nhiệt tình, bám dính như kéo, tuyệt nhiên không giống với dáng vẻ thục nữ bình thường. Chúng tôi kinh ngạc biến sắc, vội vàng cản lại. Cuối cùng hết cách, hai cô nàng ba ba quyết định hi sinh tôi đây, lý do của hai người họ là, dù sao cái thứ được gọi là ‘thanh danh’ kia đối với tôi mà nói, đã không tồn tại từ lâu rồi. Vậy nên tôi cứ thê thảm dìu Phạm Thái như vậy, để cô ấy thơm suốt dọc đường về kí túc. Aiz, con người ngàn vạn lần không được hủy hoại thanh danh, nếu không sau này xác định sẽ thành ‘chuyên gia chịu họa’.
(Ghi chú: Nhiều năm sau đó, rất nhiều sinh viên vẫn cho rằng tôi vô đạo đức đến mức nam nữ đều ‘xực’, đại khái là không ăn kiêng!)
Lúc đưa Phạm Thái quay về kí túc, mặt tôi đã như cái đầu heo bị ngâm nước rồi. Thật đấy, thục nữ bây giờ sao lại loạn vậy hả! Khuôn mặt ‘băng thanh ngọc khiết’ của tôi ơi, từ giờ em đã bị vấy bẩn đến mức không thể xóa sạch được rồi!
Thứ ba chỉ có vài tiết lên lớp buổi sáng, còn chuyện Phạm Thái say xỉn tối qua cũng lây lan như cháy rừng. Một buổi sáng mà cái đầu heo ngâm nước tôi đây đã bị vô số nam sinh chăm chăm nhìn vào ao ước, nó lại sưng vù đến là kì lạ, thu hút 120% tỉ lệ ngoái nhìn, tức là mười nam sinh thì có đến hai người đi qua nhưng nhìn không rõ nên phải chạy lại nhìn thêm lần nữa! Cả đời, lần đầu tiên thu hút được nhiều sự chú ý của nam sinh đến vậy, mặc dù nguyên nhân có chút phức tạp nhưng không cần biết ra sao, vẫn nên ghi chép lại giây phút lịch sử này chứ.
Buổi tối, đêm hội Trung thu khai màn. Tiết mục của Phạm Thái cực hấp dẫn, màn độc tấu violin của cô ấy làm người ta say mê, lại thêm thái độ ai oán đáng thương động lòng người càng khiến đám tử thi dưới đôi giày gót nhọn của cô ấy tăng lên theo cấp số nhân. Nhìn đám nam sinh điên cuồng bên dưới sân khấu, tôi đột nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai mình nặng nề hơn.
Những tiết mục đặc sắc xuất hiện, có võ thuật, có kinh kịch, có tiểu phẩm, biểu diễn âm nhạc có tì bà, kèn Xô na các loại, cũng có cả trống nữa, có điều tôi không mấy thích thú, tôi thấy nó không cũng đẳng cấp với bài trống mình. (Nghệ thuật và tạp âm chính xác không cùng một đẳng cấp!)
Trương Văn xem những tiết mục khác, bất mãn nói với tôi: “Cô xem tiết mục của người ta kìa, ngoài cái tiết mục kì quái kia ra, cô không biết màn nào khác sao?”
“Biết! Nhiều lắm ấy, ví dụ như ép người nhảy qua vòng lửa, bịt mắt xoay bàn phi dao, còn có màn ném dao vào người đẹp, mặc dù trước mắt đều chưa từng thành công nhưng tôi cũng tập qua cả rồi. Nếu không phải mẹ tôi nói trợ thủ là người thật thì không thích hợp lắm thì tôi đã hi vọng được thể hiện màn biểu diễn khác rồi.”
“Cô như thế này là đang ép người ta nhảy vào hố lửa đấy à!” Trương Văn vẽ chữ thập lên trước ngực, “Vẫn nên tiếp tục biểu diễn màn gấu chơi bóng này thôi.”
Tiết mục của tôi và Trương Văn được xếp sau khoa tiếng anh. Còn tiết mục mà khoa tiếng anh chọn là màn nhảy Latin của Trần Hiểu hiểu. Cô ấy mặc một thân đỏ rực, sexy táo bạo, mông căng lên phối hợp với động tác lắc mông, cực kỳ… đồ sộ, làm cho người đứng trong cánh gà tôi đây xem đến đỏ cả mặt. Nam sinh bên dưới sân khấu bóp mũi, huýt sáo không ngừng. Nếu cái tay bác sĩ Trương thích rút máu ấy ở đây thì chắc anh ta vui chết đi được, tìm mấy cái chậu rửa mặt đến hứng là ngon rồi.
Tôi chua chát lẩm bẩm: “Cũng chẳng phải đến ứng cử làm vú em, lắc cái gì chứ, trọng lượng không chừng gấp hai lần tôi.”
Trương Văn bên cạnh khinh thường nói: “Khoảng cách trọng lượng của cô và cô ấy chủ yếu là ở mông và ngực!”
“Anh…” Tôi chán nản, thở chậm lại, ngẩng đầu nhìn Trương Văn, kẻ cao hơn tôi hơn một cái đầu, quật lại một câu: “Khoảng cách chiều cao của tôi và anh chủ yếu là ở thân trên!”
“Cô…” Trương Văn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng lườm lại anh ta. Đúng vào lúc tôi và Trương Văn mắt to lừ mắt nhỏ, màn biểu diễn của Trần Hiểu Hiểu kết thúc, bên dưới sân khấu tiếng huýt sáo vẫn không ngừng, nửa ngày mới có thể thuận lợi hạ màn. Sau khi Trần Hiểu Hiểu vào trong, cô nàng chạy đến bên cạnh tôi, ngọt ngào nói với Trương Văn: “Thầy Trương, tiết mục của em thế nào ạ?”
“Rất thành công!” Trương Văn cười tít mắt nói, thái độ hoàn toàn khác lúc nói chuyện với tôi. Tôi hừ lạnh một tiếng, Trần Hiểu Hiểu quay sang tôi, vênh vang tự đắc nói: “Vưu Dung, mình rất mong chờ xem tiết mục của cậu đấy.”
Thấy cô ta đắc ý như vậy tôi càng thêm bực, tôi khinh khỉnh đáp lại: “Cậu yên tâm, mình vốn có tinh thần chủ nghĩa quốc tế, tuyệt đối không làm cho quần chúng cách mạng máu chảy đầy mặt như cậu đâu!”
Cuối cùng đến tiết mục của tôi, nhưng bên dưới sân khẩu lại thiếu mất một lượng lớn khán giả nam sinh, theo Trương Văn đoán thì bọn họ đến nhà vệ sinh xếp hàng rồi. Chúng tôi chuẩn bị sân khấu, Trương Văn đẩy một thùng gỗ cao hơn nửa mét lên sân khấu. Sau đó, đèn trên sân khấu dần dần tối lại, tôi một tay đẩy cây dù có đường kính ước chừng hai mét, hướng mặt về phía khán giả từ từ lên sân khấu. Đi đến bên cạnh thùng gỗ kia, tôi dừng chiếc dù lại, sau đó nằm lên thùng gỗ. Ánh sáng hoàn toàn tập trung lên người tôi.
Tôi nhẹ nhàng nhấc chân gạt một cái, cây dù lớn liền dễ dàng di chuyển lên chân tôi, dưới sân khẩu lập tức vang lên một loạt tiếng kinh hô và từng trận vỗ tay. Sau đó, dưới sự đá đưa của tôi, cây dù từ từ chuyển động, càng xoay càng nhanh, đột nhiên tôi đạp mạnh một cái, cây dù lập tức bật lên (tọa độ Đề các + hướng trục Y), lúc rơi xuống tôi co chân lại dùng bàn chân đón lấy. Tiếp theo, tôi đá ngang một cái, cây dù bay tầm tầm (+X), nhưng sau khi rời đi một đoạn lại như bị cái gì đó hút về, quay lại trên chân tôi. Dưới sân khấu những tiếng kinh ngạc vang lên hết đợt này đến đợt khác. Không đợi đến khi những âm thanh đó lắng lại, tôi đá mạnh cây dù về hướng vuông góc với sân khấu (+Z), cây dù như mất kiểm soát muốn bay ra khỏi sân khấu, lao về phía khán giả. Việc không khống chế được cây dù bự vĩ đại đó lập tức dẫn đến sự rối loạn và khủng hoảng của khán giả hàng đầu tiên, nhưng rồi cây dù lại quay một vòng rồi về lại trên chân tôi. Khán giả dưới sân khấu khiếp sợ trước kĩ xảo của tôi, ai nấy bàn luận sôi nổi. Có vài khán giả đã không kìm được đứng bật dậy, kinh ngạc không thôi.
Nhớ Vũ Đạo từng bảo tôi gia tăng độ khó nên tôi dừng cây dù lại, lớn tiếng tuyên bố: “Sau đây, mình sẽ thử thách với một động tác có độ khó rất cao mà mình chưa làm bao giờ. Dưới một cú đá của mình, cây dù này sau khi quay nhanh ba vòng trên không trung sẽ quay về trên chân mình.”
Lời nói vừa dứt, cây dù giống như hiểu được lời tôi nói, nó giật giật mất lần. Âm nhạc dưới sân khấu cũng rất ăn ý, lúc này tiếng trống vang lên đưa màn biểu diễn lên đến cao trào, dưới sân khấu nhất thời lặng ngắt như tờ. Tôi liên tiếp đá mạnh ba lần, đá đến mức cây dù hơi bật ra nhưng ngay sau đó giống như trúng thần chú, nó lao vút lên không xoay tròn, tốc độ cực nhanh. Và vì cây dù này cực lớn nên vòng vòng nó vẽ lên còn lớn hơn cả chính nó. Sau khi cây dù quay được hai vòng, khán giả ben dưới đã trố mắt đứng nhìn, nhưng đúng vào thời điểm mấu chốt phải quay vòng cuối cùng, cây dù lại đột nhiên lao về chỗ tôi, tôi hoảng hốt trượt khỏi thùng gỗ.
Đụng vào rồi! Sau khi né cây dù, Trương Văn vốn vẫn cầm cán dù xoay lúc này kiệt sực ngã xuống sân khấu, trước mặt khán giả vạch trần mắng tôi: “Cô điên rồi! Tự nhiên lại thêm cái động tác quỷ này vào! Việc này con người có thể múa được chắc?”
Khán giả ngây ra, ngay lập tức dưới sân khấu cười ầm ầm. Mọi người cuối cùng cũng hiểu, ngay từ đầu Trương Văn đã nấp sau cây dù rồi xoay nó giúp tôi.
Tôi bò từ dưới đất dậy, vội vàng đẩy cây dù chuẩn bị vào trong cánh gà, đẩy một lúc mà không được lại còn mất mặt ngã xuống đất, bên dưới lại được một tràng cười lớn. Lúc này Trương Văn cũng bò lại giúp tôi, hai người chúng tôi chật vật đẩy cây dù vào trong. Cứ như vậy, tiết mục ngon lành đến thế cuối cùng trở thành một màn kịch cực kỳ hài hước. Màn biểu diễn của tôi chính xác đã không làm khán giả chảy máu cam một hồi lâu như sau khi tiết mục của Trần Hiểu Hiểu kết thúc, nhưng lại làm bọn họ cười ầm lên rất rất lâu.
Thứ hai quay về trường học, đám bạn học có chút nôn nóng, một là vì kỳ nghỉ Quốc khánh sẽ bắt đầu từ thứ tư, nguyên nhân khác là vì Trung thu và Quốc khánh đến cùng lúc nên đêm hội Trung thu sẽ được xếp tổ chức trước kì nghỉ Quốc khánh một ngày.
Buổi chiều nhồi nhét mấy động tác aerobic đến tận khi chân sắp bị xoắn quẩy, tôi mới miễn cưỡng được qua cửa. Sau đó, Giả Họa báo cho tôi biết thời gian và địa điểm đi bồi dưỡng tâm lý, nhớ Vũ Đạo nói tuần này sẽ đổi giáo viên bồi dưỡng mới cho mình nên tôi dạt dào mong đợi đến phòng bồi dưỡng từ sớm. Đợi chưa bao lâu, giáo viên bồi dưỡng cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào. Giây khắc anh ta bước vào, tôi đau khổ nhắm mắt lại. Vũ Đạo, anh không nên phái cái kẻ thảm thương bất lương này đến tiến hành tái giáo dục cho tôi, rồi làm nền để tôn lên cái tốt đẹp bác sĩ Trương chứ? Hay đây là sát thủ cuối cùng được thầy hiệu trưởng phái đến để khuyên tôi chuyển khoa?
Nói thật, tôi thực sự nghi ngờ không biết anh ta có phải thầy giáo hay không. Một, giáo viên ít nhất phải nói được những lời bình thường để người ta có thể hiểu được trên %, nhưng nghe anh ta nói, lúc thì tôi thấy như tiếng thổ dân, lúc thì như tiếng Ả Rập, dùng body language ấy hả, tôi lại thấy dịch vị dạ dày mình nó đang trào ngược lên. Hai, giáo viên ít nhất không được sợ sinh viên chứ, nhưng nhìn cái dáng vẻ nơm nớp lo sợ như ngồi trên lửa của anh ta kìa, cứ như tôi muốn cưỡng bức anh ta không bằng. Ba, giáo viên chí ít cũng phải là tấm gương tốt cho người khác, nhưng nhìn cái mặt như bị thiên binh vạn mã dậm qua của anh ta kìa, lựu đạn mà thấy anh ta có lẽ cũng tự nổ luôn. Cũng là do tôi có gan của cướp, đổi lại là nữ sinh khác thì có lẽ lúc anh ta vừa bước vào bọn họ đã chạy tán loạn rồi. Có điều người mạnh mẽ như tôi, nhìn anh ta chưa đến năm phút mà cũng đã thấy, mình mà tiếp tục nhìn nữa thì chắc mắt đui luôn, hoặc chí ít thì cũng mất đi tiêu cự. Điều khiến người ta không thể chịu đựng được là, trước khi tôi nói muốn đi, anh ta đã cáo lui trước một bước, hốt hoảng bỏ đi. Ê, ít nhiều gì anh cũng phải để tôi đi trước chứ, cho tôi chút tự tôn xem nào! Không lẽ anh ghét bỏ mặt mũi tôi vậy sao? Nẫu cả ruột…
Trước bữa tối, tôi và Tiểu Dư kẻ trước người sau quay về kí túc, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Phạm Thái đau khổ cầm một bức thư, nước mắt trào ra. Sau khi Tiểu Dư điều tra được mới biết, thì ra Lưu Thực, cậu bạn học cấp ba hiện đang học tại Đại học Nam Kinh mà Phạm Thái thích, hình như đã nảy nở mầm xuân với một nữ sinh trong ngày hội học sinh. Aiz, mỹ nhân cũng thất thế!! Rõ ràng là cũng có đàn ông chỉ coi mỹ nhân là bạn, chứ không xem là tình nhân để theo đuổi đó thôi. À, ý thức được việc này, thế giới của tôi trong chớp mắt lại tươi sáng lên một lần nữa. Xem ra hạnh phúc của một đứa con gái như tôi phải xây dựng trên nỗi đau khổ của mỹ nhân rồi!
(Mới đó thôi mà đã quên sạch chuyện kích động lúc nãy rồi!)
Sau khi bắt được Giả Họa, bốn đứa chúng tôi đi đến nhà ăn. Vì Tiểu Dư và Giả Họa nói không biết uống rượu, tôi đang định đổi đồ uống thì ai ngờ Phạm Thái lại rót rượu ra. Tôi uống mấy ly với Phạm Thái, mặt cô nàng này cũng ửng đỏ, hơn nữa càng lúc lại càng say. Giả Họa lạnh lùng nói một câu: “Đàn ông không có mắt cũng không chỉ có một tên đó!” Rồi giật lấy rượu trong tay Phạm Thái.
Nhưng mà cũng không ngờ là tửu lượng của Phạm Thái lại kém đến vậy, chỉ mấy ly thôi mà cũng làm cho cô ấy say mèm rồi. Mà cái sự say của cô ấy cũng đến là lạ, cứ thấy người là hôn, táo bạo nhiệt tình, bám dính như kéo, tuyệt nhiên không giống với dáng vẻ thục nữ bình thường. Chúng tôi kinh ngạc biến sắc, vội vàng cản lại. Cuối cùng hết cách, hai cô nàng ba ba quyết định hi sinh tôi đây, lý do của hai người họ là, dù sao cái thứ được gọi là ‘thanh danh’ kia đối với tôi mà nói, đã không tồn tại từ lâu rồi. Vậy nên tôi cứ thê thảm dìu Phạm Thái như vậy, để cô ấy thơm suốt dọc đường về kí túc. Aiz, con người ngàn vạn lần không được hủy hoại thanh danh, nếu không sau này xác định sẽ thành ‘chuyên gia chịu họa’.
(Ghi chú: Nhiều năm sau đó, rất nhiều sinh viên vẫn cho rằng tôi vô đạo đức đến mức nam nữ đều ‘xực’, đại khái là không ăn kiêng!)
Lúc đưa Phạm Thái quay về kí túc, mặt tôi đã như cái đầu heo bị ngâm nước rồi. Thật đấy, thục nữ bây giờ sao lại loạn vậy hả! Khuôn mặt ‘băng thanh ngọc khiết’ của tôi ơi, từ giờ em đã bị vấy bẩn đến mức không thể xóa sạch được rồi!
Thứ ba chỉ có vài tiết lên lớp buổi sáng, còn chuyện Phạm Thái say xỉn tối qua cũng lây lan như cháy rừng. Một buổi sáng mà cái đầu heo ngâm nước tôi đây đã bị vô số nam sinh chăm chăm nhìn vào ao ước, nó lại sưng vù đến là kì lạ, thu hút % tỉ lệ ngoái nhìn, tức là mười nam sinh thì có đến hai người đi qua nhưng nhìn không rõ nên phải chạy lại nhìn thêm lần nữa! Cả đời, lần đầu tiên thu hút được nhiều sự chú ý của nam sinh đến vậy, mặc dù nguyên nhân có chút phức tạp nhưng không cần biết ra sao, vẫn nên ghi chép lại giây phút lịch sử này chứ.
Buổi tối, đêm hội Trung thu khai màn. Tiết mục của Phạm Thái cực hấp dẫn, màn độc tấu violin của cô ấy làm người ta say mê, lại thêm thái độ ai oán đáng thương động lòng người càng khiến đám tử thi dưới đôi giày gót nhọn của cô ấy tăng lên theo cấp số nhân. Nhìn đám nam sinh điên cuồng bên dưới sân khấu, tôi đột nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai mình nặng nề hơn.
Những tiết mục đặc sắc xuất hiện, có võ thuật, có kinh kịch, có tiểu phẩm, biểu diễn âm nhạc có tì bà, kèn Xô na các loại, cũng có cả trống nữa, có điều tôi không mấy thích thú, tôi thấy nó không cũng đẳng cấp với bài trống mình. (Nghệ thuật và tạp âm chính xác không cùng một đẳng cấp!)
Trương Văn xem những tiết mục khác, bất mãn nói với tôi: “Cô xem tiết mục của người ta kìa, ngoài cái tiết mục kì quái kia ra, cô không biết màn nào khác sao?”
“Biết! Nhiều lắm ấy, ví dụ như ép người nhảy qua vòng lửa, bịt mắt xoay bàn phi dao, còn có màn ném dao vào người đẹp, mặc dù trước mắt đều chưa từng thành công nhưng tôi cũng tập qua cả rồi. Nếu không phải mẹ tôi nói trợ thủ là người thật thì không thích hợp lắm thì tôi đã hi vọng được thể hiện màn biểu diễn khác rồi.”
“Cô như thế này là đang ép người ta nhảy vào hố lửa đấy à!” Trương Văn vẽ chữ thập lên trước ngực, “Vẫn nên tiếp tục biểu diễn màn gấu chơi bóng này thôi.”
Tiết mục của tôi và Trương Văn được xếp sau khoa tiếng anh. Còn tiết mục mà khoa tiếng anh chọn là màn nhảy Latin của Trần Hiểu hiểu. Cô ấy mặc một thân đỏ rực, sexy táo bạo, mông căng lên phối hợp với động tác lắc mông, cực kỳ… đồ sộ, làm cho người đứng trong cánh gà tôi đây xem đến đỏ cả mặt. Nam sinh bên dưới sân khấu bóp mũi, huýt sáo không ngừng. Nếu cái tay bác sĩ Trương thích rút máu ấy ở đây thì chắc anh ta vui chết đi được, tìm mấy cái chậu rửa mặt đến hứng là ngon rồi.
Tôi chua chát lẩm bẩm: “Cũng chẳng phải đến ứng cử làm vú em, lắc cái gì chứ, trọng lượng không chừng gấp hai lần tôi.”
Trương Văn bên cạnh khinh thường nói: “Khoảng cách trọng lượng của cô và cô ấy chủ yếu là ở mông và ngực!”
“Anh…” Tôi chán nản, thở chậm lại, ngẩng đầu nhìn Trương Văn, kẻ cao hơn tôi hơn một cái đầu, quật lại một câu: “Khoảng cách chiều cao của tôi và anh chủ yếu là ở thân trên!”
“Cô…” Trương Văn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng lườm lại anh ta. Đúng vào lúc tôi và Trương Văn mắt to lừ mắt nhỏ, màn biểu diễn của Trần Hiểu Hiểu kết thúc, bên dưới sân khấu tiếng huýt sáo vẫn không ngừng, nửa ngày mới có thể thuận lợi hạ màn. Sau khi Trần Hiểu Hiểu vào trong, cô nàng chạy đến bên cạnh tôi, ngọt ngào nói với Trương Văn: “Thầy Trương, tiết mục của em thế nào ạ?”
“Rất thành công!” Trương Văn cười tít mắt nói, thái độ hoàn toàn khác lúc nói chuyện với tôi. Tôi hừ lạnh một tiếng, Trần Hiểu Hiểu quay sang tôi, vênh vang tự đắc nói: “Vưu Dung, mình rất mong chờ xem tiết mục của cậu đấy.”
Thấy cô ta đắc ý như vậy tôi càng thêm bực, tôi khinh khỉnh đáp lại: “Cậu yên tâm, mình vốn có tinh thần chủ nghĩa quốc tế, tuyệt đối không làm cho quần chúng cách mạng máu chảy đầy mặt như cậu đâu!”
Cuối cùng đến tiết mục của tôi, nhưng bên dưới sân khẩu lại thiếu mất một lượng lớn khán giả nam sinh, theo Trương Văn đoán thì bọn họ đến nhà vệ sinh xếp hàng rồi. Chúng tôi chuẩn bị sân khấu, Trương Văn đẩy một thùng gỗ cao hơn nửa mét lên sân khấu. Sau đó, đèn trên sân khấu dần dần tối lại, tôi một tay đẩy cây dù có đường kính ước chừng hai mét, hướng mặt về phía khán giả từ từ lên sân khấu. Đi đến bên cạnh thùng gỗ kia, tôi dừng chiếc dù lại, sau đó nằm lên thùng gỗ. Ánh sáng hoàn toàn tập trung lên người tôi.
Tôi nhẹ nhàng nhấc chân gạt một cái, cây dù lớn liền dễ dàng di chuyển lên chân tôi, dưới sân khẩu lập tức vang lên một loạt tiếng kinh hô và từng trận vỗ tay. Sau đó, dưới sự đá đưa của tôi, cây dù từ từ chuyển động, càng xoay càng nhanh, đột nhiên tôi đạp mạnh một cái, cây dù lập tức bật lên (tọa độ Đề các + hướng trục Y), lúc rơi xuống tôi co chân lại dùng bàn chân đón lấy. Tiếp theo, tôi đá ngang một cái, cây dù bay tầm tầm (+X), nhưng sau khi rời đi một đoạn lại như bị cái gì đó hút về, quay lại trên chân tôi. Dưới sân khấu những tiếng kinh ngạc vang lên hết đợt này đến đợt khác. Không đợi đến khi những âm thanh đó lắng lại, tôi đá mạnh cây dù về hướng vuông góc với sân khấu (+Z), cây dù như mất kiểm soát muốn bay ra khỏi sân khấu, lao về phía khán giả. Việc không khống chế được cây dù bự vĩ đại đó lập tức dẫn đến sự rối loạn và khủng hoảng của khán giả hàng đầu tiên, nhưng rồi cây dù lại quay một vòng rồi về lại trên chân tôi. Khán giả dưới sân khấu khiếp sợ trước kĩ xảo của tôi, ai nấy bàn luận sôi nổi. Có vài khán giả đã không kìm được đứng bật dậy, kinh ngạc không thôi.
Nhớ Vũ Đạo từng bảo tôi gia tăng độ khó nên tôi dừng cây dù lại, lớn tiếng tuyên bố: “Sau đây, mình sẽ thử thách với một động tác có độ khó rất cao mà mình chưa làm bao giờ. Dưới một cú đá của mình, cây dù này sau khi quay nhanh ba vòng trên không trung sẽ quay về trên chân mình.”
Lời nói vừa dứt, cây dù giống như hiểu được lời tôi nói, nó giật giật mất lần. Âm nhạc dưới sân khấu cũng rất ăn ý, lúc này tiếng trống vang lên đưa màn biểu diễn lên đến cao trào, dưới sân khấu nhất thời lặng ngắt như tờ. Tôi liên tiếp đá mạnh ba lần, đá đến mức cây dù hơi bật ra nhưng ngay sau đó giống như trúng thần chú, nó lao vút lên không xoay tròn, tốc độ cực nhanh. Và vì cây dù này cực lớn nên vòng vòng nó vẽ lên còn lớn hơn cả chính nó. Sau khi cây dù quay được hai vòng, khán giả ben dưới đã trố mắt đứng nhìn, nhưng đúng vào thời điểm mấu chốt phải quay vòng cuối cùng, cây dù lại đột nhiên lao về chỗ tôi, tôi hoảng hốt trượt khỏi thùng gỗ.
Đụng vào rồi! Sau khi né cây dù, Trương Văn vốn vẫn cầm cán dù xoay lúc này kiệt sực ngã xuống sân khấu, trước mặt khán giả vạch trần mắng tôi: “Cô điên rồi! Tự nhiên lại thêm cái động tác quỷ này vào! Việc này con người có thể múa được chắc?”
Khán giả ngây ra, ngay lập tức dưới sân khấu cười ầm ầm. Mọi người cuối cùng cũng hiểu, ngay từ đầu Trương Văn đã nấp sau cây dù rồi xoay nó giúp tôi.
Tôi bò từ dưới đất dậy, vội vàng đẩy cây dù chuẩn bị vào trong cánh gà, đẩy một lúc mà không được lại còn mất mặt ngã xuống đất, bên dưới lại được một tràng cười lớn. Lúc này Trương Văn cũng bò lại giúp tôi, hai người chúng tôi chật vật đẩy cây dù vào trong. Cứ như vậy, tiết mục ngon lành đến thế cuối cùng trở thành một màn kịch cực kỳ hài hước. Màn biểu diễn của tôi chính xác đã không làm khán giả chảy máu cam một hồi lâu như sau khi tiết mục của Trần Hiểu Hiểu kết thúc, nhưng lại làm bọn họ cười ầm lên rất rất lâu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thứ hai quay về trường học, đám bạn học có chút nôn nóng, một là vì kỳ nghỉ Quốc khánh sẽ bắt đầu từ thứ tư, nguyên nhân khác là vì Trung thu và Quốc khánh đến cùng lúc nên đêm hội Trung thu sẽ được xếp tổ chức trước kì nghỉ Quốc khánh một ngày.
Buổi chiều nhồi nhét mấy động tác aerobic đến tận khi chân sắp bị xoắn quẩy, tôi mới miễn cưỡng được qua cửa. Sau đó, Giả Họa báo cho tôi biết thời gian và địa điểm đi bồi dưỡng tâm lý, nhớ Vũ Đạo nói tuần này sẽ đổi giáo viên bồi dưỡng mới cho mình nên tôi dạt dào mong đợi đến phòng bồi dưỡng từ sớm. Đợi chưa bao lâu, giáo viên bồi dưỡng cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào. Giây khắc anh ta bước vào, tôi đau khổ nhắm mắt lại. Vũ Đạo, anh không nên phái cái kẻ thảm thương bất lương này đến tiến hành tái giáo dục cho tôi, rồi làm nền để tôn lên cái tốt đẹp bác sĩ Trương chứ? Hay đây là sát thủ cuối cùng được thầy hiệu trưởng phái đến để khuyên tôi chuyển khoa?
Nói thật, tôi thực sự nghi ngờ không biết anh ta có phải thầy giáo hay không. Một, giáo viên ít nhất phải nói được những lời bình thường để người ta có thể hiểu được trên 80%, nhưng nghe anh ta nói, lúc thì tôi thấy như tiếng thổ dân, lúc thì như tiếng Ả Rập, dùng body language ấy hả, tôi lại thấy dịch vị dạ dày mình nó đang trào ngược lên. Hai, giáo viên ít nhất không được sợ sinh viên chứ, nhưng nhìn cái dáng vẻ nơm nớp lo sợ như ngồi trên lửa của anh ta kìa, cứ như tôi muốn cưỡng bức anh ta không bằng. Ba, giáo viên chí ít cũng phải là tấm gương tốt cho người khác, nhưng nhìn cái mặt như bị thiên binh vạn mã dậm qua của anh ta kìa, lựu đạn mà thấy anh ta có lẽ cũng tự nổ luôn. Cũng là do tôi có gan của cướp, đổi lại là nữ sinh khác thì có lẽ lúc anh ta vừa bước vào bọn họ đã chạy tán loạn rồi. Có điều người mạnh mẽ như tôi, nhìn anh ta chưa đến năm phút mà cũng đã thấy, mình mà tiếp tục nhìn nữa thì chắc mắt đui luôn, hoặc chí ít thì cũng mất đi tiêu cự. Điều khiến người ta không thể chịu đựng được là, trước khi tôi nói muốn đi, anh ta đã cáo lui trước một bước, hốt hoảng bỏ đi. Ê, ít nhiều gì anh cũng phải để tôi đi trước chứ, cho tôi chút tự tôn xem nào! Không lẽ anh ghét bỏ mặt mũi tôi vậy sao? Nẫu cả ruột…
Trước bữa tối, tôi và Tiểu Dư kẻ trước người sau quay về kí túc, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Phạm Thái đau khổ cầm một bức thư, nước mắt trào ra. Sau khi Tiểu Dư điều tra được mới biết, thì ra Lưu Thực, cậu bạn học cấp ba hiện đang học tại Đại học Nam Kinh mà Phạm Thái thích, hình như đã nảy nở mầm xuân với một nữ sinh trong ngày hội học sinh. Aiz, mỹ nhân cũng thất thế!! Rõ ràng là cũng có đàn ông chỉ coi mỹ nhân là bạn, chứ không xem là tình nhân để theo đuổi đó thôi. À, ý thức được việc này, thế giới của tôi trong chớp mắt lại tươi sáng lên một lần nữa. Xem ra hạnh phúc của một đứa con gái như tôi phải xây dựng trên nỗi đau khổ của mỹ nhân rồi!
(Mới đó thôi mà đã quên sạch chuyện kích động lúc nãy rồi!)
Sau khi bắt được Giả Họa, bốn đứa chúng tôi đi đến nhà ăn. Vì Tiểu Dư và Giả Họa nói không biết uống rượu, tôi đang định đổi đồ uống thì ai ngờ Phạm Thái lại rót rượu ra. Tôi uống mấy ly với Phạm Thái, mặt cô nàng này cũng ửng đỏ, hơn nữa càng lúc lại càng say. Giả Họa lạnh lùng nói một câu: “Đàn ông không có mắt cũng không chỉ có một tên đó!” Rồi giật lấy rượu trong tay Phạm Thái.
Nhưng mà cũng không ngờ là tửu lượng của Phạm Thái lại kém đến vậy, chỉ mấy ly thôi mà cũng làm cho cô ấy say mèm rồi. Mà cái sự say của cô ấy cũng đến là lạ, cứ thấy người là hôn, táo bạo nhiệt tình, bám dính như kéo, tuyệt nhiên không giống với dáng vẻ thục nữ bình thường. Chúng tôi kinh ngạc biến sắc, vội vàng cản lại. Cuối cùng hết cách, hai cô nàng ba ba quyết định hi sinh tôi đây, lý do của hai người họ là, dù sao cái thứ được gọi là ‘thanh danh’ kia đối với tôi mà nói, đã không tồn tại từ lâu rồi. Vậy nên tôi cứ thê thảm dìu Phạm Thái như vậy, để cô ấy thơm suốt dọc đường về kí túc. Aiz, con người ngàn vạn lần không được hủy hoại thanh danh, nếu không sau này xác định sẽ thành ‘chuyên gia chịu họa’.
(Ghi chú: Nhiều năm sau đó, rất nhiều sinh viên vẫn cho rằng tôi vô đạo đức đến mức nam nữ đều ‘xực’, đại khái là không ăn kiêng!)
Lúc đưa Phạm Thái quay về kí túc, mặt tôi đã như cái đầu heo bị ngâm nước rồi. Thật đấy, thục nữ bây giờ sao lại loạn vậy hả! Khuôn mặt ‘băng thanh ngọc khiết’ của tôi ơi, từ giờ em đã bị vấy bẩn đến mức không thể xóa sạch được rồi!
Thứ ba chỉ có vài tiết lên lớp buổi sáng, còn chuyện Phạm Thái say xỉn tối qua cũng lây lan như cháy rừng. Một buổi sáng mà cái đầu heo ngâm nước tôi đây đã bị vô số nam sinh chăm chăm nhìn vào ao ước, nó lại sưng vù đến là kì lạ, thu hút 120% tỉ lệ ngoái nhìn, tức là mười nam sinh thì có đến hai người đi qua nhưng nhìn không rõ nên phải chạy lại nhìn thêm lần nữa! Cả đời, lần đầu tiên thu hút được nhiều sự chú ý của nam sinh đến vậy, mặc dù nguyên nhân có chút phức tạp nhưng không cần biết ra sao, vẫn nên ghi chép lại giây phút lịch sử này chứ.
Buổi tối, đêm hội Trung thu khai màn. Tiết mục của Phạm Thái cực hấp dẫn, màn độc tấu violin của cô ấy làm người ta say mê, lại thêm thái độ ai oán đáng thương động lòng người càng khiến đám tử thi dưới đôi giày gót nhọn của cô ấy tăng lên theo cấp số nhân. Nhìn đám nam sinh điên cuồng bên dưới sân khấu, tôi đột nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai mình nặng nề hơn.
Những tiết mục đặc sắc xuất hiện, có võ thuật, có kinh kịch, có tiểu phẩm, biểu diễn âm nhạc có tì bà, kèn Xô na các loại, cũng có cả trống nữa, có điều tôi không mấy thích thú, tôi thấy nó không cũng đẳng cấp với bài trống mình. (Nghệ thuật và tạp âm chính xác không cùng một đẳng cấp!)
Trương Văn xem những tiết mục khác, bất mãn nói với tôi: “Cô xem tiết mục của người ta kìa, ngoài cái tiết mục kì quái kia ra, cô không biết màn nào khác sao?”
“Biết! Nhiều lắm ấy, ví dụ như ép người nhảy qua vòng lửa, bịt mắt xoay bàn phi dao, còn có màn ném dao vào người đẹp, mặc dù trước mắt đều chưa từng thành công nhưng tôi cũng tập qua cả rồi. Nếu không phải mẹ tôi nói trợ thủ là người thật thì không thích hợp lắm thì tôi đã hi vọng được thể hiện màn biểu diễn khác rồi.”
“Cô như thế này là đang ép người ta nhảy vào hố lửa đấy à!” Trương Văn vẽ chữ thập lên trước ngực, “Vẫn nên tiếp tục biểu diễn màn gấu chơi bóng này thôi.”
Tiết mục của tôi và Trương Văn được xếp sau khoa tiếng anh. Còn tiết mục mà khoa tiếng anh chọn là màn nhảy Latin của Trần Hiểu hiểu. Cô ấy mặc một thân đỏ rực, sexy táo bạo, mông căng lên phối hợp với động tác lắc mông, cực kỳ… đồ sộ, làm cho người đứng trong cánh gà tôi đây xem đến đỏ cả mặt. Nam sinh bên dưới sân khấu bóp mũi, huýt sáo không ngừng. Nếu cái tay bác sĩ Trương thích rút máu ấy ở đây thì chắc anh ta vui chết đi được, tìm mấy cái chậu rửa mặt đến hứng là ngon rồi.
Tôi chua chát lẩm bẩm: “Cũng chẳng phải đến ứng cử làm vú em, lắc cái gì chứ, trọng lượng không chừng gấp hai lần tôi.”
Trương Văn bên cạnh khinh thường nói: “Khoảng cách trọng lượng của cô và cô ấy chủ yếu là ở mông và ngực!”
“Anh…” Tôi chán nản, thở chậm lại, ngẩng đầu nhìn Trương Văn, kẻ cao hơn tôi hơn một cái đầu, quật lại một câu: “Khoảng cách chiều cao của tôi và anh chủ yếu là ở thân trên!”
“Cô…” Trương Văn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng lườm lại anh ta. Đúng vào lúc tôi và Trương Văn mắt to lừ mắt nhỏ, màn biểu diễn của Trần Hiểu Hiểu kết thúc, bên dưới sân khấu tiếng huýt sáo vẫn không ngừng, nửa ngày mới có thể thuận lợi hạ màn. Sau khi Trần Hiểu Hiểu vào trong, cô nàng chạy đến bên cạnh tôi, ngọt ngào nói với Trương Văn: “Thầy Trương, tiết mục của em thế nào ạ?”
“Rất thành công!” Trương Văn cười tít mắt nói, thái độ hoàn toàn khác lúc nói chuyện với tôi. Tôi hừ lạnh một tiếng, Trần Hiểu Hiểu quay sang tôi, vênh vang tự đắc nói: “Vưu Dung, mình rất mong chờ xem tiết mục của cậu đấy.”
Thấy cô ta đắc ý như vậy tôi càng thêm bực, tôi khinh khỉnh đáp lại: “Cậu yên tâm, mình vốn có tinh thần chủ nghĩa quốc tế, tuyệt đối không làm cho quần chúng cách mạng máu chảy đầy mặt như cậu đâu!”
Cuối cùng đến tiết mục của tôi, nhưng bên dưới sân khẩu lại thiếu mất một lượng lớn khán giả nam sinh, theo Trương Văn đoán thì bọn họ đến nhà vệ sinh xếp hàng rồi. Chúng tôi chuẩn bị sân khấu, Trương Văn đẩy một thùng gỗ cao hơn nửa mét lên sân khấu. Sau đó, đèn trên sân khấu dần dần tối lại, tôi một tay đẩy cây dù có đường kính ước chừng hai mét, hướng mặt về phía khán giả từ từ lên sân khấu. Đi đến bên cạnh thùng gỗ kia, tôi dừng chiếc dù lại, sau đó nằm lên thùng gỗ. Ánh sáng hoàn toàn tập trung lên người tôi.
Tôi nhẹ nhàng nhấc chân gạt một cái, cây dù lớn liền dễ dàng di chuyển lên chân tôi, dưới sân khẩu lập tức vang lên một loạt tiếng kinh hô và từng trận vỗ tay. Sau đó, dưới sự đá đưa của tôi, cây dù từ từ chuyển động, càng xoay càng nhanh, đột nhiên tôi đạp mạnh một cái, cây dù lập tức bật lên (tọa độ Đề các + hướng trục Y), lúc rơi xuống tôi co chân lại dùng bàn chân đón lấy. Tiếp theo, tôi đá ngang một cái, cây dù bay tầm tầm (+X), nhưng sau khi rời đi một đoạn lại như bị cái gì đó hút về, quay lại trên chân tôi. Dưới sân khấu những tiếng kinh ngạc vang lên hết đợt này đến đợt khác. Không đợi đến khi những âm thanh đó lắng lại, tôi đá mạnh cây dù về hướng vuông góc với sân khấu (+Z), cây dù như mất kiểm soát muốn bay ra khỏi sân khấu, lao về phía khán giả. Việc không khống chế được cây dù bự vĩ đại đó lập tức dẫn đến sự rối loạn và khủng hoảng của khán giả hàng đầu tiên, nhưng rồi cây dù lại quay một vòng rồi về lại trên chân tôi. Khán giả dưới sân khấu khiếp sợ trước kĩ xảo của tôi, ai nấy bàn luận sôi nổi. Có vài khán giả đã không kìm được đứng bật dậy, kinh ngạc không thôi.
Nhớ Vũ Đạo từng bảo tôi gia tăng độ khó nên tôi dừng cây dù lại, lớn tiếng tuyên bố: “Sau đây, mình sẽ thử thách với một động tác có độ khó rất cao mà mình chưa làm bao giờ. Dưới một cú đá của mình, cây dù này sau khi quay nhanh ba vòng trên không trung sẽ quay về trên chân mình.”
Lời nói vừa dứt, cây dù giống như hiểu được lời tôi nói, nó giật giật mất lần. Âm nhạc dưới sân khấu cũng rất ăn ý, lúc này tiếng trống vang lên đưa màn biểu diễn lên đến cao trào, dưới sân khấu nhất thời lặng ngắt như tờ. Tôi liên tiếp đá mạnh ba lần, đá đến mức cây dù hơi bật ra nhưng ngay sau đó giống như trúng thần chú, nó lao vút lên không xoay tròn, tốc độ cực nhanh. Và vì cây dù này cực lớn nên vòng vòng nó vẽ lên còn lớn hơn cả chính nó. Sau khi cây dù quay được hai vòng, khán giả ben dưới đã trố mắt đứng nhìn, nhưng đúng vào thời điểm mấu chốt phải quay vòng cuối cùng, cây dù lại đột nhiên lao về chỗ tôi, tôi hoảng hốt trượt khỏi thùng gỗ.
Đụng vào rồi! Sau khi né cây dù, Trương Văn vốn vẫn cầm cán dù xoay lúc này kiệt sực ngã xuống sân khấu, trước mặt khán giả vạch trần mắng tôi: “Cô điên rồi! Tự nhiên lại thêm cái động tác quỷ này vào! Việc này con người có thể múa được chắc?”
Khán giả ngây ra, ngay lập tức dưới sân khấu cười ầm ầm. Mọi người cuối cùng cũng hiểu, ngay từ đầu Trương Văn đã nấp sau cây dù rồi xoay nó giúp tôi.
Tôi bò từ dưới đất dậy, vội vàng đẩy cây dù chuẩn bị vào trong cánh gà, đẩy một lúc mà không được lại còn mất mặt ngã xuống đất, bên dưới lại được một tràng cười lớn. Lúc này Trương Văn cũng bò lại giúp tôi, hai người chúng tôi chật vật đẩy cây dù vào trong. Cứ như vậy, tiết mục ngon lành đến thế cuối cùng trở thành một màn kịch cực kỳ hài hước. Màn biểu diễn của tôi chính xác đã không làm khán giả chảy máu cam một hồi lâu như sau khi tiết mục của Trần Hiểu Hiểu kết thúc, nhưng lại làm bọn họ cười ầm lên rất rất lâu.