[Hiện đại, có 1 ngoại lệ: Happy Ending]
" Alo, Như Yên, em... sống có tốt không "
"Anh là?"
"Anh là Vân Phong... Người ấy, có tốt với em chứ?"
"Ừ, anh ấy rất tốt với em. Rất quan tâm em, giống như anh những năm còn thanh xuân"
"Anh cũng sắp kết hôn rồi"
"Cô ấy thế nào?"
"Rất tốt, rất giống em những năm tháng ấy. Cảm ơn em đã ưu tú như vậy, khiến thanh xuân của anh trôi qua không hề uổng phí".
Tôi kết hôn rồi, chồng tôi à? Anh ấy là mối tình thứ hai của tôi.
Tôi tên là Tô Như Yên, 26 tuổi, là nhân viên công sở.
Cuộc sống của tôi bình lặng trôi qua, ngày đi làm, tối lại về.
Mỗi lần tôi về, y như rằng sẽ thấy một người đứng trước cửa đợi tôi, thấy tôi sẽ ôm chầm lấy, hôn nhẹ trán tôi, hỏi:
- Như Yên, em mệt không?
Tôi vùi đầu vào hõm cổ anh, nũng nịu gật gật đầu.
- Mục Hàn, em mệt, anh đấm lưng cho em.
Anh rất yêu tôi. Tôi biết.
Chỉ tiếc, nếu gặp anh ấy từ 10 năm trước thì thật tốt.
Ngày 6 tháng 4 năm 2016.
Tôi nhấp dòng log in, vào facebook.
"Tinh"...
Tôi nhận được một tin nhắn từ một nick name tôi không hề quen biết: "Dạ Vân Phong"
Tôi kick vào boxchat, mở ra xem thử:
"Chào em"
Tôi quen Vân Phong trên mạng, rồi trở thành hai người bạn thân thiết. Chuyện gì cũng tâm sự với anh, từ chuyện tôi bị ba mẹ mắng, chuyện bạn bè bắt nạt, tất cả, tất cả đều nói với anh.
- Như Yên, anh thích em.
Tôi bất động trước màn hình laptop:
- Thật sao?
2 phút trôi qua...
- Haha, tin người mau chết.
Tôi hụt hẫng, anh thật là không ra gì.
Tháng 7 năm 2018.
Vân Phong hẹn tôi gặp mặt ở ngoài đời.
- Như Yên, làm bạn gái anh nhé?
- Em..
Tôi không đồng ý, cũng không phản đối, sự im lặng của tôi như một lời ngầm thừa nhận.
Tôi đã mơ mộng rất nhiều.
Mơ về một buổi sáng đẹp trời, tôi mặc chiếc áo cưới mà tự tay anh chọn cho tôi. Tiến vào lễ đường trải hoa hồng đỏ, anh nắm tay tôi, trao nhẫn cưới, hứa hẹn cả đời này không phụ.
Anh ấy luôn nói:" Cảm ơn em đã ưu tú như vậy, khả ái như vậy. Thanh xuân của anh, trôi qua không phung phí"
Mỗi lần đi qua tiệm áo cưới hoa lệ nằm trên con phố lớn, tôi lại ngả đầu vào vai anh thì thào:
- Vân Phong, em thích chiếc váy cưới trắng kia!
Anh vòng tay qua ôm vai tôi:
- Anh sẽ mua cho em.
Ngày 7 tháng 4 năm 2026.
Tôi thật sự được mặc váy cưới. Trên tóc cài một chiếc khăn voan dài. Hôm nay, tôi chính thức thành nữ chính của một ai đó trong cuộc đời này.
Hôm nay, tôi... kết hôn rồi.
Tôi nắm tay anh tiến vào lễ đường, xung quanh rất nhiều tiếng chúc phúc, của ba mẹ tôi, của ba mẹ anh, đồng nghiệp và bạn bè.
- Con có đồng ý lấy Tô Như Yên làm vợ không?
Anh ấy dõng dạc, nắm chặt tay tôi, mỉm cười:
- Con nguyện ý!
- Còn Tô Như Yên, con có...
Tôi vung tấm khăn voan che trước mặt về sau, anh vẫn lịch lãm như vậy, vẫn hào sảng như vậy, nhìn tôi đầy ấm áp, tôi hiểu anh đang nói gì.
Chính là:"Tô Như Yên, em sẽ hạnh phúc".
Tôi cũng cười.
Hoá ra, còn có thể thanh thản đối diện với nhau như vậy!
Bởi vì, chúng ta chia tay lâu rồi.
Ai cũng có một mối tình riêng.
Tất cả mọi chuyện, tôi ném vào trong cái hộp tên "Quá Khứ".
Người cũ - khi đã hết yêu rồi- chỉ cảm thấy vui thay cho hạnh phúc của người kia mà thôi.
Bây giờ, người nắm tay tôi, cùng tôi đi suốt quãng đời còn lại, không phải Dạ Vân Phong.
Tôi cười:
- Tô Mục Hàn, em nguyện ý làm vợ anh. Dù phú quý, hay phú quý hơn nữa, hạnh phúc hay hạnh phúc hơn nữa. Khoẻ mạnh, hay khoẻ mạnh hơn nữa. Em đều sẽ yêu anh, chung thuỷ với anh, và ở bên anh cả đời.
Năm 2020.
Highland, trong một ngày mưa tầm tã.
- Chúng ta... chia tay đi!
Tôi bình thản, gật đầu.
Anh cười buồn, mắt tôi cũng không hề ướt. Tôi và Vân Phong đã nhẹ nhõm chia tay nhau, không một lời oán trách.
Tôi ôm anh lần cuối, với tư cách người thương.
Hai tháng sau, anh bay sang Nhật. Không để lại cho tôi bất kỳ lời từ biệt nào.
Tôi cười, mình ngốc quá, còn tư cách nào đâu, mà đợi người ta từ biệt?
Rất lâu, tôi đã nghĩ rằng, nếu không thể kết hôn với Vân Phong, thì kết hôn với ai cũng không còn quan trọng nữa.
Năm 2022.
Tôi gặp Vân Phong cùng một cô gái bước ra từ tiệm váy cưới. Cô gái chỉ vào chiếc váy mà trước kia tôi đòi Vân Phong mua tặng.
- Phong, em thích chiếc váy này.
Vân Phong thoáng buồn.
- Ừ, anh... mua cho em.
Trong một phút xoay gót, anh thấy tôi đang đứng bên kia đường. Từng chiếc xe buýt lẫn vào dòng người hối hả giờ tan tầm, tôi lên xe buýt, bỏ lại yêu thương của tôi ở phía sau.
Sau đó, tôi qua đi qua tiệm váy cưới này vài lần. Mong mỏi lại được thấy vóc dáng cao cao, tiêm gầy của anh.
Thật tiếc, hoá ra anh đã không còn ở đây.
Tôi nhớ có những đêm, tôi không ngủ được, liền thách đố anh, xem ai có thể thức khuya nhất.
Lần nào anh cũng nhường tôi:
- Được rồi được rồi, anh chịu thua em.
Tôi cười, ôm cái điện thoại lắng nghe anh kể chuyện.
Sau khi chia tay, tôi lặng nghe tiếng đồng hồ chạy trên tường, thỉnh thoảng nơi khoé mắt nóng hổi.
Tôi yêu anh như vậy, sao lại phải chia tay?
Anh nói em nghe xem, tại sao lại rời bỏ nhau?
Kết hôn rồi, tôi không còn mất ngủ, vì những đoạn ký ức của thời thanh xuân điên cuồng, thống khổ ấy bủa vây.
Mục Hàn sẽ ôm tôi, mùi thơm trên người anh, làm tôi dễ ngủ. Anh vỗ nhẹ lưng tôi, hát bài hát mà Vân Phong từng hát:
- Như Yên, em yêu anh không?
Mục Hàn hay hỏi tôi như thế.
Tôi vùi mặt vào ngực anh, ôm anh thật chặt:
- Ừ.
Tôi chưa bao giờ nói yêu Mục Hàn. Anh ấy hỏi nhiều lần, tôi chỉ đáp "Ừ". Mục Hàn cũng thành quen, không còn cảm thấy hụt hẫng nữa.
Mục Hàn của tôi còn rất giỏi nấu ăn, khi anh được nghỉ làm, liền lập tức mang tôi vứt vào siêu thị, hay shop quần áo nào đó. Mặc tôi mua nữ trang, còn anh thì đi mua thực phẩm.
- Hôm nay anh làm món em thích.
"Hôm nay anh làm món em thích".
- Như Yên của anh ngốc quá, phải cắt ra mới ăn được.
"Haha, Như Yên của anh thật ngốc, anh cắt ra giúp em".
- Em khả ái thật, ngay cả lúc ăn. Vợ anh lúc nào cũng xinh đẹp.
"Tô Như Yên, em thật khả ái".
Dạ Vân Phong đáng chết, sao cứ ngày đêm luẩn quẩn trong tâm trí tôi!
Mùa đông năm 2026, tôi nhận được một cuộc gọi từ Paris.
" Alo, Như Yên?"
"Anh là?"
"Anh là Vân Phong. Em vẫn sống tốt chứ? Người đó... vẫn tốt với em chứ?"
"Chồng em hả? Anh ấy rất tốt. Giống như anh những năm còn thanh xuân"
Tôi nằm lên đùi chồng tôi, nghe điện thoại. Tôi không giống anh ấy bất cứ điều gì. Mục Hàn nghe tôi nói thì cười haha:
- Vân Phong, cậu không cần lo. Tôi yêu Như Yên nhiều hơn cậu đấy!
Vân Phong cũng cười:
"Tôi chỉ cần anh tốt với cô ấy hơn tôi. À, tôi sắp kết hôn rồi".
"Cô ấy thế nào?" - Tôi hỏi anh.
"Rất tốt, rất giống em những năm tháng ấy. Cảm ơn em đã ưu tú như vậy, khiến thanh xuân của anh trôi qua không hề uổng phí"
- Thanh xuân của cậu không uổng phí, còn tôi là cả đời không uổng phí.
Ba người chúng tôi, vẫn luôn thoải mái với nhau như vậy.
Năm 2027
Ngày Vân Phong kết hôn, tôi khoác tay Mục Hàn đến dự.
Anh lái xe đưa tôi đến buổi tiệc, tôi nhìn vào đôi dòng chữ hỷ trên sân khấu: "Vân Phong- Ngạn Thước". Tôi khẽ cười, chị Ngạn Thước nhất định sẽ là một người vợ tốt.
Vân Phong tính tình hào phóng, Ngạn Thước lại rất biết chi tiêu.
Vân Phong biết nấu ăn, Ngạn Thước còn giỏi hơn.
Họ là một cặp rất xứng đôi, hơn là tôi và Vân Phong.
Tôi nâng ly rượu vang, cụng ly cùng Ngạn Thước:
- Chị Thước, nhất định phải đối xử tốt với thanh xuân của em.
Ngạn Thước cười khẽ, ôm vai tôi:
- Thanh xuân của em, từ giờ chị thay em lo lắng cả đời.
Hoá ra, còn có thể chúc phúc thật lòng!
Hôm nay, anh kết hôn rồi.
Tôi cũng thấy lòng thật nhẹ nhàng.
Tôi ôm Mục Hàn, ngủ rất ngon.
Tôi rất thích ngắm anh ấy, anh mặc tạp dề, tay chân vụng về nấu ăn cho tôi. Tôi ôm Mục Hàn từ đằng sau, anh mỉm cười, quệt ít bột bánh lên mặt tôi:
- Bà xã, ngồi nghỉ đi. Đợi nhận xét món ăn mới của anh.
Tôi áp má lên tấm lưng rộng của anh, lòng rất bình yên:
- Em yêu anh!
Mục Hàn hơi sững sờ, quay lại hỏi tôi:
- Em nói gì?
- Em nói... em có thai rồi!
" Alo, Như Yên, em... sống có tốt không "
"Anh là?"
"Anh là Vân Phong... Người ấy, có tốt với em chứ?"
"Ừ, anh ấy rất tốt với em. Rất quan tâm em, giống như anh những năm còn thanh xuân"
"Anh cũng sắp kết hôn rồi"
"Cô ấy thế nào?"
"Rất tốt, rất giống em những năm tháng ấy. Cảm ơn em đã ưu tú như vậy, khiến thanh xuân của anh trôi qua không hề uổng phí".
Tôi kết hôn rồi, chồng tôi à? Anh ấy là mối tình thứ hai của tôi.
Tôi tên là Tô Như Yên, 26 tuổi, là nhân viên công sở.
Cuộc sống của tôi bình lặng trôi qua, ngày đi làm, tối lại về.
Mỗi lần tôi về, y như rằng sẽ thấy một người đứng trước cửa đợi tôi, thấy tôi sẽ ôm chầm lấy, hôn nhẹ trán tôi, hỏi:
- Như Yên, em mệt không?
Tôi vùi đầu vào hõm cổ anh, nũng nịu gật gật đầu.
- Mục Hàn, em mệt, anh đấm lưng cho em.
Anh rất yêu tôi. Tôi biết.
Chỉ tiếc, nếu gặp anh ấy từ 10 năm trước thì thật tốt.
Ngày 6 tháng 4 năm 2016.
Tôi nhấp dòng log in, vào facebook.
"Tinh"...
Tôi nhận được một tin nhắn từ một nick name tôi không hề quen biết: "Dạ Vân Phong"
Tôi kick vào boxchat, mở ra xem thử:
"Chào em"
Tôi quen Vân Phong trên mạng, rồi trở thành hai người bạn thân thiết. Chuyện gì cũng tâm sự với anh, từ chuyện tôi bị ba mẹ mắng, chuyện bạn bè bắt nạt, tất cả, tất cả đều nói với anh.
- Như Yên, anh thích em.
Tôi bất động trước màn hình laptop:
- Thật sao?
2 phút trôi qua...
- Haha, tin người mau chết.
Tôi hụt hẫng, anh thật là không ra gì.
Tháng 7 năm 2018.
Vân Phong hẹn tôi gặp mặt ở ngoài đời.
- Như Yên, làm bạn gái anh nhé?
- Em..
Tôi không đồng ý, cũng không phản đối, sự im lặng của tôi như một lời ngầm thừa nhận.
Tôi đã mơ mộng rất nhiều.
Mơ về một buổi sáng đẹp trời, tôi mặc chiếc áo cưới mà tự tay anh chọn cho tôi. Tiến vào lễ đường trải hoa hồng đỏ, anh nắm tay tôi, trao nhẫn cưới, hứa hẹn cả đời này không phụ.
Anh ấy luôn nói:" Cảm ơn em đã ưu tú như vậy, khả ái như vậy. Thanh xuân của anh, trôi qua không phung phí"
Mỗi lần đi qua tiệm áo cưới hoa lệ nằm trên con phố lớn, tôi lại ngả đầu vào vai anh thì thào:
- Vân Phong, em thích chiếc váy cưới trắng kia!
Anh vòng tay qua ôm vai tôi:
- Anh sẽ mua cho em.
Ngày 7 tháng 4 năm 2026.
Tôi thật sự được mặc váy cưới. Trên tóc cài một chiếc khăn voan dài. Hôm nay, tôi chính thức thành nữ chính của một ai đó trong cuộc đời này.
Hôm nay, tôi... kết hôn rồi.
Tôi nắm tay anh tiến vào lễ đường, xung quanh rất nhiều tiếng chúc phúc, của ba mẹ tôi, của ba mẹ anh, đồng nghiệp và bạn bè.
- Con có đồng ý lấy Tô Như Yên làm vợ không?
Anh ấy dõng dạc, nắm chặt tay tôi, mỉm cười:
- Con nguyện ý!
- Còn Tô Như Yên, con có...
Tôi vung tấm khăn voan che trước mặt về sau, anh vẫn lịch lãm như vậy, vẫn hào sảng như vậy, nhìn tôi đầy ấm áp, tôi hiểu anh đang nói gì.
Chính là:"Tô Như Yên, em sẽ hạnh phúc".
Tôi cũng cười.
Hoá ra, còn có thể thanh thản đối diện với nhau như vậy!
Bởi vì, chúng ta chia tay lâu rồi.
Ai cũng có một mối tình riêng.
Tất cả mọi chuyện, tôi ném vào trong cái hộp tên "Quá Khứ".
Người cũ - khi đã hết yêu rồi- chỉ cảm thấy vui thay cho hạnh phúc của người kia mà thôi.
Bây giờ, người nắm tay tôi, cùng tôi đi suốt quãng đời còn lại, không phải Dạ Vân Phong.
Tôi cười:
- Tô Mục Hàn, em nguyện ý làm vợ anh. Dù phú quý, hay phú quý hơn nữa, hạnh phúc hay hạnh phúc hơn nữa. Khoẻ mạnh, hay khoẻ mạnh hơn nữa. Em đều sẽ yêu anh, chung thuỷ với anh, và ở bên anh cả đời.
Năm 2020.
Highland, trong một ngày mưa tầm tã.
- Chúng ta... chia tay đi!
Tôi bình thản, gật đầu.
Anh cười buồn, mắt tôi cũng không hề ướt. Tôi và Vân Phong đã nhẹ nhõm chia tay nhau, không một lời oán trách.
Tôi ôm anh lần cuối, với tư cách người thương.
Hai tháng sau, anh bay sang Nhật. Không để lại cho tôi bất kỳ lời từ biệt nào.
Tôi cười, mình ngốc quá, còn tư cách nào đâu, mà đợi người ta từ biệt?
Rất lâu, tôi đã nghĩ rằng, nếu không thể kết hôn với Vân Phong, thì kết hôn với ai cũng không còn quan trọng nữa.
Năm 2022.
Tôi gặp Vân Phong cùng một cô gái bước ra từ tiệm váy cưới. Cô gái chỉ vào chiếc váy mà trước kia tôi đòi Vân Phong mua tặng.
- Phong, em thích chiếc váy này.
Vân Phong thoáng buồn.
- Ừ, anh... mua cho em.
Trong một phút xoay gót, anh thấy tôi đang đứng bên kia đường. Từng chiếc xe buýt lẫn vào dòng người hối hả giờ tan tầm, tôi lên xe buýt, bỏ lại yêu thương của tôi ở phía sau.
Sau đó, tôi qua đi qua tiệm váy cưới này vài lần. Mong mỏi lại được thấy vóc dáng cao cao, tiêm gầy của anh.
Thật tiếc, hoá ra anh đã không còn ở đây.
Tôi nhớ có những đêm, tôi không ngủ được, liền thách đố anh, xem ai có thể thức khuya nhất.
Lần nào anh cũng nhường tôi:
- Được rồi được rồi, anh chịu thua em.
Tôi cười, ôm cái điện thoại lắng nghe anh kể chuyện.
Sau khi chia tay, tôi lặng nghe tiếng đồng hồ chạy trên tường, thỉnh thoảng nơi khoé mắt nóng hổi.
Tôi yêu anh như vậy, sao lại phải chia tay?
Anh nói em nghe xem, tại sao lại rời bỏ nhau?
Kết hôn rồi, tôi không còn mất ngủ, vì những đoạn ký ức của thời thanh xuân điên cuồng, thống khổ ấy bủa vây.
Mục Hàn sẽ ôm tôi, mùi thơm trên người anh, làm tôi dễ ngủ. Anh vỗ nhẹ lưng tôi, hát bài hát mà Vân Phong từng hát:
- Như Yên, em yêu anh không?
Mục Hàn hay hỏi tôi như thế.
Tôi vùi mặt vào ngực anh, ôm anh thật chặt:
- Ừ.
Tôi chưa bao giờ nói yêu Mục Hàn. Anh ấy hỏi nhiều lần, tôi chỉ đáp "Ừ". Mục Hàn cũng thành quen, không còn cảm thấy hụt hẫng nữa.
Mục Hàn của tôi còn rất giỏi nấu ăn, khi anh được nghỉ làm, liền lập tức mang tôi vứt vào siêu thị, hay shop quần áo nào đó. Mặc tôi mua nữ trang, còn anh thì đi mua thực phẩm.
- Hôm nay anh làm món em thích.
"Hôm nay anh làm món em thích".
- Như Yên của anh ngốc quá, phải cắt ra mới ăn được.
"Haha, Như Yên của anh thật ngốc, anh cắt ra giúp em".
- Em khả ái thật, ngay cả lúc ăn. Vợ anh lúc nào cũng xinh đẹp.
"Tô Như Yên, em thật khả ái".
Dạ Vân Phong đáng chết, sao cứ ngày đêm luẩn quẩn trong tâm trí tôi!
Mùa đông năm 2026, tôi nhận được một cuộc gọi từ Paris.
" Alo, Như Yên?"
"Anh là?"
"Anh là Vân Phong. Em vẫn sống tốt chứ? Người đó... vẫn tốt với em chứ?"
"Chồng em hả? Anh ấy rất tốt. Giống như anh những năm còn thanh xuân"
Tôi nằm lên đùi chồng tôi, nghe điện thoại. Tôi không giống anh ấy bất cứ điều gì. Mục Hàn nghe tôi nói thì cười haha:
- Vân Phong, cậu không cần lo. Tôi yêu Như Yên nhiều hơn cậu đấy!
Vân Phong cũng cười:
"Tôi chỉ cần anh tốt với cô ấy hơn tôi. À, tôi sắp kết hôn rồi".
"Cô ấy thế nào?" - Tôi hỏi anh.
"Rất tốt, rất giống em những năm tháng ấy. Cảm ơn em đã ưu tú như vậy, khiến thanh xuân của anh trôi qua không hề uổng phí"
- Thanh xuân của cậu không uổng phí, còn tôi là cả đời không uổng phí.
Ba người chúng tôi, vẫn luôn thoải mái với nhau như vậy.
Năm 2027
Ngày Vân Phong kết hôn, tôi khoác tay Mục Hàn đến dự.
Anh lái xe đưa tôi đến buổi tiệc, tôi nhìn vào đôi dòng chữ hỷ trên sân khấu: "Vân Phong- Ngạn Thước". Tôi khẽ cười, chị Ngạn Thước nhất định sẽ là một người vợ tốt.
Vân Phong tính tình hào phóng, Ngạn Thước lại rất biết chi tiêu.
Vân Phong biết nấu ăn, Ngạn Thước còn giỏi hơn.
Họ là một cặp rất xứng đôi, hơn là tôi và Vân Phong.
Tôi nâng ly rượu vang, cụng ly cùng Ngạn Thước:
- Chị Thước, nhất định phải đối xử tốt với thanh xuân của em.
Ngạn Thước cười khẽ, ôm vai tôi:
- Thanh xuân của em, từ giờ chị thay em lo lắng cả đời.
Hoá ra, còn có thể chúc phúc thật lòng!
Hôm nay, anh kết hôn rồi.
Tôi cũng thấy lòng thật nhẹ nhàng.
Tôi ôm Mục Hàn, ngủ rất ngon.
Tôi rất thích ngắm anh ấy, anh mặc tạp dề, tay chân vụng về nấu ăn cho tôi. Tôi ôm Mục Hàn từ đằng sau, anh mỉm cười, quệt ít bột bánh lên mặt tôi:
- Bà xã, ngồi nghỉ đi. Đợi nhận xét món ăn mới của anh.
Tôi áp má lên tấm lưng rộng của anh, lòng rất bình yên:
- Em yêu anh!
Mục Hàn hơi sững sờ, quay lại hỏi tôi:
- Em nói gì?
- Em nói... em có thai rồi!