Ta tên là Dạ Nguyệt Phong Nhu.
Là muội muội của Tứ Vương Gia- Dạ Nguyệt Phong Mãn. Phong Mãn hơn ta những thất niên ( 7 tuổi)
Hai chúng ta không phải huynh muội ruột.
Ta vốn dĩ là cô nhi, được mẫu thân bắt gặp rồi đưa về nuôi.
Ta nghe mẫu thân kể, lần đầu dẫn ta về gia, lúc đó ta mới 5 tuổi, hỏi gì ta cũng không nói. Phong Mãn hỏi tên ta là gì, ta không đáp, hắn kiên nhẫn đợi ta một lát, rồi hỏi: "Muội có phải không nghe thấy được không? Hay là không nói được?"
Ta không hề động đậy, ngay cả tròng mắt cũng không di chuyển.
- Ta... không biết.
Phong Mãn nghĩ một hồi:
- Vậy, ta đặt cho muội cái tên là Phong Nhu, được không?
Từ đó, ta trở thành Dạ Nguyệt Phong Nhu. Tiểu thư Dạ Nguyệt gia.
Cuộc sống trong phủ rất tốt, phụ mẫu không coi ta là đứa trẻ hoang, coi ta như con gái trong nhà. Tâm tình ta thay đổi rất nhiều, nói nhiều, cười nhiều và rất ít khi khóc.
Dần dần, ta trở thành một tiểu yêu nữ biết quậy phá.
Trái ngược với ta, ca ca Phong Mãn là người rất trầm ổn, tài đức vẹn toàn, rất đáng ngưỡng mộ. Mà quả thật ta cũng sùng bái ca ca vô cùng.
Từ khi còn bé, mỗi lần ta gây chuyện, đều là ca ca bao dung ta.
Có lần, ta làm vỡ bình hoa lưu ly, là vật của Hoàng Thượng ban thưởng, phụ thân giận vô cùng, lỡ lời mắng ta là đồ nghiệt chủng, còn định lấy gia pháp dạy dỗ ta. Ca ca chìa lưng chịu đánh, bao bọc ta trong lòng.
Đêm đó, ta sợ hãi đến ốm một trận, vừa cuộn mình trong chăn vừa khóc. Ca ca biết được chạy đến ôm ta một đêm liền.
- Nhu nhi nghịch ngợm quá, sau này không biết ai vô phúc rước phải muội đây.
Ta vòng tay qua ôm Phong Mãn:
- Vậy sau này muội gả cho ca ca là được.
Hắn xoa đầu ta, phì cười nói:
- Không được.
- Tại sao lại không được?
- Bởi vì... chúng ta là huynh muội một gia mà.
- Vậy ca ca có thể chăm sóc muội cả đời không?
Hắn cười, lấy chăn đắp kín người ta:
- Ca không chăm sóc muội, thì chăm sóc ai?
Ta nhào tới ôm cổ, hôn lên mặt hắn.
Phong Mãn... đúng là đã nuông chiều ta đến vô pháp vô thiên rồi.
Ngay từ khi còn rất bé, ta đã biết ca ca là người vô cùng quan trọng với ta. Ta có thể mất đi tất cả nhưng không thể không có ca ca.
Khi Phong Mãn 19 tuổi, rất nhiều cô nương si mê hắn.
Ta tuyệt đối không thích.
Ca ca là của ta, của riêng mình ta thôi!
Ta nhớ khi ấy, Hoàng Thượng vừa nhìn thấy ta đã muốn đem ta vào cung ngay.
Ca ca nhất quyết không chịu, cãi lại lời phụ thân. Còn bị phụ thân đánh, mình mẩy trầy xước. Phong Mãn chạy đến ôm ta khóc lớn, nói ca ca sẽ bảo vệ muội, không để muội vào cung, nơi ấy vô cùng đáng sợ.
Sau đó hắn một mình đi gặp Hoàng Đế, quỳ 3 ngày 3 đêm.
Cuối cùng, nhờ hắn mà ta thoát khỏi thâm cung.
Nhưng hắn lại vì ta, ốm rất lâu.
Phong Mãn còn làm rất nhiều, rất nhiều chuyện vì ta, ta không kể hết được.
Sự bao dung, dịu dàng của hắn, làm ta hiểu ra cái gì gọi là tình yêu.
Ta biết ta đã vượt quá mối quan hệ huynh muội thông thường. Đó không chỉ là tình cảm huynh muội đơn thuần nữa, mà còn có thêm nhiều ràng buộc, lưu luyến không nỡ rời
Lần đó, là khi ta 16 tuổi, ta đến phòng của Phong Mãn, ôm chặt lấy hắn:
- Mãn ca, muội... muội thích ca, là kiểu tình cảm của 1 nữ tử.
- Không được.
Giọt lệ tủi thân rơm rớm trên viền mi:
- Tại sao?
- Vì... chúng ta là huynh muội một gia.
- Nhưng muội không phải muội muội ruột của ca!
Hắn vuốt tóc ta:
- Tên muội là gì?
- Là Phong Nhu
- Phong Nhu chính là muội muội ruột của Phong Mãn.
Ta nhào tới khóc toáng trên ngực hắn.
Ta càng ngày càng thích hắn, hắn lại cứ bao dung ta, yêu thương ta, nuông chiều ta.
Ta nhìn ra ngoài cửa, mưa như trút nước. Sinh mạng của ta cũng sắp mất, ta năm nay đã nhị thập tam xuân. Phu quân ta là Bát Vương Gia Dạ Nguyệt Phong Đoái. Chàng đỡ ta đến trước án, nắm tay viết một bức thư, ta đã gửi ngàn lần rồi. Mà chưa thấy hồi âm.
- Phong Mãn, ngàn lần mong chàng đến.
Cho đến ngày, ta bắt gặp hắn và Liễu cô nương tình chàng ý thiếp. Ta phát tiết, xông vào đánh cô nương kia, sau đó, hắn thật sự tức giận, quát lớn:
- Phong Nhu, muội dám?
- Ca ca, muội không thích ca đi cùng nữ nhân khác.
- Muội chỉ là muội muội, lấy tư cách nào cấm ta đi cùng người khác?
Ta nhất thời nghẹn họng, Phong Mãn cũng biết mình vừa nặng lời:
- Ca... xin lỗi.
Ta chạy về chui vào góc phòng khóc một trận. Hắn có gõ cửa vài lần, ta không mở cửa, vậy là hắn thôi.
Đến ngày thứ hai, mẫu thân cho người phá cửa, lôi ta ra bằng được.
- Nhu nhi, không thể mãi trẻ con vậy được. Con sắp có tẩu tẩu rồi có biết không?
Đôi mắt ta bỏng rát, sống mũi cay cay. Ta không khóc, cũng không làm ầm lên.
Ngày thành thân của Phong Mãn, ta bỏ đi thật xa, ta không muốn tham dự, không muốn nhìn dáng vẻ hạnh phúc của hắn và tân nương.
Chính ngày hôm đó ta đã mất hắn, mỗi lần chỉ cần nhớ tới điều này, ta lại nhói lên đau đớn, gần như không thể thở nổi…
Từ giờ, ta phải chia sẻ hắn cho một nữ nhân khác.
Khiến ta, không chịu được.
Từ đó, ta thâm trầm, đôi lúc hắn cầm tay ta, muốn quan tâm một chút, ta lại đẩy hắn ra:
- Mãn ca! Tẩu tẩu thấy sẽ không hay đâu!
Bước chân hắn chững lại một chút:
- Đừng thích ta, ta có gì tốt đẹp?
Lồng ngực ta như bị co thắt, đau đớn vô cùng:
- Mãn ca, bây giờ còn kịp, ca đưa muội đi được không? Chúng ta, không cần làm huynh muội gì đó nữa.
- Không
Hắn trả lời ta quyết tuyệt như vậy:
- Ta đã có Liễu Tuyền Ca là thê tử rồi. Đời này, có lẽ không thể phụ nàng ấy. Trước kia, là ta sai nên mới khiến cho muội có nhiều lầm tưởng.
- Nhưng Liễu Tuyền Ca thật sự yêu ca sao?
- Ta không biết, ta đối xử tốt với cô ấy, hi vọng cô ấy cũng tốt với ta. Nếu không... coi như trả nợ muội.
Khoé môi ta co giật, một giọt nước mắt chảy từ khoé mắt xuống cằm:
- Phong Nhu, đừng như vậy, ta sẽ đau lòng. Ta lại không thể bên muội cả đời. Sau này, nếu có khóc, cũng đừng nói với ta, ta sẽ cảm thấy bất lực
- Sao lại không thể? Ca chẳng từng nói sẽ chăm sóc muội cả đời ư? -Thần sắc ta vô cùng u ám. Ta cắn môi, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Phong Mãn nhìn thấy mà đau lòng, bước lên ôm ta, cằm tì lên đỉnh đầu, ta sững sờ, không còn sức mà ôm lại hắn.
- Chúng ta thoả thuận đi. Đừng thể hiện tình cảm với ta, ta sẽ quan tâm muội thật nhiều như trước. Chúng ta ngoắc tay?
Ngoắc tay. Thành toàn cho ca vậy. Thoả thuận này, không đơn giản là lời nói miệng, mà phải dùng cả đời để thực hiện.
Phong Mãn luôn miệng nói, nhất định phải gả ta cho một người hảo hảo tốt, hắn mới có thể an tâm giao ta cho y, để y thay hắn chăm sóc ta nửa đời còn lại
Sau đó? Ta gả cho Bát Vương Gia- Dạ Nguyệt Phong Đoái.
Phong Đoái không tham gia việc triều chính, tự do tự tại. Phong Mãn nói người như vậy đối với ta là tốt nhất, trước đây ta nằng nặc không chịu.
Bởi vì ta còn sót lại chút hi vọng, kể cả khi Phong Mãn đã thành thân rồi. Hiện nay, ngay cả một chút hi vọng cuối cùng cũng biến mất.
Sau khi Phong Mãn thành gia lập thất, Hoàng Đế cử hắn đi Tây Nam một chuyến. Ít nhất cũng phải nhị năm mới về. Trước khi đi, hắn nói cho phụ mẫu về chuyện sẽ gả ta cho Phong Đoái. Để hắn yên tâm đi, ta gật đầu chấp nhận cưới gả.
Mẫu thân vui mừng ôm ta:
- Cuối cùng Nhu nhi nhà ta cũng chịu thành thân rồi!
Ta cười không nổi.
Ta tựa vào lòng Phong Đoái, lòng đau như dao cắt, ta ôm ngực ho một tiếng, kiểm tra thấy lòng bàn tay đầy máu. Ta vội vàng giấu đi.
Nhưng Phong Đoái cũng thấy, chàng cười cười cầm khăn lau tay ta:
- Nhu nhi, sau này phải nói cho ta biết.
- Phu quân...
- Ừ?
- Thư của thiếp, chàng đã gửi đến tận tay chàng ấy chưa?
Nước mắt cứ thế tuôn rơi, Phong Đoái cố gắng giúp ta lau nước mắt:
- Đã gửi rồi.
- Tại sao... hắn đi...Tây Nam 7 năm rồi... còn chưa về?
Ta mấp máy môi, một chút thanh âm cũng không thành tiếng.
Phong Đoái ôm ghì lấy ta:
- Nhu nhi, đừng bỏ ta! Nàng nhất định không được bỏ ta.
- Thái y nói, thiếp còn sống được bao lâu nữa?
Phong Đoái không trả lời, nhưng ta biết, chỉ cần một cơn gió thổi đến, chiếc lá vàng trên cây kia sẽ rụng. Khi mới nhị thập xuân, ta phát hiện ra, mình mắc bệnh tim. Lại cộng thêm tâm bệnh, khiến sức khoẻ ta như đèn cạn dầu trước gió.
Hắn thoáng đờ người ra, từ từ đưa tay ôm lấy ta, yên lặng ôm ta một lúc.
Còn ta lại thấy vô cùng mỏi mệt, mơ màng nhìn ra ngoài cửa. 7 năm qua, ta luôn bất an trong lòng, có phải có chuyện gì rồi không? Nhưng không ai nói cho ta biết, không một ai.
Ta nhớ Phong Mãn, rất nhớ hắn.
- Đến khi, Phong Mãn tìm ta, chàng... nhất định phải nói, ta rất nhớ hắn.
Ta gượng nói xong, đã không còn chút sức lực nào
- Nhu nhi, kiếp sau chúng ta lại là phu thê có được không?
- Không... - Ta nhắm mắt, thì thầm - Kiếp sau, thiếp sẽ không phải tiểu thư Dạ Nguyệt gia... Cũng sẽ không gặp lại hai người... nữa
Bên ngoài, hoa mai theo mưa rơi lả tả. Lâu rồi ta mới có một giấc ngủ sâu đến vậy. Vĩnh viễn, ta cũng không cần tỉnh lại nữa.
Năm ta chết, mới có hai mươi ba tuổi.
--
Thật ra, đến khi chết, Phong Nhu vẫn không biết, mình là máu mủ thật sự của Dạ Nguyệt Gia.
Phong Mãn là ca ca ruột của nàng.
Năm ấy, Phong Mãn sớm biết, nên đã thành thân để cắt đứt hy vọng trong lòng Phong Nhu, cũng không để cho nàng một lời từ biệt nào.
Hắn không thể để nàng tiếp tục mối quan hệ sai lầm này nữa.
Và cũng chẳng ai nói cho nàng biết.
Mộ Phong Mãn nằm ở Tây Nam... đã cỏ xanh phủ kín rồi!
Là muội muội của Tứ Vương Gia- Dạ Nguyệt Phong Mãn. Phong Mãn hơn ta những thất niên ( 7 tuổi)
Hai chúng ta không phải huynh muội ruột.
Ta vốn dĩ là cô nhi, được mẫu thân bắt gặp rồi đưa về nuôi.
Ta nghe mẫu thân kể, lần đầu dẫn ta về gia, lúc đó ta mới 5 tuổi, hỏi gì ta cũng không nói. Phong Mãn hỏi tên ta là gì, ta không đáp, hắn kiên nhẫn đợi ta một lát, rồi hỏi: "Muội có phải không nghe thấy được không? Hay là không nói được?"
Ta không hề động đậy, ngay cả tròng mắt cũng không di chuyển.
- Ta... không biết.
Phong Mãn nghĩ một hồi:
- Vậy, ta đặt cho muội cái tên là Phong Nhu, được không?
Từ đó, ta trở thành Dạ Nguyệt Phong Nhu. Tiểu thư Dạ Nguyệt gia.
Cuộc sống trong phủ rất tốt, phụ mẫu không coi ta là đứa trẻ hoang, coi ta như con gái trong nhà. Tâm tình ta thay đổi rất nhiều, nói nhiều, cười nhiều và rất ít khi khóc.
Dần dần, ta trở thành một tiểu yêu nữ biết quậy phá.
Trái ngược với ta, ca ca Phong Mãn là người rất trầm ổn, tài đức vẹn toàn, rất đáng ngưỡng mộ. Mà quả thật ta cũng sùng bái ca ca vô cùng.
Từ khi còn bé, mỗi lần ta gây chuyện, đều là ca ca bao dung ta.
Có lần, ta làm vỡ bình hoa lưu ly, là vật của Hoàng Thượng ban thưởng, phụ thân giận vô cùng, lỡ lời mắng ta là đồ nghiệt chủng, còn định lấy gia pháp dạy dỗ ta. Ca ca chìa lưng chịu đánh, bao bọc ta trong lòng.
Đêm đó, ta sợ hãi đến ốm một trận, vừa cuộn mình trong chăn vừa khóc. Ca ca biết được chạy đến ôm ta một đêm liền.
- Nhu nhi nghịch ngợm quá, sau này không biết ai vô phúc rước phải muội đây.
Ta vòng tay qua ôm Phong Mãn:
- Vậy sau này muội gả cho ca ca là được.
Hắn xoa đầu ta, phì cười nói:
- Không được.
- Tại sao lại không được?
- Bởi vì... chúng ta là huynh muội một gia mà.
- Vậy ca ca có thể chăm sóc muội cả đời không?
Hắn cười, lấy chăn đắp kín người ta:
- Ca không chăm sóc muội, thì chăm sóc ai?
Ta nhào tới ôm cổ, hôn lên mặt hắn.
Phong Mãn... đúng là đã nuông chiều ta đến vô pháp vô thiên rồi.
Ngay từ khi còn rất bé, ta đã biết ca ca là người vô cùng quan trọng với ta. Ta có thể mất đi tất cả nhưng không thể không có ca ca.
Khi Phong Mãn 19 tuổi, rất nhiều cô nương si mê hắn.
Ta tuyệt đối không thích.
Ca ca là của ta, của riêng mình ta thôi!
Ta nhớ khi ấy, Hoàng Thượng vừa nhìn thấy ta đã muốn đem ta vào cung ngay.
Ca ca nhất quyết không chịu, cãi lại lời phụ thân. Còn bị phụ thân đánh, mình mẩy trầy xước. Phong Mãn chạy đến ôm ta khóc lớn, nói ca ca sẽ bảo vệ muội, không để muội vào cung, nơi ấy vô cùng đáng sợ.
Sau đó hắn một mình đi gặp Hoàng Đế, quỳ 3 ngày 3 đêm.
Cuối cùng, nhờ hắn mà ta thoát khỏi thâm cung.
Nhưng hắn lại vì ta, ốm rất lâu.
Phong Mãn còn làm rất nhiều, rất nhiều chuyện vì ta, ta không kể hết được.
Sự bao dung, dịu dàng của hắn, làm ta hiểu ra cái gì gọi là tình yêu.
Ta biết ta đã vượt quá mối quan hệ huynh muội thông thường. Đó không chỉ là tình cảm huynh muội đơn thuần nữa, mà còn có thêm nhiều ràng buộc, lưu luyến không nỡ rời
Lần đó, là khi ta 16 tuổi, ta đến phòng của Phong Mãn, ôm chặt lấy hắn:
- Mãn ca, muội... muội thích ca, là kiểu tình cảm của 1 nữ tử.
- Không được.
Giọt lệ tủi thân rơm rớm trên viền mi:
- Tại sao?
- Vì... chúng ta là huynh muội một gia.
- Nhưng muội không phải muội muội ruột của ca!
Hắn vuốt tóc ta:
- Tên muội là gì?
- Là Phong Nhu
- Phong Nhu chính là muội muội ruột của Phong Mãn.
Ta nhào tới khóc toáng trên ngực hắn.
Ta càng ngày càng thích hắn, hắn lại cứ bao dung ta, yêu thương ta, nuông chiều ta.
Ta nhìn ra ngoài cửa, mưa như trút nước. Sinh mạng của ta cũng sắp mất, ta năm nay đã nhị thập tam xuân. Phu quân ta là Bát Vương Gia Dạ Nguyệt Phong Đoái. Chàng đỡ ta đến trước án, nắm tay viết một bức thư, ta đã gửi ngàn lần rồi. Mà chưa thấy hồi âm.
- Phong Mãn, ngàn lần mong chàng đến.
Cho đến ngày, ta bắt gặp hắn và Liễu cô nương tình chàng ý thiếp. Ta phát tiết, xông vào đánh cô nương kia, sau đó, hắn thật sự tức giận, quát lớn:
- Phong Nhu, muội dám?
- Ca ca, muội không thích ca đi cùng nữ nhân khác.
- Muội chỉ là muội muội, lấy tư cách nào cấm ta đi cùng người khác?
Ta nhất thời nghẹn họng, Phong Mãn cũng biết mình vừa nặng lời:
- Ca... xin lỗi.
Ta chạy về chui vào góc phòng khóc một trận. Hắn có gõ cửa vài lần, ta không mở cửa, vậy là hắn thôi.
Đến ngày thứ hai, mẫu thân cho người phá cửa, lôi ta ra bằng được.
- Nhu nhi, không thể mãi trẻ con vậy được. Con sắp có tẩu tẩu rồi có biết không?
Đôi mắt ta bỏng rát, sống mũi cay cay. Ta không khóc, cũng không làm ầm lên.
Ngày thành thân của Phong Mãn, ta bỏ đi thật xa, ta không muốn tham dự, không muốn nhìn dáng vẻ hạnh phúc của hắn và tân nương.
Chính ngày hôm đó ta đã mất hắn, mỗi lần chỉ cần nhớ tới điều này, ta lại nhói lên đau đớn, gần như không thể thở nổi…
Từ giờ, ta phải chia sẻ hắn cho một nữ nhân khác.
Khiến ta, không chịu được.
Từ đó, ta thâm trầm, đôi lúc hắn cầm tay ta, muốn quan tâm một chút, ta lại đẩy hắn ra:
- Mãn ca! Tẩu tẩu thấy sẽ không hay đâu!
Bước chân hắn chững lại một chút:
- Đừng thích ta, ta có gì tốt đẹp?
Lồng ngực ta như bị co thắt, đau đớn vô cùng:
- Mãn ca, bây giờ còn kịp, ca đưa muội đi được không? Chúng ta, không cần làm huynh muội gì đó nữa.
- Không
Hắn trả lời ta quyết tuyệt như vậy:
- Ta đã có Liễu Tuyền Ca là thê tử rồi. Đời này, có lẽ không thể phụ nàng ấy. Trước kia, là ta sai nên mới khiến cho muội có nhiều lầm tưởng.
- Nhưng Liễu Tuyền Ca thật sự yêu ca sao?
- Ta không biết, ta đối xử tốt với cô ấy, hi vọng cô ấy cũng tốt với ta. Nếu không... coi như trả nợ muội.
Khoé môi ta co giật, một giọt nước mắt chảy từ khoé mắt xuống cằm:
- Phong Nhu, đừng như vậy, ta sẽ đau lòng. Ta lại không thể bên muội cả đời. Sau này, nếu có khóc, cũng đừng nói với ta, ta sẽ cảm thấy bất lực
- Sao lại không thể? Ca chẳng từng nói sẽ chăm sóc muội cả đời ư? -Thần sắc ta vô cùng u ám. Ta cắn môi, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Phong Mãn nhìn thấy mà đau lòng, bước lên ôm ta, cằm tì lên đỉnh đầu, ta sững sờ, không còn sức mà ôm lại hắn.
- Chúng ta thoả thuận đi. Đừng thể hiện tình cảm với ta, ta sẽ quan tâm muội thật nhiều như trước. Chúng ta ngoắc tay?
Ngoắc tay. Thành toàn cho ca vậy. Thoả thuận này, không đơn giản là lời nói miệng, mà phải dùng cả đời để thực hiện.
Phong Mãn luôn miệng nói, nhất định phải gả ta cho một người hảo hảo tốt, hắn mới có thể an tâm giao ta cho y, để y thay hắn chăm sóc ta nửa đời còn lại
Sau đó? Ta gả cho Bát Vương Gia- Dạ Nguyệt Phong Đoái.
Phong Đoái không tham gia việc triều chính, tự do tự tại. Phong Mãn nói người như vậy đối với ta là tốt nhất, trước đây ta nằng nặc không chịu.
Bởi vì ta còn sót lại chút hi vọng, kể cả khi Phong Mãn đã thành thân rồi. Hiện nay, ngay cả một chút hi vọng cuối cùng cũng biến mất.
Sau khi Phong Mãn thành gia lập thất, Hoàng Đế cử hắn đi Tây Nam một chuyến. Ít nhất cũng phải nhị năm mới về. Trước khi đi, hắn nói cho phụ mẫu về chuyện sẽ gả ta cho Phong Đoái. Để hắn yên tâm đi, ta gật đầu chấp nhận cưới gả.
Mẫu thân vui mừng ôm ta:
- Cuối cùng Nhu nhi nhà ta cũng chịu thành thân rồi!
Ta cười không nổi.
Ta tựa vào lòng Phong Đoái, lòng đau như dao cắt, ta ôm ngực ho một tiếng, kiểm tra thấy lòng bàn tay đầy máu. Ta vội vàng giấu đi.
Nhưng Phong Đoái cũng thấy, chàng cười cười cầm khăn lau tay ta:
- Nhu nhi, sau này phải nói cho ta biết.
- Phu quân...
- Ừ?
- Thư của thiếp, chàng đã gửi đến tận tay chàng ấy chưa?
Nước mắt cứ thế tuôn rơi, Phong Đoái cố gắng giúp ta lau nước mắt:
- Đã gửi rồi.
- Tại sao... hắn đi...Tây Nam 7 năm rồi... còn chưa về?
Ta mấp máy môi, một chút thanh âm cũng không thành tiếng.
Phong Đoái ôm ghì lấy ta:
- Nhu nhi, đừng bỏ ta! Nàng nhất định không được bỏ ta.
- Thái y nói, thiếp còn sống được bao lâu nữa?
Phong Đoái không trả lời, nhưng ta biết, chỉ cần một cơn gió thổi đến, chiếc lá vàng trên cây kia sẽ rụng. Khi mới nhị thập xuân, ta phát hiện ra, mình mắc bệnh tim. Lại cộng thêm tâm bệnh, khiến sức khoẻ ta như đèn cạn dầu trước gió.
Hắn thoáng đờ người ra, từ từ đưa tay ôm lấy ta, yên lặng ôm ta một lúc.
Còn ta lại thấy vô cùng mỏi mệt, mơ màng nhìn ra ngoài cửa. 7 năm qua, ta luôn bất an trong lòng, có phải có chuyện gì rồi không? Nhưng không ai nói cho ta biết, không một ai.
Ta nhớ Phong Mãn, rất nhớ hắn.
- Đến khi, Phong Mãn tìm ta, chàng... nhất định phải nói, ta rất nhớ hắn.
Ta gượng nói xong, đã không còn chút sức lực nào
- Nhu nhi, kiếp sau chúng ta lại là phu thê có được không?
- Không... - Ta nhắm mắt, thì thầm - Kiếp sau, thiếp sẽ không phải tiểu thư Dạ Nguyệt gia... Cũng sẽ không gặp lại hai người... nữa
Bên ngoài, hoa mai theo mưa rơi lả tả. Lâu rồi ta mới có một giấc ngủ sâu đến vậy. Vĩnh viễn, ta cũng không cần tỉnh lại nữa.
Năm ta chết, mới có hai mươi ba tuổi.
--
Thật ra, đến khi chết, Phong Nhu vẫn không biết, mình là máu mủ thật sự của Dạ Nguyệt Gia.
Phong Mãn là ca ca ruột của nàng.
Năm ấy, Phong Mãn sớm biết, nên đã thành thân để cắt đứt hy vọng trong lòng Phong Nhu, cũng không để cho nàng một lời từ biệt nào.
Hắn không thể để nàng tiếp tục mối quan hệ sai lầm này nữa.
Và cũng chẳng ai nói cho nàng biết.
Mộ Phong Mãn nằm ở Tây Nam... đã cỏ xanh phủ kín rồi!