Ta tên Ninh Hoả Vy- nha hoàn Cố Phủ, từ khi 8 tuổi đã được Cố phu nhân cưu mang, đưa về hầu hạ bên cạnh Cố Tiểu Thư. Lúc đó, Cố tiểu thư mới được 10 tuổi.
Cố Tiểu thư có cái tên rất hay- Cố Hỷ Thước. Ta cũng hảo hảo rất thích cái tên đó.
Tiểu thư không coi ta là a hoàn. Đãi ngộ cực tốt, ngày ngày ta quấn lấy tiểu thư không rời, có lần tiểu thư đổ bệnh, làm ta lo đến mất ăn mất ngủ. Đủ biết, tiểu thư quan trọng với ta đến mức nào.
Ta cực kỳ thích nghe miệng nhỏ của tiểu thư gọi ta là muội muội, ta cũng cười tươi đáp lại, sau này lớn rồi, ta tự biết tôn ti phép tắc. Không dám thân thiết quá với tiểu thư, tiểu thư cười cười cầm tay ta:
- Hoả Vy, trong lòng tỷ thực tâm coi muội là ruột thịt.
Ngày đó, suýt nữa ta bật khóc.
Năm dài tháng rộng, Cố tiểu thư giờ đã trở thành một tiểu mỹ nhân, mắt phượng mày ngài, xinh đẹp vô cùng.
Còn ta, cũng đã tròn thập ngũ xuân xanh.
Ta nhớ nét cười của tiểu thư dưới nắng, ta nhớ cả nét bút của tiểu thư dưới ánh nến, nàng nắn nót viết ba chữ "Ninh Hoả Vy".
Ta chậm rãi nhắm mắt, ta cứ nghĩ, mình từ lâu đã trở thành nữ nhân vô lệ. Nhưng đối diện với tiểu thư, dù là bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng khiến ta buông bỏ tấm lòng sắt đá, không kìm được khiến lệ tuôn hàng dòng.
Ta ngồi trước quan tài tiểu thư, lặng lẽ đốt tiền vàng. Thỉnh thoảng trong tẩm phòng lại vang lên tiếng sụt sịt. Lạnh lẽo, cô tịch.
Ở đây không có a hoàn, xung quanh cũng xơ xác, héo úa. Ngay lúc này, chỉ còn mình ta đối diện với tiểu thư.
Ta rót một ly rượu, run rẩy cầm lên, nghiêng ly rượu, chảy xuống trước bài vị.
Mi mắt không động, ta trầm tĩnh nhìn vào hàng chữ khắc trên tấm gỗ mục:" Vương phi- Cố thị".
"Tiểu thư, ngươi xuống hoàng tuyền rồi, hãy nhớ rằng ta không phải kẻ hại chết ngươi. Là hắn phụ ngươi trước. Bất quá, ngươi uống bát canh Mạnh Bà, quên đi là được"
---
Vào ngày trời trong, ta dẫn tiểu thư đi thắp hương trên chùa Tích Đoản, tiểu thư ngày hôm đó rất vui vẻ, còn hỏi ta ước gì. Ta cười cười, nói:
- Muội ước có thể ở bên cạnh tỷ cả đời.
Cố tiểu thư nghiêng đầu, ngón tay thon dài vuốt sợi tóc mai của ta.
- Ta thì ước, sau này có thể gặp được lang quân như ý.
Dốc núi cheo leo, ta gian nan đỡ tiểu thư bước chầm chậm, đi được mấy bước thì tiểu thư trượt chân. Ta hốt hoảng nhắm nghiền hai mắt, vội vàng hét lên:"Tiểu thư ơi!"
Lúc mở mắt ra, đã thấy tiểu thư đang nén cười nhìn mình.
- Trông em hoảng hốt chưa kìa? Ta không sao, cũng may có vị công tử này ra tay tương cứu.
"Công tử là ân nhân của tiểu nữ, xin cho tiểu nữ biết danh tính"
"Ta"- Hắn trầm giọng, ngừng một lúc -"họ Phong, tên một chữ Sở"
Ta nhìn kỹ vị công tử này, rất đẹp, đẹp nhất ta từng gặp. Cố Thiếu gia cũng không bằng.
"Hoả Vy!"
Ta giật mình, nhận ra sự thất thố của bản thân, vội cúi đầu xuống. Trước khi đi, lại quay đầu nhìn hắn một lần nữa, hắn vẫn đứng đó, tao nhã cười, vạt trường bào khẽ bay.
"Hoả Vy, muội có tin giữa người với người, chỉ cần dùng một ánh mắt, cũng có thể khiến họ yêu thích nhau không?"
Ta ngẩn người, rồi vội vàng gật đầu.
"Nếu được, ta muốn gả cho chàng".
Tiểu thư nói đúng, người ta có câu:"Uống nhầm một ánh mắt/ Cơn say theo cả đời". Ta thường cười cho là điều nhảm nhí, thực không ngờ, ta cũng uống phải ánh mắt nam nhân ấy rồi.
Nhưng ta có tư cách gì? Hắn tài mạo, văn võ song toàn, bên cạnh ắt hẳn có biết bao cô nương để ý. Không thể có chuyện đem một xú nô tì như ta đặt vào mắt.
Ta từ đó trầm mê vào nỗi tương tư này. Muốn gặp lại hắn một lần nữa. Quả nhiên, hắn cũng đến, còn mang theo biết bao gia nhân, trên vai bọn họ toàn là những hòm gỗ lớn, quấn quanh là lụa đỏ, đây chính là sính lễ.
Để cưới tiểu thư ta.
Ta vừa buồn vừa vui, nhưng thứ của tiểu thư, ta không thể cướp được. Tiểu thư với ta ân trọng như núi, ta phải thành tâm chúc phúc nàng.
Sau đó mới biết, Phong Sở, không phải họ Phong, mà là họ Dạ Nguyệt. Dạ Nguyệt Phong Sở- vị tam vương gia nổi tiếng trong Kinh Thành.
Lại nói, sau khi từ Thiên Sơn trở về. Ta có gặp lại Phong Sở lần nữa.
Hôm đó là tết Đoàn viên, ta trang điểm rực rỡ lấy may, đi mua bánh Nguyệt cho tiểu thư dùng. Ta mua xong, liền đi quanh quất một lúc, vô tình ngẩng lên lầu hai của một tửu quán, ở đó có một vị công tử đang ngồi. Vừa vặn, hắn cũng quay đầu xuống. Hai ánh mắt cùng gặp gỡ nhau. Hắn gật đầu:"Hoả Vy cô nương, lại gặp rồi". Ta ngơ ngác một hồi:" Phong công tử".
Ngọn lửa trong thau sắt đã nguội, ta vô hồn nhìn vào đám tàn tro. A hoàn Tiểu Tuyết chạy vào khoác lên người ta một tấm áo choàng lông trắng.
- vương phi nương nương, người cũng nên về thôi. Việc hậu sự của Cố thị, chẳng phải đã có người lo rồi sao?
Ta vỗ nhẹ lên bàn tay nàng.
- Không sao, ta muốn ở lại đây với y một lát.
Tiểu Tuyết hỏi:
- Vương phi vẫn còn coi nàng là tỷ muội ruột thịt sao?
Tỷ muội ruột thịt? Nụ cười ở khoé môi cứng lại, ta không biết. Ta ở đây đốt tiền vàng cho tiểu thư, là vì đau lòng ăn năn, day dứt trước sự ra đi của nàng, hay vì ta muốn đến để thị uy với nàng, nói cho nàng biết rằng:"Cố Hỷ Thước, ta thích nam nhân của ngươi. Ngươi xem, giờ ta đã là Vương phi của chàng rồi".
Ta lại cảm thấy tim như bị ai bóp nghẹt.
Tam Vương Gia được Chính Tông Hoàng Đế cử đi sứ hai năm ở Tống quốc. Nên việc hôn sự tốt đẹp này bị hoãn lại.
Ta đứng từ xa nhìn Phong Sở ôm tiểu thư. Trong ánh mắt đều là lưu luyến, không muốn rời xa.
Ta... cũng không muốn rời xa chàng. Cứ để ta từ xa ngắm chàng thế này, cũng thật tốt.
Bởi vì, sau này hắn là chủ, còn ta chỉ là kẻ hầu hạ.
Dưới ánh lưu quang, tiểu thư tỉ mỉ viết chữ, viết xong, háo hức mang đi khoe với ta:
- Hoả Vy, muội xem, tỷ viết có đẹp không?
Ta nhíu mày, nhìn hai chữ Phong Sở trên tờ giấy Tuyên, cười gượng:
- Đẹp, tỷ tỷ ngày càng tiến bộ.
Lại ngồi thêm một canh nữa, khói hương trong tẩm phòng đã tàn. Ta sai tiểu tuyết đốt vài nén nhang nữa. Ta... sợ tiểu thư lạnh.
Ngoài trời nổi gió, ta đút tay vào trong áo khoác, nhưng vẫn không khỏi run rẩy.
Ta nhớ vào những ngày đông, sợ ta lạnh, tiểu thư bắt ta cùng lên gường nằm cạnh nàng. Hai đứa trẻ dưới tấm chăn bông dày cộm, hơi ấm cùng mùi hương thoang thoảng từ người tiểu thư, làm ta rất an tâm.
Nàng kể cho ta nghe rất nhiều chuyện, kể về cây hoa Hồng Liên ở trong hồ.
"Hoả Vy, nãi nãi ta kể rằng, trước đây, rất lâu, rất lâu, khi nãi nãi ta vẫn đang là cung nữ của một vị Thái Hậu triều trước. Khi ấy nãi mới nhị thập xuân..."
Ta tròn mắt, áp lấy tiểu thư, nghe nàng kể chuyện:
-"... Vị Thái Hậu nổi tiếng ấy chính là Triều Dương Thái Hậu. Sau khi Thành Tuyên Đế băng hà, bà liền bị con trai giam lỏng ở một nơi cách biệt trung cung. Nãi ta lúc đó vô cùng đau lòng, khóc lóc đến cạn cả nước mắt"
"Tiểu thư, bà ấy thật đáng thương".
Tiểu thư ngước lên trần, tay vỗ từng nhịp lên tay ta.
"Sau khi Triều Dương Thái Hậu hoăng, nãi nãi liền phát hiện ra ở góc hồ trong hậu viện có một cây hoa rực đỏ, xung quanh là các cây Tuyết Liên. Nãi nãi đau đớn tột cùng, Triều Dương Thái Hậu đã dùng máu của mình, hàng ngày tưới cho cây Tuyết Liên, vì Thái Hậu cho rằng, nếu giữa nhân gian nở rộ một bông hoa đỏ như máu, thì Thành Tuyên Hoàng đế sẽ sống lại".
Ta cười:
"Thật hoang đường! Người chết sao có thể sống lại?"
Tiểu thư cũng cười:
- Đúng là rất hoang đường, nhưng đó là niềm tin cuối cùng của Triều Dương Thái Hậu.
- Sau đó thì sao? - Ta tò mò hỏi.
- Nãi nãi ta liền đem cây Hồng Liên đó đi, rồi nãi gặp gia gia, thành gia lập thất, lại đem cây hoa ấy trồng ở giữa hồ. Cây Hồng Liên nở quanh năm, không bao giờ héo.
Ta cười, nhìn về phía hồ sen nhỏ bên ngoài, thấy giữa hồ mọc lên một cây hoa đỏ rực.
Năm ấy, ta một lòng muốn mình gả cho Phong Sở. Lúc ấy, chàng không hề có bất cứ một niệm tưởng nào đối với ta. Còn ta chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng, được ở bên chàng.
Ta biết Tiểu thư tốt với ta, nhưng tình cảm của ta đối với chàng ngày một lớn. Mỗi lần Phong Sở gửi thư về, đều nhắc đến ta, dặn ta chăm sóc tốt cho Tiểu thư. Như vậy ta vui rồi.
Tiểu Tuyết đưa tới trước mặt ta một hộp gỗ nhỏ, các cạnh được mạ vàng tinh xảo. Ta mở nắp, thấy bên trong là những trang giấy Tuyên cuộn tròn. Ta rút từng tờ, mở ra xem rồi vứt chậu than đốt đi, ánh lửa bập bùng, lúc sáng lúc tối:
- Cái này ta đốt cho ngươi, để ngươi xuống Hoàng Tuyền, không cảm thấy quá tịch mịch.
Đến trang giấy có ghi ba chữ Ninh Hoả Vy, ta hơi ngập ngừng nhưng vẫn thả vào mồi lửa
Thôi vậy, ta đốt cả tình tỷ muội giữa chúng ta đi.
Đáy hộp có một phong thư, ta mở ra xem, một hồi, tay ta cứng đờ run rẩy, lá thư bay vào chậu than, cháy thành tro. Ta thở dốc từng đợt, gian nan vịn vào Tiểu Tuyết. Lệ nhỏ không ngớt.
- Cố Hỷ Thước- Ta căm hận nhìn vào linh cữu của nàng- Ngươi chết rồi, nhưng lại hại ta sống không bằng chết, ánh náy với ngươi cả đời.
Ta vùng khỏi Tiểu Tuyết, đập đầu vào linh cữu nàng. Thứ chất lỏng chảy xuống má ta, cằm ta. Trước mắt ta tối đi, ta kịp hô lên:
"Tiểu thư, Hoả Vy đến rồi"
Sau đó thứ ánh sáng le lói dần tắt lịm. Ta chết. Hồn ta đến chỗ Tam Vương Gia, thấy ngài tóc đen chuyển bạc, uống rượu tiêu sầu. Ta lặng lẽ đi qua mọi vật, dễ dàng đến ôm y:
"Vương gia, thiếp đây".
Ta thấy ngài nấc lên như một đứa trẻ. Nước mắt rơi xuống áo choàng đen. Phong Sở uống liền 2,3 vò rượu. Rồi dùng lực ném ra xa, mảnh vỡ bắn tung toé gây nên âm thanh chói tai:
- Hỷ Thước, rất nhanh thôi, bản vương sẽ tới cùng nàng. Bản vương theo tâm nguyện của nàng lấy Hoả Vy.
( Còn tiếp. Phần 2 sẽ kể về cái chết của Cố Tiểu thư)
Cố Tiểu thư có cái tên rất hay- Cố Hỷ Thước. Ta cũng hảo hảo rất thích cái tên đó.
Tiểu thư không coi ta là a hoàn. Đãi ngộ cực tốt, ngày ngày ta quấn lấy tiểu thư không rời, có lần tiểu thư đổ bệnh, làm ta lo đến mất ăn mất ngủ. Đủ biết, tiểu thư quan trọng với ta đến mức nào.
Ta cực kỳ thích nghe miệng nhỏ của tiểu thư gọi ta là muội muội, ta cũng cười tươi đáp lại, sau này lớn rồi, ta tự biết tôn ti phép tắc. Không dám thân thiết quá với tiểu thư, tiểu thư cười cười cầm tay ta:
- Hoả Vy, trong lòng tỷ thực tâm coi muội là ruột thịt.
Ngày đó, suýt nữa ta bật khóc.
Năm dài tháng rộng, Cố tiểu thư giờ đã trở thành một tiểu mỹ nhân, mắt phượng mày ngài, xinh đẹp vô cùng.
Còn ta, cũng đã tròn thập ngũ xuân xanh.
Ta nhớ nét cười của tiểu thư dưới nắng, ta nhớ cả nét bút của tiểu thư dưới ánh nến, nàng nắn nót viết ba chữ "Ninh Hoả Vy".
Ta chậm rãi nhắm mắt, ta cứ nghĩ, mình từ lâu đã trở thành nữ nhân vô lệ. Nhưng đối diện với tiểu thư, dù là bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng khiến ta buông bỏ tấm lòng sắt đá, không kìm được khiến lệ tuôn hàng dòng.
Ta ngồi trước quan tài tiểu thư, lặng lẽ đốt tiền vàng. Thỉnh thoảng trong tẩm phòng lại vang lên tiếng sụt sịt. Lạnh lẽo, cô tịch.
Ở đây không có a hoàn, xung quanh cũng xơ xác, héo úa. Ngay lúc này, chỉ còn mình ta đối diện với tiểu thư.
Ta rót một ly rượu, run rẩy cầm lên, nghiêng ly rượu, chảy xuống trước bài vị.
Mi mắt không động, ta trầm tĩnh nhìn vào hàng chữ khắc trên tấm gỗ mục:" Vương phi- Cố thị".
"Tiểu thư, ngươi xuống hoàng tuyền rồi, hãy nhớ rằng ta không phải kẻ hại chết ngươi. Là hắn phụ ngươi trước. Bất quá, ngươi uống bát canh Mạnh Bà, quên đi là được"
---
Vào ngày trời trong, ta dẫn tiểu thư đi thắp hương trên chùa Tích Đoản, tiểu thư ngày hôm đó rất vui vẻ, còn hỏi ta ước gì. Ta cười cười, nói:
- Muội ước có thể ở bên cạnh tỷ cả đời.
Cố tiểu thư nghiêng đầu, ngón tay thon dài vuốt sợi tóc mai của ta.
- Ta thì ước, sau này có thể gặp được lang quân như ý.
Dốc núi cheo leo, ta gian nan đỡ tiểu thư bước chầm chậm, đi được mấy bước thì tiểu thư trượt chân. Ta hốt hoảng nhắm nghiền hai mắt, vội vàng hét lên:"Tiểu thư ơi!"
Lúc mở mắt ra, đã thấy tiểu thư đang nén cười nhìn mình.
- Trông em hoảng hốt chưa kìa? Ta không sao, cũng may có vị công tử này ra tay tương cứu.
"Công tử là ân nhân của tiểu nữ, xin cho tiểu nữ biết danh tính"
"Ta"- Hắn trầm giọng, ngừng một lúc -"họ Phong, tên một chữ Sở"
Ta nhìn kỹ vị công tử này, rất đẹp, đẹp nhất ta từng gặp. Cố Thiếu gia cũng không bằng.
"Hoả Vy!"
Ta giật mình, nhận ra sự thất thố của bản thân, vội cúi đầu xuống. Trước khi đi, lại quay đầu nhìn hắn một lần nữa, hắn vẫn đứng đó, tao nhã cười, vạt trường bào khẽ bay.
"Hoả Vy, muội có tin giữa người với người, chỉ cần dùng một ánh mắt, cũng có thể khiến họ yêu thích nhau không?"
Ta ngẩn người, rồi vội vàng gật đầu.
"Nếu được, ta muốn gả cho chàng".
Tiểu thư nói đúng, người ta có câu:"Uống nhầm một ánh mắt/ Cơn say theo cả đời". Ta thường cười cho là điều nhảm nhí, thực không ngờ, ta cũng uống phải ánh mắt nam nhân ấy rồi.
Nhưng ta có tư cách gì? Hắn tài mạo, văn võ song toàn, bên cạnh ắt hẳn có biết bao cô nương để ý. Không thể có chuyện đem một xú nô tì như ta đặt vào mắt.
Ta từ đó trầm mê vào nỗi tương tư này. Muốn gặp lại hắn một lần nữa. Quả nhiên, hắn cũng đến, còn mang theo biết bao gia nhân, trên vai bọn họ toàn là những hòm gỗ lớn, quấn quanh là lụa đỏ, đây chính là sính lễ.
Để cưới tiểu thư ta.
Ta vừa buồn vừa vui, nhưng thứ của tiểu thư, ta không thể cướp được. Tiểu thư với ta ân trọng như núi, ta phải thành tâm chúc phúc nàng.
Sau đó mới biết, Phong Sở, không phải họ Phong, mà là họ Dạ Nguyệt. Dạ Nguyệt Phong Sở- vị tam vương gia nổi tiếng trong Kinh Thành.
Lại nói, sau khi từ Thiên Sơn trở về. Ta có gặp lại Phong Sở lần nữa.
Hôm đó là tết Đoàn viên, ta trang điểm rực rỡ lấy may, đi mua bánh Nguyệt cho tiểu thư dùng. Ta mua xong, liền đi quanh quất một lúc, vô tình ngẩng lên lầu hai của một tửu quán, ở đó có một vị công tử đang ngồi. Vừa vặn, hắn cũng quay đầu xuống. Hai ánh mắt cùng gặp gỡ nhau. Hắn gật đầu:"Hoả Vy cô nương, lại gặp rồi". Ta ngơ ngác một hồi:" Phong công tử".
Ngọn lửa trong thau sắt đã nguội, ta vô hồn nhìn vào đám tàn tro. A hoàn Tiểu Tuyết chạy vào khoác lên người ta một tấm áo choàng lông trắng.
- vương phi nương nương, người cũng nên về thôi. Việc hậu sự của Cố thị, chẳng phải đã có người lo rồi sao?
Ta vỗ nhẹ lên bàn tay nàng.
- Không sao, ta muốn ở lại đây với y một lát.
Tiểu Tuyết hỏi:
- Vương phi vẫn còn coi nàng là tỷ muội ruột thịt sao?
Tỷ muội ruột thịt? Nụ cười ở khoé môi cứng lại, ta không biết. Ta ở đây đốt tiền vàng cho tiểu thư, là vì đau lòng ăn năn, day dứt trước sự ra đi của nàng, hay vì ta muốn đến để thị uy với nàng, nói cho nàng biết rằng:"Cố Hỷ Thước, ta thích nam nhân của ngươi. Ngươi xem, giờ ta đã là Vương phi của chàng rồi".
Ta lại cảm thấy tim như bị ai bóp nghẹt.
Tam Vương Gia được Chính Tông Hoàng Đế cử đi sứ hai năm ở Tống quốc. Nên việc hôn sự tốt đẹp này bị hoãn lại.
Ta đứng từ xa nhìn Phong Sở ôm tiểu thư. Trong ánh mắt đều là lưu luyến, không muốn rời xa.
Ta... cũng không muốn rời xa chàng. Cứ để ta từ xa ngắm chàng thế này, cũng thật tốt.
Bởi vì, sau này hắn là chủ, còn ta chỉ là kẻ hầu hạ.
Dưới ánh lưu quang, tiểu thư tỉ mỉ viết chữ, viết xong, háo hức mang đi khoe với ta:
- Hoả Vy, muội xem, tỷ viết có đẹp không?
Ta nhíu mày, nhìn hai chữ Phong Sở trên tờ giấy Tuyên, cười gượng:
- Đẹp, tỷ tỷ ngày càng tiến bộ.
Lại ngồi thêm một canh nữa, khói hương trong tẩm phòng đã tàn. Ta sai tiểu tuyết đốt vài nén nhang nữa. Ta... sợ tiểu thư lạnh.
Ngoài trời nổi gió, ta đút tay vào trong áo khoác, nhưng vẫn không khỏi run rẩy.
Ta nhớ vào những ngày đông, sợ ta lạnh, tiểu thư bắt ta cùng lên gường nằm cạnh nàng. Hai đứa trẻ dưới tấm chăn bông dày cộm, hơi ấm cùng mùi hương thoang thoảng từ người tiểu thư, làm ta rất an tâm.
Nàng kể cho ta nghe rất nhiều chuyện, kể về cây hoa Hồng Liên ở trong hồ.
"Hoả Vy, nãi nãi ta kể rằng, trước đây, rất lâu, rất lâu, khi nãi nãi ta vẫn đang là cung nữ của một vị Thái Hậu triều trước. Khi ấy nãi mới nhị thập xuân..."
Ta tròn mắt, áp lấy tiểu thư, nghe nàng kể chuyện:
-"... Vị Thái Hậu nổi tiếng ấy chính là Triều Dương Thái Hậu. Sau khi Thành Tuyên Đế băng hà, bà liền bị con trai giam lỏng ở một nơi cách biệt trung cung. Nãi ta lúc đó vô cùng đau lòng, khóc lóc đến cạn cả nước mắt"
"Tiểu thư, bà ấy thật đáng thương".
Tiểu thư ngước lên trần, tay vỗ từng nhịp lên tay ta.
"Sau khi Triều Dương Thái Hậu hoăng, nãi nãi liền phát hiện ra ở góc hồ trong hậu viện có một cây hoa rực đỏ, xung quanh là các cây Tuyết Liên. Nãi nãi đau đớn tột cùng, Triều Dương Thái Hậu đã dùng máu của mình, hàng ngày tưới cho cây Tuyết Liên, vì Thái Hậu cho rằng, nếu giữa nhân gian nở rộ một bông hoa đỏ như máu, thì Thành Tuyên Hoàng đế sẽ sống lại".
Ta cười:
"Thật hoang đường! Người chết sao có thể sống lại?"
Tiểu thư cũng cười:
- Đúng là rất hoang đường, nhưng đó là niềm tin cuối cùng của Triều Dương Thái Hậu.
- Sau đó thì sao? - Ta tò mò hỏi.
- Nãi nãi ta liền đem cây Hồng Liên đó đi, rồi nãi gặp gia gia, thành gia lập thất, lại đem cây hoa ấy trồng ở giữa hồ. Cây Hồng Liên nở quanh năm, không bao giờ héo.
Ta cười, nhìn về phía hồ sen nhỏ bên ngoài, thấy giữa hồ mọc lên một cây hoa đỏ rực.
Năm ấy, ta một lòng muốn mình gả cho Phong Sở. Lúc ấy, chàng không hề có bất cứ một niệm tưởng nào đối với ta. Còn ta chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng, được ở bên chàng.
Ta biết Tiểu thư tốt với ta, nhưng tình cảm của ta đối với chàng ngày một lớn. Mỗi lần Phong Sở gửi thư về, đều nhắc đến ta, dặn ta chăm sóc tốt cho Tiểu thư. Như vậy ta vui rồi.
Tiểu Tuyết đưa tới trước mặt ta một hộp gỗ nhỏ, các cạnh được mạ vàng tinh xảo. Ta mở nắp, thấy bên trong là những trang giấy Tuyên cuộn tròn. Ta rút từng tờ, mở ra xem rồi vứt chậu than đốt đi, ánh lửa bập bùng, lúc sáng lúc tối:
- Cái này ta đốt cho ngươi, để ngươi xuống Hoàng Tuyền, không cảm thấy quá tịch mịch.
Đến trang giấy có ghi ba chữ Ninh Hoả Vy, ta hơi ngập ngừng nhưng vẫn thả vào mồi lửa
Thôi vậy, ta đốt cả tình tỷ muội giữa chúng ta đi.
Đáy hộp có một phong thư, ta mở ra xem, một hồi, tay ta cứng đờ run rẩy, lá thư bay vào chậu than, cháy thành tro. Ta thở dốc từng đợt, gian nan vịn vào Tiểu Tuyết. Lệ nhỏ không ngớt.
- Cố Hỷ Thước- Ta căm hận nhìn vào linh cữu của nàng- Ngươi chết rồi, nhưng lại hại ta sống không bằng chết, ánh náy với ngươi cả đời.
Ta vùng khỏi Tiểu Tuyết, đập đầu vào linh cữu nàng. Thứ chất lỏng chảy xuống má ta, cằm ta. Trước mắt ta tối đi, ta kịp hô lên:
"Tiểu thư, Hoả Vy đến rồi"
Sau đó thứ ánh sáng le lói dần tắt lịm. Ta chết. Hồn ta đến chỗ Tam Vương Gia, thấy ngài tóc đen chuyển bạc, uống rượu tiêu sầu. Ta lặng lẽ đi qua mọi vật, dễ dàng đến ôm y:
"Vương gia, thiếp đây".
Ta thấy ngài nấc lên như một đứa trẻ. Nước mắt rơi xuống áo choàng đen. Phong Sở uống liền 2,3 vò rượu. Rồi dùng lực ném ra xa, mảnh vỡ bắn tung toé gây nên âm thanh chói tai:
- Hỷ Thước, rất nhanh thôi, bản vương sẽ tới cùng nàng. Bản vương theo tâm nguyện của nàng lấy Hoả Vy.
( Còn tiếp. Phần 2 sẽ kể về cái chết của Cố Tiểu thư)