Bạch Vân đưa gì Nga dạo một vòng quanh trường, cảm thấy đã mệt nên ngồi xuống ghế. Sân trường chỉ còn một vài học viên quét phạt hoặc đi đi lại lại. Cô gái nhìn xung quanh, thở dài một tiếng, mỉm cười. Trán đã lấm tấm mồ hôi. Gì Nga rút chiếc khăn trong túi ra thấm cho cô.
-Xem con kìa! Mệt lắm đúng ko?
Bạch Vân đưa tay đón lấy chiếc khăn rồi tự lau cho mình. Gì Nga có phần hơi buồn, đôi mắt đầy tâm sự nhìn xuống bàn tay cón mân mê dây túi xách.
-Con có vẻ ko thoải mái khi ở cạnh gì thì phải?
Bạch Vân ko cười nữa, đôi môi co lại, ánh mắt như xa xăm hơn vào khoảng ko.
-Gì nghĩ vậy ak?
Cả hai lại im lặng quan sát phía trước,nhưng kì thực có gì đang diễn ra trước tầm mắt họ cũng chẳng biết, vì thực chất đó chỉ là cái cớ né tránh ánh mắt của nhau.
Mãi một hồi lâu, rất lâu, gì Nga mới hít thật sâu rồi lên tiếng.
-Con đã biết hết những việc Thu Trang gây ra cho con rồi, gì ko kể lại nữa. Nhưng nó là người sống nội tâm, lại rất dễ chạnh lòng, ở đây chỉ có mỗi con là hiểu nó nhất, gì mong hai đứa gắng bảo ban nhau mà học hành!
-Nhưng cậu ấy luôn xem con như cái gai trong mắt, con thực sự ko thể làm gì được!
-Cái đó gì sẽ nói với Thu Trang, con ko phải lo đâu!
Bạch Vân gật đầu khẽ dạ một tiếng. Cô cũng hơi buồn! Giá như cô được mẹ quan tâm như vậy thì.... Mà thôi! Nghĩ làm gì để rồi lại thêm buồn! Cô ko nghĩ nữa! Ko nghĩ đến nữa!
-Ak! Bố con vẫn khỏe chứ ak?
-Uk! Vẫn khỏe! Bố con rất bận nên cũng chẳng mấy khi về nhà ăn cơm tối, thành thử nhà chỉ có mỗi mình gì!
Bạch Vân rất hiểu bố. Bố vốn đặt công việc lên hàng đầu nên chẳng mấy khi quan tâm đến gia đình, nhưng lại luôn dành tình cảm đặc biệt cho con gái! Chắc gì lại muốn nhờ khéo để cô nói với bố. "Câu nói của con có sức mạnh như quân lệnh ", bố Bạch Vân hay trêu con gái yêu như vậy. Mỗi lần bố ko hay về nhà, gì Vân lại kể lể với cô, vốn tính dễ động lòng,khỏi phải nói Bạch Vân cũng tự giải quyết.
Gì Nga ra về một hồi lâu, bố Bạch Vân lại gọi điện đến.
-Gái yêu nhận được quà bố gửi chưa thế?
-Dạ rồi ak! Gái yêu cảm ơn bố đẹp trai rất nhiều!
-Ô mai đó là của Thái Lan, chú Trọng đi du lịch về biếu bố, bố gửi đến gái yêu dùng dần nhé! Ak mà trời chuẩn bị có dấu hiệu lạnh, gái yêu nhớ phải đắp thêm chăn vào buổi tối, ko được đứng ngoài trời lâu, sương xuống sẽ cảm đấy!
-Bố ơi! Gái yêu lớn rồi! Sắp cao bằng bố rồi! Những việc đó bố cứ yên tâm đi!
Giọng ông trầm xuống như nỗi nhớ đang cố nén lại để đứa con mít ướt ko phát hiện được.
-Dù lớn đến mấy thì con vẫn là con gái bé nhỏ của bố, nhớ chưa?
-Rõ! Thưa xếp!
Bạch Vân đưa máy lại gần miệng, hôn một cái thật kêu. Cô tắt điện thoại rồi thở dài. Thoạt nhiên nước mắt lại đua nhau rơi. Bao cảm xúc buồn, nhớ, tủi thân lẫn lộn. Ban nãy cô cố gắng ko để bố nhận ra tâm trạng cô đang ko ổn,nhưng làm sao có thể qua nổi bố được chứ! Bố nói vậy tức là đã biết tỏng việc cô đang trong hoàn cảnh rất tệ, chỉ là tôn trọng con nên mới ko nói toạc ra thôi.
Việt Hoảng tiến lại gần cô, đặt tay lên chiếc vai gầy còn nấc lên vì khóc.
-Làm gì có quà nào! Sao lại phải giấu?
Bạch Vân chớp chớp mắt, lấy tay quệt nhanh rồi mới quay lại nhìn cậu.
-Em đâu có giấu gì đâu!
-Còn chối sao? Em ko xem tôi là bạn đúng vậy ko? Hay tôi ko đáng tin để em tâm sự?
-Em...em...!
Đôi mắt Bạch Vân lại đẫm nước, cô gục đầu vào vai Việt Hoàng nức nở. Cậu quyết định giữ im lặng, chỉ đứng như thế thôi. Nhưng liệu có phải cậu đang vượt quá giới hạn cho phép với nữ học viên này, khi mà mọi thứ xảy đến với cô, cậu đều muốn biết một cách tường tận.
Bạch Vân ko khóc nữa, cố trấn tĩnh lại trái tim đang nhảy dựng lên vì trận nước mắt ban nãy.
-Em ko muốn bố biết gì Nga đem quà bố tặng em cho Thu Trang, em ko muốn bố buồn! Em chỉ thấy nhớ bố nên mới khóc thôi! Giờ thì ko sao rồi! Cảm ơn anh nhé!
-Em ko nói thật với tôi được sao?
-Thật mà! Anh ko tin ak?
-Rõ ràng là vì em cảm thấy tủi thân nên mới vậy!
Việt Hoàng nói đúng, rất đúng, cô ko cãi lại được, vậy nên đành giữ im lặng. Cậu lại tiếp lời:
-Em biết thủ phạm lấy bức tranh là Thu Trang,vậy sao lại giấu tôi.
Bạch Vân quyết định cho cậu biết sự thật, dù sao cũng ko thể giấu mãi được.
-Vì Thu Trang là kẻ chủ mưu, còn Ngọc Hân là người trực tiếp làm việc này.
Việt Hoàng khá ngạc nhiên, một cô gái từ trước đến giờ vốn rất tốt bụng, ngoan hiền, sao lại có thể làm ra những chuyện như thế,hơn nữa lại là với cô bạn thân nhất. Có thể cậu đã nghe nhầm chăng. Việt Hoàng ngạc nhiên hỏi lại Bạch Vân.
-Ngọc Hân?
Cô gật đầu khiến cậu sững người.
-Nhưng cậu ấy đã nói hết với em và xin tha thứ! Em cũng ko muốn tính toán làm gì nữa.
- Hình như em có sở thích giúp đỡ kẻ hại mình, để bọn họ tăng thêm sức hại em thêm vài lần nữa thì phải...?
Bạch Vân đưa gì Nga dạo một vòng quanh trường, cảm thấy đã mệt nên ngồi xuống ghế. Sân trường chỉ còn một vài học viên quét phạt hoặc đi đi lại lại. Cô gái nhìn xung quanh, thở dài một tiếng, mỉm cười. Trán đã lấm tấm mồ hôi. Gì Nga rút chiếc khăn trong túi ra thấm cho cô.
-Xem con kìa! Mệt lắm đúng ko?
Bạch Vân đưa tay đón lấy chiếc khăn rồi tự lau cho mình. Gì Nga có phần hơi buồn, đôi mắt đầy tâm sự nhìn xuống bàn tay cón mân mê dây túi xách.
-Con có vẻ ko thoải mái khi ở cạnh gì thì phải?
Bạch Vân ko cười nữa, đôi môi co lại, ánh mắt như xa xăm hơn vào khoảng ko.
-Gì nghĩ vậy ak?
Cả hai lại im lặng quan sát phía trước,nhưng kì thực có gì đang diễn ra trước tầm mắt họ cũng chẳng biết, vì thực chất đó chỉ là cái cớ né tránh ánh mắt của nhau.
Mãi một hồi lâu, rất lâu, gì Nga mới hít thật sâu rồi lên tiếng.
-Con đã biết hết những việc Thu Trang gây ra cho con rồi, gì ko kể lại nữa. Nhưng nó là người sống nội tâm, lại rất dễ chạnh lòng, ở đây chỉ có mỗi con là hiểu nó nhất, gì mong hai đứa gắng bảo ban nhau mà học hành!
-Nhưng cậu ấy luôn xem con như cái gai trong mắt, con thực sự ko thể làm gì được!
-Cái đó gì sẽ nói với Thu Trang, con ko phải lo đâu!
Bạch Vân gật đầu khẽ dạ một tiếng. Cô cũng hơi buồn! Giá như cô được mẹ quan tâm như vậy thì.... Mà thôi! Nghĩ làm gì để rồi lại thêm buồn! Cô ko nghĩ nữa! Ko nghĩ đến nữa!
-Ak! Bố con vẫn khỏe chứ ak?
-Uk! Vẫn khỏe! Bố con rất bận nên cũng chẳng mấy khi về nhà ăn cơm tối, thành thử nhà chỉ có mỗi mình gì!
Bạch Vân rất hiểu bố. Bố vốn đặt công việc lên hàng đầu nên chẳng mấy khi quan tâm đến gia đình, nhưng lại luôn dành tình cảm đặc biệt cho con gái! Chắc gì lại muốn nhờ khéo để cô nói với bố. "Câu nói của con có sức mạnh như quân lệnh ", bố Bạch Vân hay trêu con gái yêu như vậy. Mỗi lần bố ko hay về nhà, gì Vân lại kể lể với cô, vốn tính dễ động lòng,khỏi phải nói Bạch Vân cũng tự giải quyết.
Gì Nga ra về một hồi lâu, bố Bạch Vân lại gọi điện đến.
-Gái yêu nhận được quà bố gửi chưa thế?
-Dạ rồi ak! Gái yêu cảm ơn bố đẹp trai rất nhiều!
-Ô mai đó là của Thái Lan, chú Trọng đi du lịch về biếu bố, bố gửi đến gái yêu dùng dần nhé! Ak mà trời chuẩn bị có dấu hiệu lạnh, gái yêu nhớ phải đắp thêm chăn vào buổi tối, ko được đứng ngoài trời lâu, sương xuống sẽ cảm đấy!
-Bố ơi! Gái yêu lớn rồi! Sắp cao bằng bố rồi! Những việc đó bố cứ yên tâm đi!
Giọng ông trầm xuống như nỗi nhớ đang cố nén lại để đứa con mít ướt ko phát hiện được.
-Dù lớn đến mấy thì con vẫn là con gái bé nhỏ của bố, nhớ chưa?
-Rõ! Thưa xếp!
Bạch Vân đưa máy lại gần miệng, hôn một cái thật kêu. Cô tắt điện thoại rồi thở dài. Thoạt nhiên nước mắt lại đua nhau rơi. Bao cảm xúc buồn, nhớ, tủi thân lẫn lộn. Ban nãy cô cố gắng ko để bố nhận ra tâm trạng cô đang ko ổn,nhưng làm sao có thể qua nổi bố được chứ! Bố nói vậy tức là đã biết tỏng việc cô đang trong hoàn cảnh rất tệ, chỉ là tôn trọng con nên mới ko nói toạc ra thôi.
Việt Hoảng tiến lại gần cô, đặt tay lên chiếc vai gầy còn nấc lên vì khóc.
-Làm gì có quà nào! Sao lại phải giấu?
Bạch Vân chớp chớp mắt, lấy tay quệt nhanh rồi mới quay lại nhìn cậu.
-Em đâu có giấu gì đâu!
-Còn chối sao? Em ko xem tôi là bạn đúng vậy ko? Hay tôi ko đáng tin để em tâm sự?
-Em...em...!
Đôi mắt Bạch Vân lại đẫm nước, cô gục đầu vào vai Việt Hoàng nức nở. Cậu quyết định giữ im lặng, chỉ đứng như thế thôi. Nhưng liệu có phải cậu đang vượt quá giới hạn cho phép với nữ học viên này, khi mà mọi thứ xảy đến với cô, cậu đều muốn biết một cách tường tận.
Bạch Vân ko khóc nữa, cố trấn tĩnh lại trái tim đang nhảy dựng lên vì trận nước mắt ban nãy.
-Em ko muốn bố biết gì Nga đem quà bố tặng em cho Thu Trang, em ko muốn bố buồn! Em chỉ thấy nhớ bố nên mới khóc thôi! Giờ thì ko sao rồi! Cảm ơn anh nhé!
-Em ko nói thật với tôi được sao?
-Thật mà! Anh ko tin ak?
-Rõ ràng là vì em cảm thấy tủi thân nên mới vậy!
Việt Hoàng nói đúng, rất đúng, cô ko cãi lại được, vậy nên đành giữ im lặng. Cậu lại tiếp lời:
-Em biết thủ phạm lấy bức tranh là Thu Trang,vậy sao lại giấu tôi.
Bạch Vân quyết định cho cậu biết sự thật, dù sao cũng ko thể giấu mãi được.
-Vì Thu Trang là kẻ chủ mưu, còn Ngọc Hân là người trực tiếp làm việc này.
Việt Hoàng khá ngạc nhiên, một cô gái từ trước đến giờ vốn rất tốt bụng, ngoan hiền, sao lại có thể làm ra những chuyện như thế,hơn nữa lại là với cô bạn thân nhất. Có thể cậu đã nghe nhầm chăng. Việt Hoàng ngạc nhiên hỏi lại Bạch Vân.
-Ngọc Hân?
Cô gật đầu khiến cậu sững người.
-Nhưng cậu ấy đã nói hết với em và xin tha thứ! Em cũng ko muốn tính toán làm gì nữa.
- Hình như em có sở thích giúp đỡ kẻ hại mình, để bọn họ tăng thêm sức hại em thêm vài lần nữa thì phải...?