Âm thanh gây tiếng động đó ở ngay phía Nam bìa rừng, một phần do nội lực cao, một phần lại vì cả hai được rèn luyện nghiêm ngặt nên không tránh khỏi việc bị 2 người nghe thấy, liếc nhìn nhau 1 chút. Kỳ Song lẫn Mặc Tuyết đề quyết định dừng ở đây 1 chút tránh cho bị động bên hoàng đế. Dù võ công cao đến đâu đi chăng nữa thì lựa chọn này là khôn ngoan nhất. Bỗng rùng mình một cái, Mặc Tuyết cảm thấy có cài gì lành lạnh trườn lên cổ tay. Nàng lập tức rụt tay lại, không ngờ con rắn bị động cắn lên mu bàn tay. Kỳ Song đang ngồi bên thấy nàng rùng mình liền tưởng nàng bị cảm , khi hắn quay sang chỉ thấy nàng đangcầm 1 con rắn nhỏ màu xanh tía xem xét. Hắn lắc đầu, chỉ thấy hàng lông mày run run trên đôi mắt phượng nheo lại, thêm khuôn mặt lạnh băng lại mang một chút hương lạnh khiến người ta không rời bỏ được. Kỳ Song đỏ mặt. - Phụ Hoàng, chúng ta về thôi. Dù sao cũng phải chuẩn bị một vài kế hoạch
tránh cho sau này chúng ta không thể 1 mẻ bắt hết Chỉ thấy hoàng đế cười cười - Đi thôi
nhỉ? Khi đoàn người rời khỏi bãi săn bắt, Kỳ Song nhảy xuống dưới đất. Mặc Tuyết vẫn ngồi đó, một tay bỏ rắn nhỏ vào túi, vô tình nhìn thấy miệng vết thương liền mặc kệ. Cả người nàng với độc là bạn, dù có thêm 1 chút độc cũng không sao. - Huynh nói xem hắn có vẻ đang ở đây nhỉ???
Kỳ Song chỉ nhìn lướt qua xung quanh sau đó gật đầu - Có vẻ như hắn ta cũng bị động không ít
- Muội muốn chơi, huynh làm không??
Lắc đầu nhẹ một cái, Kỳ Song thở dài nói - Đừng có mà quá tay, chúng ta cần người sống chớ không để được chết
- Chẹp. . . muội biết rồi
Sau đó nàng thủy chùy lưu thêm 3/10 thành công lực ném về phía bụi cây không xa. Nhưng nó chưa đến bụi cây liền bị rơi xuống, không ngờ hắn lại có thành công lực cao như vậy. Cơ mà vẻ mặt lúc này của nàng lại nở nụ cười. Thú vị. . . thật thú vị. Chưa đợi nàng lên tiếng, bóng áo màu đỏ rực vụt bay đến, khuôn mặt bị che bởi một chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo thêm tiếng leng keng chuông thật vui tai bên hông nhưng không ngờ người đàn ông này lại mang một nét gì đó khiến người ta cảm thấy yêu mị - Tiểu mĩ nhân, có vẻ như nàng không tệ nhỉ???
Nàng cười cười nhưng. .. vụt một cái bóng áo tím lao đến mang theo 5/10 công lực hắn lấy tay đỡ đòn nàng ' Uỳnh' Chỉ thấy cả một vùng đất nổ tung, Kỳ Song đứng đó ánh mắt thoáng qua vẻ đau lòng. Tím đỏ đứng đó, bàn tay giao nhau nhanh chóng bị tách ra, cả 2 lùi lại phía sau 3 bước. Nàng bắt đầu dùng 6 thành công lực, vút một cái 2 bóng áo bắt đầu quyện vô nhau nhưng nhanh chóng lại tách ra - Không ngờ ngươi cũng không tệ - Mặc Tuyết nhìn cánh tay áo bị rách mất
của mình cảm thấy thật vui Kẻ mặc áo đỏ lại một thân te tua nhưng không hề có vết thương. Hắn không ngờ nàng lại có công lực cao đến vậy, tuy chỉ mới vài chiêu giao đấu nhưng số người đụng đến hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay chứ chưa nói đến làm hắn có thể chật vật như vậy. - Mỹ nhân, nàng làm áo ta rách thế này là không được rồi
Hắn nhìn nàng rút trong ngực cây quạt, sau đó lao đến.
Âm thanh gây tiếng động đó ở ngay phía Nam bìa rừng, một phần do nội lực cao, một phần lại vì cả hai được rèn luyện nghiêm ngặt nên không tránh khỏi việc bị người nghe thấy, liếc nhìn nhau chút. Kỳ Song lẫn Mặc Tuyết đề quyết định dừng ở đây chút tránh cho bị động bên hoàng đế. Dù võ công cao đến đâu đi chăng nữa thì lựa chọn này là khôn ngoan nhất. Bỗng rùng mình một cái, Mặc Tuyết cảm thấy có cài gì lành lạnh trườn lên cổ tay. Nàng lập tức rụt tay lại, không ngờ con rắn bị động cắn lên mu bàn tay. Kỳ Song đang ngồi bên thấy nàng rùng mình liền tưởng nàng bị cảm , khi hắn quay sang chỉ thấy nàng đangcầm con rắn nhỏ màu xanh tía xem xét. Hắn lắc đầu, chỉ thấy hàng lông mày run run trên đôi mắt phượng nheo lại, thêm khuôn mặt lạnh băng lại mang một chút hương lạnh khiến người ta không rời bỏ được. Kỳ Song đỏ mặt. - Phụ Hoàng, chúng ta về thôi. Dù sao cũng phải chuẩn bị một vài kế hoạch
tránh cho sau này chúng ta không thể mẻ bắt hết Chỉ thấy hoàng đế cười cười - Đi thôi
nhỉ? Khi đoàn người rời khỏi bãi săn bắt, Kỳ Song nhảy xuống dưới đất. Mặc Tuyết vẫn ngồi đó, một tay bỏ rắn nhỏ vào túi, vô tình nhìn thấy miệng vết thương liền mặc kệ. Cả người nàng với độc là bạn, dù có thêm chút độc cũng không sao. - Huynh nói xem hắn có vẻ đang ở đây nhỉ???
Kỳ Song chỉ nhìn lướt qua xung quanh sau đó gật đầu - Có vẻ như hắn ta cũng bị động không ít
- Muội muốn chơi, huynh làm không??
Lắc đầu nhẹ một cái, Kỳ Song thở dài nói - Đừng có mà quá tay, chúng ta cần người sống chớ không để được chết
- Chẹp. . . muội biết rồi
Sau đó nàng thủy chùy lưu thêm / thành công lực ném về phía bụi cây không xa. Nhưng nó chưa đến bụi cây liền bị rơi xuống, không ngờ hắn lại có thành công lực cao như vậy. Cơ mà vẻ mặt lúc này của nàng lại nở nụ cười. Thú vị. . . thật thú vị. Chưa đợi nàng lên tiếng, bóng áo màu đỏ rực vụt bay đến, khuôn mặt bị che bởi một chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo thêm tiếng leng keng chuông thật vui tai bên hông nhưng không ngờ người đàn ông này lại mang một nét gì đó khiến người ta cảm thấy yêu mị - Tiểu mĩ nhân, có vẻ như nàng không tệ nhỉ???
Nàng cười cười nhưng. .. vụt một cái bóng áo tím lao đến mang theo / công lực hắn lấy tay đỡ đòn nàng ' Uỳnh' Chỉ thấy cả một vùng đất nổ tung, Kỳ Song đứng đó ánh mắt thoáng qua vẻ đau lòng. Tím đỏ đứng đó, bàn tay giao nhau nhanh chóng bị tách ra, cả lùi lại phía sau bước. Nàng bắt đầu dùng thành công lực, vút một cái bóng áo bắt đầu quyện vô nhau nhưng nhanh chóng lại tách ra - Không ngờ ngươi cũng không tệ - Mặc Tuyết nhìn cánh tay áo bị rách mất
của mình cảm thấy thật vui Kẻ mặc áo đỏ lại một thân te tua nhưng không hề có vết thương. Hắn không ngờ nàng lại có công lực cao đến vậy, tuy chỉ mới vài chiêu giao đấu nhưng số người đụng đến hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay chứ chưa nói đến làm hắn có thể chật vật như vậy. - Mỹ nhân, nàng làm áo ta rách thế này là không được rồi
Hắn nhìn nàng rút trong ngực cây quạt, sau đó lao đến.