Buổi chiều lúc sắp lên lớp tôi mới vào giảng đường, ba người kia đã đến, Phạm Thái nhìn tôi ánh mắt phức tạp, tôi lại tránh né cái nhìn của cô ấy. Giả Họa ngồi bên cạnh Phạm Thái, cái ghế lúc trước vốn là của tôi.
Lúc tan học, Vũ Đạo đến giảng đường, tuyên bố với đám sinh viên: “Thứ tư này toàn trường tổ chức hiến máu nhân đạo, hi vọng các em sinh viên sẽ hăng hái tham gia hiến máu.” Lời của Vũ Đạo không thu hút sự chú ý của chúng tôi, anh ta tiếp tục nói: “Những sinh viên tham gia hiến máu sẽ được miễn phí một phần ăn buffet.”
Phần lớn sinh viên đều thích chí phấn khởi, Vũ Đạo hừ lạnh một tiếng, “Xét thấy tình hình nam sinh khoa chúng ta tương đối nhiều, lần này tiệc buffet khoa chúng ta sẽ tổ chức chung với khoa tài chính và khoa trung văn.”
Cái gì cơ? Câu cuối cùng này sao lại có sức mạnh đến thế chứ, ánh mắt của hơn nửa số sinh viên nam trong khoa đã hừng hực bốc cháy. Xem ra tình cảm mãnh liệt của thanh niên trẻ giống như thuốc nổ vậy, chỉ cần một tia lửa nhỏ liên quan đến phụ nữ là liền bốc cháy.
“Ngoài ra mấy sinh viên đang được bồi dưỡng tâm lí nếu không có lí do đặc biệt thì phải hiến máu, coi như là để báo đáp công lao những giáo viên tâm lý trường ta được đặc phái đi thời gian qua.”
Không phải chứ! Mấy người không sợ máu của chúng tôi dính virus tâm lí sao!
Vũ Đạo quét mắt qua đám nữ sinh chúng tôi, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi, sau đó rời khỏi giảng đường, các bạn học cũng lần lượt ra về. Tôi chậm rãi thu dọn sách vở, Phạm Thái cũng vậy. Lúc Tiểu Dư cất sách vở xong đi đến bên cạnh, ghé sát lại thì thầm: “Lần này là Phạm Thái không đúng, nhưng… thôi cậu cũng đừng trách nó nữa.”
Lúc Giả Họa đi ngang qua, cô ấy chăm chú nhìn tôi rồi chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai. Cách an ủi lặng lẽ này của cô ấy lập tức khiến hốc mắt tôi đỏ hoe, lần đầu tiên tôi có cảm giác, trái tim của cô ấy dường như ấm áp hơn bất kỳ ai, không phải cô ấy lạnh lùng, mà là tôi vẫn chưa hiểu được cô ấy.
Lớp học chỉ còn lại hai người là tôi và Phạm Thái, mỗi người ngồi một chỗ, cách nhau hai ghế, cả hai đều im lặng. Tôi hiểu Phạm Thái là người hướng nội, rất khó mở lời trước, nhưng trải qua sự việc này tôi mới nhận ra rằng, suy nghĩ cách làm của tôi có lẽ đã vô tình gây phiền phức cho người khác. Hồi lâu sau, tôi mở miệng nhưng không biết nói thế nào cho phải, cuối cùng đành im lặng. Lúc này Phạm Thái mím môi rồi lên tiếng trước:
“Mình xin lỗi, mình biết cậu làm những việc đó đều vì mình, nhưng mình... lại nói ra những lời như thế, mình thật sự xin lỗi!"
Phạm Thái nói xong, gò má đã vương đầy nước mắt. Tôi mím chặt môi, muốn nói mấy câu an ủi cô ấy nhưng không thốt lên lời, chỉ thấy mũi cay cay, thấy nước mắt sắp trào ra, tôi cố gắng ôm chặt lấy Phạm Thái, cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên nói:
“Ngốc ạ, đừng nói nữa, mình thì có chuyện gì được chứ?"
Nhân lúc ôm Phạm Thái tôi liền giơ tay lén lau nước mắt, sau đó đỡ lấy vai cô ấy, nở nụ cười :
“Cậu còn chưa hiểu mình sao? Trên đời này có gì có thể tổn thương được mình chứ? Tiểu Dư cũng nói rồi mà, thần kinh của mình vững chắc lắm. Đừng khóc nữa!”
Tôi nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt Phạm Thái, lúc này tôi biết mình không thể khóc, nếu không Phạm Thái sẽ càng thương tâm, áy náy hơn. Một lúc sau, Phạm Thái nín khóc, cô ấy ngượng ngùng mỉm cười với tôi, tôi cũng mỉm cười đáp lại. Hai người chúng tôi rời khỏi lớp học.
Ra khỏi giảng đường, không ngờ lại thấy Vũ Đạo đang đi về phía này, anh ta gọi tôi: “Vưu Dung tôi có chuyện cần tìm em.”
Vũ Đạo nói chuyện với tôi nhưng lại nhìn về phía Phạm Thái bên cạnh. Phạm Thái đỏ mặt, cúi thấp đầu, che đi đôi mắt sưng đỏ, sau đó vội vàng chào tạm biệt Vũ Đạo. Tôi và Vũ Đạo cùng nhìn Phạm Thái dần đi khuất, sau đó Vũ Đạo quay sang nhìn tôi, lẩm bẩm nói:
“Hóa ra chuyện là như vậy.”
Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, lẽ nào anh ta đã nhìn thấy cảnh vừa rồi trong giảng đường? Tôi nửa ngờ nửa trách nói :
“Vừa nãy anh nhìn trộm chúng tôi phải không?”
“Vưu Dung, em không cần phải làm cho bản thân bị ấm ức như vậy, việc đó không phù hợp với tính cách dám nói dám làm của em.”
Lời nói của Vũ Đạo dịu dàng đến lạ thường, nhưng sự dịu dàng đó lại chạm sâu vào nơi yếu đuối trong lòng tôi. Tôi lớn tiếng nói:
“Thế thầy nói em phải làm thế nào? Lẽ nào lại đứng trước mặt bạn ấy vừa khóc vừa mắng bạn là người vong ân phụ nghĩa sao. Nói là, sau này có thế nào cũng đừng đến tìm em nhờ giúp đỡ nữa sao, em phải nói những lời như thế sao? ….”
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Lời của Vũ Đạo đã nói trúng tâm trạng và nỗi khổ của tôi lúc này, vậy nên sự kiên cường cuối cùng của tôi cũng vì câu nói ấy mà sụp đổ hoàn toàn, nước mắt cứ rơi xuống từng giọt từng giọt. Vũ Đạo đột nhiên ôm tôi vào lòng, nước mắt tôi thấm ướt lồng ngực ấm áp của anh ta. Tôi thực sự không cảm thấy khó chịu mà thoải mái trút hết thảy buồn phiền ấm ức vào vòng tay ấy, như thể đó là nơi mọi đau khổ sẽ biến mất vậy. Vũ Đạo trầm ngâm nói:
“Em phải như thế này chứ! Không nên để bất cứ chuyện gì khiến mình phải đau lòng, em phải luôn giữ nụ cười ngốc nghếch cùng với những phiền phức ngớ ngẩn của mình, còn lúc cảm thấy tủi thân thì hãy khóc lên thật to nhé!”
Lời của Vũ Đạo khiến cho nước mắt của tôi tuôn rơi như thủy triều, từ lần bị thương ở vũ hội, bị bạn học chế giễu, những chuyện phiền phức từ khi khai giảng lại hiện lên trong đầu, tôi bật khóc, khóc thật to, không còn kìm nén nữa. Giống như tôi chưa từng khóc chỉ vì tôi vẫn đang đợi một vòng tay có thể tiếp nhận mình, có thể để tôi tha hồ khóc lóc. Lúc này, tôi mới cảm thấy vòng tay của Vũ Đạo thì ra là như vậy, rất ấm áp, rất rộng lớn, lại rất đáng tin cậy. Nước mắt dần ngừng rơi, thời điểm tôi rời khỏi vòng tay của Vũ Đạo đúng lúc bị Ngô Ngọc, Giả Họa và một vài cán bộ khoa nhìn thấy. Tôi và bọn họ đưa mắt nhìn nhau, Vũ Đạo giải thích một cách tự nhiên:
“Em học sinh này sợ lấy máu nên xin tôi miễn cho em ấy, tôi không đồng ý, vì thế em ấy mới sợ hãi khóc thành bộ dạng như thế này đấy.”
Anh ta nói dối trơn tru thật!
“Vưu Dung, mặc dù mình sớm biết bạn sợ bị lấy máu nhưng cũng không mất mặt đến mức này chứ!”
Giả Họa lạnh lùng giễu cợt, sau đó liếc nhìn chúng tôi với ý tứ sâu xa rồi rời đi trước tiên. Gì đây, sao cô nàng này lại muốn che giấu giúp mình nhỉ?
Những sinh viên khác bàn tán sôi nổi, không nhìn ra một người kì quái bình thường ngay cả sâu bọ cũng ăn như tôi lại mắc chứng sợ lấy máu, bọn họ chế giễu tôi mấy câu rồi đi mất. Ngô Ngọc rời đi cuối cùng, ánh mắt nhìn tôi đầy suy tư.
“Này, thầy hủy hoại danh tiếng của em rồi đấy!” Bọn họ vừa đi khỏi, tôi liền bất mãn oán trách.
“Em cũng phải nếm trải đau khổ của Phạm Thái chứ, nếu không sẽ không công bằng với em ấy, huống hồ chỗ danh tiếng còn lại của người ta, so với em còn hơn hơn ti tỉ lần!”
Tôi cúi đầu, Vũ Đạo vừa đưa khăn giấy cho tôi, vừa nói tiếp:
“Thế giới này vốn không có bạn bè đích thực nào không cãi nhau. Một sự việc, có lẽ cả hai người đều không sai, nhưng lại vì cách suy nghĩ khác nhau mà gây tổn thương cho nhau. Em phải biết quý trọng những giọt nước mắt của mình, không nên khóc vì những chuyện như thế này.”
Lúc này, thái độ và sự dịu dàng của Vũ Đạo không khỏi khiến tôi rung động, tôi ngượng ngùng nhìn Vũ Đạo. Giờ phút này, tôi cảm thấy Vũ Đạo là một thầy giáo rất chu đáo, không, là một người đàn ông rất chu đáo.
“Được rồi, buổi bồi dưỡng tâm lý hôm nay đến đây kết thúc.” Vũ Đạo kết lại một câu.
“Ể? Không phải chứ, giáo viên bồi dưỡng tâm lý của em tuần này đổi là thầy sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Không chỉ trong tuần này đâu, sau này cũng sẽ là tôi phụ đạo cho em.”
“Vì sao vậy?”
“Tuần đầu tiên của tôi bình thường hơn anh trai tôi nhiều phải không?”
“Vâng.” Tôi gật gật đầu, nếu so với bác sĩ Võ thì e rằng chẳng có mấy người bình thường được như anh ta, mà tôi nói này Vũ Đạo, tiêu chuẩn của anh cũng thấp quá đấy.
“So với người ở tuần thứ hai, tôi đẹp trai dễ nhìn hơn nhiều đúng không?”
“Vâng.” Tôi lại tiếp tục gật đầu. Đúng rồi, trên đời này nào có được mấy người khó nhìn hơn người đó chứ. Đúng rồi, không phải anh tìm anh ta đến để khiến tôi lấy đó mà thấy tự tin về vẻ ngoài nổi bật đấy chứ?
“So với hai người đó, có phải tôi chính là một thiên thần chốn nhân gian không.”
“Hẳn là vậy chăng.”
“Vậy em còn có ý kiến gì không?”
“Em… em......” Tôi còn chưa kịp suy nghĩ xem phải trả lời như nào thì đã bị Vũ Đạo cướp lời:
“Cứ quyết định như thế đi, giờ thầy còn có việc nên đi trước đây.” Dứt lời liền cầm gói khăn giấy nhét vào tay tôi, “Dù sao cũng là mua riêng cho em, cầm lấy từ từ mà dùng.”
Nói xong, anh ta ra vẻ đẹp trai giơ hai ngón tay làm động tác chào tạm biệt. Nghe anh ta nói như vậy, trong lòng tôi rất ấm áp, trước giờ chưa có ai quan tâm đến tôi như vậy. Tôi ngây người nhìn anh ta bước xuống cầu thang, lúc thấy Vũ Đạo sắp biến mất khỏi tầm nhìn thì đột nhiên lại thấy anh ta đi lên mấy bậc, ló đầu ra, mặt mày khó chịu nói:
“Lúc em khóc xấu chết đi được!” Sau đó đắc ý rời đi.
Sự cảm động ban nãy tan biến trong nháy mắt, đây mà là an ủi người ta sao! Đúng là cầm thú, miệng không nói nổi tiếng người.
Tối đến, tôi và Phạm Thái đã khôi phục lại mối quan hệ thân thiết như trước đây, thậm chí tôi cảm thấy chúng tôi còn thân thiết hơn trước. Và qua ngày hôm nay, một Giả Họa bí ẩn đã sáng tỏ được phân nửa, cô ấy đã không còn là người lúc nào cũng mang cái vẻ ngoài lạnh lùng nữa. Mặc dù hôm nay là một ngày khiến tôi cảm thấy đau khổ, nhưng nỗi đau đó cũng khiến tôi cảm nhận được, sự quan tâm từ người khác thì ra ấm áp như vậy, những giọt nước mắt lạnh lẽo cũng trở nên nóng bỏng. Lời mẹ nói quả nhiên không sai, vì hạnh phúc bất chợt đến mà đau khổ trở thành một sự giày vò của hạnh phúc, có lẽ đó chính là cuộc sống!
Tôi nằm trên giường, trong tay vẫn cầm gói khăn giấy, liên tục nhớ đến giây phút ở trong vòng tay Vũ Đạo, nhịp tim đập nhanh không kìm lại được, khóe miệng lại mỉm cười, hôm nay anh ta đẹp trai đến mức khiến tim tôi đập thình thịch, lẽ nào đó chính là ‘tình yêu chớp nhoáng’ trong truyền thuyết? Lúc suy nghĩ này xuất hiện, nó thực sự đã khiến bản thân tôi nhảy dựng. Không thể như thế được! Có điều nhìn đến chậu thúy cúc mà tôi vẫn chưa trả Vũ Đạo đang ở trên bệ cửa sổ, lẽ nào anh ta vốn định tặng cho tôi? Lúc này trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào đến lạ thường, nếu có thể tôi sẵn lòng yêu Vũ Đạo của ngày hôm nay! Có lẽ, giấc mộng ngọt ngào sẽ bắt đầu từ hôm nay.
(Ghi chú: Nghe nói bài luận mỹ nữ của tôi đã được ban lãnh đạo trường công nhận, nói là sau khi bài viết được đăng, chỉ trong một thời gian ngắn đã thành công ngăn chặn được những mối tình học đường, trong khi đó số lượng quần short bó sát lại tăng rõ rệt, thể hiện nỗ lực học tập của những thanh niên tốt. Còn cái lý luận ngực lớn gây tử vong của bác sĩ Võ, tôi vốn định lấy ra chọc tức Trần Hiểu Hiểu, sau cùng xét thấy nội dung hơi mang tính khiêu dâm nên không truyền bá rộng rãi nữa. Còn Phạm Thái từ đó lại mắc chướng ngại tâm lí với từ hói đầu, ‘hói đầu’ tự nhiên trở thành một từ cấm kị trong phòng kí túc của chúng tôi.
Còn bố tôi là người vô tội nhất. Lần đầu tiên đến kí túc thăm tôi, không biết vì sao lại bị Phạm Thái lườm đuổi về, còn sau khi về nhà, đỉnh đầu bị ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ấy lại bị toét ra! Tôi không dám nói rõ chân tướng sự thật với bố, ông ấy hiền lành, đến tận bây giờ vẫn cho rằng kiếp trước ông đã nợ Phạm Thái, nếu không thì tại sao ngay lần đầu gặp mặt đã bị Phạm Thái hận đến tận xương tận tủy như vậy. Vì vậy, bố thường dặn tôi phải quan tâm đến Phạm Thái nhiều hơn, thay ông ấy chuộc lại tội lỗi của kiếp trước, nhưng tôi vẫn thấy chủ yếu là do ông ấy sợ lại bị lở loét trên đầu thôi.)
Buổi chiều lúc sắp lên lớp tôi mới vào giảng đường, ba người kia đã đến, Phạm Thái nhìn tôi ánh mắt phức tạp, tôi lại tránh né cái nhìn của cô ấy. Giả Họa ngồi bên cạnh Phạm Thái, cái ghế lúc trước vốn là của tôi.
Lúc tan học, Vũ Đạo đến giảng đường, tuyên bố với đám sinh viên: “Thứ tư này toàn trường tổ chức hiến máu nhân đạo, hi vọng các em sinh viên sẽ hăng hái tham gia hiến máu.” Lời của Vũ Đạo không thu hút sự chú ý của chúng tôi, anh ta tiếp tục nói: “Những sinh viên tham gia hiến máu sẽ được miễn phí một phần ăn buffet.”
Phần lớn sinh viên đều thích chí phấn khởi, Vũ Đạo hừ lạnh một tiếng, “Xét thấy tình hình nam sinh khoa chúng ta tương đối nhiều, lần này tiệc buffet khoa chúng ta sẽ tổ chức chung với khoa tài chính và khoa trung văn.”
Cái gì cơ? Câu cuối cùng này sao lại có sức mạnh đến thế chứ, ánh mắt của hơn nửa số sinh viên nam trong khoa đã hừng hực bốc cháy. Xem ra tình cảm mãnh liệt của thanh niên trẻ giống như thuốc nổ vậy, chỉ cần một tia lửa nhỏ liên quan đến phụ nữ là liền bốc cháy.
“Ngoài ra mấy sinh viên đang được bồi dưỡng tâm lí nếu không có lí do đặc biệt thì phải hiến máu, coi như là để báo đáp công lao những giáo viên tâm lý trường ta được đặc phái đi thời gian qua.”
Không phải chứ! Mấy người không sợ máu của chúng tôi dính virus tâm lí sao!
Vũ Đạo quét mắt qua đám nữ sinh chúng tôi, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi, sau đó rời khỏi giảng đường, các bạn học cũng lần lượt ra về. Tôi chậm rãi thu dọn sách vở, Phạm Thái cũng vậy. Lúc Tiểu Dư cất sách vở xong đi đến bên cạnh, ghé sát lại thì thầm: “Lần này là Phạm Thái không đúng, nhưng… thôi cậu cũng đừng trách nó nữa.”
Lúc Giả Họa đi ngang qua, cô ấy chăm chú nhìn tôi rồi chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai. Cách an ủi lặng lẽ này của cô ấy lập tức khiến hốc mắt tôi đỏ hoe, lần đầu tiên tôi có cảm giác, trái tim của cô ấy dường như ấm áp hơn bất kỳ ai, không phải cô ấy lạnh lùng, mà là tôi vẫn chưa hiểu được cô ấy.
Lớp học chỉ còn lại hai người là tôi và Phạm Thái, mỗi người ngồi một chỗ, cách nhau hai ghế, cả hai đều im lặng. Tôi hiểu Phạm Thái là người hướng nội, rất khó mở lời trước, nhưng trải qua sự việc này tôi mới nhận ra rằng, suy nghĩ cách làm của tôi có lẽ đã vô tình gây phiền phức cho người khác. Hồi lâu sau, tôi mở miệng nhưng không biết nói thế nào cho phải, cuối cùng đành im lặng. Lúc này Phạm Thái mím môi rồi lên tiếng trước:
“Mình xin lỗi, mình biết cậu làm những việc đó đều vì mình, nhưng mình... lại nói ra những lời như thế, mình thật sự xin lỗi!"
Phạm Thái nói xong, gò má đã vương đầy nước mắt. Tôi mím chặt môi, muốn nói mấy câu an ủi cô ấy nhưng không thốt lên lời, chỉ thấy mũi cay cay, thấy nước mắt sắp trào ra, tôi cố gắng ôm chặt lấy Phạm Thái, cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên nói:
“Ngốc ạ, đừng nói nữa, mình thì có chuyện gì được chứ?"
Nhân lúc ôm Phạm Thái tôi liền giơ tay lén lau nước mắt, sau đó đỡ lấy vai cô ấy, nở nụ cười :
“Cậu còn chưa hiểu mình sao? Trên đời này có gì có thể tổn thương được mình chứ? Tiểu Dư cũng nói rồi mà, thần kinh của mình vững chắc lắm. Đừng khóc nữa!”
Tôi nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt Phạm Thái, lúc này tôi biết mình không thể khóc, nếu không Phạm Thái sẽ càng thương tâm, áy náy hơn. Một lúc sau, Phạm Thái nín khóc, cô ấy ngượng ngùng mỉm cười với tôi, tôi cũng mỉm cười đáp lại. Hai người chúng tôi rời khỏi lớp học.
Ra khỏi giảng đường, không ngờ lại thấy Vũ Đạo đang đi về phía này, anh ta gọi tôi: “Vưu Dung tôi có chuyện cần tìm em.”
Vũ Đạo nói chuyện với tôi nhưng lại nhìn về phía Phạm Thái bên cạnh. Phạm Thái đỏ mặt, cúi thấp đầu, che đi đôi mắt sưng đỏ, sau đó vội vàng chào tạm biệt Vũ Đạo. Tôi và Vũ Đạo cùng nhìn Phạm Thái dần đi khuất, sau đó Vũ Đạo quay sang nhìn tôi, lẩm bẩm nói:
“Hóa ra chuyện là như vậy.”
Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, lẽ nào anh ta đã nhìn thấy cảnh vừa rồi trong giảng đường? Tôi nửa ngờ nửa trách nói :
“Vừa nãy anh nhìn trộm chúng tôi phải không?”
“Vưu Dung, em không cần phải làm cho bản thân bị ấm ức như vậy, việc đó không phù hợp với tính cách dám nói dám làm của em.”
Lời nói của Vũ Đạo dịu dàng đến lạ thường, nhưng sự dịu dàng đó lại chạm sâu vào nơi yếu đuối trong lòng tôi. Tôi lớn tiếng nói:
“Thế thầy nói em phải làm thế nào? Lẽ nào lại đứng trước mặt bạn ấy vừa khóc vừa mắng bạn là người vong ân phụ nghĩa sao. Nói là, sau này có thế nào cũng đừng đến tìm em nhờ giúp đỡ nữa sao, em phải nói những lời như thế sao? ….”
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Lời của Vũ Đạo đã nói trúng tâm trạng và nỗi khổ của tôi lúc này, vậy nên sự kiên cường cuối cùng của tôi cũng vì câu nói ấy mà sụp đổ hoàn toàn, nước mắt cứ rơi xuống từng giọt từng giọt. Vũ Đạo đột nhiên ôm tôi vào lòng, nước mắt tôi thấm ướt lồng ngực ấm áp của anh ta. Tôi thực sự không cảm thấy khó chịu mà thoải mái trút hết thảy buồn phiền ấm ức vào vòng tay ấy, như thể đó là nơi mọi đau khổ sẽ biến mất vậy. Vũ Đạo trầm ngâm nói:
“Em phải như thế này chứ! Không nên để bất cứ chuyện gì khiến mình phải đau lòng, em phải luôn giữ nụ cười ngốc nghếch cùng với những phiền phức ngớ ngẩn của mình, còn lúc cảm thấy tủi thân thì hãy khóc lên thật to nhé!”
Lời của Vũ Đạo khiến cho nước mắt của tôi tuôn rơi như thủy triều, từ lần bị thương ở vũ hội, bị bạn học chế giễu, những chuyện phiền phức từ khi khai giảng lại hiện lên trong đầu, tôi bật khóc, khóc thật to, không còn kìm nén nữa. Giống như tôi chưa từng khóc chỉ vì tôi vẫn đang đợi một vòng tay có thể tiếp nhận mình, có thể để tôi tha hồ khóc lóc. Lúc này, tôi mới cảm thấy vòng tay của Vũ Đạo thì ra là như vậy, rất ấm áp, rất rộng lớn, lại rất đáng tin cậy. Nước mắt dần ngừng rơi, thời điểm tôi rời khỏi vòng tay của Vũ Đạo đúng lúc bị Ngô Ngọc, Giả Họa và một vài cán bộ khoa nhìn thấy. Tôi và bọn họ đưa mắt nhìn nhau, Vũ Đạo giải thích một cách tự nhiên:
“Em học sinh này sợ lấy máu nên xin tôi miễn cho em ấy, tôi không đồng ý, vì thế em ấy mới sợ hãi khóc thành bộ dạng như thế này đấy.”
Anh ta nói dối trơn tru thật!
“Vưu Dung, mặc dù mình sớm biết bạn sợ bị lấy máu nhưng cũng không mất mặt đến mức này chứ!”
Giả Họa lạnh lùng giễu cợt, sau đó liếc nhìn chúng tôi với ý tứ sâu xa rồi rời đi trước tiên. Gì đây, sao cô nàng này lại muốn che giấu giúp mình nhỉ?
Những sinh viên khác bàn tán sôi nổi, không nhìn ra một người kì quái bình thường ngay cả sâu bọ cũng ăn như tôi lại mắc chứng sợ lấy máu, bọn họ chế giễu tôi mấy câu rồi đi mất. Ngô Ngọc rời đi cuối cùng, ánh mắt nhìn tôi đầy suy tư.
“Này, thầy hủy hoại danh tiếng của em rồi đấy!” Bọn họ vừa đi khỏi, tôi liền bất mãn oán trách.
“Em cũng phải nếm trải đau khổ của Phạm Thái chứ, nếu không sẽ không công bằng với em ấy, huống hồ chỗ danh tiếng còn lại của người ta, so với em còn hơn hơn ti tỉ lần!”
Tôi cúi đầu, Vũ Đạo vừa đưa khăn giấy cho tôi, vừa nói tiếp:
“Thế giới này vốn không có bạn bè đích thực nào không cãi nhau. Một sự việc, có lẽ cả hai người đều không sai, nhưng lại vì cách suy nghĩ khác nhau mà gây tổn thương cho nhau. Em phải biết quý trọng những giọt nước mắt của mình, không nên khóc vì những chuyện như thế này.”
Lúc này, thái độ và sự dịu dàng của Vũ Đạo không khỏi khiến tôi rung động, tôi ngượng ngùng nhìn Vũ Đạo. Giờ phút này, tôi cảm thấy Vũ Đạo là một thầy giáo rất chu đáo, không, là một người đàn ông rất chu đáo.
“Được rồi, buổi bồi dưỡng tâm lý hôm nay đến đây kết thúc.” Vũ Đạo kết lại một câu.
“Ể? Không phải chứ, giáo viên bồi dưỡng tâm lý của em tuần này đổi là thầy sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Không chỉ trong tuần này đâu, sau này cũng sẽ là tôi phụ đạo cho em.”
“Vì sao vậy?”
“Tuần đầu tiên của tôi bình thường hơn anh trai tôi nhiều phải không?”
“Vâng.” Tôi gật gật đầu, nếu so với bác sĩ Võ thì e rằng chẳng có mấy người bình thường được như anh ta, mà tôi nói này Vũ Đạo, tiêu chuẩn của anh cũng thấp quá đấy.
“So với người ở tuần thứ hai, tôi đẹp trai dễ nhìn hơn nhiều đúng không?”
“Vâng.” Tôi lại tiếp tục gật đầu. Đúng rồi, trên đời này nào có được mấy người khó nhìn hơn người đó chứ. Đúng rồi, không phải anh tìm anh ta đến để khiến tôi lấy đó mà thấy tự tin về vẻ ngoài nổi bật đấy chứ?
“So với hai người đó, có phải tôi chính là một thiên thần chốn nhân gian không.”
“Hẳn là vậy chăng.”
“Vậy em còn có ý kiến gì không?”
“Em… em......” Tôi còn chưa kịp suy nghĩ xem phải trả lời như nào thì đã bị Vũ Đạo cướp lời:
“Cứ quyết định như thế đi, giờ thầy còn có việc nên đi trước đây.” Dứt lời liền cầm gói khăn giấy nhét vào tay tôi, “Dù sao cũng là mua riêng cho em, cầm lấy từ từ mà dùng.”
Nói xong, anh ta ra vẻ đẹp trai giơ hai ngón tay làm động tác chào tạm biệt. Nghe anh ta nói như vậy, trong lòng tôi rất ấm áp, trước giờ chưa có ai quan tâm đến tôi như vậy. Tôi ngây người nhìn anh ta bước xuống cầu thang, lúc thấy Vũ Đạo sắp biến mất khỏi tầm nhìn thì đột nhiên lại thấy anh ta đi lên mấy bậc, ló đầu ra, mặt mày khó chịu nói:
“Lúc em khóc xấu chết đi được!” Sau đó đắc ý rời đi.
Sự cảm động ban nãy tan biến trong nháy mắt, đây mà là an ủi người ta sao! Đúng là cầm thú, miệng không nói nổi tiếng người.
Tối đến, tôi và Phạm Thái đã khôi phục lại mối quan hệ thân thiết như trước đây, thậm chí tôi cảm thấy chúng tôi còn thân thiết hơn trước. Và qua ngày hôm nay, một Giả Họa bí ẩn đã sáng tỏ được phân nửa, cô ấy đã không còn là người lúc nào cũng mang cái vẻ ngoài lạnh lùng nữa. Mặc dù hôm nay là một ngày khiến tôi cảm thấy đau khổ, nhưng nỗi đau đó cũng khiến tôi cảm nhận được, sự quan tâm từ người khác thì ra ấm áp như vậy, những giọt nước mắt lạnh lẽo cũng trở nên nóng bỏng. Lời mẹ nói quả nhiên không sai, vì hạnh phúc bất chợt đến mà đau khổ trở thành một sự giày vò của hạnh phúc, có lẽ đó chính là cuộc sống!
Tôi nằm trên giường, trong tay vẫn cầm gói khăn giấy, liên tục nhớ đến giây phút ở trong vòng tay Vũ Đạo, nhịp tim đập nhanh không kìm lại được, khóe miệng lại mỉm cười, hôm nay anh ta đẹp trai đến mức khiến tim tôi đập thình thịch, lẽ nào đó chính là ‘tình yêu chớp nhoáng’ trong truyền thuyết? Lúc suy nghĩ này xuất hiện, nó thực sự đã khiến bản thân tôi nhảy dựng. Không thể như thế được! Có điều nhìn đến chậu thúy cúc mà tôi vẫn chưa trả Vũ Đạo đang ở trên bệ cửa sổ, lẽ nào anh ta vốn định tặng cho tôi? Lúc này trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào đến lạ thường, nếu có thể tôi sẵn lòng yêu Vũ Đạo của ngày hôm nay! Có lẽ, giấc mộng ngọt ngào sẽ bắt đầu từ hôm nay.
(Ghi chú: Nghe nói bài luận mỹ nữ của tôi đã được ban lãnh đạo trường công nhận, nói là sau khi bài viết được đăng, chỉ trong một thời gian ngắn đã thành công ngăn chặn được những mối tình học đường, trong khi đó số lượng quần short bó sát lại tăng rõ rệt, thể hiện nỗ lực học tập của những thanh niên tốt. Còn cái lý luận ngực lớn gây tử vong của bác sĩ Võ, tôi vốn định lấy ra chọc tức Trần Hiểu Hiểu, sau cùng xét thấy nội dung hơi mang tính khiêu dâm nên không truyền bá rộng rãi nữa. Còn Phạm Thái từ đó lại mắc chướng ngại tâm lí với từ hói đầu, ‘hói đầu’ tự nhiên trở thành một từ cấm kị trong phòng kí túc của chúng tôi.
Còn bố tôi là người vô tội nhất. Lần đầu tiên đến kí túc thăm tôi, không biết vì sao lại bị Phạm Thái lườm đuổi về, còn sau khi về nhà, đỉnh đầu bị ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ấy lại bị toét ra! Tôi không dám nói rõ chân tướng sự thật với bố, ông ấy hiền lành, đến tận bây giờ vẫn cho rằng kiếp trước ông đã nợ Phạm Thái, nếu không thì tại sao ngay lần đầu gặp mặt đã bị Phạm Thái hận đến tận xương tận tủy như vậy. Vì vậy, bố thường dặn tôi phải quan tâm đến Phạm Thái nhiều hơn, thay ông ấy chuộc lại tội lỗi của kiếp trước, nhưng tôi vẫn thấy chủ yếu là do ông ấy sợ lại bị lở loét trên đầu thôi.)