Tử Kỳ vẫn ôm lấy Hàn Dương, cúi đầu xuống gần chiếc cổ trắng ngần của nàng và cảm nhận hương thơm trên người Hàn Dương một lúc sau mới lên tiếng
-“ Bây giờ thì em đã hiểu anh nói gì chưa?”
Hàn Dương vẫn còn đang thổn thức vì nụ hôn bất ngờ lúc nãy thì lại nghe được câu hỏi của Tử Kỳ làm cho mặt nàng càng thêm đỏ, tim cũng đập nhanh hơn.
-“ Vì sao anh lại thích tôi? Không phải lúc đầu anh rất ghét tôi hay sao? Anh luôn nói những lời làm cho tôi tức giận, vì cái gì lại thay đổi như vậy? Có phải khi anh biết thân phận thật sự của tôi thì thích tôi?”
Tử Kỳ nghe Hàn Dương nói vậy rất tức giận, chẳng lẽ nhà hắn nghèo đến mức khi thấy Hàn Dương là thiên kim tiểu thư của Hàn thị mới yêu nàng? Trong mắt nàng hắn là người như vậy sao? Nghĩ tới đây Tử Kỳ sa sầm mặt mày –“Em thật sự nghĩ tôi là con người như vậy sao? Nhà tôi nghèo đến mức tôi phải chạy theo một thiên kim nhà giàu như em sao?”
-“ Tôi..tôi không phải nghĩ như vậy”- Hàn Dương có chút áy náy.
Thấy Hàn Dương có vẻ đã biết sai nên Tử Kỳ cũng dịu đi –“ Anh yêu em là bởi vì em không giống những người con gái khác, em thiện lương, ngây thơ. Em không bị những thứ bề ngoài thu hút, những người con gái khác khi thấy anh thì luôn bám lấy anh để lấy lòng và có ý muốn chiếm hữu anh như một món bảo vật. Điều này làm anh rất khó chịu. Nhưng em thì không như vậy, em luôn xem anh như một người con trai bình thường chứ không phải là món bảo vật để tranh cướp, vì thế khi ở bên em mặc dù luôn cùng em đối chọi, cãi nhau nhưng trong sâu thẳm lòng anh luôn cảm thấy vui vẻ. Mặc dù cho tới tận hôm nay, khi thấy em đi cùng tên con trai khác anh mới phát hiện anh đã yêu em, yêu em từ rất lâu rồi”.
Tử Kỳ nói xong liền đem ánh mắt chất chứa đầy tình cảm nhìn vào Hàn Dương. Hàn Dương cảm thấy rất không tự nhiên, hai má bỗng dưng càng thêm hồng và cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Tử Kỳ nữa. Thấy Hàn Dương có ý muốn tránh né, Tử Kỳ liền cầm lấy hai vai của Hàn Dương, bắt Hàn Dương phải nhìn vào mình –“ Em nghe hết những lời anh nói chứ? Em hãy nói cho anh nghe em nghĩ gì về anh đi”
Hàn dương nhìn vào Tử Kỳ -“ Tôi cần thời gian suy nghĩ”
Thấy Hàn Dương không có từ chối ngay, Tử Kỳ rất vui nên liền đồng ý cho Hàn Dương một tuần suy nghĩ. Trên đường về, tâm trạng của Tử Kỳ lâng lâng như kẻ trên mây, hắn biết Hàn Dương cũng không ghét khi mình tỏ tình, như vậy là hắn có khả năng được nàng chấp nhận. Vì vậy hắn luôn mỉm cười nhìn Hàn Dương trên đường về, Hàn Dương chưa thích ứng được sự thay đổi này của Tử Kỳ nên luôn nhìn ra ngoài cửa xe để tránh ánh mắt của hắn.
Nằm trên giường Hàn Dương chằn chọc suy nghĩ, cảm giác khi được hắn hôn và nằm trong vòng tay ấm áp của hắn thật không tệ, nàng cũng không có ghét bỏ, thậm chí còn cảm thấy thoải mái và yêu thích. Tuy rằng từ đầu năm học đến giờ nàng và Tử Kỳ luôn “đấu tranh” với nhau như quân Đồng minh với Phát xít nhưng khi nghe hắn tỏ tình thì nàng lại thấy rất vui, những buồn bực khi bị hắn uy hiếp liền không cánh mà bay. Có phải nàng cũng yêu hắn rồi không? Hàn Dương không thể tự trả lời được, cứ như vậy suy nghĩ cho tới khi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, như thường lệ Tử Kỳ vẫn lái chiếc xe mô tô của mình đến đón Hàn Dương. Thế nhưng tâm trạng thì lại rất khác, mọi khi hắn chỉ lặng nhìn Hàn Dương đi đến, không nói không cười thì hôm nay khi thấy Hàn Dương hắn liền nở một nụ cười. Nụ cười này quả thật có lực sát thương đối với con gái rất lớn, Hàn Dương mọi khi chỉ thấy Tử Kỳ cau có khó chịu thì nay thấy Tử Kỳ cười liền ngẩn ra. Hắn cười quả thật rất đẹp, khuôn mặt tuấn mỹ với nụ cười thật tâm kia như ánh mặt trời tỏa sáng làm cho lòng của Hàn Dương có chút rung động.
-“ Hôm qua em ngủ có ngon không?”- Tử Kỳ vui vẻ hỏi.
Hàn Dương nghe thấy lại càng thêm chấn động. Hắn có phải Lý Tử Kỳ – đại ca của trường lạnh lùng vô tình không vậy? Người như hắn mà cũng có thể quan tâm người khác như vậy sao?
-“ Anh, anh có phải là Lý Tử Kỳ mà tôi quen biết không vậy?”
-“ Tại sao lại hỏi như vậy? Nếu em không tin thì đến đây, tôi chứng minh cho em xem”- Tử Kỳ nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Hàn Dương nhất thời không đoán được nàng đang nghĩ gì, nhưng vẫn hỏi lại với ánh mắt tà mị.
Thấy Tử Kỳ nhìn mình như thế Hàn Dương lại càng khó hiểu, nhưng giác quan thứ sáu nói cho nàng biết tên đang đứng trước nàng kia rất “nguy hiểm”, đừng để bị hắn dụ hoặc.
-“ Tôi tin anh là Lý Tử Kỳ tôi biết rồi, anh bỏ ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống tôi đi”.
-“ haha, em cũng biết là lúc này anh rất muốn “ăn” em à? Không đùa nữa, lại đây đi, sắp muộn học rồi” – Tử Kỳ châm chọc, từ lâu hắn đã lấy sự châm chọc con nhím Hàn Dương làm cho nàng xù lông lên để làm niềm vui,vì vậy khi có cơ hội hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Triệu Phong đứng chờ Tử Kỳ ở cổng trường, thấy Tử Kỳ hôm nay rất khác lạ, đi cạnh Hàn Dương mà luôn cười làm cho hắn thấy tò mò. Không phải sau khi biết dung nhan thật sự của nàng thì hắn đã yêu nàng rồi đấy chứ. Nghĩ tới đây hắn liền đi tới bên cạnh Tử Kỳ để làm rõ sự việc.
-“ Hàn Dương, ngày mới vui vẻ, em có thể cho anh “mượn” Tử Kỳ của em một lúc được không?” – Triệu Phong nói xong liền quay sang phía Tử Kỳ ý bảo có chuyện muốn nói.
Hàn Dương tất nhiên đồng ý, lúc này ở bên Tử Kỳ làm cho nàng không còn được tự nhiên nữa, nên khi có vị cứu tinh Triệu Phong đến nàng liền đồng ý và một mình đi vào lớp để lại Triệu Phong và Tử Kỳ đứng đó. Sau khi thấy Hàn Dương khuất bóng, Triệu Phong liền quay sang hỏi Tử Kỳ -“ Tử Kỳ này, hôm nay mình thấy cậu uống nhầm thuốc thì phải. Mọi khi mình có bao giờ thấy cậu cười đâu, sao hôm nay miệng cứ ngoác ra vậy? Cẩn thận ruồi vay vô miệng”.
Nghe thấy Triệu Phong nói vậy Tử Kỳ liền thu lại nụ cười và ngườm Triệu Phong.
-“ Cậu thấy mình có gì thay đổi? không có gì hết”.
-“ thật không? Biết điều thì tự khai đi, nếu cậu không nói thì mình sẽ sang hỏi Hàn Dương.” – nói xong Triệu Phong liền làm ra vẻ chuẩn bị đi. Tử Kỳ thấy vậy liền căng thẳng –“ Được rồi, nói là được chứ gì, cấm cậu sang làm phiền Hàn Dương.”
-“Vậy định bao giờ thì nói?” – Triệu Phong tò mò.
-“ Hiện tại thì vào lớp học, sau khi tan học thì nói cho”- Tử Kỳ trả lời sau đó đi về phía lớp học. Nhận được câu trả lời của Tử Kỳ, Triệu Phong cũng vui vẻ đi vào lớp mà không làm khó Tử Kỳ nữa. Hắn kiên nhẫn chờ đợi đến tiết mục hay.
Tan học Tử Kỳ gọi điện cho Hàn Dương nói rằng mình không thể đưa nàng về sau đó nói mọi chuyện cho Triệu Phong. Bởi vì Tử Kỳ biết khi Triệu Phong không nhận được câu trả lời thật thì hắn nhất định sẽ tự mình điều tra tới cùng.
Tử Kỳ vẫn ôm lấy Hàn Dương, cúi đầu xuống gần chiếc cổ trắng ngần của nàng và cảm nhận hương thơm trên người Hàn Dương một lúc sau mới lên tiếng
-“ Bây giờ thì em đã hiểu anh nói gì chưa?”
Hàn Dương vẫn còn đang thổn thức vì nụ hôn bất ngờ lúc nãy thì lại nghe được câu hỏi của Tử Kỳ làm cho mặt nàng càng thêm đỏ, tim cũng đập nhanh hơn.
-“ Vì sao anh lại thích tôi? Không phải lúc đầu anh rất ghét tôi hay sao? Anh luôn nói những lời làm cho tôi tức giận, vì cái gì lại thay đổi như vậy? Có phải khi anh biết thân phận thật sự của tôi thì thích tôi?”
Tử Kỳ nghe Hàn Dương nói vậy rất tức giận, chẳng lẽ nhà hắn nghèo đến mức khi thấy Hàn Dương là thiên kim tiểu thư của Hàn thị mới yêu nàng? Trong mắt nàng hắn là người như vậy sao? Nghĩ tới đây Tử Kỳ sa sầm mặt mày –“Em thật sự nghĩ tôi là con người như vậy sao? Nhà tôi nghèo đến mức tôi phải chạy theo một thiên kim nhà giàu như em sao?”
-“ Tôi..tôi không phải nghĩ như vậy”- Hàn Dương có chút áy náy.
Thấy Hàn Dương có vẻ đã biết sai nên Tử Kỳ cũng dịu đi –“ Anh yêu em là bởi vì em không giống những người con gái khác, em thiện lương, ngây thơ. Em không bị những thứ bề ngoài thu hút, những người con gái khác khi thấy anh thì luôn bám lấy anh để lấy lòng và có ý muốn chiếm hữu anh như một món bảo vật. Điều này làm anh rất khó chịu. Nhưng em thì không như vậy, em luôn xem anh như một người con trai bình thường chứ không phải là món bảo vật để tranh cướp, vì thế khi ở bên em mặc dù luôn cùng em đối chọi, cãi nhau nhưng trong sâu thẳm lòng anh luôn cảm thấy vui vẻ. Mặc dù cho tới tận hôm nay, khi thấy em đi cùng tên con trai khác anh mới phát hiện anh đã yêu em, yêu em từ rất lâu rồi”.
Tử Kỳ nói xong liền đem ánh mắt chất chứa đầy tình cảm nhìn vào Hàn Dương. Hàn Dương cảm thấy rất không tự nhiên, hai má bỗng dưng càng thêm hồng và cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Tử Kỳ nữa. Thấy Hàn Dương có ý muốn tránh né, Tử Kỳ liền cầm lấy hai vai của Hàn Dương, bắt Hàn Dương phải nhìn vào mình –“ Em nghe hết những lời anh nói chứ? Em hãy nói cho anh nghe em nghĩ gì về anh đi”
Hàn dương nhìn vào Tử Kỳ -“ Tôi cần thời gian suy nghĩ”
Thấy Hàn Dương không có từ chối ngay, Tử Kỳ rất vui nên liền đồng ý cho Hàn Dương một tuần suy nghĩ. Trên đường về, tâm trạng của Tử Kỳ lâng lâng như kẻ trên mây, hắn biết Hàn Dương cũng không ghét khi mình tỏ tình, như vậy là hắn có khả năng được nàng chấp nhận. Vì vậy hắn luôn mỉm cười nhìn Hàn Dương trên đường về, Hàn Dương chưa thích ứng được sự thay đổi này của Tử Kỳ nên luôn nhìn ra ngoài cửa xe để tránh ánh mắt của hắn.
Nằm trên giường Hàn Dương chằn chọc suy nghĩ, cảm giác khi được hắn hôn và nằm trong vòng tay ấm áp của hắn thật không tệ, nàng cũng không có ghét bỏ, thậm chí còn cảm thấy thoải mái và yêu thích. Tuy rằng từ đầu năm học đến giờ nàng và Tử Kỳ luôn “đấu tranh” với nhau như quân Đồng minh với Phát xít nhưng khi nghe hắn tỏ tình thì nàng lại thấy rất vui, những buồn bực khi bị hắn uy hiếp liền không cánh mà bay. Có phải nàng cũng yêu hắn rồi không? Hàn Dương không thể tự trả lời được, cứ như vậy suy nghĩ cho tới khi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, như thường lệ Tử Kỳ vẫn lái chiếc xe mô tô của mình đến đón Hàn Dương. Thế nhưng tâm trạng thì lại rất khác, mọi khi hắn chỉ lặng nhìn Hàn Dương đi đến, không nói không cười thì hôm nay khi thấy Hàn Dương hắn liền nở một nụ cười. Nụ cười này quả thật có lực sát thương đối với con gái rất lớn, Hàn Dương mọi khi chỉ thấy Tử Kỳ cau có khó chịu thì nay thấy Tử Kỳ cười liền ngẩn ra. Hắn cười quả thật rất đẹp, khuôn mặt tuấn mỹ với nụ cười thật tâm kia như ánh mặt trời tỏa sáng làm cho lòng của Hàn Dương có chút rung động.
-“ Hôm qua em ngủ có ngon không?”- Tử Kỳ vui vẻ hỏi.
Hàn Dương nghe thấy lại càng thêm chấn động. Hắn có phải Lý Tử Kỳ – đại ca của trường lạnh lùng vô tình không vậy? Người như hắn mà cũng có thể quan tâm người khác như vậy sao?
-“ Anh, anh có phải là Lý Tử Kỳ mà tôi quen biết không vậy?”
-“ Tại sao lại hỏi như vậy? Nếu em không tin thì đến đây, tôi chứng minh cho em xem”- Tử Kỳ nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Hàn Dương nhất thời không đoán được nàng đang nghĩ gì, nhưng vẫn hỏi lại với ánh mắt tà mị.
Thấy Tử Kỳ nhìn mình như thế Hàn Dương lại càng khó hiểu, nhưng giác quan thứ sáu nói cho nàng biết tên đang đứng trước nàng kia rất “nguy hiểm”, đừng để bị hắn dụ hoặc.
-“ Tôi tin anh là Lý Tử Kỳ tôi biết rồi, anh bỏ ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống tôi đi”.
-“ haha, em cũng biết là lúc này anh rất muốn “ăn” em à? Không đùa nữa, lại đây đi, sắp muộn học rồi” – Tử Kỳ châm chọc, từ lâu hắn đã lấy sự châm chọc con nhím Hàn Dương làm cho nàng xù lông lên để làm niềm vui,vì vậy khi có cơ hội hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Triệu Phong đứng chờ Tử Kỳ ở cổng trường, thấy Tử Kỳ hôm nay rất khác lạ, đi cạnh Hàn Dương mà luôn cười làm cho hắn thấy tò mò. Không phải sau khi biết dung nhan thật sự của nàng thì hắn đã yêu nàng rồi đấy chứ. Nghĩ tới đây hắn liền đi tới bên cạnh Tử Kỳ để làm rõ sự việc.
-“ Hàn Dương, ngày mới vui vẻ, em có thể cho anh “mượn” Tử Kỳ của em một lúc được không?” – Triệu Phong nói xong liền quay sang phía Tử Kỳ ý bảo có chuyện muốn nói.
Hàn Dương tất nhiên đồng ý, lúc này ở bên Tử Kỳ làm cho nàng không còn được tự nhiên nữa, nên khi có vị cứu tinh Triệu Phong đến nàng liền đồng ý và một mình đi vào lớp để lại Triệu Phong và Tử Kỳ đứng đó. Sau khi thấy Hàn Dương khuất bóng, Triệu Phong liền quay sang hỏi Tử Kỳ -“ Tử Kỳ này, hôm nay mình thấy cậu uống nhầm thuốc thì phải. Mọi khi mình có bao giờ thấy cậu cười đâu, sao hôm nay miệng cứ ngoác ra vậy? Cẩn thận ruồi vay vô miệng”.
Nghe thấy Triệu Phong nói vậy Tử Kỳ liền thu lại nụ cười và ngườm Triệu Phong.
-“ Cậu thấy mình có gì thay đổi? không có gì hết”.
-“ thật không? Biết điều thì tự khai đi, nếu cậu không nói thì mình sẽ sang hỏi Hàn Dương.” – nói xong Triệu Phong liền làm ra vẻ chuẩn bị đi. Tử Kỳ thấy vậy liền căng thẳng –“ Được rồi, nói là được chứ gì, cấm cậu sang làm phiền Hàn Dương.”
-“Vậy định bao giờ thì nói?” – Triệu Phong tò mò.
-“ Hiện tại thì vào lớp học, sau khi tan học thì nói cho”- Tử Kỳ trả lời sau đó đi về phía lớp học. Nhận được câu trả lời của Tử Kỳ, Triệu Phong cũng vui vẻ đi vào lớp mà không làm khó Tử Kỳ nữa. Hắn kiên nhẫn chờ đợi đến tiết mục hay.
Tan học Tử Kỳ gọi điện cho Hàn Dương nói rằng mình không thể đưa nàng về sau đó nói mọi chuyện cho Triệu Phong. Bởi vì Tử Kỳ biết khi Triệu Phong không nhận được câu trả lời thật thì hắn nhất định sẽ tự mình điều tra tới cùng.