Mặc Tuyết trừng mắt nhìn cái người đang phá hoại tình cảm tốt đẹp của nàng lúc này :
- Ở đây không ai chào đón thúc đâu
Tây Nam cười giả lả phe phẩy quạt nói :
- ai nha~~~ ta đến thăm tiểu bạch mà sao muội ác quá vậy
- thúc nên lượn đi cho nước nó trong
Vừa dứt lời, mũi kiếm lao tới, ngay lập tức Tây Nam liền lộn một vòng nhào qua phía sau nàng, nàng liền thuật thế đá một cước ra phía sau. Tây Nam liền bắt lấy cổ chân nàng miệng không khỏi trêu ghẹo:
- Tiểu Bach, không ngờ muội càng ngày càng nhanh nhẹ nha
Nàng ngay lập tức xoay một vòng trên không khiến Tây Nam bắt buộc phải thả tay ra lùi về phía sau vài bước. Túm lấy cơ hội đó, nàng lao đến, tay vút đến khuôn mặt của Tây Nam, Tây Nam liền ngửa cổ ra phía sau. Chỉ thấy Nàng thu thanh thủy chùy của mình lại sau đó tra kiếm vào vỏ đặt lên bàn. Lúc này , Tây Nam nhìn thấy tóc của hắn đang bay bay xuống đất - Mặc Tuyếtttttt, sao muội dám cắt tóc của ta, như thế này sao ta dám ra
đường nhìn ai hả??? Nàng nhún nhún vai, sau đó chạy đến bên Kỳ Song hỏi :
- Tối nay huynh ăn gì muội nấu ???
Kỳ Song nhìn hai bọn họ đấu đá một hồi liền cười nói :
- Canh hoa đào
Kéo tay Kỳ Song vui vẻ đi, cả hai liền bỏ mặc ai đó đang kêu cha gọi mẹ phía sau đầu mà ung dung đi chợ. Trên đường đi, nàng hoạt bát kéo hắn chạy khắp nơi, phải nói rằng nàng rất trân trọng khoảnh khắc này. Từ hồi đó đến giờ, Kỳ song vốn rất bận rộn nhưng cứ cuối thu đông hắn lại luôn ở bên nàng, dạy dỗ chăm sóc nàng, chính hắn đã nhìn nàng lớn dần cho đến bây giờ. Mỗi lần đi đến đâu, mọi người cũng khen nàng và hắn đẹp đôi khiến nàng cười không mở mắt được. Nhưng tại sao tên Huyền Phong phiền phức này lại khiến người ta cảm thấy thật bực bội. Hắn chỉ tay vào nàng và Kỳ Song :
- Tiểu Nguyệt, nàng . . .nàng. . .
Mặc Tuyết ngay lập tức liền kéo Kỳ Song ôm lấy tay hắn ; - Xin công tử tự trọng, ta đã nói rồi, ta đã có tướng công
Nhìn khuôn mặt tức chết đến tím ngắt của hắn bỏ đi, nàng mới cảm thấy thật thoải mái. Xem ra từ nay về sau, nàng có thể thoát khỏi tên phiền phức đó rồi. Chỉ thấy Kỳ Song lúc này mới mở miệng :
- Có vẻ muội được yêu quý nhỉ
Nghiêng chiếc đầu nhỏ nhắn nhìn hắn :
- Huynh ghen à
Chỉ thấy Kỳ Song xoa đầu nó cười nói :
- Sợ bảo bối bị người ta cướp đi
Cả hai bật cười rẽ vào ngõ nhỏ nhưng ngay lập tức thu lại nụ cười Tuyết liền cho tay vào tay áo chạm vào thanh thủy chùy của mình. ' vụt' Bóng đen lập tức lao ra bao vây lấy 2 người, tựa như đang sợ hãi, nàng liền giả vờ khóc thút thít lao đến ôm lấy Kỳ Song:
- Các. . . các người là ai???
Mặc Tuyết trừng mắt nhìn cái người đang phá hoại tình cảm tốt đẹp của nàng lúc này :
- Ở đây không ai chào đón thúc đâu
Tây Nam cười giả lả phe phẩy quạt nói :
- ai nha~~~ ta đến thăm tiểu bạch mà sao muội ác quá vậy
- thúc nên lượn đi cho nước nó trong
Vừa dứt lời, mũi kiếm lao tới, ngay lập tức Tây Nam liền lộn một vòng nhào qua phía sau nàng, nàng liền thuật thế đá một cước ra phía sau. Tây Nam liền bắt lấy cổ chân nàng miệng không khỏi trêu ghẹo:
- Tiểu Bach, không ngờ muội càng ngày càng nhanh nhẹ nha
Nàng ngay lập tức xoay một vòng trên không khiến Tây Nam bắt buộc phải thả tay ra lùi về phía sau vài bước. Túm lấy cơ hội đó, nàng lao đến, tay vút đến khuôn mặt của Tây Nam, Tây Nam liền ngửa cổ ra phía sau. Chỉ thấy Nàng thu thanh thủy chùy của mình lại sau đó tra kiếm vào vỏ đặt lên bàn. Lúc này , Tây Nam nhìn thấy tóc của hắn đang bay bay xuống đất - Mặc Tuyếtttttt, sao muội dám cắt tóc của ta, như thế này sao ta dám ra
đường nhìn ai hả??? Nàng nhún nhún vai, sau đó chạy đến bên Kỳ Song hỏi :
- Tối nay huynh ăn gì muội nấu ???
Kỳ Song nhìn hai bọn họ đấu đá một hồi liền cười nói :
- Canh hoa đào
Kéo tay Kỳ Song vui vẻ đi, cả hai liền bỏ mặc ai đó đang kêu cha gọi mẹ phía sau đầu mà ung dung đi chợ. Trên đường đi, nàng hoạt bát kéo hắn chạy khắp nơi, phải nói rằng nàng rất trân trọng khoảnh khắc này. Từ hồi đó đến giờ, Kỳ song vốn rất bận rộn nhưng cứ cuối thu đông hắn lại luôn ở bên nàng, dạy dỗ chăm sóc nàng, chính hắn đã nhìn nàng lớn dần cho đến bây giờ. Mỗi lần đi đến đâu, mọi người cũng khen nàng và hắn đẹp đôi khiến nàng cười không mở mắt được. Nhưng tại sao tên Huyền Phong phiền phức này lại khiến người ta cảm thấy thật bực bội. Hắn chỉ tay vào nàng và Kỳ Song :
- Tiểu Nguyệt, nàng . . .nàng. . .
Mặc Tuyết ngay lập tức liền kéo Kỳ Song ôm lấy tay hắn ; - Xin công tử tự trọng, ta đã nói rồi, ta đã có tướng công
Nhìn khuôn mặt tức chết đến tím ngắt của hắn bỏ đi, nàng mới cảm thấy thật thoải mái. Xem ra từ nay về sau, nàng có thể thoát khỏi tên phiền phức đó rồi. Chỉ thấy Kỳ Song lúc này mới mở miệng :
- Có vẻ muội được yêu quý nhỉ
Nghiêng chiếc đầu nhỏ nhắn nhìn hắn :
- Huynh ghen à
Chỉ thấy Kỳ Song xoa đầu nó cười nói :
- Sợ bảo bối bị người ta cướp đi
Cả hai bật cười rẽ vào ngõ nhỏ nhưng ngay lập tức thu lại nụ cười Tuyết liền cho tay vào tay áo chạm vào thanh thủy chùy của mình. ' vụt' Bóng đen lập tức lao ra bao vây lấy người, tựa như đang sợ hãi, nàng liền giả vờ khóc thút thít lao đến ôm lấy Kỳ Song:
- Các. . . các người là ai???