Editor: Cogau
Loại ‘ướt người’ của Thành Hạ làm cho Chu Nhược Nhược rất khó hiểu, đi vòng quanh cô nghiên cứu một hồi: "Chẳng lẽ, ở phía dưới, lúc trời mưa: đầu tiên là gió Nam, sau đó lại gió Bắc? Ông trời rất có kỹ thuật đấy nha."
"Trời không mưa." Lâm Lâm mới vừa vào cửa tiếp lời, nhìn thấy Thành Hạ đang khom người tìm quần áo, như phát hiện vùng đất mới, lại kéo Thành Hạ xem xét một hồi nữa.
"Có gian tình, nhất định là có gian tình! Đây là chứng cứ phạm tội của trò đùa nước uyên ương để lại!" Lâm Lâm nói: "Nhìn đi, nước ở trước ngực hình dạng khác thường, có lẽ là trong lúc chơi đùa tình cờ hắt lên, nhưng sau lưng thì ngay ngắn chỉnh tề . . . . . . ép lên gì đó . . . Ừ, nhất định là có gian tình, mau thành thật khai báo đi."
"Thành Hạ, tớ nhớ là hôm nay cậu đi lao động công ích ở nhà kính trồng hoa mà?" Chu Nhược Nhược hỏi.
Sau đó Lâm Lâm gào lên một tiếng: "A a a a, Tiếu ‘đẹp trai’! Tớ nói hai người các cậu có gì đó không đúng, nhìn đi, nhìn đi, ‘chuyện lớn’ rồi. . . . . ."
Trí tưởng tượng phong phú làm cho người ta theo không kịp chỉ có phục sát đất thôi.
"Muốn chuyện lớn thì cũng phải tìm một chỗ kín đáo chứ, mười mấy hai mươi con mắt nhìn, trước kia chỉ biết là cậu suy nghĩ đen tối, không ngờ mấy ngày không gặp Lâm ‘bà tám’ cậu lại quá tiến bộ, thật bội phục! Vì thời tiết nóng nực, con gái bọn tớ học theo Lễ té nước chơi đùa một chút, qua miệng cậu lại biến thành chuyện xấu xa, làm người ta tức lộn ruột mà!" Thành Hạ vừa nói, vừa tìm quần áo để thay.
Lâm Lâm liếc nhìn cô, còn Chu Nhược Nhược cũng đẩy mắt kính, chống cằm nhìn cô: "Đã như vậy, thì là té nước đi . . . . . ."
"Chính là té nước mà!" Thành Hạ nói, ừ, hô hấp không thông, không thể để cho người ta thấy mình chột dạ.
"Đồng chí bạn, đừng quá kích động chứ?" Lâm Lâm vỗ bả vai cô: "Té nước. . . . . . mà thôi, đừng kích động, đi, đi ăn."
"Lao động cả ngày toàn thân đều hôi hám, tớ đi tắm trước, các cậu mua về giùm tớ nhé." Thành Hạ vội vàng bưng chậu đi.
Còn lại hai người liếc mắt nhìn nhau sau đó yên lặng gật đầu.
"Có gian tình!"
"Tiếu Thanh!"
Một lúc lâu sau, Tiếu Thanh gửi tin nhắn: "Này Nhóc, cậu giận hả?"
"Nghỉ chơi một học kỳ." Thành Hạ trả lời.
"Vì sao cậu lại tức giận? Chúng ta không phải là bạn thân sao? Bạn thân ôm một cái không được à?"
"Nghỉ chơi một năm học." Ôm cũng cần phải biết, ở đâu ôm được ở đâu không chứ.
"Cậu thật là cô gái khó tính, không phải chỉ ôm một cái thôi sao? Ngày mai cho cậu ôm lại là được chứ gì?"
Thành Hạ mới vừa bấm ra hai chữ "nghỉ chơi" thì điện thoại vang lên, là Tiếu Thanh, tắt máy đi rồi lại bấm tin nhắn, điện thoại ký túc xá lại vang lên, Chu Nhược Nhược ngồi trước máy vi tính cũng không quay đầu lại: "Aizz, con nít . . . . . ."
Vì ra vẻ mình lo lắng, Thành Hạ lẻn đi nghe điện thoại – nhưng khi nghe điện thoại lại nhấn tắt ngay, vẫn cầm ống nghe làm bộ như dáng vẻ gọi điện thoại mà thôi.
Giả vờ mới vừa gián đoạn, định cằn nhằn mấy câu thì điện thoại di động lại kêu, Thành Hạ thuận thế liền cúp điện thoại bàn.
Tên Tiếu Thanh này đúng là khó dây dưa, khẽ cắn răng nhận máy: "Tiếu ‘đẹp trai’, chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì á? Cậu hỏi tớ ‘chuyện gì’? Tớ còn không hiểu ra sao đấy." Tiếu Thanh hình như có chút tức giận.
"A, không có gì. Cậu hỏi cô gái khoa Sinh à, tớ cũng không biết, nhưng mà bộ dáng thật xinh đẹp, tính tình tốt hơn Lý Viện nhiều, nói chung cậu thật tinh mắt, đến lúc đó đừng quên mời chúng tớ ăn cơm đấy. Được rồi, điện thoại di động tớ sắp hết pin rồi, gặp mặt rồi nói." Thành Hạ cúp điện thoại.
Chu Nhược Nhược lại thì thầm một câu: "Aizz, con nít!"
Sạc pin cho điện thoại di động, rồi lại tiếp tục soạn tin nhắn gửi cho Tiếu Thanh, mãi cho đến trước lúc đi ngủ cũng không có tin nhắn trả lời.
Sáng Chủ nhật ngủ dậy, trời trong vắt, xem ra lại muốn nóng chết người rồi, nhìn điện thoại di động cũng không thấy tin nhắn trả lời của Tiếu Thanh, cô có nên đi hay không? Lúc thay quần áo, Thành Hạ vô tình quét qua trước ngực, sau đó an ủi mình, Tiếu Thanh từng tiếp xúc với vô số bóng hồng, người ngực ‘siêu phẳng’ như cô về cơ bản, có lẽ cậu ta quên cô là nữ. . . . . . Khẳng định không phải cố ý!
Lắc đầu một cái, nhưng lại có một người ở trong đầu xuất hiện: không cố ý cũng chạm vào rồi!!
Một âm thanh nhỏ trong góc lên tiếng: Chạm vào cái gì . . . . . . như một quả trứng gà mà thôi.
Người kia lại lên tiếng: trứng gà? Dù là bánh trứng đó cũng là trứng gà!!
Cúi đầu nhìn một chút, bánh trứng à? Nói bậy, rõ ràng mở ra là trứng chần nước sôi!
Được rồi, người kia nhất định không phải cố ý, một cái trứng chần nước sôi mà thôi, nhà ăn hàng ngày đều bày một khay lớn như vậy đấy.
Đến nhà ăn, mỗi ngày đều ăn trứng chần, hôm nay lại băn khoăn mãi mà vẫn không mua.
Đi đến nhà kính trồng hoa, buổi sáng, trừ Tiếu Thanh ra thì mấy người ngày hôm qua đều tới.
Buổi chiều, trừ Thành Hạ và mấy nam sinh, còn lại cũng không đến.
‘Ông chú’ Vương lại thì thầm "Sinh viên thời nay, thật yếu ớt, tương lai có thể trông mong được các cô các cậu cái gì đây?" Nhưng mà họ không đến, hình tượng của Thành Hạ lập tức được tăng lên, được tán dương vì "Thái độ tốt - Biết sai mà sửa đổi."
Sau đó, Thành Hạ cũng rất thuận lợi giấu một chậu Lan điếu, vốn là thầy Vương đề nghị cô lấy chậu xương rồng cầu, nói là phòng phóng xạ, nhưng Thành Hạ không thích, hơn nữa vừa nghĩ đến việc treo chậu Lan điếu này ở trên bàn học sẽ rất thú vị.
Cô chưa kịp đi ra nhà kính trồng hoa đã nghe thấy tiếng mưa đá đập lên thủy tinh, nhìn ra ngoài, mưa thật lớn còn mang theo đá, mấy người kia đã đi trước một một lúc có lẽ đã về đến phòng rồi, ở đây chỉ còn cô và thầy Vương cùng với một con vật gọi vịt trời.
"Cô nhóc, bạn trai cô không tới à?" Thành Hạ nhàn rỗi, nhổ cỏ trong chậu hoa.
"Phải không?" Thành Hạ sửng sốt phản ứng kịp: "Đó không phải là bạn trai em, quan hệ tương đối thân thiết mà thôi."
Thầy Vương liếc nhìn cô một cái rồi lại đi làm đất hoa.
"Là thật, em không coi cậu ấy là nam, mà cậu ấy cũng không coi em là nữ!" Lời nói ra khỏi miệng, Thành Hạ cảm thấy như giấu đầu hở đuôi.
"Không phải thì không phải, giải thích nhiều như vậy làm gì, làm như lão già ta tai điếc vậy?" ‘Ông chú’ Vương lại sẵng giọng.
Thành Hạ hít sâu một cái, vì sao ‘ông chú’ này thích chẹn họng cô vậy, cô đáng yêu như thế cơ mà.
Mưa nhỏ, trời phía Tây sáng lên, hình như muốn tạnh ráo, dĩ nhiên, chỉ là ‘hình như’ thôi, bởi vì mưa tuy nhỏ nhưng vẫn không ngừng rơi, trong nhà kính không còn dư lại cái ô nào, thầy Vương cũng được người ta đón đi làm việc, chỉ còn lại Thành Hạ ôm chậu Lan điếu đứng ở dưới mái hiên nhà kính trồng hoa, thấy sắc trời dần dần tối lại, mặc dù cách phòng hơi xa, cùng lắm thì về lấy quần đi tắm là được rồi.
Hơi khom lưng lại che chậu ở trước ngực cúi đầu chạy về, chạy qua một thân cây, rồi tiếp tục qua một thân cây - cánh tay bị kéo lại.
Cây ăn thịt người sao!
"Cậu đang diễn Kim Phấn đóng vai Lãnh Thanh Thu à? Còn ôm cả chậu hoa nữa, biết ôm chậu hoa mà người không biết cầm cái ô?"
Thành Hạ lập tức rút cánh tay về, giọng hơi nhỏ không được tự nhiên lắm: "Hứ, tớ diễn cảnh gặp mưa!"
"Cuối cùng là ‘chôm’ một chậu hoa à?" Tiếu Thanh gẩy gẩy lá Lan điếu: "Lại tươi tốt. . . . . ."
"Đừng có sờ, sờ hư mất." Thành Hạ nói.
"Ê nhóc, vì sao hôm nay cậu không cho tớ đến?" Tiếu Thanh hỏi, tối qua Thành Hạ gửi tin nhắn là tuyệt giao một ngày, hôm nay cô ở chỗ nào thì cậu ta không thể xuất hiện, hôm nay cô muốn đi lao động thì cậu ta phải nghỉ.
Vì vậy cậu ta nghỉ một ngày ở phòng chơi game.
"Không phải nói nghỉ chơi một ngày sao, cậu còn tới mặt dày nói chuyện với tớ, tớ liền không nghỉ chơi được." Thành Hạ nói, cô cũng không thể nói "bởi vì chạm ngực của tớ" chứ?
"Nữ sinh các cậu suy nghĩ gì vậy, trò con nít, không chín chắn, nghiêm chỉnh là không chín chắn!" Tiếu Thanh nói, rất là khi dễ.
"Chín chắn đó là phụ nữ!" Thành Hạ nói.
Tiếu Thanh lại hỏi cô rốt cuộc vì sao tức giận, Thành Hạ mặt hơi đỏ.
"Không phải thật sự chưa từng được ôm chứ?" Tiếu Thanh nghi ngờ: "Gì thế, Tiểu Hạ, cậu đừng ỷ lại vào tớ à nha, nếu mẹ tớ biết sẽ ngất đi, bà vẫn cho là tớ bình thường đấy."
"Cút đi, tiên sư nhà ông chứ!" Thành Hạ nói, nuốt suy nghĩ vào trong, quả nhiên người này là căn bản không có để ý.
A di đà Phật.
Lao động công ích xong, hai tuần lễ sau, Lâm Lâm với thâm niên do thám, không giống học buổi tối hôm trước, mà cầm quyển sách thành micro làm như thật, đứng ở trong phòng õng ẹo làm dáng một lần sau đó nói "Có thể rồi, đạo diễn!"
Chu Nhược Nhược ở một bên thì đẩy mắt kính: "OK, hành động!"
Người xem là Thành Hạ và Phương Ngu.
"Theo do thám viên cao cấp kinh nghiệm nhiều năm Lâm Lâm, kết quả điều tra mới nhất cho thấy, gương mặt tiêu biểu Ngành Kiến trúc - danh xưng là Tiếu Thanh hôm qua mới có bạn gái, theo điều tra, cô gái xinh đẹp tên Phương họ Đinh xuất thân Khoa Sinh vật, thân hình cao gầy, vẻ ngoài xinh đẹp, phong cách hoàn mỹ, về tình tiết cụ thể của cô gái họ Đinh, ví dụ như số đo ba vòng, sở thích, size giày thì đang trong quá trình điều tra, mong quý vị chờ đợi, và tiếp tục theo dõi. Quý vị thính giải, tin tức hôm nay tới đây là hết, cảm ơn quý vị đã chú ý lắng nghe, hẹn gặp lại ngày mai!"
"Cắt!" Đạo diễn Chu Nhược Nhược rất kinh nghiệm.
Lâm Lâm đeo ví đi tới chìa tay ra, đưa cho cô ấy một đồng tiền, cô ấy liền kéo cái ví xuống bỏ vào, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, rồi lại đậy cái ví lại đeo lên.
"Từ để hình dung cô bé Phương này là gì nhỉ?" Phương Ngu hỏi.
"Dáng vẻ lẳng lơ!" Thành Hạ đáp.
"Ừ, đọc sách đi!" Phương Ngu nói.
"Ghen tỵ, lộ rõ là ghen tỵ trắng trợn!" Leng keng hai tiếng, đồng tiền xu chui vào trong bụng heo.
"Sai, chúng tớ chỉ dám ghen tỵ lộ liễu với cậu thôi!" Thành Hạ nói.
"Thói đời bạc bẽo!" Phương Ngu nói.
Lần này, Tiếu Thanh khao mà không cho Thành Hạ và Phương Ngu đi làm nền nữa, theo phân tích không nên có của Lâm Lâm, có lẽ là sợ cô gái này tự ti khi thấy Phương Ngu.
Bản thân Thành Hạ đối với bạn gái Tiếu Thanh không mấy hứng thú, chỉ cảm thấy hứng thú đối với quá trình ‘tán tỉnh’, thông qua chuyện này có thể chứng minh, gian tình chỗ nào cũng có, chỉ xem bạn có khả năng khám phá hay không thôi.
Đối với chuyện này, Phương Ngu cũng không có gì hứng thú, đúng hai tuần sau, lúc tháng sáu - đầu mùa hè, Phương Ngu bắt đầu với ‘mối tình đầu sinh viên’ của cô, anh chàng nghiên cứu sinh khóa trên thật vất vả theo đuổi, cuối cùng cũng được như ý nguyện.
Người ta bắt đầu một tình yêu đẹp, còn Thành Hạ lại trải qua một thời kỳ đen tối.
Loại ‘ướt người’ của Thành Hạ làm cho Chu Nhược Nhược rất khó hiểu, đi vòng quanh cô nghiên cứu một hồi: "Chẳng lẽ, ở phía dưới, lúc trời mưa: đầu tiên là gió Nam, sau đó lại gió Bắc? Ông trời rất có kỹ thuật đấy nha."
"Trời không mưa." Lâm Lâm mới vừa vào cửa tiếp lời, nhìn thấy Thành Hạ đang khom người tìm quần áo, như phát hiện vùng đất mới, lại kéo Thành Hạ xem xét một hồi nữa.
"Có gian tình, nhất định là có gian tình! Đây là chứng cứ phạm tội của trò đùa nước uyên ương để lại!" Lâm Lâm nói: "Nhìn đi, nước ở trước ngực hình dạng khác thường, có lẽ là trong lúc chơi đùa tình cờ hắt lên, nhưng sau lưng thì ngay ngắn chỉnh tề . . . . . . ép lên gì đó . . . Ừ, nhất định là có gian tình, mau thành thật khai báo đi."
"Thành Hạ, tớ nhớ là hôm nay cậu đi lao động công ích ở nhà kính trồng hoa mà?" Chu Nhược Nhược hỏi.
Sau đó Lâm Lâm gào lên một tiếng: "A a a a, Tiếu ‘đẹp trai’! Tớ nói hai người các cậu có gì đó không đúng, nhìn đi, nhìn đi, ‘chuyện lớn’ rồi. . . . . ."
Trí tưởng tượng phong phú làm cho người ta theo không kịp chỉ có phục sát đất thôi.
"Muốn chuyện lớn thì cũng phải tìm một chỗ kín đáo chứ, mười mấy hai mươi con mắt nhìn, trước kia chỉ biết là cậu suy nghĩ đen tối, không ngờ mấy ngày không gặp Lâm ‘bà tám’ cậu lại quá tiến bộ, thật bội phục! Vì thời tiết nóng nực, con gái bọn tớ học theo Lễ té nước chơi đùa một chút, qua miệng cậu lại biến thành chuyện xấu xa, làm người ta tức lộn ruột mà!" Thành Hạ vừa nói, vừa tìm quần áo để thay.
Lâm Lâm liếc nhìn cô, còn Chu Nhược Nhược cũng đẩy mắt kính, chống cằm nhìn cô: "Đã như vậy, thì là té nước đi . . . . . ."
"Chính là té nước mà!" Thành Hạ nói, ừ, hô hấp không thông, không thể để cho người ta thấy mình chột dạ.
"Đồng chí bạn, đừng quá kích động chứ?" Lâm Lâm vỗ bả vai cô: "Té nước. . . . . . mà thôi, đừng kích động, đi, đi ăn."
"Lao động cả ngày toàn thân đều hôi hám, tớ đi tắm trước, các cậu mua về giùm tớ nhé." Thành Hạ vội vàng bưng chậu đi.
Còn lại hai người liếc mắt nhìn nhau sau đó yên lặng gật đầu.
"Có gian tình!"
"Tiếu Thanh!"
Một lúc lâu sau, Tiếu Thanh gửi tin nhắn: "Này Nhóc, cậu giận hả?"
"Nghỉ chơi một học kỳ." Thành Hạ trả lời.
"Vì sao cậu lại tức giận? Chúng ta không phải là bạn thân sao? Bạn thân ôm một cái không được à?"
"Nghỉ chơi một năm học." Ôm cũng cần phải biết, ở đâu ôm được ở đâu không chứ.
"Cậu thật là cô gái khó tính, không phải chỉ ôm một cái thôi sao? Ngày mai cho cậu ôm lại là được chứ gì?"
Thành Hạ mới vừa bấm ra hai chữ "nghỉ chơi" thì điện thoại vang lên, là Tiếu Thanh, tắt máy đi rồi lại bấm tin nhắn, điện thoại ký túc xá lại vang lên, Chu Nhược Nhược ngồi trước máy vi tính cũng không quay đầu lại: "Aizz, con nít . . . . . ."
Vì ra vẻ mình lo lắng, Thành Hạ lẻn đi nghe điện thoại – nhưng khi nghe điện thoại lại nhấn tắt ngay, vẫn cầm ống nghe làm bộ như dáng vẻ gọi điện thoại mà thôi.
Giả vờ mới vừa gián đoạn, định cằn nhằn mấy câu thì điện thoại di động lại kêu, Thành Hạ thuận thế liền cúp điện thoại bàn.
Tên Tiếu Thanh này đúng là khó dây dưa, khẽ cắn răng nhận máy: "Tiếu ‘đẹp trai’, chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì á? Cậu hỏi tớ ‘chuyện gì’? Tớ còn không hiểu ra sao đấy." Tiếu Thanh hình như có chút tức giận.
"A, không có gì. Cậu hỏi cô gái khoa Sinh à, tớ cũng không biết, nhưng mà bộ dáng thật xinh đẹp, tính tình tốt hơn Lý Viện nhiều, nói chung cậu thật tinh mắt, đến lúc đó đừng quên mời chúng tớ ăn cơm đấy. Được rồi, điện thoại di động tớ sắp hết pin rồi, gặp mặt rồi nói." Thành Hạ cúp điện thoại.
Chu Nhược Nhược lại thì thầm một câu: "Aizz, con nít!"
Sạc pin cho điện thoại di động, rồi lại tiếp tục soạn tin nhắn gửi cho Tiếu Thanh, mãi cho đến trước lúc đi ngủ cũng không có tin nhắn trả lời.
Sáng Chủ nhật ngủ dậy, trời trong vắt, xem ra lại muốn nóng chết người rồi, nhìn điện thoại di động cũng không thấy tin nhắn trả lời của Tiếu Thanh, cô có nên đi hay không? Lúc thay quần áo, Thành Hạ vô tình quét qua trước ngực, sau đó an ủi mình, Tiếu Thanh từng tiếp xúc với vô số bóng hồng, người ngực ‘siêu phẳng’ như cô về cơ bản, có lẽ cậu ta quên cô là nữ. . . . . . Khẳng định không phải cố ý!
Lắc đầu một cái, nhưng lại có một người ở trong đầu xuất hiện: không cố ý cũng chạm vào rồi!!
Một âm thanh nhỏ trong góc lên tiếng: Chạm vào cái gì . . . . . . như một quả trứng gà mà thôi.
Người kia lại lên tiếng: trứng gà? Dù là bánh trứng đó cũng là trứng gà!!
Cúi đầu nhìn một chút, bánh trứng à? Nói bậy, rõ ràng mở ra là trứng chần nước sôi!
Được rồi, người kia nhất định không phải cố ý, một cái trứng chần nước sôi mà thôi, nhà ăn hàng ngày đều bày một khay lớn như vậy đấy.
Đến nhà ăn, mỗi ngày đều ăn trứng chần, hôm nay lại băn khoăn mãi mà vẫn không mua.
Đi đến nhà kính trồng hoa, buổi sáng, trừ Tiếu Thanh ra thì mấy người ngày hôm qua đều tới.
Buổi chiều, trừ Thành Hạ và mấy nam sinh, còn lại cũng không đến.
‘Ông chú’ Vương lại thì thầm "Sinh viên thời nay, thật yếu ớt, tương lai có thể trông mong được các cô các cậu cái gì đây?" Nhưng mà họ không đến, hình tượng của Thành Hạ lập tức được tăng lên, được tán dương vì "Thái độ tốt - Biết sai mà sửa đổi."
Sau đó, Thành Hạ cũng rất thuận lợi giấu một chậu Lan điếu, vốn là thầy Vương đề nghị cô lấy chậu xương rồng cầu, nói là phòng phóng xạ, nhưng Thành Hạ không thích, hơn nữa vừa nghĩ đến việc treo chậu Lan điếu này ở trên bàn học sẽ rất thú vị.
Cô chưa kịp đi ra nhà kính trồng hoa đã nghe thấy tiếng mưa đá đập lên thủy tinh, nhìn ra ngoài, mưa thật lớn còn mang theo đá, mấy người kia đã đi trước một một lúc có lẽ đã về đến phòng rồi, ở đây chỉ còn cô và thầy Vương cùng với một con vật gọi vịt trời.
"Cô nhóc, bạn trai cô không tới à?" Thành Hạ nhàn rỗi, nhổ cỏ trong chậu hoa.
"Phải không?" Thành Hạ sửng sốt phản ứng kịp: "Đó không phải là bạn trai em, quan hệ tương đối thân thiết mà thôi."
Thầy Vương liếc nhìn cô một cái rồi lại đi làm đất hoa.
"Là thật, em không coi cậu ấy là nam, mà cậu ấy cũng không coi em là nữ!" Lời nói ra khỏi miệng, Thành Hạ cảm thấy như giấu đầu hở đuôi.
"Không phải thì không phải, giải thích nhiều như vậy làm gì, làm như lão già ta tai điếc vậy?" ‘Ông chú’ Vương lại sẵng giọng.
Thành Hạ hít sâu một cái, vì sao ‘ông chú’ này thích chẹn họng cô vậy, cô đáng yêu như thế cơ mà.
Mưa nhỏ, trời phía Tây sáng lên, hình như muốn tạnh ráo, dĩ nhiên, chỉ là ‘hình như’ thôi, bởi vì mưa tuy nhỏ nhưng vẫn không ngừng rơi, trong nhà kính không còn dư lại cái ô nào, thầy Vương cũng được người ta đón đi làm việc, chỉ còn lại Thành Hạ ôm chậu Lan điếu đứng ở dưới mái hiên nhà kính trồng hoa, thấy sắc trời dần dần tối lại, mặc dù cách phòng hơi xa, cùng lắm thì về lấy quần đi tắm là được rồi.
Hơi khom lưng lại che chậu ở trước ngực cúi đầu chạy về, chạy qua một thân cây, rồi tiếp tục qua một thân cây - cánh tay bị kéo lại.
Cây ăn thịt người sao!
"Cậu đang diễn Kim Phấn đóng vai Lãnh Thanh Thu à? Còn ôm cả chậu hoa nữa, biết ôm chậu hoa mà người không biết cầm cái ô?"
Thành Hạ lập tức rút cánh tay về, giọng hơi nhỏ không được tự nhiên lắm: "Hứ, tớ diễn cảnh gặp mưa!"
"Cuối cùng là ‘chôm’ một chậu hoa à?" Tiếu Thanh gẩy gẩy lá Lan điếu: "Lại tươi tốt. . . . . ."
"Đừng có sờ, sờ hư mất." Thành Hạ nói.
"Ê nhóc, vì sao hôm nay cậu không cho tớ đến?" Tiếu Thanh hỏi, tối qua Thành Hạ gửi tin nhắn là tuyệt giao một ngày, hôm nay cô ở chỗ nào thì cậu ta không thể xuất hiện, hôm nay cô muốn đi lao động thì cậu ta phải nghỉ.
Vì vậy cậu ta nghỉ một ngày ở phòng chơi game.
"Không phải nói nghỉ chơi một ngày sao, cậu còn tới mặt dày nói chuyện với tớ, tớ liền không nghỉ chơi được." Thành Hạ nói, cô cũng không thể nói "bởi vì chạm ngực của tớ" chứ?
"Nữ sinh các cậu suy nghĩ gì vậy, trò con nít, không chín chắn, nghiêm chỉnh là không chín chắn!" Tiếu Thanh nói, rất là khi dễ.
"Chín chắn đó là phụ nữ!" Thành Hạ nói.
Tiếu Thanh lại hỏi cô rốt cuộc vì sao tức giận, Thành Hạ mặt hơi đỏ.
"Không phải thật sự chưa từng được ôm chứ?" Tiếu Thanh nghi ngờ: "Gì thế, Tiểu Hạ, cậu đừng ỷ lại vào tớ à nha, nếu mẹ tớ biết sẽ ngất đi, bà vẫn cho là tớ bình thường đấy."
"Cút đi, tiên sư nhà ông chứ!" Thành Hạ nói, nuốt suy nghĩ vào trong, quả nhiên người này là căn bản không có để ý.
A di đà Phật.
Lao động công ích xong, hai tuần lễ sau, Lâm Lâm với thâm niên do thám, không giống học buổi tối hôm trước, mà cầm quyển sách thành micro làm như thật, đứng ở trong phòng õng ẹo làm dáng một lần sau đó nói "Có thể rồi, đạo diễn!"
Chu Nhược Nhược ở một bên thì đẩy mắt kính: "OK, hành động!"
Người xem là Thành Hạ và Phương Ngu.
"Theo do thám viên cao cấp kinh nghiệm nhiều năm Lâm Lâm, kết quả điều tra mới nhất cho thấy, gương mặt tiêu biểu Ngành Kiến trúc - danh xưng là Tiếu Thanh hôm qua mới có bạn gái, theo điều tra, cô gái xinh đẹp tên Phương họ Đinh xuất thân Khoa Sinh vật, thân hình cao gầy, vẻ ngoài xinh đẹp, phong cách hoàn mỹ, về tình tiết cụ thể của cô gái họ Đinh, ví dụ như số đo ba vòng, sở thích, size giày thì đang trong quá trình điều tra, mong quý vị chờ đợi, và tiếp tục theo dõi. Quý vị thính giải, tin tức hôm nay tới đây là hết, cảm ơn quý vị đã chú ý lắng nghe, hẹn gặp lại ngày mai!"
"Cắt!" Đạo diễn Chu Nhược Nhược rất kinh nghiệm.
Lâm Lâm đeo ví đi tới chìa tay ra, đưa cho cô ấy một đồng tiền, cô ấy liền kéo cái ví xuống bỏ vào, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, rồi lại đậy cái ví lại đeo lên.
"Từ để hình dung cô bé Phương này là gì nhỉ?" Phương Ngu hỏi.
"Dáng vẻ lẳng lơ!" Thành Hạ đáp.
"Ừ, đọc sách đi!" Phương Ngu nói.
"Ghen tỵ, lộ rõ là ghen tỵ trắng trợn!" Leng keng hai tiếng, đồng tiền xu chui vào trong bụng heo.
"Sai, chúng tớ chỉ dám ghen tỵ lộ liễu với cậu thôi!" Thành Hạ nói.
"Thói đời bạc bẽo!" Phương Ngu nói.
Lần này, Tiếu Thanh khao mà không cho Thành Hạ và Phương Ngu đi làm nền nữa, theo phân tích không nên có của Lâm Lâm, có lẽ là sợ cô gái này tự ti khi thấy Phương Ngu.
Bản thân Thành Hạ đối với bạn gái Tiếu Thanh không mấy hứng thú, chỉ cảm thấy hứng thú đối với quá trình ‘tán tỉnh’, thông qua chuyện này có thể chứng minh, gian tình chỗ nào cũng có, chỉ xem bạn có khả năng khám phá hay không thôi.
Đối với chuyện này, Phương Ngu cũng không có gì hứng thú, đúng hai tuần sau, lúc tháng sáu - đầu mùa hè, Phương Ngu bắt đầu với ‘mối tình đầu sinh viên’ của cô, anh chàng nghiên cứu sinh khóa trên thật vất vả theo đuổi, cuối cùng cũng được như ý nguyện.
Người ta bắt đầu một tình yêu đẹp, còn Thành Hạ lại trải qua một thời kỳ đen tối.